Ngước nhìn chiếc cầu thang dẫn lối đến tầng tiếp theo. Eothur dập tắt hết tàn lửa còn sót lại trên người mình, hắn có một linh cảm không hay ho lắm về lối đi này. Chỉ là không còn cách nào khác, đây là lối duy nhất dẫn lên tầng trên cao.
Eothur nhẹ nhàng đạp bước chân đầu tiên lên bậc thang gỗ. Tay thì nắm chặt thành cầu. Ngoài những tiếng ọt ẹt, nó không vấn đề gì xảy ra cả.
Trong lòng bắt đầu hơi chút yên tâm, Eothur nhanh chóng leo lên cầu thang. Khổ nổi, linh cảm hắn có bao giờ sai đâu, vừa đi được một nửa đoạn đường, phía dưới lại có âm thanh, phía trên cũng có.
Nào là tiếng “ Rắc,… rắc,… “, “ Cọt kẹt “,… lại một lần nữa xuất hiện, mà lần này chúng đến từ cả hai phía. Bắt buộc Eothur thêm một lần nữa vận dụng hết sức lực của cơ thể, phóng hết tốc độ thật nhanh mà mình có thể làm được.
Thời gian như đang chậm dần chậm dần, bậc thang vừa nãy Eothur đạp lên nay đang nứt ra. Phía dưới các giá đỡ bằng gỗ cũng bắt đầu lung lay, lắc lư thật là mạnh. Hắn cảm thấy đứng trên ván gỗ phía dưới chân mình như đang đứng trên một ván lướt sóng, lướt đi trong những cơn sóng ở các bãi biển nước ngoài, những cơn sóng to lớn.
Mỗi tội, ở đây không có nước và gió biển mát mẻ. Ở xung quanh hắn giờ chỉ có lửa, bụi và cơn nóng, chưa kể đến hắn đang trong tình trạng nguy hiểm.
Quay trở lại thực tế, Eothur vung người nhảy về phía lầu trên. Bàn tay và lưng vươn ra hết cỡ, ngay vừa lúc đó, phía trên lại tiếp tục sập xuống, những miếng gỗ nặng nề. Chúng va vào chiếc cầu thang đã rất là yếu ớt, trong tích tắc, nó sụp đổ xuống hoàn toàn, còn cơ thể hắn thì vẫn đang bay trên không trung.
“ Bịch “ Hai bàn tay Eothur đụng đến sàn nhà ở trên lầu. Nhưng do lực của cú nhảy, hắn bị trượt tay, trọng lực ngay lập tức kéo cơ thể hắn xuống phía dưới.
Trong lúc nguy cấp, hắn may mắn níu được, bấm chặt mấy ngón tay vào một cái khe ở trên sàn nhà. Giữ vững được cơ thể hắn, hai bàn chân thì lơ lửng trên không trung.
Dùng hết lực của cánh tay mình, Eothur từ từ cũng leo được lên phía trên lầu. Hắn nhìn lại hai tay dính đầy bụi bẩn, ôi những ngón tay tội nghiệp có thể nói là đã sưng rộp, đỏ chót.
Nói thế thôi, Eothur thật ra chỉ liếc một cái rồi mặc kệ. Nhiệm vụ bây giờ là nên tìm đứa bé, và thoát khỏi đây. Ngọn lửa đã cháy mạnh lên rồi, chỉ cần vài phút nữa, hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
“ Có ai không…?!!! “
Eothur một lần nữa thét lớn, từ trong căn phòng bên phải phát ra tiếng động. “ Ba ơi,… “
Hắn mở cửa để tiến vào, ai ngờ căn phòng này cũng bị khóa, hắn thét lên. “ Tránh khỏi cái cửa “ Rồi lấy lực đẩy cơ thể va vào, khiến cánh cửa bật vào bên tường, phá nát luôn cái chốt ở trong.
Vừa tiến vào, đập vào mắt Eothur là một bé trai. Nó khoảng tầm 7 đến 8 tuổi, mặt mũi tràn đầy nước mắt, miệng không ngừng ho vì khói, hai chân thì bị sợi dây trói lại, tay cũng vậy.
Do bận rộn với thời gian, Eothur không quan tâm chuyện gì đã xảy ra ở đây. Hắn nhanh chóng móc con dao thường được giấu ở trong đôi ủng của mình, cắt đứt hết sợi dây.
Ngay lập tức, thằng nhóc liền bất tỉnh, ngã vào lòng người Eothur. Việc vừa xảy ra khiến hắn hoảng sợ, bối rối để tay lên lỗ mũi của nó để xem xét, may mà còn cảm nhận được hơi thở, nhưng khá yếu ớt.
