“ Để xem nào,… “ Eothur lên tiếng, như đang nói nói chuyện với mình. Hay cho người kia thấy được mình là một người đưa thư đích thực.
Hắn kéo lấy dây đeo của chiếc túi bị màu nâu, chứa đựng những lá thư. Lấy ra đến một xấp khoảng chục cái, rồi tìm xem cái nào là của người đàn ông đối diện.
“ À đây rồi. “ Tìm được nó, Eothur thốt lên rồi hỏi ông ta.
“ Anh tên là Arien? “
“ Là tôi. “ Người đàn ông kia khẳng định đó là mình.
“ Thư của anh đây,… Ngoài ra là một chiếc hộp gỗ nhỏ đi kèm nữa. “ Eothur đi bộ thong thả, tiến sát đến gần Arien đưa cho ông ta.
“ Cảm ơn. “ Arien nhận lấy nhưng không quên lịch sự mà nói cảm tạ. Rồi ông nhìn thấy cơ thể lem nhem đầy lá và cành cây, cùng bụi bẩn của người đưa thư, suy nghĩ trong đầu chốc lát thế là đưa ra lời mời.
“ Cậu có muốn vào uống một cốc trà không? “
“ Nếu ông không ngại. “ Eothur nhún vai đáp lại.
Arien lắc đầu nói. “ Một kẻ sống một mình như tôi còn ngại gì với một kẻ lữ hành. “
Eothur cười toe toét. “ Vậy hai chúng ta đã có điểm chung, đều là những kẻ cô độc lúc này. “
“ Phải. “ Arien có chút nhếch môi đáp. Rồi ông ta bỏ cây rìu vào một góc ở kho nhà sau. Sắp xếp lại số củi đã xẻ đôi ra, lẫn số củi chưa kịp chặt.
Lau lấy hai bàn tay dính bụi bằng một chiếc khăn nhét trong túi quần, ông ta mời Eothur vào nhà.
Bên trong ngôi nhà gỗ này khá đơn sơ, phòng chính của nó có một lò sưởi nằm chính giữa. Góc bên phải là chứa thức ăn được để trên các tủ gỗ, cùng với đó là một hai chiếc nồi. Sát nữa là một chiếc bàn ăn có ba chiếc ghế.
Góc trái còn lại của căn nhà là một chiếc giường một người, với lớp rơm khô để bên dưới. Phía trên là tấm vải, tấm da thú.
“ Mời ngồi! “ Người đàn ông giơ tay lên chiếc bàn nói. Rồi ông ta đến gần lò sưởi, nơi đang có chiếc bình nước đun sôi được móc phía trên ngọn lửa.
Eothur cứ tự nhiên kéo lấy chiếc ghế ra và ngồi xuống, Tiếp tục công việc khi nãy, quan sát ngôi nhà.
Trên chiếc tường gỗ cùng mặt với lò sưởi. Có hai chiếc đầu hươu được gắn trên đó, chúng lấy lò làm điểm chung rồi mỗi cái xếp một bên trái phải sao cho thật cân đối.
Về phần chính giữa của lò sưởi được làm bằng đá, trên cao nó cũng được trang trí với một cái khiên mang theo những nét hoa văn của hình bông tuyết, đây hình như là,…
“ Quốc kỳ Arnor,… “ Eothur thều thào, bằng cái âm lượng khá nhỏ như tiếng của lũ ruồi bay vòng vòng.
Tuy nhiên tại trong một căn nhà gỗ nhỏ hẹp như vậy, Arien vẫn có thể nghe thấy được. Hai vai của ông có chút run lên trong nháy mắt rồi bình thường trở lại, song Eothur đã thấy được. Vì ông đang nằm trong tầm mắt của hắn.
Hơi chút nhăn trán, Eothur ngẫm nghĩ trong đầu. Khi đó Arien thì lấy hai chén trà và một chiếc bình đặt lên bàn. Ông rót đầy ra cả hai, đẩy một cái đối diện trước người hắn.
Và tự mình cầm lên thổi nhẹ vài hơi, nhấm nháp một chút.
“ Cậu biết Arnor? “ Vị hơi chút đắng chát và nóng bỏng kích thích lưỡi Arien, ông nhẹ tay thả xuống nói.
“ Tại sao tôi lại không biết chứ? “ Eothur đáp bằng cách hỏi lại.
“ Ở thời gian này, trừ những vương quốc người Elves. Hay các học giả truy tìm lịch sử của loài người thì hầu hết chẳng ai nhớ về nó nữa. “ giọng nói ông có chút tang thương ẩn sâu bên trong tận cùng của trái tim. Chỉ có những người nhạy cảm như Eothur mới phát hiện ra được.
Cùng lúc đó trong một khoảng khắc nhỏ, Eothur liếc thấy cây cung được đặt ở một bên góc nhà, nhìn lại người đàn ông tóc đen, mắt xám và thốt lên.
“ Ông là hậu duệ của Dunedain, một trong những Ranger Phương Bắc. “
Arien nhìn Eothur với con mắt đầy lắng đọng, rồi mới gật đầu nhẹ.
“ Eothur xứ Rohan, rất hân hạnh được gặp ông. “ Eothur giơ bàn tay mình lên.
“ Arien,… một kẻ không vương quốc. “ Ông ta nắm nhẹ lấy tay hắn chào hỏi.
“ Trông cậu chẳng giống một người đưa thư, kẻ lữ hành chút nào. “ Sau khi rút tay về, ông nói rồi lại dừng chút mới giải thích.
“ Ta đã gặp nhiều kẻ như vậy. Cũng đã mời chúng vào nhà, nhưng chẳng ai biết được thân phận hậu duệ người Arnor của ta. Chúng chỉ coi ta như các người Ranger khác. Kẻ kỳ dị. “
“ Tôi còn là một học giả,… như đã giới thiệu ban đầu. “ Eothur nhún vai đáp.
Arien khẽ cười. “ Ta tưởng học giả là đám người chỉ biết suốt ngày cắm đầu vào các trang giấy chứ. Ai như cậu? Kẻ lữ hành và Học giả, hai thân phận trông đối nghịch nhau lại hòa chung thành một. “
“ Chúng vẫn có chút điểm chung chứ, kẻ lữ hành là người muốn biết thế giới mình đang sống là thế nào, học giả là người muốn tìm hiểu về lịch sử của thế giới mình đang sống.
Tất cả đều xoay quanh trí tò mò, nhiệt huyết, và khao khát tri thức. “
Arien dừng hành động uống trà lại, bất ngờ trước câu đối đáp. Mất một hai giây sau ông mới tiếp tục hành động của mình.
Cả hai người đều nhấm nháp ly trà trên tay, ngoài tiếng thổi nhẹ từ miệng, tiếng lách tách của ngọn lửa, tiếng gió rít ngoài cửa sổ,… thì không một tiếng nói người nào xuất hiện.
Không gian an bình dừng lại cho đến khi Eothur cất tiếng. “ Vậy Ranger Phương Bắc như ông đang làm gì ở đây? Tôi nghĩ các ông đang sống phía Nam dưới Rivendell. “
Arien lắc đầu, cũng không dấu diếm gì nhiều.
“ Thủ lĩnh của chúng tôi, anh ta muốn chúng tôi bảo vệ khu vực này. “
“ Aragorn II, thủ lĩnh người Dunedain, con cháu dòng dõi Isildur,… “
Nghe được một dãy tên từ miệng Eothur. Arien giật bắn mình lên. Anh đứng dậy nhìn hắn với ánh mắt thù địch.
“ Tại sao anh biết cái tên này,… “ Rồi liếc lấy con dao găm gần đó.
“ Đừng lo tôi cũng chẳng biết gì nhiều ngoài cái tên đó đâu. Cũng may trước kia thân phận tôi có chút cao quý,… nên mới nghe được về chúng. “
Eothur thật thà trả lời. Nếu trước kia không nhờ thân phận là hoàng tử xứ Rohan, có lần nghe được Theoden nói thì thầm cộng thêm Ewen,… Cirdan thì hắn mới chắc chắn anh ta là dòng dõi của Isildur.
Cái thứ này,… rất ít ai mà có thể biết được. Ngay cả các những cận thần xung quanh Theoden cũng không rõ, gần như cha hắn cũng đem chuyện này dấu tuốt sâu bên trong lòng, và hắn cũng không rõ tại sao ông lại biết đến cái thông tin này.
Với lại hắn chỉ biết tên chứ cũng chẳng biết mặt mũi của anh ta như thế nào nữa. Eothur len lén lấy ra chiếc dấu hiệu có hình con thuyền đưa tới trước mặt Arien.
“ Tôi là người của Cirdan nên mới biết được. “
Nghe được hai từ phát âm “ Cirdan “ đồng tử của Arien nheo lại. Rồi nhìn dấu hiệu nói.
“ Người phàm làm việc cho một bậc hiền triết cổ đại như thế,… đây là điều khó thể tin được. “
Eothur thong thả lại một lần nữa nhún vai đáp, “ May mắn,… “
Rồi hắn đứng dậy, uống cạn ly trà và cảm ơn.
“ Cảm ơn ông vì ly trà còn nóng, Tôi e rằng mình còn phải tiếp tục hành trình. Tạm biệt. “
Eothur rời khỏi căn nhà và biến mất trong cánh rừng. Khi đấy Arien nhanh chóng lấy ra một mẩu giấy nhỏ, viết thứ gì đó và cuộn tròn lại.
Ông cũng rời khỏi và đứng trước hiên nhà, đưa tay lên huýt sáo. Một con chim từ đâu đang ở trên cành bay xuống, đậu trên vai ông ta.
Arien nhét mảnh giấy vào một cái ống gỗ nhỏ, đã được móc sợi dây nhỏ vào chân con chim. Sau đấy ông thì thầm gì đó và phóng nó bay lên trời.
…
Vài hôm sau, Eothur đang băng qua một hẻm núi nhỏ, trên tay hắn là cầm chiếc bản đồ mới nhất, được vẽ cách đây khoảng 3 năm. Hắn mua lại từ tay của một người Elves lúc ở Grey Havens, trong đây có ghi lại cả vùng Shire của người Hobbit.
Thảo nào họ lại được ít người biết đến như vậy, bao vây thung lũng họ ở là những ngọn đồi nhỏ nhấp nhô ở phía Tây, phía đông thì được bao bọc bởi khu rừng. Các con đường mòn di chuyển vào trong cũng khá ít.
Tất nhiên có thể cũng là do tính cách của họ. Ít khi bước ra nơi mình sinh sống.
Từ từ Eothur cũng đi hết con đường mòn nằm trong hẻm núi. Hắn thoát khỏi những bụi rậm, cây cối che tầm mắt và,… hiện lên trước mặt hắn là một vùng đất.
“ Xinh đẹp. “ Eothur lẩm nhẩm khi đứng hình vài giây.
Trước kia hắn đã chứng kiến biết bao nơi cảnh sắc tuyệt diệu của Trung Địa, và giờ đây. Nó tiếp tục làm hắn ngỡ ngàng với một điều mới mẻ.
Khác với những vùng đất mà hắn từng nhìn, nơi đây được cất chứa một cái đặc thù, đặc trưng riêng biệt. Phải dùng từ gì thích hợp đây nhỉ.
“ Bình an à, có thể được đấy. “
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Eothur thấy được một vùng đất được bao phủ bởi những đồng cỏ “ xanh ngắt “. Cái xanh ở đây không đơn thuần như những cánh rừng rộng lớn, sự xanh này lại cho mắt người nhìn một cảm giác kỳ lạ,… một màu xanh tràn đầy sự sống, một màu xanh của sự trẻ trung.
Đúng là nó. Cả vùng đất này toát lên một vẻ an bình khi được hòa hợp với sự sống mạnh mẽ, bao la và rộng lớn.
Eothur bắt đầu di chuyển, hắn bước rất chậm rãi và từ từ. Cảm nhận những cơn gió mát mẻ không quá lạnh hay quá nóng thổi qua người.
Rồi hắn đi ngang qua những khu vực chăn nuôi với đám bò, cừu,… đủ loại động vật gia súc nông thôn đang ăn trên cái bãi cỏ tươi mát. Thi thoảng thì có vài bóng người nhỏ con, hắn nhìn họ và họ cũng nhìn lại hắn.
“ Đây chắc hẳn là người Hobbit. “ Eothur suy nghĩ.
Vóc dáng người Hobbit chỉ cao khoảng 1m2, ngang tầm cỡ người lùn, hoặc cao hơn một chút. Ngoài ra họ không có bộ râu rậm rạp, cơ thể cũng không to lớn về phía bề ngang giống người lùn, mà lại cân đối hơn. Hai chiếc tai thì hơi nhọn giống loài Elves.
Thật sự họ như là một sự tập hợp của ba chủng tộc thế giới Arda, cơ thể loài người, chiều cao người lùn, và tai của người Elves.
Và rồi, Eothur đi ngang qua một chiếc xe bò có người Hobbit ngồi trên đó. Ông ta nhìn hắn chằm chằm nên hắn chỉ liếc mắt qua.
Nhưng với một cái liếc mắt, hắn phát hiện ra người Hobbit đó không mang giày. Ông ta có bàn chân to, dày hơn vóc dáng của bình thường của ông, cùng với đó là nhiều lông.
Có lẽ đây chính là đặc điểm riêng biệt của người Hobbit.
Không dừng bước chân mình vì điều gì, Eothur cứ thế mà dạo bước trên con đường mòn, dẫn đến khu sinh sống của họ.
Trên đường hắn thấy được những cánh đồng hoa bát ngát màu vàng, chúng càng đẹp hơn khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Khiến mỗi đóa như là một mặt trời nhỏ của thế gian, không ngừng tỏa ra sức sống xung quanh.
“ Đây đúng là một vùng nông thôn bình dị nhất mà mình từng thấy. “ Eothur cố nghi nhớ lại hình ảnh, để mai sau còn có thể vẽ ra. Dù sao hắn chỉ ghé một chút rồi đi, vì người Hobbit khá bài ngoại và cảnh giác với người lạ.
Bước vào khu dân cư, Eothur lại phát hiện ra một điều mới mẻ. Nhà của họ như là những cái hang, với một đồi đất nhỏ nổi lên. Chúng cũng được phủ bởi cỏ xanh, xung quanh là trồng các loài hoa.
Có cửa sổ, cửa gỗ được trang trí đầy đủ.
Ngắm nhìn một hồi, Eothur ngăn một người Hobbit lại để hỏi đường. Giọng của bà ấy khá gắt gỏng, nóng tính và tràn đầy khó chịu, nhưng vẫn chỉ cho hắn.
Nương theo con đường đã chỉ, Eothur tìm thấy địa điểm mình cần giao đồ. Nhưng thay vì gõ cửa, hắn chỉ để nó vào trong hòm thư, dù sao họ cũng sẽ không mời hắn uống trà hay nhiệt tình gì lắm.
Từ những ánh mắt xung quanh là hắn có thể biết được.
Hoàn thành xong công việc, Eothur bắt đầu lên đường lại. Mục tiêu lần này sẽ là Rivendell, lá thư cuối cùng trong chiếc túi nâu.
Vừa di chuyển khỏi khu nhà người Hobbit, trời bắt đầu tự nhiên đổ mưa.
“ Trở trời,… Khỉ thật. “ Eothur nguyền rủa một câu rồi kiếm nơi nào đó che mưa.
“ Anh cần chỗ núp chứ? “ Một âm thanh tự nhiên vọng từ đằng sau hắn.
Hắn kéo lấy dây đeo của chiếc túi bị màu nâu, chứa đựng những lá thư. Lấy ra đến một xấp khoảng chục cái, rồi tìm xem cái nào là của người đàn ông đối diện.
“ À đây rồi. “ Tìm được nó, Eothur thốt lên rồi hỏi ông ta.
“ Anh tên là Arien? “
“ Là tôi. “ Người đàn ông kia khẳng định đó là mình.
“ Thư của anh đây,… Ngoài ra là một chiếc hộp gỗ nhỏ đi kèm nữa. “ Eothur đi bộ thong thả, tiến sát đến gần Arien đưa cho ông ta.
“ Cảm ơn. “ Arien nhận lấy nhưng không quên lịch sự mà nói cảm tạ. Rồi ông nhìn thấy cơ thể lem nhem đầy lá và cành cây, cùng bụi bẩn của người đưa thư, suy nghĩ trong đầu chốc lát thế là đưa ra lời mời.
“ Cậu có muốn vào uống một cốc trà không? “
“ Nếu ông không ngại. “ Eothur nhún vai đáp lại.
Arien lắc đầu nói. “ Một kẻ sống một mình như tôi còn ngại gì với một kẻ lữ hành. “
Eothur cười toe toét. “ Vậy hai chúng ta đã có điểm chung, đều là những kẻ cô độc lúc này. “
“ Phải. “ Arien có chút nhếch môi đáp. Rồi ông ta bỏ cây rìu vào một góc ở kho nhà sau. Sắp xếp lại số củi đã xẻ đôi ra, lẫn số củi chưa kịp chặt.
Lau lấy hai bàn tay dính bụi bằng một chiếc khăn nhét trong túi quần, ông ta mời Eothur vào nhà.
Bên trong ngôi nhà gỗ này khá đơn sơ, phòng chính của nó có một lò sưởi nằm chính giữa. Góc bên phải là chứa thức ăn được để trên các tủ gỗ, cùng với đó là một hai chiếc nồi. Sát nữa là một chiếc bàn ăn có ba chiếc ghế.
Góc trái còn lại của căn nhà là một chiếc giường một người, với lớp rơm khô để bên dưới. Phía trên là tấm vải, tấm da thú.
“ Mời ngồi! “ Người đàn ông giơ tay lên chiếc bàn nói. Rồi ông ta đến gần lò sưởi, nơi đang có chiếc bình nước đun sôi được móc phía trên ngọn lửa.
Eothur cứ tự nhiên kéo lấy chiếc ghế ra và ngồi xuống, Tiếp tục công việc khi nãy, quan sát ngôi nhà.
Trên chiếc tường gỗ cùng mặt với lò sưởi. Có hai chiếc đầu hươu được gắn trên đó, chúng lấy lò làm điểm chung rồi mỗi cái xếp một bên trái phải sao cho thật cân đối.
Về phần chính giữa của lò sưởi được làm bằng đá, trên cao nó cũng được trang trí với một cái khiên mang theo những nét hoa văn của hình bông tuyết, đây hình như là,…
“ Quốc kỳ Arnor,… “ Eothur thều thào, bằng cái âm lượng khá nhỏ như tiếng của lũ ruồi bay vòng vòng.
Tuy nhiên tại trong một căn nhà gỗ nhỏ hẹp như vậy, Arien vẫn có thể nghe thấy được. Hai vai của ông có chút run lên trong nháy mắt rồi bình thường trở lại, song Eothur đã thấy được. Vì ông đang nằm trong tầm mắt của hắn.
Hơi chút nhăn trán, Eothur ngẫm nghĩ trong đầu. Khi đó Arien thì lấy hai chén trà và một chiếc bình đặt lên bàn. Ông rót đầy ra cả hai, đẩy một cái đối diện trước người hắn.
Và tự mình cầm lên thổi nhẹ vài hơi, nhấm nháp một chút.
“ Cậu biết Arnor? “ Vị hơi chút đắng chát và nóng bỏng kích thích lưỡi Arien, ông nhẹ tay thả xuống nói.
“ Tại sao tôi lại không biết chứ? “ Eothur đáp bằng cách hỏi lại.
“ Ở thời gian này, trừ những vương quốc người Elves. Hay các học giả truy tìm lịch sử của loài người thì hầu hết chẳng ai nhớ về nó nữa. “ giọng nói ông có chút tang thương ẩn sâu bên trong tận cùng của trái tim. Chỉ có những người nhạy cảm như Eothur mới phát hiện ra được.
Cùng lúc đó trong một khoảng khắc nhỏ, Eothur liếc thấy cây cung được đặt ở một bên góc nhà, nhìn lại người đàn ông tóc đen, mắt xám và thốt lên.
“ Ông là hậu duệ của Dunedain, một trong những Ranger Phương Bắc. “
Arien nhìn Eothur với con mắt đầy lắng đọng, rồi mới gật đầu nhẹ.
“ Eothur xứ Rohan, rất hân hạnh được gặp ông. “ Eothur giơ bàn tay mình lên.
“ Arien,… một kẻ không vương quốc. “ Ông ta nắm nhẹ lấy tay hắn chào hỏi.
“ Trông cậu chẳng giống một người đưa thư, kẻ lữ hành chút nào. “ Sau khi rút tay về, ông nói rồi lại dừng chút mới giải thích.
“ Ta đã gặp nhiều kẻ như vậy. Cũng đã mời chúng vào nhà, nhưng chẳng ai biết được thân phận hậu duệ người Arnor của ta. Chúng chỉ coi ta như các người Ranger khác. Kẻ kỳ dị. “
“ Tôi còn là một học giả,… như đã giới thiệu ban đầu. “ Eothur nhún vai đáp.
Arien khẽ cười. “ Ta tưởng học giả là đám người chỉ biết suốt ngày cắm đầu vào các trang giấy chứ. Ai như cậu? Kẻ lữ hành và Học giả, hai thân phận trông đối nghịch nhau lại hòa chung thành một. “
“ Chúng vẫn có chút điểm chung chứ, kẻ lữ hành là người muốn biết thế giới mình đang sống là thế nào, học giả là người muốn tìm hiểu về lịch sử của thế giới mình đang sống.
Tất cả đều xoay quanh trí tò mò, nhiệt huyết, và khao khát tri thức. “
Arien dừng hành động uống trà lại, bất ngờ trước câu đối đáp. Mất một hai giây sau ông mới tiếp tục hành động của mình.
Cả hai người đều nhấm nháp ly trà trên tay, ngoài tiếng thổi nhẹ từ miệng, tiếng lách tách của ngọn lửa, tiếng gió rít ngoài cửa sổ,… thì không một tiếng nói người nào xuất hiện.
Không gian an bình dừng lại cho đến khi Eothur cất tiếng. “ Vậy Ranger Phương Bắc như ông đang làm gì ở đây? Tôi nghĩ các ông đang sống phía Nam dưới Rivendell. “
Arien lắc đầu, cũng không dấu diếm gì nhiều.
“ Thủ lĩnh của chúng tôi, anh ta muốn chúng tôi bảo vệ khu vực này. “
“ Aragorn II, thủ lĩnh người Dunedain, con cháu dòng dõi Isildur,… “
Nghe được một dãy tên từ miệng Eothur. Arien giật bắn mình lên. Anh đứng dậy nhìn hắn với ánh mắt thù địch.
“ Tại sao anh biết cái tên này,… “ Rồi liếc lấy con dao găm gần đó.
“ Đừng lo tôi cũng chẳng biết gì nhiều ngoài cái tên đó đâu. Cũng may trước kia thân phận tôi có chút cao quý,… nên mới nghe được về chúng. “
Eothur thật thà trả lời. Nếu trước kia không nhờ thân phận là hoàng tử xứ Rohan, có lần nghe được Theoden nói thì thầm cộng thêm Ewen,… Cirdan thì hắn mới chắc chắn anh ta là dòng dõi của Isildur.
Cái thứ này,… rất ít ai mà có thể biết được. Ngay cả các những cận thần xung quanh Theoden cũng không rõ, gần như cha hắn cũng đem chuyện này dấu tuốt sâu bên trong lòng, và hắn cũng không rõ tại sao ông lại biết đến cái thông tin này.
Với lại hắn chỉ biết tên chứ cũng chẳng biết mặt mũi của anh ta như thế nào nữa. Eothur len lén lấy ra chiếc dấu hiệu có hình con thuyền đưa tới trước mặt Arien.
“ Tôi là người của Cirdan nên mới biết được. “
Nghe được hai từ phát âm “ Cirdan “ đồng tử của Arien nheo lại. Rồi nhìn dấu hiệu nói.
“ Người phàm làm việc cho một bậc hiền triết cổ đại như thế,… đây là điều khó thể tin được. “
Eothur thong thả lại một lần nữa nhún vai đáp, “ May mắn,… “
Rồi hắn đứng dậy, uống cạn ly trà và cảm ơn.
“ Cảm ơn ông vì ly trà còn nóng, Tôi e rằng mình còn phải tiếp tục hành trình. Tạm biệt. “
Eothur rời khỏi căn nhà và biến mất trong cánh rừng. Khi đấy Arien nhanh chóng lấy ra một mẩu giấy nhỏ, viết thứ gì đó và cuộn tròn lại.
Ông cũng rời khỏi và đứng trước hiên nhà, đưa tay lên huýt sáo. Một con chim từ đâu đang ở trên cành bay xuống, đậu trên vai ông ta.
Arien nhét mảnh giấy vào một cái ống gỗ nhỏ, đã được móc sợi dây nhỏ vào chân con chim. Sau đấy ông thì thầm gì đó và phóng nó bay lên trời.
…
Vài hôm sau, Eothur đang băng qua một hẻm núi nhỏ, trên tay hắn là cầm chiếc bản đồ mới nhất, được vẽ cách đây khoảng 3 năm. Hắn mua lại từ tay của một người Elves lúc ở Grey Havens, trong đây có ghi lại cả vùng Shire của người Hobbit.
Thảo nào họ lại được ít người biết đến như vậy, bao vây thung lũng họ ở là những ngọn đồi nhỏ nhấp nhô ở phía Tây, phía đông thì được bao bọc bởi khu rừng. Các con đường mòn di chuyển vào trong cũng khá ít.
Tất nhiên có thể cũng là do tính cách của họ. Ít khi bước ra nơi mình sinh sống.
Từ từ Eothur cũng đi hết con đường mòn nằm trong hẻm núi. Hắn thoát khỏi những bụi rậm, cây cối che tầm mắt và,… hiện lên trước mặt hắn là một vùng đất.
“ Xinh đẹp. “ Eothur lẩm nhẩm khi đứng hình vài giây.
Trước kia hắn đã chứng kiến biết bao nơi cảnh sắc tuyệt diệu của Trung Địa, và giờ đây. Nó tiếp tục làm hắn ngỡ ngàng với một điều mới mẻ.
Khác với những vùng đất mà hắn từng nhìn, nơi đây được cất chứa một cái đặc thù, đặc trưng riêng biệt. Phải dùng từ gì thích hợp đây nhỉ.
“ Bình an à, có thể được đấy. “
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Eothur thấy được một vùng đất được bao phủ bởi những đồng cỏ “ xanh ngắt “. Cái xanh ở đây không đơn thuần như những cánh rừng rộng lớn, sự xanh này lại cho mắt người nhìn một cảm giác kỳ lạ,… một màu xanh tràn đầy sự sống, một màu xanh của sự trẻ trung.
Đúng là nó. Cả vùng đất này toát lên một vẻ an bình khi được hòa hợp với sự sống mạnh mẽ, bao la và rộng lớn.
Eothur bắt đầu di chuyển, hắn bước rất chậm rãi và từ từ. Cảm nhận những cơn gió mát mẻ không quá lạnh hay quá nóng thổi qua người.
Rồi hắn đi ngang qua những khu vực chăn nuôi với đám bò, cừu,… đủ loại động vật gia súc nông thôn đang ăn trên cái bãi cỏ tươi mát. Thi thoảng thì có vài bóng người nhỏ con, hắn nhìn họ và họ cũng nhìn lại hắn.
“ Đây chắc hẳn là người Hobbit. “ Eothur suy nghĩ.
Vóc dáng người Hobbit chỉ cao khoảng 1m2, ngang tầm cỡ người lùn, hoặc cao hơn một chút. Ngoài ra họ không có bộ râu rậm rạp, cơ thể cũng không to lớn về phía bề ngang giống người lùn, mà lại cân đối hơn. Hai chiếc tai thì hơi nhọn giống loài Elves.
Thật sự họ như là một sự tập hợp của ba chủng tộc thế giới Arda, cơ thể loài người, chiều cao người lùn, và tai của người Elves.
Và rồi, Eothur đi ngang qua một chiếc xe bò có người Hobbit ngồi trên đó. Ông ta nhìn hắn chằm chằm nên hắn chỉ liếc mắt qua.
Nhưng với một cái liếc mắt, hắn phát hiện ra người Hobbit đó không mang giày. Ông ta có bàn chân to, dày hơn vóc dáng của bình thường của ông, cùng với đó là nhiều lông.
Có lẽ đây chính là đặc điểm riêng biệt của người Hobbit.
Không dừng bước chân mình vì điều gì, Eothur cứ thế mà dạo bước trên con đường mòn, dẫn đến khu sinh sống của họ.
Trên đường hắn thấy được những cánh đồng hoa bát ngát màu vàng, chúng càng đẹp hơn khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Khiến mỗi đóa như là một mặt trời nhỏ của thế gian, không ngừng tỏa ra sức sống xung quanh.
“ Đây đúng là một vùng nông thôn bình dị nhất mà mình từng thấy. “ Eothur cố nghi nhớ lại hình ảnh, để mai sau còn có thể vẽ ra. Dù sao hắn chỉ ghé một chút rồi đi, vì người Hobbit khá bài ngoại và cảnh giác với người lạ.
Bước vào khu dân cư, Eothur lại phát hiện ra một điều mới mẻ. Nhà của họ như là những cái hang, với một đồi đất nhỏ nổi lên. Chúng cũng được phủ bởi cỏ xanh, xung quanh là trồng các loài hoa.
Có cửa sổ, cửa gỗ được trang trí đầy đủ.
Ngắm nhìn một hồi, Eothur ngăn một người Hobbit lại để hỏi đường. Giọng của bà ấy khá gắt gỏng, nóng tính và tràn đầy khó chịu, nhưng vẫn chỉ cho hắn.
Nương theo con đường đã chỉ, Eothur tìm thấy địa điểm mình cần giao đồ. Nhưng thay vì gõ cửa, hắn chỉ để nó vào trong hòm thư, dù sao họ cũng sẽ không mời hắn uống trà hay nhiệt tình gì lắm.
Từ những ánh mắt xung quanh là hắn có thể biết được.
Hoàn thành xong công việc, Eothur bắt đầu lên đường lại. Mục tiêu lần này sẽ là Rivendell, lá thư cuối cùng trong chiếc túi nâu.
Vừa di chuyển khỏi khu nhà người Hobbit, trời bắt đầu tự nhiên đổ mưa.
“ Trở trời,… Khỉ thật. “ Eothur nguyền rủa một câu rồi kiếm nơi nào đó che mưa.
“ Anh cần chỗ núp chứ? “ Một âm thanh tự nhiên vọng từ đằng sau hắn.
Danh sách chương