Nhiên mở hộp thư, lấy bức thư còn khá mới đập vào mắt cô chữ ban đầu là “Gửi Cua” liền vội vàng rút hẳn ra đọc.
“Chào Cua của ba, hôm nay nhân chẳng là ngày gì cả ba bỗng dưng muốn viết cho con một lá thư.
Mẹ con kêu mệt, không đi làm được, thế là ba có thời gian thảnh thơi dành cho con đây. Con biết vì sao, ba lại đặt tên con là Cua không? Thật ra không phải vì mấy lý do ba nói với mẹ con đâu, mà bởi hồi nhỏ mẹ con rất sợ Cua vì mấy lần bị nó cắp cho đau điếng mà toàn phải ba thổi cho bớt đau. Ba còn bảo mẹ con rằng sau này lấy nhau đặt tên con là Cua để nhớ ơn ba đã phải lấy hơi thổi cho thế nào. Vậy mà khi ba nhắc, mẹ con thậm chí còn chả nhớ gì đến việc ngày ấy. Mà cũng đúng thôi, mẹ con từ bé đã ngốc nghếch chậm chạp, làm gì cũng kém cỏi nên thôi con đừng chấp mẹ nhé. Ba nói cái này là bí mật của hai ba con mình, nói ra là ba bị mắng té tát đấy, nhưng giờ mẹ con vẫn chả thay đổi gì, vẫn ngốc nghếch chậm chạp thế. Thế nên hồi bé, ba hứa lấy mẹ con lớn lên phải thực hiện, không sợ rằng với cái sự ngốc nghếch của mẹ con lấy các chú khác sẽ bị trả về nơi sản xuất. Nhưng mà, mẹ con đâu còn chỗ dựa nào khác trên đời, ông bà ngoại con mất cùng ngày với bà nội con rồi, mẹ con giờ chỉ dựa vào hai ba con mình thôi. Vậy nên con trong bụng mẹ phải ngoan. Ba nói thế thôi, chứ ba thương mẹ con lắm, mẹ phải chịu khổ sở từ tấm bé rồi, nên mẹ ngốc chút cũng đáng yêu mà con nhỉ. Không biết Cua của ba là con trai hay con gái nhỉ? Nếu là con trai, con nhất định phải bảo vệ đứa em gái thứ hai, còn nếu là con gái thì thôi khỏi cần bảo vệ ai, con chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, mọi việc cứ để ba lo. Ba nói thế này, có vẻ thiên vị giới tính nữ đúng không? Nhưng biết sao giờ, ba thích con gái lắm lắm luôn. Thôi thì con trai sức dài vai rộng, ba vẫn sẽ rất thương nhưng nếu biết ba thích nữ hơn mong con cũng đừng giận ba nha. Con nào cũng là máu thịt của ba với người mà ba yêu thương hết mà. Cua này, con có biết không? Khi con xuất hiện, cả nhà mình còn hơn trúng số độc đắc, thế mới biết con có sức ảnh hưởng lớn thế nào. Nhất là ông nội và mẹ, mà ba kể con nghe. Mẹ con nói ngốc đúng là không sai. Đến ngay cả viên elevit, rồi thì sữa bầu mẹ con cũng không biết đến. Nói cho mặt nghệt cả ra, ba buồn cười lắm mà đâu dám cười. Mẹ con mà điên lên là ba sợ lắm. Bạn bè của ba suốt ngày nói ba hèn, ba sợ vợ, nhưng mà có sao đâu con nhỉ? Vợ mình không sợ thì sợ gì chứ? Ba kể con nghe, hồi bé mẹ con đáng yêu lắm, suốt ngày mặc chiếc váy trắng, đeo đôi giày búp bê léo đẽo chạy theo ba, rồi còn đòi làm cô dâu. Lúc ấy mới có bốn năm tuổi mà máu phết đấy. Ba nghĩ cái cô này không lấy mình, cũng chả ai thèm lấy, thế nên thấy khổ thân quá mà chờ mẹ con suốt gần hai mươi năm nay. Sau này có con rồi, chắc ba sợ cả vợ cả con mất. Mẹ con còn dặn ba, sau này không được chiều con quá kẻo con hư, nhưng ba phải làm sao đây, lỡ mắng con con khóc, ba lại mềm lòng mất. Chắc ba đành giao lại quyền dạy con cho mẹ mất, chứ không con hư mẹ đổ tại ba. Nhưng ba tin Cua của ba sẽ là đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn nhất trần đời này.
Cua này,
Ba bỗng thấy mình lớn hẳn lên Cua à, cảm giác lên chức thật khó tả. Lên chức ở cái tuổi ba mươi này quả thật là niềm hạnh phúc vô bờ. Giá như ba đừng chờ mẹ con đến tận giờ, mà mười tám tuổi bắt ông nội xách trầu cau đến hỏi cưới mẹ con có phải tốt không? Có khi giờ này Cua đã có thêm ba bốn đứa em, hai tay bố xách nách hai đứa, còn mẹ bị hai đứa bám chân khóc nhè ấy nhỉ. Nghĩ thôi mà sao ba hạnh phúc quá đỗi vậy này, ba chỉ ước rằng, chín tháng trôi qua thật nhanh, ba con mình gặp nhau,nhất định cuộc gặp đầu tiên của hai ba con mình, ba sẽ lao đến ôm hôn con mà cho thoả nỗi nhớ nhung. Nghĩ đến đây, mà tay ba run quá này, mấy ngày nay thấy con làm mẹ mệt mà ba xót hết lòng hết ruột. Ba thương mẹ con lắm, con có thương ba thì cố ăn cho khoẻ, đừng làm mẹ mệt nha con. Mẹ một thân một mình trên thế giới này đã quá đáng thương rồi, ba con mình phải yêu thương mẹ nhiều vào đó. Thôi, tay ba run quá, chẳng viết thêm được gì, đợi con ra đời, ba sẽ viết cho con một bức thư thật dài.
Ba yêu con, yêu Cua của ba vô cùng.”
Cô đọc xong bức thư, trên đôi môi khẽ nở nụ cười, thế nhưng ngay khi đó khoé mắt cũng đã bắt đầu cay xè. Từng dòng thư này, cô chưa chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ cho rằng Văn lại có thể kiên nhẫn viết ra từng câu từng chữ như vậy. Hoá ra đúng là cô ngốc nghếch, trước nay chưa bao giờ thông minh, vì ngốc nghếch mà khiến ba người phải xa nhau lâu đến vậy. Cô gấp bức thư lại, lại càng đau đớn nghẹn lòng.
- Văn, em mang Cua về với anh đây rồi, sao anh không tỉnh dậy đi, con bé trở về đây rồi Văn. Anh có biết không? Bảy tám tháng nay, con bé theo em lang thang vạ vật, chịu khổ đủ đường. Em là người mẹ tồi, người vợ khốn nạn. Em là con đàn bà ngu si dốt nát như anh nói, thế nhưng con bé không có tội gì cả, con bé cần anh. Anh giận em nhưng xin anh vì con bé mà dậy đi anh. Dậy với em, với Cua đi anh.
- Văn, em phải làm sao đây anh? Phải làm sao anh mới tỉnh dậy? Em phải làm thế nào đây hả anh? Cuộc đời này của em còn gì thất bại hơn, em đánh mất cả tình yêu quý báu mà anh dành cho em chỉ vì ngu ngốc. Dậy đi anh, em xin anh, dậy với mẹ con em đi mà. Anh có biết không, em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, em đau lắm, em thật sự rất đau. Vì con anh dậy với em được không anh?
Cô không còn kìm được, cuối cùng lại bật khóc, hai hàng nước mắt giàn giụa rớt xuống cả dưới đệm. Giá như trên đời này có một phép màu, giây phút này cô sẽ ước rằng anh tỉnh dậy, nhưng ngay cả khi cô đã cầu nguyện ngàn vạn lần anh vẫn không hề mở mắt.Hai tay cô bấu chặt lên thành giường, lại tiếp tục độc thoại trong căn phòng im ắng đến đáng thương:
- Văn, chẳng phải anh bảo anh và Cua sẽ là nơi nương tựa cho em sao? Chẳng phải anh nói anh sẽ yêu em hết phần đời còn lại sao? Anh tỉnh lại đi chứ? Dậy đi thì mới có thể yêu em tiếp được chứ?
- Văn, anh bảo anh nhớ Cua, anh muốn cuộc gặp mặt đầu tiên của anh và Cua sẽ thật ấm áp hạnh phúc, Cua sắp chào đời rồi, anh dậy đi thôi, dậy đi để ôm hôn con bé, em sẽ không tranh lần đầu chạm vào con với anh đâu. Em sẽ nhường cho anh, anh tỉnh lại đi.
- Văn, sao anh không đáp lại lời em? Em cầu xin anh, em cầu xin anh tỉnh lại đi mà…
Thế nhưng, dường như ông trời đang muốn trừng phạt cô, muốn cô phải gánh nỗi đau đớn này thêm từng giây từng phút. Cô gục hẳn đầu xuống thành sắt, từng giọt nước mắt chảy xuống nền nhà tạo ra những âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
Trong giây lát, như sực nhớ ra điều gì, cô liền ngẩng mặt lên lau khô nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Văn, anh biết không? Hôm qua lúc về nhà, nhắc đến anh Cua đã đạp rất nhiều, em hỏi con có phải nhớ ba không? Nó lại đạp em thêm phát nữa, em quên mất không gửi lời con bé cho anh, chắc con bé nó mong gặp anh quá rồi. Em và Cua đã hứa với nhau sẽ chờ anh tỉnh dậy đưa em đi sinh con. Sau này cả ba người chúng ta, à quên còn ba nữa, và cả bác Thu, rồi bé An, vợ chồng chú Lai, tất cả sẽ đi chơi cùng nhau. Chẳng phải anh nói anh rất thích đi biển sao? Đợi Cua lớn, mình làm hẳn một tour ra đảo Quan Lạn chơi, tiện thể chụp lại ảnh cưới nữa, rồi tổ chức lại đám cưới, rồi đăng ký kết hôn lại. Đấy nhiều việc lắm Văn ạ, anh phải dậy sớm đi để còn lên kế hoạch nữa chứ?
- À, Văn này để em kể cho anh nghe về bé An chút nhé. Con bé là cháu ngoại của bác sĩ Lai, bác sĩ Lai là bác sĩ sản khoa của em. Nhờ chú ấy mà Cua giờ mới khoẻ mạnh thế này đấy. Con bé An nó có đôi mắt giống em lắm, ba mẹ con bé cũng mất từ hai năm trước. Mẹ con bé lúc mang bầu đứa thứ hai mới phát hiện bị ung thư, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mà không xạ trị, thế nhưng cuối cùng hai mẹ con đều mất. Nghe tội nghiệp quá anh nhỉ, hôm nào em sẽ để con bé gặp anh nhé, hay chúng ta nhận con bé làm con nuôi được không? Để Cua có chị.
Nhiên dừng lại, nhìn anh, nơi khoé mắt anh bỗng có chút nước, trong giây lát cô vội nắm chặt bàn tay anh. Thế nhưng rất nhanh, chút nước rỉ ra từ khoé mắt anh cũng kịp khô. Cô khẽ lay tay anh, giọng lạc đi:
- Anh nghe được em nói đúng không? Anh cảm nhận được hết phải không anh? Có phải anh đang thương Cua mà khóc không anh? Đúng không anh?
Nhưng anh vẫn không hề mở mắt đáp lại, chỉ có sự im lặng đến đáng thương. Nhiên vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài đến phòng giáo sư Jonatan, ông ta nhìn cô hỏi bằng tiếng Anh:
- Chào cô, có chuyện gì vậy?
Người cô khẽ run lên, kể lại toàn bộ sự việc cho ông ta nghe. Giáo sư Jonatan suy ngẫm một lúc rồi nói:
- Chuyện này không phải hiếm xảy ra, khi bệnh nhân hôn mê, không có nghĩa là anh ta sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Anh ta vẫn có thể cảm nhận được những việc xảy ra xung quanh mình, chỉ có điều chưa đủ để tỉnh lại được. Nhưng đây là điều khá tích cực, cô về có thể tâm tình thủ thỉ với anh ta nhiều một chút, nói những chuyện có thể khiến anh ta xúc động mạnh mà tỉnh lại. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, cố gắng để anh ta tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Cô gật đầu, rối rít cảm ơn ông rồi mau chóng trở lại phòng bệnh của Văn.
Lúc này cũng đã đến giờ trưa, cô trở về đã thấy bác Thu xách cạp lồng cơm đặt lên bàn. Thấy cô bác liền nói:
- Nhiên, cháu ăn cơm đi, Chủ tịch Minh có lẽ bận đến tối mới vào được. Ăn rồi cháu lên giường bên nằm nghỉ ngơi đi. Có bầu nhất định phải giữ sức khoẻ đấy.
Cô gật đầu đáp lại:
- Vâng, cháu cảm ơn bác.
Bác Thu lấy cạp lồng, đưa cho cô đôi đũa và cái thìa rồi đi ra ngoài.
Cô ăn cơm xong, lại ra ghế ngồi, bàn tay cô nắm chặt bàn tay anh mỉm cười nói:
- Văn, anh nghe được em nói hết phải không? May quá rồi, để vậy tỉnh dậy em khỏi mất công kể lại anh nhỉ?
- Văn, anh có nhớ khu vườn sau nhà không? Khi nào tỉnh lại em muốn cùng anh bắc một giàn mướp, vừa để mát, lại còn đẹp, bông hoa mướp vàng ươm, mấy tháng lại có quả mướp lớn để nấu canh tôm. Khi đó bé Cua cũng lớn chút rồi, đợi Cua biết đi có lẽ phải bắc mấy mùa mướp.Sau này Cua lớn rồi, để con bé hái mướp, em sẽ dạy nó nấu canh tôm cho ba ăn, nghĩ thôi sao mà thấy hạnh phúc quá đỗi.
- Văn, có phải anh cũng đang nghĩ đến điều đó không? Chúng ta từng bỏ lỡ những tháng ngày xa cách nhau, giờ đây anh cho em một cơ hội làm lại được không anh? Em biết mình thật vô liêm sỉ khi nói ra những lời này, nhưng em yêu anh, thật sự yêu anh rất nhiều. Sinh mạng này của em là anh cứu, mang ơn anh quá nhiều, vậy nên anh có thể tỉnh lại được không? Tỉnh lại để em trả ơn này cho anh, tỉnh lại để em bù đắp cho anh những lỗi lầm của mình.
- Văn, ba già rồi, anh có thương ba không? Cua còn chưa ra đời, anh có thương con không? Vì ba, vì Cua anh dậy cùng em chăm sóc họ được không anh? Tháng ngày ngắn ngủi, cuộc đời này đã quá đau thương rồi, tỉng dậy đi mình làm lại từ đầu đi anh. Đừng chấp con bé ngu ngốc như em mà Văn.
Cô đưa tay anh áp lên má mình, chỉ ước rằng anh có thể tự chạm tay được vào cô, chỉ ước rằng đôi mắt kia khẽ mở ra, chỉ ước rằng khoé môi anh cong lên, từ trong miệng phát ra câu yêu thương. Vậy mà đến giờ, anh vẫn nằm đây, giọt nước mắt trên khoé mi ban nãy đã khô từ rất rất lâu. Nhiên nhắm nghiền mắt, đứng dậy từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia, một giọt nước mắt rơi xuống, chảy vào miệng anh. Cô chạm nhẹ lên đôi môi, rồi khẽ thì thầm:
- Văn, nhất định anh phải tỉnh dậy, em và con chờ anh.
Nói rồi cô lê chân sang giường bên cạnh nằm lên nghiêng mình về phía anh nói:
- Con bé mệt rồi, em cho nó ngủ chút, dậy sẽ lại nói chuyện cùng anh được không?
Cô khẽ xoa tay xuống bụng, trên khuôn mặt cố nở nụ cười méo mó nói:
- Cua, hai mẹ con mình nhất định chờ ba nhé.
Đứa bé lại khẽ đạp cô, trái tim cô như rỉ máu, cố nhắm mắt để ru mình ngủ đi, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn qua sống mũi, ướt đẫm hết mặt. Trong giây phút mệt mỏi, cô liền thiếp đi, bên ngoài trời nắng trong cái se lạnh của mùa thu. Dưới gốc cây bằng lăng trong giữa sân bệnh viện, từng chùm héo úa rơi rụng khắp sân. Ở nơi này, cô vẫn không thể bình an ngay cả khi ngủ.
- Cô Nhiên....
Tiếng bé An gọi khiến Nhiên chợt tỉnh giấc, cô mở to đôi mắt, vội vàng bật dậy. Vợ chồng bác sĩ Lai và An đang đứng bên cạnh, cô lắp bắp nói:
- Cô chú đến bao giờ vậy?
Ông Lai nhìn cô đáp lại:
- Chú vừa đến thôi, tình hình cậu ấy sao rồi?
- Vẫn chưa tỉnh chú ạ, ngày thứ hai rồi.
Ông Lai chưa kịp nói bà Lan đã vội lên tiếng:
- Nhiên, cháu gầy đi quá, đêm qua lại không ngủ được phải không?
Ông Lai nghe vậy liền chau mày:
- Cái gì một hôm mà đã gầy đi? Con bé trông hốc hác thôi.
Rồi ông quay qua cô nói tiếp:
- Bác sĩ nói cậu ấy sao?
Cô hơi nhắm mắt kể lại chuyện sáng nay, ông Lai nghe vậy liền nói:
- Nhiên, thật ra chú có điều này cần nói với cháu, việc cậu ấy có phản ứng như cháu kể có thể cậu ấy thật sự cảm nhận được lời cháu nói, nhưng cũng có thể đó chỉ là phản xạ của cơ thể. Nhung trùng hợp rằng lại xuất hiện khi cháu tâm sự với cậu ấy, đó cũng là dấu hiệu tích cực. Giờ cháu thường xuyên nói chuyện, kể lại những câu chuyện trong quá khứ hai người cùng trải qua. Tuy nhiên điều quan trọng nhất bây giờ là cháu sắp sinh, giữ sức khoẻ cho mình để sinh ra đứa bé khoẻ mạnh là điều mà có lẽ cậu ấy mong muốn nhất. Cuối tuần cháu phải làm kiểm tra lần cuối, cô Lan có mang sữa cho cháu đấy cuối tuần cô sẽ đưa cháu đi khám.
Cô ngước to đôi mắt u ám nhìn ông, trong giây lát liền cụp xuống rồi nói:
- Chú, cô cháu thật sự biết ơn hai người rất nhiều.
Bà Lan thở dài nói:
- Đừng nói ơn huệ ở đây con bé này, cô thương cháu như con mình. Thật sự...
Bà ngừng lại, dường như nơi cổ họng có chút gì đó nghẹn lại không nói lên lời, liền quay mặt đi. Cô nở nụ cười gượng gạo méo mó, bỗng muốn oà khóc thật to, nhưng cô hiểu giờ không phải lúc để khóc. Ông Lai lại nói tiếp:
- Thật ra giáo sư Jonatan đã tiến hành phẫu thuật và theo dõi là tốt nhất rồi, ta nghe nói giáo sư vì cậu Văn mà ở lại đây thêm một tháng mặc dù lẽ ra vài ngày nữa ông ấy trở vè nước theo lịch trình rồi.
Nhiên gật đầu, hai tay gầy gò bấu chặt vào nhau đáp lại:
- Vâng ạ, cháu hiểu mà chú, chỉ đến ngày thứ hai rồi chưa tỉnh cháu lo lắng thôi.
Bà Lan tiến lại gần cô an ủi:
- Nhiên, cháu cứ từ từ đã. Đừng suy nghĩ quá nhiều lại ảnh hưởng đến đứa bé, cô tin cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Bé An lại gần, khẽ nắm chặt tay cô, rồi quay sang ông bà Lai nói:
- Ông bà, hôm nay con ở lại đây với cô Nhiên được không? Sáng mai ông bà qua đón con.
Cả Nhiên, lẫn ông bà Lai đều hết sức ngạc nhiên hỏi lại:
- An, con nói sao cơ?
Con bé ngước đôi mắt to tròn nhìn Nhiên nói:
- Cô ơi, con biết cô đang rất buồn, con ở lại có thể khiến cô thấy phiền. Có thể cô muốn ở một mình, nhưng con thật sự không yên tâm. Cô có bầu, ở đây một mình, muốn ăn gì uống gì để con chạy qua chạy lại mua cho cô, dưới cổng bệnh viện nhiều chỗ bán đồ, lúc cô muốn nói chuyện với chú, con sẽ ra ngoài không nghe lén. Được không cô?
Nhiên sững người nhìn con bé, trong giây lát bỗng thấy nghẹn lại. Con bé lắc lắc tay cô van nài:
- Cô nhé, hôm nay con ở lại, nếu cô thấy phiền mai con không ở lại nữa.
Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt nó, khẽ vuốt tóc nó rồi nói:
- Cô không thấy phiền, cô không phiền đâu An à.
Con bé mỉm cười hiền lành, nhìn ông bà Lai rồi nói:
- Ông bà về đi, để con ở lại.
Bà Lan thở dài nói:
- Nhiên, con bé này lại phiền cháu rồi. Nhưng hồi mẹ con bé có em bé nó cũng vào viện chạy đi chạy lại mua cái này cái kia, mặc dù khi đó mới tám tuổi. Cháu cứ yên tâm, việc gì không làm được, nó có khả năng cứ nhờ nó.
Nhiên gật đầu đáp:
- Thật ra ở đây cũng có y tá, có giúp việc nhưng con bé ở lại đây không hề phiền đâu cô. Ở lại cùng cháu còn có người bầu bạn cô ạ.
Bà Lan nhìn cô chua xót nói:
- Được rồi, vậy hai cô cháu ở lại, tối cô mang cơm qua cho nhé.
- Dạ cháu báo cơm bên bác giúp việc chiều mang qua cho cả cháu và con bé được rồi. Cô chú cứ về lo việc đi ạ.
Ông bà Lan Lai nhìn An, hôm nay trên xe nó đã nói rõ mục đích của con bé ở lại nên không muốn ngăn cản, dặn dò cô vài câu sau đó trở về. Đợi ông bà đi khuất, An mới nhìn Nhiên rồi nói:
- Cô Nhiên, cô có thể ra ngoài, con nói chuyện với chú một lát được không?
Nhiên hơi ngạc nhiên khi thấy đề nghị này, bởi từ hôm qua đến giờ con bé đều không mở miệng nói bất cứ thứ gì. Thế nhưng, cô biết An là đứa bé hiểu chuyện, có lẽ nó có điều gì đó cần nói với Văn, cô cũng từ chối chỉ khẽ cầm hộp thư bước ra ngoài, có vài bức thư hình như cô chưa đọc
“Chào Cua của ba, hôm nay nhân chẳng là ngày gì cả ba bỗng dưng muốn viết cho con một lá thư.
Mẹ con kêu mệt, không đi làm được, thế là ba có thời gian thảnh thơi dành cho con đây. Con biết vì sao, ba lại đặt tên con là Cua không? Thật ra không phải vì mấy lý do ba nói với mẹ con đâu, mà bởi hồi nhỏ mẹ con rất sợ Cua vì mấy lần bị nó cắp cho đau điếng mà toàn phải ba thổi cho bớt đau. Ba còn bảo mẹ con rằng sau này lấy nhau đặt tên con là Cua để nhớ ơn ba đã phải lấy hơi thổi cho thế nào. Vậy mà khi ba nhắc, mẹ con thậm chí còn chả nhớ gì đến việc ngày ấy. Mà cũng đúng thôi, mẹ con từ bé đã ngốc nghếch chậm chạp, làm gì cũng kém cỏi nên thôi con đừng chấp mẹ nhé. Ba nói cái này là bí mật của hai ba con mình, nói ra là ba bị mắng té tát đấy, nhưng giờ mẹ con vẫn chả thay đổi gì, vẫn ngốc nghếch chậm chạp thế. Thế nên hồi bé, ba hứa lấy mẹ con lớn lên phải thực hiện, không sợ rằng với cái sự ngốc nghếch của mẹ con lấy các chú khác sẽ bị trả về nơi sản xuất. Nhưng mà, mẹ con đâu còn chỗ dựa nào khác trên đời, ông bà ngoại con mất cùng ngày với bà nội con rồi, mẹ con giờ chỉ dựa vào hai ba con mình thôi. Vậy nên con trong bụng mẹ phải ngoan. Ba nói thế thôi, chứ ba thương mẹ con lắm, mẹ phải chịu khổ sở từ tấm bé rồi, nên mẹ ngốc chút cũng đáng yêu mà con nhỉ. Không biết Cua của ba là con trai hay con gái nhỉ? Nếu là con trai, con nhất định phải bảo vệ đứa em gái thứ hai, còn nếu là con gái thì thôi khỏi cần bảo vệ ai, con chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, mọi việc cứ để ba lo. Ba nói thế này, có vẻ thiên vị giới tính nữ đúng không? Nhưng biết sao giờ, ba thích con gái lắm lắm luôn. Thôi thì con trai sức dài vai rộng, ba vẫn sẽ rất thương nhưng nếu biết ba thích nữ hơn mong con cũng đừng giận ba nha. Con nào cũng là máu thịt của ba với người mà ba yêu thương hết mà. Cua này, con có biết không? Khi con xuất hiện, cả nhà mình còn hơn trúng số độc đắc, thế mới biết con có sức ảnh hưởng lớn thế nào. Nhất là ông nội và mẹ, mà ba kể con nghe. Mẹ con nói ngốc đúng là không sai. Đến ngay cả viên elevit, rồi thì sữa bầu mẹ con cũng không biết đến. Nói cho mặt nghệt cả ra, ba buồn cười lắm mà đâu dám cười. Mẹ con mà điên lên là ba sợ lắm. Bạn bè của ba suốt ngày nói ba hèn, ba sợ vợ, nhưng mà có sao đâu con nhỉ? Vợ mình không sợ thì sợ gì chứ? Ba kể con nghe, hồi bé mẹ con đáng yêu lắm, suốt ngày mặc chiếc váy trắng, đeo đôi giày búp bê léo đẽo chạy theo ba, rồi còn đòi làm cô dâu. Lúc ấy mới có bốn năm tuổi mà máu phết đấy. Ba nghĩ cái cô này không lấy mình, cũng chả ai thèm lấy, thế nên thấy khổ thân quá mà chờ mẹ con suốt gần hai mươi năm nay. Sau này có con rồi, chắc ba sợ cả vợ cả con mất. Mẹ con còn dặn ba, sau này không được chiều con quá kẻo con hư, nhưng ba phải làm sao đây, lỡ mắng con con khóc, ba lại mềm lòng mất. Chắc ba đành giao lại quyền dạy con cho mẹ mất, chứ không con hư mẹ đổ tại ba. Nhưng ba tin Cua của ba sẽ là đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn nhất trần đời này.
Cua này,
Ba bỗng thấy mình lớn hẳn lên Cua à, cảm giác lên chức thật khó tả. Lên chức ở cái tuổi ba mươi này quả thật là niềm hạnh phúc vô bờ. Giá như ba đừng chờ mẹ con đến tận giờ, mà mười tám tuổi bắt ông nội xách trầu cau đến hỏi cưới mẹ con có phải tốt không? Có khi giờ này Cua đã có thêm ba bốn đứa em, hai tay bố xách nách hai đứa, còn mẹ bị hai đứa bám chân khóc nhè ấy nhỉ. Nghĩ thôi mà sao ba hạnh phúc quá đỗi vậy này, ba chỉ ước rằng, chín tháng trôi qua thật nhanh, ba con mình gặp nhau,nhất định cuộc gặp đầu tiên của hai ba con mình, ba sẽ lao đến ôm hôn con mà cho thoả nỗi nhớ nhung. Nghĩ đến đây, mà tay ba run quá này, mấy ngày nay thấy con làm mẹ mệt mà ba xót hết lòng hết ruột. Ba thương mẹ con lắm, con có thương ba thì cố ăn cho khoẻ, đừng làm mẹ mệt nha con. Mẹ một thân một mình trên thế giới này đã quá đáng thương rồi, ba con mình phải yêu thương mẹ nhiều vào đó. Thôi, tay ba run quá, chẳng viết thêm được gì, đợi con ra đời, ba sẽ viết cho con một bức thư thật dài.
Ba yêu con, yêu Cua của ba vô cùng.”
Cô đọc xong bức thư, trên đôi môi khẽ nở nụ cười, thế nhưng ngay khi đó khoé mắt cũng đã bắt đầu cay xè. Từng dòng thư này, cô chưa chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ cho rằng Văn lại có thể kiên nhẫn viết ra từng câu từng chữ như vậy. Hoá ra đúng là cô ngốc nghếch, trước nay chưa bao giờ thông minh, vì ngốc nghếch mà khiến ba người phải xa nhau lâu đến vậy. Cô gấp bức thư lại, lại càng đau đớn nghẹn lòng.
- Văn, em mang Cua về với anh đây rồi, sao anh không tỉnh dậy đi, con bé trở về đây rồi Văn. Anh có biết không? Bảy tám tháng nay, con bé theo em lang thang vạ vật, chịu khổ đủ đường. Em là người mẹ tồi, người vợ khốn nạn. Em là con đàn bà ngu si dốt nát như anh nói, thế nhưng con bé không có tội gì cả, con bé cần anh. Anh giận em nhưng xin anh vì con bé mà dậy đi anh. Dậy với em, với Cua đi anh.
- Văn, em phải làm sao đây anh? Phải làm sao anh mới tỉnh dậy? Em phải làm thế nào đây hả anh? Cuộc đời này của em còn gì thất bại hơn, em đánh mất cả tình yêu quý báu mà anh dành cho em chỉ vì ngu ngốc. Dậy đi anh, em xin anh, dậy với mẹ con em đi mà. Anh có biết không, em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, em đau lắm, em thật sự rất đau. Vì con anh dậy với em được không anh?
Cô không còn kìm được, cuối cùng lại bật khóc, hai hàng nước mắt giàn giụa rớt xuống cả dưới đệm. Giá như trên đời này có một phép màu, giây phút này cô sẽ ước rằng anh tỉnh dậy, nhưng ngay cả khi cô đã cầu nguyện ngàn vạn lần anh vẫn không hề mở mắt.Hai tay cô bấu chặt lên thành giường, lại tiếp tục độc thoại trong căn phòng im ắng đến đáng thương:
- Văn, chẳng phải anh bảo anh và Cua sẽ là nơi nương tựa cho em sao? Chẳng phải anh nói anh sẽ yêu em hết phần đời còn lại sao? Anh tỉnh lại đi chứ? Dậy đi thì mới có thể yêu em tiếp được chứ?
- Văn, anh bảo anh nhớ Cua, anh muốn cuộc gặp mặt đầu tiên của anh và Cua sẽ thật ấm áp hạnh phúc, Cua sắp chào đời rồi, anh dậy đi thôi, dậy đi để ôm hôn con bé, em sẽ không tranh lần đầu chạm vào con với anh đâu. Em sẽ nhường cho anh, anh tỉnh lại đi.
- Văn, sao anh không đáp lại lời em? Em cầu xin anh, em cầu xin anh tỉnh lại đi mà…
Thế nhưng, dường như ông trời đang muốn trừng phạt cô, muốn cô phải gánh nỗi đau đớn này thêm từng giây từng phút. Cô gục hẳn đầu xuống thành sắt, từng giọt nước mắt chảy xuống nền nhà tạo ra những âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
Trong giây lát, như sực nhớ ra điều gì, cô liền ngẩng mặt lên lau khô nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Văn, anh biết không? Hôm qua lúc về nhà, nhắc đến anh Cua đã đạp rất nhiều, em hỏi con có phải nhớ ba không? Nó lại đạp em thêm phát nữa, em quên mất không gửi lời con bé cho anh, chắc con bé nó mong gặp anh quá rồi. Em và Cua đã hứa với nhau sẽ chờ anh tỉnh dậy đưa em đi sinh con. Sau này cả ba người chúng ta, à quên còn ba nữa, và cả bác Thu, rồi bé An, vợ chồng chú Lai, tất cả sẽ đi chơi cùng nhau. Chẳng phải anh nói anh rất thích đi biển sao? Đợi Cua lớn, mình làm hẳn một tour ra đảo Quan Lạn chơi, tiện thể chụp lại ảnh cưới nữa, rồi tổ chức lại đám cưới, rồi đăng ký kết hôn lại. Đấy nhiều việc lắm Văn ạ, anh phải dậy sớm đi để còn lên kế hoạch nữa chứ?
- À, Văn này để em kể cho anh nghe về bé An chút nhé. Con bé là cháu ngoại của bác sĩ Lai, bác sĩ Lai là bác sĩ sản khoa của em. Nhờ chú ấy mà Cua giờ mới khoẻ mạnh thế này đấy. Con bé An nó có đôi mắt giống em lắm, ba mẹ con bé cũng mất từ hai năm trước. Mẹ con bé lúc mang bầu đứa thứ hai mới phát hiện bị ung thư, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mà không xạ trị, thế nhưng cuối cùng hai mẹ con đều mất. Nghe tội nghiệp quá anh nhỉ, hôm nào em sẽ để con bé gặp anh nhé, hay chúng ta nhận con bé làm con nuôi được không? Để Cua có chị.
Nhiên dừng lại, nhìn anh, nơi khoé mắt anh bỗng có chút nước, trong giây lát cô vội nắm chặt bàn tay anh. Thế nhưng rất nhanh, chút nước rỉ ra từ khoé mắt anh cũng kịp khô. Cô khẽ lay tay anh, giọng lạc đi:
- Anh nghe được em nói đúng không? Anh cảm nhận được hết phải không anh? Có phải anh đang thương Cua mà khóc không anh? Đúng không anh?
Nhưng anh vẫn không hề mở mắt đáp lại, chỉ có sự im lặng đến đáng thương. Nhiên vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài đến phòng giáo sư Jonatan, ông ta nhìn cô hỏi bằng tiếng Anh:
- Chào cô, có chuyện gì vậy?
Người cô khẽ run lên, kể lại toàn bộ sự việc cho ông ta nghe. Giáo sư Jonatan suy ngẫm một lúc rồi nói:
- Chuyện này không phải hiếm xảy ra, khi bệnh nhân hôn mê, không có nghĩa là anh ta sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Anh ta vẫn có thể cảm nhận được những việc xảy ra xung quanh mình, chỉ có điều chưa đủ để tỉnh lại được. Nhưng đây là điều khá tích cực, cô về có thể tâm tình thủ thỉ với anh ta nhiều một chút, nói những chuyện có thể khiến anh ta xúc động mạnh mà tỉnh lại. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, cố gắng để anh ta tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Cô gật đầu, rối rít cảm ơn ông rồi mau chóng trở lại phòng bệnh của Văn.
Lúc này cũng đã đến giờ trưa, cô trở về đã thấy bác Thu xách cạp lồng cơm đặt lên bàn. Thấy cô bác liền nói:
- Nhiên, cháu ăn cơm đi, Chủ tịch Minh có lẽ bận đến tối mới vào được. Ăn rồi cháu lên giường bên nằm nghỉ ngơi đi. Có bầu nhất định phải giữ sức khoẻ đấy.
Cô gật đầu đáp lại:
- Vâng, cháu cảm ơn bác.
Bác Thu lấy cạp lồng, đưa cho cô đôi đũa và cái thìa rồi đi ra ngoài.
Cô ăn cơm xong, lại ra ghế ngồi, bàn tay cô nắm chặt bàn tay anh mỉm cười nói:
- Văn, anh nghe được em nói hết phải không? May quá rồi, để vậy tỉnh dậy em khỏi mất công kể lại anh nhỉ?
- Văn, anh có nhớ khu vườn sau nhà không? Khi nào tỉnh lại em muốn cùng anh bắc một giàn mướp, vừa để mát, lại còn đẹp, bông hoa mướp vàng ươm, mấy tháng lại có quả mướp lớn để nấu canh tôm. Khi đó bé Cua cũng lớn chút rồi, đợi Cua biết đi có lẽ phải bắc mấy mùa mướp.Sau này Cua lớn rồi, để con bé hái mướp, em sẽ dạy nó nấu canh tôm cho ba ăn, nghĩ thôi sao mà thấy hạnh phúc quá đỗi.
- Văn, có phải anh cũng đang nghĩ đến điều đó không? Chúng ta từng bỏ lỡ những tháng ngày xa cách nhau, giờ đây anh cho em một cơ hội làm lại được không anh? Em biết mình thật vô liêm sỉ khi nói ra những lời này, nhưng em yêu anh, thật sự yêu anh rất nhiều. Sinh mạng này của em là anh cứu, mang ơn anh quá nhiều, vậy nên anh có thể tỉnh lại được không? Tỉnh lại để em trả ơn này cho anh, tỉnh lại để em bù đắp cho anh những lỗi lầm của mình.
- Văn, ba già rồi, anh có thương ba không? Cua còn chưa ra đời, anh có thương con không? Vì ba, vì Cua anh dậy cùng em chăm sóc họ được không anh? Tháng ngày ngắn ngủi, cuộc đời này đã quá đau thương rồi, tỉng dậy đi mình làm lại từ đầu đi anh. Đừng chấp con bé ngu ngốc như em mà Văn.
Cô đưa tay anh áp lên má mình, chỉ ước rằng anh có thể tự chạm tay được vào cô, chỉ ước rằng đôi mắt kia khẽ mở ra, chỉ ước rằng khoé môi anh cong lên, từ trong miệng phát ra câu yêu thương. Vậy mà đến giờ, anh vẫn nằm đây, giọt nước mắt trên khoé mi ban nãy đã khô từ rất rất lâu. Nhiên nhắm nghiền mắt, đứng dậy từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia, một giọt nước mắt rơi xuống, chảy vào miệng anh. Cô chạm nhẹ lên đôi môi, rồi khẽ thì thầm:
- Văn, nhất định anh phải tỉnh dậy, em và con chờ anh.
Nói rồi cô lê chân sang giường bên cạnh nằm lên nghiêng mình về phía anh nói:
- Con bé mệt rồi, em cho nó ngủ chút, dậy sẽ lại nói chuyện cùng anh được không?
Cô khẽ xoa tay xuống bụng, trên khuôn mặt cố nở nụ cười méo mó nói:
- Cua, hai mẹ con mình nhất định chờ ba nhé.
Đứa bé lại khẽ đạp cô, trái tim cô như rỉ máu, cố nhắm mắt để ru mình ngủ đi, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn qua sống mũi, ướt đẫm hết mặt. Trong giây phút mệt mỏi, cô liền thiếp đi, bên ngoài trời nắng trong cái se lạnh của mùa thu. Dưới gốc cây bằng lăng trong giữa sân bệnh viện, từng chùm héo úa rơi rụng khắp sân. Ở nơi này, cô vẫn không thể bình an ngay cả khi ngủ.
- Cô Nhiên....
Tiếng bé An gọi khiến Nhiên chợt tỉnh giấc, cô mở to đôi mắt, vội vàng bật dậy. Vợ chồng bác sĩ Lai và An đang đứng bên cạnh, cô lắp bắp nói:
- Cô chú đến bao giờ vậy?
Ông Lai nhìn cô đáp lại:
- Chú vừa đến thôi, tình hình cậu ấy sao rồi?
- Vẫn chưa tỉnh chú ạ, ngày thứ hai rồi.
Ông Lai chưa kịp nói bà Lan đã vội lên tiếng:
- Nhiên, cháu gầy đi quá, đêm qua lại không ngủ được phải không?
Ông Lai nghe vậy liền chau mày:
- Cái gì một hôm mà đã gầy đi? Con bé trông hốc hác thôi.
Rồi ông quay qua cô nói tiếp:
- Bác sĩ nói cậu ấy sao?
Cô hơi nhắm mắt kể lại chuyện sáng nay, ông Lai nghe vậy liền nói:
- Nhiên, thật ra chú có điều này cần nói với cháu, việc cậu ấy có phản ứng như cháu kể có thể cậu ấy thật sự cảm nhận được lời cháu nói, nhưng cũng có thể đó chỉ là phản xạ của cơ thể. Nhung trùng hợp rằng lại xuất hiện khi cháu tâm sự với cậu ấy, đó cũng là dấu hiệu tích cực. Giờ cháu thường xuyên nói chuyện, kể lại những câu chuyện trong quá khứ hai người cùng trải qua. Tuy nhiên điều quan trọng nhất bây giờ là cháu sắp sinh, giữ sức khoẻ cho mình để sinh ra đứa bé khoẻ mạnh là điều mà có lẽ cậu ấy mong muốn nhất. Cuối tuần cháu phải làm kiểm tra lần cuối, cô Lan có mang sữa cho cháu đấy cuối tuần cô sẽ đưa cháu đi khám.
Cô ngước to đôi mắt u ám nhìn ông, trong giây lát liền cụp xuống rồi nói:
- Chú, cô cháu thật sự biết ơn hai người rất nhiều.
Bà Lan thở dài nói:
- Đừng nói ơn huệ ở đây con bé này, cô thương cháu như con mình. Thật sự...
Bà ngừng lại, dường như nơi cổ họng có chút gì đó nghẹn lại không nói lên lời, liền quay mặt đi. Cô nở nụ cười gượng gạo méo mó, bỗng muốn oà khóc thật to, nhưng cô hiểu giờ không phải lúc để khóc. Ông Lai lại nói tiếp:
- Thật ra giáo sư Jonatan đã tiến hành phẫu thuật và theo dõi là tốt nhất rồi, ta nghe nói giáo sư vì cậu Văn mà ở lại đây thêm một tháng mặc dù lẽ ra vài ngày nữa ông ấy trở vè nước theo lịch trình rồi.
Nhiên gật đầu, hai tay gầy gò bấu chặt vào nhau đáp lại:
- Vâng ạ, cháu hiểu mà chú, chỉ đến ngày thứ hai rồi chưa tỉnh cháu lo lắng thôi.
Bà Lan tiến lại gần cô an ủi:
- Nhiên, cháu cứ từ từ đã. Đừng suy nghĩ quá nhiều lại ảnh hưởng đến đứa bé, cô tin cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Bé An lại gần, khẽ nắm chặt tay cô, rồi quay sang ông bà Lai nói:
- Ông bà, hôm nay con ở lại đây với cô Nhiên được không? Sáng mai ông bà qua đón con.
Cả Nhiên, lẫn ông bà Lai đều hết sức ngạc nhiên hỏi lại:
- An, con nói sao cơ?
Con bé ngước đôi mắt to tròn nhìn Nhiên nói:
- Cô ơi, con biết cô đang rất buồn, con ở lại có thể khiến cô thấy phiền. Có thể cô muốn ở một mình, nhưng con thật sự không yên tâm. Cô có bầu, ở đây một mình, muốn ăn gì uống gì để con chạy qua chạy lại mua cho cô, dưới cổng bệnh viện nhiều chỗ bán đồ, lúc cô muốn nói chuyện với chú, con sẽ ra ngoài không nghe lén. Được không cô?
Nhiên sững người nhìn con bé, trong giây lát bỗng thấy nghẹn lại. Con bé lắc lắc tay cô van nài:
- Cô nhé, hôm nay con ở lại, nếu cô thấy phiền mai con không ở lại nữa.
Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt nó, khẽ vuốt tóc nó rồi nói:
- Cô không thấy phiền, cô không phiền đâu An à.
Con bé mỉm cười hiền lành, nhìn ông bà Lai rồi nói:
- Ông bà về đi, để con ở lại.
Bà Lan thở dài nói:
- Nhiên, con bé này lại phiền cháu rồi. Nhưng hồi mẹ con bé có em bé nó cũng vào viện chạy đi chạy lại mua cái này cái kia, mặc dù khi đó mới tám tuổi. Cháu cứ yên tâm, việc gì không làm được, nó có khả năng cứ nhờ nó.
Nhiên gật đầu đáp:
- Thật ra ở đây cũng có y tá, có giúp việc nhưng con bé ở lại đây không hề phiền đâu cô. Ở lại cùng cháu còn có người bầu bạn cô ạ.
Bà Lan nhìn cô chua xót nói:
- Được rồi, vậy hai cô cháu ở lại, tối cô mang cơm qua cho nhé.
- Dạ cháu báo cơm bên bác giúp việc chiều mang qua cho cả cháu và con bé được rồi. Cô chú cứ về lo việc đi ạ.
Ông bà Lan Lai nhìn An, hôm nay trên xe nó đã nói rõ mục đích của con bé ở lại nên không muốn ngăn cản, dặn dò cô vài câu sau đó trở về. Đợi ông bà đi khuất, An mới nhìn Nhiên rồi nói:
- Cô Nhiên, cô có thể ra ngoài, con nói chuyện với chú một lát được không?
Nhiên hơi ngạc nhiên khi thấy đề nghị này, bởi từ hôm qua đến giờ con bé đều không mở miệng nói bất cứ thứ gì. Thế nhưng, cô biết An là đứa bé hiểu chuyện, có lẽ nó có điều gì đó cần nói với Văn, cô cũng từ chối chỉ khẽ cầm hộp thư bước ra ngoài, có vài bức thư hình như cô chưa đọc
Danh sách chương