Nam nhân buông mi nhìn thiếu nữ xinh đẹp, tay kẹp nách nâng cô lên, thật là đúng tiêu chí ‘mẹ bế con thơ’.
ʍôиɠ được nâng khỏi mặt đất, Hoàng Sa trợn tròn mắt nhìn hắn, kinh diễm trong thoáng chốc mất hết, miệng run rẩy nói không ra lời.
Má nó!! Ai cho ngươi bế ta như bế trẻ con vậy hả!? Hoắc Tông nhìn cô tức giận, nhưng không biết nói gì hơn, hắn từ nhỏ đã ít xem phim truyền hình, có xem, cũng là xem phim tư liệu nhạt nhẽo, hắn lại không rảnh để ý tới chuyện nam nữ, nên cũng không biết cái gọi là bế kiểu công chúa trong truyền thuyết.
Người mà đầu tiên được hắn bế đó chính là cháu trai năm tuổi của mình…
Hoàng Sa hít sâu, thấy hắn đứng im không có động thái tiếp theo thì tức giận nói: “Ngài không ngại mặt mũi thì cũng nên chừa cho tôi chứ…”
Hắn híp mắt liếc cô, chân chậm rãi đi tới sô pha ở phòng khách, tay bệ dưới ʍôиɠ hữu lực chắc chắn, trong lúc vô tình Hoàng Sa còn cảm thấy mình bị ăn đậu hũ cho sạch bách hết rồi.
“Ngài không phải nên buông tôi ra sao…” Thấy Hoắc Tông bế cô tới ghế, liền nâng cô ngồi lên đùi hắn, không có chút tự giác rằng hai người chỉ mới gặp mặt, Hoàng Sa có chút bực dọc ngã người ra đằng sau.
Hoắc Tông đỡ eo cô lại, kéo cô sát tới người mình, tay khẽ nâng cằm cô lên, híp mắt nói: “Trán có hơi sưng rồi.”
Nói rồi, hắn vươn tay xoa lên chỗ sưng trêи trán cô, khiến cô xuýt xoa không thôi, nước mắt sinh lý xém một chút liền trào ra.
“Anh nhẹ tay chút!” Hoàng Sa tránh né cái móng heo đang vươn ra của hắn, hai tay vội giơ lên che đi trán của mình.
“Ngoan, để tôi xem.” Hoắc Tông chỉ dùng một tay đã gỡ hai tay cô ra, môi mỏng mím lại rồi đột nhiên kề sát, nhẹ nhàng thổi thổi vào chỗ sưng của cô.
Hoàng Sa sợ tái mặt, thấy hắn kề sát mình, thì tim đập thình thịch, hoảng hốt muốn né, nhưng bàn tay đặt bên eo cô có sức lực rõ lớn, cô giãy giụa mãi vẫn không được.
Bên má ấm áp mềm mại, thì ra trong lúc giãy giụa, cô vô tình làm cho động tác hai người càng thêm gần sát, môi Hoắc Tông cũng đang đặt bên má trắng nõn của cô, thấy hắn ngậm cười, khóe mắt híp lại, vẻ tuấn dật khiến chúng sinh điên đảo, mặt Hoàng Sa đỏ bừng cả lên, tay chống trêи người hắn cũng có chút nóng.
“Anh, anh, anh tự… tự trọng một chút!” Hoàng Sa gấp muốn khóc, thà cô bị ức hϊế͙p͙ cỡ nào, cũng chưa bị khó xử thế này.
“Thật mềm.” Hoắc Tông cười buông cô ra, tay đặt lên môi khẽ than một tiếng.
Hoàng Sa được buông tha, thì như khỉ con nhảy qua một bên, muốn cách hắn càng xa càng tốt.
“Lại đây.” Hắn ngoắc ngoắc tay với cô, cô liền sợ hãi lắc đầu, ʍôиɠ liền dịch ra xa.
“Cám ơn ngài đã giúp tôi, tôi nghĩ mình cũng nên về rồi, tiền quần áo sẽ gửi lại cho ngài.” Hoàng Sa thấy hắn muốn tới gần liền đứng phắt dậy cúi đầu, chân như bôi dầu chạy ra cửa.
Hoắc Tông chống cằm nhìn cô chạy ra cửa, không lâu sau lại thấy cô buồn bực chạy vào, tái mặt chỉ tay vào hắn nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Không đi?” Hắn cười tà một tiếng, nhướn mày liếc cô.
“…” Ngươi đưa ta lên núi, thì ta đi kiểu đ** nào được!!!
Hoàng Sa trong lòng văng tục một hồi, rồi cúi đầu rầu rĩ: “Ngài có thể,… cho người đưa tôi xuống núi được không…?”
“A.” Hoắc Tông a lên một tiếng.
….
“Gia, Hoàng tiểu thư từ hôm qua chưa trở về…” Chung quản gia được lệnh đi đón người thì luôn có dự cảm xấu, không ngờ y như ông dự đoán, không thấy người đâu.
Hạ Di cúi đầu nhìn Tiểu Viêm ủ rũ nằm trong lồng sắt, không lên tiếng.
“Gia…, Hay tôi cho người đi tìm tiểu thư…?” Ông thấp thỏm hỏi một câu, thấy Hạ Di xoay người lại nhìn mình thì tái xanh mặt.
“Phải phạt.” Hạ Di nói một câu không rõ ràng, liền lạnh mặt bỏ đi, Tiểu Viêm đang nằm trong lồng bỗng cảm thấy sát khí dày đặc, liền nhanh nhẹn bật dậy, ngẩng cao đầu tru réo lên.
Chung quản gia nhìn bóng dáng hắn đi xa thì thở dài, mà những vệ sĩ sau lưng ông thì lạnh lùng như tượng sắt, không cần sai khiến đã nhận mệnh đi tìm người.
….
“Thiếu gia duy nhất?” Bạch Cẩn như nghe thấy một câu truyện cười, không khỏi nhàn nhạt liếc nhìn nam nhân trung niên đang cúi đầu.
“Đúng vậy a, Bạch gia chỉ còn cậu chủ, lão gia đã luôn tìm kiếm cậu.” Nam nhân trung niên ngẩng đầu, khuôn mặt đáng sợ với vết sẹo chạy qua nửa mặt, một bên tròng mắt trắng xóa, miệng cũng bị rạch ra đường dài, thậm chí ông ta còn không có lỗ tai bên trái.
“Tìm tôi sao?” Bạch Cẩn tựa như cười, lại tựa như không.
“Đúng vậy, luôn tìm cậu…” Nam nhân trung niên khẽ cười, khuôn mặt khủng bố khiến người ta nuốt không nổi cơm, nhưng Bạch Cẩn như không sợ, còn mỉm cười đáp trả.
Y biểu hiện quá bình tĩnh, khiến nam nhân trung niên phải nghiêm mặt xem xét, nhưng cũng không lâu lắm, ông ta liền đứng dậy, mỉm cười nói: “Thiếu gia, tôi xin đi trước vậy.”
Ông ta vừa đi, căn phòng liền tối đen, Bạch Cẩn nằm trêи giường, tay chân bị trói chặt, áo sơ mi trêи người loang lổ vết máu, vẻ mặt y trắng bệch, trêи trán còn mơ hồ thấy được vết tàn thuốc chưa cháy hết.
Bạch Cẩn thật muốn cười, nhưng cười không nổi, y bây giờ rất muốn ôm chặt Tiểu Sa, muốn cảm thụ hơi ấm của riêng mình cô.
Y nhớ lại rồi…
….
Hoàng Sa không ngờ mình được thả nhanh nhưng vậy, cũng không cần cô năn nỉ ỉ oi, trong lúc cô hưng phấn muốn chết ngồi trêи xe, lại không thấy tài xế ngồi đằng trước mỉm cười phúc hậu thật lâu.
Xe chạy dọc trêи đường xuống núi, đi qua không biết bao nhiêu vòng, Hoàng Sa vui vẻ móc điện thoại ra ngồi bấm, bỗng chuông reo lên, là một tin nhắn gửi đến.
Hoàng Sa bỗng có dự cảm không tốt, nhíu mày mở ra coi, trêи ảnh là một cánh tay bị cắt rời, còn kèm theo lời nhắn.
‘Em còn nhớ tôi chứ, tiểu anh hùng?’
Hoàng Sa chết lặng…
Cánh tay bị chặt đứt kia đeo một chiếc vòng quen thuộc, là sinh nhật thứ mười tám của cô ấy, chính tay Hoàng Sa đã tặng.
Thiên Kiều chết rồi ư?
( Tg: ai còn nhớ hội người đã rủ Tiểu Sa đi uống rượu ở cuối chương 10?)
Cô ấy cứ như vậy chết rồi sao?
Hoàng Sa ngơ ngác lắc đầu, không phải, không phải đâu, cô ấy sao có thể bị giết được.
Ngay lập tức cô như phát điên mà gọi vào số máy Thiên Kiều, nhưng không một ai nghe máy….
Hoàng Sa gọi cho tất cả bạn bè, bọn họ đều không gọi được cho Thiên Kiều, cô cúi đầu cắn đầu ngón tay tới chảy máu, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn không thôi.
‘Tao muốn mày chết không được tử tế…’
Câu nói vang dội trong đầu, Hoàng Sa ngẩng đầu nhìn tài xế đang mỉm cười.
“Tao muốn mày chết…”
__________________________
ʍôиɠ được nâng khỏi mặt đất, Hoàng Sa trợn tròn mắt nhìn hắn, kinh diễm trong thoáng chốc mất hết, miệng run rẩy nói không ra lời.
Má nó!! Ai cho ngươi bế ta như bế trẻ con vậy hả!? Hoắc Tông nhìn cô tức giận, nhưng không biết nói gì hơn, hắn từ nhỏ đã ít xem phim truyền hình, có xem, cũng là xem phim tư liệu nhạt nhẽo, hắn lại không rảnh để ý tới chuyện nam nữ, nên cũng không biết cái gọi là bế kiểu công chúa trong truyền thuyết.
Người mà đầu tiên được hắn bế đó chính là cháu trai năm tuổi của mình…
Hoàng Sa hít sâu, thấy hắn đứng im không có động thái tiếp theo thì tức giận nói: “Ngài không ngại mặt mũi thì cũng nên chừa cho tôi chứ…”
Hắn híp mắt liếc cô, chân chậm rãi đi tới sô pha ở phòng khách, tay bệ dưới ʍôиɠ hữu lực chắc chắn, trong lúc vô tình Hoàng Sa còn cảm thấy mình bị ăn đậu hũ cho sạch bách hết rồi.
“Ngài không phải nên buông tôi ra sao…” Thấy Hoắc Tông bế cô tới ghế, liền nâng cô ngồi lên đùi hắn, không có chút tự giác rằng hai người chỉ mới gặp mặt, Hoàng Sa có chút bực dọc ngã người ra đằng sau.
Hoắc Tông đỡ eo cô lại, kéo cô sát tới người mình, tay khẽ nâng cằm cô lên, híp mắt nói: “Trán có hơi sưng rồi.”
Nói rồi, hắn vươn tay xoa lên chỗ sưng trêи trán cô, khiến cô xuýt xoa không thôi, nước mắt sinh lý xém một chút liền trào ra.
“Anh nhẹ tay chút!” Hoàng Sa tránh né cái móng heo đang vươn ra của hắn, hai tay vội giơ lên che đi trán của mình.
“Ngoan, để tôi xem.” Hoắc Tông chỉ dùng một tay đã gỡ hai tay cô ra, môi mỏng mím lại rồi đột nhiên kề sát, nhẹ nhàng thổi thổi vào chỗ sưng của cô.
Hoàng Sa sợ tái mặt, thấy hắn kề sát mình, thì tim đập thình thịch, hoảng hốt muốn né, nhưng bàn tay đặt bên eo cô có sức lực rõ lớn, cô giãy giụa mãi vẫn không được.
Bên má ấm áp mềm mại, thì ra trong lúc giãy giụa, cô vô tình làm cho động tác hai người càng thêm gần sát, môi Hoắc Tông cũng đang đặt bên má trắng nõn của cô, thấy hắn ngậm cười, khóe mắt híp lại, vẻ tuấn dật khiến chúng sinh điên đảo, mặt Hoàng Sa đỏ bừng cả lên, tay chống trêи người hắn cũng có chút nóng.
“Anh, anh, anh tự… tự trọng một chút!” Hoàng Sa gấp muốn khóc, thà cô bị ức hϊế͙p͙ cỡ nào, cũng chưa bị khó xử thế này.
“Thật mềm.” Hoắc Tông cười buông cô ra, tay đặt lên môi khẽ than một tiếng.
Hoàng Sa được buông tha, thì như khỉ con nhảy qua một bên, muốn cách hắn càng xa càng tốt.
“Lại đây.” Hắn ngoắc ngoắc tay với cô, cô liền sợ hãi lắc đầu, ʍôиɠ liền dịch ra xa.
“Cám ơn ngài đã giúp tôi, tôi nghĩ mình cũng nên về rồi, tiền quần áo sẽ gửi lại cho ngài.” Hoàng Sa thấy hắn muốn tới gần liền đứng phắt dậy cúi đầu, chân như bôi dầu chạy ra cửa.
Hoắc Tông chống cằm nhìn cô chạy ra cửa, không lâu sau lại thấy cô buồn bực chạy vào, tái mặt chỉ tay vào hắn nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Không đi?” Hắn cười tà một tiếng, nhướn mày liếc cô.
“…” Ngươi đưa ta lên núi, thì ta đi kiểu đ** nào được!!!
Hoàng Sa trong lòng văng tục một hồi, rồi cúi đầu rầu rĩ: “Ngài có thể,… cho người đưa tôi xuống núi được không…?”
“A.” Hoắc Tông a lên một tiếng.
….
“Gia, Hoàng tiểu thư từ hôm qua chưa trở về…” Chung quản gia được lệnh đi đón người thì luôn có dự cảm xấu, không ngờ y như ông dự đoán, không thấy người đâu.
Hạ Di cúi đầu nhìn Tiểu Viêm ủ rũ nằm trong lồng sắt, không lên tiếng.
“Gia…, Hay tôi cho người đi tìm tiểu thư…?” Ông thấp thỏm hỏi một câu, thấy Hạ Di xoay người lại nhìn mình thì tái xanh mặt.
“Phải phạt.” Hạ Di nói một câu không rõ ràng, liền lạnh mặt bỏ đi, Tiểu Viêm đang nằm trong lồng bỗng cảm thấy sát khí dày đặc, liền nhanh nhẹn bật dậy, ngẩng cao đầu tru réo lên.
Chung quản gia nhìn bóng dáng hắn đi xa thì thở dài, mà những vệ sĩ sau lưng ông thì lạnh lùng như tượng sắt, không cần sai khiến đã nhận mệnh đi tìm người.
….
“Thiếu gia duy nhất?” Bạch Cẩn như nghe thấy một câu truyện cười, không khỏi nhàn nhạt liếc nhìn nam nhân trung niên đang cúi đầu.
“Đúng vậy a, Bạch gia chỉ còn cậu chủ, lão gia đã luôn tìm kiếm cậu.” Nam nhân trung niên ngẩng đầu, khuôn mặt đáng sợ với vết sẹo chạy qua nửa mặt, một bên tròng mắt trắng xóa, miệng cũng bị rạch ra đường dài, thậm chí ông ta còn không có lỗ tai bên trái.
“Tìm tôi sao?” Bạch Cẩn tựa như cười, lại tựa như không.
“Đúng vậy, luôn tìm cậu…” Nam nhân trung niên khẽ cười, khuôn mặt khủng bố khiến người ta nuốt không nổi cơm, nhưng Bạch Cẩn như không sợ, còn mỉm cười đáp trả.
Y biểu hiện quá bình tĩnh, khiến nam nhân trung niên phải nghiêm mặt xem xét, nhưng cũng không lâu lắm, ông ta liền đứng dậy, mỉm cười nói: “Thiếu gia, tôi xin đi trước vậy.”
Ông ta vừa đi, căn phòng liền tối đen, Bạch Cẩn nằm trêи giường, tay chân bị trói chặt, áo sơ mi trêи người loang lổ vết máu, vẻ mặt y trắng bệch, trêи trán còn mơ hồ thấy được vết tàn thuốc chưa cháy hết.
Bạch Cẩn thật muốn cười, nhưng cười không nổi, y bây giờ rất muốn ôm chặt Tiểu Sa, muốn cảm thụ hơi ấm của riêng mình cô.
Y nhớ lại rồi…
….
Hoàng Sa không ngờ mình được thả nhanh nhưng vậy, cũng không cần cô năn nỉ ỉ oi, trong lúc cô hưng phấn muốn chết ngồi trêи xe, lại không thấy tài xế ngồi đằng trước mỉm cười phúc hậu thật lâu.
Xe chạy dọc trêи đường xuống núi, đi qua không biết bao nhiêu vòng, Hoàng Sa vui vẻ móc điện thoại ra ngồi bấm, bỗng chuông reo lên, là một tin nhắn gửi đến.
Hoàng Sa bỗng có dự cảm không tốt, nhíu mày mở ra coi, trêи ảnh là một cánh tay bị cắt rời, còn kèm theo lời nhắn.
‘Em còn nhớ tôi chứ, tiểu anh hùng?’
Hoàng Sa chết lặng…
Cánh tay bị chặt đứt kia đeo một chiếc vòng quen thuộc, là sinh nhật thứ mười tám của cô ấy, chính tay Hoàng Sa đã tặng.
Thiên Kiều chết rồi ư?
( Tg: ai còn nhớ hội người đã rủ Tiểu Sa đi uống rượu ở cuối chương 10?)
Cô ấy cứ như vậy chết rồi sao?
Hoàng Sa ngơ ngác lắc đầu, không phải, không phải đâu, cô ấy sao có thể bị giết được.
Ngay lập tức cô như phát điên mà gọi vào số máy Thiên Kiều, nhưng không một ai nghe máy….
Hoàng Sa gọi cho tất cả bạn bè, bọn họ đều không gọi được cho Thiên Kiều, cô cúi đầu cắn đầu ngón tay tới chảy máu, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn không thôi.
‘Tao muốn mày chết không được tử tế…’
Câu nói vang dội trong đầu, Hoàng Sa ngẩng đầu nhìn tài xế đang mỉm cười.
“Tao muốn mày chết…”
__________________________
Danh sách chương