【 Chương Mẹ Kế 】
Sinh ra trong hào môn.
Hạnh phúc cũng bất hạnh.
Vì thuở nhỏ tôi thông minh nên cuộc sống cũng coi như thoải mái, tôi trở thành người thông minh nhất trong các chị em, bố rất kỳ vọng vào tôi.
Tôi từng nghĩ sau này mình sẽ kết hôn với anh hùng như trong tiểu thuyết.
Hoặc là kết hôn với người mình thích.
Nhưng rõ ràng tôi không có tư cách để làm vậy.
Gia tộc hết lòng nâng niu tôi hơn 20 năm, cho nên tôi phải cống hiến hết mình cho gia tộc.
Dù lúc đó tôi cùng mối tình đầu gắn bó đã nhiều năm.
Nhưng cha mẹ không đồng ý, tôi phải lấy một người đàn ông đã có con cái.
Môn đăng hộ đối, anh đối với tôi tương kính như tân.
Nhìn những đứa con bị anh bỏ lại.
Từ Tiệp vẫn còn trong tã lót, mẹ con bé không may qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Tôi thích bé con này ngay lần đầu gặp mặt.
Rất đáng yêu.
Nhưng vì chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên tôi cố ý bày ra cái mặt lạnh.
Tôi biết Từ Tiệp sợ tôi.
Vì tôi luôn bắt con bé làm những việc con bé không thích.
Giống như tôi hồi đó vậy.
Nhưng không còn cách nào, nó như một lời nguyền vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là giúp con bé trở nên tốt hơn.
Ít nhất sau này con bé có thể chọn được một cuộc sống phú quý.
Hạnh phúc cùng phú quý, không thể tham lam.
Nhưng ai mà ngờ được còn có tiết mục bế nhầm con.
Tôi không quan tâm Từ gia có bao nhiêu đứa con.
Dù sao tôi cũng chẳng có tình cảm gì với anh ấy.
Tôi cũng không quan tâm anh có bao nhiêu người tình bên ngoài, tôi chỉ cần làm tốt cương vị bà Từ là được.
Còn thiếu niên có đôi lông mày thanh tú đó, từ lâu đã mờ nhạt trong tâm trí tôi.
Tôi tưởng rằng, ít gì Từ Tiệp cũng có thể trốn thoát.
Nhưng cuộc liên hôn kia vẫn đưa con bé quay trở lại, tôi thực sự rất thương đứa trẻ này.
Nhưng những năm nay tôi luôn giả vờ lạnh lùng trước mặt con bé, đến mức không biết phải làm sao để hòa hợp.
Nhìn thấy con bé nhốt mình trong phòng với đôi mắt đỏ hoe, tôi thực sự rất muốn chạy đến ôm bé.
Nhưng.. tôi không làm được.
Tôi không ngờ con bé lại thực sự dám đào hôn.
Trong nghi thức cuối cùng của hôn lễ, khi chiếc khăn trùm đầu được vén lên, cô dâu vậy mà lại là người khác.
Lâm Nghiệp nổi giận lôi đình, nói sẽ bắt cái nghịch nữ Từ Tiệp này về.
Tôi biết lần này sẽ không chỉ đơn giản là bị phạt quỳ rồi nhốt trong phòng tối.
Nhưng tôi không thể giúp gì cho con bé.
Chỉ có thể cầu nguyện cho Từ Tiệp có thể chạy xa hơn, xa hơn một chút nữa...
Không tìm được con bé, cô dâu của đám cưới này sẽ được đổi thành Từ Hoan.
Nha đầu ngốc Từ Hoan này, dường như lại cam tâm tình nguyện.
Thật ngốc, Lâm gia là một cái đầm lầy.
Nha đầu này chắc chắn sẽ hối hận.
Còn Từ Tiệp, cũng không biết liệu con bé có thể sống được cuộc sống như mong muốn hay không.
Cuối cùng thì.. con bé cũng thoát được rồi.
Sinh ra trong hào môn.
Hạnh phúc cũng bất hạnh.
Vì thuở nhỏ tôi thông minh nên cuộc sống cũng coi như thoải mái, tôi trở thành người thông minh nhất trong các chị em, bố rất kỳ vọng vào tôi.
Tôi từng nghĩ sau này mình sẽ kết hôn với anh hùng như trong tiểu thuyết.
Hoặc là kết hôn với người mình thích.
Nhưng rõ ràng tôi không có tư cách để làm vậy.
Gia tộc hết lòng nâng niu tôi hơn 20 năm, cho nên tôi phải cống hiến hết mình cho gia tộc.
Dù lúc đó tôi cùng mối tình đầu gắn bó đã nhiều năm.
Nhưng cha mẹ không đồng ý, tôi phải lấy một người đàn ông đã có con cái.
Môn đăng hộ đối, anh đối với tôi tương kính như tân.
Nhìn những đứa con bị anh bỏ lại.
Từ Tiệp vẫn còn trong tã lót, mẹ con bé không may qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Tôi thích bé con này ngay lần đầu gặp mặt.
Rất đáng yêu.
Nhưng vì chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên tôi cố ý bày ra cái mặt lạnh.
Tôi biết Từ Tiệp sợ tôi.
Vì tôi luôn bắt con bé làm những việc con bé không thích.
Giống như tôi hồi đó vậy.
Nhưng không còn cách nào, nó như một lời nguyền vậy.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là giúp con bé trở nên tốt hơn.
Ít nhất sau này con bé có thể chọn được một cuộc sống phú quý.
Hạnh phúc cùng phú quý, không thể tham lam.
Nhưng ai mà ngờ được còn có tiết mục bế nhầm con.
Tôi không quan tâm Từ gia có bao nhiêu đứa con.
Dù sao tôi cũng chẳng có tình cảm gì với anh ấy.
Tôi cũng không quan tâm anh có bao nhiêu người tình bên ngoài, tôi chỉ cần làm tốt cương vị bà Từ là được.
Còn thiếu niên có đôi lông mày thanh tú đó, từ lâu đã mờ nhạt trong tâm trí tôi.
Tôi tưởng rằng, ít gì Từ Tiệp cũng có thể trốn thoát.
Nhưng cuộc liên hôn kia vẫn đưa con bé quay trở lại, tôi thực sự rất thương đứa trẻ này.
Nhưng những năm nay tôi luôn giả vờ lạnh lùng trước mặt con bé, đến mức không biết phải làm sao để hòa hợp.
Nhìn thấy con bé nhốt mình trong phòng với đôi mắt đỏ hoe, tôi thực sự rất muốn chạy đến ôm bé.
Nhưng.. tôi không làm được.
Tôi không ngờ con bé lại thực sự dám đào hôn.
Trong nghi thức cuối cùng của hôn lễ, khi chiếc khăn trùm đầu được vén lên, cô dâu vậy mà lại là người khác.
Lâm Nghiệp nổi giận lôi đình, nói sẽ bắt cái nghịch nữ Từ Tiệp này về.
Tôi biết lần này sẽ không chỉ đơn giản là bị phạt quỳ rồi nhốt trong phòng tối.
Nhưng tôi không thể giúp gì cho con bé.
Chỉ có thể cầu nguyện cho Từ Tiệp có thể chạy xa hơn, xa hơn một chút nữa...
Không tìm được con bé, cô dâu của đám cưới này sẽ được đổi thành Từ Hoan.
Nha đầu ngốc Từ Hoan này, dường như lại cam tâm tình nguyện.
Thật ngốc, Lâm gia là một cái đầm lầy.
Nha đầu này chắc chắn sẽ hối hận.
Còn Từ Tiệp, cũng không biết liệu con bé có thể sống được cuộc sống như mong muốn hay không.
Cuối cùng thì.. con bé cũng thoát được rồi.
Danh sách chương