13.

Tôi ném hết mấy chuyện này ra sau đầu.

Nghĩ về kế hoạch sinh tồn sau này.

Trước tiên tôi quay một vlog về vùng lân cận, với sự xuất hiện của người thật.

Không ngờ sau một đêm đã bạo hot.

Trái lại còn nhanh chóng nhận được một số quảng cáo.

Tuy là trước đây tôi coi thường mấy loại tiền như này, nhưng có thể tự mình kiếm tiền nên cũng khá thoả mãn.

Tôi bắt đầu học hết các tip quay chụp và cách quay những quảng cáo mà tôi nhận được sao cho hoàn hảo.

Không tới nửa tháng, tôi nhận được lời mời từ một đối tác.

Mời tôi đến tham gia tiệc rượu.

Tôi nhìn người tổ chức tiệc rượu, rồi nhìn những quy định trong hợp đồng mà chúng tôi phải tuân thủ.

Cùng với số tiền mặc định.

Hoá ra có người muốn trêu chọc tôi.

Tôi đúng hẹn đi tới tiệc rượu.

Sau đó gặp lại một người quen cũ - Trần Thập.

Coi như là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm, bây giờ tôi đã nghèo, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc rượu để chế nhạo tôi thì cũng là chuyện thường tình.

Trần Thập bằng tuổi tôi, còn học cùng lớp với tôi.

Cộng thêm thành tích của chúng tôi gần như nhau, vì vậy chúng tôi thường xuyên cạnh tranh về thứ hạng.

Hầu hết toàn là tôi áp đảo, tôi đứng top 9, ẻm top 10.

Đã vậy trong tên ẻm còn có chữ "Thập" nên tôi toàn gọi ẻm là Thập Thập.

Hai chúng tôi vì thứ hạng mà kết thù, nhưng mối hận thù này là quang minh chính đại.

Cho nên tôi cũng không sợ ẻm ngáng chân tôi.

Nhiều nhất là độc mồm cười nhạo tôi.

Trần Thập cầm ly rượu, mặc bộ lễ phục đắt tiền đứng cạnh tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Rời khỏi Từ gia, cuộc sống lại thảm vậy sao?"

Ẻm cau mày nhưng không nhịn được bật cười.

"Tôi nhớ là lần trước cô đã mặc bộ này rồi. Đường đường là Từ gia đại tiểu thư Từ Tiệp mà lại mặc bộ này hai lần, đúng là nghèo nàn."

Tôi nhìn ẻm như nhìn kẻ ngốc: “Chẳng lẽ hôm nay cô mới biết chuyện này sao?”

Ẻm nghẹn họng định tiếp tục cãi nhau với tôi.

Thì ngoài cửa đột nhiên xao động.

Quy mô của bữa tiệc rượu này không lớn, thiên kim hào môn sẽ không mặc đồ đắt tiền đến tham gia.

Thế mà tôi lại thấy Từ Tây.

Người hủy hoại tai trái của tôi.

Diện bộ váy dạ hội màu trắng còn đeo trang sức kim cương đắt tiền, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Từ Tây rất hưởng thụ cảm giác này, cô ta chậm rãi bước về phía tôi bất chấp ánh mắt ghen tị của mọi người.

"Chị rất vui khi nhìn thấy em nghèo nàn."

Cô ta cười có chút bất đắc dĩ, trong mắt có chút điên cuồng.

"Vậy thì tôi hy vọng cô cứ tiếp tục vui vẻ nhé."

Tôi nâng ly rượu lên nhẹ nhàng cụng, trên mặt chả có chút tức giận nào.

Một quyền đấm vào bông không hề dễ chịu.

Từ Tây mặt biến sắc, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi cao giọng nói: "Từ gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng là ân nhân của cô, đây là cách cô nói chuyện với ân nhân của mình sao?"

Tôi còn chưa kịp khai chiến.

Trần Thập đã lao đến phía trước tôi.

"Ân tình?"

"Cô đang tấu hài à Từ Tây?"

"Một đứa con gái ngoài giá thú không thấy ánh sáng như cô, chẳng qua là dựa vào Từ gia mới có cuộc sống tốt đẹp, mà còn có mặt mũi đến đây kiêu ngạo hống hách?"

Từ Tây tức giận đến nổi gân xanh đầy cổ.

Thứ cô ta cả đời này không muốn bị người đời bàn đến chính là thân thế.

Hào môn rất loạn, lại có quá nhiều con cái.

Những đứa trẻ không có danh phận, cho dù có thể nhận tổ quy tông.

Nhưng trong vòng tròn xã giao vẫn sẽ thấp hơn người một cái đầu.

Đây là chuyện đã định.

Ví dụ như đứa con hợp pháp là Trần Thập, chắc chắn sẽ coi thường Từ Tây dùng thủ đoạn hèn hạ để vào Từ gia.

"Không phải cô ghét cô ta sao? Cô vậy mà nói thay cho cô ta sao?"

Từ Tây đưa tay chỉ vào tôi, cô ta nhìn Trần Thập với ánh mắt khó hiểu.

Lần này tôi không để họ giành trước, tôi cái hất tay đang chỉ vào tôi ra, nói: “Lúc trước tôi và cô ấy bất hoà là vì thứ hạng, quang minh chính đại cạnh tranh chứ không ô uế như cô."

Nghĩa là gì? Việc tôi bị điếc tai trái cũng không phải là bí mật ở toàn bộ Đế Đô.

Đương nhiên mọi người đều biết thủ phạm của vụ này chính là Từ Tây.

So với người không được trọn vẹn như tôi thì người ta càng ghét cô ta hơn, xuống tay dứt khoát như vậy mà còn bị người bắt chuôi.

Mắt thấy tôi và Trần Thập cùng chung kẻ thù, Từ Tây giận dữ dậm chân rồi quay người bỏ đi.

Trước khi rời đi còn không quên buông lời cay nghiệt.

"Từ Tiệp, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

Được rồi, tôi chống mắt lên xem.

Tôi không sợ cô ta.

Ít nhất hộ khẩu hiện tại của tôi vẫn là ở Từ gia.

Không đời nào bố lại đứng nhìn tôi bị bắt nạt như chó chết chủ.

Con gái ruột có thể thẳng tay dạy dỗ, còn con gái bị ôm nhầm nếu vẫn liên lạc thì vẫn phải bảo vệ.

Bằng không người khác sẽ tưởng ông lòng dạ sắt đá.

Ông không vứt được thể diện của mình.

Ít nhất là bề ngoài này cũng phải thể hiện đầy đủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện