Khi Khuất Mộ Huyên mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt của Ngân Thương Uẩn. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa những nan tre chiếu vào trong, để lại một vòng cung hoàn mỹ trên gò má Ngân Thương Uẩn. Khuất Mộ Huyên chợt nhớ lại, trước đây khi trò chuyện với chuyên viên makeup, anh ấy nói rằng anh ấy thích make cho những người có khuôn mặt với đường nét rõ ràng, nhưng gương mặt của một số người nổi tiếng trên mạng bây giờ chỉ có thể sống trong những bức ảnh thôi..
Có lẽ vậy, với chiều cao và vóc người này của anh cậu, cho dù Ngân gia có phá sản đi chăng nữa thì nhờ ngoài hình của mình, anh cậu cũng không cần lo cơm áo luôn ấy.
Phi, phi,phi phá sản cái gì chứ!
Có lẽ Khuất Mộ Huyên suy ngẫm quá ồn ào đã khiến Ngân Thương Uẩn, người đang tập trung xem tài liệu chú ý đến, dịu dàng nhìn cậu: "Sao lại đổ mồ hôi nhiều vậy?"
"Em có một giấc mơ."
"Giấc mơ gì?"
Khuất Mộ Huyên há miệng: "Em... Em quên mất rồi."
Ngân Thương Uẩn im lặng nhìn cậu, Khuất Mộ Huyên ngây thơ nhìn đáp lại.
"Em có biết mình sẽ gãi cằm khi nói dối không?"
"A?" Ngón tay đang gãi cằm chợt khựng lại, "Hơ? Hở"
Ngân Thương Uẩn không nhịn được nở nụ cười, Tiểu Huyên có vẻ không muốn nói, liền dẫn dắt: "Đói bụng đúng chứ? Cơm trưa sắp xong rồi."
Khuất Mộ Huyên bấm bụng, quả nhiên, cậu đói rồi nè.
Trên thực tế, tình hình bên ngoài do không có Khuất Mộ Huyên và Ngân Thương Uẩn giúp đỡ đã trở nên náo loạn, song bữa trưa vẫn được tiếp tục dưới sự chỉ đạo của Giản Như Vân.
Cá chiên, cá nướng quả rừng, canh nấm mối (1), cộng thêm một nồi cơm trắng.
Khi thấy Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên ra ngoài, La Chấn mừng phát khóc: "Cuối cùng mấy anh cũng ra, tụi tui rất cần mấy anh giúp một tay."
"Tụi tui phải làm cái gì?" Khuất Mộ Huyên nghiêng đầu hỏi.
La Chấn liếc nhìn Đơn Ư Lạc, cô ấy không thể kêu bọn cậu quản lí nơi này nên cân nhắc một lúc rồi nói: "Tui cần hai anh giúp tụi tui một tay."
Khuất Mộ Huyên phản ứng lại nhanh hơn, cậu kéo Ngân Thương Uẩn tiến đến: "Em buồn ghê đó nha, anh, đi, tụi mình nhanh trổ tài vào bếp nào."
La Chấn nhanh chân chạy đến phụ họ, nhờ có hai người mà bầu không khí sống động lên hẳn.
Khoảnh khắc được ăn ngon, mọi người đều bỏ qua hết tất thảy những chuyện đã xảy ra, dù sao thì họ vẫn phải làm việc trước mát quay mà, không ai cố ý nhằm vào ai nữa nên mọi người đã có một bữa ăn ngon.
"Anh ơi." Khuất Mộ Huyên xoa cái bụng tròn vo, "Tự nhiên em cảm thấy có lỗi với ekip chương trình vì sinh tồn trên đảo hoang mà lại ăn nhiều như này ghê á."
Ngân Thương Uẩn liếc nhìn tổ chương trình: "Làm khó em phải nghĩ cho bọn họ rồi."
"Bọn họ cũng có khó khăn mà." Khuất Mộ Huyên bất đắc dĩ cười cười, "Chúng ta cần sự nổi tiếng còn bọn họ cũng cần rating á."
"Vậy... Nếu bọn họ kêu em xào CP cùng người khác thì sao?" Không phải Ngân Thương Uẩn ghen tị, nhưng anh đột nhiên nhớ đến mẹ anh, bà là một nữa diễn viên nên luôn có nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát. Dạo trước, khi mối quan hệ của bà và bố anh chưa thể công khai, nên bà đã bị bắt xào CP với một người khác khi tham gia một chương trình, sau đấy, tất nhiên là bố anh đã cho cả thế giới biết bố mẹ anh là một cặp. (2)
"Không được nha!" Khuất Mộ Huyên kiên quyết nói, mở mắt mắt, "Em có tôn nghiêm của mình đó, kêu em xào CP với anh thì được nhưng mà với người khác thì không bao giờ á nha!!"
Ngân Thương Uẩn nhướng mày: "Vậy chúng ta... không phải đang xào à?"
"Đương nhiên rồi, tụi mình là anh em tốt mà, real như vàng nguyên chất 24k luôn, không lừa già dối trẻ."
(Có lẽ quen thuộc hơn là vàng bốn số chín ớ...)
Ngân Thương Uẩn: "..." Không lừa già dối trẻ?
"Tiểu Huyên, lần trước em đã kể truyện cổ tích cho anh nghe, nên lần này để anh kể em nghe."
Khuất Mộ Huyên gật đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có một người thợ mộc, ông ta đã làm ra một cậu bé bằng gỗ và hy vọng rằng cậu bé ấy có thể trở thành con trai mình. Bà tiên nghe được nên đã đáp ứng nguyện vọng của người thợ mộc, biến cậu bé ấy thành một người sống. Người thợ mộc vô cùng vui mừng và dẫn cậu bé đến trường. Nhưng mỗi khi cậu nói dối thì mũi sẽ bị dài ra..."
"Em biết cái này." Khuất Mộ Huyên, ông hoàng truyện cổ tích đưa tay lên nói, "Đây là câu chuyện về Pinocchio."
"Như em đã nghe." Ngân Thương Uẩn đứng dậy, giũ cát trên vạt áo, cúi người bóp chóp mũi Khuất Mộ Huyên, "Mũi dài ra rồi."
Khuất Mộ Huyên dùng hai tay che cái mũi đỏ bừng của mình, nhìn bóng lưng Ngân Thương Uẩn, có chút sửng sờ.
Anh cậu có ý gì đây? Cậu đã nói dối về cái gì chứ??
Khuất Mộ Huyên thở dài, có vẻ như cậu nên tâm sự với anh cậu nhiều hơn, cho dù có nói dối thì cũng không được để bị lép vế như thế này được! Còn có một số bộ phận truyền thông nói mũi cậu đắp cả tấn tiền lên đấy, nên nếu bây giờ anh cậu nhéo không bị làm sao thì chẳng phải chính là trực tiếp giáng cho bọn họ một bạt tai sao?
Không được, không được, Khuất Mộ Huyên, mi phải làm người tốt!
。。。
Thời gian còn lại trong ngày trôi qua tương đối thuận lợi hơn so với ngày hôm qua, mọi người cũng đã quen hơn với việc sống ngoài trời như này rồi. Hơn nữa, trong quá trình quay, mọi người đều rất vui vẻ và đã quen dần với nhau, hơn nữa so với bữa ăn thịnh soạn của họ thì tổ chương trình có vẻ ảm đạm hơn nhiều nên trạng thái tâm lý của mỗi người đều tốt hơn nhiều.
Tuy kiểu sinh tồn nơi hoang dã này hơi xấu hổ với mọi người, nhưng không thể không nói đây sẽ là điểm thu hút người xem, việc đưa một đề tài khó như vậy vào chương trình thực tế có lẽ đã bị giới giải trí lãng quên từ lâu rồi.
Nhưng chỉ cần có người chịu xem tập đầu tiên, thì những tập sau sẽ ổn định hơn rất nhiều. Rốt cuộc, ngoài sự bất ngờ về bối cảnh thì sự tương tác giữa các khách mời cũng là điểm nhấn.
"Đạo diễn Trương, thật sự cần chúng ta chỉ đạo tiếp sao?" Hứa Hiểu Tuyền, biên kịch của Ngân Thương Uẩn, do dự.
"Sao lại nói vậy?" Trương Địch liếc cô một cái, anh ta vẫn luôn không khách khí, hiện tại lại càng lỗ mãng hơn: "Cô cảm thấy tôi vô dụng?"
"Không phải." Hứa Hiểu Tuyền ý thức được bản thân lỡ lời, "Đạo diễn Trương, ý tôi không phải như vậy, chỉ là... Alex cũng chỉ là một tay mơ trong giới..."
Trương Địch xua tay: "Không cần, cứ thuận theo tự nhiên như thế này rất được."
"Nhưng dù sao cậu ấy cũng không phải diễn viên, không biết cách quản lý biểu cảm..." Hứa Hiểu Tuyền còn muốn giãy dụa.
"Cô nói không sai, cậu ấy không phải diễn viên." Trương Địch vuốt râu, híp mắt nhìn video đang quay, "Cô càng muốn sắp xếp, cậu ta diễn sẽ càng giả hơn thôi."
"Còn có, cô còn không biết tại sao cậu ta là người đầu tiên phát hiện bẫy của tổ chương trình à?"
Hứa Hiểu Tuyền lắc đầu.
"Ngoại trừ những kinh nghiệm trước đây, còn có một điểm đặc biệt, cậu ta không phải diễn viên nên tất nhiên theo bản năng cậu ta sẽ không tin tưởng chúng ta thôi. Càng muốn đưa cậu ta vào khuôn đấy à, chỉ tổ khiến cậu ta càng nổi loạn hơn thôi. Lúc đấy chúng ta cũng chẳng gánh nổi hậu quả vi phạm hợp đồng đâu."
Đúng thế, những người khác đều là nghệ sĩ, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt với sự sắp xếp của tổ chương trình rồi, cho dù có quá sức, thì bọn họ cũng sẽ chỉnh lý tâm trạng nhanh thôi, nhưng Ngân Thương Uẩn không giống. Từ Hiểu Tuyền không khỏi cảm tạ Ngân Thương Uẩn không đứt gánh giữa chừng, nhưng cô không biết rằng cùng lúc đó Trương Địch cũng đang cảm tạ đồng thời còn hơi tò mò sao anh không bỏ đứt gánh giữa chừng?
"Người ta bị ngài doạ sợ chạy mất rồi, đừng tỏ ra đẹp trai nữa." Một bàn tay xuất hiện ở trước mặt Trương Địch, lấy chiếc bật lửa của y đi, "Cẩn thận kẻo lại tự đốt râu của mình."
"Không có đâu, đây là bảo bối của tôi đó." Trương Địch vui vẻ vuốt râu.
"Thế thì tôi sẽ tịch thu cái bật lửa."
"Đừng." Trương Địch vội vàng giành lại, "Cậu tặng tôi rồi sao có thể lấy lại được."
Người trợ lý bất đắc dĩ, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu một này nào đó, y thật sự châm lửa đốt râu y, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lại bật lửa cho y.
Trương Địch cẩn thận cẩn chiếc bật lửa, kìm lòng chẳng đặng mà trút hết tâm tư với hắn.
Trợ lý nhướng mày: "Không phải tôi đã nói với ngài không nên chọc hắn sao?"
"Tôi nào có chọc cậu ấy, tôi chỉ tò mò thôi không được sao?"
"Sự tò mò giết chết mèo đấy, ngài còn không biết sao?" Trợ lý xoa mi tâm.
"Ta là hổ! Không phải mèo!" Trương Địch bất mãn nói.
"Cũng không phải là mèo lớn sao?" Trợ lý vỗ vỗ y một cái, "Người kia không phải phú nhị đại ngu ngốc gì, hắn đang cùng làm ăn với anh tôi đấy, thật sự quá cầm thú."
"Cậu ấy không phải còn đang đi học sao?"
Trợ lý hiểu rõ nếu nói hết với y, chắc chắn y sẽ không nhịn được đi hỏi người liên quan trước bình minh mất nên lảng đi.
Hắn sợ Trương Địch nhận ra nên lôi kéo chuyển đề tài, trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Địch lúc trước: "Hắn không bài xích bị tổ tiết mục an bài, có lẽ vì nghĩ ra điều đó sẽ có lợi với Khuất Mộ Huyên."
"Chuyện này thì liên quan gì tới Tiểu Mộ Huyên?" Trương Địch thắc mắc.
Trợ lý há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, người khó hiểu như Ngân Thương Uẩn sao y có thể hiểu được?
Tình yêu của dã thú hung dữ dành cho con mình, không chỉ là chăm sóc chúng mà còn phải dạy chúng cách chiến đấu.
————
Tác giả có lời muốn nói: Chuyên mục giải đáp thắc mắc hôm nay: Xin hỏi tại sao mũi cục cưng Khuất lại dài ra? doge.
Nhân tiện thì câu trả lời của anh trợ lý rất thích hợp với việc Tiểu Ngân phát hiện ra vấn đề khi họ mới lên đảo, và lý do cho câu "Thật ra không phải chuyện xấu." của cậu ấy.
Có lẽ vậy, với chiều cao và vóc người này của anh cậu, cho dù Ngân gia có phá sản đi chăng nữa thì nhờ ngoài hình của mình, anh cậu cũng không cần lo cơm áo luôn ấy.
Phi, phi,phi phá sản cái gì chứ!
Có lẽ Khuất Mộ Huyên suy ngẫm quá ồn ào đã khiến Ngân Thương Uẩn, người đang tập trung xem tài liệu chú ý đến, dịu dàng nhìn cậu: "Sao lại đổ mồ hôi nhiều vậy?"
"Em có một giấc mơ."
"Giấc mơ gì?"
Khuất Mộ Huyên há miệng: "Em... Em quên mất rồi."
Ngân Thương Uẩn im lặng nhìn cậu, Khuất Mộ Huyên ngây thơ nhìn đáp lại.
"Em có biết mình sẽ gãi cằm khi nói dối không?"
"A?" Ngón tay đang gãi cằm chợt khựng lại, "Hơ? Hở"
Ngân Thương Uẩn không nhịn được nở nụ cười, Tiểu Huyên có vẻ không muốn nói, liền dẫn dắt: "Đói bụng đúng chứ? Cơm trưa sắp xong rồi."
Khuất Mộ Huyên bấm bụng, quả nhiên, cậu đói rồi nè.
Trên thực tế, tình hình bên ngoài do không có Khuất Mộ Huyên và Ngân Thương Uẩn giúp đỡ đã trở nên náo loạn, song bữa trưa vẫn được tiếp tục dưới sự chỉ đạo của Giản Như Vân.
Cá chiên, cá nướng quả rừng, canh nấm mối (1), cộng thêm một nồi cơm trắng.
Khi thấy Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên ra ngoài, La Chấn mừng phát khóc: "Cuối cùng mấy anh cũng ra, tụi tui rất cần mấy anh giúp một tay."
"Tụi tui phải làm cái gì?" Khuất Mộ Huyên nghiêng đầu hỏi.
La Chấn liếc nhìn Đơn Ư Lạc, cô ấy không thể kêu bọn cậu quản lí nơi này nên cân nhắc một lúc rồi nói: "Tui cần hai anh giúp tụi tui một tay."
Khuất Mộ Huyên phản ứng lại nhanh hơn, cậu kéo Ngân Thương Uẩn tiến đến: "Em buồn ghê đó nha, anh, đi, tụi mình nhanh trổ tài vào bếp nào."
La Chấn nhanh chân chạy đến phụ họ, nhờ có hai người mà bầu không khí sống động lên hẳn.
Khoảnh khắc được ăn ngon, mọi người đều bỏ qua hết tất thảy những chuyện đã xảy ra, dù sao thì họ vẫn phải làm việc trước mát quay mà, không ai cố ý nhằm vào ai nữa nên mọi người đã có một bữa ăn ngon.
"Anh ơi." Khuất Mộ Huyên xoa cái bụng tròn vo, "Tự nhiên em cảm thấy có lỗi với ekip chương trình vì sinh tồn trên đảo hoang mà lại ăn nhiều như này ghê á."
Ngân Thương Uẩn liếc nhìn tổ chương trình: "Làm khó em phải nghĩ cho bọn họ rồi."
"Bọn họ cũng có khó khăn mà." Khuất Mộ Huyên bất đắc dĩ cười cười, "Chúng ta cần sự nổi tiếng còn bọn họ cũng cần rating á."
"Vậy... Nếu bọn họ kêu em xào CP cùng người khác thì sao?" Không phải Ngân Thương Uẩn ghen tị, nhưng anh đột nhiên nhớ đến mẹ anh, bà là một nữa diễn viên nên luôn có nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát. Dạo trước, khi mối quan hệ của bà và bố anh chưa thể công khai, nên bà đã bị bắt xào CP với một người khác khi tham gia một chương trình, sau đấy, tất nhiên là bố anh đã cho cả thế giới biết bố mẹ anh là một cặp. (2)
"Không được nha!" Khuất Mộ Huyên kiên quyết nói, mở mắt mắt, "Em có tôn nghiêm của mình đó, kêu em xào CP với anh thì được nhưng mà với người khác thì không bao giờ á nha!!"
Ngân Thương Uẩn nhướng mày: "Vậy chúng ta... không phải đang xào à?"
"Đương nhiên rồi, tụi mình là anh em tốt mà, real như vàng nguyên chất 24k luôn, không lừa già dối trẻ."
(Có lẽ quen thuộc hơn là vàng bốn số chín ớ...)
Ngân Thương Uẩn: "..." Không lừa già dối trẻ?
"Tiểu Huyên, lần trước em đã kể truyện cổ tích cho anh nghe, nên lần này để anh kể em nghe."
Khuất Mộ Huyên gật đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có một người thợ mộc, ông ta đã làm ra một cậu bé bằng gỗ và hy vọng rằng cậu bé ấy có thể trở thành con trai mình. Bà tiên nghe được nên đã đáp ứng nguyện vọng của người thợ mộc, biến cậu bé ấy thành một người sống. Người thợ mộc vô cùng vui mừng và dẫn cậu bé đến trường. Nhưng mỗi khi cậu nói dối thì mũi sẽ bị dài ra..."
"Em biết cái này." Khuất Mộ Huyên, ông hoàng truyện cổ tích đưa tay lên nói, "Đây là câu chuyện về Pinocchio."
"Như em đã nghe." Ngân Thương Uẩn đứng dậy, giũ cát trên vạt áo, cúi người bóp chóp mũi Khuất Mộ Huyên, "Mũi dài ra rồi."
Khuất Mộ Huyên dùng hai tay che cái mũi đỏ bừng của mình, nhìn bóng lưng Ngân Thương Uẩn, có chút sửng sờ.
Anh cậu có ý gì đây? Cậu đã nói dối về cái gì chứ??
Khuất Mộ Huyên thở dài, có vẻ như cậu nên tâm sự với anh cậu nhiều hơn, cho dù có nói dối thì cũng không được để bị lép vế như thế này được! Còn có một số bộ phận truyền thông nói mũi cậu đắp cả tấn tiền lên đấy, nên nếu bây giờ anh cậu nhéo không bị làm sao thì chẳng phải chính là trực tiếp giáng cho bọn họ một bạt tai sao?
Không được, không được, Khuất Mộ Huyên, mi phải làm người tốt!
。。。
Thời gian còn lại trong ngày trôi qua tương đối thuận lợi hơn so với ngày hôm qua, mọi người cũng đã quen hơn với việc sống ngoài trời như này rồi. Hơn nữa, trong quá trình quay, mọi người đều rất vui vẻ và đã quen dần với nhau, hơn nữa so với bữa ăn thịnh soạn của họ thì tổ chương trình có vẻ ảm đạm hơn nhiều nên trạng thái tâm lý của mỗi người đều tốt hơn nhiều.
Tuy kiểu sinh tồn nơi hoang dã này hơi xấu hổ với mọi người, nhưng không thể không nói đây sẽ là điểm thu hút người xem, việc đưa một đề tài khó như vậy vào chương trình thực tế có lẽ đã bị giới giải trí lãng quên từ lâu rồi.
Nhưng chỉ cần có người chịu xem tập đầu tiên, thì những tập sau sẽ ổn định hơn rất nhiều. Rốt cuộc, ngoài sự bất ngờ về bối cảnh thì sự tương tác giữa các khách mời cũng là điểm nhấn.
"Đạo diễn Trương, thật sự cần chúng ta chỉ đạo tiếp sao?" Hứa Hiểu Tuyền, biên kịch của Ngân Thương Uẩn, do dự.
"Sao lại nói vậy?" Trương Địch liếc cô một cái, anh ta vẫn luôn không khách khí, hiện tại lại càng lỗ mãng hơn: "Cô cảm thấy tôi vô dụng?"
"Không phải." Hứa Hiểu Tuyền ý thức được bản thân lỡ lời, "Đạo diễn Trương, ý tôi không phải như vậy, chỉ là... Alex cũng chỉ là một tay mơ trong giới..."
Trương Địch xua tay: "Không cần, cứ thuận theo tự nhiên như thế này rất được."
"Nhưng dù sao cậu ấy cũng không phải diễn viên, không biết cách quản lý biểu cảm..." Hứa Hiểu Tuyền còn muốn giãy dụa.
"Cô nói không sai, cậu ấy không phải diễn viên." Trương Địch vuốt râu, híp mắt nhìn video đang quay, "Cô càng muốn sắp xếp, cậu ta diễn sẽ càng giả hơn thôi."
"Còn có, cô còn không biết tại sao cậu ta là người đầu tiên phát hiện bẫy của tổ chương trình à?"
Hứa Hiểu Tuyền lắc đầu.
"Ngoại trừ những kinh nghiệm trước đây, còn có một điểm đặc biệt, cậu ta không phải diễn viên nên tất nhiên theo bản năng cậu ta sẽ không tin tưởng chúng ta thôi. Càng muốn đưa cậu ta vào khuôn đấy à, chỉ tổ khiến cậu ta càng nổi loạn hơn thôi. Lúc đấy chúng ta cũng chẳng gánh nổi hậu quả vi phạm hợp đồng đâu."
Đúng thế, những người khác đều là nghệ sĩ, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt với sự sắp xếp của tổ chương trình rồi, cho dù có quá sức, thì bọn họ cũng sẽ chỉnh lý tâm trạng nhanh thôi, nhưng Ngân Thương Uẩn không giống. Từ Hiểu Tuyền không khỏi cảm tạ Ngân Thương Uẩn không đứt gánh giữa chừng, nhưng cô không biết rằng cùng lúc đó Trương Địch cũng đang cảm tạ đồng thời còn hơi tò mò sao anh không bỏ đứt gánh giữa chừng?
"Người ta bị ngài doạ sợ chạy mất rồi, đừng tỏ ra đẹp trai nữa." Một bàn tay xuất hiện ở trước mặt Trương Địch, lấy chiếc bật lửa của y đi, "Cẩn thận kẻo lại tự đốt râu của mình."
"Không có đâu, đây là bảo bối của tôi đó." Trương Địch vui vẻ vuốt râu.
"Thế thì tôi sẽ tịch thu cái bật lửa."
"Đừng." Trương Địch vội vàng giành lại, "Cậu tặng tôi rồi sao có thể lấy lại được."
Người trợ lý bất đắc dĩ, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu một này nào đó, y thật sự châm lửa đốt râu y, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lại bật lửa cho y.
Trương Địch cẩn thận cẩn chiếc bật lửa, kìm lòng chẳng đặng mà trút hết tâm tư với hắn.
Trợ lý nhướng mày: "Không phải tôi đã nói với ngài không nên chọc hắn sao?"
"Tôi nào có chọc cậu ấy, tôi chỉ tò mò thôi không được sao?"
"Sự tò mò giết chết mèo đấy, ngài còn không biết sao?" Trợ lý xoa mi tâm.
"Ta là hổ! Không phải mèo!" Trương Địch bất mãn nói.
"Cũng không phải là mèo lớn sao?" Trợ lý vỗ vỗ y một cái, "Người kia không phải phú nhị đại ngu ngốc gì, hắn đang cùng làm ăn với anh tôi đấy, thật sự quá cầm thú."
"Cậu ấy không phải còn đang đi học sao?"
Trợ lý hiểu rõ nếu nói hết với y, chắc chắn y sẽ không nhịn được đi hỏi người liên quan trước bình minh mất nên lảng đi.
Hắn sợ Trương Địch nhận ra nên lôi kéo chuyển đề tài, trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Địch lúc trước: "Hắn không bài xích bị tổ tiết mục an bài, có lẽ vì nghĩ ra điều đó sẽ có lợi với Khuất Mộ Huyên."
"Chuyện này thì liên quan gì tới Tiểu Mộ Huyên?" Trương Địch thắc mắc.
Trợ lý há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, người khó hiểu như Ngân Thương Uẩn sao y có thể hiểu được?
Tình yêu của dã thú hung dữ dành cho con mình, không chỉ là chăm sóc chúng mà còn phải dạy chúng cách chiến đấu.
————
Tác giả có lời muốn nói: Chuyên mục giải đáp thắc mắc hôm nay: Xin hỏi tại sao mũi cục cưng Khuất lại dài ra? doge.
Nhân tiện thì câu trả lời của anh trợ lý rất thích hợp với việc Tiểu Ngân phát hiện ra vấn đề khi họ mới lên đảo, và lý do cho câu "Thật ra không phải chuyện xấu." của cậu ấy.
Danh sách chương