Thời gian nhanh chóng đến giờ cơm tối, cuộc thi biểu diễn kết thúc.
Cánh cung cần phải tháo dỡ, cuối cùng Lý Tầm thu dọn đồ đạc, cất luôn cả đồ của Tống Ngưỡng vào chung một vali.
Anh đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng nghỉ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân.
Là một vận động viên nam trông khá quen mắt, hỏi xin ID WeChat của anh.
Lý Tầm khó hiểu cau mày lại, cảm thấy khá là kỳ cục.
Đối phương đọc hiểu ánh mắt của anh, mỉm cười giải thích nói: “Tôi xin giúp cô em họ ấy mà.
Ban nãy nó xem anh biểu diễn bên dưới, cảm thấy rất tuyệt vời, nhưng mà xấu hổ không dám qua xin.”
Không đợi Lý Tầm mở miệng, Ngô Gia Niên đã giải vây giúp anh trước: “Ngại quá, huấn luyện viên của tôi có người yêu rồi, hai người còn sắp kết hôn.
Nhỡ về chị dâu tôi lại ghen mất.”
“À, ra là vậy.”
Đối phương lúng túng nở nụ cười rời đi, để lại Lý Tầm mặt ngẩn tò te.
Vốn dĩ anh cũng định để chuyện này cứ thế qua đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy Tống Ngưỡng đang đứng ở cửa bèn vội vàng cất cao giọng, biện minh cho mình: “Bịa linh tinh cái gì vậy? Tôi nói muốn kết hôn bao giờ?”
Ngô Gia Niên che miệng, “À chết, không thể công khai đúng không? Em sẽ bảo vệ bí mật này giúp anh…” Xong xuôi, anh ta tựa như bác gái ở tổ dân phố, phình to não hóng hớt drama, “Nhưng mà đính hôn là chuyện vui mà, giấu giếm làm gì? Thân phận vợ anh có gì nhạy cảm hả?”
Lý Tầm cảm giác bây giờ anh và Ngô Gia Niên nhất định một trong hai người đầu óc đang bị chập mạch, mà người đó dĩ nhiên không phải là anh rồi.
“Cậu nghe ai nói tôi có người yêu?”
Ngô Gia Niên chỉ về phía cửa.
Tống Ngưỡng nín thở, suýt chút nữa giật mình rớt cả cằm.
Dù thế nào thì cậu cũng không thể ngờ được lời nói dối của mình bị lộ tẩy nhanh như vậy.
Cậu giống như thấy quỷ, vắt chân lên cổ bỏ chạy, trong lòng mắng Ngô Gia Niên đúng là cái loa chợ.
Lý Tầm thấy thế gọi với theo: “Em nghe ai nói hả?”
Tống Ngưỡng không trả lời, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Tự nhiên lòi ra một cô vợ từ trên trời rơi xuống, Lý Tầm nào còn tâm tư thu dọn đồ đạc nữa, thả hết mũi tên trong tay rơi vào hộp, chạy đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng Tống Ngưỡng, anh hô to lên: “Em chạy cái gì mà chạy?”
Anh càng gọi Tống Ngưỡng càng cảm thấy chột dạ và áy náy, cậu chạy xuyên qua hành lang dài, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Cậu thật sự không biết nên giải thích chuyện này với Lý Tầm như thế nào.
Cánh cửa kêu “két két” một tiếng, bị người nào đẩy ra.
Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, áp sát lên ván cửa.
Cậu không biết vừa rồi lúc chạy, chỏm tóc trên đầu mình đã bị thổi dựng hết cả lên, cao hơn một khúc so với ván cửa, Lý Tầm nhìn lướt qua đã thấy ngay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tống Ngưỡng từ từ nhắm mắt, nghe thấy tiếng tim đập tuyệt vọng của mình.
Cánh cửa trước mặt bị kéo ra, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
“Anh thật sự đuổi theo!”
Lý Tầm đi vào, một tay chống lên ván cửa, chặn đường thoát: “Vì sao em nói với người khác anh có người yêu?”
“Chúng ta cứ phải đứng nói chuyện ở đây sao?”
“Chẳng phải tự em chạy vào à?”
Tống Ngưỡng cúi đầu, muốn chui xuống dưới cánh tay Lý Tầm thoát ra ngoài, không ngờ cổ bị túm lại.
“Giải thích giải thích đi chứ.” Một tay Lý Tầm ôm xuống bụng cậu, một tay ghì cổ, trói chú cua khổng lồ vào trong ngực, “Là em nghe nói bóng nói gió ở đâu hay tự bịa đặt?”
Có lẽ do chạy đuổi theo một mạch nên dù cách một lớp quần áo, Tống Ngưỡng vẫn có thể cảm nhận được làn da Lý Tầm rất nóng, ngay cả người cậu cũng nóng lên theo.
“Không phải em bịa, em chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”
Lý Tầm thoáng nghiêng đầu nhìn cậu, “Em nói gì rồi?”
Tống Ngưỡng xoay eo muốn giãy giụa nhưng vẫn không thoát được tay anh, lí nhí giải thích rồi xin lỗi hết lần này tới lần khác, suốt quá trình không dám quay mặt lại.
Lý Tầm cụp mắt nhìn chằm chằm bờ môi lúc hé lúc ngậm của cậu, còn có hàm răng đều đặn, cố nhịn cười: “Em hư vậy à? Dám cắt hoa đào của anh.”
Giọng điệu này không giống như nổi giận nhưng lại có chút ngả ngớn.
Yết hầu Tống Ngưỡng lên xuống, phòng vệ sinh vắng vẻ, mãi vẫn không thấy ai tới, hơi thở của Lý Tầm khiến miệng lưỡi cậu đắng khô.
