Bạch Cẩn tỉnh dậy trong căn phòng tối, y khẽ nhúc nhích tay chân, liền nghe được một tràn âm thanh len ken nặng nề vang lên, hôm nay là ngày thứ hai mươi bốn y bị nhốt tại đây.

Và ở chính chỗ này y mới nhớ lại được thân phận thật của mình.

Bạch Cẩn là cháu trai đích tôn của Bạch Vĩnh, Bạch gia cũng là gia tộc hắc đạo nổi tiếng của Hoa Hạ, Bạch gia có liên hệ mật thiết với mafia Nga, thường xuyên buôn lậu số lượng lớn ma túy và vũ khí trái phép, thậm chí Bạch gia còn cài người của mình trong giới chính trị nhằm bao che hành vi.

Vậy nên, phải nói Bạch Cẩn từ lúc sinh ra đã định sẵn là hoàng tử nhỏ nắm trong tay quyền lực ngất trời.

Nhưng một loạt biến cố xảy ra khiến mọi thứ đảo lộn, Bạch gia bị phản bội, ba mẹ Bạch Cẩn chết trong lần tai nạn mười lăm năm trước, còn y thì bị mất tích, mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, người ta còn cho rằng Bạch gia cuối cùng cũng xong đời rồi, thì Bạch Vĩnh gia chủ đã lui về sau màn lại xuất hiện một cách bất ngờ, một tay ông dàn xếp mọi thứ về như cũ.

Mà kẻ phản bội Bạch gia không ai khác chính là Lưu Sứ, người anh em tốt của ba y.

Hiện tại sau mười lăm năm, Lưu Sứ cuối cùng cũng tìm ra y, gã ta muốn y phải quy phục gã, chấp nhận làm con chó cho gã, sau đó quay trở lại Bạch gia, đâm ông nội của y một nhát từ sau lưng. Ha, gã tính cũng thật hay, từ một tên ăn xin phải ngủ vỉa hè, trở thành một tên giám đốc ăn sung mặc sướиɠ, không biết gã còn oán hận cái gì? Mà đẩy gia đình y vào chỗ chết như vậy.

Bạch Cẩn nở nụ cười, y đã nhịn đói hơn năm ngày rồi, trêи người chỗ nào cũng có vết thương mới cũ không đồng đều, khuôn mặt tinh xảo không chân thật kia cũng trở nên chật vật khó coi.

Hiện tại y không muốn gặp lại Hoàng Sa chút nào, y không muốn để cô thấy y yếu đuối thế này, mặc dù y luôn yếu thế trước mặt cô, Bạch Cẩn vuốt nhẹ lồng bàn tay như đang cảm nhận hơi ấm từ da thịt cô, bất giác thϊế͙p͙ đi.

Hoàng Sa, tôi lại nhớ em rồi.

….

“Tỉnh rồi?” Hoàng Sa mơ màng tỉnh dậy, đầu gối trêи cánh tay của Tịch Dạ, không hiểu sao trong lòng cô có chút chua sót, bên tai là giọng nói của nam nhân nhưng cô vẫn không để tâm tới.

Tịch Dạ nhìn cô mơ màng, xoay người ngồi cạnh mép giường, thân thể hoàn mỹ với đường cong mạnh mẽ để lộ dưới vạt áo khiến người ta cảm thấy ái muội vô cùng, hắn đứng dậy bước vào nhà vệ sinh, không lâu sau lại  bước ra ẳm người còn đang mơ màng vào phòng tắm.

“Hôm nay tôi cho em một bất ngờ.” Tịch Dạ giúp Hoàng Sa làm vệ sinh cá nhân xong liền kề sát bên tai cô thì thầm.

Hoàng Sa tỉnh táo lại, hai bên mày nheo chặt, nam nhân lại muốn làm gì phiền phức cho cô đây.

“Em sẽ thích.” Tịch Dạ cười như không, khẽ hôn lên trán cô thật nhẹ.

Bị đột kϊƈɦ, cô có chút ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng, hai tay ôm trán nơi bị hắn hôn qua.

Một lúc sau, Hoàng Sa được tẩy rửa sạch sẽ đi theo Tịch Dạ tới nơi cô “thích” của hắn, một đường thông thuận mà đi, mỗi chỗ cô bước qua cơ hồ đều được trang bị camera, Hoàng Sa có chút bất đắc dĩ thở dài, nơi tới là một khu nhà kính rộng, được xây dựng và trang trí như rừng nguyên sinh, ở trước cửa nhà kính đã có hai người đang đứng đợi, một người là Sở Vân, người còn lại là nam trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Sở Vân hôm nay vẫn mặc quần tây và áo sơ mi, khoanh tay dựa vào cửa, không nhìn cô cũng không nhìn Tịch Dạ, bộ dáng xem ra rất lạnh lùng.

“Sếp, hôm nay hệ thống an ninh không có gì bất thường, thuốc gây tê cũng đã chuẩn bị sẵn sàng khi nguy cấp.” Nam trung niên ôm sấp tài liệu nói, tay hơi đẩy gọng kính, là thành phần tinh anh.

Tịch Dạ không quan tâm ừ một tiếng, kéo tay Hoàng Sa bước vào nhà kính, vừa bước vào Hoàng Sa liền cảm thấy quen thuộc, như thể quay lại những ngày cô còn đang lưu lạc trong Hoành Tử vậy.

Bỗng một tiếng tru lớn như gào thét vang lên, nam trung niên bên cạnh tay đã hơi run sắc mặt vô cùng khó coi.

Một bóng dáng đỏ tươi ánh vào đáy mắt, Hoàng Sa không thể tin nhìn Hồng lang như dã thú cuồng nộ phóng tới như bay, một khắc kia thời gian như dừng lại, Hồng lang đang cuồng nộ cũng không cho ra động tác gì, bốn chân chầm chậm tới gần.

“Em cũng thật biết thu hút giống đực, Hồng lang, Tử xà, còn con cáo kia nữa, đều là đực.” Tịch Dạ cười liếc cô, cô cũng sẽ không biết những con dã thú đó đều là đực đi? Hoàng Sa đương nhiên biết bọn Tiểu Ly là đực, nhưng bọn nó là động vật cơ mà?

Tiếng xào xạc vang lên, một con Tử Xà dài gần ba mét đang đu trêи thân cây cổ thụ gần đó, mắt rắn đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía này, đồng thời Hoàng Sa cũng phát hiện thân ảnh lười biếng của Tiểu Ly đang nằm ở trêи tảng đá lớn cách không xa.

“Chúng ta bị bao vây.” Sở Vân nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.

Chỉ thấy mặt đất run lên, hàng loạt dã thú với đồng tử lạnh lẽo đang nhìn về phía bọn họ, chúng không hề có hành động nào nhưng Hoàng Sa biết chỉ cần những người xung quanh cô có động tác, chúng sẽ lập tức phát điên nhào tới cắn xé bọn họ.

“Em thích bất ngờ này chứ?” Tịch Dạ đột ngột ôm lấy phía sau Hoàng Sa, nhếch môi.

Tử Xà không báo trước nhào tới, đuôi rắn nhìn trông thật mềm dẻo lại có sức công phá khổng lồ, Hoàng Sa nhìn miệng rắn to như trậu máu, răng nanh kịch độc không ngừng uy hϊế͙p͙ của Tiện Tiện liền vô cùng vui vẻ.

Hoàng Sa đẩy Tịch Dạ ra, hai ba bước đã chạy tới trước mặt Tiện Tiện của cô.

Mọi người như bị hành động này của cô làm cho hóa đá, nam trung niên mồm há to muốn nói gì đó nhưng không ra lời, còn Sở Vân thì đỡ hơn một chút, biểu tình y có chút khó tin.

Khác với mọi người tưởng tượng một cảnh máu me ghê gợn, Hoàng Sa vừa chạy tới con Tử xà vốn hung hãn liền thu hồi răng nanh, vươn cái đuôi dài của mình cẩn thận siết eo cô kéo đi, Hoàng Sa cũng không trốn tránh mà ôm đầu Tiện Tiện của mình, hình ảnh phá lệ hợp mắt.

______________________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện