Ngày đầu tiên đi làm đã không hề suôn sẻ, cô lén nhìn Văn, vẻ mặt anh ta lúc này khiến cô không đoán được anh ta đang nghĩ gì. Cô mở cửa đi ra ngoài thông báo cho thư ký Trà sau đó uể oải vào nhà vệ sinh.
- Này, nghe tin gì chưa? Hôm qua Giám đốc tuyển thư ký đấy, là nữ mà còn chỉ tốt nghiệp trường đại học bình thường cơ.
Tiếng nói phía bên ngoài khiến cô khựng lại, một giọng nói khác đầy khinh bỉ đáp lại:
- Nghe rồi, nghe nói con bé đó còn chưa từng có kinh nghiệm gì. Thật ra sáng nay thấy nó vào phòng sếp, đi qua chỗ tớ tớ nhìn thấy rồi. Nó cũng xinh, cao ráo nhưng nói thật ngày hôm qua tuyển tớ còn thấy nhiều người đẹp hơn nó ấy. Cậu biết lý do gì mà sếp chọn nó không? - Tất nhiên tớ không rồi, sếp Văn khó tính thế nào cậu biết mà, nhưng không ai biết lý do gì mà nó được vào đây cả. Nếu nói về ngoại hình càng không đúng, trước nay sếp chưa bao giờ để ý đến bất kỳ đứa con gái nào dù xinh đẹp cỡ nào. Cũng không biết thân thế con bé ấy ra sao nhỉ? Tớ thấy tò mò quá…
- Ừ, chắc nhiều người cũng thắc mắc như bọn mình, mà thôi thôi đừng nói nữa có người nghe thấy lại phiền ra.
Tiếng hai người phụ nữ cười đùa khuất dần, cô lúc này mới dám mở cửa bước ra. Đoạn hội thoại vừa rồi khiến tâm trạng Nhiên lại một lần nữa trở nên tệ hại. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại sự bình thản, phải rồi thứ cô quan tâm khi đến công ty này chỉ có hai điều, thứ nhất là tiền lương, thứ hai là toàn bộ những thứ liên quan đến cái chết của ba mẹ cô. Nhiên lấy nước vỗ vỗ lên mặt, thoa lại chút son rồi trở về phòng làm việc. Văn vẫn đang ngồi suy tư bên máy tính, anh ta hý hoáy gõ chữ thi thoảng lại nhìn vào tập tài liệu bên cạnh dường như anh ta đang tập trung cao độ cho công việc của mình. Cô cúi đầu bất chợt nghĩ đến lời hôm qua Quân nói trong lòng bất chợt dấy lên một nỗi buồn. Nhiên biết từ lâu mơ ước cháy bỏng của anh là được đi đến Canada, anh từng kể với cô rằng khi anh học năm thứ hai đại học nhà trường tổ chức một cuộc thi để giành suất học bổng ở Canada. Anh đã cật lực ngày đêm học hành cuối cùng anh là một trong ba người được học bổng đó, nhưng rồi ba anh mất ngay trước ngày anh đi chỉ hơn một tuần trong một vụ tai nạn giao thông. Cái tin sét đánh đó là nỗi đau, cũng là sự tiếc nuối của anh đến tận bây giờ. Khoảng thời gian cô gặp anh là lúc anh cũng chỉ mới ra trường được một năm, cô cũng không thể hiểu nổi tại sao một chàng trai xuất sắc như anh cuối cùng ra trường lại phải làm ở một công ty với mức lương thấp chỉ đủ sống. Nhưng cho đến ngày hôm nay cô hoàn toàn hiểu, đôi khi chỉ giỏi thôi chưa chắc đã phải là tất cả. Gia đình anh không có bất cứ mối quan hệ nào, mọi khả năng xin việc đều tự anh tạo ra. Cô gặp anh trong một lần anh và cô đều đến xin việc tại một công ty nhưng ở vị trí khác nhau, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ yêu một người khi bản thân cô còn chưa thể lo nổi cho mình. Nhưng rồi sự chân thành của anh khiến cô xiêu lòng, nhưng thật tiếc cuối cùng anh được nhận vào công ty còn cô lại bị từ chối ngay sau khi phỏng vấn.
- Cô đi theo tôi.
Tiếng nói của Văn kéo Nhiên ra khỏi thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô hơi lúng túng hỏi lại:
- Đi đâu vậy thưa Giám đốc?
- Tôi có việc cần sang gặp lãnh đạo xin ý kiến.
Cô ngập ngừng nhìn anh ta, lòng dấy lên một tia hy vọng hỏi tiếp:
- Là Tập đoàn Bình Minh sao?
- Đúng vậy.
Nhiên bật dậy, lóc cóc đi theo anh ta xuống sảnh rồi ra phía trước cổng chờ, khi chiếc xe Camry của Văn tiến đến Nhiên liền lật đật ngồi lên như một cỗ máy. Nhiên khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng đến mức cô không dám cất lời chỉ hơi cúi đầu nhìn ra bên ngoài đường.
- Trưa cô muốn ăn gì?
Văn lên tiếng phá tan bầu không khí nhạt nhẽo của hai người, cô ngước to đôi mắt hỏi lại:
- Chẳng phải công ty có cơm sao thưa Giám đốc?
- Đúng, nhưng hôm nay tôi và cô đi sẽ khá muộn nên chắc chỉ có ăn ngoài thôi.
- Vậy ăn gì cũng được, tôi rất dễ ăn.
Văn không đáp, vẻ mặt vẫn hờ hững lái xe. Nhiên quay sang nhìn Văn, không thể hiểu nổi gã đàn ông rốt cuộc có tính cách thế nào, lúc này cô mới quan sát kỹ, anh ta có đôi mắt vô cùng sáng, anh ta mặc chiếc áo sơ mi tối màu nhưng tay áo xắn một chút, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu với những ngón tay thon dài. Bất chợt cô thấy phía trên mu bàn tay anh ta hướng về ngón cái có một vết sẹo, một vết sẹo hình tròn khá lớn giống như bị cắn. Nhiên bỗng cảm thấy có thứ gì đó quen thuộc nhưng lại mơ hồ vô cùng, cô thở mạnh một hơi, nhìn anh ta rồi lấy hết can đảm hỏi:
- Thưa giám đốc, tôi có chuyện muốn hỏi được không?
Anh ta đáp lại giọng không chút cảm xúc:
- Cô hỏi đi!
- Vết sẹo trên tay anh là vì đâu mà có vậy?
Anh ta hơi sững người lại một chút rồi đáp:
- Tại sao cô lại hỏi vậy?
- Vì tôi cảm thấy có chút tò mò thôi.
- Thế sao? Vết sẹo trên tay tôi là do hồi nhỏ cùng lũ bạn đi trêu chó rồi bị cắn, cũng may hồi đó đi tiêm phòng dại nếu không chắc không qua nổi.
Nhiên thấy Văn nói thế cũng không dám hỏi thêm lại có chút thấy xấu hổ, bầu không khí giữa hai người lần nữa trở nên ảm đạm vô cùng. Chiếc xe đỗ xịch ở trước cổng lớn của tập đoàn Bình Minh, cô ngước mắt lên nhìn, một cơ ngơi đồ sộ đang hiện ra trước mắt trái tim bỗng quặn thắt lại. Mười một năm rồi, mười một năm rồi công ty nhỏ bé giờ đã lớn thế này, không ngờ vạn vật lại có thể thay đổi chóng mặt đến như vậy. Chẳng biết hồi nhỏ cô đã từng đến đây bao nhiêu lần, những bậc thang cũ kỹ cô từng chơi ở đây cũng trở nên đẹp đẽ. Hoá ra trên đời này không phải cứ cô đau thương thì thế giới cũng trở nên đau thương, cho dù gia đình cô có bao nhiêu biến cố xảy ra thì thế giới vẫn xoay vần, cô có khóc thì ngoài kia vẫn có hàng ngàn hàng vạn người đang cười trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
- Đi thôi.
Văn cất tiếng giục kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô thở dài ôm chiếc cặp da vào người đi theo anh ta. Đại sảnh to lớn với nền đá màu thạch anh vô cùng lộng lẫy. Văn đứng ở ngay giữa sảnh rút điện thoại gọi cho ai đó rồi im lặng đứng chờ. Cô cũng không dám hỏi thêm gì, đảo mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, có vẻ như đều được trang hoàng xây dựng lại rất tỉ mỉ, cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ. Giá như đây không phải ký ức buồn với cô cô đã thầm trầm trồ ngưỡng mộ những người đã xây dựng cho công ty trở thành tập đoàn lớn thế này.
- Chào Chủ tịch, chào Giám đốc Thanh!
Tiếng Văn bên cạnh nói lớn khiến cô giật mình ngoảnh lại, trước mặt cô là hai người đàn ông to cao mặc vest vô cùng lịch sự. Văn quay sang cô rồi nói tiếp:
- Cô Nhiên, giới thiệu với cô một chút đây là Chủ tịch Tập đoàn Bình Minh, ông Nguyễn Đình Minh.
Anh ta chỉ vào người đàn ông đeo kính, mái tóc đã điểm vài sợi bạc. Cô gật đầu mỉm cười đưa tay ra cúi gập người lịch sự nói:
- Chào ngài, rất hân hạnh được gặp ngài.
Ông ta nhìn cô, hơi nhíu mày, ánh mắt vừa tò mò lại xen lẫn ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng đưa tay ra đáp lại:
- Chào cô, hân hạnh.
Văn lại chỉ người sang hướng người đàn ông còn lại nói:
- Còn đây, Giám đốc bộ phận trung tâm, ông Vũ Văn Thanh
Nhiên lúc này mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cô hướng thẳng mắt vào ông ta đột nhiên toàn thân cô bỗng trở nên run rẩy vô cùng. Một gương mặt dù đã già hơn trước vài phần nhưng cô không thể nào quên. Cô lùi lại một bước, toàn thân bỗng nóng bừng, tai cô gần như ù đi, là hắn ta. Chắc chắn là hắn ta, cô ôm chặt chiếc cặp da thở mạnh.
- Cô Nhiên, có chuyện gì sao?
Hắn ta có vẻ ngạc nhiên hỏi lại, cô nhắm mắt hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh đưa tay ra rồi nói:
- Chào ông, hân hạnh được gặp.
Hắn ta đưa cánh tay về phía cô, nhìn cô với điệu bộ vừa khó hiểu xen lẫn chút khó chịu gật đầu đáp:
- Chào cô.
Văn nãy giờ đều nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô, trong lòng anh ta bỗng nảy sinh một cảm giác thương đau. Anh ta kéo cô lên một chút rồi nói:
- Còn đây, giới thiệu với hai người đây là cô Nhiên, thư ký mới của tôi.
Hai người đàn ông trước mặt gật đầu, hướng về cô một nụ cười xã giao. Văn đứng gần lại phía Nhiên, che hẳn một bên người cô sau đó lấy cặp tài liệu đưa cho hai người phía trước rồi nói thêm mấy câu liên quan đến công việc, lúc này cô mới có chút bình tĩnh trở lại. Văn lấy cặp tài liệu đưa cho chủ tịch Minh, nói vài lời sau đó hai người quay trở lại xe, Nhiên nhìn đồng hồ lúc này đã là gần mười hai giờ trưa. Văn xoay vô lăng tiến chiếc xe ra khỏi cổng, bất chợt lên tiếng:
- Cô có chuyện gì sao?
Cô hơi ngạc nhiên chưa kịp trả lời anh ta lại nói tiếp:
- Cô quen giám đốc Thanh sao?
- Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?
- Vì biểu hiện của cô khi gặp ông Thanh rất lạ.
- Không, tại tôi thấy ông ta giống người tôi từng biết thôi.
Văn không thèm nhìn cô, hờ hững hỏi một câu không liên quan:
- Cô muốn đi ăn gì đó không?
Nhiên gật đầu, bụng cô cũng bắt đầu đói meo, anh ta không lái xe về công ty mà quẹo thẳng đến một hẻm nhỏ. Chiếc xe không thể đi được vào nên phải gửi bên ngoài, cô để cặp da trên xe rồi lẽo đẽo theo Văn đi vào trong. Một quán nhỏ nhưng sạch sẽ nằm ở giữa ngõ, cô hơi ngạc nhiên vì không nghĩ người như Văn lại có thể chọn quán này để ăn. Bỗng dưng cô cảm thấy trong lòng có chút gì đó nghẹn lại, một hương vị thơm nồng quen thuộc chợt ùa về. Cái mùi chua chua, cay cay của nước dùng, lại có thơm mùi thơm của cá rán khiến cô không kìm được mà khẽ xót xa. Quán này bán món ăn mà cô yêu thích nhất “Bún cá”. Nhiên nhìn Văn, không thể nghĩ rằng anh ta lại có sở thích về ẩm thực giống mình. Hồi nhỏ không biết bao lần cô đã đòi đi ăn bằng được món bún cá, những quán quen còn nhớ được cả tên cô, nhưng cũng đã hơn mười năm nay cô rất ít được ăn lại món này. Cô kéo ghế ngồi đối diện Văn, anh ta đã nhanh chóng gọi hai bát bún cá đầy ắp, rồi quay qua nói với cô:
- Ở đây chỉ độc nhất có bún cá thôi, không có món gì khác, còn muốn uống nước gì cô tự gọi.
Nhiên gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau không nói thêm gì đến khi người phục vụ mang bát bún cá đặt lên bàn, cô vừa ăn vừa hít hà cảm nhận cái hương vị tuổi thơ ùa về trong lòng bỗng ấm áp vô cùng. Ăn xong Văn lái xe thẳng về công ty, anh ta ném cho cô một loạt hồ sơ rồi bảo cô đánh máy hết lại. Cô nhìn đống hồ sơ trước mặt, tuy rằng rất nhiều nhưng ít nhất cũng có việc cho cô đỡ nhàm chán lúc này. Chẳng biết cô đã ngồi đánh máy lâu thế nào, chỉ biết khi cô cảm thấy lưng đã mỏi nhìn ra ngoài thì trời đã nhá nhem tối. Nhiên đứng dậy, đi lại một chút rồi trở về bàn, đồng hồ lúc này đã chỉ gần sáu giờ tối. Lúc trở về công ty là hai giờ vậy có nghĩa cô đã ngồi như thế gần bốn tiếng, sức chịu đựng của cô cũng thật lớn. Điện thoại bàn bỗng reo lên, cô dụi mắt nhìn màn hình, là số của Văn liền vội vàng ấn nút nghe, chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
Cô đi lấy cơm đi, về phòng ăn rồi chúng ta làm tiếp.
Nhiên khó hiểu nhìn vào trong là Văn vừa gọi cho cô, chỉ cách nhau một tấm kính mà anh ta còn chẳng thèm gọi trực tiếp. Cô uể oải xuống dưới bếp ăn của công ty thì thấy vắng tanh, chỉ có thư ký Trà đang đứng đợi. Anh ta đưa cho cô hai hộp cơm rồi nói.
- Cô mang lên cho sếp đi, nhân viên ăn xong cả rồi. Cô ăn thì mang hộp cơm của mình ra ngoài ăn nhé, Giám đốc không thích ăn cơm cùng nhân viên đâu.
Nhiên hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng gật đầu mang cơm về phòng đưa cho Văn một hộp cơm rồi bê hộp cơm của mình ra ngoài.
- Cô đi đâu vậy?
- Tôi ra ngoài ăn.
- Ở đây ăn luôn đi, ra ngoài rồi tôi cần biết gọi cô ở đâu?
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng phải anh không thích ăn cơm chung cùng nhân viên sao?
Anh ta nhìn cô, ánh mắt khó chịu gắt lên:
- Tôi bảo cô ăn ở đây thì ăn ở đây, đừng nói nhiều.
Nhiên tức giận trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ ngồi vào ghế sofa trước mặt ăn cơm. Ăn xong cô làm nốt hồ sơ, làm xong cũng đến bảy rưỡi. Cô lấy máy nhắn tin cho Quân nhưng không thấy trả lời, bên trong phòng Văn vẫn đang làm việc. Còn ba mươi phút nữa mới được về. Cô sốt ruột, ôm tập hồ sơ vào phòng anh ta rồi nói:
- Tôi làm xong rồi…
Anh ta nhìn cô lãnh đạm đáp:
- Ừm!
Cô lấy hết can đảm nói tiếp:
- Tôi về được chứ?
Anh ta nhìn đồng hồ, bất chợt tắt máy rồi nói:
- Được rồi cũng muộn rồi, tôi cũng nghỉ thôi cô về đi.
Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng không dám thể hiện chỉ sợ rằng anh ta sẽ đổi ý trong chốc lát. Cô vội ra bàn, lấy đồ rồi đi xuống dưới sau đó ra cổng lấy máy gọi cho Quân. Nhưng anh không bắt máy, cô gọi đến lần thứ hai, thứ ba vẫn không hề bắt máy. Đường phố lúc này không còn đông đúc như lúc tan tầm, cô gọi thêm năm sáu lượt nhưng anh vẫn không nghe. Nhiên thở dài không biết rốt cuộc anh làm gì mà không nghe máy của cô. Kít, tiếng phanh xe khiến cô giật mình, cô ngoảnh lại, chiếc camry quen thuộc dưng ngay phía chân cô, Văn mở cửa kính xe rồi nói:
- Sao cô còn chưa về?
Cô lúng túng đáp:
- Tôi về bây giờ đây.
- Cô đi gì về?
- Chắc tôi đi xe bus.
- Chắc?
Văn nhấn mạnh lại, rồi nói tiếp:
- Lên đây tôi đưa cô về.
Cô rối rít xua tay đáp:
- Không cần đâu ạ,tôi về được. Tôi đi xe bus cũng được.
Anh ta lạnh lùng ra lệnh:
- Lên xe đi, tôi bắt tăng ca thì tôi có trách nhiệm đưa cô về. Nếu cô sợ chồng cô ghen tôi sẽ dừng ở gần đó cô đi bộ về.
Văn nhấn mạnh chữ chồng, điệu bộ có vẻ mỉa mai, Nhiên thở dài không từ chối nữa mà mở cửa bước lên xe. Cô đọc địa chỉ, chiếc xe theo hướng Đông đi về địa chỉ phòng trọ của cô. Gần đến nơi anh ta dừng lại rồi nói:
- Cô xuống đây đi.
Nhiên mở cửa xe bước ra định chào anh ta đã đóng sập cửa xe trước mặt cô rồi phóng xe đi thẳng. Cô có chút hụt hẫng, xoay người đi vội về phòng. Vào đến phòng cô lắc đầu ngán ngẩm, hai chiếc tất của Quân vứt mỗi nơi một chiếc, thắt lưng ném ở ngay giữa sàn nhà mùi rượu nồng nặc bốc ra. Nhiên mở cửa phòng ngủ, Quân đang nằm trên đó ngủ say, khuôn mặt vẫn còn vết tích của rượu đỏ ửng liền nhanh chóng lấy cây lau nhà lau qua sàn rồi nhặt đống quần áo bẩn mang đi giặt. Trời đầu hè nên dù ban ngày có nóng tối vẫn se lạnh, giặt xong tay cô lạnh cóng, cô phơi xong quần áo xuống cũng gần chín giờ, đây không phải lần đầu Quân uống say thế này, ở cùng anh cô mới nhận ra anh khá bừa bộn, bình thường lúc cô chưa đi làm còn có thời gian dọn dẹp nên không hề kêu than, còn hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Anh vẫn đang ngủ say trên tấm đệm trải xuống đất, cô mở tủ lấy chiếc cặp da ra ngoài ghế ngồi. Một xấp giấy cũng đã hơi ố vàng được cô lôi ra, cô lục lọi một lúc rồi nhặt ra một tờ giấy, bên trên có tấm ảnh thẻ của một người đàn ông khẽ nhắm mắt có thứ gì đó cuộn lên trong lòng. Gã đàn ông hôm nay cô gặp chính là hắn không còn có thể nhầm đi đâu được nữa rồi. Cô đọc mấy dòng chữ ghi trên tờ giấy, bàn tay nắm chặt đầy tức giận:
"Vũ Văn Thanh (31/08/1965) - Trưởng phòng kinh doanh"
Thanh, chính hắn ta không còn sai được nữa, còn bốn người, cô phải tìm cho ra hết bốn tên còn lại.
- Này, nghe tin gì chưa? Hôm qua Giám đốc tuyển thư ký đấy, là nữ mà còn chỉ tốt nghiệp trường đại học bình thường cơ.
Tiếng nói phía bên ngoài khiến cô khựng lại, một giọng nói khác đầy khinh bỉ đáp lại:
- Nghe rồi, nghe nói con bé đó còn chưa từng có kinh nghiệm gì. Thật ra sáng nay thấy nó vào phòng sếp, đi qua chỗ tớ tớ nhìn thấy rồi. Nó cũng xinh, cao ráo nhưng nói thật ngày hôm qua tuyển tớ còn thấy nhiều người đẹp hơn nó ấy. Cậu biết lý do gì mà sếp chọn nó không? - Tất nhiên tớ không rồi, sếp Văn khó tính thế nào cậu biết mà, nhưng không ai biết lý do gì mà nó được vào đây cả. Nếu nói về ngoại hình càng không đúng, trước nay sếp chưa bao giờ để ý đến bất kỳ đứa con gái nào dù xinh đẹp cỡ nào. Cũng không biết thân thế con bé ấy ra sao nhỉ? Tớ thấy tò mò quá…
- Ừ, chắc nhiều người cũng thắc mắc như bọn mình, mà thôi thôi đừng nói nữa có người nghe thấy lại phiền ra.
Tiếng hai người phụ nữ cười đùa khuất dần, cô lúc này mới dám mở cửa bước ra. Đoạn hội thoại vừa rồi khiến tâm trạng Nhiên lại một lần nữa trở nên tệ hại. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại sự bình thản, phải rồi thứ cô quan tâm khi đến công ty này chỉ có hai điều, thứ nhất là tiền lương, thứ hai là toàn bộ những thứ liên quan đến cái chết của ba mẹ cô. Nhiên lấy nước vỗ vỗ lên mặt, thoa lại chút son rồi trở về phòng làm việc. Văn vẫn đang ngồi suy tư bên máy tính, anh ta hý hoáy gõ chữ thi thoảng lại nhìn vào tập tài liệu bên cạnh dường như anh ta đang tập trung cao độ cho công việc của mình. Cô cúi đầu bất chợt nghĩ đến lời hôm qua Quân nói trong lòng bất chợt dấy lên một nỗi buồn. Nhiên biết từ lâu mơ ước cháy bỏng của anh là được đi đến Canada, anh từng kể với cô rằng khi anh học năm thứ hai đại học nhà trường tổ chức một cuộc thi để giành suất học bổng ở Canada. Anh đã cật lực ngày đêm học hành cuối cùng anh là một trong ba người được học bổng đó, nhưng rồi ba anh mất ngay trước ngày anh đi chỉ hơn một tuần trong một vụ tai nạn giao thông. Cái tin sét đánh đó là nỗi đau, cũng là sự tiếc nuối của anh đến tận bây giờ. Khoảng thời gian cô gặp anh là lúc anh cũng chỉ mới ra trường được một năm, cô cũng không thể hiểu nổi tại sao một chàng trai xuất sắc như anh cuối cùng ra trường lại phải làm ở một công ty với mức lương thấp chỉ đủ sống. Nhưng cho đến ngày hôm nay cô hoàn toàn hiểu, đôi khi chỉ giỏi thôi chưa chắc đã phải là tất cả. Gia đình anh không có bất cứ mối quan hệ nào, mọi khả năng xin việc đều tự anh tạo ra. Cô gặp anh trong một lần anh và cô đều đến xin việc tại một công ty nhưng ở vị trí khác nhau, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ yêu một người khi bản thân cô còn chưa thể lo nổi cho mình. Nhưng rồi sự chân thành của anh khiến cô xiêu lòng, nhưng thật tiếc cuối cùng anh được nhận vào công ty còn cô lại bị từ chối ngay sau khi phỏng vấn.
- Cô đi theo tôi.
Tiếng nói của Văn kéo Nhiên ra khỏi thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô hơi lúng túng hỏi lại:
- Đi đâu vậy thưa Giám đốc?
- Tôi có việc cần sang gặp lãnh đạo xin ý kiến.
Cô ngập ngừng nhìn anh ta, lòng dấy lên một tia hy vọng hỏi tiếp:
- Là Tập đoàn Bình Minh sao?
- Đúng vậy.
Nhiên bật dậy, lóc cóc đi theo anh ta xuống sảnh rồi ra phía trước cổng chờ, khi chiếc xe Camry của Văn tiến đến Nhiên liền lật đật ngồi lên như một cỗ máy. Nhiên khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng đến mức cô không dám cất lời chỉ hơi cúi đầu nhìn ra bên ngoài đường.
- Trưa cô muốn ăn gì?
Văn lên tiếng phá tan bầu không khí nhạt nhẽo của hai người, cô ngước to đôi mắt hỏi lại:
- Chẳng phải công ty có cơm sao thưa Giám đốc?
- Đúng, nhưng hôm nay tôi và cô đi sẽ khá muộn nên chắc chỉ có ăn ngoài thôi.
- Vậy ăn gì cũng được, tôi rất dễ ăn.
Văn không đáp, vẻ mặt vẫn hờ hững lái xe. Nhiên quay sang nhìn Văn, không thể hiểu nổi gã đàn ông rốt cuộc có tính cách thế nào, lúc này cô mới quan sát kỹ, anh ta có đôi mắt vô cùng sáng, anh ta mặc chiếc áo sơ mi tối màu nhưng tay áo xắn một chút, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu với những ngón tay thon dài. Bất chợt cô thấy phía trên mu bàn tay anh ta hướng về ngón cái có một vết sẹo, một vết sẹo hình tròn khá lớn giống như bị cắn. Nhiên bỗng cảm thấy có thứ gì đó quen thuộc nhưng lại mơ hồ vô cùng, cô thở mạnh một hơi, nhìn anh ta rồi lấy hết can đảm hỏi:
- Thưa giám đốc, tôi có chuyện muốn hỏi được không?
Anh ta đáp lại giọng không chút cảm xúc:
- Cô hỏi đi!
- Vết sẹo trên tay anh là vì đâu mà có vậy?
Anh ta hơi sững người lại một chút rồi đáp:
- Tại sao cô lại hỏi vậy?
- Vì tôi cảm thấy có chút tò mò thôi.
- Thế sao? Vết sẹo trên tay tôi là do hồi nhỏ cùng lũ bạn đi trêu chó rồi bị cắn, cũng may hồi đó đi tiêm phòng dại nếu không chắc không qua nổi.
Nhiên thấy Văn nói thế cũng không dám hỏi thêm lại có chút thấy xấu hổ, bầu không khí giữa hai người lần nữa trở nên ảm đạm vô cùng. Chiếc xe đỗ xịch ở trước cổng lớn của tập đoàn Bình Minh, cô ngước mắt lên nhìn, một cơ ngơi đồ sộ đang hiện ra trước mắt trái tim bỗng quặn thắt lại. Mười một năm rồi, mười một năm rồi công ty nhỏ bé giờ đã lớn thế này, không ngờ vạn vật lại có thể thay đổi chóng mặt đến như vậy. Chẳng biết hồi nhỏ cô đã từng đến đây bao nhiêu lần, những bậc thang cũ kỹ cô từng chơi ở đây cũng trở nên đẹp đẽ. Hoá ra trên đời này không phải cứ cô đau thương thì thế giới cũng trở nên đau thương, cho dù gia đình cô có bao nhiêu biến cố xảy ra thì thế giới vẫn xoay vần, cô có khóc thì ngoài kia vẫn có hàng ngàn hàng vạn người đang cười trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
- Đi thôi.
Văn cất tiếng giục kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô thở dài ôm chiếc cặp da vào người đi theo anh ta. Đại sảnh to lớn với nền đá màu thạch anh vô cùng lộng lẫy. Văn đứng ở ngay giữa sảnh rút điện thoại gọi cho ai đó rồi im lặng đứng chờ. Cô cũng không dám hỏi thêm gì, đảo mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, có vẻ như đều được trang hoàng xây dựng lại rất tỉ mỉ, cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ. Giá như đây không phải ký ức buồn với cô cô đã thầm trầm trồ ngưỡng mộ những người đã xây dựng cho công ty trở thành tập đoàn lớn thế này.
- Chào Chủ tịch, chào Giám đốc Thanh!
Tiếng Văn bên cạnh nói lớn khiến cô giật mình ngoảnh lại, trước mặt cô là hai người đàn ông to cao mặc vest vô cùng lịch sự. Văn quay sang cô rồi nói tiếp:
- Cô Nhiên, giới thiệu với cô một chút đây là Chủ tịch Tập đoàn Bình Minh, ông Nguyễn Đình Minh.
Anh ta chỉ vào người đàn ông đeo kính, mái tóc đã điểm vài sợi bạc. Cô gật đầu mỉm cười đưa tay ra cúi gập người lịch sự nói:
- Chào ngài, rất hân hạnh được gặp ngài.
Ông ta nhìn cô, hơi nhíu mày, ánh mắt vừa tò mò lại xen lẫn ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng đưa tay ra đáp lại:
- Chào cô, hân hạnh.
Văn lại chỉ người sang hướng người đàn ông còn lại nói:
- Còn đây, Giám đốc bộ phận trung tâm, ông Vũ Văn Thanh
Nhiên lúc này mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cô hướng thẳng mắt vào ông ta đột nhiên toàn thân cô bỗng trở nên run rẩy vô cùng. Một gương mặt dù đã già hơn trước vài phần nhưng cô không thể nào quên. Cô lùi lại một bước, toàn thân bỗng nóng bừng, tai cô gần như ù đi, là hắn ta. Chắc chắn là hắn ta, cô ôm chặt chiếc cặp da thở mạnh.
- Cô Nhiên, có chuyện gì sao?
Hắn ta có vẻ ngạc nhiên hỏi lại, cô nhắm mắt hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh đưa tay ra rồi nói:
- Chào ông, hân hạnh được gặp.
Hắn ta đưa cánh tay về phía cô, nhìn cô với điệu bộ vừa khó hiểu xen lẫn chút khó chịu gật đầu đáp:
- Chào cô.
Văn nãy giờ đều nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô, trong lòng anh ta bỗng nảy sinh một cảm giác thương đau. Anh ta kéo cô lên một chút rồi nói:
- Còn đây, giới thiệu với hai người đây là cô Nhiên, thư ký mới của tôi.
Hai người đàn ông trước mặt gật đầu, hướng về cô một nụ cười xã giao. Văn đứng gần lại phía Nhiên, che hẳn một bên người cô sau đó lấy cặp tài liệu đưa cho hai người phía trước rồi nói thêm mấy câu liên quan đến công việc, lúc này cô mới có chút bình tĩnh trở lại. Văn lấy cặp tài liệu đưa cho chủ tịch Minh, nói vài lời sau đó hai người quay trở lại xe, Nhiên nhìn đồng hồ lúc này đã là gần mười hai giờ trưa. Văn xoay vô lăng tiến chiếc xe ra khỏi cổng, bất chợt lên tiếng:
- Cô có chuyện gì sao?
Cô hơi ngạc nhiên chưa kịp trả lời anh ta lại nói tiếp:
- Cô quen giám đốc Thanh sao?
- Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?
- Vì biểu hiện của cô khi gặp ông Thanh rất lạ.
- Không, tại tôi thấy ông ta giống người tôi từng biết thôi.
Văn không thèm nhìn cô, hờ hững hỏi một câu không liên quan:
- Cô muốn đi ăn gì đó không?
Nhiên gật đầu, bụng cô cũng bắt đầu đói meo, anh ta không lái xe về công ty mà quẹo thẳng đến một hẻm nhỏ. Chiếc xe không thể đi được vào nên phải gửi bên ngoài, cô để cặp da trên xe rồi lẽo đẽo theo Văn đi vào trong. Một quán nhỏ nhưng sạch sẽ nằm ở giữa ngõ, cô hơi ngạc nhiên vì không nghĩ người như Văn lại có thể chọn quán này để ăn. Bỗng dưng cô cảm thấy trong lòng có chút gì đó nghẹn lại, một hương vị thơm nồng quen thuộc chợt ùa về. Cái mùi chua chua, cay cay của nước dùng, lại có thơm mùi thơm của cá rán khiến cô không kìm được mà khẽ xót xa. Quán này bán món ăn mà cô yêu thích nhất “Bún cá”. Nhiên nhìn Văn, không thể nghĩ rằng anh ta lại có sở thích về ẩm thực giống mình. Hồi nhỏ không biết bao lần cô đã đòi đi ăn bằng được món bún cá, những quán quen còn nhớ được cả tên cô, nhưng cũng đã hơn mười năm nay cô rất ít được ăn lại món này. Cô kéo ghế ngồi đối diện Văn, anh ta đã nhanh chóng gọi hai bát bún cá đầy ắp, rồi quay qua nói với cô:
- Ở đây chỉ độc nhất có bún cá thôi, không có món gì khác, còn muốn uống nước gì cô tự gọi.
Nhiên gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau không nói thêm gì đến khi người phục vụ mang bát bún cá đặt lên bàn, cô vừa ăn vừa hít hà cảm nhận cái hương vị tuổi thơ ùa về trong lòng bỗng ấm áp vô cùng. Ăn xong Văn lái xe thẳng về công ty, anh ta ném cho cô một loạt hồ sơ rồi bảo cô đánh máy hết lại. Cô nhìn đống hồ sơ trước mặt, tuy rằng rất nhiều nhưng ít nhất cũng có việc cho cô đỡ nhàm chán lúc này. Chẳng biết cô đã ngồi đánh máy lâu thế nào, chỉ biết khi cô cảm thấy lưng đã mỏi nhìn ra ngoài thì trời đã nhá nhem tối. Nhiên đứng dậy, đi lại một chút rồi trở về bàn, đồng hồ lúc này đã chỉ gần sáu giờ tối. Lúc trở về công ty là hai giờ vậy có nghĩa cô đã ngồi như thế gần bốn tiếng, sức chịu đựng của cô cũng thật lớn. Điện thoại bàn bỗng reo lên, cô dụi mắt nhìn màn hình, là số của Văn liền vội vàng ấn nút nghe, chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
Cô đi lấy cơm đi, về phòng ăn rồi chúng ta làm tiếp.
Nhiên khó hiểu nhìn vào trong là Văn vừa gọi cho cô, chỉ cách nhau một tấm kính mà anh ta còn chẳng thèm gọi trực tiếp. Cô uể oải xuống dưới bếp ăn của công ty thì thấy vắng tanh, chỉ có thư ký Trà đang đứng đợi. Anh ta đưa cho cô hai hộp cơm rồi nói.
- Cô mang lên cho sếp đi, nhân viên ăn xong cả rồi. Cô ăn thì mang hộp cơm của mình ra ngoài ăn nhé, Giám đốc không thích ăn cơm cùng nhân viên đâu.
Nhiên hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng gật đầu mang cơm về phòng đưa cho Văn một hộp cơm rồi bê hộp cơm của mình ra ngoài.
- Cô đi đâu vậy?
- Tôi ra ngoài ăn.
- Ở đây ăn luôn đi, ra ngoài rồi tôi cần biết gọi cô ở đâu?
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng phải anh không thích ăn cơm chung cùng nhân viên sao?
Anh ta nhìn cô, ánh mắt khó chịu gắt lên:
- Tôi bảo cô ăn ở đây thì ăn ở đây, đừng nói nhiều.
Nhiên tức giận trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ ngồi vào ghế sofa trước mặt ăn cơm. Ăn xong cô làm nốt hồ sơ, làm xong cũng đến bảy rưỡi. Cô lấy máy nhắn tin cho Quân nhưng không thấy trả lời, bên trong phòng Văn vẫn đang làm việc. Còn ba mươi phút nữa mới được về. Cô sốt ruột, ôm tập hồ sơ vào phòng anh ta rồi nói:
- Tôi làm xong rồi…
Anh ta nhìn cô lãnh đạm đáp:
- Ừm!
Cô lấy hết can đảm nói tiếp:
- Tôi về được chứ?
Anh ta nhìn đồng hồ, bất chợt tắt máy rồi nói:
- Được rồi cũng muộn rồi, tôi cũng nghỉ thôi cô về đi.
Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng không dám thể hiện chỉ sợ rằng anh ta sẽ đổi ý trong chốc lát. Cô vội ra bàn, lấy đồ rồi đi xuống dưới sau đó ra cổng lấy máy gọi cho Quân. Nhưng anh không bắt máy, cô gọi đến lần thứ hai, thứ ba vẫn không hề bắt máy. Đường phố lúc này không còn đông đúc như lúc tan tầm, cô gọi thêm năm sáu lượt nhưng anh vẫn không nghe. Nhiên thở dài không biết rốt cuộc anh làm gì mà không nghe máy của cô. Kít, tiếng phanh xe khiến cô giật mình, cô ngoảnh lại, chiếc camry quen thuộc dưng ngay phía chân cô, Văn mở cửa kính xe rồi nói:
- Sao cô còn chưa về?
Cô lúng túng đáp:
- Tôi về bây giờ đây.
- Cô đi gì về?
- Chắc tôi đi xe bus.
- Chắc?
Văn nhấn mạnh lại, rồi nói tiếp:
- Lên đây tôi đưa cô về.
Cô rối rít xua tay đáp:
- Không cần đâu ạ,tôi về được. Tôi đi xe bus cũng được.
Anh ta lạnh lùng ra lệnh:
- Lên xe đi, tôi bắt tăng ca thì tôi có trách nhiệm đưa cô về. Nếu cô sợ chồng cô ghen tôi sẽ dừng ở gần đó cô đi bộ về.
Văn nhấn mạnh chữ chồng, điệu bộ có vẻ mỉa mai, Nhiên thở dài không từ chối nữa mà mở cửa bước lên xe. Cô đọc địa chỉ, chiếc xe theo hướng Đông đi về địa chỉ phòng trọ của cô. Gần đến nơi anh ta dừng lại rồi nói:
- Cô xuống đây đi.
Nhiên mở cửa xe bước ra định chào anh ta đã đóng sập cửa xe trước mặt cô rồi phóng xe đi thẳng. Cô có chút hụt hẫng, xoay người đi vội về phòng. Vào đến phòng cô lắc đầu ngán ngẩm, hai chiếc tất của Quân vứt mỗi nơi một chiếc, thắt lưng ném ở ngay giữa sàn nhà mùi rượu nồng nặc bốc ra. Nhiên mở cửa phòng ngủ, Quân đang nằm trên đó ngủ say, khuôn mặt vẫn còn vết tích của rượu đỏ ửng liền nhanh chóng lấy cây lau nhà lau qua sàn rồi nhặt đống quần áo bẩn mang đi giặt. Trời đầu hè nên dù ban ngày có nóng tối vẫn se lạnh, giặt xong tay cô lạnh cóng, cô phơi xong quần áo xuống cũng gần chín giờ, đây không phải lần đầu Quân uống say thế này, ở cùng anh cô mới nhận ra anh khá bừa bộn, bình thường lúc cô chưa đi làm còn có thời gian dọn dẹp nên không hề kêu than, còn hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Anh vẫn đang ngủ say trên tấm đệm trải xuống đất, cô mở tủ lấy chiếc cặp da ra ngoài ghế ngồi. Một xấp giấy cũng đã hơi ố vàng được cô lôi ra, cô lục lọi một lúc rồi nhặt ra một tờ giấy, bên trên có tấm ảnh thẻ của một người đàn ông khẽ nhắm mắt có thứ gì đó cuộn lên trong lòng. Gã đàn ông hôm nay cô gặp chính là hắn không còn có thể nhầm đi đâu được nữa rồi. Cô đọc mấy dòng chữ ghi trên tờ giấy, bàn tay nắm chặt đầy tức giận:
"Vũ Văn Thanh (31/08/1965) - Trưởng phòng kinh doanh"
Thanh, chính hắn ta không còn sai được nữa, còn bốn người, cô phải tìm cho ra hết bốn tên còn lại.
Danh sách chương