Cậu chưa từng nói chuyện trong tư thế được ai ôm thế này, tay chân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
“Vì sao lại nói thế?” Lý Tầm tì cằm lên bả vai Tống Ngưỡng, lại tiếp tục truy hỏi cậu.
Trong đầu Tống Ngưỡng chợt lóe lên một suy nghĩ, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chẳng phải lần trước anh cũng cắt hoa đào của em sao?”
Mấy câu trước đều ổn, chỉ có câu cuối cùng này lại khiến Lý Tầm nhận ra chút ý tứ gì khác: “Em chỉ muốn trả thù anh thôi sao?”
“Vâng.” Tống Ngưỡng gật đầu, nhân cơ hội xuống nước, “Dù sao anh cũng không thích người nhỏ hơn mình quá nhiều mà, không phải sao?”
Nghĩ tới ngày hôm đó là Tống Ngưỡng liền cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng lầu bầu: “Hôm mà Tôn Mập mời cơm ấy, chính miệng anh nói không chấp nhận khoảng cách tuổi tác quá lớn.”
Lý Tầm nghẹn họng.
Anh chỉ nhớ loáng thoáng hình như đúng là bản thân có nói câu này, nhưng mà trong ký ức Tống Ngưỡng cũng không có mặt mà? “Anh còn nói gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Đúng lúc trên hành lang vang lên tiếng người tới gần, hai người tách ra, vờ như không có chuyện gì đi ra ngoài, cách xa nhau một mét.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Lý Tầm bỗng nhiên quay đầu nói: “Nhưng gu của một người sẽ thay đổi.”
Rời khỏi câu lạc bộ, cuộc sống của bọn họ lại quay về yên bình.
Tống Ngưỡng bận học, bận huấn luyện.
Lý Tầm bận họp, bận lên lớp, bận bàn bạc với lãnh đạo chuyện Đại hội thể thao mùa hè cho sinh viên.
Lần này cuộc thi được tổ chức ở Thâm Quyến, lộ trình xa, ủy ban thi đấu chỉ chi trả chi phí thi đấu giới hạn, không bao ăn ở.
Một đội ngũ gồm vận động viên, dự bị, huấn luyện viên trưởng, huấn luyện viên, còn có nhân viên y tế, nhiều người cùng đi như vậy tốn kém không ít, tính toán thử quỹ còn dư, đội tuyển trường lại quay về tình trạng nghèo rớt mồng tơi.
Nhà trường coi trọng cuộc thi, coi trọng danh dự, cái gì cũng muốn làm tốt nhất, thế nhưng vừa nhắc tới tiền là vẻ mặt không khác gì trái mướp đắng.
Lý Tầm nói: “Vậy tôi cứ báo danh sách xin quỹ trước, nhà trước ít nhất cũng phải ứng 1000 tệ(*) trước chứ, cùng lắm thì tôi bù thêm, đợi đến khi thi đấu thắng thì xin thêm lần nữa.”
(*) Khoảng 3,5 triệu VND.
Huấn luyện viên trưởng rót thêm ít nước vào chiếc cốc sứ trên bàn, “Tôi cũng đã đăng ký trước rồi, nhưng ý của cấp trên là cứ thi đấu trước đã, còn tiền thưởng sáu tháng cuối năm mới phát.”
Lý Tầm sững sờ: “Vì sao?”
“Chắc chắn là muốn nhìn vào kết quả rồi, nếu như không tạo ra được thành tích tốt, kinh phí sẽ chỉ ngày càng ít đi.”
Lý Tầm hít sâu một hơi, anh biết trường học giống như một xã hội thu nhỏ.
Hàng năm phòng tài vụ phát tiền có hạn ngạch, tổ Thể dục nhiều đội như vậy, bóng rổ, điền kinh, bơi lội, bóng bàn.
Đội nào tạo ra thành tích tốt, đương nhiên cấp trên sẽ càng coi trọng, tốc độ chi tiền cũng nhanh hơn.
Hạng mục bắn cung đừng nói ở trường học, cho dù ở đội tuyển quốc gia cũng không phải môn được ưu tiên nhất, bởi vì thành tích tạo ra không gây được bất ngờ.
Con người luôn thích chạy theo ánh sáng, càng ít hi vọng thì càng ít người cống hiến hết mình cho hạng mục này, cũng càng ít người kiên trì bám trụ được, cuối cùng hình thành một vòng luẩn quẩn.
Lý Tầm vẫn còn nhớ rõ, năm anh thi đấu có rất nhiều anh em đồng đội, nhưng hầu như chưa đến 25 tuổi đã giải nghệ hết.
Đó cũng là thời kỳ hoàng kim của hạng mục bắn cung.
Trước đây anh bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn các đồng đội của mình lần lượt rời đi, nhưng ở trường học, ít nhất anh còn có thể làm được chút chuyện.
“Lần này tôi sẽ chi trả khoản phí còn thiếu, giành được giải thì trả lại, không được thì thôi.”
Lời hứa hẹn của anh khiến lương tâm huấn luyện viên trưởng băn khoăn: “Thật ra cũng không cần cậu bù, kinh phí trong đội vẫn còn, dẫn vài người theo là đủ rồi.”
Sao Lý Tầm có thể không biết lựa chọn như vậy?
Nhưng đưa ra quyết định này đồng nghĩa với việc phải tổ chức thi đấu vòng loại hết lần này tới lần khác tại trường, chưa kể việc tập luyện đã khiến con người mệt mỏi kiệt sức, tinh thần đã chịu đủ giày vò rồi.
