1.

Lúc Phùng Hoan tìm tới cửa.

Tôi đang luyện piano.

Mẹ kế nói nếu tôi không làm bà nở mày nở mặt trong bữa tiệc tới sẽ phạt tôi vác nặng chạy 10.000 mét.

Mười nghìn mét...nghĩ đến thôi chân đã mềm rồi.

Vì vậy lúc Phùng Hoan đỏ mắt, lấy ra một tờ báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con không biết có chuẩn không, nói tôi và cô ta bị ôm nhầm, tôi đột nhiên hưng phấn không thôi.

Nếu như thực sự bị ôm nhầm, có phải tôi sẽ đếch cần phải học mấy thứ muốn mạng người này nữa không? 2.

Hào môn tất nhiên tốt.

Nhưng mà có rất nhiều điều phải học hỏi.

Nhất là khi mẹ ruột mất sớm, lão cha phải cưới thêm một người mẹ kế xứng tầm để phát triển công việc kinh doanh của gia đình.

Thì càng khó sống.

Đừng hiểu lầm, mẹ kế không tệ đâu.

Ngược lại còn "đặc biệt" quan tâm tôi.

Đơn giản là có quá nhiều người trong một gia tộc hào môn, trên đầu có ba bốn ông bác không danh phận, bồi dưỡng cho tôi cả đội anh chị họ.

Ở dưới cũng có các cô dì chú bác đưa theo rất nhiều người thân.

Cộng thêm những người anh chị em họ không có danh phận ở bên ngoài.

Nhiều đến nỗi trong số những người cùng trang lứa, tôi có gần bốn mươi anh em họ cùng với ba mươi chị em họ.

Người càng nhiều, chắc chắn sẽ có sự so sánh.

Ví dụ, chị họ cả của tôi là một thiên tài khiêu vũ, 13 tuổi đã biểu diễn khắp toàn cầu.

Một ví dụ khác là người anh họ thứ ba rất có đầu óc kinh doanh, tuổi còn trẻ đã có danh tiếng ở Đế Đô.

Ngay cả cô em họ nhỏ hơn tôi vài tuổi cũng được một bậc thầy piano nhận làm đệ tử vì giọng hát tuyệt cmn vời.

Tóm lại, nếu so sánh thì tôi chính là kẻ kém cỏi.

Trong ngôi trường quý tộc dành cho con cháu của hào môn Đế Đô, tôi liều mạng học hành cũng chỉ lọt vào top 10 của lớp.

Con cháu của hào môn thế gia trong toàn bộ Đế Đô tụ tập lại với nhau, nhận hun đúc từ gia tộc cùng đủ loại bổ túc, thực sự không có một ai ngu ngốc.

Suy cho cùng, kẻ ngu đã sớm bị loại bỏ.

Tuy nhiên khi tôi mang theo bảng thành tích như vậy về nhà, lão cha bận rộn đến mức cả năm trời không gặp mặt, nổi giận bắt tôi quỳ xuống.

Nói tôi đã làm mất mặt ông, không thể giành được top 1 trong lớp.

Ông cũng không nghĩ tới, đám con cháu trong trường quý tộc đều là thiếu gia hoặc tiểu thư sau này sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình.

Mỗi người đều đem theo những kỳ vọng của gia đình, việc học chỉ là cửa ải đơn giản nhất.

Nếu thành tích chả ra làm sao, thì chính là không có tư cách bước vào doanh nghiệp của gia tộc.

Ngay cả chỉ số IQ siêu cao của lão cha, trong lớp cũng chỉ có thể giành được top 7 tại cuộc chiến khốc liệt ở trường quý tộc.

Về phần mẹ kế.

Bà sinh được ba người con.

Hai con trai và một con gái.

Tính cả con riêng mọc như núi bên ngoài của lão cha, tổng cộng có khoảng mười đứa con.

Làm ơn đối xử bình đẳng với tôi.

Ví dụ lúc tôi chơi piano chưa tốt, bà ta sẽ cảm thấy mất mặt nên bắt tôi luyện tập cả ngày lẫn đêm, sau đó sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.

Hay khi tôi đi uống trà chiều với các tiểu thư hào môn khác, ghéc bỏ kỹ năng cưỡi ngựa của tôi quá kém nên chọn cho tôi một con ngựa khỏe rồi kêu tôi thuần hóa nó.

Tôi cùng em gái có chỉ số IQ giống nhau, hai người chúng tôi nhìn nhau nước mắt lưng tròng.

Thức thâu đêm không ngủ để cầm một cuốn sách.

Không có lý do gì cả, chỉ vì kỳ thi hàng tháng của trường quý tộc sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa.

Lão cha nói nếu tôi và em gái không lọt vào top 5 của lớp thì chúng tôi sẽ cùng nhau cuốn gói cút.

Suy cho cùng, con gái bất tài chẳng có ích gì với liên hôn.

Trong hào môn, mọi thứ đều phụ thuộc vào thực lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện