4.

Khi tôi thu dọn xong hành lý bước xuống cầu thang.

Lão cha đã không thấy tung tích.

Tôi đoán là công ty có chuyện hoặc là đang vội đi gặp tiểu tình nhân bé bỏng.

Sau khi mẹ kế đọc xong tạp chí, như thường lệ bà phải về phòng đắp mặt nạ.

Thấy tôi xách vali, bả hiếm khi nói thêm một câu.

"Ở lại cũng được."

Dù sao cũng đã nuôi nhiều năm như vậy, không nói đến tình cảm, mất đi thứ thân quen cũng rất trống rỗng.

Tôi dường như vẫn được tính là một đứa con gái đạt tiêu chuẩn, sau này vẫn sẽ có tác dụng.

Tôi lắc đầu, trong lòng không kìm được mà tung tăng vui sướng.

"Không cần đâu, tối nay con sẽ chuyển đi.”

Nghe tôi nói xong, mẹ kế gật đầu rồi đi thẳng lên lầu.

Trên mặt bà không có biểu cảm gì, dù sao thì mẹ kế chỉ quan tâm đến lợi nhuận và thể diện, con gái ruột còn chả thèm quan tâm chứ đừng nói đến tôi.

Khi đi xuống tầng dưới.

Phùng Hoan vẫn xấu hổ đứng đó.

Mẹ kế tính tình lạnh lùng, không thích xã giao bắt chuyện với người nhà.

Các dì ở nhà bận rộn công việc riêng, nhất thời không để ý đến thiên kim thật mới tìm được.

"Cô tự mình lên đi, lúc trước tôi sống với các em ở tầng ba. Căn phòng mà dì dọn dẹp cho cô chắc chắn sẽ ở đó, nên cô cứ tự mình lên thôi. Nếu không biết đường thì nhờ dì đưa lên."

Ngôi nhà khá rộng nên lần đầu tới rất dễ bị lạc.

Vì vậy tôi có lòng nhắc nhở một câu.

Ai ngờ ẻm thiên kim thật này lại đỏ mắt bướng bỉnh nói:

"Nhà của tao, tao đương nhiên biết đường!"

Ừ, là tui lo chuyện bao đồng.

Tôi lắc đầu không để ý đến ẻm, kéo vali đi một bước nhảy ba lần, huýt sáo đi ra ngoài.

Mẹ kế rất nghiêm khắc với tôi, ngay cả khoảng cách đi bộ và tốc độ cũng phải nằm trong một phạm vi chính xác.

Bây giờ ngon rồi, cuối cùng tôi cũng được giải thoát.

Thích đi thế nào thì đi, thích huýt sáo thì huýt sáo.

Một từ thôi, phê!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện