Câu nói cuối cùng anh thốt ra khiến cô vừa sửng sốt lại vừa cảm thấy mừng rỡ. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô đi làm lại có một người nói rằng anh ta đã đúng khi chọn cô bỗng dưng khiến cô như có một động lực mạnh mẽ vô cùng, phải rồi ngày cô đưa tên sát nhân kia vào tù có lẽ không còn xa. Buổi chiều sau khi tan ca, Nhiên trở về căn hộ chung cư của mình nằm vật ra. Ngày hôm nay cô cảm thấy bản thân làm rất tốt mọi việc những công việc Văn giao cô đều hoàn thành rất nhanh, thế nhưng khi trở về nhà trong lòng cô lại nảy sinh ra thứ cảm giác rất tệ. Suốt một tuần nay cô ăn ngủ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn khi chia tay Quân. Vậy mà lúc này cô bỗng thấy trống rỗng, khó chịu mà không hiểu tại sao lại như vậy. Cổ họng khô khốc, cô đứng dậy uống ngụm nước rồi quyết định đi tắm thế nhưng hơi nước lạnh vẫn không đủ xua tan đi thứ cảm giác khó chịu này trong lòng, cô thở dài chọn một bộ váy ôm sát cơ thể rồi xách túi đi ra ngoài dù sao mai cũng là chủ nhật cô tự cho phép mình đi ra ngoài một chút. Tâm trạng khó chịu này rất có thể do những ngày qua cô luôn ru rú trong nhà, hết giờ đi làm lại chui rúc trong căn hộ cô đơn này. Trời bên ngoài đã tối dần, cô không biết mình phải đi đâu, cuối cùng cô chọn một nơi mình chưa từng đến bao giờ. Đó là quán bar! Có lẽ Nhiên đến rất sớm nên quán bar chỉ có vài nhân viên, cô chọn cho mình một góc khuất, gọi một chai rượu Chivas ngồi vắt chân lên ghế điệu bộ tuy không phải là thành thục nhưng cũng đầy quyến rũ. Tiếng nhạc bắt đầu xập xịch, cô mở nắp chai rượu rót một chén đầy, lấy hết dũng khí uống cạn. Cổ họng cô như bị đốt cháy, thế nhưng cô phát hiện cảm giác khó chịu ban nãy bỗng vơi dần. Nhiên nhếch mép, uống thêm một chén, rồi lại một chén, đến khi cô cảm thấy cảm giác vừa rồi mất hoàn toàn thì chai rượu cũng vơi đi quá nửa, trong đầu đã cảm thấy chếnh choáng. Đột nhiên, cô bỗng thấy một cảm giác khác lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng, một cảm giác rất lạ, mơ hồ như cô đã thấy nó những ngày qua. Nhiên đặt chai rượu xuống, rót thêm một chén thầm nhủ phải dập tắt cảm giác này trước khi nó lớn dần, nhưng càng uống cô càng cảm thấy đau đớn. Cô không còn chịu được, gục mặt xuống bàn, cảm giác đè nén suốt bảy ngày qua chợt nổ tan tành trong lòng cô, đến cô còn không hiểu nổi những ngày qua tại sao lại có thể sống bình thản đến như vậy. Hoá ra tất cả chỉ là sự giả tạo của chính bản thân cô mà cô không nhận ra. Nó giống như viên kẹo rượu bọc sôcôla, ăn hết lớp bên ngoài ngọt ngào mới biết rằng bên trong cay nồng đến thế nào. Hoá ra cô cũng chỉ là con người hèn nhát, tự huyễn hoặc bản thân rằng mình mạnh mẽ cuối cùng cũng chỉ là cô thể hiện ra ngoài cho chính mình thấy. Cô còn tưởng mình đã đủ lạnh lùng để tiếp nhận những thông tin về Quân đến lúc này mới nhận ra rằng sự lạnh lùng đó chẳng qua vì cô quá sốc, sốc đến mức bây giờ mới kịp phản ứng, bây giờ mới biết cô đã thực sự mất anh rồi. Một giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má, cô đưa tay lên lau thầm rủa vài câu trong mồm. Nhưng cô càng lau, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, sống mũi cô cay xè. Cô nhớ Quân, cô nhớ anh đến đau đớn cả con tim. Hoá ra bảy ngày trôi qua chỉ là sự giả vờ của trái tim, hoá ra sự bình thản của cô chỉ là một liều thuốc giảm đau làm tê liệt mọi cảm giác đến khi hết thuốc cô mới thấy rằng nó còn đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần khi bắt đầu. Nhiên cầm chai rượu tu lên ừng ực, lấy máy ra điên cuồng bấm gọi số anh. Nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại:
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Tại sao bản thân cô lại yếu đuối thế này? Chẳng phải những ngày qua cô đã sống rất tốt sao? Tại sao hôm nay lại trở nên tồi tệ như vậy? Cảm giác này cô muốn giết chết nó, nhưng càng muốn giết chết nó lại càng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô. Cô nắm chặt tay vào chai rượu, cuối cùng cũng không chịu được mà gọi tên Quân. Tại sao anh lạnh lùng mà bỏ cô đi như vậy? Chẳng phải mọi chuyện đang rất tốt đẹp sao? Là tại vì sao? Tại sao từ khi Nga trở về anh lại biến thành con người khác? Tại sao lại để cô ta đả kích cô đầy đắng cay đến vậy? Nếu vậy tại sao anh không mang luôn cô ta đi, tại sao còn để cô ta lại như thể rằng cô mới là người sai? Không đúng! Nhất định không đúng, ắt hẳn cô ta sắp sang cùng anh, hai người sắp được đoàn tụ. Cô không dám nghĩ tới, trái tim như có hàng ngàn mũi kim đâm vào rỉ máu. Quân, anh là đồ khốn nạn. Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Quân, anh đã đi thật rồi sao? Anh đã không cần em nữa sao? Cô tự hỏi, rồi lại tuyệt vọng, bởi đáp án thế nào cô hoàn toàn rõ. Anh có biết cô nhớ anh đến thế nào không? Cô thèm về nhà đã thấy anh ở nhà, thèm mỗi sáng ngủ dậy anh đánh thức cô bằng một nụ hôn và bữa ăn sáng anh chuẩn bị, lúc này chỉ cần được bên nhau than vãn cùng nhau một câu mệt mỏi cũng là quá xa xỉ.. Là hai năm, không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn nhưng đã để lại cho cô bao kỉ niệm bên anh. Tại sao anh lại dễ dàng buông tay cô đến như vậy? Cô không tin rằng hai năm qua nên cô chỉ là ngộ nhận. Từng lời nói anh thốt ra lúc ấy cô không tin, nhưng lại không có cách nào để biện minh. Cô bật khóc thành tiếng gào lên:
- Em xin anh, quay về đi, em hứa em sẽ không cằn nhằn, em hứa em sẽ làm tất cả để có tiền. Quân, em sẽ kiếm thật nhiều tiền, em sẽ đi làm tất cả mọi việc. Về đi mà, em sẽ không bắt anh đưa em đi làm, em sẽ không ghen tuông không nghi ngờ, em cầu xin anh mà. Về với em đi mà, anh muốn em làm gì cũng được, trở về đi mà anh. Em không còn chịu được nữa đâu, em nhớ anh em nhớ anh lắm rồi.
Khách đã bắt đầu càng ngày càng đông, tiếng nhảy nhót, tiếng nhạc sập sình che lấp hết tiếng khóc của cô. Cô cứ lặp lại đến bảy tám lần câu nói, cho đến khi không còn sức lực, gục hẳn xuống bàn. Đột nhiên cô cảm nhận thấy một bàn tay đang sờ lên vai cô, đôi bàn tay thô ráp lần mò dần xuống phía dưới. Cô cố mở mắt nhưng bất thành, chỉ khẽ chửi thề nhưng không phát ra nổi. Đôi bàn tay tham lam lần mò xuống bầu ngực căng tròn, cô không còn giữ được sự bình tĩnh, dùng sự tỉnh táo cuối cùng mở to mắt hất văng đôi tay của hắn ta gào lên:
- Cút đi.
Hắn ta dừng lại một chút, nâng đầu cô dậy cười nhạt:
- Cô em rất lạ, gà mới sao? Cô không nhìn rõ phía trước, chỉ cảm thấy gương mặt gã đàn ông rất tởm lợm, liền cười khằng khặc. Gã ta thấy thế càng thích thú, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mồm cô nói:
- Đi theo anh, anh sẽ cho em một đêm đầy thú vị.
Cô giơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt hắn ta rồi đáp:
- Cút.
Phía trước cô chỉ là một đám ảo ảnh lờ mờ, chết tiệt, cô say đên mức này rồi sao. Gã đàn ông dường như vẫn không buông tha cho cô, hắn ta bóp chặt hai bên hông cô đến tím bầm, bàn tay bắt đầu mân mê xuống khu vực nhạy cảm. Nhiên không còn cảm nhận được bản thân đang làm gì, khua tay lấy chai rượu trên mặt bàn đập thật mạnh về phía trước. Có tiếng vỡ vụn, gã đàn ông buông hai cánh tay suýt nữa đã bị cô phang chai rượu vào đầu, thật may chai rượu trúng ngay thành bàn, vỡ tan tành. Đám người trở nên nháo nhác, gã đàn ông lao vào bóp chặt cổ cô rồi gào lên:
- Con đàn bà điên khùng, mày muốn chết không?
Cô không thở nổi, lúc này bỗng tỉnh táo trở lại, cổ họng cô nghẹn đau nhức, cô thấy toàn thân bỗng lơ lửng trên không! Cô cười nhạt, hoá ra cuối cùng cô lại phải chết một cách vô vị thế này.
- Buông tay cô ấy ra, nếu không tao sẽ không tha cho mày.
Nhiên chưa kịp định thần đã thấy toàn thân rơi xuống đất liền lồm cồm bò dậy, day day trán nhìn phía trước, gã đàn ông to béo săm trổ trên mình vừa bóp cổ cô máu dính đầy miệng. Cô mở to mắt ngạc nhiên, nheo mắt nhìn lại, bóng dáng quen thuộc lại xa lạ. Người đàn ông mặc bộ vest màu tím than, dưới ánh đèn gương mặt anh đẹp trai đến cực độ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tinh anh hằn đầy tia giận dữ. Là Văn, cô dụi mắt lại, đúng là anh rồi, chưa bao giờ cô thấy Văn có thái độ thế này trong lòng không khỏi sửng sốt. Từng lời nói của anh hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng cô thường hay thấy, nếu không phải anh đứng trước mặt cô đến chết cô cũng không tin lời nói kia phát ra từ miệng anh. Gã đàn ông săm trổ vừa bị đấm một quả bất ngờ liền điên tiết lao về phía Văn, lập tức một người mặc bộ đồ bảo vệ chặn trước mặt rồi nói:
- Anh Vinh, đây là Giám đốc Văn công ty Bình Minh A.
Gã ta nghe đến đó liền từ từ hạ cánh tay, vẻ mặt hùng hổ vừa rồi chợt biến mất. Nhiên khinh bỉ, đưa đôi mắt quét lên thân hình hắn thầm chửi thề. Nhưng lúc này cơn buồn ngủ đã ập đến, cô nheo mắt cuối cùng gục hẳn xuống, trong giây phút cuối cùng mất đi hoàn toàn ý thức cô loáng thoáng nghe được một câu rất to và rõ ràng:
- Chúng mày nhìn kỹ đi, đây là người phụ nữ của tao, đừng đứa nào đụng vào.
Toàn thân cô không còn cảm nhận được gì, chỉ thấy một mùi hương vừa xa lạ, lại rất quen thuộc như thể cô đã từng gặp ở đâu đó. Văn xử lý xong đám côn đồ, thấy Nhiên đã say đến mức không còn ý thức được gì. Anh thở dài cõng cô ra khỏi quán bar, trời buổi đêm khuya mùa hè vậy mà lại có chút giá lạnh của sương rơi rớt xuống khiến cô gái trên lưng anh khẽ rùng mình. Văn đặt cô dựa vào tường, cởi chiếc áo comple mặc vào người cô rồi cúi xuống bế cô ra thẳng bãi đỗ xe. Hình như cô gầy đi rất nhiều, chỉ mấy ngày mà cô đã thành ra thế này. Hôm nay chứng kiến cảnh cô khóc lóc trong quán bar, anh đã hiểu sự sợ hãi mơ hồ của mình đã thành sự thật. Nhưng ít nhất thấy cô còn khóc được thế này anh cũng thấy nhẹ nhõm một chút, điều đó chứng tỏ cô đã trở lại như bình thường. Khóc lóc chán chê cô cũng phải chấp nhận sự thật để mà mạnh mẽ. Văn bế cô ra xe, mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đặt cô vào ghế. Anh lên xe, lái xe về phía căn hộ của cô, cuối cùng nghĩ thế nào lại quay xe đi về căn nhà riêng của mình. Về đến nhà, Văn cởi đôi giày cao gót sáng nay vừa mua cho cô đặt vào kệ rồi bế cô lên một căn phòng trống. Nhiên vẫn ngủ ngon không còn biết trời đất là gì, hơi thở đều đều mang theo mùi rượu thơm nồng. Văn thở dài, cởi bỏ chiếc áo comple ra khỏi người cô rồi đặt cô nằm xuống. Mấy giọt nước mắt vẫn còn vương trên đôi mi cô, anh không kìm chế được mà đặt lên đó một nụ hôn. Chưa bao giờ anh được gần cô thế này, chưa bao giờ anh được chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt cô rồi đứng dậy. Đột nhiên, một bàn níu lấy cánh tay anh, anh khựng lại một chút, cô mở mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh đầy van nài:
- Anh đừng đi.
Văn gật đầu, ngồi xuống cạnh cô, bỗng dưng cô chồm hẳn dậy, ôm chặt anh rồi chạm khẽ đôi môi vào môi anh. Anh bị bất ngờ, lúc kịp phản ứng thì nhận ra lưỡi cô đã chạm vào lưỡi mình chỉ cảm nhận rất rõ cô nấc lên từng đoạn, liền giữ chặt vai cô, đặt lên môi cô một nụ hôn rất sâu. Anh cứ hôn cô như thế, mặc kệ cho những ngổn ngang trong lòng:
- Quân, đừng đi nữa được không? Ở lại với em!
Anh sững người, từ từ buông tay cô, dù anh biết rõ trong lòng hành động của cô vừa rồi chỉ là vì nghĩ đến Quân, nhưng đến khi từ mồm cô thốt ra anh mới thấy nó đau đến vậy. Cô có lẽ mệt quá, nằm vật xuống ngủ tiếp, đôi mắt chưa kịp khô đã nhỏ thêm lệ. Anh lấy tay lau mấy giọt nước mắt, trái tim như bị đâm một nhát dao. Trên đời này đâu phải chỉ một mình cô đau khổ, anh cũng đau khổ lắm cô có biết không? Cô có biết vì cô anh không còn cảm giác với bất cứ cô gái nào? Anh không phải không có người theo đuổi, thậm chí còn đến hàng vạn hàng ngàn người muốn được làm người phụ nữ của anh, nhưng trong anh không thể mở lòng mình ra mà cho họ cơ hội. Sự lạnh lùng tuyệt tình của anh là bởi trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình cô, anh tự cười chính bản thân mình. Hoá ra anh mới là kẻ yếu đuối và hèn nhát. Văn nhìn tấm thân nõn nà của Nhiên trước mặt, trong lòng chợt nổi lên dục vọng. Cô là người duy nhất cho anh cảm giác dục vọng này, anh cúi xuống, hôn lên cổ cô, đột nhiên anh đứng bật dậy, tự tát mình một cái cho tỉnh táo, kéo tấm chăn lên quá nửa người rồi ra ngoài đóng cửa. Đồng hồ đã chỉ đến gần mười hai giờ đêm, anh lặng lẽ trở về phòng mở tập tài liệu để xử lý. Bao nhiêu năm nay chỉ có học hành và công việc mới giúp anh quên đi cô. Ngày hôm nay anh nhận ra rằng anh đã lỡ mất cô một bước. Anh đến muộn mất rồi. Sáng hôm sau khi Nhiên tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi qua tấm rèm sáng cả căn phòng. Cô thấy toàn thân mệt rã rời, uể oải ngồi dậy đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bật dậy, nhảy xuống đất rồi mở cửa chạy ra ngoài, chợt cô thấy Văn đang bê một đĩa thức ăn đặt lên bàn. Thấy cô anh liền nói:
- Cô dậy rồi sao?
Cô chưa hết bàng hoàng hỏi lại:
- Giám đốc, sao tôi lại ở đây?
- Cô không nhớ gì sao?
- Tôi thật sự không nhớ gì cả, chỉ nhớ hình như tôi đã uống rượu, chuyện sau đó thật sự tôi không nhớ gì? Tại sao tôi lại ở nhà anh?
