“Tôi… xin cậu, tôi… có thể chỉ đường cho cậu… Chỉ có tôi mới biết anh Bân ở đâu thôi”.

Lưu Hằng không chút hoài nghi người thanh niên này sẽ nổ súng.

Gã đã từng giết người, cũng từng gặp sát thủ chuyên nghiệp, nên gã biết ánh mắt của những người này.

Người thanh niên này đang có ánh mắt ấy, hơn nữa ánh mắt của anh còn đáng sợ hơn tất cả những ánh mắt mà gã từng nhìn thấy.

“Haizz, đây cũng là một lý do…”

Trần Minh Triết chậm rãi mỉm cười, sau đó xoay khẩu súng trên tay mình, rồi đi về phía chiếc xe điện của mình.

Lúc này, thấy Trần Minh Triết đi tới, những tên đàn em của Lưu Hằng vừa bị anh đánh ngã trong khi nổi trận lôi đình đều nén cơn đau “chuồn” sang một bên.

Đương nhiên Trần Minh Triết không để mắt đến đám tép diu này, anh lái chiếc xe điện của mình, quay đuôi xe về phía trước mặt Lưu Hằng đã ướt đẫm lưng áo.

“Lên xe!”

Hả? Lưu Hằng thấy hơi mù mờ, hoàn toàn không hiểu người thanh niên thần bí này đang nghĩ cái gì trong đầu, lẽ nào không thể để gã lái xe được sao?

Nhưng gã chỉ do dự trong thoáng chốc, sau đó lập tức đứng dậy, run rẩy leo lên chiếc xe điện.

Bây giờ, gã cũng không màng đến một bên cổ tay vừa bị Trần Minh Triết bẻ gãy nữa, mà chỉ vào một con đường ở phía trước: “Cứ đi thẳng đường này…”



Lúc Trần Minh Triết đang đi tìm anh Bân của Miên Thành, Bạch Kim Liên đang vừa ăn hoa quả, vừa xem ti vi trên giường bệnh ở bệnh viện Nhân Dân.

“Mẹ nói thật chứ? Bác cả và Bạch Diệp Chi đều bị bà nội đuổi ra khỏi công ty rồi sao?”

Đây chắc chắn là tin vui nhất mà Bạch Kim Liên nghe thấy trong ngày hôm nay.

“Cái thằng ăn hại đó…”

Vừa nhắc đến Trần Minh Triết, trong mắt Bạch Kim Liên đã chứa đầy vẻ căm hận.

“Ha ha, Kim Liên. Con còn không hiểu con mụ Chu Minh Phượng đó à? Mẹ vừa cố tình gọi cho bà ta, hơn nữa còn cố ý kích động bà ta nữa. Lúc ấy, bà ta tức đến nỗi cúp máy ngay, mẹ đoán kiểu gì thằng Trần Minh Triết ấy cũng bị Chu Minh Phượng đập cho một trận”.

“Đập? Thế đã là gì chứ! Thằng ăn hại Trần Minh Triết này dám đánh con, chờ con ra viện rồi, nhất định con sẽ không tha cho nó. Hơn nữa, trong mấy hôm tới, cậu Tiết ở Du Thành sẽ đến Tân Thành rồi. Đến lúc ấy, con sẽ nhờ cậu Tiết ra mặt cho con, dạy cho thằng vô dụng kia một bài học. Không, con muốn nó phải chết!”

Bây giờ, trong mắt Bạch Kim Liên chỉ còn lại hận thù. Nếu có thể, cô ta muốn giết chết Trần Minh Triết ngay, sau đó giẫm đạp Bạch Diệp Chi dưới chân để tha hồ hành hạ.

“Kim Liên, con đừng lo, bố con đã tìm người đi xử lý thằng ăn hại ấy rồi. Nó dám động đến con, mẹ đã bảo là sẽ không cho nó sống đến sáng mai mà!”

“Mẹ…”

“Con yên tâm, cứ giao chuyện này cho bố con giải quyết. Việc của con bây giờ là nghỉ ngơi, mau chóng hồi phục, sau đó trở nên xinh đẹp. Khi nào cậu Tiết đến Tân Thành, con nhất định phải thật xinh đẹp. Chờ khi con và cậu chủ lớn của nhà họ Tiết kết hôn rồi, lũ người nhà Bạch Diệp Chi đã không còn trên cõi đời này nữa. Đến lúc ấy, ở cái đất Tân Thành này, sẽ không còn có ai dám nói từ “không” với con nữa!”

Nghe thấy mẹ mình nói vậy, trong lòng Bạch Kim Liên vô cùng chờ mong.

Dù chưa từng gặp cậu chủ lớn nhà họ Tiết của Du Thành bao giờ, nhưng Bạch Kim Liên biết nhà họ có thế lực cực lớn ở Du Thành. Hơn nữa, địa vị trong ngành bất động sản còn hơn hẳn Thẩm Vinh Hoa. Khối tài sản của ông ta ở Tân Thành lên đến hàng chục tỷ, nhưng vẫn chưa là gì so với nhà họ Tiết cả.

Càng nghĩ, Bạch Kim Liên càng thấy vui và phấn khích.

Từ nhỏ, cô ta đã bị nhà họ Bạch so sánh với Bạch Diệp Chi, nhưng cô ta luôn là người thua kém. Mấy hôm trước, cô ta bị bà nội bắt đến quỳ trước mặt Bạch Diệp Chi, sáng nay thì lại bị thằng chồng vô dụng của Bạch Diệp Chi giáng cho hai bạt tai.

Cô ta không thể nuốt trôi cục tức này được.

Nhưng cô ta biết mình sắp một bước lên tiên rồi.

Chỉ cần cô ta kết hôn với cậu chủ lớn nhà họ Tiết thì lúc đó muốn gì cũng được, có tiền tiêu thoải mái và không một ai dám đắc tội với cô ta nữa.

“Bạch Diệp Chi, chị kiêu ngạo đến mấy thì cũng không tốt số bằng tôi. Chờ tôi gả cho cậu Tiết rồi, kiểu gì tôi cũng phải đạp lên mặt chị, sau đó thổ cho một bãi nước bọt. Sau đó tôi sẽ kiếm người cưỡng bức chị, à còn phải quay video lại và tung lên mạng nữa, cho tất cả mọi người cùng xem…”

Càng nghĩ, Bạch Kim Liên đang ngồi trên giường càng thấy phấn khích.

“Mẹ, mẹ từng gặp cậu Tiết rồi còn gì. Trông anh ta như thế nào? Có đẹp trai không? Không biết khi đến Tân Thành, anh ta sẽ tặng quà gì cho nhà họ Bạch nữa. Con nghĩ nhà họ Tiết giàu có như vậy, Long Đào lại là người kế nhiệm của tập đoàn nhà họ Tiết, chắc sẽ hoành tráng lắm mẹ nhỉ…”

Con chưa đâu vào đâu, mà Bạch Kim Liên đã một Long Đào hai Long Đào. Hơn nữa càng nghĩ vậy, trong lòng cô ta càng kích động.

Thậm chí cô ta đã nghĩ đến cảnh cậu chủ lớn nhà họ Tiết có hôn ước với mình sẽ mang một món quà trị giá hàng trăm triệu đến Tân Thành, sau đó cầu hôn cô ta với phong thái khiến cả cái đất Tân Thành phải khiếp sợ, rồi hai người họ sẽ trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào…

Thậm chí cô ta còn nghĩ xa hơn nữa…

“Đẹp chứ… Sao mà xấu được…”

Nhưng bây giờ, Bạch Kim Liên đã không còn nghe thấy mẹ mình đang nói gì nữa rồi.

Cùng lúc đó, ở bên trong một căn biệt thự sang trọng.

Đây là biệt thự của nhà họ Bạch ở Tân Thành.

Ngôi biệt thự này nằm trong khu vực lâu đời của Tân Thành, trông rất có khí thế.

“Mẹ, mọi chuyện xong hết rồi ạ. Con đã liên lạc với phó tổng giám đốc Lục của công ty Rượu Thục Xuyên rồi, hơn nữa còn nói cho cậu ta biết kết quả kết luận của công ty mình”.

Vương Tú Vân chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu ta nói sao?”

Bạch Dũng Thắng lắc đầu đáp: “Cậu ta chưa nói gì, chắc phải chờ đến ngày mai mới trả lời cho chúng ta”.

“Không cần phải vội. Ngày mai, con hãy tiếp quản công ty Rượu Thanh Tuyền, đồng thời đốc thúc sản xuất dòng rượu mới “Thanh Tuyền Mỹ Tửu”, tranh thủ đưa lô hàng đầu tiên ra thị trường trong vòng mười ngày. Đây là một vụ làm ăn rất hời, hơn nữa mẹ từng tham gia hội nghị mà Lục Tiểu Ba tổ chức. Lần này, công ty Rượu Thục Xuyên của bọn họ đã quyết tâm phải làm thương hiệu “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” này. Ngoài ra, công ty Rượu Thục Xuyên đã bắt đầu tiêu thụ trên diện rộng rồi, thậm chí mẹ còn nghe nói họ mời hẳn ngôi sao đang lên bây giờ làm người đại diện đấy”.

“Mẹ, dù vậy, nhưng nhỡ đâu đến lúc ấy, công ty Rượu Thục Xuyên lại rút vốn thì sao…”

Vương Tú Vân cười lạnh một tiếng.

“Rút vốn, chưa nói đến chuyện bây giờ thương hiệu “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” đang nằm trong tay chúng ta. Mà dù công ty Rượu Thục Xuyên rút vốn luôn, chúng ta cũng có thể hớt tay trên, kiếm được không dưới mấy tỷ rồi. Chờ mai tiếp quản công ty rồi thì con sẽ biết, bây giờ một đơn đặt hàng lớn bình thường thôi cũng đã có lợi nhuận hơn trăm triệu rồi. Lần trước, mẹ nghe ý của Lục Tiểu Ba còn giành được đơn đặt hàng của chính phủ khi đẩy “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” ra thị trường nữa đấy, đây không phải đơn hàng nhỏ đâu!”

Nghe xong, Bạch Dũng Thắng lập tức gật đầu.

“Con biết rồi thưa mẹ…”

“À, mẹ đã hẹn với nhà họ Tiết ở Du Thành rồi đấy. Lần này, Tiết Long Đào đến Tân Thành là để xác định hợp tác quy mô lớn với nhà họ Bạch chúng ta. Đến lúc ấy, sản nghiệp công ty Rượu Thanh Tuyền này có hay không cũng không quan trọng nữa. Nhưng có lẽ phải một thời gian nữa, cậu ta mới đến đây, cho nên con hãy tranh thủ thời gian để tăng lợi nhuận của công ty lên thật nhanh đi!”

Bạch Dũng Thắng gật đầu thật mạnh.

“Mẹ, con biết mình phải làm gì rồi. Nhưng bây giờ, chúng ta làm như vậy, anh cả và cháu Diệp Chi có…”

Vừa nghe thấy vậy, Vương Tú Vân lập tức cau mày, hệt như bà ta đang cảm thấy rất không vui khi nghe thấy cái tên Bạch Diệp Chi.

“Hừ, hai bố con chúng nó thì làm được gì? Chờ xong chuyện này, mẹ sẽ xử lý cả nhà nó sau. Có mẹ ở đây, nhà nó không làm gì được đâu. Con cần làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, công ty Rượu Thanh Tuyền lần này cũng coi như một bài kiểm tra mẹ dành cho con, để xem con có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích về cho tập đoàn, và cũng coi như để con thực tập vị trí chủ tịch này luôn. Đến lúc ấy, con có thể điều động nguồn nhân lực và vốn trong tập đoàn”.

Nghe thấy thế, Bạch Dũng Thắng lập tức kích động hẳn lên.

“Con cảm ơn mẹ! Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ làm thật tốt chuyện này”.

Vương Tú Vân gật đầu, sau đó xua tay: “Được rồi, không còn sớm nữa, con cũng về nghỉ ngơi đi. Mai nhớ đến công ty sớm một chút, nhớ chưa?”

Bạch Dũng Thắng gật mạnh đầu, sau đó đứng dậy nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Một chiếc xe BMW đã chờ rất lâu ở bên ngoài.

“Bố, bố với bà nói chuyện gì mà lâu thế?”

Bạch Dũng Thắng nhếch miệng cười, đáp: “Đương nhiên là chuyện tốt”.

Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra, thuần thục nhấn một dãy số.

“Anh Bân…”

“A, anh đến Tân Thành rồi à? Thế thì tốt quá, chuyện lúc trước tôi nói với anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện