Chiến lược theo đuổi số 006: Cố gắng hết sức để được ở bên cậu ấy.
- --
Vì có chút chậm trễ, hai người lên xe buýt cuối cùng.
Chỉ còn lại hai chỗ ở cuối xe.
Diệp Tang đang ngồi ở ghế đầu, thấy họ lên xe, anh ta vẫy tay với Khuất Mộ Huyên: "Tôi nhớ là cậu bị say xe, có muốn đổi chỗ với tôi không?"
"Cảm ơn anh Diệp, không sao đâu, anh cứ ngồi đi."
Ngân Thương Uẩn đi phía sau cậu, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ giúp em."
Câu nói này khiến Khuất Mộ Huyên cười cong cả mắt.
Đơn Ư lạc ngồi ghế ngay lối đi, tháo tai nghe ra, cười nói: "Hai vị thiếu gia cuối cùng cũng dậy rồi."
"Xin lỗi, xin lỗi, là do em dậy trễ." Khuất Mộ Huyên chắp tay, khom người và mỉm cười xin lỗi mọi người.
Thấy vậy, Giản Như Vân nói: "Mới lên xe có hai phút thôi, một bài hát tôi cũng chưa nghe xong nữa." Nói xong cô đeo lại tai nghe, quay người nhìn ra cửa sổ.
Sau đó, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Khi xe chạy trên đường cao tốc, tiếng trò chuyện trong xe dần im bặt, nhân viên nói: "Điểm đến lần này là một hòn đảo, những gì đang đợi các bạn là những món hải sản phong phú cùng với biển xanh cát trắng."
Mọi người mở to mắt, ngay cả Giản Như Vân ít nói cũng lộ ra một tia trông đợi. La Chấn không nhịn được nữa: "Chúng tôi có thể xuống nước không?"
"Tất nhiên." Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Bởi vì hậu cần không thể lên đảo, nên các bạn hãy nhận lấy ba lô tổ chương trình phát và thu dọn hành lý cần thiết."
"Mỗi người chỉ có một chiếc ba lô thôi sao?"
"Đúng vậy."
Sau đó các nhân viên bắt đầu phát ba lô cho họ.
Ba lô không quá nhỏ, lại là giữa mùa hè nên quần áo không chiếm quá nhiều diện tích.
"Ở đó có máy giặt không?"
"Có nhà hàng ở đó chứ?"
"Thợ trang điểm có đi theo không?"
...
Mọi người thay phiên nhau hỏi những điều họ muốn. Tổ chương trình cũng rất hào phóng, phát ảnh chụp của hòn đảo cho bọn họ coi. Xem hết mấy tấm ảnh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khuất Mộ Huyên mở mắt ra, Ngân Thương Uẩn nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn cậu: "Ngủ đi, anh nghe giùm em." Sau đó dùng lòng bàn tay che lỗ tai cậu lại.
"Cậu ấy không thoải mái sao?" Đơn Ư Lạc liếc nhìn họ.
"Say xe." Ngân Thương Uẩn nhận lấy ba lô do tổ chương trình đưa, để sang một bên.
"Say xe?" Đơn Ư Lạc vỗ đùi, "Nếu biết sớm hơn, cậu nên đổi chỗ với anh Diệp cơ, đâu cần phải miễn cưỡng như thế, có muốn đổi chỗ với tôi không?"
Diệp Tang ngồi ở phía trước nghe thấy câu này cảm thấy không vui lắm, đương nhiên anh ta cũng rất khó chịu khi Khuất Mộ Huyên từ chối lòng tốt của mình.
Ngân Thương Uẩn nhướng mi, hơi liếc mắt nhìn Đơn Ư Lạc: "Tiểu Mộ từng ngất trên xe buýt, ngồi ghế đầu hay ghế cuối đều như nhau, uống thuốc cũng không đỡ, chỉ cần cậu ấy ngủ là được."
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như thường, nhưng lại hơi nâng giọng lên một chút, người ngồi ở ghế đầu cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tang đương nhiên cũng nghe thấy, hơi nhẹ nhõm khi nghe hắn nói vậy. Lại nghĩ tới mấy lần anh cùng Khuất Mộ Huyên ngồi chung xe, bọn họ trò chuyện nên đôi khi Khuất Mộ Huyên phải vui vẻ trò chuyện cùng họ, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái. Có lẽ Khuất Mộ Huyên khó chịu không phải vì bọn họ mà là vì cậu không thể ngủ được.
Chắc do anh quá nhạy cảm thôi, Diệp Tang xoa xoa trán. Còn đến hai tháng quay phim nữa, bọn họ muốn đồng hành cùng nhau cũng không còn sức, nên thả lỏng một chút. Nghĩ theo hướng đó, hình như cả Khuất Mộ Huyên và Ngân Thương Uẩn không quá để ý đến việc đến muộn vào buổi sáng.
Tổ chương trình cũng rất ân cần, thấy Khuất Mộ Huyên không khoẻ nên đã hoãn dự định phát thẻ nhiệm vụ lại.
Sau hai tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Xe vừa dừng, Khuất Mộ Huyên như cá gặp nước, giúp người này xách đồ người kia xách túi.
Tổ chương trình cho họ mười phút để thu dọn hành lý, vì mười lăm phút nữa phà sẽ rời bến. Vâng, đích đến lần này của họ không phải nơi xe buýt dừng chân, mà họ phải đi phà mới đến được.
Bọn họ khởi hành sớm nên lúc này trên phà không hề có khách du lịch. Thời gian ngồi phà cũng ngắn hơn ngồi xe rất nhiều.
Nhìn thấy hòn đảo nhỏ cách đó không còn xa nữa, hai mắt Khuất Mộ Huyên lấp lánh, đứng ở boong thuyền chỉ vào nó, rồi lại duỗi tay chỉ về phía camera: "Đảo hoàng hôn, tụi tôi tới đây!"
"Anh ơi! Anh xem, anh có thấy con cá lớn mới bơi qua đây không?" Khuất Mộ Huyên chỉ vào cái bóng đen vừa vụt qua trong biển.
Ngân Thương Uẩn đang dựa vào lan can, tay áo sơ mi được xắn lên và chiếc áo vest treo trên tay, nhìn Khuất Mộ Huyên hơi mỉm cười.
Từ Hiểu Tuyền, người đang nhìn cảnh đó, thầm nghĩ nếu cho cậu ta một ly rượu vang đỏ, có thể biến đây thành một cái du thuyền sang trọng luôn. Tuy nhiên, quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự rất tốt chứ không phải là diễn kịch.
Người thì nghĩ vậy, nhưng cũng có người không nghĩ vậy.
"Cái gì?" Cầu Nghị quay đầu nhìn Đơn Ư Lạc người đang nhìn chằm chằm boong tàu.
Đơn Ư Lạc không cho người khác thể diện, nhưng hắn ta không dám không cho Cầu Nghị thể diện, lúc này camera xung quanh họ đã tắt: "Tôi cảm thấy hơi khó chịu."
"Tôi đã từng làm việc với cậu ấy, Mộ Huyên là một đứa trẻ rất tốt." Cầu Nghị đã ở trong ngành giải trí nhiều năm, nên không thể không thấy Đơn Ư Lạc có thành kiến với hai người trẻ này.
"Có lẽ kỳ năng diễn xuất của cậu ta rất tốt." Đơn Ư Lạc nhếch mội, "Vậy sẽ quay được nhiều thứ hơn."
Cầu Nghị hơi nhướng mày, không đáp, đứng dậy vươn vai: "Đã lâu không ra ngoài chơi, tôi đi hóng gió một chút."
....
Khi mọi người lên tới đảo, mọi rào cản đều biến mất khiến cho bọn họ đồng loạt mở to mắt.
Ngay cả khoé miệng Ngân Thương Uẩn cũng cong lên, sức hấp của thiên nhiên nằm ở chỗ, tuy đó không phải cảnh đẹp nhất bạn từng thấy nhưng khoảng khắc nhìn thấy nó, vẻ đẹp ấy xua tan mọi mỏi mệt của bạn ngay tức khắc: "Lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau."
Mỗi lần gặp nhau, hai cậu đều đến rồi đi vội vã. Chỉ cần có thể ở chung với nhau chứ chưa từng nghĩ đến thứ xa xỉ như đi du lịch cùng nhau như này.
"Đúng vậy." Khuất Mộ Huyên quay đầu nhìn Ngân Thương Uẩn phía sau mình, "Lần cuối cùng là khi em vừa mới lên đại học."
"Vậy sau này, chúng ta sẽ đi chơi nhiều hơn." Ngân Thương Uẩn hứa, nghiêm túc suy nghĩ nên cho mình một kỳ nghỉ.
"Chúng ta sắp đến bãi biển lớn nhất trên đảo nhỏ này —— Biển Hoàng Hôn." Người dẫn chương trình ngồi kế bên người lái xe thu hút sự chú ý của bọn họ, "Các cậu nhận ba lô của mình một cách ngẫu nhiên đúng chứ?"
Mọi người gật đầu.
"Ngăn trong cùng của ba lô có chìa khoá và thẻ phòng khác nhau, tương ứng với từng phòng khác nhau."
"Mỗi phòng sẽ không giống nhau sao?" La Chấn giơ tay lên, câu hỏi của cô làm mọi người hơi khó hiểu, nếu loại phòng giống nhau thì không cần phải phiền phức như vậy.
Người dẫn chương trình mỉm cười: "Đúng vậy, mỗi phòng mỗi khác, hơn nữa có một chiếc rất đặc biệt... Ở đây có 7 người nhưng chỉ có 6 chiếc chìa khoá."
Bọn họ muốn phàn nàn cũng không kịp, nhanh chóng lục ba lô của mình. Sau khi lục lọi xong, mọi người lần lượt giơ chìa khoá lên.
Thấy Ngân Thương Uẩn cũng lấy ra một chiếc chìa khoá, Khuất Mộ Huyên đau khổ giơ tay không lên.
Người dẫn chương trònh mỉm cười: "Có vẻ Khuất Mộ Huyên trúng số độc đắc rồi."
"Em ngủ chung với anh." Ngân Thương Uẩn trực tiếp nhét chìa khoá vào trong tay Khuất Mộ Huyên.
"Không cần quyết định vội như vậy. Mỗi số tương ứng với mỗi phòng khác nhau, có phòng chỉ có một chiếc võng..." chủ nhà chọc ghẹo.
Ngân Thương Uẩn mắt không chớp: "Anh ngủ võng, giường của em."
"Không sao." Khuất Mộ Huyên lắc lắc chìa khoá trong tay, vỗ ngực, "Nếu chỉ có một cái võng em với anh cùng ngủ."
Khoé miệng chủ nhà hơi giật giật: "Coi chừng không chống đỡ được."
"Vậy chẳng phải là tai nạn lao động sao?" Khuất Mộ Huyên cũng ghẹo ngược lại, làm mọi người bật cười.
Điều kiện cũng không tệ như chủ nhà nói, Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên ở trong một cái cabin, mặc dù chỉ có một chiếc giường hẹp. Khuất Mộ Huyên đi đến chỗ của Trương Địch sau khi thu xếp hành lý.
"Mộ Huyên, cậu lấy phòng nào? Nếu như không ổn, có thể cùng người khác trao đổi..."
Lời còn chưa dứt, Trương Địch đã thấy Khuất Mộ Huyên nắm lấy tay ông lắc lên lắc xuống: "Chú, cảm ơn chú."
"Cảm ơn, cảm ơn ta cái gì?" Trương Địch lắp bắp lặp lại lần mấy lần, càng lúc càng mê man.
"Cảm ơn chú đã xếp cho cháu phòng đẹp vậy!" Khuất Mộ Huyên cười cong mắt. Phòng cậu ở không thêt nào tốt hơn. Nghĩ đến việc hai người các cậu ngủ chung một giường, Khuất Mộ Huyên chỉ ước trời mau mau tối.
Nhìn Khuất Mộ Huyên đến và đi như một cơn gió.
Các nhận viên cảm thấy hơi khó hiểu: "Anh Khuất và Ngân thiếu được phân cho một cabin gỗ có một chiếc giường đơn."
