Châu Châu sửng sốt, cô chống vào vai Hứa Gia Ngang: “Anh… anh… anh…”
Hứa Gia Ngang cười cô: “Anh… anh… anh cái gì?” Anh dụi đầu vào ngực Châu Châu, “Cho anh đi mà được không, anh về lâu vậy rồi, chúng mình chưa…”
“Thôi anh đừng nói nữa!
Châu Châu muốn ngăn cản Hứa Gia Ngang, vô thức ôm chặt lấy anh, làm đầu anh trái lại dí sát vào ngực cô hơn.
Anh cười trộm: “Châu bảo bối thơm quá.”
Châu Châu xấu hổ đỏ mặt, định buông anh ra, tay Hứa Gia Ngang bỗng sờ mó mông cô, vô lại nắn bóp.
Lập tức cả người Châu Châu nhũn ra, “Đừng ở đây… anh còn chưa khỏe hẳn…”
Hứa Gia Ngang kéo cổ áo y tá của cô lộ ra một mảng tuyết trắng, anh dẩu môi hôn cô một cái, “Khỏe từ lâu rồi.”
Châu Châu: “…” Thì ra anh cũng biết mình sớm đã khỏe rồi… Vậy sao còn chiếm dụng vị trí của bệnh viện, lương tâm anh có cắn rứt không hả?!
“Khóa cửa rồi, nhỏ giọng tí là ổn!”
Hứa Gia Ngang nói xong bèn ôm Châu Châu vọt lên giường, Châu Châu kinh ngạc thốt lên một tiếng đã bị anh đè ở dưới người.
Anh chống người nhìn Châu Châu, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi tán loạn trên trán cô, “Cho anh nhé, được không?”
Ngay sau đó đẩy thân dưới, cái chỗ sưng lên không thể ngó lơ ma sát giữa hai chân, phối hợp với ánh mắt nũng nịu của anh, Châu Châu nhắm mắt, nghiêng đầu đi: “Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa!”
“Hi hi, vẫn là Châu Châu thương anh.”
Ấu trĩ chết mất!
Tay Hứa Gia Ngang run run cởi đồng phục y tá trên người Châu Châu ra, nhưng anh không cởi hoàn toàn, mà kéo áo xuống thấp, chân váy kéo lên trên, dúm dó thành một cục bên hông.
“Châu Châu đổi phong cách đồ lót rồi.”
Có thể đừng lắm lời vậy không! Châu Châu nghiến răng, không thèm để ý đến anh.
Cảm giác đồ lót lướt qua đầu gối, rơi xuống mắt cá chân, Hứa Gia Ngang không cởi hết quần áo của cô ra, không biết học được ở đâu cái trò xấu xa này nữa.
Châu Châu sắp không nhịn được muốn chửi ầm lên, một ngón tay cắm vào khe hẹp làm cô nuốt hết lời định nói vào.
Hứa Gia Ngang vừa dùng tay xoa nắn một bên bầu ngực vừa dùng ngón tay vân vê viên thịt rồi cắm vào hoa động, ngón tay hơi gập làm loạn bên trong khiến mật hoa tràn ra, đâm vào đến cùng rồi lại rút ra, cả bàn tay đều dính chất lỏng ẩm ướt.
Thuận theo bầu ngực mút lên, vật đàn ông dựng đứng càng thêm to lớn, đè vào hai bên cánh hoa, Hứa Gia Ngang đặt một nụ hôn lên làn mi run rẩy của Châu Châu, “Lần này anh nóng rồi, không lạnh nữa nhé.”
“Cái gì… ưm!”
Vật nóng cứ vậy mà đâm vào động hoa rộng chừng một ngón tay lấp lánh ánh nước, cửa động bị căng đến trong suốt, nét mắt Châu Châu cũng thay đổi: “To quá, đau!”
“Siz… Châu Châu đừng… đừng siết mạnh thế!”
Một cái thì to, một cái thì chặt, Hứa Gia Ngang không dám cử động, dừng lại gần một phút, mới cần thận dè dặt hỏi Châu Châu: “Anh tốt hơn một chút rồi, bà xã em tốt hơn chút nào chưa?”
Châu Châu bị tiếng “bà xã” của anh làm cho thất thần, lắp bắp trả lời: “… Tốt… tốt hơn chút rồi… ừm…”
Hứa Gia Ngang mặt mũi cười đến rạng ngời, kéo đầu gối Châu Châu vác trên vai mình, mỗi một lần đi vào, dưới người cả hai đều vang lên tiếng bạch bạch.
Anh dùng sức đâm vật đàn ông sâu tận cùng, Châu Châu còn chưa kịp kêu thành tiếng anh đã không kịp chờ đợi rút ra, sau đó lại nhấn vào, xâm nhập lặp đi lặp lại khiến nước trong hoa tâm không ngừng trào ra ngoài, biến thành dịch thể đậm đặc quấn lấy nơi liên kết của cả hai, thấm cả lên khu rừng.
Châu Châu chậm rãi cảm nhận được khoái cảm trong đó, ngâm nga thành tiếng, kích thích dây thần kinh tê dại của cô hết lần này đến lần khác.
Cơ thể mềm mại bị va chạm không ngừng lắc lư, cô cắn môi để tiếng rên không tràn ra bên ngoài, theo động tác ra vào điên cuồng của Hứa Gia Ngang, dưới người truyền đến từng dòng điện kích thích cô sa vào trầm luân không thể thoát ra, sau vài tiếng thở hổn hển là một loạt tiếng rên rỉ dồn dập.
Châu Châu bị dụ buông tay, lúc anh mải mê va chạm đưa tay lên ôm cổ anh: “Số Pi, anh… ôi… anh chậm chút… ưm…”
Hứa Gia Ngang chậm lại, nhưng vẫn còn rất nhanh, mỗi một lần thanh cứng rắt rút ra sẽ mang theo mật hoa dính dấp, hai cánh hoa bị dày vỏ đỏ ửng ướt át, cực kì mị người.
Một tay anh đặt trên eo Châu Châu trượt lên vân vê bầu ngực cô, một tay dùng sức bóp mạnh mông cô, đâm mạnh một cái, cả hai không hẹn mà cùng rên thành tiếng.
Vui sướng trong đó, chỉ có thể dùng hạn hán gặp mưa rào để hình dung.
Hứa Gia Ngang tăng nhanh tiết tấu,dòng nước trong hoa động tràn ra, từng đợt mãnh liệt, thủy triều dào dạt cuối cùng cũng thấm ướt giường bệnh.
Châu Châu siết chặt ga giường, bụng dưới phập phồng, cái lưng cô cứng lại, “… Ưm đến rồi…”
Hứa Gia Ngang nghe xong, túm lấy đầu gối Châu Châu ra vào thêm mấy chục lần nữa, cuối cùng bỗng nhiên giật giật, từng dòng tinh hoa nóng bỏng tràn vào tử cung không sót một giọt…
Trong mơ màng dường như Châu Châu nghe thấy Hứa Gia Ngang nói, “Anh gọi em là bà xa, em đã đáp lại rồi.”
Cô muốn trả lời, nhưng đầu rất nặng, hai mắt vừa nhắm đã ngủ mê man.
Mùi xạ hương bao trùm căn phòng, lấn át cả mùi nước khử trùng.
Tôi là ai… tôi đang ở đâu? Mệt chết rồi.
Hứa Gia Ngang cười cô: “Anh… anh… anh cái gì?” Anh dụi đầu vào ngực Châu Châu, “Cho anh đi mà được không, anh về lâu vậy rồi, chúng mình chưa…”
“Thôi anh đừng nói nữa!
Châu Châu muốn ngăn cản Hứa Gia Ngang, vô thức ôm chặt lấy anh, làm đầu anh trái lại dí sát vào ngực cô hơn.
Anh cười trộm: “Châu bảo bối thơm quá.”
Châu Châu xấu hổ đỏ mặt, định buông anh ra, tay Hứa Gia Ngang bỗng sờ mó mông cô, vô lại nắn bóp.
Lập tức cả người Châu Châu nhũn ra, “Đừng ở đây… anh còn chưa khỏe hẳn…”
Hứa Gia Ngang kéo cổ áo y tá của cô lộ ra một mảng tuyết trắng, anh dẩu môi hôn cô một cái, “Khỏe từ lâu rồi.”
Châu Châu: “…” Thì ra anh cũng biết mình sớm đã khỏe rồi… Vậy sao còn chiếm dụng vị trí của bệnh viện, lương tâm anh có cắn rứt không hả?!
“Khóa cửa rồi, nhỏ giọng tí là ổn!”
Hứa Gia Ngang nói xong bèn ôm Châu Châu vọt lên giường, Châu Châu kinh ngạc thốt lên một tiếng đã bị anh đè ở dưới người.
Anh chống người nhìn Châu Châu, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi tán loạn trên trán cô, “Cho anh nhé, được không?”
Ngay sau đó đẩy thân dưới, cái chỗ sưng lên không thể ngó lơ ma sát giữa hai chân, phối hợp với ánh mắt nũng nịu của anh, Châu Châu nhắm mắt, nghiêng đầu đi: “Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa!”
“Hi hi, vẫn là Châu Châu thương anh.”
Ấu trĩ chết mất!
Tay Hứa Gia Ngang run run cởi đồng phục y tá trên người Châu Châu ra, nhưng anh không cởi hoàn toàn, mà kéo áo xuống thấp, chân váy kéo lên trên, dúm dó thành một cục bên hông.
“Châu Châu đổi phong cách đồ lót rồi.”
Có thể đừng lắm lời vậy không! Châu Châu nghiến răng, không thèm để ý đến anh.