Eothur nhấc đứa bé để lên vai, bây giờ họ cần phải tìm một lối thoát. Cầu thang và dưới lầu đã chắc chắn là không còn thích hợp cho hai người. Và chỉ còn một con đường là nhảy lầu, tuy nhiên, việc đang mang đứa bé nhảy xuống có thể gây ra thương tích cho hắn hoặc nó.
Vừa đúng lúc, ánh mắt Eothur đập vào là một sợi dây thừng ngắn.
Một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu, Eothur lập tức thi hành ngay. Hắn buộc sợi dây vào cột chống nhà làm bằng gỗ, hắn không cần nó có trụ tốt hay không, chủ yếu là giảm lực khi tiếp đất của hắn là được.
Nắm chặt sợi dây bằng tay trái, tay phải thì ôm chặt thằng bé. Eothur lao thẳng ra ngoài, chân phải đạp mạnh lên thành ban công, rồi tung người trong không khí, rớt xuống phía dưới với tốc độ nhanh chóng.
Khi hắn vừa gần tới mặt đất khoảng 1 mét, sợi dây lập tức đã căng ra hết cỡ, kéo và giữ chặt hắn trên không. Cảm nhận chút nhói đau từ cánh tay và bên vai, hắn liền nhẹ nhàng buông tay ra, nhảy xuống mặt đất một cách bình tĩnh, có kỹ xảo để tránh tổn thương thằng bé.
“ Đùng,…!!! “ Phía sau lưng Eothur, tầng trên lầu ngôi nhà cũng sụp xuống, đè luôn cả tầng trệt. Mọi thứ đã trở thành một đống đổ nát trong nháy mắt, hắn thở phào lấy một hơi, chỉ chậm chút xíu nữa thôi, hắn đã nằm ở trong đấy rồi.
“ Louis,… “ Người phụ nữ kêu lớn, ở khuôn mặt cô vẫn còn lại đọng vài giọt nước mắt trên má. Cô chạy hết sức lực mà mình có được lao về phía hắn, giang cánh tay ra để ôm lấy thằng bé. Eothur dùng bàn tay thô ráp, bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng và từ từ chuyền nó qua cho cô.
Người phụ nữ nhận lấy con của mình, cô quỳ xuống ôm chặt nó vào trong ngực của mình. Đây thứ gì đó rất thiêng liêng đang diễn ra trước mặt hắn, một tình cảm chân thật, hạnh phúc, và ấm áp, thứ mà tạo nên một phần của con người, tình mẫu tử.
Một âm thanh bé nhỏ xuất hiện trong ngực cô. “ Mẹ… “
Chỉ bằng một cái ôm bình thường, đứa trẻ đã có thể tỉnh lại. Cuộc sống là kỳ diệu.
Cô vui mừng, hai bàn tay sờ mặt nó và nói. “ Loius, là mẹ…, là mẹ đây, con không sao rồi... “
Corbin cũng đã xử lý xong đám kẻ thù, anh bước lại kế bên Eothur nói nhỏ. Giống như hắn, anh cũng không muốn cắt đứt cái hình ảnh cảm động này nhưng bây giờ là tình trạng nguy cấp, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“ Eothur, tôi vừa biết một số tin... “
Hắn quay đầu lại nhìn anh nói khẽ. “ Anh biết các đội khác đang ở đâu à? “
Anh ta lắc đầu, nhưng nói ngay tin mình biết được. “ Chúng ta sẽ có viện trợ. Amrothos đã kéo các vệ binh tới khu vực này để hỗ trợ chúng ta. Mọi người sẽ tập hợp lại, và tiêu diệt hết bọn quấy rồi ở đây rồi đi thẳng tới bến cảng để phụ giúp hoàng tử. “
Eothur gật đầu chậm rãi, hắn nhìn anh và nói. “ Đi thôi. “
…
Amrothos và người của mình liên tục đánh bại những nhóm quấy rối khác nhau. Họ đã khiến chúng phải bỏ chạy sau mỗi lần giao chiến, đến nổi có tên phải vứt vũ khí mình xuống mà phi nước đại.
Vì đang trên con đường thắng lợi, anh nhanh chóng dẫn đầu người của mình đuổi theo mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Họ tiến về một ngã tư, ở giữa đó là một đài phun nước, và chính xác mà nói đây là một quảng trường.
“ Chúng chạy đâu hết rồi...? “ Một số người bắt đầu tự hỏi khi nhận thấy nơi đây không có một bóng người nào cả.
Ánh sáng ngọn đuốc của những nơi này đã bị dập tắt hoàn toàn, những quán trọ bao vây xung quanh cũng trở nên im ắng, không hiện lên bất kỳ một ánh đèn. Một câu hỏi đã được đặt ra trong lòng bất kỳ người lính.
“ Người chủ quán, phục vụ, khách hàng, dân cư,… chẳng lẽ bọn họ đã thoát chạy rồi? “
“ Tiến lên,…! “ Amrothos ra lệnh, cho người của mình đứng giữa khu quảng trường nhỏ này.
Anh ngước đôi mắt màu xám của mình lên, quan sát tất cả chi tiết xung quanh nơi này, phát hiện ngõ hẻm cũng im ắng, bóng tối bao trùm hết thảy mọi thứ. Ngay cả một hơi thở của một con người, lũ chuột cũng không xuất hiện y hệt như một khu rừng hoang vào ban đêm. Không, khu rừng đôi lúc vẫn có âm thanh của thú hoang, nơi này còn im ắng hơn thế nữa.
Tuy thế, anh vẫn phát hiện có một số đặc điểm, dấu vết. Dưới nền đá lát trắng của quảng trường, nổi bật lên là những vũng máu đỏ, có người đã chết ở đây, nhưng lại không thấy một cái xác nào.
Trong lúc Amrothos đang quan sát, những người của anh cũng bắt đầu tụ tập về phía chỗ mà có người lính đang cầm đuốc. Càng tới gần ánh sáng, trong lòng họ mới cảm thấy trở nên nhẹ nhõm hơn, giảm bớt áp lực do môi trường nơi này gây ra, khá kinh dị.
“ Cho người tiến vào các ngôi nhà xem xét, kiểm tra… “
Amrothos ra lệnh lục soát hết tất cả mọi thứ, mọi ngóc ngách. Không khí u ám của nơi này dần khiến anh hơi rùng mình, chưa kể đến thời tiết ngày hôm nay khá lạnh lẽo, ẩm thấp.
Tất cả chúng đã khiến anh có chút khó chịu trong lòng khi đứng ở đây. Vì vậy cách tốt nhất xóa tan cảm xúc này là hiểu rõ bên trong có thứ gì, có cái gì, và tăng cường ánh sáng.
“ Bịch, Bịch,… “
Lính gác chưa bước vào ngôi nhà nào, bỗng nhiên tại một quán trọ xuất hiện âm thanh lục đục gì đó. Kể cả Amrothos đang đứng khá xa, cũng có thể nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng. Anh quay lưng nhìn về ngôi nhà, các binh lính hạ đầu ngọn giáo xuống chĩa thẳng về hướng đó.
“ Đùng “ “ Ưm,… Ưm… “
Một người đàn ông nào đấy đập văng cái cửa. Anh ta nhảy ra khỏi quán trọ, nằm la liệt dưới mặt đất, và đang cố gắng đứng dậy. Cú phá cửa táo bạo của anh khiến một số người lính hơi giật mình, lùi lại một bước.
Thấy được đó là con người họ thở phào ra, mà khoan trông anh ta hình như có vấn đề.
Ngay cả Amrothos đang bị che lấp bởi những cái bóng, cũng thấy được là có chuyện không lành. Người đàn ông này bị trói tay, miệng thì bị bịt lại bởi một cái giẻ trắng nào đó nhốt trong mồm, rồi buộc dây xung quanh để anh khó tháo ra được.
“ Ưm,… Ưm,… “ Anh ta kêu lên, đôi mắt như đang cố nói cho mọi người là đừng tới đây, họ đang bị…
“ Phập,… “ Một vệ binh vừa tới gần, chưa kịp chạm vào anh thì anh đã bị giết chết ngay trước mặt. Bởi một cây rìu nhỏ ném thẳng vào sau lưng.
“ Ai đó “ Nắm chặt ngọn giáo lần nữa, họ nhìn nhau rồi di chuyển từ từ tiến sát về ngôi nhà tràn ngập trong bóng tối đấy.
“ A a a a… “ “ Giết “
Vài tên kẻ thù đột nhiên lao ra từ trong góc khuất của căn nhà. Chúng ném những cây rìu nhỏ, trúng thẳng người của vệ binh, khiến một, hai người bị thương, thậm chí có người tử vong lập tức.
Các vệ binh cũng phản ứng không kém gì nhiều, họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Những người khác mặc kệ các đòn tấn công, họ đâm thẳng ngọn giáo trên tay, xiên thẳng vào những kẻ liều chết đang xông tới.
Cộng thêm họ có số lượng đông đúc hơn, đội hình nhanh chóng dàn ra và bao vây chúng lại. Khiến đám cả gan này không đường để thoát chạy, rất nhanh chóng liền bị tiêu diệt.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đó, ngay lập tức có một âm thanh vang lên từ trên ban công của một ngôi nhà. Một tên chột mắt đứng trên đấy, hắn là chủ nhân của âm thanh vừa vang lên.
“ Tấn công!.... “
Rồi đột nhiên, từ trong các hẻm nhỏ xuất hiện một thứ gì đó phát sáng, và bốc cháy. Chúng lao thẳng xuống các lực lượng vệ binh với tốc độ rất nhanh, nhờ con đường khá dốc xuống khi tới quảng trường nhỏ.
Amrothos không để ý tới thứ đó, anh ra lệnh như một phản xạ. “ Lập đội hình, giáo và khiên nâng cao lên. “. Kết thúc lời, anh ngước nhìn lên phía ban công. Hai ánh mắt đối diện va chạm vào nhau, anh có thể chắc chắn được, tên chột mắt này là thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ cần anh có thể xử lý hắn là mọi chuyện sẽ kết thúc.
“ Thưa ngài,… “ Một người cận vệ lập tức vỗ vai anh ta, chỉ về thứ đang lao về bọn họ. Anh quay đầu lại, lập tức phải thay đổi mệnh lệnh của mình.
“ Tránh né, tránh ra, nhanh lên…! “
Những thứ đang lao xuống là những cỗ xe hàng, chứa đầy rơm, chỉ cần châm một ít lửa, ngọn lửa trên đó sẽ bốc lên một cách mạnh mẽ. Và 4 cỗ lao xuống từ 4 phía khác nhau, khiến đội hình vệ binh bị rối loạn, di chuyển khá loạn xạ, một số người chậm chạp đứng ở hàng sau bị va phải, cả cơ thể bị dính một ít lửa, buộc phải lăn lộn dưới đất.
Từ từ bốn chiếc cũng phải dừng lại và đứng yên. Amrothos chuẩn bị ra lệnh lục soát các ngôi nhà thì lại gặp chuyện không lành tới.
“ Đùng “ Bốn chiếc xe đã đứng yên tự nhiên nổ tung lên, ngọn lửa bốc lên cao như một núi lửa đang phun trào dung nham. Một số người gần đó tưởng thoát nạn, cuối cùng lại ăn phải đòn nham hiểm của kẻ thù, cháy hết cơ thể mình.
“ A a a a… “ Vụ nổ như sự báo hiệu cho một lệnh tấn công. Kẻ địch lao ra từ các ngôi nhà xung quanh họ. Vừa tấn công chúng vừa thét lớn, xông tới và giết những vệ binh chưa kịp hạ mũi giáo.
Amrothos lại một lần nữa để đối thủ vượt mặt mình, anh đã bị lọt vào cuộc chơi của tên đó.
“ Lập đội hình, phòng thủ “ Giọng anh thét lên, len lỏi vào trong sự hỗn loạn. Có thể nó không là gì với kẻ thù. Nhưng với quân ta, mệnh lệnh đấy khiến họ bình tĩnh trở lại, tụ tập kề cạnh nhau tạo thành một vòng tròn lớn, bất kỳ kẻ thù nào xông lên cũng nhanh chóng bị hạ gục.
Phe mình nhanh chóng nhận ra ưu thế lớn của bản thân, họ vẫn đông hơn bọn chúng. Chính Amrothos cũng nhận ra ngay từ đầu, anh tin tưởng họ có thể đảo ngược lại cuộc chơi.
“ Chạy, chạy thôi. “ Amrothos lại một lần nữa tức điên, thay vì hai bên giao chiến, chúng lại một lần nữa bỏ chạy. Và lần này, anh có thể nhìn thấy tên chột mặt trong đám người đó, chính hắn đã vừa ra lệnh, rồi nhìn anh với cái ánh mắt khinh thường và đùa cợt.
Bọn chúng chia nhau thành nhiều hướng khác nhau bỏ chạy vào các ngõ hẻm u ám. Tên chột mắt đứng yên đó, nhấc môi cười nhìn anh, rồi cũng theo một đám người rời khỏi.
“ Đuổi theo! “
“ Nhưng thưa ngài,… “
“ Chia lực lượng ra, cậu, cậu, hãy đi hướng này,… còn các lực lượng cận vệ của ta, hãy đi theo và đuổi bắt tên cầm đầu. “ Amrothos ra lệnh chia nhỏ số quân của mình. Anh và những cận vệ sẽ đuổi theo tên cầm đầu, anh nhất định sẽ lấy mạng của hắn, để trả thù cho những người đã chết vì những trò bỉ ổi này.
