Âm tướng cùng Hỏa tướng nhìn nhau gật nhẹ đầu, cả hai ngừng truyền năng lượng mà thay vào đó là dùng đòn tấn công mãnh liệt nhất của mình tung vào Leon.

Âm tướng liên tục dùng những chấn động kinh người, vừa chạm phải đã đánh bay da thịt của Leon chỉ để lại một bộ bạch cốt trắng tinh, Hỏa tướng vận dụng hỏa hệ lại càng kinh người, hắn liên tục phất tay thả ra từng đoàn hỏa diễm liên tục thiêu đốt Leon.

Leon cũng cảm nhận thấy được gì đó, yên lặng giữa không trung nghĩ ngợi.

‘Nguyên bản đang trong thời gian chờ, không nên dùng, bây giờ màn chính cũng bắt đầu, phải chăng ta nên diễn thêm chút nữa cho tròn vai?’

Hai vị đại tướng không ngừng đánh ra toàn bộ lực lượng lớn nhất của mình làm cho Leon cảm thấy có chút buồn cười.

Tình thế bây giờ, ngoài nhìn có vẻ là quyết đấu kịch liệt nhưng bên trong là truyền lấy năng lượng cho Leon, cả hai diễn cũng quá đạt đi.

“Lãnh địa hao mòn.” – Leon hét lên thật lớn trước khi bị chấn nát thành cát bụi.

Không gian toàn trận pháp nhẹ rung lên, từng cổ tự dần biến hóa liên tục, phạm vi đại trận dần thu hẹp.

“Không ổn, Mau đến sử dụng sức mạnh lớn nhất để phong ấn hắn.” – Hỏa tướng hét lớn.

Một cây đại thụ lao đến trực tiếp vận dụng kỹ năng, đem toàn bộ khu vực pháp trận bao phủ bằng một tầng màu xanh nhạt.

“Tự Nhiên Tuần Hoàn.” – Cái cây kia phát ra từng âm thanh cổ tự cuối cùng rồi kết thúc niệm phép, đưa một nhánh cây nhấp nhảy chỉ về phía Leon.

Bỗng không gian chợt rung động, toàn bộ khu vực pháp trận bị rút sạch không khí, Leon cùng 2 vị đại tướng đang lơ lửng rơi oạch xuống đất.

“Ngươi dùng phép này là giết ta đấy, không có không khí, ta sẽ mất hết sức mạnh.” – Hỏa tướng hét lớn, ngưng đánh lùi thật nhanh ra xa.

Bỗng một đoàn nước trượt đến cạnh Hỏa tướng, nó dần hiển hóa thân hình thành một người con gái, bóng người ấy ôm trọn lấy thân hình hỏa Linh của Hỏa tướng, để lộ bản thể là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, thân thể săn chắc, toàn bộ đường hoa văn mờ ảo chạy khắp cơ thể.

“Ngươi lại phế đi khả năng chiến đấu của ta? Chỉ có ta mới xử lí được hắn.” – Hỏa tướng gào lên cố thoát khỏi lồng giam bằng nước nhưng vô dụng.

“Bọn ta đã lên kế hoạch, ngươi sẽ là cuối cùng, để đảm bảo ngươi và Âm tướng không làm gì sai, chúng ta sẽ giam cầm lại.” – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Giọng nói kia chợt trở nên lãnh khốc, nó bắt đầu niệm tụng những cổ tự tối nghĩa để nguyền rủa Leon.

“Áp lực của đại dương.” – Giọng nói vang lên lần nữa rồi ngừng hẳn.

Không biết từ nơi đâu, từng đợt sóng dần hiện ra, nhẹ nhàng bao trọn lấy đoàn sương trắng còn lại của Leon.

Không bao lâu, dòng nước đã thành hình một quả bóng nhỏ, vừa đủ nhốt lấy Leon.

