Nhiên gấp bức thư lại, càng lúc, nỗi day dứt ân hận càng lớn trong cô. Bao nhiêu lâu nay, cô cứ cho rằng mình là kẻ đáng thương nhất, cô dằn vặt anh, cô khiến anh bị tổn thương đến tột cùng mà đâu biết anh cũng mất mẹ như cô. Vậy mà tại sao anh có thể sống tốt, sống đàng hoàng, còn cô lại tự biến mình thành kẻ ngu muội xốc nổi như thế này. Cô thương anh đến xé gan xé ruột, lại càng hận mình đến tột cùng. Người đàn ông cô yêu, đang nằm bất động trong kia, cô nhớ đến những tháng ngày tươi đẹp bên anh. Nhiên nhớ mảnh vườn trồng đây rau cải xanh mướt, nhớ đến mỗi buổi sáng có sắp muộn giờ anh cũng dậy nấu cho cô từng bữa ăn sáng. Cô nhớ chiếc áo của anh, Nga từng mặc, vì sợ cô buồn anh đã mang cho người đánh giày. Cô nhớ anh, có kể mãi cũng không kể ra được hết những điều anh đã làm cho cô. Càng nghĩ, chỉ càng thấy đau tận tâm can. Gió ngoài kia thốc từng cơn, cô nhìn xuống dưới bụng đã to vừa khóc nức nở vừa nói
- Văn, nhất định phải tỉnh dậy. Còn Cua, con bé cần có anh mà...
Cô cứ lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại, rồi lại lặng lẽ ngồi nhìn phía bên trong cánh cửa vô hồn kia.
- Nhiên, bác sĩ vẫn chưa ra sao? Tiếng ông Minh khiến cô như bừng tỉnh, cô vội gạt nước mắt rồi nói:
- Thưa ba, chưa ạ.
Ông Minh ngồi xuống, thở dài hỏi lại:
- Mấy tiếng rồi, sao vẫn chưa ra nhỉ?
Cô lắc đầu đáp:
- Con cũng không biết vì sao, ba đã liên hệ được chưa ba?
- Thật ra liên hệ bác sĩ nước ngoài cũng đã liên hệ rồi, chỉ có điều bay về được đến Việt Nam cũng mất nhiều thời gian. Bác sĩ đang phẫu thuật cho thằng Văn cũng rất giỏi rất có tiếng nên ta đã không thuê thêm bác sĩ về nữa, nhưng không hiểu sao ta thấy rất bất an.
Nhiên ngồi cạnh ông, đậy chiếc hộp lại rồi nói:
- Ba đừng bất an quá, con tin rằng anh Văn sẽ không sao đâu.
Ông Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bỗng dưng Nhiên thấy có tiếng loẹt xoẹt phía hành lang liền nhìn sang, cuối hành lang vợ chồng bác sĩ Lai và bé An đang tiên lại. Chưa kịp định thần, bác sĩ Lai đã nói:
- Nhiên, cậu ấy sao rồi?
Bác sĩ Lai vừa cất lời, cả cô và Chủ tịch Minh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, cô lắp bắp hỏi lại:
- Chú Lai, sao chú lại ở đây?
- Sáng chú gọi điện mãi không thấy cháu nghe máy, khi nãy thấy cậu Quân có nói cháu đang ở đây, và kể qua tình hình cho chú.
Ông Minh quay sang cô, ánh mắt dò xét hỏi:
- Đây là?
Cô nhìn ông Minh đáp lại:
- Thưa ba, đây là bác sĩ Lai, bác sĩ sản khoa thăm khám cho con, chú ấy cũng chính là người đã cưu mang giúp đỡ con suốt thời gian con mang bầu, còn đây là cô Lan vợ chú ấy, bé An cháu ngoại của bác sĩ Lai.
Rồi cô quay sang bác sĩ Lai nói:
- Thưa chú, đây là...ba chồng cháu.
Bác sĩ Lai và bà Lan sáng được nghe Quân kể toàn bộ sự việc, nên không lấy gì làm ngạc nhiên. Ông Minh liền đứng dậy, cúi người đưa tay về phía trước:
- Chào ông, tôi tên Minh, thật sự rất cảm ơn ông suốt thời gian qua đã cưu mang con bé.
Ông Lai lịch sự đưa tay ra bắt rồi nói:
- Không có gì là ơn huệ ở đây cả, phải là tôi cảm ơn con bé đã giúp đỡ cháu ngoại tôi suốt thời gian qua thì đúng hơn.
Ngừng lại một chút, ông Lai lại nói tiếp:
- Thôi, giờ không phải là để nói mấy chuyện này, chồng cô Nhiên là do ai trực tiếp phẫu thuật vậy ạ? Tôi tuy là bác sĩ sản khoa, nhưng cũng quen vài người bạn ở các khoa khác.
Ông Minh đáp lại:
- Là giáo sư Jonatan.
Ông Lai gật gù đáp:
- Giáo sư Jonatan rất có tiếng trong giới bác sĩ, ông ấy thật sự rất giỏi. Cậu ấy nằm trong đó lâu chưa? Phẫu thuật kéo dài bao lâu rồi?
- Thằng bé nằm đó cũng mấy tiếng đồng hồ, kể từ lúc bác sĩ vào cũng ba bốn tiếng rồi.
- Có lẽ ca phẫu thuật này phức tạp, mọi người cứ chờ xem thế nào, đừng lo lắng quá. Tôi sẽ ở đây chờ cùng mọi người.
Ông Minh nhìn bác sĩ Lai rồi đáp:
- Cảm ơn ông.
Ông Lai thở dài không đáp lại. Bà Lan và bé An đi về phía Nhiên ngồi xuống bên cạnh, còn ông Lai ngồi cạnh Chủ tịch Minh. Con bé An ngước đôi mắt to tròn, đôi môi cong cong bặm chặt nhìn cô không dám hỏi câu gì, chỉ khẽ đưa đôi tay bé nhỏ nắm lấy tay cô. Khuôn mặt cô vẫn lem nhem nước mắt, có quệt đi vẫn vương lại vài giọt, bàn tay cô lúc này cũng nắm chặt tay An, như chỗ dựa để cô có thể mạnh mẽ hơn.
Cả năm người lặng lẽ ngồi, không ai nói với ai câu nào, nếu như ở một hoàn cảnh khác, có lẽ sẽ có rất nhiều câu chuyện để hỏi. Thế nhưng ở hoàn cảnh này, mỗi người một suy nghĩ, không ai còn đủ dũng khí để phá tan bầu không khí im lặng này. Nhiên nhìn vào cánh cửa vô hồn, trong đầu cố trấn an, nhưng rốt cuộc đều nghĩ tới những điều sợ hãi. Phải mất rất lâu sau, phía trong cánh cửa mới từ từ mở ra. Vị bác sĩ cao lớn, với mái tóc vàng, đôi mắt xanh lam đi về phía họ. Cả năm người liền bật dậy, Chủ tịch Minh run rẩy hỏi:
- Thưa bác sĩ, thằng bé sao rồi?
Người bác sĩ Việt Nam đứng bên cạnh đáp lại:
- Cậu ta bị thương rất nặng, phần não có máu tụ đã được lấy ra, tuy không còn nguy kịch đến tính mạng, nhưng bình phục được hay không chúng tôi không dám nói gì. Nếu trong ba đến năm ngày nữa, cậu ta vẫn không tỉnh lại rất có thể sẽ sống cuộc sống thực vật cả đời. Chúng tôi đã gắng hết sức rồi, giờ tất cả chỉ còn phụ thuộc ở cậu ấy thôi.
Nhiên nghe bác sĩ nói, đôi chân như muốn khuỵ xuống, hai cánh tay gầy gò bám lên nguòi bác sĩ nói:
- Bác sĩ, xin hãy gắng hết sức để anh ấy tỉnh dậy, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Y học giờ phát triển mà bác sĩ.
Vị bác sĩ nhìn cô đáp lại:
- Thưa cô, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Vết thương của cậu ta rất nặng, qua được nguy kịch đã là quá may mắn rồi. Bác sĩ Jonatan là bác sĩ rất giỏi, ông ấy đích thân làm phẫu thuật, và ban đầu còn nghĩ cậu ta sẽ không qua khỏi được, thế nhưng giờ được như vậy là kỳ diệu rồi. Mọi chuyện thế nào giờ chỉ còn phụ thuộc vào cậu ấy thôi.
Cô lắc đầu, cố chấp nói:
- Không, tôi cầu xin anh, hãy bằng mọi cách để anh ấy tỉnh dậy được không? Tôi xin anh đấy, bằng giá nào cũng được.
- Thưa cô, mong cô hiểu cho, chúng tôi là bác sĩ ai cũng dùng mọi cách để bệnh nhân mình được khoẻ mạnh thôi. Có điều cậu ta bị thương quá nặng, nên giờ đành chờ thôi. Tôi nói rồi, cậu ấy vẫn có thể tỉnh dậy mà.
Ông Lai vội hỏi:
- Khả năng tỉnh dậy bao nhiêu phần trăm?
- Cái này thật sự rất khó tiên lượng, còn chờ xem một hai ngày tới thế nào đã,giờ người nhà có thể vào rồi. Nên có một người hằng ngày trò chuyện với cậu ấy, khơi dậy ký ức, khả năng tỉnh lại sẽ cao hơn.
- Văn, nhất định phải tỉnh dậy. Còn Cua, con bé cần có anh mà...
Cô cứ lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại, rồi lại lặng lẽ ngồi nhìn phía bên trong cánh cửa vô hồn kia.
- Nhiên, bác sĩ vẫn chưa ra sao? Tiếng ông Minh khiến cô như bừng tỉnh, cô vội gạt nước mắt rồi nói:
- Thưa ba, chưa ạ.
Ông Minh ngồi xuống, thở dài hỏi lại:
- Mấy tiếng rồi, sao vẫn chưa ra nhỉ?
Cô lắc đầu đáp:
- Con cũng không biết vì sao, ba đã liên hệ được chưa ba?
- Thật ra liên hệ bác sĩ nước ngoài cũng đã liên hệ rồi, chỉ có điều bay về được đến Việt Nam cũng mất nhiều thời gian. Bác sĩ đang phẫu thuật cho thằng Văn cũng rất giỏi rất có tiếng nên ta đã không thuê thêm bác sĩ về nữa, nhưng không hiểu sao ta thấy rất bất an.
Nhiên ngồi cạnh ông, đậy chiếc hộp lại rồi nói:
- Ba đừng bất an quá, con tin rằng anh Văn sẽ không sao đâu.
Ông Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bỗng dưng Nhiên thấy có tiếng loẹt xoẹt phía hành lang liền nhìn sang, cuối hành lang vợ chồng bác sĩ Lai và bé An đang tiên lại. Chưa kịp định thần, bác sĩ Lai đã nói:
- Nhiên, cậu ấy sao rồi?
Bác sĩ Lai vừa cất lời, cả cô và Chủ tịch Minh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, cô lắp bắp hỏi lại:
- Chú Lai, sao chú lại ở đây?
- Sáng chú gọi điện mãi không thấy cháu nghe máy, khi nãy thấy cậu Quân có nói cháu đang ở đây, và kể qua tình hình cho chú.
Ông Minh quay sang cô, ánh mắt dò xét hỏi:
- Đây là?
Cô nhìn ông Minh đáp lại:
- Thưa ba, đây là bác sĩ Lai, bác sĩ sản khoa thăm khám cho con, chú ấy cũng chính là người đã cưu mang giúp đỡ con suốt thời gian con mang bầu, còn đây là cô Lan vợ chú ấy, bé An cháu ngoại của bác sĩ Lai.
Rồi cô quay sang bác sĩ Lai nói:
- Thưa chú, đây là...ba chồng cháu.
Bác sĩ Lai và bà Lan sáng được nghe Quân kể toàn bộ sự việc, nên không lấy gì làm ngạc nhiên. Ông Minh liền đứng dậy, cúi người đưa tay về phía trước:
- Chào ông, tôi tên Minh, thật sự rất cảm ơn ông suốt thời gian qua đã cưu mang con bé.
Ông Lai lịch sự đưa tay ra bắt rồi nói:
- Không có gì là ơn huệ ở đây cả, phải là tôi cảm ơn con bé đã giúp đỡ cháu ngoại tôi suốt thời gian qua thì đúng hơn.
Ngừng lại một chút, ông Lai lại nói tiếp:
- Thôi, giờ không phải là để nói mấy chuyện này, chồng cô Nhiên là do ai trực tiếp phẫu thuật vậy ạ? Tôi tuy là bác sĩ sản khoa, nhưng cũng quen vài người bạn ở các khoa khác.
Ông Minh đáp lại:
- Là giáo sư Jonatan.
Ông Lai gật gù đáp:
- Giáo sư Jonatan rất có tiếng trong giới bác sĩ, ông ấy thật sự rất giỏi. Cậu ấy nằm trong đó lâu chưa? Phẫu thuật kéo dài bao lâu rồi?
- Thằng bé nằm đó cũng mấy tiếng đồng hồ, kể từ lúc bác sĩ vào cũng ba bốn tiếng rồi.
- Có lẽ ca phẫu thuật này phức tạp, mọi người cứ chờ xem thế nào, đừng lo lắng quá. Tôi sẽ ở đây chờ cùng mọi người.
Ông Minh nhìn bác sĩ Lai rồi đáp:
- Cảm ơn ông.
Ông Lai thở dài không đáp lại. Bà Lan và bé An đi về phía Nhiên ngồi xuống bên cạnh, còn ông Lai ngồi cạnh Chủ tịch Minh. Con bé An ngước đôi mắt to tròn, đôi môi cong cong bặm chặt nhìn cô không dám hỏi câu gì, chỉ khẽ đưa đôi tay bé nhỏ nắm lấy tay cô. Khuôn mặt cô vẫn lem nhem nước mắt, có quệt đi vẫn vương lại vài giọt, bàn tay cô lúc này cũng nắm chặt tay An, như chỗ dựa để cô có thể mạnh mẽ hơn.
Cả năm người lặng lẽ ngồi, không ai nói với ai câu nào, nếu như ở một hoàn cảnh khác, có lẽ sẽ có rất nhiều câu chuyện để hỏi. Thế nhưng ở hoàn cảnh này, mỗi người một suy nghĩ, không ai còn đủ dũng khí để phá tan bầu không khí im lặng này. Nhiên nhìn vào cánh cửa vô hồn, trong đầu cố trấn an, nhưng rốt cuộc đều nghĩ tới những điều sợ hãi. Phải mất rất lâu sau, phía trong cánh cửa mới từ từ mở ra. Vị bác sĩ cao lớn, với mái tóc vàng, đôi mắt xanh lam đi về phía họ. Cả năm người liền bật dậy, Chủ tịch Minh run rẩy hỏi:
- Thưa bác sĩ, thằng bé sao rồi?
Người bác sĩ Việt Nam đứng bên cạnh đáp lại:
- Cậu ta bị thương rất nặng, phần não có máu tụ đã được lấy ra, tuy không còn nguy kịch đến tính mạng, nhưng bình phục được hay không chúng tôi không dám nói gì. Nếu trong ba đến năm ngày nữa, cậu ta vẫn không tỉnh lại rất có thể sẽ sống cuộc sống thực vật cả đời. Chúng tôi đã gắng hết sức rồi, giờ tất cả chỉ còn phụ thuộc ở cậu ấy thôi.
Nhiên nghe bác sĩ nói, đôi chân như muốn khuỵ xuống, hai cánh tay gầy gò bám lên nguòi bác sĩ nói:
- Bác sĩ, xin hãy gắng hết sức để anh ấy tỉnh dậy, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Y học giờ phát triển mà bác sĩ.
Vị bác sĩ nhìn cô đáp lại:
- Thưa cô, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Vết thương của cậu ta rất nặng, qua được nguy kịch đã là quá may mắn rồi. Bác sĩ Jonatan là bác sĩ rất giỏi, ông ấy đích thân làm phẫu thuật, và ban đầu còn nghĩ cậu ta sẽ không qua khỏi được, thế nhưng giờ được như vậy là kỳ diệu rồi. Mọi chuyện thế nào giờ chỉ còn phụ thuộc vào cậu ấy thôi.
Cô lắc đầu, cố chấp nói:
- Không, tôi cầu xin anh, hãy bằng mọi cách để anh ấy tỉnh dậy được không? Tôi xin anh đấy, bằng giá nào cũng được.
- Thưa cô, mong cô hiểu cho, chúng tôi là bác sĩ ai cũng dùng mọi cách để bệnh nhân mình được khoẻ mạnh thôi. Có điều cậu ta bị thương quá nặng, nên giờ đành chờ thôi. Tôi nói rồi, cậu ấy vẫn có thể tỉnh dậy mà.
Ông Lai vội hỏi:
- Khả năng tỉnh dậy bao nhiêu phần trăm?
- Cái này thật sự rất khó tiên lượng, còn chờ xem một hai ngày tới thế nào đã,giờ người nhà có thể vào rồi. Nên có một người hằng ngày trò chuyện với cậu ấy, khơi dậy ký ức, khả năng tỉnh lại sẽ cao hơn.
Danh sách chương