Eothur nhẹ nhàng đạp bước chân đầu tiên lên bậc thang gỗ. Tay thì nắm chặt thành cầu. Ngoài những tiếng ọt ẹt, nó không vấn đề gì xảy ra cả.
Trong lòng bắt đầu hơi chút yên tâm, Eothur nhanh chóng leo lên cầu thang. Khổ nổi, linh cảm hắn có bao giờ sai đâu, vừa đi được một nửa đoạn đường, phía dưới lại có âm thanh, phía trên cũng có.
Nào là tiếng “ Rắc,… rắc,… “, “ Cọt kẹt “,… lại một lần nữa xuất hiện, mà lần này chúng đến từ cả hai phía. Bắt buộc Eothur thêm một lần nữa vận dụng hết sức lực của cơ thể, phóng hết tốc độ thật nhanh mà mình có thể làm được.
Thời gian như đang chậm dần chậm dần, bậc thang vừa nãy Eothur đạp lên nay đang nứt ra. Phía dưới các giá đỡ bằng gỗ cũng bắt đầu lung lay, lắc lư thật là mạnh. Hắn cảm thấy đứng trên ván gỗ phía dưới chân mình như đang đứng trên một ván lướt sóng, lướt đi trong những cơn sóng ở các bãi biển nước ngoài, những cơn sóng to lớn.
Mỗi tội, ở đây không có nước và gió biển mát mẻ. Ở xung quanh hắn giờ chỉ có lửa, bụi và cơn nóng, chưa kể đến hắn đang trong tình trạng nguy hiểm.
Quay trở lại thực tế, Eothur vung người nhảy về phía lầu trên. Bàn tay và lưng vươn ra hết cỡ, ngay vừa lúc đó, phía trên lại tiếp tục sập xuống, những miếng gỗ nặng nề. Chúng va vào chiếc cầu thang đã rất là yếu ớt, trong tích tắc, nó sụp đổ xuống hoàn toàn, còn cơ thể hắn thì vẫn đang bay trên không trung.
“ Bịch “ Hai bàn tay Eothur đụng đến sàn nhà ở trên lầu. Nhưng do lực của cú nhảy, hắn bị trượt tay, trọng lực ngay lập tức kéo cơ thể hắn xuống phía dưới.
Trong lúc nguy cấp, hắn may mắn níu được, bấm chặt mấy ngón tay vào một cái khe ở trên sàn nhà. Giữ vững được cơ thể hắn, hai bàn chân thì lơ lửng trên không trung.
Dùng hết lực của cánh tay mình, Eothur từ từ cũng leo được lên phía trên lầu. Hắn nhìn lại hai tay dính đầy bụi bẩn, ôi những ngón tay tội nghiệp có thể nói là đã sưng rộp, đỏ chót.
Nói thế thôi, Eothur thật ra chỉ liếc một cái rồi mặc kệ. Nhiệm vụ bây giờ là nên tìm đứa bé, và thoát khỏi đây. Ngọn lửa đã cháy mạnh lên rồi, chỉ cần vài phút nữa, hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
“ Có ai không…?!!! “
Eothur một lần nữa thét lớn, từ trong căn phòng bên phải phát ra tiếng động. “ Ba ơi,… “
Hắn mở cửa để tiến vào, ai ngờ căn phòng này cũng bị khóa, hắn thét lên. “ Tránh khỏi cái cửa “ Rồi lấy lực đẩy cơ thể va vào, khiến cánh cửa bật vào bên tường, phá nát luôn cái chốt ở trong.
Vừa tiến vào, đập vào mắt Eothur là một bé trai. Nó khoảng tầm 7 đến 8 tuổi, mặt mũi tràn đầy nước mắt, miệng không ngừng ho vì khói, hai chân thì bị sợi dây trói lại, tay cũng vậy.
Do bận rộn với thời gian, Eothur không quan tâm chuyện gì đã xảy ra ở đây. Hắn nhanh chóng móc con dao thường được giấu ở trong đôi ủng của mình, cắt đứt hết sợi dây.
Ngay lập tức, thằng nhóc liền bất tỉnh, ngã vào lòng người Eothur. Việc vừa xảy ra khiến hắn hoảng sợ, bối rối để tay lên lỗ mũi của nó để xem xét, may mà còn cảm nhận được hơi thở, nhưng khá yếu ớt.