“Ngươi chỉ việc ở đây và niệm chú, bọn ta sẽ lo phần còn lại, phải đủ 10 nguyên tố giam cầm mới có thể đem xuống tên này.” – Giọng nói kia ra lệnh cho Hỏa tướng.

Hỏa tướng gật gật đầu, hướng Leon niệm chú ngữ, sau một hồi lâu, từng đạo cổ ngữ như ẩn hiện bao quanh lấy cơ thể Leon, phát ra nhiệt lượng kinh người.

“Vĩnh hằng luyện ngục.” – Hỏa tướng hét lên một tiếng rồi gục xuống, lâm vào giấc ngủ.

“Để… Ta… Đến…” – Một quả núi bước đi nặng nề tiếp cận lấy Leon.

Nó hét lên một tiếng thật lớn, tự phá đi lớp vỏ khổng lồ của mình, để lộ một thân đen kịt, cường tráng bóng loáng.

“Cũng đã lâu rồi, vì lần này ta chấp nhận từ bỏ đi chúc phúc của Đại địa. Cũng đến lúc ta hữu dụng rồi.” – Sinh vật kia nhìn bản thân một tiếng rồi nhỏ giọng nói.

Chưa tới vài hơi thở, không gian chợt rung lên, nó thế mà dịch chuyển thẳng đến trước mặt Leon! Nó đưa hai tay xuống đất bắt đầu niệm chú, từng cổ tự trôi nổi trên không gian dần xuất hiện, bao vây lấy Leon. Nó từ từ hòa nhập vào bên trong quả cầu nước đang sôi sung sục kia.

Cả quả cầu bao bọc Leon hình thành một tầng rắn chắc bên ngoài, dựng lên một bức tường kiên cố. Trực tiếp giam cầm Leon.

Để bọn ta đến.

Lôi tướng lao đến vận dụng chiêu thức cũ, vẫn là đạo sấm sét khổng lồ kia đánh thẳng vào quả cầu đất.

Âm tướng cùng Phong tướng dưới hình dạng một con chim cũng lao đến, vận dụng sóng chấn động liên tục tác động vào quả cầu đất kia.

Nhưng kì lạ, quả cầu đất cứ thế tiếp nhận lấy từng đòn mạnh nhất của các vị đại tướng mà chẳng hề hấn gì, Leon cảm thấy ở đây có chút huyền bí.

Anh từ từ tinh tế cảm nhận lấy biến hóa bên trong quả cầu.

Lúc nóng gắt, lúc lạnh lẽo, lúc lại bừa bộn, lúc lại tuần hoàn, nó cứ diễn ra, dường như thiếu thứ gì đó…

Leon cảm nhận một hồi rồi thân hình run lên.

‘bọn hắn đang tạo ra một thế giới hoàn chỉnh đề giam cầm mình… Âm tướng có biết điều này không?’

Chợt một đoàn sóng âm bay thẳng đến vị trí của hắn.

‘Ta biết, lát nữa ta sẽ động chút tay chân để ngươi rơi trở về cái hố của ngươi đã đào, để các vị anh linh xa xưa chỉ dẫn ngươi trong việc rèn luyện thể chất. Các quy luật được bọn ta tái tạo đều là thuần khiết nhất, không phải lo lắng đến căn cơ,ngươi phải mau chóng mạnh lên, ta nhìn ra được, không gian cũng có mưu đồ riêng của ả.’ – Giọng nói của Âm tướng vang lên.

“Loại phép thuật này có tác động lên môi trường không? Hay chỉ mình ta nhận phải?” – Leon hỏi.

Đằng xa lại vọng đến một âm thanh.

‘Thường là không, nhưng nếu ngươi muốn ta có thể điều chỉnh chút mật độ để thoát ra một phần, ngươi có ý nghĩ gì sao?”