Biệt danh này do Trương Địch đặt, ông ta cũng không ngốc, tối qua ông đã tự họi cho nhà sản xuất để tìm hiểu thêm gia cảnh của Ngân Thương Uẩn. Mặc dù nhà sản xuất cũng không biết chi tiết, nhưng vì Ngân Thương Uẩn mới 21 tuổi nên dù giàu đến đâu thì hắn cũng là sinh viên đại học. Hơn nữa, trong mấy tiếng tiếp xúc buổi sáng, Trương Địch cảm thấy hắn cũng không tệ.
Nhưng lúc này, lực chú ý của Trương Địch không nằm ở Ngân Thương Uẩn mà là Khuất Mộ Huyên, thầm: "..." Tiểu tử này không phải là say xe đến ngốc luôn rồi chứ? ***
Mọi người tự rút thẻ nhiệm vụ ở trong phòng của mình.
"Thu thập một trăm con hàu sẽ đổi được một cái trứng rán hàu." Sau khi Khuất Mộ Huyên đọc nhiệm vụ của mình, cậu thò đầu sang nhìn thẻ nhiệm vụ vủa Ngân Thương Uẩn, "Anh, nhiệm vụ của anh là đào một con sò ngọc trai để đổi lấy một đĩa sò điệp hấp tỏi."
"Vậy, nhiệm vụ của tụi mình là đổi các món ăn cho bữa trưa của mọi người?"
Các nhân viên cười gật đầu.
"Anh, vậy tụi mình đi thu thập hầu trước đi."
Nhân viên có chút kinh ngạc: "Nhưng vị trí thực hiện nhiệm vụ của hai cậu khác nhau mà."
"Có vấn đề gì hả?" Khuất Mộ Huyên mỉm cười nhận thẻ nhiệm vụ của Ngân Thương Uẩn, "Chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn."
Nhân viên nhìn bóng lưng đang xoa đầu hai người họ, kỳ quái cậu ta chỉ ăn một miếng bánh mì vào buổi sáng, đột nhiên lại cảm thấy mình hơi no.
- --
Vì có chút chậm trễ, hai người lên xe buýt cuối cùng.
Chỉ còn lại hai chỗ ở cuối xe.
Diệp Tang đang ngồi ở ghế đầu, thấy họ lên xe, anh ta vẫy tay với Khuất Mộ Huyên: "Tôi nhớ là cậu bị say xe, có muốn đổi chỗ với tôi không?"
"Cảm ơn anh Diệp, không sao đâu, anh cứ ngồi đi."
Ngân Thương Uẩn đi phía sau cậu, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ giúp em."
Câu nói này khiến Khuất Mộ Huyên cười cong cả mắt.
Đơn Ư lạc ngồi ghế ngay lối đi, tháo tai nghe ra, cười nói: "Hai vị thiếu gia cuối cùng cũng dậy rồi."
"Xin lỗi, xin lỗi, là do em dậy trễ." Khuất Mộ Huyên chắp tay, khom người và mỉm cười xin lỗi mọi người.
Thấy vậy, Giản Như Vân nói: "Mới lên xe có hai phút thôi, một bài hát tôi cũng chưa nghe xong nữa." Nói xong cô đeo lại tai nghe, quay người nhìn ra cửa sổ.
Sau đó, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Khi xe chạy trên đường cao tốc, tiếng trò chuyện trong xe dần im bặt, nhân viên nói: "Điểm đến lần này là một hòn đảo, những gì đang đợi các bạn là những món hải sản phong phú cùng với biển xanh cát trắng."
Mọi người mở to mắt, ngay cả Giản Như Vân ít nói cũng lộ ra một tia trông đợi. La Chấn không nhịn được nữa: "Chúng tôi có thể xuống nước không?"
"Tất nhiên." Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Bởi vì hậu cần không thể lên đảo, nên các bạn hãy nhận lấy ba lô tổ chương trình phát và thu dọn hành lý cần thiết."
"Mỗi người chỉ có một chiếc ba lô thôi sao?"
"Đúng vậy."
Sau đó các nhân viên bắt đầu phát ba lô cho họ.
Ba lô không quá nhỏ, lại là giữa mùa hè nên quần áo không chiếm quá nhiều diện tích.
"Ở đó có máy giặt không?"
"Có nhà hàng ở đó chứ?"
"Thợ trang điểm có đi theo không?"
...
Mọi người thay phiên nhau hỏi những điều họ muốn. Tổ chương trình cũng rất hào phóng, phát ảnh chụp của hòn đảo cho bọn họ coi. Xem hết mấy tấm ảnh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khuất Mộ Huyên mở mắt ra, Ngân Thương Uẩn nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn cậu: "Ngủ đi, anh nghe giùm em." Sau đó dùng lòng bàn tay che lỗ tai cậu lại.
"Cậu ấy không thoải mái sao?" Đơn Ư Lạc liếc nhìn họ.
"Say xe." Ngân Thương Uẩn nhận lấy ba lô do tổ chương trình đưa, để sang một bên.
"Say xe?" Đơn Ư Lạc vỗ đùi, "Nếu biết sớm hơn, cậu nên đổi chỗ với anh Diệp cơ, đâu cần phải miễn cưỡng như thế, có muốn đổi chỗ với tôi không?"
Diệp Tang ngồi ở phía trước nghe thấy câu này cảm thấy không vui lắm, đương nhiên anh ta cũng rất khó chịu khi Khuất Mộ Huyên từ chối lòng tốt của mình.
Ngân Thương Uẩn nhướng mi, hơi liếc mắt nhìn Đơn Ư Lạc: "Tiểu Mộ từng ngất trên xe buýt, ngồi ghế đầu hay ghế cuối đều như nhau, uống thuốc cũng không đỡ, chỉ cần cậu ấy ngủ là được."
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như thường, nhưng lại hơi nâng giọng lên một chút, người ngồi ở ghế đầu cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tang đương nhiên cũng nghe thấy, hơi nhẹ nhõm khi nghe hắn nói vậy. Lại nghĩ tới mấy lần anh cùng Khuất Mộ Huyên ngồi chung xe, bọn họ trò chuyện nên đôi khi Khuất Mộ Huyên phải vui vẻ trò chuyện cùng họ, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái. Có lẽ Khuất Mộ Huyên khó chịu không phải vì bọn họ mà là vì cậu không thể ngủ được.
Chắc do anh quá nhạy cảm thôi, Diệp Tang xoa xoa trán. Còn đến hai tháng quay phim nữa, bọn họ muốn đồng hành cùng nhau cũng không còn sức, nên thả lỏng một chút. Nghĩ theo hướng đó, hình như cả Khuất Mộ Huyên và Ngân Thương Uẩn không quá để ý đến việc đến muộn vào buổi sáng.
Tổ chương trình cũng rất ân cần, thấy Khuất Mộ Huyên không khoẻ nên đã hoãn dự định phát thẻ nhiệm vụ lại.
Sau hai tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Xe vừa dừng, Khuất Mộ Huyên như cá gặp nước, giúp người này xách đồ người kia xách túi.
Tổ chương trình cho họ mười phút để thu dọn hành lý, vì mười lăm phút nữa phà sẽ rời bến. Vâng, đích đến lần này của họ không phải nơi xe buýt dừng chân, mà họ phải đi phà mới đến được.
Bọn họ khởi hành sớm nên lúc này trên phà không hề có khách du lịch. Thời gian ngồi phà cũng ngắn hơn ngồi xe rất nhiều.
Nhìn thấy hòn đảo nhỏ cách đó không còn xa nữa, hai mắt Khuất Mộ Huyên lấp lánh, đứng ở boong thuyền chỉ vào nó, rồi lại duỗi tay chỉ về phía camera: "Đảo hoàng hôn, tụi tôi tới đây!"
"Anh ơi! Anh xem, anh có thấy con cá lớn mới bơi qua đây không?" Khuất Mộ Huyên chỉ vào cái bóng đen vừa vụt qua trong biển.
Ngân Thương Uẩn đang dựa vào lan can, tay áo sơ mi được xắn lên và chiếc áo vest treo trên tay, nhìn Khuất Mộ Huyên hơi mỉm cười.
Từ Hiểu Tuyền, người đang nhìn cảnh đó, thầm nghĩ nếu cho cậu ta một ly rượu vang đỏ, có thể biến đây thành một cái du thuyền sang trọng luôn. Tuy nhiên, quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự rất tốt chứ không phải là diễn kịch.
Người thì nghĩ vậy, nhưng cũng có người không nghĩ vậy.
"Cái gì?" Cầu Nghị quay đầu nhìn Đơn Ư Lạc người đang nhìn chằm chằm boong tàu.
Đơn Ư Lạc không cho người khác thể diện, nhưng hắn ta không dám không cho Cầu Nghị thể diện, lúc này camera xung quanh họ đã tắt: "Tôi cảm thấy hơi khó chịu."
"Tôi đã từng làm việc với cậu ấy, Mộ Huyên là một đứa trẻ rất tốt." Cầu Nghị đã ở trong ngành giải trí nhiều năm, nên không thể không thấy Đơn Ư Lạc có thành kiến với hai người trẻ này.
"Có lẽ kỳ năng diễn xuất của cậu ta rất tốt." Đơn Ư Lạc nhếch mội, "Vậy sẽ quay được nhiều thứ hơn."
Cầu Nghị hơi nhướng mày, không đáp, đứng dậy vươn vai: "Đã lâu không ra ngoài chơi, tôi đi hóng gió một chút."
....
Khi mọi người lên tới đảo, mọi rào cản đều biến mất khiến cho bọn họ đồng loạt mở to mắt.
Ngay cả khoé miệng Ngân Thương Uẩn cũng cong lên, sức hấp của thiên nhiên nằm ở chỗ, tuy đó không phải cảnh đẹp nhất bạn từng thấy nhưng khoảng khắc nhìn thấy nó, vẻ đẹp ấy xua tan mọi mỏi mệt của bạn ngay tức khắc: "Lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau."
Mỗi lần gặp nhau, hai cậu đều đến rồi đi vội vã. Chỉ cần có thể ở chung với nhau chứ chưa từng nghĩ đến thứ xa xỉ như đi du lịch cùng nhau như này.
"Đúng vậy." Khuất Mộ Huyên quay đầu nhìn Ngân Thương Uẩn phía sau mình, "Lần cuối cùng là khi em vừa mới lên đại học."
"Vậy sau này, chúng ta sẽ đi chơi nhiều hơn." Ngân Thương Uẩn hứa, nghiêm túc suy nghĩ nên cho mình một kỳ nghỉ.
"Chúng ta sắp đến bãi biển lớn nhất trên đảo nhỏ này —— Biển Hoàng Hôn." Người dẫn chương trình ngồi kế bên người lái xe thu hút sự chú ý của bọn họ, "Các cậu nhận ba lô của mình một cách ngẫu nhiên đúng chứ?"
Mọi người gật đầu.
"Ngăn trong cùng của ba lô có chìa khoá và thẻ phòng khác nhau, tương ứng với từng phòng khác nhau."
"Mỗi phòng sẽ không giống nhau sao?" La Chấn giơ tay lên, câu hỏi của cô làm mọi người hơi khó hiểu, nếu loại phòng giống nhau thì không cần phải phiền phức như vậy.
Người dẫn chương trình mỉm cười: "Đúng vậy, mỗi phòng mỗi khác, hơn nữa có một chiếc rất đặc biệt... Ở đây có 7 người nhưng chỉ có 6 chiếc chìa khoá."
Bọn họ muốn phàn nàn cũng không kịp, nhanh chóng lục ba lô của mình. Sau khi lục lọi xong, mọi người lần lượt giơ chìa khoá lên.
Thấy Ngân Thương Uẩn cũng lấy ra một chiếc chìa khoá, Khuất Mộ Huyên đau khổ giơ tay không lên.
Người dẫn chương trònh mỉm cười: "Có vẻ Khuất Mộ Huyên trúng số độc đắc rồi."
"Em ngủ chung với anh." Ngân Thương Uẩn trực tiếp nhét chìa khoá vào trong tay Khuất Mộ Huyên.
"Không cần quyết định vội như vậy. Mỗi số tương ứng với mỗi phòng khác nhau, có phòng chỉ có một chiếc võng..." chủ nhà chọc ghẹo.
Ngân Thương Uẩn mắt không chớp: "Anh ngủ võng, giường của em."
"Không sao." Khuất Mộ Huyên lắc lắc chìa khoá trong tay, vỗ ngực, "Nếu chỉ có một cái võng em với anh cùng ngủ."
Khoé miệng chủ nhà hơi giật giật: "Coi chừng không chống đỡ được."
"Vậy chẳng phải là tai nạn lao động sao?" Khuất Mộ Huyên cũng ghẹo ngược lại, làm mọi người bật cười.
Điều kiện cũng không tệ như chủ nhà nói, Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên ở trong một cái cabin, mặc dù chỉ có một chiếc giường hẹp. Khuất Mộ Huyên đi đến chỗ của Trương Địch sau khi thu xếp hành lý.
"Mộ Huyên, cậu lấy phòng nào? Nếu như không ổn, có thể cùng người khác trao đổi..."
Lời còn chưa dứt, Trương Địch đã thấy Khuất Mộ Huyên nắm lấy tay ông lắc lên lắc xuống: "Chú, cảm ơn chú."
"Cảm ơn, cảm ơn ta cái gì?" Trương Địch lắp bắp lặp lại lần mấy lần, càng lúc càng mê man.
"Cảm ơn chú đã xếp cho cháu phòng đẹp vậy!" Khuất Mộ Huyên cười cong mắt. Phòng cậu ở không thêt nào tốt hơn. Nghĩ đến việc hai người các cậu ngủ chung một giường, Khuất Mộ Huyên chỉ ước trời mau mau tối.
Nhìn Khuất Mộ Huyên đến và đi như một cơn gió.
Các nhận viên cảm thấy hơi khó hiểu: "Anh Khuất và Ngân thiếu được phân cho một cabin gỗ có một chiếc giường đơn."
Biệt danh này do Trương Địch đặt, ông ta cũng không ngốc, tối qua ông đã tự họi cho nhà sản xuất để tìm hiểu thêm gia cảnh của Ngân Thương Uẩn. Mặc dù nhà sản xuất cũng không biết chi tiết, nhưng vì Ngân Thương Uẩn mới 21 tuổi nên dù giàu đến đâu thì hắn cũng là sinh viên đại học. Hơn nữa, trong mấy tiếng tiếp xúc buổi sáng, Trương Địch cảm thấy hắn cũng không tệ.
Nhưng lúc này, lực chú ý của Trương Địch không nằm ở Ngân Thương Uẩn mà là Khuất Mộ Huyên, thầm: "..." Tiểu tử này không phải là say xe đến ngốc luôn rồi chứ? ***
Mọi người tự rút thẻ nhiệm vụ ở trong phòng của mình.
"Thu thập một trăm con hàu sẽ đổi được một cái trứng rán hàu." Sau khi Khuất Mộ Huyên đọc nhiệm vụ của mình, cậu thò đầu sang nhìn thẻ nhiệm vụ vủa Ngân Thương Uẩn, "Anh, nhiệm vụ của anh là đào một con sò ngọc trai để đổi lấy một đĩa sò điệp hấp tỏi."
"Vậy, nhiệm vụ của tụi mình là đổi các món ăn cho bữa trưa của mọi người?"
Các nhân viên cười gật đầu.
"Anh, vậy tụi mình đi thu thập hầu trước đi."
Nhân viên có chút kinh ngạc: "Nhưng vị trí thực hiện nhiệm vụ của hai cậu khác nhau mà."
"Có vấn đề gì hả?" Khuất Mộ Huyên mỉm cười nhận thẻ nhiệm vụ của Ngân Thương Uẩn, "Chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn."
Nhân viên nhìn bóng lưng đang xoa đầu hai người họ, kỳ quái cậu ta chỉ ăn một miếng bánh mì vào buổi sáng, đột nhiên lại cảm thấy mình hơi no.
Danh sách chương