Anh hồi tưởng lại dáng vẻ Tống Ngưỡng nắm tay anh cầu xin một cơ hội sau khi đấu loại tranh suất tham gia Đại hội tỉnh, nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Mà hiện tại là 9 giờ 15 phút, đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ sau khi chương trình thi đấu thể thao được công chiếu.
Tống Ngưỡng đang học tiết tiếng Anh, một bạn nữ ngồi trên vỗ nhẹ cánh tay cậu, đẩy điện thoại đến trước mặt cậu.
Vẻ mặt Tống Ngưỡng nghi hoặc, khẽ giọng hỏi: “Sao thế?”
Đối phương cười không ngậm được miệng, ánh mắt ra hiệu cậu mau xem video, còn rất nhiệt tình rút tai nghe trong túi ra cắm thêm vào máy.
Tống Ngưỡng tưởng video nào hài hước, nhận điện thoại, tiện thể liếc nhìn giáo sư đang văng nước miếng tung tóe trên bục giảng, cúi thấp đầu xuống, nhấn mở video ngắn có lượng chia sẻ rất cao.
Trong nháy mắt âm thanh phát ra, con ngươi cậu trợn tròn.
Phải xác nhận lại lần nữa lượng share và lượt like.
31.000 lượt share, 92.000 lượt like, 29.000 lượt bình luận, cậu không tài nào ngồi yên được, mặt đỏ tía tai vùi đầu vào khuỷu tay mình, “Cái gì vậy trời…”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ mấy cái hotsearch mà phòng làm việc của Liêu Đình Viễn mua sẵn.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chỉ đơn giản muốn thu hút sự quan tâm của người khác, tranh thủ tận dụng sức nóng cuộc thi phát sóng trực tiếp để quảng bá cho bộ phim thần tượng sắp tới.
Người hâm mộ của hắn cũng ra sức hành động vì thần tượng, kéo độ hot của chương trình lên, có không ít người qua đường xem lại trận đấu tuần trước.
Nhưng nguyên nhân thu hút được sự chú ý của khán giả thật sự rất khó hiểu, dù phòng làm việc hao tâm tốn sức thì thứ khiến người ta chú ý tới chương trình lại là một quán quân mặt mũi lạnh tanh không nói được mấy câu, còn cả cậu học trò nhỏ tung hô anh ta hết lời.
Hot nhất phải là đoạn video Vương Tang Nhi đăng lên, dài hơn một phút rưỡi, phần giới thiệu dùng một câu———#Năng lượng thanh xuân #Ấy vậy mà đoạn này bị hậu kỳ cắt bỏ, giỏi lắm.
Trong video chính là cảnh Tống Ngưỡng vừa trả lời câu hỏi của MC, vừa quay đầu nhìn hình ảnh Lý Tầm, còn kèm theo cả nhạc nền ngọt ngào hết sức.
“Từ lúc nhập môn cho đến bây giờ, từng động tác đều do thầy của em dạy dỗ…”
MC hỏi gì, cậu ngoan ngoãn đáp lời, còn kể lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tầm khi còn bé, giọng điệu rất dịu dàng, còn mang theo phần dè dặt, đáy mắt toát ra sự sùng bái và cảm kích.
Tựa như tất cả những gì liên quan tới bắn cung đều không thể tách khỏi ba chữ “Thầy của em”, nụ cười trong trẻo đơn thuần, ngây ngô giống như động vật nhỏ.
Lý Tầm càng nghe những lời cậu nói về sau, biên độ khóe miệng cong lên càng lớn, cuối cùng anh hất cằm, nhướng mày đáp lại.
Chính khoảnh khắc này đã được chủ bài đăng quay đặc tả, đồng thời còn chỉnh tốc độ video chậm lại.
Cư dân mạng đều vô cùng ngạc nhiên trước hành động tương tác nhỏ như vậy, số lượt thích và bình luận đã tăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chẳng bao lâu sau, đoạn video ngắn này đã được một chủ tài khoản V lớn(*) có trăm vạn follow thuận tay chia sẻ, còn kèm theo một câu caption———-Chuyện này thú vị quá, có ai lập topic chưa?
(*) Chỉ những tài khoản lớn có từ 500k follow trở lên, được Weibo xác nhận bằng chữ V, thường là người của công chúng.
Khu bình luận vốn đã sôi nổi giờ càng bùng nổ thêm.
——Cp thầy trò làm tui muốn thài!
——Đây là phim gì nhỉ?
——Không phải phim đâu, là một chương trình gameshow thi đấu rất flop, nhưng mà tôi xem rồi, thú vị cực luôn á! Tập này nói về vận động viên bắn cung, người đang ngồi là vận động viên của đội tuyển quốc gia đã giải nghệ, giờ đang hướng dẫn đội tuyển trường.
Cậu em đang cầm mic là sinh viên năm nhất, bây giờ hai người cùng trường, quan hệ thầy trò, cùng tham gia ghi hình cuộc thi biểu diễn đó.
Cái đoạn bịt mắt bắn cung ngầu vãi chưởng! Mà giống như bị hack ý, tôi cũng nghi là bị hậu kỳ cắt mất.
——Lúc đó chủ thớt cũng có mặt xem trực tiếp mà, nói không phải bị cắt mà quay thật đấy.
Vận động viên cấp quốc gia thật sự rất đỉnh, bọn họ có trí nhớ cơ bắp kinh khủng lắm! Tôi xem cái này mới biết mấy cái cảnh che mắt bắn cung trên phim không phải điêu toa gì đâu.
——Các chị em mau nhìn đi! Mau gặm cắn quả hint siêu chất lượng này đi! Lý Tầm nói chuyện với ai mặt mũi cũng không cảm xúc, ngay cả lúc giành quán quân cũng rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ cần em trai nhỏ mở miệng, khóe miệng anh ấy sắp nhếch ra sau tai luôn rồi!
——Ha ha ha ha há há há há, tui cũng xem rồi nè! Quen trình quen nhau của hai người họ lãng mạn gì đâu!
——Có thể viết thành kịch bản hành trình theo đuổi idol thành công của chàng bot.
——Cái nhướng mày cuối cùng như đâm trúng tim mị rồi! Mị tới đâyyy!
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy mình trên Weibo của người khác, được chân thực trải nghiệm cảm giác chết chóc của xã hội, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Hôm nay cậu mới biết, hóa ra bình thường mình toàn nhìn Lý Tầm bằng ánh mắt si mê như vậy.
Ngón tay lướt màn hình run run, đặc biệt là lúc các cư dân mạng phát huy trí tưởng tượng miêu tả mối quan hệ của bọn họ, cậu nảy sinh một tâm trạng vô cùng phức tạp mà trước nay chưa từng có.
Một mặt mừng thầm vì được gán ghép công khai, một mặt lo lắng những nội dung này sẽ khiến Lý Tầm khó chịu.
Khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc tan học, cậu tải app xuống, tìm kiếm chương trình, đúng là nó thật sự rất flop, một kỳ dài bằng thời gian chiếu một tập phim truyền hình.
Quảng cáo còn chưa chiếu xong, Châu Tuấn Lâm đã xông tới xoay bả vai cậu, rít gào: “Mau xem Weibo đê! Thằng nhóc nhà cậu nổi tiếng rồi!”
Mí mắt Tống Ngưỡng chớp chớp liên hồi.
Vẫn là cái video ấy nhưng số lượt chia sẻ đã thay đổi, bình luận nổi bật nhất trên cùng cũng đã đổi người.
——Vận động viên bắn cung bá đạo và cậu vợ nhỏ đáng yêu ngọt ngào của anh ta, ban ngày bắn bao nhiêu buổi tối bắn bấy nhiêu.
[thẹn thùng]
Tống Ngưỡng: “…”
Lượng like và trả lời thật khủng khiếp!
——Trời ơi xin đấy người chị em, mau ra sách đi! Tui mua ngay và luôn cho!
——Buổi tối viết cụ thể chút được hem? [thẹn thùng]
——Tui, bồ, (vô) ICU, hiểu chưa?
——Thể lực thế này tôi cũng làm được!
——Hình ảnh cảm xúc đã có!
——Còn có màu da khác nhau! Vận động viên khỏe lắm đấy! Tôi còm men ở trên rồi.
Vương Tang Nhi bị tin nhắn riêng của các cư dân mạng oanh tạc, phải đăng một tin lên Weibo: Ngại ghê các quý zị ơi, đoạn này tôi chỉ vô tình quay được thôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi có dịp gặp hai người ấy, thật sự không có phương thức liên lạc.
Nhưng có Weibo của anh Lý nè, là Lý Tầm Archer nha, có vẻ bình thường không hay xài đâu, của em trai thì tui không biết!
Tống Ngưỡng còn chưa vui mừng được ba giây, lướt xuống dưới đã bị một dòng bình luận hót hòn họt đập vào mắt——–Thằng đệ tôi đây, @Đừng nhìn tui chỉ là một con dê.
Người tag cậu chính là Châu Tuấn Lâm.
Tống Ngưỡng tê hết cả da đầu, nhớ lại lịch sử đen tối mình từng đăng trên Weibo.
Cách đây không lâu cậu còn chê thịt bò ở căng tin nấu quá lửa, phải nhai dai nhanh nhách; vị giáo sư già môn Tư tưởng suốt ngày nghiến răng, ngồi ở hàng ghế đầu cứ như đang ngồi dưới đài phun nước.
Cũng không biết có thể bị lãnh đạo nhà trường phát hiện không nữa…
Ôm tâm trạng phức tạp, cậu dùng điện thoại của mình đăng nhập Weibo rất lâu rồi không dùng, đỏ chót một mảng, mỗi lần tải lại là con số like và bình luận lại thay đổi.
Nhưng mà con số này càng tăng lên, cậu càng cảm thấy xấu hổ, ngón chân gần như muốn đâm thủng sàn nhà.
Cậu ấn vào bình luận, ngay cả bài đăng đầu tiên cách đây năm năm các cư dân mạng cũng không chịu tha cho cậu.
Hôm ấy trùng hợp là ngày đầu tiên đón chó về nhà, chú cún lông vàng mới hơn hai tháng, vừa mới cai sữa chưa được mấy ngày, cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cậu ôm chó vào ngực thơm một cái, mẹ ở bên cạnh quay video.
Vừa thơm nó xong thì bỗng nhiên cảm giác quần áo âm ấm, còn hơi ươn ướt, hóa ra cún con đã tè lên người cậu một bãi.
Vì thế mới có bài đăng Weibo này kèm caption——–Tao nhìn là biết mày có sở trường đi tiểu, sau này gọi mày là Niệu Niệu đi.
Dưới bình luận toàn là “Ha ha ha ha” và “Đào lại đây”.
Cư dân mạng còn xem những bài đăng hôm khác của cậu, để lại những dòng nhật ký hoạt động.
Những thứ không muốn người ta biết lần lượt được like, được bình luận, có thông cảm, có tiếng cười, có xúc động.
Cậu vừa cười vừa lướt xuống dưới, WeChat đột nhiên nhảy ra tin nhắn.
Lý Tầm gửi một ảnh chụp màn hình tới, dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi: “Bọn họ nói em là cậu vợ nhỏ đáng yêu ngọt ngào của anh, khi nào em muốn đổi cách xưng hô đây?”
Cánh cung cần phải tháo dỡ, cuối cùng Lý Tầm thu dọn đồ đạc, cất luôn cả đồ của Tống Ngưỡng vào chung một vali.
Anh đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng nghỉ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi chân.
Là một vận động viên nam trông khá quen mắt, hỏi xin ID WeChat của anh.
Lý Tầm khó hiểu cau mày lại, cảm thấy khá là kỳ cục.
Đối phương đọc hiểu ánh mắt của anh, mỉm cười giải thích nói: “Tôi xin giúp cô em họ ấy mà.
Ban nãy nó xem anh biểu diễn bên dưới, cảm thấy rất tuyệt vời, nhưng mà xấu hổ không dám qua xin.”
Không đợi Lý Tầm mở miệng, Ngô Gia Niên đã giải vây giúp anh trước: “Ngại quá, huấn luyện viên của tôi có người yêu rồi, hai người còn sắp kết hôn.
Nhỡ về chị dâu tôi lại ghen mất.”
“À, ra là vậy.”
Đối phương lúng túng nở nụ cười rời đi, để lại Lý Tầm mặt ngẩn tò te.
Vốn dĩ anh cũng định để chuyện này cứ thế qua đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy Tống Ngưỡng đang đứng ở cửa bèn vội vàng cất cao giọng, biện minh cho mình: “Bịa linh tinh cái gì vậy? Tôi nói muốn kết hôn bao giờ?”
Ngô Gia Niên che miệng, “À chết, không thể công khai đúng không? Em sẽ bảo vệ bí mật này giúp anh…” Xong xuôi, anh ta tựa như bác gái ở tổ dân phố, phình to não hóng hớt drama, “Nhưng mà đính hôn là chuyện vui mà, giấu giếm làm gì? Thân phận vợ anh có gì nhạy cảm hả?”
Lý Tầm cảm giác bây giờ anh và Ngô Gia Niên nhất định một trong hai người đầu óc đang bị chập mạch, mà người đó dĩ nhiên không phải là anh rồi.
“Cậu nghe ai nói tôi có người yêu?”
Ngô Gia Niên chỉ về phía cửa.
Tống Ngưỡng nín thở, suýt chút nữa giật mình rớt cả cằm.
Dù thế nào thì cậu cũng không thể ngờ được lời nói dối của mình bị lộ tẩy nhanh như vậy.
Cậu giống như thấy quỷ, vắt chân lên cổ bỏ chạy, trong lòng mắng Ngô Gia Niên đúng là cái loa chợ.
Lý Tầm thấy thế gọi với theo: “Em nghe ai nói hả?”
Tống Ngưỡng không trả lời, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Tự nhiên lòi ra một cô vợ từ trên trời rơi xuống, Lý Tầm nào còn tâm tư thu dọn đồ đạc nữa, thả hết mũi tên trong tay rơi vào hộp, chạy đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng Tống Ngưỡng, anh hô to lên: “Em chạy cái gì mà chạy?”
Anh càng gọi Tống Ngưỡng càng cảm thấy chột dạ và áy náy, cậu chạy xuyên qua hành lang dài, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Cậu thật sự không biết nên giải thích chuyện này với Lý Tầm như thế nào.
Cánh cửa kêu “két két” một tiếng, bị người nào đẩy ra.
Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, áp sát lên ván cửa.
Cậu không biết vừa rồi lúc chạy, chỏm tóc trên đầu mình đã bị thổi dựng hết cả lên, cao hơn một khúc so với ván cửa, Lý Tầm nhìn lướt qua đã thấy ngay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tống Ngưỡng từ từ nhắm mắt, nghe thấy tiếng tim đập tuyệt vọng của mình.
Cánh cửa trước mặt bị kéo ra, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
“Anh thật sự đuổi theo!”
Lý Tầm đi vào, một tay chống lên ván cửa, chặn đường thoát: “Vì sao em nói với người khác anh có người yêu?”
“Chúng ta cứ phải đứng nói chuyện ở đây sao?”
“Chẳng phải tự em chạy vào à?”
Tống Ngưỡng cúi đầu, muốn chui xuống dưới cánh tay Lý Tầm thoát ra ngoài, không ngờ cổ bị túm lại.
“Giải thích giải thích đi chứ.” Một tay Lý Tầm ôm xuống bụng cậu, một tay ghì cổ, trói chú cua khổng lồ vào trong ngực, “Là em nghe nói bóng nói gió ở đâu hay tự bịa đặt?”
Có lẽ do chạy đuổi theo một mạch nên dù cách một lớp quần áo, Tống Ngưỡng vẫn có thể cảm nhận được làn da Lý Tầm rất nóng, ngay cả người cậu cũng nóng lên theo.
“Không phải em bịa, em chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”
Lý Tầm thoáng nghiêng đầu nhìn cậu, “Em nói gì rồi?”
Tống Ngưỡng xoay eo muốn giãy giụa nhưng vẫn không thoát được tay anh, lí nhí giải thích rồi xin lỗi hết lần này tới lần khác, suốt quá trình không dám quay mặt lại.
Lý Tầm cụp mắt nhìn chằm chằm bờ môi lúc hé lúc ngậm của cậu, còn có hàm răng đều đặn, cố nhịn cười: “Em hư vậy à? Dám cắt hoa đào của anh.”
Giọng điệu này không giống như nổi giận nhưng lại có chút ngả ngớn.
Yết hầu Tống Ngưỡng lên xuống, phòng vệ sinh vắng vẻ, mãi vẫn không thấy ai tới, hơi thở của Lý Tầm khiến miệng lưỡi cậu đắng khô.
Cậu chưa từng nói chuyện trong tư thế được ai ôm thế này, tay chân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
“Vì sao lại nói thế?” Lý Tầm tì cằm lên bả vai Tống Ngưỡng, lại tiếp tục truy hỏi cậu.
Trong đầu Tống Ngưỡng chợt lóe lên một suy nghĩ, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chẳng phải lần trước anh cũng cắt hoa đào của em sao?”
Mấy câu trước đều ổn, chỉ có câu cuối cùng này lại khiến Lý Tầm nhận ra chút ý tứ gì khác: “Em chỉ muốn trả thù anh thôi sao?”
“Vâng.” Tống Ngưỡng gật đầu, nhân cơ hội xuống nước, “Dù sao anh cũng không thích người nhỏ hơn mình quá nhiều mà, không phải sao?”
Nghĩ tới ngày hôm đó là Tống Ngưỡng liền cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng lầu bầu: “Hôm mà Tôn Mập mời cơm ấy, chính miệng anh nói không chấp nhận khoảng cách tuổi tác quá lớn.”
Lý Tầm nghẹn họng.
Anh chỉ nhớ loáng thoáng hình như đúng là bản thân có nói câu này, nhưng mà trong ký ức Tống Ngưỡng cũng không có mặt mà? “Anh còn nói gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Đúng lúc trên hành lang vang lên tiếng người tới gần, hai người tách ra, vờ như không có chuyện gì đi ra ngoài, cách xa nhau một mét.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Lý Tầm bỗng nhiên quay đầu nói: “Nhưng gu của một người sẽ thay đổi.”
Rời khỏi câu lạc bộ, cuộc sống của bọn họ lại quay về yên bình.
Tống Ngưỡng bận học, bận huấn luyện.
Lý Tầm bận họp, bận lên lớp, bận bàn bạc với lãnh đạo chuyện Đại hội thể thao mùa hè cho sinh viên.
Lần này cuộc thi được tổ chức ở Thâm Quyến, lộ trình xa, ủy ban thi đấu chỉ chi trả chi phí thi đấu giới hạn, không bao ăn ở.
Một đội ngũ gồm vận động viên, dự bị, huấn luyện viên trưởng, huấn luyện viên, còn có nhân viên y tế, nhiều người cùng đi như vậy tốn kém không ít, tính toán thử quỹ còn dư, đội tuyển trường lại quay về tình trạng nghèo rớt mồng tơi.
Nhà trường coi trọng cuộc thi, coi trọng danh dự, cái gì cũng muốn làm tốt nhất, thế nhưng vừa nhắc tới tiền là vẻ mặt không khác gì trái mướp đắng.
Lý Tầm nói: “Vậy tôi cứ báo danh sách xin quỹ trước, nhà trước ít nhất cũng phải ứng 1000 tệ(*) trước chứ, cùng lắm thì tôi bù thêm, đợi đến khi thi đấu thắng thì xin thêm lần nữa.”
(*) Khoảng 3,5 triệu VND.
Huấn luyện viên trưởng rót thêm ít nước vào chiếc cốc sứ trên bàn, “Tôi cũng đã đăng ký trước rồi, nhưng ý của cấp trên là cứ thi đấu trước đã, còn tiền thưởng sáu tháng cuối năm mới phát.”
Lý Tầm sững sờ: “Vì sao?”
“Chắc chắn là muốn nhìn vào kết quả rồi, nếu như không tạo ra được thành tích tốt, kinh phí sẽ chỉ ngày càng ít đi.”
Lý Tầm hít sâu một hơi, anh biết trường học giống như một xã hội thu nhỏ.
Hàng năm phòng tài vụ phát tiền có hạn ngạch, tổ Thể dục nhiều đội như vậy, bóng rổ, điền kinh, bơi lội, bóng bàn.
Đội nào tạo ra thành tích tốt, đương nhiên cấp trên sẽ càng coi trọng, tốc độ chi tiền cũng nhanh hơn.
Hạng mục bắn cung đừng nói ở trường học, cho dù ở đội tuyển quốc gia cũng không phải môn được ưu tiên nhất, bởi vì thành tích tạo ra không gây được bất ngờ.
Con người luôn thích chạy theo ánh sáng, càng ít hi vọng thì càng ít người cống hiến hết mình cho hạng mục này, cũng càng ít người kiên trì bám trụ được, cuối cùng hình thành một vòng luẩn quẩn.
Lý Tầm vẫn còn nhớ rõ, năm anh thi đấu có rất nhiều anh em đồng đội, nhưng hầu như chưa đến 25 tuổi đã giải nghệ hết.
Đó cũng là thời kỳ hoàng kim của hạng mục bắn cung.
Trước đây anh bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn các đồng đội của mình lần lượt rời đi, nhưng ở trường học, ít nhất anh còn có thể làm được chút chuyện.
“Lần này tôi sẽ chi trả khoản phí còn thiếu, giành được giải thì trả lại, không được thì thôi.”
Lời hứa hẹn của anh khiến lương tâm huấn luyện viên trưởng băn khoăn: “Thật ra cũng không cần cậu bù, kinh phí trong đội vẫn còn, dẫn vài người theo là đủ rồi.”
Sao Lý Tầm có thể không biết lựa chọn như vậy?
Nhưng đưa ra quyết định này đồng nghĩa với việc phải tổ chức thi đấu vòng loại hết lần này tới lần khác tại trường, chưa kể việc tập luyện đã khiến con người mệt mỏi kiệt sức, tinh thần đã chịu đủ giày vò rồi.
Anh hồi tưởng lại dáng vẻ Tống Ngưỡng nắm tay anh cầu xin một cơ hội sau khi đấu loại tranh suất tham gia Đại hội tỉnh, nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Mà hiện tại là 9 giờ 15 phút, đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ sau khi chương trình thi đấu thể thao được công chiếu.
Tống Ngưỡng đang học tiết tiếng Anh, một bạn nữ ngồi trên vỗ nhẹ cánh tay cậu, đẩy điện thoại đến trước mặt cậu.
Vẻ mặt Tống Ngưỡng nghi hoặc, khẽ giọng hỏi: “Sao thế?”
Đối phương cười không ngậm được miệng, ánh mắt ra hiệu cậu mau xem video, còn rất nhiệt tình rút tai nghe trong túi ra cắm thêm vào máy.
Tống Ngưỡng tưởng video nào hài hước, nhận điện thoại, tiện thể liếc nhìn giáo sư đang văng nước miếng tung tóe trên bục giảng, cúi thấp đầu xuống, nhấn mở video ngắn có lượng chia sẻ rất cao.
Trong nháy mắt âm thanh phát ra, con ngươi cậu trợn tròn.
Phải xác nhận lại lần nữa lượng share và lượt like.
31.000 lượt share, 92.000 lượt like, 29.000 lượt bình luận, cậu không tài nào ngồi yên được, mặt đỏ tía tai vùi đầu vào khuỷu tay mình, “Cái gì vậy trời…”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ mấy cái hotsearch mà phòng làm việc của Liêu Đình Viễn mua sẵn.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chỉ đơn giản muốn thu hút sự quan tâm của người khác, tranh thủ tận dụng sức nóng cuộc thi phát sóng trực tiếp để quảng bá cho bộ phim thần tượng sắp tới.
Người hâm mộ của hắn cũng ra sức hành động vì thần tượng, kéo độ hot của chương trình lên, có không ít người qua đường xem lại trận đấu tuần trước.
Nhưng nguyên nhân thu hút được sự chú ý của khán giả thật sự rất khó hiểu, dù phòng làm việc hao tâm tốn sức thì thứ khiến người ta chú ý tới chương trình lại là một quán quân mặt mũi lạnh tanh không nói được mấy câu, còn cả cậu học trò nhỏ tung hô anh ta hết lời.
Hot nhất phải là đoạn video Vương Tang Nhi đăng lên, dài hơn một phút rưỡi, phần giới thiệu dùng một câu———#Năng lượng thanh xuân #Ấy vậy mà đoạn này bị hậu kỳ cắt bỏ, giỏi lắm.
Trong video chính là cảnh Tống Ngưỡng vừa trả lời câu hỏi của MC, vừa quay đầu nhìn hình ảnh Lý Tầm, còn kèm theo cả nhạc nền ngọt ngào hết sức.
“Từ lúc nhập môn cho đến bây giờ, từng động tác đều do thầy của em dạy dỗ…”
MC hỏi gì, cậu ngoan ngoãn đáp lời, còn kể lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tầm khi còn bé, giọng điệu rất dịu dàng, còn mang theo phần dè dặt, đáy mắt toát ra sự sùng bái và cảm kích.
Tựa như tất cả những gì liên quan tới bắn cung đều không thể tách khỏi ba chữ “Thầy của em”, nụ cười trong trẻo đơn thuần, ngây ngô giống như động vật nhỏ.
Lý Tầm càng nghe những lời cậu nói về sau, biên độ khóe miệng cong lên càng lớn, cuối cùng anh hất cằm, nhướng mày đáp lại.
Chính khoảnh khắc này đã được chủ bài đăng quay đặc tả, đồng thời còn chỉnh tốc độ video chậm lại.
Cư dân mạng đều vô cùng ngạc nhiên trước hành động tương tác nhỏ như vậy, số lượt thích và bình luận đã tăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Chẳng bao lâu sau, đoạn video ngắn này đã được một chủ tài khoản V lớn(*) có trăm vạn follow thuận tay chia sẻ, còn kèm theo một câu caption———-Chuyện này thú vị quá, có ai lập topic chưa?
(*) Chỉ những tài khoản lớn có từ 500k follow trở lên, được Weibo xác nhận bằng chữ V, thường là người của công chúng.
Khu bình luận vốn đã sôi nổi giờ càng bùng nổ thêm.
——Cp thầy trò làm tui muốn thài!
——Đây là phim gì nhỉ?
——Không phải phim đâu, là một chương trình gameshow thi đấu rất flop, nhưng mà tôi xem rồi, thú vị cực luôn á! Tập này nói về vận động viên bắn cung, người đang ngồi là vận động viên của đội tuyển quốc gia đã giải nghệ, giờ đang hướng dẫn đội tuyển trường.
Cậu em đang cầm mic là sinh viên năm nhất, bây giờ hai người cùng trường, quan hệ thầy trò, cùng tham gia ghi hình cuộc thi biểu diễn đó.
Cái đoạn bịt mắt bắn cung ngầu vãi chưởng! Mà giống như bị hack ý, tôi cũng nghi là bị hậu kỳ cắt mất.
——Lúc đó chủ thớt cũng có mặt xem trực tiếp mà, nói không phải bị cắt mà quay thật đấy.
Vận động viên cấp quốc gia thật sự rất đỉnh, bọn họ có trí nhớ cơ bắp kinh khủng lắm! Tôi xem cái này mới biết mấy cái cảnh che mắt bắn cung trên phim không phải điêu toa gì đâu.
——Các chị em mau nhìn đi! Mau gặm cắn quả hint siêu chất lượng này đi! Lý Tầm nói chuyện với ai mặt mũi cũng không cảm xúc, ngay cả lúc giành quán quân cũng rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ cần em trai nhỏ mở miệng, khóe miệng anh ấy sắp nhếch ra sau tai luôn rồi!
——Ha ha ha ha há há há há, tui cũng xem rồi nè! Quen trình quen nhau của hai người họ lãng mạn gì đâu!
——Có thể viết thành kịch bản hành trình theo đuổi idol thành công của chàng bot.
——Cái nhướng mày cuối cùng như đâm trúng tim mị rồi! Mị tới đâyyy!
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy mình trên Weibo của người khác, được chân thực trải nghiệm cảm giác chết chóc của xã hội, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Hôm nay cậu mới biết, hóa ra bình thường mình toàn nhìn Lý Tầm bằng ánh mắt si mê như vậy.
Ngón tay lướt màn hình run run, đặc biệt là lúc các cư dân mạng phát huy trí tưởng tượng miêu tả mối quan hệ của bọn họ, cậu nảy sinh một tâm trạng vô cùng phức tạp mà trước nay chưa từng có.
Một mặt mừng thầm vì được gán ghép công khai, một mặt lo lắng những nội dung này sẽ khiến Lý Tầm khó chịu.
Khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc tan học, cậu tải app xuống, tìm kiếm chương trình, đúng là nó thật sự rất flop, một kỳ dài bằng thời gian chiếu một tập phim truyền hình.
Quảng cáo còn chưa chiếu xong, Châu Tuấn Lâm đã xông tới xoay bả vai cậu, rít gào: “Mau xem Weibo đê! Thằng nhóc nhà cậu nổi tiếng rồi!”
Mí mắt Tống Ngưỡng chớp chớp liên hồi.
Vẫn là cái video ấy nhưng số lượt chia sẻ đã thay đổi, bình luận nổi bật nhất trên cùng cũng đã đổi người.
——Vận động viên bắn cung bá đạo và cậu vợ nhỏ đáng yêu ngọt ngào của anh ta, ban ngày bắn bao nhiêu buổi tối bắn bấy nhiêu.
[thẹn thùng]
Tống Ngưỡng: “…”
Lượng like và trả lời thật khủng khiếp!
——Trời ơi xin đấy người chị em, mau ra sách đi! Tui mua ngay và luôn cho!
——Buổi tối viết cụ thể chút được hem? [thẹn thùng]
——Tui, bồ, (vô) ICU, hiểu chưa?
——Thể lực thế này tôi cũng làm được!
——Hình ảnh cảm xúc đã có!
——Còn có màu da khác nhau! Vận động viên khỏe lắm đấy! Tôi còm men ở trên rồi.
Vương Tang Nhi bị tin nhắn riêng của các cư dân mạng oanh tạc, phải đăng một tin lên Weibo: Ngại ghê các quý zị ơi, đoạn này tôi chỉ vô tình quay được thôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi có dịp gặp hai người ấy, thật sự không có phương thức liên lạc.
Nhưng có Weibo của anh Lý nè, là Lý Tầm Archer nha, có vẻ bình thường không hay xài đâu, của em trai thì tui không biết!
Tống Ngưỡng còn chưa vui mừng được ba giây, lướt xuống dưới đã bị một dòng bình luận hót hòn họt đập vào mắt——–Thằng đệ tôi đây, @Đừng nhìn tui chỉ là một con dê.
Người tag cậu chính là Châu Tuấn Lâm.
Tống Ngưỡng tê hết cả da đầu, nhớ lại lịch sử đen tối mình từng đăng trên Weibo.
Cách đây không lâu cậu còn chê thịt bò ở căng tin nấu quá lửa, phải nhai dai nhanh nhách; vị giáo sư già môn Tư tưởng suốt ngày nghiến răng, ngồi ở hàng ghế đầu cứ như đang ngồi dưới đài phun nước.
Cũng không biết có thể bị lãnh đạo nhà trường phát hiện không nữa…
Ôm tâm trạng phức tạp, cậu dùng điện thoại của mình đăng nhập Weibo rất lâu rồi không dùng, đỏ chót một mảng, mỗi lần tải lại là con số like và bình luận lại thay đổi.
Nhưng mà con số này càng tăng lên, cậu càng cảm thấy xấu hổ, ngón chân gần như muốn đâm thủng sàn nhà.
Cậu ấn vào bình luận, ngay cả bài đăng đầu tiên cách đây năm năm các cư dân mạng cũng không chịu tha cho cậu.
Hôm ấy trùng hợp là ngày đầu tiên đón chó về nhà, chú cún lông vàng mới hơn hai tháng, vừa mới cai sữa chưa được mấy ngày, cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cậu ôm chó vào ngực thơm một cái, mẹ ở bên cạnh quay video.
Vừa thơm nó xong thì bỗng nhiên cảm giác quần áo âm ấm, còn hơi ươn ướt, hóa ra cún con đã tè lên người cậu một bãi.
Vì thế mới có bài đăng Weibo này kèm caption——–Tao nhìn là biết mày có sở trường đi tiểu, sau này gọi mày là Niệu Niệu đi.
Dưới bình luận toàn là “Ha ha ha ha” và “Đào lại đây”.
Cư dân mạng còn xem những bài đăng hôm khác của cậu, để lại những dòng nhật ký hoạt động.
Những thứ không muốn người ta biết lần lượt được like, được bình luận, có thông cảm, có tiếng cười, có xúc động.
Cậu vừa cười vừa lướt xuống dưới, WeChat đột nhiên nhảy ra tin nhắn.
Lý Tầm gửi một ảnh chụp màn hình tới, dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi: “Bọn họ nói em là cậu vợ nhỏ đáng yêu ngọt ngào của anh, khi nào em muốn đổi cách xưng hô đây?”
Danh sách chương