Edit: V.O
Tô Ý Niệm thấy mặt người đàn ông đeo dây chuyền vàng trước mặt càng ngày càng đen, nhất thời trong lòng có linh cảm không tốt.
Cô nấp ở phía sau Cố Nan Vong: “Làm sao bây giờ, hình như em đắc tội anh ta rồi.”
Cố Nan Vong nói nhỏ: “Không phải vừa rồi em can đảm mắng chửi người ta ghê như vậy sao?”
“Còn nữa, cho dù em không nói câu kia, chúng ta cũng đã đắc tội anh ta.”
Tô Ý Niệm nghe Cố Nan Vong nói một câu cuối cùng, nhất thời trong lòng yên tâm không ít, nhưng vấn đề là, bây giờ cô đã đắc tội với anh ta trước đó!
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng đen mặt lại không nói gì, Cố Nan Vong thấy hẳn là anh ta sẽ không bùng nổ...
Anh bước tới trước vài bước: “Người đâu?”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng xoay người: “Đi theo tôi, lo quản miệng bạn gái cậu đi, sao đáng đánh vậy chứ?”
Cố Nan Vong nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm ở phía sau mình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“Miệng của cô ấy, cô ấy muốn nói cái gì, tôi cũng không ngăn được!”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng không nói nữa, bởi vì anh ta biết, sớm hay muộn bản thân cũng sẽ bị hai người này ngược chết.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ tối tăm, bên trong chẳng có gì, càng đừng nói người.
Vừa mới tiến vào phòng, Cố Nan Vong đã cảm thấy không khí không đúng.
Anh kéo lấy Tô Ý Niệm ở phía sau: “Em đi theo anh.”
Anh dừng bước: “Anh đeo dây chuyền vàng, ba tôi đâu?”
Nời này không có một người, trực giác đầu tiên của anh nói với anh, bọn họ bị lừa.
Nhưng cuộc điện thoại đó là sao? Người đàn ông đeo dây chuyền vàng đứng ở cửa căn phòng nhỏ màu đen, ánh mắt để lộ ra không có chút ý tốt nào.
“Người? Ai?” Anh ta cười khẽ.
Cả quá trình, Cố Nan Vong dùng tay che chở Tô Ý Niệm: “Anh nói ai? Chẳng lẽ các anh lừa tôi?”
Cố Nan Vong này thật khó đối phó.
Vốn cho là có thể thông qua cuộc điện thoại này lừa Cố Khanh Quốc ra thuận tiện cầm chút tiền đến chuộc con của ông ta.
Lại không nghĩ rằng đã bị Cố Nan Vong nhìn thấu.
Còn dẫn theo một cô gái phiền phức như vậy.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng không kiên nhẫn: “Cậu bình tĩnh yên ổn đợi ở đây, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ lão đại chúng tôi gặp được ba cậu, chúng tôi sẽ thả cậu.”
Cố Nan Vong bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên anh thấy có người bắt cóc như vậy, lừa anh nói ba anh bị nghi ngờ là kẻ bán cơ mật của công ty, bây giờ lại gọi điện thoại cho ba anh kêu người cầm tiền tới chuộc mạng?
Những người này, làm gì vậy chứ!
Đúng là ngu...
Tô Ý Niệm nhìn tình hình trước mắt, thì ra chuyện bắt cóc này là bắt hai người bọn họ?
Nằm tào.
Hai người bọn họ còn tự vào?
Lần đầu tiên Tô Ý Niệm cảm thấy, bản thân cô bị Cố Nan Vong giỡn chơi.
Chẳng qua, nếu cùng Cố Nan Vong qua một đêm ở bên trong căn phòng nhỏ tối om này, cô cũng cảm thấy đáng giá.
Nhưng cô sợ bóng đêm, đây là sự thật.
Vì thế, cô kéo kéo góc áo Cố Nan Vong: “Nan Vong, anh sợ tối không?”
Cố rất cố gắng nhích tới gần người Cố Nan Vong, cô sợ hơi lơ là sẽ không thấy tăm hơi...
Anh là ánh mặt trời ấm áp của riêng cô trong bóng tối này.
Nghe thấy lời Tô Ý Niệm.
Thì ra cô sợ bóng tối?
“Em nói xem?”
“Anh đừng lộn xộn, không chừng ở đây còn có vật thể không rõ đột nhiên bật ra.”
Cố Nan Vong vốn chỉ muốn dọa cô, kết quả, cô thật sự bị dọa.
Tô Ý Niệm sợ tới mức vùi thẳng vào lòng Cố Nan Vong, cũng không dám lên tiếng, cứ ôm anh như vậy.
Mà lúc này, hai tay Cố Nan Vong ôm eo cô, Tô Ý Niệm rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của Cố Nan Vong truyền đến.
Tư thế của hai người này vô cùng ái muội, cả mặt Tô Ý Niệm vùi vào cổ Cố Nan Vong, thường xuyên không yên phận cọ cọ vài cái.
Dẫn đến dòng khô nóng của Cố Nan Vong từ từ càng lúc càng mạnh mẽ.
Anh đè đầu cô lại: “Đừng nhúc nhích, động đậy nữa cẩn thận anh sẽ bỏ em lại.”