Trước khi Châu Châu thay ca đã nhận điện thoại của mẹ cô – bà Châu.
Đầu kia điện thoại, chủ đề của bà Châu không gì khác ngoài việc đi xem mắt.
“Mẹ.” Châu Châu dùng ngón tay cái cạy cạy vụn gỗ ở góc bàn, “Con dạo này nhiều việc lắm, chuyện xem mắt… để nói sau đi ạ.”
“Haz, Châu Châu, không phải mẹ giục con, con phải biết con gái sau 25 tuổi thì…”
Châu Châu nâng giọng ngắt lời bà: “Mẹ, con phải đi làm đây, không nói nữa nhé.”
“Vậy tự con xem xét mà làm.” Bà Châu đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Con gái bà bà rõ chứ, khi còn bé là đứa trẻ cởi mở nhường nào, trưởng thành lại thành ra thế này, bà có thể không sốt ruột sao? Châu Châu bỏ di động vào túi áo, ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương.
Cô đúng là không thích giao tiếp với người khác, nội tâm không tự chủ mà hốt hoảng.
Lời mình nói người khác còn nghe không hiểu, vậy vì sao còn muốn nói ra đây?
Tự mình nói chuyện cũng tốt mà không phải sao?
…
Trầm mặc ít nói là ấn tượng đầu tiên mà Châu Châu để lại cho người khác, sau khi thân quen thì sẽ phát hiện… Đâu chỉ không thích nói chuyện, ngay cả biểu cảm của Châu Châu cũng rất ít.
Nhưng Châu Châu lại là cô gái rất tốt, làm việc luôn lặng lẽ làm tốt nhất, trước giờ không hay nói lời vô ích, tuy rằng cô không thích giao tiếp với người khác nhưng lại thích hợp làm người lắng nghe.
Tục xưng, người tốt bụng.
Lại thêm một tính từ, người tốt bụng dễ bị bắt nạt.
Châu Châu là người thành phố B, nghề nghiệp y tá, không thích cười nhưng lại có một đôi mắt biết cười, nhận được sự yêu mến của rất nhiều bệnh nhân.
Bởi vì bệnh viện cách xa nhà, bà Châu đau lòng Châu Châu, bèn vung tay mua cho cô một căn nhà trọ ở con phố phía sau bệnh viện, nhưng bây giờ bà Chu đang hối hận rồi – –
Châu Châu có hang ổ của mình, trở nên càng không thích ra ngoài, cũng đừng nói đi xem mắt gì đó.
Ngày hôm nay bệnh viện sắp xếp cho Châu Châu tan làm sớm, cô thu dọn công việc sớm, y tá trưởng nhìn thấy cũng không lạ lùng gì, để cô đi rửa tay trước rồi quay lại bàn giao công việc.
Làm y tá việc hay làm nhất chính là rửa tay, Châu Châu đã từng đếm qua, kỷ lục cao nhất của cô là một ngày rửa tay 37 lần.
Châu Châu đến toilet, ấn 2 lần vòi nước rửa tay, chất lỏng màu hồng nhạt đậm đặc chảy vào trong lòng bàn tay, chà qua chà lại, biến thành bọt mịn màu trắng, là mùi bưởi.
Tiếng nước chảy dừng lại, trên tay trơn mượt, Châu Châu rút mấy tờ giấy ở bên cạnh bồn rửa tay, đang lau bỗng nghe thấy âm thanh đối thoại từ trong nhà vệ sinh phía sau truyền đến.
“Người đàn ông được đưa vào phòng bệnh VIP bị làm sao vậy?”
“Hình như bị đập vào đầu, không có chuyện gì, chính là hôn mê bất tỉnh.”
“Không phải nói anh ta rất đẹp trai sao?”
“Đúng là rất đẹp trai, chỉ nằm ở đó thôi tôi cũng có thể tưởng tượng ra được một bộ phim thần tượng.”
“Trời ạ, vừa đẹp trai vừa lắm xiền, tạo cái nghiệp gì mà hôn mê bất tỉnh vậy…”
“Đoán chừng là ông trời cũng ghen tị với anh ta… Ối bên cô có giấy không? Bên tôi hết rồi.”
“Tôi xem xem.” Sau một loạt âm thanh xột xột xoạt xoạt, “Đệch, không có.”
Châu Châu hóng chuyện bát quát hóng đến quên mình mím mím môi, dứt khoát rút giấy che mũi miệng đi tới nhà vệ sinh, đưa giấy vào qua cánh cửa, “Giấy.”
Hai người bát quái: “…”
Sau 2s trăm miệng một lời: “Cảm ơn nhé.”
Châu Châu đã đi xa rồi.
*
Xem ra phòng VIP bên kia đúng là có một người vai vế đến.
Bệnh viện sắp xếp vài người đi qua, bất kể người kia có tỉnh lại hay không, đều cần phải sắp xếp người ở bên cạnh chăm sóc.
Nghe nói hình như cả viện trưởng cũng ra mặt.
Châu Châu không bị sắp xếp qua bên đó, cô chịu trách nhiệm phòng bệnh bên khoa cấp cứu.
Có lẽ gần đây thời buổi rối ren, người đến bệnh viện cấp cứu đột nhiên tặng, cho dù xếp ở khoa nào, Châu Châu cũng đều vô cùng bận rộn.
8h làm việc 4h tan tầm, hôm nay Châu Châu bận đến 5h mới xong.
Đi ra khỏi bệnh viện, chân trời đã hiện lên một tầng ánh sáng màu cam ấm, Châu Châu sờ sờ cái bụng bằng phẳng, quay người đến máy bán bán hàng mua bánh mì và nước.
Bánh mì khô không khốc, Châu Châu ăn rất chậm, nước trên tay nhưng một chút ý nghĩ muốn uống cũng không có.
Châu Châu đi về phía phòng ở, gần đến cổng tiểu khu mới ăn xong bánh mì, cô tiện tay ném vào thùng rác, không ngờ vòng ngọc trên cánh tay liền thuận thế trượt tới cổ tay.
Vòng ngọc tính ôn nhuận, đường vân màu xanh sẫm trộn với xanh bích rất đẹp, nổi bật trên cánh tay vừa trắng vừa mịn.
Châu Châu vô thức sờ lên vòng ngọc, bỏ qua chút kì lạ trong lòng, rảo bước đi vào tiểu khu.
*
Nhập xong mật khẩu, Châu Châu mở cửa, rồi đóng cửa lại.
Căn nhà vắng vẻ yên tĩnh.
Châu Châu phủi sạch ảm đạm trước khi vào nhà, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nháy mắt khôi phục huyết sắc, cô nở nụ cười xán lạn với phòng khách không người —
“Hôm nay tôi cực kì giỏi nha! Mười lần đâm kim cho bệnh nhân đều chuẩn, còn lại người kia da dày, vậy không thể trách tôi rồi!”
… Đương nhiên không có người trả lời.
Châu Châu báo cáo xong xuôi, tay chống lên tủ giày thay giày, rồi sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay, còn không quên cùng bản thân trong gương phỉ nhổ bệnh nhân tai quái hôm nay gặp được trong bệnh viện.
Cuối cùng cũng được ngồi lên sô pha, Châu Châu bật máy tính lên, chính thức bắt đầu cuộc sống trên mạng ngày hôm nay của mình.
Cô không thích giao thiệp với người khác ở cuộc sống thực, nhưng ở thế giới mạng cô cũng là một người trong suốt.
Châu Châu có một tài khoản chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình, không có ai biết, fan hâm mộ là được hệ thống tặng cho một nick, bình thường cô thường thông qua tài khoản này để cùng bản thân “đối thoại”, tự tại vô cùng.
Vừa mới gõ chuyện hôm nay lúc băng qua đường nghe thấy một ông chú chửi tục bên cạnh, Châu Châu liền cảm thấy đằng sau lựng đột nhiên lạnh lẽo từng cơn.
Trong lòng cô hơi hoảng, nắm chặt vòng ngọc trên cổ tay chậm rãi quay đầu….
“Á á á á á!!! Mi đừng nói với tao mi là ma!!!”
Đầu kia điện thoại, chủ đề của bà Châu không gì khác ngoài việc đi xem mắt.
“Mẹ.” Châu Châu dùng ngón tay cái cạy cạy vụn gỗ ở góc bàn, “Con dạo này nhiều việc lắm, chuyện xem mắt… để nói sau đi ạ.”
“Haz, Châu Châu, không phải mẹ giục con, con phải biết con gái sau 25 tuổi thì…”
Châu Châu nâng giọng ngắt lời bà: “Mẹ, con phải đi làm đây, không nói nữa nhé.”
“Vậy tự con xem xét mà làm.” Bà Châu đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Con gái bà bà rõ chứ, khi còn bé là đứa trẻ cởi mở nhường nào, trưởng thành lại thành ra thế này, bà có thể không sốt ruột sao? Châu Châu bỏ di động vào túi áo, ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương.
Cô đúng là không thích giao tiếp với người khác, nội tâm không tự chủ mà hốt hoảng.
Lời mình nói người khác còn nghe không hiểu, vậy vì sao còn muốn nói ra đây?
Tự mình nói chuyện cũng tốt mà không phải sao?
…
Trầm mặc ít nói là ấn tượng đầu tiên mà Châu Châu để lại cho người khác, sau khi thân quen thì sẽ phát hiện… Đâu chỉ không thích nói chuyện, ngay cả biểu cảm của Châu Châu cũng rất ít.
Nhưng Châu Châu lại là cô gái rất tốt, làm việc luôn lặng lẽ làm tốt nhất, trước giờ không hay nói lời vô ích, tuy rằng cô không thích giao tiếp với người khác nhưng lại thích hợp làm người lắng nghe.
Tục xưng, người tốt bụng.
Lại thêm một tính từ, người tốt bụng dễ bị bắt nạt.
Châu Châu là người thành phố B, nghề nghiệp y tá, không thích cười nhưng lại có một đôi mắt biết cười, nhận được sự yêu mến của rất nhiều bệnh nhân.
Bởi vì bệnh viện cách xa nhà, bà Châu đau lòng Châu Châu, bèn vung tay mua cho cô một căn nhà trọ ở con phố phía sau bệnh viện, nhưng bây giờ bà Chu đang hối hận rồi – –
Châu Châu có hang ổ của mình, trở nên càng không thích ra ngoài, cũng đừng nói đi xem mắt gì đó.
Ngày hôm nay bệnh viện sắp xếp cho Châu Châu tan làm sớm, cô thu dọn công việc sớm, y tá trưởng nhìn thấy cũng không lạ lùng gì, để cô đi rửa tay trước rồi quay lại bàn giao công việc.
Làm y tá việc hay làm nhất chính là rửa tay, Châu Châu đã từng đếm qua, kỷ lục cao nhất của cô là một ngày rửa tay 37 lần.
Châu Châu đến toilet, ấn 2 lần vòi nước rửa tay, chất lỏng màu hồng nhạt đậm đặc chảy vào trong lòng bàn tay, chà qua chà lại, biến thành bọt mịn màu trắng, là mùi bưởi.
Tiếng nước chảy dừng lại, trên tay trơn mượt, Châu Châu rút mấy tờ giấy ở bên cạnh bồn rửa tay, đang lau bỗng nghe thấy âm thanh đối thoại từ trong nhà vệ sinh phía sau truyền đến.
“Người đàn ông được đưa vào phòng bệnh VIP bị làm sao vậy?”
“Hình như bị đập vào đầu, không có chuyện gì, chính là hôn mê bất tỉnh.”
“Không phải nói anh ta rất đẹp trai sao?”
“Đúng là rất đẹp trai, chỉ nằm ở đó thôi tôi cũng có thể tưởng tượng ra được một bộ phim thần tượng.”
“Trời ạ, vừa đẹp trai vừa lắm xiền, tạo cái nghiệp gì mà hôn mê bất tỉnh vậy…”
“Đoán chừng là ông trời cũng ghen tị với anh ta… Ối bên cô có giấy không? Bên tôi hết rồi.”
“Tôi xem xem.” Sau một loạt âm thanh xột xột xoạt xoạt, “Đệch, không có.”
Châu Châu hóng chuyện bát quát hóng đến quên mình mím mím môi, dứt khoát rút giấy che mũi miệng đi tới nhà vệ sinh, đưa giấy vào qua cánh cửa, “Giấy.”
Hai người bát quái: “…”
Sau 2s trăm miệng một lời: “Cảm ơn nhé.”
Châu Châu đã đi xa rồi.
*
Xem ra phòng VIP bên kia đúng là có một người vai vế đến.
Bệnh viện sắp xếp vài người đi qua, bất kể người kia có tỉnh lại hay không, đều cần phải sắp xếp người ở bên cạnh chăm sóc.
Nghe nói hình như cả viện trưởng cũng ra mặt.
Châu Châu không bị sắp xếp qua bên đó, cô chịu trách nhiệm phòng bệnh bên khoa cấp cứu.
Có lẽ gần đây thời buổi rối ren, người đến bệnh viện cấp cứu đột nhiên tặng, cho dù xếp ở khoa nào, Châu Châu cũng đều vô cùng bận rộn.
8h làm việc 4h tan tầm, hôm nay Châu Châu bận đến 5h mới xong.
Đi ra khỏi bệnh viện, chân trời đã hiện lên một tầng ánh sáng màu cam ấm, Châu Châu sờ sờ cái bụng bằng phẳng, quay người đến máy bán bán hàng mua bánh mì và nước.
Bánh mì khô không khốc, Châu Châu ăn rất chậm, nước trên tay nhưng một chút ý nghĩ muốn uống cũng không có.
Châu Châu đi về phía phòng ở, gần đến cổng tiểu khu mới ăn xong bánh mì, cô tiện tay ném vào thùng rác, không ngờ vòng ngọc trên cánh tay liền thuận thế trượt tới cổ tay.
Vòng ngọc tính ôn nhuận, đường vân màu xanh sẫm trộn với xanh bích rất đẹp, nổi bật trên cánh tay vừa trắng vừa mịn.
Châu Châu vô thức sờ lên vòng ngọc, bỏ qua chút kì lạ trong lòng, rảo bước đi vào tiểu khu.
*
Nhập xong mật khẩu, Châu Châu mở cửa, rồi đóng cửa lại.
Căn nhà vắng vẻ yên tĩnh.
Châu Châu phủi sạch ảm đạm trước khi vào nhà, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nháy mắt khôi phục huyết sắc, cô nở nụ cười xán lạn với phòng khách không người —
“Hôm nay tôi cực kì giỏi nha! Mười lần đâm kim cho bệnh nhân đều chuẩn, còn lại người kia da dày, vậy không thể trách tôi rồi!”
… Đương nhiên không có người trả lời.
Châu Châu báo cáo xong xuôi, tay chống lên tủ giày thay giày, rồi sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay, còn không quên cùng bản thân trong gương phỉ nhổ bệnh nhân tai quái hôm nay gặp được trong bệnh viện.
Cuối cùng cũng được ngồi lên sô pha, Châu Châu bật máy tính lên, chính thức bắt đầu cuộc sống trên mạng ngày hôm nay của mình.
Cô không thích giao thiệp với người khác ở cuộc sống thực, nhưng ở thế giới mạng cô cũng là một người trong suốt.
Châu Châu có một tài khoản chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình, không có ai biết, fan hâm mộ là được hệ thống tặng cho một nick, bình thường cô thường thông qua tài khoản này để cùng bản thân “đối thoại”, tự tại vô cùng.
Vừa mới gõ chuyện hôm nay lúc băng qua đường nghe thấy một ông chú chửi tục bên cạnh, Châu Châu liền cảm thấy đằng sau lựng đột nhiên lạnh lẽo từng cơn.
Trong lòng cô hơi hoảng, nắm chặt vòng ngọc trên cổ tay chậm rãi quay đầu….
“Á á á á á!!! Mi đừng nói với tao mi là ma!!!”
Danh sách chương