“Thực không dám giấu thưa lão tổ, ta thực sự đang tìm cách đánh bại sức mạnh của Thời không hai tộc nên ta mới phong ấn thi thể của các vị tiền nhân dưới động, đợi một ngày sức mạnh đầy đủ sẽ đem các vị ấy giải phóng khỏi thân xác nô lệ, vì thế ta phải học, học Thời – Không pháp tắc. Mong lão tổ giúp ta một tay, đem đại lượng Không gian pháp tắc của ả lưu lại, để ta chậm rãi nghiên cứu, rồi một ngày giải phóng anh linh của các vị tiền bối.” – Leon giọng điệu thương tâm từ trong tro tàn vang lên.

Giọng nói của Leon dần ngắt quãng, âm thanh như nén đau thương mà nói ra:

“Ta…Thực sự… Mong một ngày có thể tự tay cứu ra được các vị anh linh khỏi bể khổ… Khỏi âm mưu kinh khủng kia… Tương lai… Đã không thể vãn hồi…”

Bên ngoài Âm tướng giật mình, khẽ lắc đầu thì thầm.

“Ta trông chờ gì chứ, hắn quá yếu, trận chiến này, hắn cơ bản không nên dây vào, chỉ có thể đưa hắn sâu xuống một bước để tránh xa khỏi các vong hồn.”

Một lát sau bên trong khối cầu, Leon nhận được một đợt sóng âm.

“Ta nghĩ lại rồi, với thực lực của ngươi không thể nào dây vào vòng Thần Chiến, ta sẽ gửi ngươi xuyên qua thi hài của các vị tiền bối, ngươi tuyệt đối không thể bén mảng lên trên, nghe cũng không được nghe, nói cũng không được nói, tuyệt đối phải giữ trong lòng, nếu không dẫn đến họa sát thân, ngươi rõ chưa? Sức lực của ta cũng không còn nhiều, phần còn lại đều phải xem cố gắng của ngươi. Đừng làm điều gì ngu ngốc.” – Âm thanh dần trở nên uể oải và dừng hẳn.

‘Xem ra tình thế phức tạp, vậy ta liền trở thành câm điếc phế nhân, cứ tĩnh lặng mà rèn luyện, đợi ngày ta mạnh lên liền giúp đỡ các vị đại tướng lật lên âm mưuThời – Không 2 tộc.’ – Leon thì thầm.

Lúc này bên ngoài.

Âm tướng thở dài một hơi, bắt đầu chuyên chú vào niệm phép. Những gì hắn nói Âm tướng đều nghe thấy, hiển nhiên cảm thấy nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó khối cầu dần biến đổi, các nguyên tố bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bài xích lẫn nhau.

2 vị đại tướng đứng chờ phía sau tích lũy năng lực cũng bước lên phía trước, cả 2 mở ra 2 cánh cổng, một cánh cổng tăm tối đến cực độ khơi dậy một nỗi sợ vô hình trong lòng mỗi người, một cánh cổng mở ra vô tận quang mang ấm áp, xoa dịu lấy tâm hồn, cả 2 đều tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, mạnh đến nghiền ép.

Bấy giờ Leon mới nhận ra mình may mắn cỡ nào, nếu chọc phải 2 tên điên này thì cái mạng quèn cũng khó giữ, anh thầm nể phục Âm tướng, đến cùng truyền lời gì mà mời 2 người này ở lại, không chăm chăm vào giết mình như trước.

Âm thanh đổ nát từ bên trong khối cầu dần lớn hơn, nhiệt lượng bên trong tụ tập thành cái lõi, từng dòng nước từ khe đất nứt ra, phun lên, từng mặt đất bị nhấn chìm.

Lúc này, không gian xung quanh dần vặn vẹo, phép thuật của Cây cổ thụ kia đã phát huy, từng điểm màu xanh xuất hiện trên đó, và rồi từng cọng tảo đầu tiên hiện ra, một số giống cá bắt đầu bơi lội, từng con vật đầu tiên chui lên mặt đất, bị ánh nắng thiêu đốt đến chết, rồi lại một con khác chui lên, đến khi chúng có tứ chi, có phổi để thở, và rồi thời kì khủng long mở ra.

