"Dọn dẹp! Chẳng xứng tầm để chúng ta nói tới!"
Chẳng xứng tầm để chúng ta để ý tới! Cái câu ấy, nó cứ văng vẳng lại trong đầu cô. Ngoài cười khổ, Hạ An phải biết làm gì đây? Cô chẳng có gì trong tay, chẳng phải họ quá đúng sao? "Quản lý! Bar của tôi, sao lại nhận nhân viên như vậy? Một là ngày mai cô cút khỏi đây! Hai là người kia nghỉ việc ngay bây giờ!" anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, gương mặt chẳng còn bình tĩnh được nữa. Mắt đã sớm phủ một tầng sương mờ, thuận đà cái giọt nước trong suốt ấy thoát qua hốc mắt. Hạ An nhanh quệt đi, cô đưa mắt nhìn quản lý, khẩn thiết cầu xin.
"Anh... quản lý, cầu xin chị, chị..."
"Tôi xin lỗi Hạ An, tôi còn gia đình, xin lỗi!"
"Anh! Tại sao anh lại làm như vậy? Hận tôi, ghét tôi, đánh mắng tuỳ anh. Đừng... cướp đi công việc của tôi!"
Công việc? Công việc gì ở một nơi thác loạn, láo nháo như thế này? Hay là ở đây thu nhập “cao” hơn?
"Công việc của cô? Dọn dẹp, bồi bàn hay quyến rũ đàn ông?"
"Trong mắt anh, tôi như thế nào cũng được, có hèn hạ đốn mạt sao đi chăng nữa cũng tuỳ anh. Chỉ xin anh, đừng can dự vào cuộc sống của tôi nữa! Tôi sẽ không lẽo đẽo theo anh, tôi sẽ không làm phiền, tôi sẽ không..."
"Đuổi Việc!"
Khương tức giận, quát to rồi bước ra ngoài. Anh ghét nhìn thấy gương mặt cỗ anh ghét cô tự hạ thấp mình. Chính bản thân Khương cũng thật lạ, tại sao ghét cô hạ thấp bản thân mình mà chính những lời anh nói ra đều là sỉ nhục An?
Không làm phiền, không lẽo đẽo, đừng can dự sao? Anh tức giận, anh không chấp nhận cô ngày càng rời xa anh!
Hạ An thẫn thờ lau nước mắt, tháo mũ, thay đồng phục trả lại quán.
Nước mắt cô rơi ra ai để tâm, ai thấu. Nỗi đau cô đã trải ai thương?Ngu ngốc!
Cô lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ. Cái thời bồng bột sốc nổi An lấy nó từ Duy Khương. Chiếc đồng hồ, món quà đầu tiên anh mua tặng cô. Ngu ngốc coi nó như báu vật giờ lại cảm thấy nó thật bình thường.
Lơ đãng bước chân đến nhà họ Hoàng, trời đã tối muộn.
Muốn vứt bỏ quá khứ phải quay lại nơi bắt đầu.
"Cô..."
"Chào anh, tôi đến trả anh đồ. Sau này tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh và tôi mong anh cũng vậy! Cuộc sống của tôi đảo lộn vì anh như vậy quá đủ rồi..."
Chẳng xứng tầm để chúng ta để ý tới! Cái câu ấy, nó cứ văng vẳng lại trong đầu cô. Ngoài cười khổ, Hạ An phải biết làm gì đây? Cô chẳng có gì trong tay, chẳng phải họ quá đúng sao? "Quản lý! Bar của tôi, sao lại nhận nhân viên như vậy? Một là ngày mai cô cút khỏi đây! Hai là người kia nghỉ việc ngay bây giờ!" anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, gương mặt chẳng còn bình tĩnh được nữa. Mắt đã sớm phủ một tầng sương mờ, thuận đà cái giọt nước trong suốt ấy thoát qua hốc mắt. Hạ An nhanh quệt đi, cô đưa mắt nhìn quản lý, khẩn thiết cầu xin.
"Anh... quản lý, cầu xin chị, chị..."
"Tôi xin lỗi Hạ An, tôi còn gia đình, xin lỗi!"
"Anh! Tại sao anh lại làm như vậy? Hận tôi, ghét tôi, đánh mắng tuỳ anh. Đừng... cướp đi công việc của tôi!"
Công việc? Công việc gì ở một nơi thác loạn, láo nháo như thế này? Hay là ở đây thu nhập “cao” hơn?
"Công việc của cô? Dọn dẹp, bồi bàn hay quyến rũ đàn ông?"
"Trong mắt anh, tôi như thế nào cũng được, có hèn hạ đốn mạt sao đi chăng nữa cũng tuỳ anh. Chỉ xin anh, đừng can dự vào cuộc sống của tôi nữa! Tôi sẽ không lẽo đẽo theo anh, tôi sẽ không làm phiền, tôi sẽ không..."
"Đuổi Việc!"
Khương tức giận, quát to rồi bước ra ngoài. Anh ghét nhìn thấy gương mặt cỗ anh ghét cô tự hạ thấp mình. Chính bản thân Khương cũng thật lạ, tại sao ghét cô hạ thấp bản thân mình mà chính những lời anh nói ra đều là sỉ nhục An?
Không làm phiền, không lẽo đẽo, đừng can dự sao? Anh tức giận, anh không chấp nhận cô ngày càng rời xa anh!
Hạ An thẫn thờ lau nước mắt, tháo mũ, thay đồng phục trả lại quán.
Nước mắt cô rơi ra ai để tâm, ai thấu. Nỗi đau cô đã trải ai thương?Ngu ngốc!
Cô lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ. Cái thời bồng bột sốc nổi An lấy nó từ Duy Khương. Chiếc đồng hồ, món quà đầu tiên anh mua tặng cô. Ngu ngốc coi nó như báu vật giờ lại cảm thấy nó thật bình thường.
Lơ đãng bước chân đến nhà họ Hoàng, trời đã tối muộn.
Muốn vứt bỏ quá khứ phải quay lại nơi bắt đầu.
"Cô..."
"Chào anh, tôi đến trả anh đồ. Sau này tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh và tôi mong anh cũng vậy! Cuộc sống của tôi đảo lộn vì anh như vậy quá đủ rồi..."
Danh sách chương