- Cô say nên tôi đưa cô về đây.
Cô nhìn xung quanh căn nhà, trong lòng chợt thấy xấu hổ nói:
- Đêm qua tôi có làm gì sai không? Hay không có chuyện gì xảy ra chứ?
Văn kéo ghế ngồi lạnh nhạt đáp:
- Không có chuyện gì đâu, cô ngồi ăn sáng đi.
Cô xua tay rối rít:
- Tôi không dám làm phiền anh đâu, tôi ra ngoài bắt xe về luôn.
Anh đẩy một trước đĩa về phía đối diện rồi nói:
- Tôi nấu phần cô rồi, cô ngồi ăn đi. Chút tôi có việc cần ra ngoài tôi đưa cô về.
Trong câu nói của anh đầy vẻ không thoả hiệp, cô không biết từ chối thế nào đành ngồi xuống ăn cùng Văn bầu không khí của hai người lại trở nên ảm đạm vô cùng. Ăn xong cô quay trở lại phòng lấy túi xách rồi theo anh ra ngoài xe chợt cảm thấy bản thân hình như càng ngày càng mặt dày. Không biết đêm qua cô có làm gì xấu hổ không, chắc chắn không chỉ đơn giản như anh nói được. Cô tặc lưỡi, dẫu sao cô cũng rất nhiều lần mất mặt trước Văn rồi, chỉ mong anh không để bụng mà quên đi. Chợt nhớ đến Thanh, cô không kìm được tò mò mà hỏi:
- Anh Văn, tôi có một chuyện này muốn hỏi?
Văn gật đầu trả lời:
- Được cô hỏi đi.
Cô lấy hết can đảm rồi nói:
- Tập đoàn Bình Minh ai là người làm lâu năm nhất?
Văn dường như không để ý đến lý do cô hỏi liền đáp:
- Giám đốc Thanh, ông ta là người làm từ trước khi ba tôi làm Chủ tich, lúc đó tôi còn chưa đến công ty.
Cô gật đầu hỏi lại:
- Ông ta rất giỏi đúng không? Nếu không làm sao có thể làm được lâu năm như vậy?
Văn quay sang nhìn cô phanh kít lại, cô giật mình bám vào dây an toàn hốt hoảng hỏi:
- Có chuyện gì vậy thưa Giám đốc?
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đáp lại:
- Cô có vẻ rất tò mò về giám đốc Thanh? Lần đầu tiên gặp ông ta cô bị mất bình tĩnh, lý do là gì vậy?
Cô hít một hơi dài, cuối cùng Văn cũng hỏi cô câu này. Cô cúi mặt giả vờ đáp:
- Không phải tôi tò mò, chỉ là tôi thấy ông ta rất giống một người tôi quen?
- Cô quen?
Văn hỏi lại, cô gật đầu thay cho câu trả lời chỉ cần nhìn cô cũng biết rõ cô nói dối nhưng lại không muốn chỉ thẳng ra điều đó.
- Nếu cô muốn biết thông tin của ông ta, mai đến công ty tôi sẽ cho xem.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, không tin vào những gì mình đang nghe liền hỏi lại:
- Tại sao anh lại cho tôi xem?
- Bởi vì tôi muốn giúp cô.
Câu nói cuối cùng anh thốt ra khiến cô thêm phần sửng sốt, rốt cuộc anh biết gì về thân thế cô? Cô lắp bắp hỏi lại:
- Anh giúp tôi sao?
Nhìn điệu bộ cô lúc này Văn chợt thấy hình như bản thân đang làm cô lo lắng liền bịa ra một lý do:
- Chẳng phải cô bảo cô thấy Giám đốc Thanh quen sao? Tôi chỉ là cho cô thông tin xem đúng là quen không thôi, vì tôi cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ ông ta. Thật ra thông tin của ông ta không có gì ngoài những thông tin về nhân viên của công ty mà thôi.
Nhiên thở phào, trong lòng bớt phần lo lắng, cô tặc lưỡi mọi chuyện mới bắt đầu, nhất định cô không được nóng vội. Văn không nói thêm gì, tiến xe đi về phía chung cư của cô, trong lòng anh bỗng dưng thấy cô gái ngồi cạnh mình trở nên đáng thương vô cùng. Chiếc xe dừng lại ở cổng chung cư, Nhiên định bước xuống đột nhiên nhìn thấy Nga đang đứng trước cổng. Cô nhìn Văn thấy anh không tỏ thái độ gì, rốt cuộc đành mở cửa xe bước ra ngoài. Thấy cô, Nga liền tiến lại gần, khuôn mặt bống trở nên khó coi vô cùng. Nhiên thở dài, dẫu sao cũng phải đối mặt, liền đứng dậy ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước về phía Nga. Cô ta nhìn cô cười mỉa mai:
- Hoá ra cô không đau khổ là vì kiếm được người đàn ông lắm tiền nhiều của để
đu bám rồi.
Cô nhếch mép đáp:
- Chị ghen tỵ với tôi sao?
Chị ta cười thành tiếng:
- Tôi phải ghen tỵ với cô sao? Tôi đến để thông báo vài tháng nữa tôi sang Canada cùng anh Quân rồi.
Trong lòng cô chợt xuất hiện một tia tối sầm nhưng cố giữ lạnh lùng đáp trả:
- Chị đến tận đây chỉ để thông báo tin này với tôi chứng tỏ tôi có sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời chị đấy, chúng ta đâu thân thiết gì để chị mất công thế này chứ?
Nga tức tím mặt, vốn dĩ nghĩ cô sẽ phát điên hay ít nhất là đau khổ không ngờ lại bị cô làm bẽ mặt thêm một lần nữa. Cô ta liếc nhìn Văn vẫn đang ngồi trong xe chưa chịu đi trong lòng càng thêm khó chịu cố vớt vát:
- Cô biết mẹ anh Quân đang ốm không? Chính tôi là người chăm sóc bác ấy suốt thời gian qua, bác ấy còn nói thật may tôi đã trở về, nếu không chỉ cần nghĩ cô và anh Quân còn yêu nhau thêm ngày nào bác ấy sẽ đau khổ ngày ấy. Quả thật không hiểu cô là loại con gái thế nào mà khiến mẹ Quân lại ghét cô đến thế, mà cũng đúng thôi mắt nhìn người của người lớn ít sai lắm. Thật không nghĩ rằng người phụ nữ hiền lành như mẹ Quân lại có thể gọi cô là con đ*, loại con gái hư hỏng không xứng với Quân đủ biết cô thế nào rồi. Hôm nay tận mắt thấy mới hiểu hoá ra cô là loại người như bác ấy nói thật.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mặt chị ta khẽ nhếch mép nói:
- Bà ta ốm hay không liên quan gì đến tôi? Cũng may tôi không có cái diễm phúc như chị nên giờ mới kiếm được người đàn ông vừa tốt vừa đẹp trai lại giàu có như Văn. Bà ta nói đúng rồi đấy, loại con gái như tôi phải yêu Văn mới xứng đáng, chứ yêu con của bà ấy cũng như đũa mốc chòi mâm son. Chỉ có điều anh ta là đũa mốc, tôi là mâm son. Cảm ơn chị đã cho tôi biết những điều này nhưng tôi nghĩ chị nên về chăm sóc bà ta đi đừng ở đây làm phiền tôi nữa.
Nói rồi cô liếc mắt về phía Văn, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
"Xin lỗi anh vì tôi đã lấy anh ra làm bia chắn đạn."
Nga nắm chặt tay tức giận không nói thêm được gì nhìn Văn cũng đã hạ hẳn kính xuống liền nhanh chóng bỏ đi. Nhìn bóng cô ta đi khuất, Nhiên mới quay lại xe, gật đầu chào Văn rồi về chung cư mà không biết anh đã nghe câu chuyện từ đầu đến cuối. Anh quay xe trên môi bất chợt nở một nụ cười mãn nguyện quay xe đi thẳng về nhà.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Tại sao bản thân cô lại yếu đuối thế này? Chẳng phải những ngày qua cô đã sống rất tốt sao? Tại sao hôm nay lại trở nên tồi tệ như vậy? Cảm giác này cô muốn giết chết nó, nhưng càng muốn giết chết nó lại càng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô. Cô nắm chặt tay vào chai rượu, cuối cùng cũng không chịu được mà gọi tên Quân. Tại sao anh lạnh lùng mà bỏ cô đi như vậy? Chẳng phải mọi chuyện đang rất tốt đẹp sao? Là tại vì sao? Tại sao từ khi Nga trở về anh lại biến thành con người khác? Tại sao lại để cô ta đả kích cô đầy đắng cay đến vậy? Nếu vậy tại sao anh không mang luôn cô ta đi, tại sao còn để cô ta lại như thể rằng cô mới là người sai? Không đúng! Nhất định không đúng, ắt hẳn cô ta sắp sang cùng anh, hai người sắp được đoàn tụ. Cô không dám nghĩ tới, trái tim như có hàng ngàn mũi kim đâm vào rỉ máu. Quân, anh là đồ khốn nạn. Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Quân, anh đã đi thật rồi sao? Anh đã không cần em nữa sao? Cô tự hỏi, rồi lại tuyệt vọng, bởi đáp án thế nào cô hoàn toàn rõ. Anh có biết cô nhớ anh đến thế nào không? Cô thèm về nhà đã thấy anh ở nhà, thèm mỗi sáng ngủ dậy anh đánh thức cô bằng một nụ hôn và bữa ăn sáng anh chuẩn bị, lúc này chỉ cần được bên nhau than vãn cùng nhau một câu mệt mỏi cũng là quá xa xỉ.. Là hai năm, không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn nhưng đã để lại cho cô bao kỉ niệm bên anh. Tại sao anh lại dễ dàng buông tay cô đến như vậy? Cô không tin rằng hai năm qua nên cô chỉ là ngộ nhận. Từng lời nói anh thốt ra lúc ấy cô không tin, nhưng lại không có cách nào để biện minh. Cô bật khóc thành tiếng gào lên:
- Em xin anh, quay về đi, em hứa em sẽ không cằn nhằn, em hứa em sẽ làm tất cả để có tiền. Quân, em sẽ kiếm thật nhiều tiền, em sẽ đi làm tất cả mọi việc. Về đi mà, em sẽ không bắt anh đưa em đi làm, em sẽ không ghen tuông không nghi ngờ, em cầu xin anh mà. Về với em đi mà, anh muốn em làm gì cũng được, trở về đi mà anh. Em không còn chịu được nữa đâu, em nhớ anh em nhớ anh lắm rồi.
Khách đã bắt đầu càng ngày càng đông, tiếng nhảy nhót, tiếng nhạc sập sình che lấp hết tiếng khóc của cô. Cô cứ lặp lại đến bảy tám lần câu nói, cho đến khi không còn sức lực, gục hẳn xuống bàn. Đột nhiên cô cảm nhận thấy một bàn tay đang sờ lên vai cô, đôi bàn tay thô ráp lần mò dần xuống phía dưới. Cô cố mở mắt nhưng bất thành, chỉ khẽ chửi thề nhưng không phát ra nổi. Đôi bàn tay tham lam lần mò xuống bầu ngực căng tròn, cô không còn giữ được sự bình tĩnh, dùng sự tỉnh táo cuối cùng mở to mắt hất văng đôi tay của hắn ta gào lên:
- Cút đi.
Hắn ta dừng lại một chút, nâng đầu cô dậy cười nhạt:
- Cô em rất lạ, gà mới sao? Cô không nhìn rõ phía trước, chỉ cảm thấy gương mặt gã đàn ông rất tởm lợm, liền cười khằng khặc. Gã ta thấy thế càng thích thú, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mồm cô nói:
- Đi theo anh, anh sẽ cho em một đêm đầy thú vị.
Cô giơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt hắn ta rồi đáp:
- Cút.
Phía trước cô chỉ là một đám ảo ảnh lờ mờ, chết tiệt, cô say đên mức này rồi sao. Gã đàn ông dường như vẫn không buông tha cho cô, hắn ta bóp chặt hai bên hông cô đến tím bầm, bàn tay bắt đầu mân mê xuống khu vực nhạy cảm. Nhiên không còn cảm nhận được bản thân đang làm gì, khua tay lấy chai rượu trên mặt bàn đập thật mạnh về phía trước. Có tiếng vỡ vụn, gã đàn ông buông hai cánh tay suýt nữa đã bị cô phang chai rượu vào đầu, thật may chai rượu trúng ngay thành bàn, vỡ tan tành. Đám người trở nên nháo nhác, gã đàn ông lao vào bóp chặt cổ cô rồi gào lên:
- Con đàn bà điên khùng, mày muốn chết không?
Cô không thở nổi, lúc này bỗng tỉnh táo trở lại, cổ họng cô nghẹn đau nhức, cô thấy toàn thân bỗng lơ lửng trên không! Cô cười nhạt, hoá ra cuối cùng cô lại phải chết một cách vô vị thế này.
- Buông tay cô ấy ra, nếu không tao sẽ không tha cho mày.
Nhiên chưa kịp định thần đã thấy toàn thân rơi xuống đất liền lồm cồm bò dậy, day day trán nhìn phía trước, gã đàn ông to béo săm trổ trên mình vừa bóp cổ cô máu dính đầy miệng. Cô mở to mắt ngạc nhiên, nheo mắt nhìn lại, bóng dáng quen thuộc lại xa lạ. Người đàn ông mặc bộ vest màu tím than, dưới ánh đèn gương mặt anh đẹp trai đến cực độ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt tinh anh hằn đầy tia giận dữ. Là Văn, cô dụi mắt lại, đúng là anh rồi, chưa bao giờ cô thấy Văn có thái độ thế này trong lòng không khỏi sửng sốt. Từng lời nói của anh hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng cô thường hay thấy, nếu không phải anh đứng trước mặt cô đến chết cô cũng không tin lời nói kia phát ra từ miệng anh. Gã đàn ông săm trổ vừa bị đấm một quả bất ngờ liền điên tiết lao về phía Văn, lập tức một người mặc bộ đồ bảo vệ chặn trước mặt rồi nói:
- Anh Vinh, đây là Giám đốc Văn công ty Bình Minh A.
Gã ta nghe đến đó liền từ từ hạ cánh tay, vẻ mặt hùng hổ vừa rồi chợt biến mất. Nhiên khinh bỉ, đưa đôi mắt quét lên thân hình hắn thầm chửi thề. Nhưng lúc này cơn buồn ngủ đã ập đến, cô nheo mắt cuối cùng gục hẳn xuống, trong giây phút cuối cùng mất đi hoàn toàn ý thức cô loáng thoáng nghe được một câu rất to và rõ ràng:
- Chúng mày nhìn kỹ đi, đây là người phụ nữ của tao, đừng đứa nào đụng vào.
Toàn thân cô không còn cảm nhận được gì, chỉ thấy một mùi hương vừa xa lạ, lại rất quen thuộc như thể cô đã từng gặp ở đâu đó. Văn xử lý xong đám côn đồ, thấy Nhiên đã say đến mức không còn ý thức được gì. Anh thở dài cõng cô ra khỏi quán bar, trời buổi đêm khuya mùa hè vậy mà lại có chút giá lạnh của sương rơi rớt xuống khiến cô gái trên lưng anh khẽ rùng mình. Văn đặt cô dựa vào tường, cởi chiếc áo comple mặc vào người cô rồi cúi xuống bế cô ra thẳng bãi đỗ xe. Hình như cô gầy đi rất nhiều, chỉ mấy ngày mà cô đã thành ra thế này. Hôm nay chứng kiến cảnh cô khóc lóc trong quán bar, anh đã hiểu sự sợ hãi mơ hồ của mình đã thành sự thật. Nhưng ít nhất thấy cô còn khóc được thế này anh cũng thấy nhẹ nhõm một chút, điều đó chứng tỏ cô đã trở lại như bình thường. Khóc lóc chán chê cô cũng phải chấp nhận sự thật để mà mạnh mẽ. Văn bế cô ra xe, mở cửa xe rồi nhẹ nhàng đặt cô vào ghế. Anh lên xe, lái xe về phía căn hộ của cô, cuối cùng nghĩ thế nào lại quay xe đi về căn nhà riêng của mình. Về đến nhà, Văn cởi đôi giày cao gót sáng nay vừa mua cho cô đặt vào kệ rồi bế cô lên một căn phòng trống. Nhiên vẫn ngủ ngon không còn biết trời đất là gì, hơi thở đều đều mang theo mùi rượu thơm nồng. Văn thở dài, cởi bỏ chiếc áo comple ra khỏi người cô rồi đặt cô nằm xuống. Mấy giọt nước mắt vẫn còn vương trên đôi mi cô, anh không kìm chế được mà đặt lên đó một nụ hôn. Chưa bao giờ anh được gần cô thế này, chưa bao giờ anh được chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt cô rồi đứng dậy. Đột nhiên, một bàn níu lấy cánh tay anh, anh khựng lại một chút, cô mở mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh đầy van nài:
- Anh đừng đi.
Văn gật đầu, ngồi xuống cạnh cô, bỗng dưng cô chồm hẳn dậy, ôm chặt anh rồi chạm khẽ đôi môi vào môi anh. Anh bị bất ngờ, lúc kịp phản ứng thì nhận ra lưỡi cô đã chạm vào lưỡi mình chỉ cảm nhận rất rõ cô nấc lên từng đoạn, liền giữ chặt vai cô, đặt lên môi cô một nụ hôn rất sâu. Anh cứ hôn cô như thế, mặc kệ cho những ngổn ngang trong lòng:
- Quân, đừng đi nữa được không? Ở lại với em!
Anh sững người, từ từ buông tay cô, dù anh biết rõ trong lòng hành động của cô vừa rồi chỉ là vì nghĩ đến Quân, nhưng đến khi từ mồm cô thốt ra anh mới thấy nó đau đến vậy. Cô có lẽ mệt quá, nằm vật xuống ngủ tiếp, đôi mắt chưa kịp khô đã nhỏ thêm lệ. Anh lấy tay lau mấy giọt nước mắt, trái tim như bị đâm một nhát dao. Trên đời này đâu phải chỉ một mình cô đau khổ, anh cũng đau khổ lắm cô có biết không? Cô có biết vì cô anh không còn cảm giác với bất cứ cô gái nào? Anh không phải không có người theo đuổi, thậm chí còn đến hàng vạn hàng ngàn người muốn được làm người phụ nữ của anh, nhưng trong anh không thể mở lòng mình ra mà cho họ cơ hội. Sự lạnh lùng tuyệt tình của anh là bởi trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình cô, anh tự cười chính bản thân mình. Hoá ra anh mới là kẻ yếu đuối và hèn nhát. Văn nhìn tấm thân nõn nà của Nhiên trước mặt, trong lòng chợt nổi lên dục vọng. Cô là người duy nhất cho anh cảm giác dục vọng này, anh cúi xuống, hôn lên cổ cô, đột nhiên anh đứng bật dậy, tự tát mình một cái cho tỉnh táo, kéo tấm chăn lên quá nửa người rồi ra ngoài đóng cửa. Đồng hồ đã chỉ đến gần mười hai giờ đêm, anh lặng lẽ trở về phòng mở tập tài liệu để xử lý. Bao nhiêu năm nay chỉ có học hành và công việc mới giúp anh quên đi cô. Ngày hôm nay anh nhận ra rằng anh đã lỡ mất cô một bước. Anh đến muộn mất rồi. Sáng hôm sau khi Nhiên tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi qua tấm rèm sáng cả căn phòng. Cô thấy toàn thân mệt rã rời, uể oải ngồi dậy đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bật dậy, nhảy xuống đất rồi mở cửa chạy ra ngoài, chợt cô thấy Văn đang bê một đĩa thức ăn đặt lên bàn. Thấy cô anh liền nói:
- Cô dậy rồi sao?
Cô chưa hết bàng hoàng hỏi lại:
- Giám đốc, sao tôi lại ở đây?
- Cô không nhớ gì sao?
- Tôi thật sự không nhớ gì cả, chỉ nhớ hình như tôi đã uống rượu, chuyện sau đó thật sự tôi không nhớ gì? Tại sao tôi lại ở nhà anh?
- Cô say nên tôi đưa cô về đây.
Cô nhìn xung quanh căn nhà, trong lòng chợt thấy xấu hổ nói:
- Đêm qua tôi có làm gì sai không? Hay không có chuyện gì xảy ra chứ?
Văn kéo ghế ngồi lạnh nhạt đáp:
- Không có chuyện gì đâu, cô ngồi ăn sáng đi.
Cô xua tay rối rít:
- Tôi không dám làm phiền anh đâu, tôi ra ngoài bắt xe về luôn.
Anh đẩy một trước đĩa về phía đối diện rồi nói:
- Tôi nấu phần cô rồi, cô ngồi ăn đi. Chút tôi có việc cần ra ngoài tôi đưa cô về.
Trong câu nói của anh đầy vẻ không thoả hiệp, cô không biết từ chối thế nào đành ngồi xuống ăn cùng Văn bầu không khí của hai người lại trở nên ảm đạm vô cùng. Ăn xong cô quay trở lại phòng lấy túi xách rồi theo anh ra ngoài xe chợt cảm thấy bản thân hình như càng ngày càng mặt dày. Không biết đêm qua cô có làm gì xấu hổ không, chắc chắn không chỉ đơn giản như anh nói được. Cô tặc lưỡi, dẫu sao cô cũng rất nhiều lần mất mặt trước Văn rồi, chỉ mong anh không để bụng mà quên đi. Chợt nhớ đến Thanh, cô không kìm được tò mò mà hỏi:
- Anh Văn, tôi có một chuyện này muốn hỏi?
Văn gật đầu trả lời:
- Được cô hỏi đi.
Cô lấy hết can đảm rồi nói:
- Tập đoàn Bình Minh ai là người làm lâu năm nhất?
Văn dường như không để ý đến lý do cô hỏi liền đáp:
- Giám đốc Thanh, ông ta là người làm từ trước khi ba tôi làm Chủ tich, lúc đó tôi còn chưa đến công ty.
Cô gật đầu hỏi lại:
- Ông ta rất giỏi đúng không? Nếu không làm sao có thể làm được lâu năm như vậy?
Văn quay sang nhìn cô phanh kít lại, cô giật mình bám vào dây an toàn hốt hoảng hỏi:
- Có chuyện gì vậy thưa Giám đốc?
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đáp lại:
- Cô có vẻ rất tò mò về giám đốc Thanh? Lần đầu tiên gặp ông ta cô bị mất bình tĩnh, lý do là gì vậy?
Cô hít một hơi dài, cuối cùng Văn cũng hỏi cô câu này. Cô cúi mặt giả vờ đáp:
- Không phải tôi tò mò, chỉ là tôi thấy ông ta rất giống một người tôi quen?
- Cô quen?
Văn hỏi lại, cô gật đầu thay cho câu trả lời chỉ cần nhìn cô cũng biết rõ cô nói dối nhưng lại không muốn chỉ thẳng ra điều đó.
- Nếu cô muốn biết thông tin của ông ta, mai đến công ty tôi sẽ cho xem.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, không tin vào những gì mình đang nghe liền hỏi lại:
- Tại sao anh lại cho tôi xem?
- Bởi vì tôi muốn giúp cô.
Câu nói cuối cùng anh thốt ra khiến cô thêm phần sửng sốt, rốt cuộc anh biết gì về thân thế cô? Cô lắp bắp hỏi lại:
- Anh giúp tôi sao?
Nhìn điệu bộ cô lúc này Văn chợt thấy hình như bản thân đang làm cô lo lắng liền bịa ra một lý do:
- Chẳng phải cô bảo cô thấy Giám đốc Thanh quen sao? Tôi chỉ là cho cô thông tin xem đúng là quen không thôi, vì tôi cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ ông ta. Thật ra thông tin của ông ta không có gì ngoài những thông tin về nhân viên của công ty mà thôi.
Nhiên thở phào, trong lòng bớt phần lo lắng, cô tặc lưỡi mọi chuyện mới bắt đầu, nhất định cô không được nóng vội. Văn không nói thêm gì, tiến xe đi về phía chung cư của cô, trong lòng anh bỗng dưng thấy cô gái ngồi cạnh mình trở nên đáng thương vô cùng. Chiếc xe dừng lại ở cổng chung cư, Nhiên định bước xuống đột nhiên nhìn thấy Nga đang đứng trước cổng. Cô nhìn Văn thấy anh không tỏ thái độ gì, rốt cuộc đành mở cửa xe bước ra ngoài. Thấy cô, Nga liền tiến lại gần, khuôn mặt bống trở nên khó coi vô cùng. Nhiên thở dài, dẫu sao cũng phải đối mặt, liền đứng dậy ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước về phía Nga. Cô ta nhìn cô cười mỉa mai:
- Hoá ra cô không đau khổ là vì kiếm được người đàn ông lắm tiền nhiều của để
đu bám rồi.
Cô nhếch mép đáp:
- Chị ghen tỵ với tôi sao?
Chị ta cười thành tiếng:
- Tôi phải ghen tỵ với cô sao? Tôi đến để thông báo vài tháng nữa tôi sang Canada cùng anh Quân rồi.
Trong lòng cô chợt xuất hiện một tia tối sầm nhưng cố giữ lạnh lùng đáp trả:
- Chị đến tận đây chỉ để thông báo tin này với tôi chứng tỏ tôi có sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời chị đấy, chúng ta đâu thân thiết gì để chị mất công thế này chứ?
Nga tức tím mặt, vốn dĩ nghĩ cô sẽ phát điên hay ít nhất là đau khổ không ngờ lại bị cô làm bẽ mặt thêm một lần nữa. Cô ta liếc nhìn Văn vẫn đang ngồi trong xe chưa chịu đi trong lòng càng thêm khó chịu cố vớt vát:
- Cô biết mẹ anh Quân đang ốm không? Chính tôi là người chăm sóc bác ấy suốt thời gian qua, bác ấy còn nói thật may tôi đã trở về, nếu không chỉ cần nghĩ cô và anh Quân còn yêu nhau thêm ngày nào bác ấy sẽ đau khổ ngày ấy. Quả thật không hiểu cô là loại con gái thế nào mà khiến mẹ Quân lại ghét cô đến thế, mà cũng đúng thôi mắt nhìn người của người lớn ít sai lắm. Thật không nghĩ rằng người phụ nữ hiền lành như mẹ Quân lại có thể gọi cô là con đ*, loại con gái hư hỏng không xứng với Quân đủ biết cô thế nào rồi. Hôm nay tận mắt thấy mới hiểu hoá ra cô là loại người như bác ấy nói thật.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mặt chị ta khẽ nhếch mép nói:
- Bà ta ốm hay không liên quan gì đến tôi? Cũng may tôi không có cái diễm phúc như chị nên giờ mới kiếm được người đàn ông vừa tốt vừa đẹp trai lại giàu có như Văn. Bà ta nói đúng rồi đấy, loại con gái như tôi phải yêu Văn mới xứng đáng, chứ yêu con của bà ấy cũng như đũa mốc chòi mâm son. Chỉ có điều anh ta là đũa mốc, tôi là mâm son. Cảm ơn chị đã cho tôi biết những điều này nhưng tôi nghĩ chị nên về chăm sóc bà ta đi đừng ở đây làm phiền tôi nữa.
Nói rồi cô liếc mắt về phía Văn, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
"Xin lỗi anh vì tôi đã lấy anh ra làm bia chắn đạn."
Nga nắm chặt tay tức giận không nói thêm được gì nhìn Văn cũng đã hạ hẳn kính xuống liền nhanh chóng bỏ đi. Nhìn bóng cô ta đi khuất, Nhiên mới quay lại xe, gật đầu chào Văn rồi về chung cư mà không biết anh đã nghe câu chuyện từ đầu đến cuối. Anh quay xe trên môi bất chợt nở một nụ cười mãn nguyện quay xe đi thẳng về nhà.
Danh sách chương