Quang tướng lấy từ bên trong cánh cửa ánh sáng đó 3 quả cầu, 1 quả thật lớn, một quả nhỏ hơn gấp 100, một quả nhỏ hơn gấp 10000.

Quả lớn Quang tướng đưa cho địa tướng, phù phép lên nó trọng lực, để cả 2 có thể tương tác với nhau. Quả nhỏ được Địa tướng phù phép rồi lại đưa cho Ám tướng, lấy đi ánh sáng chói lóa trên đó. Quả cuối cùng, Sau khi vào tay Ám tướng được chuyển cho Hỏa tướng, hắn vẽ vài đường cổ tự rồi đưa cho Kim tướng đã đứng đợi phía sau.

Kim tướng thân hình cực kì thon gọn, hai tay nắm vừa đủ quả cầu nhỏ, bắt đầu phù phép, từng đạo cổ tự như ẩn hiện chui vào trong khối cầu kia. Cuối cùng, một âm thanh to lớn vang lên, khối cầu vỡ ra thành từng mảnh.

Kim tướng tiếp tục niệm lấy cổ tự, đem từng mảnh vỡ đều được phù lấy Cổ tự. Lúc này, hắn như vào trạng thái đông cứng, toàn bộ không gian xung quanh hắn đều bị đình trệ, từng dòng cổ tự dần biến đổi kì ảo liên tục tiến vào từng mảnh vỡ một.

Sau vài ngày, Kim tướng dần động đậy. Hắn mở mắt to ra Hét lớn và ném thẳng những đám bụi đất kia vào trong khối cầu.

“Đem nối liền vạn vật, đem lòng tham hiển lộ, đem sự tiến hóa mở ra cho khoảng không gian này...”

Từng hạt bụi lao vào với tốc độ kinh hoàng như thiên thạch, trong nháy mắt đã quét tan toàn bộ sự sống trên bề mặt, chỉ có vài nơi sâu nhất vẫn còn tồn tại lấy chút niềm tin.

Sau đó mọi thứ dần trở nên mơ hồ, biến đổi liên tục được diễn ra… Leon đưa ý niệm của mình về phía hắn, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu với 9 vị tướng còn lại.

Toàn bộ hoạt động truyền năng lượng đình chỉ, không gian chợt rung động dữ dội, một người con gái thon thả từ bên trong bước ra, Đôi mắt như muôn ngàn vũ trụ được hiển hóa bên trong khẽ động, nhìn về phía khối cầu.

Không lạ gì, Ả chính là không gian, kẻ thù mạnh nhất tính tới hiện tại của Leon.

Ả vạch tay vài đường, một khối cầu y hệt xuất hiện trên tay ả, nó dần thu nhỏ, thu nhỏ lại.

Ả mở ra đôi mắt, đưa 2 tay hứng lấy một tia sáng rơi ra từ bên trong, một dòng năng lượng kì dị phát ra, ôm trọn lấy ảo ảnh thu nhỏ kia, đưa vào trong một hệ tinh hà trong đôi mắt của ả…

“Trong khoảng thời gian chiến đấu với ta, hắn liên tục thích nghi cùng tiến hóa, ngươi chỉ đơn giản là vây hắn như vậy không phải là vây hãm hắn mà là giúp hắn mở ra con đường để đánh giết chúng ta.” – Âm tướng lên tiếng.

“Điểm này, ta có thể làm chứng.” – Hỏa tướng cùng Lôi tướng phụ họa.

“Vậy ngươi có ý gì?” – Không gian quay lại hỏi.

“Đem hắn vô một vòng xoáy ở lãnh địa của thời gian, lúc đó mới thật sự vây hãm hắn…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện