Sau ngày hôm đó, Ngụy Thế Quân đều đi công tác mà không về nhà. Mỗi ngày Ngụy phu nhân đều đến chăm sóc cô khiến cô cũng được an ủi phần nào. Đúng là không ai hoàn hảo bao giờ cả, cô không được người mình yêu đáp lại tình cảm nhưng bù lại cô được mẹ chồng hết mực yêu thương, coi cô như con gái ruột của bà vậy.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, Sở Sinh Trang thấy bản thân đã có thể đi làm trở lại liền bảo với Ngụy phu nhân để bà không cần phải đến nữa.
“Tôi đã bảo là anh không cần phải đến nữa đâu mà, bác sĩ Cố.”_Sở Sinh Trang ra mở cổng cho Cố Phong vào nhà
“Là Ngụy phu nhân đích thân có lời, tôi nào dám không đến.”
“Vậy thì phiền anh quá.”
“Không phiền, vì miếng cơm manh áo phải chấp nhận thôi.”
Sáng nay Cố Phong có nhận được cuộc gọi của Ngụy phu nhân nhờ đến khám lại cho cô nên giờ cậu ta mới có mặt ở đây. Sau khi kiểm tra một lượt xong Cố Phong liền nói cô đã có thể đi làm trở lại.
Sau khi tiễn Cố Phong ra về Sở Sinh Trang trở lại phòng mình, đi trên hành lang cô tình cờ trông thấy cửa của thư phòng hé mở. Vốn tính lại gần để đóng cửa nhưng bên trong căn phòng nhìn khá là lộn xộn, có vẻ như là anh đi vội nên chưa kịp dọn dẹp.
Nghĩ vậy Sở Sinh Trang liền mở cửa bước vào, cô nhặt những xấp giấy rơi dưới đất lên rồi đến gần bàn làm việc sắp xếp gọn gàng lại số giấy tờ bị ném bừa bộn trên mặt bàn. Lúc cầm mấy quyển sách lên một tờ giấy bị úp xuống nằm bên dưới chồng sách lộ ra, Sở Sinh Trang cầm nó lên rồi lật ngược lại. Mặt trước của tờ giấy hiện ra, là một bức họa đơn sắc bằng bút chì. Trên tranh vẽ là bóng lưng của một người con gái đang đứng dưới trời mưa rơi, thoạt nhìn trông có vẻ mới khoảng mười mấy.
“Cô đang làm gì ở đây vậy hả?”
Sở Sinh Trang hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa:
“Em...”
Trông thấy tờ giấy trên tay cô, Ngụy Thế Quân lập tức xông đến giật lấy nó. Anh cầm bức vẽ lên cẩn thận xem xét một lượt với nét mặt lo lắng, có vẻ như bức tranh ấy là một vật vô cùng quan trọng.
Sở Sinh Trang ngẩn người nhìn anh, cô thật sự bất ngờ khi lần đầu tiên thấy Ngụy Thế Quân anh trân trọng một thứ đồ vật đến như vậy. Nó chỉ là một bức vẽ thôi mà, không, nói đúng hơn là bức vẽ một cô gái.
“Ai cho phép cô vào đây, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Đôi mắt đỏ ngầu cùng hàng lông mày nhíu chặt trừng lên nhìn cô, sự tức giận trong anh như một ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội, nó như muốn thiêu đốt toàn bộ những gì hiện hữu ngay trước mắt vào lúc này đây.
Sở Sinh Trang sợ hãi chạy vội ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại, cô không nghĩ chỉ vì một bức tranh lại có thể khiến anh kích động tới như vậy. Là do bản thân bức vẽ đó quan trọng hay do người được vẽ trong tranh là vô giá? Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác đau xót. Cô thật muốn biết cô gái trong tranh vẽ đó là ai, nếu gặp được người đó cô nhất định sẽ hỏi cô ấy rốt cuộc vì sao lại rời đi, vì sao không giữ anh ở bên cạnh mình để cô gặp đươc anh rồi khiến anh trở thành cả thế giới của cô như vậy chứ?
Nhưng ngược lại, cô cũng rất ngưỡng mộ cô gái đó, lại có thể có được tình yêu của anh, thứ mà cô cả đời này cũng không có được...
Giờ đây chỉ còn lại một mình Ngụy Thế Quân, anh nặng nề hạ người xuống nền đá trắng toát, tựa lưng vào chân bàn làm việc. Một tay cầm bức vẽ giơ về phía ánh sáng, tay kia chậm rãi đồ theo những nét chì mảnh khảnh in trên tờ giấy.
Ngụy Thế Quân trầm lặng nhìn người con gái trong tranh, đôi mắt anh như một hố đen sâu thẳm, ẩn chứa trong đó một thứ cảm xúc đau thương lẫn lộn. Khung cảnh lúc này giống hệt với khoảng thời gian trước đây, cũng là một mình trong căn phòng thiếu ánh sáng với bức vẽ cầm trên tay...
Sáng hôm sau Sở Sinh Trang sửa soạn quần áo chuẩn bị đi làm, cô vừa mở cửa phòng thì đúng lúc trông thấy Ngụy Thế Quân bước ra từ thư phòng. Vẫn là bộ âu phục nhăn nhúm của tối qua cùng mái tóc bị vò đến rối tung, anh quay sang nhìn cô với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng mà lạnh lẽo vô cảm, dường như là đã thức trắng cả đêm qua. Bất ngờ một cơn gió khẽ thổi qua khiến cô cảm nhận được mùi hương của rượu Whisky tỏa ra từ người đối diện.
Ngụy Thế Quân anh đã uống rượu suốt đêm sao? Chỉ vì một bức vẽ vô tình bị Sở Sinh Trang cô động vào lại phải tự hành hạ bản thân thành ra nông nỗi này? Người con gái trong tranh...rốt cuộc là ai mà khiến anh trân trọng còn hơn cả chính bản thân mình?
Sở Sinh Trang vốn định lên tiếng nhưng anh liền quay đi, vào phòng rồi đóng sập cửa lại. Cô nhìn về phía cửa thang máy một hồi, cuối cùng quyết định đi cầu thang bộ. Suốt quãng đường từ tầng ba xuống đến dưới nhà Sở Sinh Trang như người mất hồn vậy, cô lê từng bước chân mơ hồ bước xuống bậc cầu thang. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh và vô vàn câu hỏi về cô gái xuất hiện trong bức họa đó.
[...]
Ngụy Thế Quân vừa đến công ty được một lúc thì Uyên Hạ cũng đến, trên tay cầm theo một ly cà phê hào hứng đi về phía phòng làm việc của Ngụy Thế Quân.
Một nhân viên trông thấy Uyên Hạ liền lên tiếng tỏ vẻ khó chịu:
“Vị Uyên phó tổng này cũng thật rảnh rỗi, tối ngày đều đến làm phiền Ngụy tổng. Tưởng người ta không biết là cô ấy thích Ngụy tổng hay sao?”
“Thôi bà ơi, có khi lại là bà chủ tương lai của tụi mình đó. Nhẫn nhịn nhẫn nhịn.”
“Mà bà có khó chịu đi chăng nữa thì Ngụy tổng cũng đâu có thuộc về bà được. Đẹp như tui đây anh ấy còn không để ý nữa là.”
“Xùy, đồ tự luyến.”
“Nhưng mà mới đầu em còn tưởng là chị Sinh Trang có quan hệ gì đó với Ngụy tổng chứ, vậy mà không phải sao ạ?”
Tất cả lập tức im lặng đồng loạt nhìn về phía Sở Sinh Trang, cô thấy có người nhắc đến tên mình liền ngừng đánh máy ngẩng đầu lên nhìn mọi người với vẻ mặt bối rối không biết nói gì.
“Tuy Ngụy tổng của chúng ta đối đãi với mọi người rất tốt nhưng chưa bao giờ đến gần nhân viên nữ quá một mét, vậy mà mấy hôm trước lại chủ động đến gần trưởng phòng Sở, lại còn có tiếp xúc cơ thể nữa.”
“Đúng ha, tôi nhớ lần trước có vô tình bị vấp ngã vậy mà Ngụy tổng không những không đỡ, mà còn né ra.”
“Bà ngã giả trân quá ai thèm đỡ.”
“Bà quá đáng!”
“Tôi còn thấy Ngụy phu nhân có vẻ rất quan tâm đến trưởng phòng Sở, cả chủ tịch Ngụy cũng vậy.”
“Còn có trợ lý Kha, không biết có ai để ý không nhưng mà tôi thấy trợ lý Kha có vẻ gì đó rất cung kính khi nói chuyện với trưởng phòng Sở.”
Mọi người như mới vừa phát hiện ra được một bí mật gì đó động trời liền đồng loạt ‘Ồ’ lên một tiếng rồi thi nhau gật đầu lia lịa. Bỗng chốc chủ đề bàn tán của hội bà tám phòng kinh doanh chuyển từ Uyên Hạ sang Sở Sinh Trang. Ai nấy đều xúm lại quanh bàn làm việc của cô hỏi một núi những câu hỏi với vẻ mặt hóng hớt khiến Sở Sinh Trang có hơi hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn không một chút dao động.
Chuyện liên hôn giữa hai đại gia tộc Ngụy Gia và Sở Gia vốn được giấu kín đối với cánh truyền thông, hôm diễn ra lễ cưới cũng chỉ có người của hai bên gia tộc tham dự, số lượng người biết chuyện đều được chọn lọc một cách hết sức cẩn thận để tránh những trường hợp xấu có thể xảy ra. Vậy nên hiện tại đại thiếu gia nhà họ Ngụy trong mắt mọi người vẫn được coi là độc thân và các vị tiểu thư đài các của mấy gia tộc khác vẫn tranh nhau giành giật cơ hội được bước vào cổng Ngụy gia.
“Không phải...”
Sở Sinh Trang chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa vang lên một chất giọng quen thuộc:
“Phòng kinh doanh dạo này làm việc năng suất quá, đã hoàn thành xong công việc mà ngồi tán gẫu được rồi. Tôi có cần tăng lương cho mọi người không nhỉ?”
Tuy ngữ điệu giọng nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho tất cả nhân viên phòng kinh doanh ai nấy đều sợ xanh mặt, ngay lập tức đứng thẳng lưng, cúi người chuẩn chín mươi độ nhận lỗi rồi ai về chỗ người nấy trong im lặng.
“Muốn nghĩ đến chuyện đó thì cũng phải xem mình là ai chứ, xứng sao?”
Giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên, người đàn ông ngay trước mặt Sở Sinh Trang lúc này đang nhìn cô với nửa con mắt khiến cô chết lặng, cả người cứng đờ bất động như một pho tượng, đôi mắt dần mất đi tiêu cự hướng về phía Ngụy Thế Quân đang từng bước rời đi.
Xứng sao? Là Ngụy Thế Quân anh đang nói cô không xứng để yêu anh? Câu hỏi này lại có thể được thốt ra từ người mà cô xem như cả sinh mệnh? Chín một năm yêu đơn phương hóa ra vẫn là chưa đủ, thậm chí còn không xứng. Chỉ vì một sự hiểu lầm mà tình cảm bao nhiêu lâu nay liền bị phủ nhận, một năm chung sống bên nhau chẳng lẽ anh không nhận ra được điều gì hay sao? Ngụy Thế Quân, anh rốt cuộc là ngốc thật hay đang giả ngốc vậy?
Vừa dứt lời, mọi người trong văn phòng đều ngẩn người nhìn Sở Sinh Trang. Ai nấy đều không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vị tổng giám đốc họ Ngụy này vậy mà lại có thể nói ra được những lời mang tính sát thương nặng đến như vậy đối với một cô gái.
Vị đại thiếu gia nào có thể ngông cuồng không coi ai ra gì nhưng riêng Ngụy Thế Quân thì khác, cho dù đứng trên cả mấy trăm vạn người thì anh cũng sẽ không bao giờ dùng những lời lẽ quá súc phạm đến người khác chỉ trừ khi sự việc đi quá giới hạn cho phép. Ngày hôm nay vậy mà lại có thể khiến Ngụy Thế Quân không nhẫn nhịn được mà nói ra câu đó thì xem ra cuộc bàn tán này thật sự đã ngoài tầm kiểm soát rồi.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, Sở Sinh Trang thấy bản thân đã có thể đi làm trở lại liền bảo với Ngụy phu nhân để bà không cần phải đến nữa.
“Tôi đã bảo là anh không cần phải đến nữa đâu mà, bác sĩ Cố.”_Sở Sinh Trang ra mở cổng cho Cố Phong vào nhà
“Là Ngụy phu nhân đích thân có lời, tôi nào dám không đến.”
“Vậy thì phiền anh quá.”
“Không phiền, vì miếng cơm manh áo phải chấp nhận thôi.”
Sáng nay Cố Phong có nhận được cuộc gọi của Ngụy phu nhân nhờ đến khám lại cho cô nên giờ cậu ta mới có mặt ở đây. Sau khi kiểm tra một lượt xong Cố Phong liền nói cô đã có thể đi làm trở lại.
Sau khi tiễn Cố Phong ra về Sở Sinh Trang trở lại phòng mình, đi trên hành lang cô tình cờ trông thấy cửa của thư phòng hé mở. Vốn tính lại gần để đóng cửa nhưng bên trong căn phòng nhìn khá là lộn xộn, có vẻ như là anh đi vội nên chưa kịp dọn dẹp.
Nghĩ vậy Sở Sinh Trang liền mở cửa bước vào, cô nhặt những xấp giấy rơi dưới đất lên rồi đến gần bàn làm việc sắp xếp gọn gàng lại số giấy tờ bị ném bừa bộn trên mặt bàn. Lúc cầm mấy quyển sách lên một tờ giấy bị úp xuống nằm bên dưới chồng sách lộ ra, Sở Sinh Trang cầm nó lên rồi lật ngược lại. Mặt trước của tờ giấy hiện ra, là một bức họa đơn sắc bằng bút chì. Trên tranh vẽ là bóng lưng của một người con gái đang đứng dưới trời mưa rơi, thoạt nhìn trông có vẻ mới khoảng mười mấy.
“Cô đang làm gì ở đây vậy hả?”
Sở Sinh Trang hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa:
“Em...”
Trông thấy tờ giấy trên tay cô, Ngụy Thế Quân lập tức xông đến giật lấy nó. Anh cầm bức vẽ lên cẩn thận xem xét một lượt với nét mặt lo lắng, có vẻ như bức tranh ấy là một vật vô cùng quan trọng.
Sở Sinh Trang ngẩn người nhìn anh, cô thật sự bất ngờ khi lần đầu tiên thấy Ngụy Thế Quân anh trân trọng một thứ đồ vật đến như vậy. Nó chỉ là một bức vẽ thôi mà, không, nói đúng hơn là bức vẽ một cô gái.
“Ai cho phép cô vào đây, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Đôi mắt đỏ ngầu cùng hàng lông mày nhíu chặt trừng lên nhìn cô, sự tức giận trong anh như một ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội, nó như muốn thiêu đốt toàn bộ những gì hiện hữu ngay trước mắt vào lúc này đây.
Sở Sinh Trang sợ hãi chạy vội ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại, cô không nghĩ chỉ vì một bức tranh lại có thể khiến anh kích động tới như vậy. Là do bản thân bức vẽ đó quan trọng hay do người được vẽ trong tranh là vô giá? Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác đau xót. Cô thật muốn biết cô gái trong tranh vẽ đó là ai, nếu gặp được người đó cô nhất định sẽ hỏi cô ấy rốt cuộc vì sao lại rời đi, vì sao không giữ anh ở bên cạnh mình để cô gặp đươc anh rồi khiến anh trở thành cả thế giới của cô như vậy chứ?
Nhưng ngược lại, cô cũng rất ngưỡng mộ cô gái đó, lại có thể có được tình yêu của anh, thứ mà cô cả đời này cũng không có được...
Giờ đây chỉ còn lại một mình Ngụy Thế Quân, anh nặng nề hạ người xuống nền đá trắng toát, tựa lưng vào chân bàn làm việc. Một tay cầm bức vẽ giơ về phía ánh sáng, tay kia chậm rãi đồ theo những nét chì mảnh khảnh in trên tờ giấy.
Ngụy Thế Quân trầm lặng nhìn người con gái trong tranh, đôi mắt anh như một hố đen sâu thẳm, ẩn chứa trong đó một thứ cảm xúc đau thương lẫn lộn. Khung cảnh lúc này giống hệt với khoảng thời gian trước đây, cũng là một mình trong căn phòng thiếu ánh sáng với bức vẽ cầm trên tay...
Sáng hôm sau Sở Sinh Trang sửa soạn quần áo chuẩn bị đi làm, cô vừa mở cửa phòng thì đúng lúc trông thấy Ngụy Thế Quân bước ra từ thư phòng. Vẫn là bộ âu phục nhăn nhúm của tối qua cùng mái tóc bị vò đến rối tung, anh quay sang nhìn cô với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng mà lạnh lẽo vô cảm, dường như là đã thức trắng cả đêm qua. Bất ngờ một cơn gió khẽ thổi qua khiến cô cảm nhận được mùi hương của rượu Whisky tỏa ra từ người đối diện.
Ngụy Thế Quân anh đã uống rượu suốt đêm sao? Chỉ vì một bức vẽ vô tình bị Sở Sinh Trang cô động vào lại phải tự hành hạ bản thân thành ra nông nỗi này? Người con gái trong tranh...rốt cuộc là ai mà khiến anh trân trọng còn hơn cả chính bản thân mình?
Sở Sinh Trang vốn định lên tiếng nhưng anh liền quay đi, vào phòng rồi đóng sập cửa lại. Cô nhìn về phía cửa thang máy một hồi, cuối cùng quyết định đi cầu thang bộ. Suốt quãng đường từ tầng ba xuống đến dưới nhà Sở Sinh Trang như người mất hồn vậy, cô lê từng bước chân mơ hồ bước xuống bậc cầu thang. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh và vô vàn câu hỏi về cô gái xuất hiện trong bức họa đó.
[...]
Ngụy Thế Quân vừa đến công ty được một lúc thì Uyên Hạ cũng đến, trên tay cầm theo một ly cà phê hào hứng đi về phía phòng làm việc của Ngụy Thế Quân.
Một nhân viên trông thấy Uyên Hạ liền lên tiếng tỏ vẻ khó chịu:
“Vị Uyên phó tổng này cũng thật rảnh rỗi, tối ngày đều đến làm phiền Ngụy tổng. Tưởng người ta không biết là cô ấy thích Ngụy tổng hay sao?”
“Thôi bà ơi, có khi lại là bà chủ tương lai của tụi mình đó. Nhẫn nhịn nhẫn nhịn.”
“Mà bà có khó chịu đi chăng nữa thì Ngụy tổng cũng đâu có thuộc về bà được. Đẹp như tui đây anh ấy còn không để ý nữa là.”
“Xùy, đồ tự luyến.”
“Nhưng mà mới đầu em còn tưởng là chị Sinh Trang có quan hệ gì đó với Ngụy tổng chứ, vậy mà không phải sao ạ?”
Tất cả lập tức im lặng đồng loạt nhìn về phía Sở Sinh Trang, cô thấy có người nhắc đến tên mình liền ngừng đánh máy ngẩng đầu lên nhìn mọi người với vẻ mặt bối rối không biết nói gì.
“Tuy Ngụy tổng của chúng ta đối đãi với mọi người rất tốt nhưng chưa bao giờ đến gần nhân viên nữ quá một mét, vậy mà mấy hôm trước lại chủ động đến gần trưởng phòng Sở, lại còn có tiếp xúc cơ thể nữa.”
“Đúng ha, tôi nhớ lần trước có vô tình bị vấp ngã vậy mà Ngụy tổng không những không đỡ, mà còn né ra.”
“Bà ngã giả trân quá ai thèm đỡ.”
“Bà quá đáng!”
“Tôi còn thấy Ngụy phu nhân có vẻ rất quan tâm đến trưởng phòng Sở, cả chủ tịch Ngụy cũng vậy.”
“Còn có trợ lý Kha, không biết có ai để ý không nhưng mà tôi thấy trợ lý Kha có vẻ gì đó rất cung kính khi nói chuyện với trưởng phòng Sở.”
Mọi người như mới vừa phát hiện ra được một bí mật gì đó động trời liền đồng loạt ‘Ồ’ lên một tiếng rồi thi nhau gật đầu lia lịa. Bỗng chốc chủ đề bàn tán của hội bà tám phòng kinh doanh chuyển từ Uyên Hạ sang Sở Sinh Trang. Ai nấy đều xúm lại quanh bàn làm việc của cô hỏi một núi những câu hỏi với vẻ mặt hóng hớt khiến Sở Sinh Trang có hơi hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn không một chút dao động.
Chuyện liên hôn giữa hai đại gia tộc Ngụy Gia và Sở Gia vốn được giấu kín đối với cánh truyền thông, hôm diễn ra lễ cưới cũng chỉ có người của hai bên gia tộc tham dự, số lượng người biết chuyện đều được chọn lọc một cách hết sức cẩn thận để tránh những trường hợp xấu có thể xảy ra. Vậy nên hiện tại đại thiếu gia nhà họ Ngụy trong mắt mọi người vẫn được coi là độc thân và các vị tiểu thư đài các của mấy gia tộc khác vẫn tranh nhau giành giật cơ hội được bước vào cổng Ngụy gia.
“Không phải...”
Sở Sinh Trang chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa vang lên một chất giọng quen thuộc:
“Phòng kinh doanh dạo này làm việc năng suất quá, đã hoàn thành xong công việc mà ngồi tán gẫu được rồi. Tôi có cần tăng lương cho mọi người không nhỉ?”
Tuy ngữ điệu giọng nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho tất cả nhân viên phòng kinh doanh ai nấy đều sợ xanh mặt, ngay lập tức đứng thẳng lưng, cúi người chuẩn chín mươi độ nhận lỗi rồi ai về chỗ người nấy trong im lặng.
“Muốn nghĩ đến chuyện đó thì cũng phải xem mình là ai chứ, xứng sao?”
Giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên, người đàn ông ngay trước mặt Sở Sinh Trang lúc này đang nhìn cô với nửa con mắt khiến cô chết lặng, cả người cứng đờ bất động như một pho tượng, đôi mắt dần mất đi tiêu cự hướng về phía Ngụy Thế Quân đang từng bước rời đi.
Xứng sao? Là Ngụy Thế Quân anh đang nói cô không xứng để yêu anh? Câu hỏi này lại có thể được thốt ra từ người mà cô xem như cả sinh mệnh? Chín một năm yêu đơn phương hóa ra vẫn là chưa đủ, thậm chí còn không xứng. Chỉ vì một sự hiểu lầm mà tình cảm bao nhiêu lâu nay liền bị phủ nhận, một năm chung sống bên nhau chẳng lẽ anh không nhận ra được điều gì hay sao? Ngụy Thế Quân, anh rốt cuộc là ngốc thật hay đang giả ngốc vậy?
Vừa dứt lời, mọi người trong văn phòng đều ngẩn người nhìn Sở Sinh Trang. Ai nấy đều không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vị tổng giám đốc họ Ngụy này vậy mà lại có thể nói ra được những lời mang tính sát thương nặng đến như vậy đối với một cô gái.
Vị đại thiếu gia nào có thể ngông cuồng không coi ai ra gì nhưng riêng Ngụy Thế Quân thì khác, cho dù đứng trên cả mấy trăm vạn người thì anh cũng sẽ không bao giờ dùng những lời lẽ quá súc phạm đến người khác chỉ trừ khi sự việc đi quá giới hạn cho phép. Ngày hôm nay vậy mà lại có thể khiến Ngụy Thế Quân không nhẫn nhịn được mà nói ra câu đó thì xem ra cuộc bàn tán này thật sự đã ngoài tầm kiểm soát rồi.
Danh sách chương