Cảm giác đồ lót lướt qua đầu gối, rơi xuống mắt cá chân, Hứa Gia Ngang không cởi hết quần áo của cô ra, không biết học được ở đâu cái trò xấu xa này nữa.
Châu Châu sắp không nhịn được muốn chửi ầm lên, một ngón tay cắm vào khe hẹp làm cô nuốt hết lời định nói vào.
Hứa Gia Ngang vừa dùng tay xoa nắn một bên bầu ngực vừa dùng ngón tay vân vê viên thịt rồi cắm vào hoa động, ngón tay hơi gập làm loạn bên trong khiến mật hoa tràn ra, đâm vào đến cùng rồi lại rút ra, cả bàn tay đều dính chất lỏng ẩm ướt.
Thuận theo bầu ngực mút lên, vật đàn ông dựng đứng càng thêm to lớn, đè vào hai bên cánh hoa, Hứa Gia Ngang đặt một nụ hôn lên làn mi run rẩy của Châu Châu, “Lần này anh nóng rồi, không lạnh nữa nhé.”
“Cái gì… ưm!”
Vật nóng cứ vậy mà đâm vào động hoa rộng chừng một ngón tay lấp lánh ánh nước, cửa động bị căng đến trong suốt, nét mắt Châu Châu cũng thay đổi: “To quá, đau!”
“Siz… Châu Châu đừng… đừng siết mạnh thế!”
Một cái thì to, một cái thì chặt, Hứa Gia Ngang không dám cử động, dừng lại gần một phút, mới cần thận dè dặt hỏi Châu Châu: “Anh tốt hơn một chút rồi, bà xã em tốt hơn chút nào chưa?”
Châu Châu bị tiếng “bà xã” của anh làm cho thất thần, lắp bắp trả lời: “… Tốt… tốt hơn chút rồi… ừm…”
Hứa Gia Ngang mặt mũi cười đến rạng ngời, kéo đầu gối Châu Châu vác trên vai mình, mỗi một lần đi vào, dưới người cả hai đều vang lên tiếng bạch bạch.
Anh dùng sức đâm vật đàn ông sâu tận cùng, Châu Châu còn chưa kịp kêu thành tiếng anh đã không kịp chờ đợi rút ra, sau đó lại nhấn vào, xâm nhập lặp đi lặp lại khiến nước trong hoa tâm không ngừng trào ra ngoài, biến thành dịch thể đậm đặc quấn lấy nơi liên kết của cả hai, thấm cả lên khu rừng.
Châu Châu chậm rãi cảm nhận được khoái cảm trong đó, ngâm nga thành tiếng, kích thích dây thần kinh tê dại của cô hết lần này đến lần khác.
Cơ thể mềm mại bị va chạm không ngừng lắc lư, cô cắn môi để tiếng rên không tràn ra bên ngoài, theo động tác ra vào điên cuồng của Hứa Gia Ngang, dưới người truyền đến từng dòng điện kích thích cô sa vào trầm luân không thể thoát ra, sau vài tiếng thở hổn hển là một loạt tiếng rên rỉ dồn dập.
Châu Châu bị dụ buông tay, lúc anh mải mê va chạm đưa tay lên ôm cổ anh: “Số Pi, anh… ôi… anh chậm chút… ưm…”
Hứa Gia Ngang chậm lại, nhưng vẫn còn rất nhanh, mỗi một lần thanh cứng rắt rút ra sẽ mang theo mật hoa dính dấp, hai cánh hoa bị dày vỏ đỏ ửng ướt át, cực kì mị người.
Một tay anh đặt trên eo Châu Châu trượt lên vân vê bầu ngực cô, một tay dùng sức bóp mạnh mông cô, đâm mạnh một cái, cả hai không hẹn mà cùng rên thành tiếng.
Vui sướng trong đó, chỉ có thể dùng hạn hán gặp mưa rào để hình dung.
Hứa Gia Ngang tăng nhanh tiết tấu,dòng nước trong hoa động tràn ra, từng đợt mãnh liệt, thủy triều dào dạt cuối cùng cũng thấm ướt giường bệnh.
Châu Châu siết chặt ga giường, bụng dưới phập phồng, cái lưng cô cứng lại, “… Ưm đến rồi…”
Hứa Gia Ngang nghe xong, túm lấy đầu gối Châu Châu ra vào thêm mấy chục lần nữa, cuối cùng bỗng nhiên giật giật, từng dòng tinh hoa nóng bỏng tràn vào tử cung không sót một giọt…
Trong mơ màng dường như Châu Châu nghe thấy Hứa Gia Ngang nói, “Anh gọi em là bà xa, em đã đáp lại rồi.”
Cô muốn trả lời, nhưng đầu rất nặng, hai mắt vừa nhắm đã ngủ mê man.
Mùi xạ hương bao trùm căn phòng, lấn át cả mùi nước khử trùng.
Tôi là ai… tôi đang ở đâu? Mệt chết rồi.
Danh sách chương