Với số tiền ít ỏi, Sở Vân chỉ có thể thuê tạm một phòng khách sạn hạng ba và mua một chút thức ăn, Hoàng Sa đang có ý định cho y ngủ ngoài đường thì bị y vô tình phát hiện.
Sở Vân: “!!!”
Thế là một lúc sau Hoàng Sa bị Sở Vân dùng khuôn mặt diễm lệ diễn đáng thương tội nghiệp tới phát phiền, dứt khoát vứt cho y một cái gối, để y ngủ dưới đất.
Sở Vân lau nước mắt khó khăn lắm mới nặn ra được vài giọt, im lặng thầm chửi bới trong lòng.
Thật ra trong phòng còn có sô pha mềm, nhưng Tiểu Ly bé nhỏ đã nhanh chân giành trước một bước rồi, Hoàng Sa đâu thể cho bé cưng chịu khổ đành phải giày vò y vậy.
Sở Vân trong lòng thầm hận, lôi mười tám đời tổ tiên của cô ra chửi một lượt, cắn răng chịu lạnh ôm gối ngủ dưới đất.
Hoàng Sa thấy thế cười nhếch môi khinh bỉ, thuận tiện cho y một cái liếc mắt vô cùng quyến rũ: “Ngu xuẩn.”
“???” Cô mẹ nó còn chửi tôi à!
Sở Vân căm hận trừng hai mặt, tóc dài đen bóng xõa ra ngoài không khí, khuôn mặt xinh đẹp banh ra, môi hồng hơi mím, thật là cảnh tượng đẹp không còn gì tả siết.
Hoàng Sa nheo mắt, vươn tay nắm lấy cằm y kéo lại gần, cô quan sát y từ trêи xuống dưới, thấy y chỉ mặc một cái áo phông nhạt màu và quần đùi, hai chân trắng phơi bày. Tay Hoàng Sa càng thêm dùng sức, bóp tới mức mặt Sở Vân biến dạng, la oai oái xin tha không ngừng.
“Thật chướng mắt.” ai đẹp hơn lão nương đều là ma quỷ, Hoàng Sa lạnh lùng tát nhẹ lên mặt y vài cái, buông lỏng tay ra, quay về giường ngủ.
Sở Vân ngẩn ngơ chưa kịp hồi hồn, một lát sau mới nhớ tới lời cô nói, tức tới mức thở không ra hơi.
Một đêm này y ngủ cũng rất không yên giấc, thật ra là tức tới ngủ không được, trời vừa sáng mới thϊế͙p͙ đi được một chút. thì tiếng đập cửa như gọi hồn dồn dập vang lên.
Tiếng đập cửa vừa vang lên, Hoàng Sa đã mở mắt liếc nhìn ra ngoài, một chút mơ màng buồn ngủ khi thức dậy cũng không có, cô ngồi trêи giường một lát mới đứng dậy đi mở cửa.
Tối qua cô đã báo địa chỉ cho mẹ Hoàng rồi, có thể là người tới đón, nhưng mà có phải tới nhanh quá rồi không? Khi cô đi ngang có nhấch chân đá Sở Vân vài cái, y vừa tỉnh thì ra hiệu cho y đứng dậy.
Sở Vân: “???”
Thông qua mắt mèo trêи cửa đụng phải gương mặt quen thuộc, Hoàng Sa nhíu mày.
“Mở cửa đi.” Hoàng Sa thiếu kiên nhẫn quay trở lại giường nằm xuống đắp chăn muốn ngủ tiếp.
“!!!” Cô mẹ nó còn chút xíu nữa là mở cửa rồi mà! Sở Vân tiếp tục căm hận trong lòng, nhận mệnh mở cửa ra.
Bên ngoài là một nam nhân thân thể thon dài khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo lại vô cùng ôn nhuận, trêи môi treo nụ cười dịu dàng như nước, có điều đôi mắt phượng kia vương đầy tơ máu, trông không phù hợp lắm, nhưng mà ngay khi nhìn thấy y nụ cười đó liền khựng lại, rõ ràng khi nãy luôn mang cho người khác cảm giác anh trai hàng xóm khiêm tốn lại dễ nói chuyện, thì hiện tại chính là biến hóa long trời lở đất, cặp mắt nheo lại đầy cảnh giác và sắt bén, sắc mặt thay đổi hỏi:
“Cậu là ai?”
Không đợi y trả lời lại hỏi tiếp “Tiểu Sa có ở bên trong?”
Vũ Tấn Hiên từ khi biết cô mất tích liền gấp gáp bất an, mỗi tuần đều chạy qua Hoàng gia để an ủi ba mẹ Hoàng, Còn sử dụng nguồn nhân lực của công ty tìm kiếm cô khắp nơi, mà không có tác dụng, từ sáng đến tối hắn hầu như không có một chút giây phút nào để nghỉ ngơi. Nhưng mà lực lượng chính của hắn không nằm ở trong nước, muốn quy động một số lượng lớn nhân lực để tìm cô nhưng không thể.
Mới trôi qua mấy tuần mà cả người hắn như già đi, thiếu sức sống hẳn.
Vì vụ từ hôn Hoàng Sa chưa kịp nói cho ba mẹ Hoàng hai người nên họ vẫn cứ xem hắn như con rể mà đối đãi, Vũ Tấn Hiên lại còn ra sức an ủi như vậy, làm chỗ dựa tinh thần cho họ, hai ông bà liền cảm thấy hắn rất tốt, con gái gả cho hắn sẽ không chịu thiệt thòi, dần dần thật sự xem hắn là con cái trong nhà mà chăm lo, hôm qua cũng vì vậy mà mẹ Hoàng liền gọi cho hắn, mong hắn nhanh tới đón Hoàng Sa.
….
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt lại khó chịu, Vũ Tấn Hiên bên kia cứ như hổ rình mồi mà canh chừng y, làm y muốn chớp mắt cũng không dám chớp, căng thẳng tới đầu đầy mồ hôi, mà đương sự Hoàng Sa thì vẫn ngủ ngon lành không có ý muốn thức dậy.
“Khụ khụ khụ!” Sở Vân chịu hết nổi, ra sức kho khan hòng muốn cô mau tỉnh dậy đối phó tên vừa xuất hiện.
“Xin cậu ý thức một chút, Tiểu Sa còn đang ngủ!” Vũ Tấn Hiên mặt lạnh quát y, lại đảo mắt cưng chiều nhìn người đang ngủ trêи giường.
“À à vân.. g.” Bị quát, y liền khép nép ôm Tiểu Ly lui vào góc, muốn biến mình thành người vô hình.
Hoàng Sa nằm trêи giường nhắm mắt nhưng thật ra lại không có ngủ, vô lương tâm nhìn Sở Vân bị ăn hϊế͙p͙ thành cún con, tới khi thấy y sắp khuất nhục quỳ lạy mới vô tâm tỉnh dậy.
“Cô tỉnh rồi!” Sở Vân thấy cô dậy liền vui mừng phấp phới chạy tới.
Vũ Tấn Hiên lại càng xem y không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng!
“Tiểu Sa, em tỉnh rồi.” ngay lập tức Vũ Tấn Hiên dịu dàng đi tới ngồi bên giường, vén tóc trêи mặt của cô ra, vô cùng cưng chiều hỏi: “Em ngủ có ngon không?”
Sở Vân vô tình bị đẩy ra ngoài.
Hoàng Sa gạt tay hắn trêи mặt cô ra, bình tĩnh ngồi dậy, nhướng mày về phía Sở Vân: “Anh đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với hắn.”
Không phải câu hỏi mà là mệnh lệnh.
Sở Vân trừng mắt, uất ức ôm Tiểu Ly bỏ đi.
Vũ Tấn Hiên bị đẩy ra cũng không bối rối, mỉm cười dịu dàng: “Anh nghe dì nói em bị bắt cóc, người khi nãy chắc là người cứu em, để em chịu ủy khuất rồi, anh sẽ kêu người tìm chúng cho em công bằng.”
Thấy hắn lại muốn tới gần, Hoàng Sa lạnh mặt, Vũ Tấn Hiên bị cô cự tuyệt có chút xấu hổ cúi đầu.
Bỗng hắn nghe thiếu nữ trước mặt nói chuyện, giọng nói uyển chuyển êm tai, có chút quyến rũ khiến người ta chìm đắm, nhưng lời cô nói ra lại khiến hắn kinh hoảng.
“Từ đầu đã thấy lạ, sao anh lại thay đổi nhiều như vậy, hiện tại suy ra lại thấy không đúng, Vũ Tấn Hiên, anh sống lại giống như tôi.”
Vũ Tấn Hiên ngẩng mạnh đầu, có chút không thể tin vào tai mình, cô cũng sống lại?
“E..em nói gì anh nghe không hiểu!”
Hoàng Sa cười, cười tới mức hắn sởn tóc gáy: “Những chuyện anh làm còn không rõ sao? Cặp hết người này tới người nọ, bỏ mặc gia đình tôi phá sản, đạp một chân lên đầu ba tôi, xâu xé gia sản của Hoàng gia, ép mẹ tôi phát điên, giết chết chính con ruột mình, anh cảm thấy tôi phải bỏ qua quá khứ để làm lại từ đầu với anh sao?”
Mặt hắn đã sớm cắt không còn giọt máu, hai tay đặt bên đùi run rẩy, hắn muốn phản bác nhưng lời bên miệng lại không nói ra được, hắn thật sự làm như vậy…
“Chỉ cần em cho anh một cơ hội…”
“Vũ Tấn Hiên!” Hoàng Sa cắt lời hắn, ánh mắt âm u miệng lại cười, “Hiện tại tôi chỉ muốn cắt từng lát thịt trêи người anh xuống cho chó ăn, so với anh, tôi thấy con chó còn đáng yêu hơn.”
Môi hắn run run, cuối cùng không mở miệng nữa, chỉ là “Anh đưa em về, anh đã đáp ứng dì.” nói rồi xoay người lảo đảo đi ra khỏi phòng.
….
Khi hai người đứng trước cổng Hoàng gia đã là mấy tiếng sau, Vũ Tấn Hiên sau khi xuống sân bay đã không thấy người, chỉ để lại xe đưa hai người về, Sở Vân vẫn còn tức giận cô đối xử mình bất công, suốt chuyến đi đều không mở miệng, Hoàng Sa làm gì quan tâm tới tâm trạng của y, ngồi vuốt ve lông mềm của Tiểu Ly.
Mẹ Hoàng gặp lại con gái, khóc hết nước mắt, ôm cô không buông, ba Hoàng mặc dù không làm như mẹ Hoàng, nhưng khóe mắt ông đã hơi hồng.
Sở Vân đứng đằng sau cũng không gây chú ý, y có chút lúng túng không biết làm gì, gượng gạo cười cười.
Hoàng Sa bị ôm cứng ngắc, liếc nhìn một vòng đột nhiên hỏi: “Anh họ đâu rồi mẹ?”
Mẹ Hoàng khóc thút thít trả lời: “Anh con từ hôm sinh nhật mẹ đã trở về Pháp rồi, nghe nói bên đó xảy ra chuyện, ôi, xem mẹ kìa, chỉ lo quan tâm con mà quên nói với anh họ rồi.”
Hoàng Sa cười không đáp.
Bấy giờ ba Hoàng mới chú ý tới Sở Vân, cô đành giải thích một chút, tối hôm đó liền đưa cho y chìa khóa căn chung cư của cô cho y dọn tới.
Sở Vân như có điều muốn nói, cứ ấp úng mãi, Hoàng Sa liền mất kiên nhẫn muốn bỏ đi, lại bị y nắm áo.
“Tôi không có tiền…” Y xấu hổ cúi mặt, lẽ nào cô muốn y đi bộ tới đó sao.
Hoàng Sa ngộ ra, lập tức hào phóng gửi tài khoản cho y 2 vạn, xem như tiền ứng trước, Sở Vân bất ngờ cầm tiền bị đuổi đi.
Y quay đầu nhìn cổng lớn Hoàng gia, lẻ loi đi vào con đường tối, y có chút đói bụng rồi
__________________________________
Sở Vân: “!!!”
Thế là một lúc sau Hoàng Sa bị Sở Vân dùng khuôn mặt diễm lệ diễn đáng thương tội nghiệp tới phát phiền, dứt khoát vứt cho y một cái gối, để y ngủ dưới đất.
Sở Vân lau nước mắt khó khăn lắm mới nặn ra được vài giọt, im lặng thầm chửi bới trong lòng.
Thật ra trong phòng còn có sô pha mềm, nhưng Tiểu Ly bé nhỏ đã nhanh chân giành trước một bước rồi, Hoàng Sa đâu thể cho bé cưng chịu khổ đành phải giày vò y vậy.
Sở Vân trong lòng thầm hận, lôi mười tám đời tổ tiên của cô ra chửi một lượt, cắn răng chịu lạnh ôm gối ngủ dưới đất.
Hoàng Sa thấy thế cười nhếch môi khinh bỉ, thuận tiện cho y một cái liếc mắt vô cùng quyến rũ: “Ngu xuẩn.”
“???” Cô mẹ nó còn chửi tôi à!
Sở Vân căm hận trừng hai mặt, tóc dài đen bóng xõa ra ngoài không khí, khuôn mặt xinh đẹp banh ra, môi hồng hơi mím, thật là cảnh tượng đẹp không còn gì tả siết.
Hoàng Sa nheo mắt, vươn tay nắm lấy cằm y kéo lại gần, cô quan sát y từ trêи xuống dưới, thấy y chỉ mặc một cái áo phông nhạt màu và quần đùi, hai chân trắng phơi bày. Tay Hoàng Sa càng thêm dùng sức, bóp tới mức mặt Sở Vân biến dạng, la oai oái xin tha không ngừng.
“Thật chướng mắt.” ai đẹp hơn lão nương đều là ma quỷ, Hoàng Sa lạnh lùng tát nhẹ lên mặt y vài cái, buông lỏng tay ra, quay về giường ngủ.
Sở Vân ngẩn ngơ chưa kịp hồi hồn, một lát sau mới nhớ tới lời cô nói, tức tới mức thở không ra hơi.
Một đêm này y ngủ cũng rất không yên giấc, thật ra là tức tới ngủ không được, trời vừa sáng mới thϊế͙p͙ đi được một chút. thì tiếng đập cửa như gọi hồn dồn dập vang lên.
Tiếng đập cửa vừa vang lên, Hoàng Sa đã mở mắt liếc nhìn ra ngoài, một chút mơ màng buồn ngủ khi thức dậy cũng không có, cô ngồi trêи giường một lát mới đứng dậy đi mở cửa.
Tối qua cô đã báo địa chỉ cho mẹ Hoàng rồi, có thể là người tới đón, nhưng mà có phải tới nhanh quá rồi không? Khi cô đi ngang có nhấch chân đá Sở Vân vài cái, y vừa tỉnh thì ra hiệu cho y đứng dậy.
Sở Vân: “???”
Thông qua mắt mèo trêи cửa đụng phải gương mặt quen thuộc, Hoàng Sa nhíu mày.
“Mở cửa đi.” Hoàng Sa thiếu kiên nhẫn quay trở lại giường nằm xuống đắp chăn muốn ngủ tiếp.
“!!!” Cô mẹ nó còn chút xíu nữa là mở cửa rồi mà! Sở Vân tiếp tục căm hận trong lòng, nhận mệnh mở cửa ra.
Bên ngoài là một nam nhân thân thể thon dài khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo lại vô cùng ôn nhuận, trêи môi treo nụ cười dịu dàng như nước, có điều đôi mắt phượng kia vương đầy tơ máu, trông không phù hợp lắm, nhưng mà ngay khi nhìn thấy y nụ cười đó liền khựng lại, rõ ràng khi nãy luôn mang cho người khác cảm giác anh trai hàng xóm khiêm tốn lại dễ nói chuyện, thì hiện tại chính là biến hóa long trời lở đất, cặp mắt nheo lại đầy cảnh giác và sắt bén, sắc mặt thay đổi hỏi:
“Cậu là ai?”
Không đợi y trả lời lại hỏi tiếp “Tiểu Sa có ở bên trong?”
Vũ Tấn Hiên từ khi biết cô mất tích liền gấp gáp bất an, mỗi tuần đều chạy qua Hoàng gia để an ủi ba mẹ Hoàng, Còn sử dụng nguồn nhân lực của công ty tìm kiếm cô khắp nơi, mà không có tác dụng, từ sáng đến tối hắn hầu như không có một chút giây phút nào để nghỉ ngơi. Nhưng mà lực lượng chính của hắn không nằm ở trong nước, muốn quy động một số lượng lớn nhân lực để tìm cô nhưng không thể.
Mới trôi qua mấy tuần mà cả người hắn như già đi, thiếu sức sống hẳn.
Vì vụ từ hôn Hoàng Sa chưa kịp nói cho ba mẹ Hoàng hai người nên họ vẫn cứ xem hắn như con rể mà đối đãi, Vũ Tấn Hiên lại còn ra sức an ủi như vậy, làm chỗ dựa tinh thần cho họ, hai ông bà liền cảm thấy hắn rất tốt, con gái gả cho hắn sẽ không chịu thiệt thòi, dần dần thật sự xem hắn là con cái trong nhà mà chăm lo, hôm qua cũng vì vậy mà mẹ Hoàng liền gọi cho hắn, mong hắn nhanh tới đón Hoàng Sa.
….
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt lại khó chịu, Vũ Tấn Hiên bên kia cứ như hổ rình mồi mà canh chừng y, làm y muốn chớp mắt cũng không dám chớp, căng thẳng tới đầu đầy mồ hôi, mà đương sự Hoàng Sa thì vẫn ngủ ngon lành không có ý muốn thức dậy.
“Khụ khụ khụ!” Sở Vân chịu hết nổi, ra sức kho khan hòng muốn cô mau tỉnh dậy đối phó tên vừa xuất hiện.
“Xin cậu ý thức một chút, Tiểu Sa còn đang ngủ!” Vũ Tấn Hiên mặt lạnh quát y, lại đảo mắt cưng chiều nhìn người đang ngủ trêи giường.
“À à vân.. g.” Bị quát, y liền khép nép ôm Tiểu Ly lui vào góc, muốn biến mình thành người vô hình.
Hoàng Sa nằm trêи giường nhắm mắt nhưng thật ra lại không có ngủ, vô lương tâm nhìn Sở Vân bị ăn hϊế͙p͙ thành cún con, tới khi thấy y sắp khuất nhục quỳ lạy mới vô tâm tỉnh dậy.
“Cô tỉnh rồi!” Sở Vân thấy cô dậy liền vui mừng phấp phới chạy tới.
Vũ Tấn Hiên lại càng xem y không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng!
“Tiểu Sa, em tỉnh rồi.” ngay lập tức Vũ Tấn Hiên dịu dàng đi tới ngồi bên giường, vén tóc trêи mặt của cô ra, vô cùng cưng chiều hỏi: “Em ngủ có ngon không?”
Sở Vân vô tình bị đẩy ra ngoài.
Hoàng Sa gạt tay hắn trêи mặt cô ra, bình tĩnh ngồi dậy, nhướng mày về phía Sở Vân: “Anh đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với hắn.”
Không phải câu hỏi mà là mệnh lệnh.
Sở Vân trừng mắt, uất ức ôm Tiểu Ly bỏ đi.
Vũ Tấn Hiên bị đẩy ra cũng không bối rối, mỉm cười dịu dàng: “Anh nghe dì nói em bị bắt cóc, người khi nãy chắc là người cứu em, để em chịu ủy khuất rồi, anh sẽ kêu người tìm chúng cho em công bằng.”
Thấy hắn lại muốn tới gần, Hoàng Sa lạnh mặt, Vũ Tấn Hiên bị cô cự tuyệt có chút xấu hổ cúi đầu.
Bỗng hắn nghe thiếu nữ trước mặt nói chuyện, giọng nói uyển chuyển êm tai, có chút quyến rũ khiến người ta chìm đắm, nhưng lời cô nói ra lại khiến hắn kinh hoảng.
“Từ đầu đã thấy lạ, sao anh lại thay đổi nhiều như vậy, hiện tại suy ra lại thấy không đúng, Vũ Tấn Hiên, anh sống lại giống như tôi.”
Vũ Tấn Hiên ngẩng mạnh đầu, có chút không thể tin vào tai mình, cô cũng sống lại?
“E..em nói gì anh nghe không hiểu!”
Hoàng Sa cười, cười tới mức hắn sởn tóc gáy: “Những chuyện anh làm còn không rõ sao? Cặp hết người này tới người nọ, bỏ mặc gia đình tôi phá sản, đạp một chân lên đầu ba tôi, xâu xé gia sản của Hoàng gia, ép mẹ tôi phát điên, giết chết chính con ruột mình, anh cảm thấy tôi phải bỏ qua quá khứ để làm lại từ đầu với anh sao?”
Mặt hắn đã sớm cắt không còn giọt máu, hai tay đặt bên đùi run rẩy, hắn muốn phản bác nhưng lời bên miệng lại không nói ra được, hắn thật sự làm như vậy…
“Chỉ cần em cho anh một cơ hội…”
“Vũ Tấn Hiên!” Hoàng Sa cắt lời hắn, ánh mắt âm u miệng lại cười, “Hiện tại tôi chỉ muốn cắt từng lát thịt trêи người anh xuống cho chó ăn, so với anh, tôi thấy con chó còn đáng yêu hơn.”
Môi hắn run run, cuối cùng không mở miệng nữa, chỉ là “Anh đưa em về, anh đã đáp ứng dì.” nói rồi xoay người lảo đảo đi ra khỏi phòng.
….
Khi hai người đứng trước cổng Hoàng gia đã là mấy tiếng sau, Vũ Tấn Hiên sau khi xuống sân bay đã không thấy người, chỉ để lại xe đưa hai người về, Sở Vân vẫn còn tức giận cô đối xử mình bất công, suốt chuyến đi đều không mở miệng, Hoàng Sa làm gì quan tâm tới tâm trạng của y, ngồi vuốt ve lông mềm của Tiểu Ly.
Mẹ Hoàng gặp lại con gái, khóc hết nước mắt, ôm cô không buông, ba Hoàng mặc dù không làm như mẹ Hoàng, nhưng khóe mắt ông đã hơi hồng.
Sở Vân đứng đằng sau cũng không gây chú ý, y có chút lúng túng không biết làm gì, gượng gạo cười cười.
Hoàng Sa bị ôm cứng ngắc, liếc nhìn một vòng đột nhiên hỏi: “Anh họ đâu rồi mẹ?”
Mẹ Hoàng khóc thút thít trả lời: “Anh con từ hôm sinh nhật mẹ đã trở về Pháp rồi, nghe nói bên đó xảy ra chuyện, ôi, xem mẹ kìa, chỉ lo quan tâm con mà quên nói với anh họ rồi.”
Hoàng Sa cười không đáp.
Bấy giờ ba Hoàng mới chú ý tới Sở Vân, cô đành giải thích một chút, tối hôm đó liền đưa cho y chìa khóa căn chung cư của cô cho y dọn tới.
Sở Vân như có điều muốn nói, cứ ấp úng mãi, Hoàng Sa liền mất kiên nhẫn muốn bỏ đi, lại bị y nắm áo.
“Tôi không có tiền…” Y xấu hổ cúi mặt, lẽ nào cô muốn y đi bộ tới đó sao.
Hoàng Sa ngộ ra, lập tức hào phóng gửi tài khoản cho y 2 vạn, xem như tiền ứng trước, Sở Vân bất ngờ cầm tiền bị đuổi đi.
Y quay đầu nhìn cổng lớn Hoàng gia, lẻ loi đi vào con đường tối, y có chút đói bụng rồi
__________________________________
Danh sách chương