Vuốt lông là một hành động cực kỳ thú vị, đặc biệt là mấy người thích được vuốt lông sẽ rất tận hưởng điều này.

Ngón tay cào lên sợi vải, để lại xúc cảm như có như không, ngứa ngáy râm ran, trong đầu cấp tốc tiết ra dopamine.

Bị kích thích bởi khoái cảm sinh lý, Tống Ngưỡng không tài nào khắc chế được khóe môi đang cong lên, điều chỉnh tư thế, hai tay gối lên đùi Lý Tầm, “Em hiểu vì sao bọn cún mèo thích được người sờ vào rồi.”

Lý Tầm chưa có cơ hội được trải nghiệm, chân thành đặt câu hỏi: “Thoải mái lắm à?”

Tống Ngưỡng gật đầu, tai cọ lên đùi Lý Tầm, giọng nói mang theo âm mũi yếu ớt: “Em sắp chết rồi.”

“Hả?”

“Khoái chết đi được.” Tống Ngưỡng hơi dịch người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Anh gãi với lực thế này thật sự rất thoải mái.”

Giọng nói của cậu vừa mềm mại vừa chất chứa sự khát khao, trong lúc vô tình còn lộ ra hai cái hõm lưng phía sau, quả thực khiến cho người ta khó mà đỡ nổi.

Mỗi vị trí mạch máu trên cơ thể Lý Tầm tựa như đang phát huy chức năng tự động tăng nhiệt, có xu hướng sắp sôi trào.

Anh vân vê vành tai Tống Ngưỡng, nhấc đầu cậu lên khỏi đùi mình, “Vậy em gãi cho anh đi.”

“Không được đâu.” Tống Ngưỡng ôm lấy đùi anh, ăn miếng trả miếng: “Anh từng thấy thú cưng nhà ai đi vuốt lông cho chủ nhân chưa?”

Lý Tầm dở khóc dở cười vì mạch suy nghĩ của cậu.

Bầu không khí cứ thế mà lắng xuống thì kiểu gì cả hai cũng sẽ lúng túng.

Anh ngồi thẳng tắp sống lưng, không biết vô tình hay cố ý mà dịch mông về phía chân tường, cố gắng hết sức tránh xa hơi thở của Tống Ngưỡng, đồng thời bàn tay còn trượt xuống, tại vị trí bên phải thắt lưng của Tống Ngưỡng ấn một cái.

Ý định ban đầu của anh là muốn cậu mau ngồi dậy, nhưng anh lại không hề biết nơi này là huyệt Mệnh Môn(*) – điểm chí mạng của những người bị căng cơ thắt lưng.

Tống Ngưỡng giống như mèo bị giẫm lên đuôi, “sh” một tiếng: “Đau quá.”

(*) Nằm ở vùng lõm của đốt xương sống thứ 14, thuộc vị trí phía dưới của đốt thắt lưng thứ 2.

Lý Tầm cũng hít vào một hơi, giống như nhân viên mát-xa, từ ấn mạnh chuyển sang xoa nhẹ mấy lần, “Đau chỗ này à?”

“Chủ yếu là nhức, khi nào dùng sức thì khá giống bị kim châm.” Áo Tống Ngưỡng đã bị vén lên đến ngực, phía sau lưng trần trụi lộ ra, “Lần trước bác sĩ nói em có hai khớp xương bị lồi lên, anh có nhìn thấy đằng sau không?”

Lý Tầm nghĩ thầm trong lòng, mắt thường nhìn rõ được thì còn cần phải đi chụp X-Quang làm gì nữa, nhưng anh vẫn tham lam chà ngón tay vào lòng bàn tay cho nóng ấm, giả bộ nhấn vài lần, học theo giọng điệu của mấy bác sĩ lớn tuổi xoa bóp ở bệnh viện, nói: “Đây là huyệt đại tràng, bên này là huyệt ruột non…”

Tống Ngưỡng tò mò: “Huyệt đại tràng và huyệt ruột non để làm gì đấy anh?”

Lý Tầm nào có biết nó là gì đâu, bác sĩ xoa bóp cho anh toàn nói lúc anh vào tai trái ra tai phải, nằm chết dí ngủ ngon, mấy cái huyệt này là do anh tự bịa ra.

Nhưng anh là một người đàn ông trưởng thành điềm tĩnh, gặp chuyện không sợ hãi chút nào, “Có phải em ngốc không? Nghe tên là biết, chắc chắn là để thông ruột cho em rồi.

Anh làm vài lần có phải em cảm thấy bụng nóng lên rồi không?”

Tống Ngưỡng gãi đầu, rất thật thà đáp: “Em vẫn không cảm nhận được gì lắm, vốn dĩ nó đã nóng rồi.”

Lý Tầm đàng hoàng trịnh trọng nói: “Cái này vẫn còn một tác dụng nữa là hỗ trợ tiêu hóa.”

Tống Ngưỡng lại hỏi: “Thế sao anh vẫn uống thuốc tiêu thực?”

“…” Này Gấu con, em nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Lý Tầm không thể làm gì khác là lái sang chuyện khác, chọn bừa một vị trí, “Chỗ này là huyệt Yêu Dương Quan(*), anh nhấn lên em có cảm giác gì không?”

(*) Nằm ở bên dưới của mỏm gai đốt sống lưng thứ 16 nằm sấp.

Tống Ngưỡng bị anh nhấn vào thấy hơi đau nhức, cậu vặn vẹo cơ thể, nghiêng người nhìn anh, “Huyệt Yêu Dương Quan để làm gì vậy? Chữa thận ạ?”

Lý Tầm chậc một tiếng, chém gió lung tung: “Tác dụng là kiểm tra xem chức năng phương diện kia của em có ổn không.

Nếu như khỏe mạnh thì anh nhấn lên sẽ không bị đau.” Anh rất xấu xa cười lên, “Có phải vừa nãy em cảm thấy rất đau không?”

!

Thì ra là như vậy.

Tống Ngưỡng lập tức nằm lại, “Không đau, em không đau tí nào hết.”

“Thật không?” Lý Tầm lại tăng thêm lực.

Hai mắt Tống Ngưỡng rưng rưng nước mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Không có cảm giác gì cả…”

Ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng phì cười của Lý Tầm.

Tống Ngưỡng ngẩng đầu: “Không lẽ anh lại trêu em đấy à?”

“Anh trêu em làm gì? Trong sách dạy xoa bóp viết như thế mà.” Lý Tầm lại áp một tay lên bờ mông căng mẩy của cậu, hiên ngang ăn đậu hũ: “Anh muốn đi tắm.”

Tống Ngưỡng ồ một tiếng, tiếc nuối chống người ngồi dậy, thu chân lại nhường chỗ cho anh, “Vậy anh đi tắm mau lên, em có gọi một đĩa hoa quả tươi, cũng sắp đến rồi, đợi sau đó cùng nhau ăn.”

Tối nay Lý Tầm tắm rửa tốn không ít thời gian, anh đứng trước gương, không ngừng nhìn chằm chằm bản thân mình rồi tự cảnh cáo——–Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Tống Ngưỡng vẫn còn là sinh viên, còn là học trò của mày, còn có cô gái thầm mến rồi, mày đang làm gì đấy? Nhưng mà chẳng phải Tống Ngưỡng cũng rất thích sao? Gãi lưng là do tự em ấy nói ra, anh chỉ phối hợp theo thôi.

Nhưng lúc này trong đầu lại bật ra một âm thanh khác đè đầu cưỡi cổ lên đạo đức của anh——–Cho nên phối hợp bằng cách nổi luôn cả phản ứng à?

“…”

——–Mày chính là một tên háo sắc! Mượn danh nghĩa chơi nhập vai nhân cơ hội lợi dụng người ta! Còn ỷ vào sự tín nhiệm Tống Ngưỡng dành cho mình mà sờ mông em ấy nữa! Một nhà giáo suy đồi đạo đức, ra vẻ đạo mạo, lưu manh giả danh tri thức chính là mày!

Lý Tầm hất nước lạnh lên rửa mặt hạ nhiệt.

Sự thật này anh hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai, hẫng một nhịp tim chính là rung động, không có lý do nào cả.

Vừa nghĩ tới rất nhiều buổi tối sau này đều có Tống Ngưỡng làm bạn, anh đứng trước gương không nhịn được cứ cười tủm tỉm.

Chỉ có điều trạng thái phấn khởi này của anh không thể duy trì được bao lâu, bởi vì anh tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài lại phát hiện Tống Ngưỡng đang “tạch tạch tạch tạch” tán gẫu với người khác, đối phương còn là một cô gái.

Gương mặt Tống Ngưỡng mang theo ý cười, Lý Tầm thì hoàn toàn không cười nổi, đặt mông ngồi xuống, đổi sang giọng điệu điều tra: “Cô gái này là ai vậy?”

Tống Ngưỡng vẫn không tập trung vào anh.

“Chẳng phải có ghi chú sao? Lớp trưởng lớp bọn em đấy.”

Lại là cô ta.

Lý Tầm tới gần: “Nhắn gì vậy?”

“Không có gì, em hỏi mượn cô ấy quyển sách thôi.”

Lý Tầm nhìn thấy trên màn hình của Tống Ngưỡng đang nhắn ra một câu——–Cảm ơn nhiều nhé! Cậu chu đáo quá đi ha ha ha ha! Sáng mai mời cậu uống trà sữa, cậu thích vị gì?

Còn bảo không có gì đâu.

Lý Tầm giống như đang nhai chanh, răng lợi chua loét, anh nghiến răng nghiến lợi: “Mượn sách gì đấy? Thư viện không có à mà em phải hỏi mượn cô ấy?”

“Có chứ.” Tống Ngưỡng lại tiện tay nhấn sticker tỏ ý cảm ơn gửi đi, “Nhưng đã lâu lắm rồi ấy, thư viện trường chúng ta chỉ có hai bản, đều bị người khác mượn rồi.

Sau đó cô ấy nhờ bạn ở trường khác mượn hộ cho, bảo ngày mai đưa cho em.”

Sticker là một chú gấu hoạt hình đang tặng một bông hoa, trên đầu có chữ “Cảm ơn”.

Chỉ là trong mắt Lý Tầm, bông hoa nhỏ này là tình yêu, còn hành động nghiêng đầu của con gấu thì đang tỏ ra đáng yêu.

Anh bực bội vô cùng, lồng ngực thấy khó chịu.

Châu Du trả lời bằng một sticker hình chó Shiba hai má đỏ hồng.

Đây không phải thả thính thì là gì?

Lại biến thành yêu song phương công khai rồi à?

Lý Tầm không thể nhịn được nữa, nhíu mày lại: “Chẳng phải lần trước em nói cô ấy từ chối em rồi sao? Bây giờ là thế nào đấy? Hàn gắn tình cũ à?”

Tống Ngưỡng chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, “Hàn gắn gì cơ?”

Lý Tầm lại nóng máu, không biết lựa lời mà nói: “Lần trước em khóc lóc trên sân trường thế nào quên rồi à? Không phải em nói mình bị người yêu thầm từ chối sao?”

Tối hôm đó Tống Ngưỡng uống quá nhiều, ngủ một giấc dậy là quên hết sạch.

Cậu trợn tròn hai mắt, nhai đi nhai lại lời nói của Lý Tầm nghiền ngẫm.

Trong nháy mắt, trong đầu tựa như có tiếng sấm rền giáng xuống, cậu khiếp sợ chỉ tay vào màn hình, “Anh anh, chẳng lẽ anh vẫn luôn tưởng người trong lòng em là cô ấy đó à?”

Chuyện này đã qua rất lâu rồi, Lý Tầm không nhớ kỹ lắm lời nguyên văn của Tống Ngưỡng lúc đó, anh vốn dĩ đang rất tự tin giờ lại bị vẻ mặt của Tống Ngưỡng làm cho hoang mang, chột dạ hỏi ngược lại: “Không, không phải sao?”

“Mẹ kiếp!” Tống Ngưỡng hiếm khi nào thấy chửi thề, giận quá hóa cười, “Ai nói với anh là em thích cô ấy?”

Lúc này Lý Tầm mới nhận ra bản thân tự tưởng tượng quá đà, trên gương mặt xuất hiện vẻ hoài nghi, ba phần ảo não, bảy phần còn lại đều là sự xấu hổ, chỉ có điều anh vẫn chưa quên điểm quan trọng nhất: “Thế ai mới là người từ chối em?”

Anh còn dám hỏi.

Tống Ngưỡng nghẹn họng, gương mặt trắng trẻo chuyển sang màu hồng, cậu cảm giác mình sắp chết một cách oan uổng rồi.

Nhưng cậu vẫn không có can đảm đánh cược tình thầy trò để đổi được một khả năng có xác suất xảy ra cực nhỏ.

Cậu u oán trừng Lý Tầm một cái, trong đôi mắt mang theo ý ám chỉ mãnh liệt, “Dù sao cũng không phải cô ấy.”

Đó là người khác.

Lý Tầm hồi tưởng lại cảnh tượng mình chứng kiến ở tầng dưới thư viện, lúc Châu Du an ủi Tống Ngưỡng, đôi mắt cô tràn đầy vẻ hâm mộ, còn sẵn sàng lắng nghe mấy câu chuyện mình không hứng thú, ghi chép bài giúp mà không cần bất kỳ sự trả công nào, nhìn kiểu gì cũng giống một cô gái xinh xắn đang phải lòng một anh chàng cùng lớp dù đẹp trai nhưng học hành bết bát, cam tâm tình nguyện hi sinh giúp cậu.

Chuyện Tống Ngưỡng thích Châu Du là hiểu lầm, nhưng chuyện Châu Du thích Tống Ngưỡng thì anh không thể hiểu lầm được.

Lý Tầm chỉ vào cậu, “Nhưng mà anh nhắc nhở em nhé, đừng có ỷ vào một chút sắc đẹp rồi quan hệ mập mờ với cô gái khác.

Cho dù người trong lòng em từ chối em, em có cô đơn thì cũng không thể coi một cô gái em không thích thành lốp xe dự phòng được.”

Đột nhiên bị hai cái nồi nện vào đầu khiến Tống Ngưỡng không kịp chuẩn bị, đồng tử trợn trừng lên, nước miếng văng tung tóe, “Con mắt nào của anh thấy em coi người ta là lốp xe dự phòng hả? Chẳng phải em chỉ mượn cô ấy quyển sách thôi sao?”

Lý Tầm nhấn lên màn hình điện thoại của cậu, kéo lên kéo xuống, dáng vẻ như đáng xác thực chứng cứ, năm giác quan vô cùng nhạy bén.

“Lịch sử chat nhiều thế, bạn học bình thường mà hôm nào cũng chúc ngủ ngon sao? Còn hồi Tết đi xem phim nữa, cả buổi em chỉ chăm chăm nhắn tin với cô ấy, ngay cả phim cũng không tập trung xem.

Đừng tưởng anh không nhớ rõ, vẫn là cái ảnh đại diện này!”

Chuyện đó xảy ra khi nào thế…

Tống Ngưỡng kinh ngạc với trí nhớ của một người cung Bọ Cạp, sau đó lại tức đến choáng váng vì bị anh cãi chày cãi cối, chúc ngủ ngon thì sao? Sao anh không nhìn thấy trước khi chúc ngủ ngon, Châu Du còn gửi cho cậu cả tài liệu ghi chép nữa hả?

Tống Ngưỡng đi đi lại lại tại chỗ giống như con ruồi không có chỗ đậu, “Nhắn tin với em là biến thành lốp xe dự phòng hả? Thế thì em biến thành hậu cung ba nghìn giai nhân rồi nhé.

Trong mắt anh em là loại người như vậy sao?”

Giọng điệu này nghe là biết rất ấm ức rồi, Lý Tầm cũng nhận ra bản thân mình nói hơi quá, còn chưa biết rõ ngọn nguồn đã mù quáng đoán mò, đây không phải phong cách nhất quán trước giờ của anh.

Các cụ dạy cấm có sai, hễ cứ dính vào yêu đương là chỉ số thông minh có chiều hướng giảm mạnh.

Sự việc kết thúc với cái kết bất ngờ, Lý Tầm há miệng thở dốc, đang muốn xin lỗi thì nhóc con hừ một tiếng, quay mặt đi về phòng ngủ.

Nhóc quỷ này vẫn còn bực lắm.

Lý Tầm cũng thở phì phò khoanh tay, rơi vào tình thế bế tắc.

Anh vừa trách Tống Ngưỡng hôm nào cũng nhắn tin với con gái, quyến rũ này dụ dỗ kia, vừa cố gắng tự điều chỉnh bản thân lại.

Chẳng phải em ấy giải thích rồi sao, là bạn cùng lớp thôi.

Mày làm giáo viên lại đi tị nạnh với học trò của mình à?

Cứ giằng co thêm mấy phút, Lý Tầm không thể chịu được nữa, hít một hơi đẩy cửa vào phòng.

Ai bảo anh là thầy chứ?

Tống Ngưỡng không ở trên giường nhưng đèn phòng tắm lại đang sáng.

Chẳng lẽ trốn trong đấy khóc lén?

Lý Tầm căng thẳng trong lòng, không hề nghĩ ngợi gì đẩy cửa ra, trước mặt xuất hiện một cơ thể trần trụi khiến anh ngẩn người trân mắt nhìn.

Tống Ngưỡng đang định đi tắm, duy trì tư thế đứng một chân cởi quần, giờ phút này quần lót vẫn còn đang mắc ở mắt cá chân.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tầm, sợ tới mức chân tay luống cuống, chân đang đứng bật ba bước lùi về sau, trở tay chống lên trên cửa kính, lắp bắp nói: “Anh anh anh! Anh muốn đi vệ sinh sao?”

Lý Tầm quét hai mắt như ra-đa, não đã chập mạch, không kìm lòng nổi phát ra một tiếng: “Ừ”.

Tống Ngưỡng bị anh nhìn chằm chằm, toàn thân sợ hãi, cậu dùng khăn mặt che bộ phận quan trọng nào đó, “Anh đi nhẹ hay đi nặng?”

Lý Tầm đang cân nhắc giữa tín hiệu cơ thể và gánh nặng làm thần tượng, lựa chọn vế trước, cởi thắt lưng rồi nói: “Nặng.”

Tống Ngưỡng cau mày, mò quần áo trên ghế, “Vậy em nhường anh, khi nào xong gọi em.”

Lý Tầm lại cài thắt lưng vào, “Tự dưng anh không buồn nữa rồi.”

Tống Ngưỡng vẫn rất tri kỷ, “Có phải anh sợ mùi không? Không sao, đằng nào tối nay em cũng cọ lại.”

“Em mau tắm trước đi.” Lý Tầm nói xong thì cài cửa lại, đi được vài bước lại chưa đã thèm mà lùi về, tì lên cánh cửa nói: “Em từng tập mông à? Sao vểnh thế nhỉ?”

Đầu óc Tống Ngưỡng nóng lên, cậu đánh mất khả năng ngôn ngữ, quay đầu soi gương chán chê.

Có trời đất chứng giám, cậu thật sự không cố sức tập luyện vị trí này, có lẽ do tập squat hơi nhiều nên mới cong thế.

Vừa nhìn vừa cảm thán, đúng là mông vểnh thật.

Lý Tầm không nghe thấy tiếng trả lời, lại hỏi: “Em vẫn còn giận anh à?”

“Không có…” Tống Ngưỡng cũng áp lên cánh cửa, “Em không giận anh đâu.”

“Thế thì tốt rồi, anh về giường trước nhé.”

“Vâng.”

“À đúng rồi, em biết mở nước nóng chưa?”

“Em biết rồi, trên này có chữ.”

“Em tắm xong có muốn thoa phấn không? Cái chai trên bàn em cứ dùng thoải mái, cũng thoa được cả người nữa, mùi rất dễ chịu.”

Tống Ngưỡng xác định cái chai anh nói, “Cái này của anh gọi là sữa dưỡng thể, không gọi là phấn.”

“…” À thế ư?

Lý Tầm hiến của quý thất bại, phóng về giường của mình, tiếp tục suy nghĩ chuyện công việc.

Từ tháng tư đến tháng mười là thời gian cao điểm của Đại hội thể thao.

Đại hội tỉnh vừa mới kết thúc, bên trên đã lập tức gửi ngay thông báo mới.

Cuối tuần sau trong thành phố sẽ có một cuộc thi biểu diễn(*) bắn cung, tháng bảy là Đại hội thể thao của sinh viên.

(*) Chỉ những cuộc thi nhằm quảng bá thể thao, mở rộng tầm ảnh hưởng, trao đổi kinh nghiệm, tập trung vào chiến thuật và kỹ thuật để gây ấn tượng với người xem, không tập trung vào thứ hạng.

Đây không phải giải đấu chuyên nghiệp, cũng không có tiền thưởng.

Anh đặt câu hỏi trong nhóm chat, hoàn toàn không có ai bằng lòng lãng phí thời gian vào nó.

Cửa phòng tắm được mở ra, Lý Tầm ngẩng đầu lên theo phản xạ, vẻ mặt kinh ngạc trước cái đẹp.

Tống Ngưỡng đã thay bộ áo ngủ tơ tằm, rũ bỏ cảm giác kín cổng cao tường bình thường.

Cổ áo vừa rộng vừa sâu, lỏng lẻo rộng rãi, vạt áo dài không đến đầu gối.

Lý Tầm đánh giá cậu từ đầu đến chân, nói một câu thừa thãi: “Tắm xong rồi à?”

“Vâng.” Tống Ngưỡng chưa bao giờ chê anh phiền, cầm quyển sách trên bàn rồi chui vào trong chăn.

“Em đọc gì đấy?” Lý Tầm hỏi.

Tống Ngưỡng dựng bìa sách lên cho anh nhìn.

Nhập môn Xây dựng mô hình Toán học…

Lý Tầm không dám làm phiền nhóc con học tập nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Sau đó Tống Ngưỡng đọc được tin tức trong nhóm chat, hỏi anh: “Em có thể tham gia thi đấu biểu diễn không?”

“Tất nhiên là được, nhưng mà không có tiền thưởng, chẳng khác nào hoạt động công ích, thu hút sự chú ý của mọi người, cũng không tính là một cuộc thi.”

“Không sao.” Tống Ngưỡng nói: “Dù sao cũng là cuối tuần mà, chỉ trong một ngày thôi đúng không anh?”

“Ừ, có khi còn chưa đến một ngày, một buổi chiều là xong, người tham gia trong thành phố chắc cũng không có bao nhiêu người.” Lý Tầm quay đầu nhìn cậu.

Buổi trưa hai người lắp giường đều rất rụt rè, còn chừa lại không gian một mét giống như ở khách sạn, bây giờ rõ ràng thấy phiền rồi.

“Không thì để anh gửi quy tắc tranh tài vào mail của em nhé?”

“Gửi em làm gì, đọc trực tiếp luôn có phải nhanh không?” Tống Ngưỡng nói xong, cẳng chân sải bước đạp thẳng lên mép giường Lý Tầm.

Lý Tầm luống cuống nhường chỗ cho cậu, suýt chút nữa khảm luôn bản thân vào trong tường.

Tống Ngưỡng cúi đầu đọc chi tiết thể lệ.

Thi đấu biểu diễn có phần thi đấu và phần giải trí, phần trước có xếp hạng.

Ba người đứng đầu có thể được nhận huy chương do ban tổ chức đặt riêng và giày đá bóng.

Phần giải trí thì thú vị hơn, vận động viên dùng mũi tên bắn bóng bay, móc chìa khóa và các vật nhỏ khác để tích điểm, cuối cùng dùng điểm đổi đồ lưu niệm.

“Thầy ơi, trên này không ghi chỉ có một vận động viên được đăng ký, hay là anh cũng đăng ký đi, hai ta cùng tham gia?”

Lý Tầm đang ngất ngây vì mùi hương thơm mát từ cơ thể Tống Ngưỡng, chưa nghe rõ cái gì đã ừ một tiếng.

Tống Ngưỡng cõi lòng dạt dào vui sướng cười hớn hở, cậu cúi đầu xuống, kê giấy lên đầu gối nghiêm túc điền phiếu đăng ký cẩn thận.

Lý Tầm dựa lên đầu giường, từ góc độ anh nhìn sang có thể vừa vặn nhìn thấy một mảng gáy trắng nõn, cùng với mái tóc ngắn gọn gàng của cậu.

Chạm vào hơi ngưa ngứa, còn ngửi được mùi hương thơm ngát.

Lý Tầm kề sát sau vành tai mềm mại của Tống Ngưỡng, nhỏ giọng hỏi: “Em thoa sữa dưỡng thể của anh rồi à?”

Hơi thở lướt qua tai hơi ngứa, Tống Ngưỡng vội vàng điền tài liệu rồi giơ tay lên gãi: “Em có thoa một chút lên người.”

“Thoa chỗ nào cơ?” Lý Tầm liếc mắt nhìn về phía cổ áo cậu, “Sao anh không ngửi thấy?”

“Không có sao?” Tống Ngưỡng giơ mu bàn tay lên ngửi thấy mùi, đưa đến trước mũi Lý Tầm, “Anh ngửi thấy không?”

Lý Tầm giả vờ giả vịt hít vài lần, “Chỉ thoa trên tay thôi à? Không thoa lên người sao?”

Tống Ngưỡng nghiêng đầu cười ha ha, ngượng ngùng nói: “Thật ra em thoa toàn thân, dùng tốn nhiều lắm.”

“Không sao, em cứ dùng đi, dùng hết thì anh mua chai mới.” Lý Tầm nói xong, nhích tới ngửi gáy Tống Ngưỡng một cái, giọng điệu giống như dỗ trẻ con, “Ừm, quả thật rất thơm, anh ngửi thấy rồi.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện