Diệp Bác Lâm bị nói ngược lại cho cứng họng. Mộc Diễm Tinh lại một lần nữa ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng người anh trai Diệp Bác Văn mới có thể làm khó được anh, thật không ngờ là cả hai vợ chồng.
" Phì! " Mộc Diễm Tinh bật cười trước sự đối đáp hài hước của người chị dâu Tuyết Nhi này.
" Cháu dâu à, xem ra không ai dạy cô quy củ của nhà họ Diệp này rồi. Nếu đã vậy hôm nay để Thím hai sẽ cho cô biết làm dâu nhà họ Diệp thì không phải thích gì thì đều thể hiện ra như một thứ dân người đường như vậy đâu." Vừa nói bà vợ Diệp Lục Hằng vừa đi đến vung tay ra đánh cô, nhưng không thành...tay bà ta bị giữ trong không trung rồi.
Diệp Bác Lâm khó chịu ra mặt, lạnh lùng nhìn bà thím hai, không chút kiêng dè mà bóp chặt lấy cổ tay bà ta, thật muốn cho xương cốt nát thì mới không tiếp tục làm bậy.
" A... Đau quá! Khốn khiếp!" Thím hai liếc mắt sang nhìn anh, cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí áp chế.
" Thím... chỉ là muốn dạy dỗ cháu dâu một số quy tắc thôi mà. Bác Lâm, mau buông tay thím ra đi chứ." Bây giờ bà ta đã bị hơi thở lạnh như băng của anh làm cho đông cứng. Bà ta cũng được xem là bậc trưởng bối vậy mà đám con cháu này lại không xem bà ta ra gì như vậy.
" A hèm! Bác Lâm, cháu đây là có ý gì? Muốn tạo phản rồi? Chỉ là một người phụ nữ quen biết được bao lâu? Vậy mà muốn ra tay với cả thím của mình." Diệp Lục Hằng thấy vợ mình không làm gì được thẹn quá hóa giận mà lên tiếng.
Diệp Bác Lâm hất mạnh tay bà ta ra, cũng tiện thể lấy khăn tay mà lau đi đôi tay đã tiếp xúc với bà thím hai đáng ghét kia. Hành động này cũng đã trực tiếp chọc cho bà ta tức giận tắc ngẽn không thông.
Diệp Bác Lâm cười nhạt vẻ không quan tâm.
" Dù cô ấy có sai đi nữa thì cũng không cần hai người phải ra tay dạy dỗ như vậy. Nếu có dạy dỗ thì cũng chỉ có tôi mới được."
" Anh ba nói đúng! Nói đi cũng phải nói lại, sao chú thím không dạy lại đứa con cái của mình. Đứa con gái thì không có được mấy ý nghĩ tốt đẹp, con trai thì ra ngoài ăn chơi không ít lần bêu xấu nhà họ Diệp đâu. Có tư cách gì mà dạy dỗ người khác chứ." Diệp Bác Giao cũng không nhịn nổi nữa, dù cô có chút không ưu người chị dâu mới này nhưng cũng không thể để gia đình chú hai càn quấy được.
" Được rồi! Cũng không phải gì to tát, đến đây thôi! " Cô ba lên tiếng rồi.
Trong lúc bên dưới nhà đang là một mớ hỗn độn, thì trên tầng cũng đồng thời xuất hiện ba con người đứng đó mà quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.
" Cộc!"
Là tiếng gậy của ông lão đứng giữa, ông gõ chiếc gậy cầm tay xuống mặt sàn nhà. Hai bên là bố mẹ chồng Mộc Diễm Tinh, sao mặt họ có chút khó chịu.
" Ồn ào! Mới sáng sớm đã muốn làm loạn. Còn ra thể thống gì nữa chứ? Đây là Diệp gia chứ không phải cái chợ." Ông cụ vẫn nói tiếp.
" Hay các người cho rằng tôi già rồi, hồ đồ rồi? Không còn xem tôi ra gì nữa."
Ông cùng bố mẹ anh bước xuống cầu thang, những bước chân rất chậm của cả ba người mai lại cho mọi người ở dưới đều cảm thấy bị áp lực trước những sự uy nghiêm kia, không dám phản kháng. Chỉ riêng...
" Aaa...vợ sao đánh anh? "
" Anh cầm điện thoại em làm gì? Anh nghiêm túc chút được không? Bực mình!" Tuyết Nhi khó chịu ra mặt, giật lại chiếc điện thoại trong tay người chồng người thì lạnh lùng trong thì trẻ con của cô.
" Phì! " Mộc Diễm Tinh bật cười trước sự đối đáp hài hước của người chị dâu Tuyết Nhi này.
" Cháu dâu à, xem ra không ai dạy cô quy củ của nhà họ Diệp này rồi. Nếu đã vậy hôm nay để Thím hai sẽ cho cô biết làm dâu nhà họ Diệp thì không phải thích gì thì đều thể hiện ra như một thứ dân người đường như vậy đâu." Vừa nói bà vợ Diệp Lục Hằng vừa đi đến vung tay ra đánh cô, nhưng không thành...tay bà ta bị giữ trong không trung rồi.
Diệp Bác Lâm khó chịu ra mặt, lạnh lùng nhìn bà thím hai, không chút kiêng dè mà bóp chặt lấy cổ tay bà ta, thật muốn cho xương cốt nát thì mới không tiếp tục làm bậy.
" A... Đau quá! Khốn khiếp!" Thím hai liếc mắt sang nhìn anh, cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí áp chế.
" Thím... chỉ là muốn dạy dỗ cháu dâu một số quy tắc thôi mà. Bác Lâm, mau buông tay thím ra đi chứ." Bây giờ bà ta đã bị hơi thở lạnh như băng của anh làm cho đông cứng. Bà ta cũng được xem là bậc trưởng bối vậy mà đám con cháu này lại không xem bà ta ra gì như vậy.
" A hèm! Bác Lâm, cháu đây là có ý gì? Muốn tạo phản rồi? Chỉ là một người phụ nữ quen biết được bao lâu? Vậy mà muốn ra tay với cả thím của mình." Diệp Lục Hằng thấy vợ mình không làm gì được thẹn quá hóa giận mà lên tiếng.
Diệp Bác Lâm hất mạnh tay bà ta ra, cũng tiện thể lấy khăn tay mà lau đi đôi tay đã tiếp xúc với bà thím hai đáng ghét kia. Hành động này cũng đã trực tiếp chọc cho bà ta tức giận tắc ngẽn không thông.
Diệp Bác Lâm cười nhạt vẻ không quan tâm.
" Dù cô ấy có sai đi nữa thì cũng không cần hai người phải ra tay dạy dỗ như vậy. Nếu có dạy dỗ thì cũng chỉ có tôi mới được."
" Anh ba nói đúng! Nói đi cũng phải nói lại, sao chú thím không dạy lại đứa con cái của mình. Đứa con gái thì không có được mấy ý nghĩ tốt đẹp, con trai thì ra ngoài ăn chơi không ít lần bêu xấu nhà họ Diệp đâu. Có tư cách gì mà dạy dỗ người khác chứ." Diệp Bác Giao cũng không nhịn nổi nữa, dù cô có chút không ưu người chị dâu mới này nhưng cũng không thể để gia đình chú hai càn quấy được.
" Được rồi! Cũng không phải gì to tát, đến đây thôi! " Cô ba lên tiếng rồi.
Trong lúc bên dưới nhà đang là một mớ hỗn độn, thì trên tầng cũng đồng thời xuất hiện ba con người đứng đó mà quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.
" Cộc!"
Là tiếng gậy của ông lão đứng giữa, ông gõ chiếc gậy cầm tay xuống mặt sàn nhà. Hai bên là bố mẹ chồng Mộc Diễm Tinh, sao mặt họ có chút khó chịu.
" Ồn ào! Mới sáng sớm đã muốn làm loạn. Còn ra thể thống gì nữa chứ? Đây là Diệp gia chứ không phải cái chợ." Ông cụ vẫn nói tiếp.
" Hay các người cho rằng tôi già rồi, hồ đồ rồi? Không còn xem tôi ra gì nữa."
Ông cùng bố mẹ anh bước xuống cầu thang, những bước chân rất chậm của cả ba người mai lại cho mọi người ở dưới đều cảm thấy bị áp lực trước những sự uy nghiêm kia, không dám phản kháng. Chỉ riêng...
" Aaa...vợ sao đánh anh? "
" Anh cầm điện thoại em làm gì? Anh nghiêm túc chút được không? Bực mình!" Tuyết Nhi khó chịu ra mặt, giật lại chiếc điện thoại trong tay người chồng người thì lạnh lùng trong thì trẻ con của cô.
Danh sách chương