Eothur nhấc đứa bé để lên vai, bây giờ họ cần phải tìm một lối thoát. Cầu thang và dưới lầu đã chắc chắn là không còn thích hợp cho hai người. Và chỉ còn một con đường là nhảy lầu, tuy nhiên, việc đang mang đứa bé nhảy xuống có thể gây ra thương tích cho hắn hoặc nó.
Vừa đúng lúc, ánh mắt Eothur đập vào là một sợi dây thừng ngắn.
Một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu, Eothur lập tức thi hành ngay. Hắn buộc sợi dây vào cột chống nhà làm bằng gỗ, hắn không cần nó có trụ tốt hay không, chủ yếu là giảm lực khi tiếp đất của hắn là được.
Nắm chặt sợi dây bằng tay trái, tay phải thì ôm chặt thằng bé. Eothur lao thẳng ra ngoài, chân phải đạp mạnh lên thành ban công, rồi tung người trong không khí, rớt xuống phía dưới với tốc độ nhanh chóng.
Khi hắn vừa gần tới mặt đất khoảng 1 mét, sợi dây lập tức đã căng ra hết cỡ, kéo và giữ chặt hắn trên không. Cảm nhận chút nhói đau từ cánh tay và bên vai, hắn liền nhẹ nhàng buông tay ra, nhảy xuống mặt đất một cách bình tĩnh, có kỹ xảo để tránh tổn thương thằng bé.
“ Đùng,…!!! “ Phía sau lưng Eothur, tầng trên lầu ngôi nhà cũng sụp xuống, đè luôn cả tầng trệt. Mọi thứ đã trở thành một đống đổ nát trong nháy mắt, hắn thở phào lấy một hơi, chỉ chậm chút xíu nữa thôi, hắn đã nằm ở trong đấy rồi.
“ Louis,… “ Người phụ nữ kêu lớn, ở khuôn mặt cô vẫn còn lại đọng vài giọt nước mắt trên má. Cô chạy hết sức lực mà mình có được lao về phía hắn, giang cánh tay ra để ôm lấy thằng bé. Eothur dùng bàn tay thô ráp, bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng và từ từ chuyền nó qua cho cô.
Người phụ nữ nhận lấy con của mình, cô quỳ xuống ôm chặt nó vào trong ngực của mình. Đây thứ gì đó rất thiêng liêng đang diễn ra trước mặt hắn, một tình cảm chân thật, hạnh phúc, và ấm áp, thứ mà tạo nên một phần của con người, tình mẫu tử.
Một âm thanh bé nhỏ xuất hiện trong ngực cô. “ Mẹ… “
Chỉ bằng một cái ôm bình thường, đứa trẻ đã có thể tỉnh lại. Cuộc sống là kỳ diệu.
Cô vui mừng, hai bàn tay sờ mặt nó và nói. “ Loius, là mẹ…, là mẹ đây, con không sao rồi... “
Corbin cũng đã xử lý xong đám kẻ thù, anh bước lại kế bên Eothur nói nhỏ. Giống như hắn, anh cũng không muốn cắt đứt cái hình ảnh cảm động này nhưng bây giờ là tình trạng nguy cấp, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“ Eothur, tôi vừa biết một số tin... “
Hắn quay đầu lại nhìn anh nói khẽ. “ Anh biết các đội khác đang ở đâu à? “
Anh ta lắc đầu, nhưng nói ngay tin mình biết được. “ Chúng ta sẽ có viện trợ. Amrothos đã kéo các vệ binh tới khu vực này để hỗ trợ chúng ta. Mọi người sẽ tập hợp lại, và tiêu diệt hết bọn quấy rồi ở đây rồi đi thẳng tới bến cảng để phụ giúp hoàng tử. “
Eothur gật đầu chậm rãi, hắn nhìn anh và nói. “ Đi thôi. “
…
Amrothos và người của mình liên tục đánh bại những nhóm quấy rối khác nhau. Họ đã khiến chúng phải bỏ chạy sau mỗi lần giao chiến, đến nổi có tên phải vứt vũ khí mình xuống mà phi nước đại.
Vì đang trên con đường thắng lợi, anh nhanh chóng dẫn đầu người của mình đuổi theo mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Họ tiến về một ngã tư, ở giữa đó là một đài phun nước, và chính xác mà nói đây là một quảng trường.
“ Chúng chạy đâu hết rồi...? “ Một số người bắt đầu tự hỏi khi nhận thấy nơi đây không có một bóng người nào cả.
Ánh sáng ngọn đuốc của những nơi này đã bị dập tắt hoàn toàn, những quán trọ bao vây xung quanh cũng trở nên im ắng, không hiện lên bất kỳ một ánh đèn. Một câu hỏi đã được đặt ra trong lòng bất kỳ người lính.
“ Người chủ quán, phục vụ, khách hàng, dân cư,… chẳng lẽ bọn họ đã thoát chạy rồi? “
“ Tiến lên,…! “ Amrothos ra lệnh, cho người của mình đứng giữa khu quảng trường nhỏ này.
Anh ngước đôi mắt màu xám của mình lên, quan sát tất cả chi tiết xung quanh nơi này, phát hiện ngõ hẻm cũng im ắng, bóng tối bao trùm hết thảy mọi thứ. Ngay cả một hơi thở của một con người, lũ chuột cũng không xuất hiện y hệt như một khu rừng hoang vào ban đêm. Không, khu rừng đôi lúc vẫn có âm thanh của thú hoang, nơi này còn im ắng hơn thế nữa.
Tuy thế, anh vẫn phát hiện có một số đặc điểm, dấu vết. Dưới nền đá lát trắng của quảng trường, nổi bật lên là những vũng máu đỏ, có người đã chết ở đây, nhưng lại không thấy một cái xác nào.
Trong lúc Amrothos đang quan sát, những người của anh cũng bắt đầu tụ tập về phía chỗ mà có người lính đang cầm đuốc. Càng tới gần ánh sáng, trong lòng họ mới cảm thấy trở nên nhẹ nhõm hơn, giảm bớt áp lực do môi trường nơi này gây ra, khá kinh dị.
“ Cho người tiến vào các ngôi nhà xem xét, kiểm tra… “
Amrothos ra lệnh lục soát hết tất cả mọi thứ, mọi ngóc ngách. Không khí u ám của nơi này dần khiến anh hơi rùng mình, chưa kể đến thời tiết ngày hôm nay khá lạnh lẽo, ẩm thấp.
Tất cả chúng đã khiến anh có chút khó chịu trong lòng khi đứng ở đây. Vì vậy cách tốt nhất xóa tan cảm xúc này là hiểu rõ bên trong có thứ gì, có cái gì, và tăng cường ánh sáng.
“ Bịch, Bịch,… “
Lính gác chưa bước vào ngôi nhà nào, bỗng nhiên tại một quán trọ xuất hiện âm thanh lục đục gì đó. Kể cả Amrothos đang đứng khá xa, cũng có thể nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng. Anh quay lưng nhìn về ngôi nhà, các binh lính hạ đầu ngọn giáo xuống chĩa thẳng về hướng đó.
“ Đùng “ “ Ưm,… Ưm… “
Một người đàn ông nào đấy đập văng cái cửa. Anh ta nhảy ra khỏi quán trọ, nằm la liệt dưới mặt đất, và đang cố gắng đứng dậy. Cú phá cửa táo bạo của anh khiến một số người lính hơi giật mình, lùi lại một bước.
Thấy được đó là con người họ thở phào ra, mà khoan trông anh ta hình như có vấn đề.
Ngay cả Amrothos đang bị che lấp bởi những cái bóng, cũng thấy được là có chuyện không lành. Người đàn ông này bị trói tay, miệng thì bị bịt lại bởi một cái giẻ trắng nào đó nhốt trong mồm, rồi buộc dây xung quanh để anh khó tháo ra được.
“ Ưm,… Ưm,… “ Anh ta kêu lên, đôi mắt như đang cố nói cho mọi người là đừng tới đây, họ đang bị…
“ Phập,… “ Một vệ binh vừa tới gần, chưa kịp chạm vào anh thì anh đã bị giết chết ngay trước mặt. Bởi một cây rìu nhỏ ném thẳng vào sau lưng.
“ Ai đó “ Nắm chặt ngọn giáo lần nữa, họ nhìn nhau rồi di chuyển từ từ tiến sát về ngôi nhà tràn ngập trong bóng tối đấy.
“ A a a a… “ “ Giết “
Vài tên kẻ thù đột nhiên lao ra từ trong góc khuất của căn nhà. Chúng ném những cây rìu nhỏ, trúng thẳng người của vệ binh, khiến một, hai người bị thương, thậm chí có người tử vong lập tức.
Các vệ binh cũng phản ứng không kém gì nhiều, họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Những người khác mặc kệ các đòn tấn công, họ đâm thẳng ngọn giáo trên tay, xiên thẳng vào những kẻ liều chết đang xông tới.
Cộng thêm họ có số lượng đông đúc hơn, đội hình nhanh chóng dàn ra và bao vây chúng lại. Khiến đám cả gan này không đường để thoát chạy, rất nhanh chóng liền bị tiêu diệt.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đó, ngay lập tức có một âm thanh vang lên từ trên ban công của một ngôi nhà. Một tên chột mắt đứng trên đấy, hắn là chủ nhân của âm thanh vừa vang lên.
“ Tấn công!.... “
Rồi đột nhiên, từ trong các hẻm nhỏ xuất hiện một thứ gì đó phát sáng, và bốc cháy. Chúng lao thẳng xuống các lực lượng vệ binh với tốc độ rất nhanh, nhờ con đường khá dốc xuống khi tới quảng trường nhỏ.
Amrothos không để ý tới thứ đó, anh ra lệnh như một phản xạ. “ Lập đội hình, giáo và khiên nâng cao lên. “. Kết thúc lời, anh ngước nhìn lên phía ban công. Hai ánh mắt đối diện va chạm vào nhau, anh có thể chắc chắn được, tên chột mắt này là thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ cần anh có thể xử lý hắn là mọi chuyện sẽ kết thúc.
“ Thưa ngài,… “ Một người cận vệ lập tức vỗ vai anh ta, chỉ về thứ đang lao về bọn họ. Anh quay đầu lại, lập tức phải thay đổi mệnh lệnh của mình.
“ Tránh né, tránh ra, nhanh lên…! “
Những thứ đang lao xuống là những cỗ xe hàng, chứa đầy rơm, chỉ cần châm một ít lửa, ngọn lửa trên đó sẽ bốc lên một cách mạnh mẽ. Và 4 cỗ lao xuống từ 4 phía khác nhau, khiến đội hình vệ binh bị rối loạn, di chuyển khá loạn xạ, một số người chậm chạp đứng ở hàng sau bị va phải, cả cơ thể bị dính một ít lửa, buộc phải lăn lộn dưới đất.
Từ từ bốn chiếc cũng phải dừng lại và đứng yên. Amrothos chuẩn bị ra lệnh lục soát các ngôi nhà thì lại gặp chuyện không lành tới.
“ Đùng “ Bốn chiếc xe đã đứng yên tự nhiên nổ tung lên, ngọn lửa bốc lên cao như một núi lửa đang phun trào dung nham. Một số người gần đó tưởng thoát nạn, cuối cùng lại ăn phải đòn nham hiểm của kẻ thù, cháy hết cơ thể mình.
“ A a a a… “ Vụ nổ như sự báo hiệu cho một lệnh tấn công. Kẻ địch lao ra từ các ngôi nhà xung quanh họ. Vừa tấn công chúng vừa thét lớn, xông tới và giết những vệ binh chưa kịp hạ mũi giáo.
Amrothos lại một lần nữa để đối thủ vượt mặt mình, anh đã bị lọt vào cuộc chơi của tên đó.
“ Lập đội hình, phòng thủ “ Giọng anh thét lên, len lỏi vào trong sự hỗn loạn. Có thể nó không là gì với kẻ thù. Nhưng với quân ta, mệnh lệnh đấy khiến họ bình tĩnh trở lại, tụ tập kề cạnh nhau tạo thành một vòng tròn lớn, bất kỳ kẻ thù nào xông lên cũng nhanh chóng bị hạ gục.
Phe mình nhanh chóng nhận ra ưu thế lớn của bản thân, họ vẫn đông hơn bọn chúng. Chính Amrothos cũng nhận ra ngay từ đầu, anh tin tưởng họ có thể đảo ngược lại cuộc chơi.
“ Chạy, chạy thôi. “ Amrothos lại một lần nữa tức điên, thay vì hai bên giao chiến, chúng lại một lần nữa bỏ chạy. Và lần này, anh có thể nhìn thấy tên chột mặt trong đám người đó, chính hắn đã vừa ra lệnh, rồi nhìn anh với cái ánh mắt khinh thường và đùa cợt.
Bọn chúng chia nhau thành nhiều hướng khác nhau bỏ chạy vào các ngõ hẻm u ám. Tên chột mắt đứng yên đó, nhấc môi cười nhìn anh, rồi cũng theo một đám người rời khỏi.
“ Đuổi theo! “
“ Nhưng thưa ngài,… “
“ Chia lực lượng ra, cậu, cậu, hãy đi hướng này,… còn các lực lượng cận vệ của ta, hãy đi theo và đuổi bắt tên cầm đầu. “ Amrothos ra lệnh chia nhỏ số quân của mình. Anh và những cận vệ sẽ đuổi theo tên cầm đầu, anh nhất định sẽ lấy mạng của hắn, để trả thù cho những người đã chết vì những trò bỉ ổi này.
Danh sách chương