- Tên Độc Cước đó thật khó ưa.
- Đừng nói xấu hắn. – Thánh Gióng vừa nhắc đến tên người này, vài người trong Thiên cung không khỏi rùng mình kể lại – Sở dĩ hắn được mọi người kính sợ và Ngọc Hoàng yêu quý là bởi vì hắn có biệt danh là Đại pháp sư, bốn mươi chín phép biến hóa, được xem như là Tôn Ngộ Không ở Việt Nam. Tính tình lại xảo quyệt, lời lẽ chặt chẽ, nhìn như đàn ông chính trực nhưng thực ra là âm mưu đầy bụng.
Độc Cước tên thật là Chu Văn Khoan, được phong là Độc Cước Sơn Triều. Trước kia có bọn yêu quái tự do đến vùng biển Sầm Sơn hoành hành. Đúng lúc này có một đứa bé vừa sinh ra đời. Vừa cất tiếng khóc, cha mẹ chưa kịp nhìn mặt con thì đã bị bọn yêu quái xông vào nhà giết chết. Đứa bé nằm trong vũng máu khóc oe oe, thân hình đỏ hỏn.
Yêu quái vừa giơ móng đã bị một đạo đao kiếm đánh chết. Người xuất hiện là một vị thần tiên, đảm nhiệm chức Đại tướng quân trước Trần Thạch. Đại tướng quân thương xót đứa trẻ mới ra đời đã gặp phải nghiệt cảnh, đành ban cho nó một ít tu vi, để nó sống mà không quá đau khổ.
Ngày sau, Chu Văn Khoan được dân làng chăm sóc, lớn nhanh như thổi. Nhờ ngày ngày chăm chỉ làm lụng nên cơ thể Chu Văn Khoan cường tráng hơn những người con trai khác trong làng. Vì vậy Chu Văn Khoan được xem như người bảo vệ của cả làng này, là đứa bé do ông trời ban xuống.
Chu Văn Khoan đánh thắng bọn yêu quái. Nhưng lực lượng của chúng quá đông, trong làng thì chỉ có Chu Văn Khoan là có khả năng đánh thắng bọn chúng. Đúng lúc này không biết làm sao hắn phát hiện ra mình có những hành động thật kỳ lạ. Thở mạnh thì trời nổi giông bão, chỉ cần trong đầu có ý niệm muốn cho gà ăn thì thức ăn lập tức tự nhiên được rải một cách đều đặn.
Vì vậy khi hắn vừa tròn mười tám tuổi, Chu Văn Khoan còn biến ra được một nhân bản khác của mình. Kẻ này giống hệt hắn, nhưng có điều chỉ chịu sự sai khiến của hắn. Chu Văn Khoan như bắt được vàng, sai nhân bản này canh giữ phía đông ngoài biển khơi, còn mình canh giữ phía tây trên rừng núi.
Bọn yêu quái bấy giờ không tin có đến tận hai Chu Văn Khoan nên hăng say đánh tới. Chẳng ngờ càng đánh càng thua, yêu quái hoảng sợ, dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy. Dần dà sau này bọn chúng cũng không dám đánh liều nữa, trực tiếp bỏ sang nơi khác kiếm sống.
Đợi thời điểm thích hợp, Chu Văn Khoan thu hồi nhân bản. Hắn không muốn người dân thấy cái này mà sợ hắn. Chu Văn Khoan nhờ thợ may làm hai hình nộm giống mình y như đúc để thế chỗ, đề phòng bọn yêu quái quay lại. Chu Văn Khoan sau khi chết, nhờ có số mệnh thần tiên nên lập tức được đề bạt lên Thiên Đình.
Trong khi đó, người dân lại ra sức tôn thờ hắn, còn đúc hai cái tượng Độc Cước, một cái ở phía tây, một cái ở phía đông, xem như phù hộ cho bọn họ cuộc sống bình an.
- Khôn ngoan hơn so với con người nhiều. – Hoài Ly cười nhạt, giọng điệu đầy khinh thường.
- Hoài Ly, chẳng lẽ cô nhiễm bệnh của Hằng Nga rồi? – Thánh Gióng nói đùa, lúc sau lại cảm thấy giống thật.
- Tôi nói thật mà. Tuy đáng ghét nhưng thông minh. Trần Thạch, khi nào chúng ta làm đám cưới? – Hoài Ly mím môi hỏi dò, trong mắt có ý cười.
- Đám cưới đương nhiên sẽ không tổ chức. Chúng ta có cưới thật đâu, để tôi tính xem sau này giải quyết thế nào. – Trần Thạch tưởng rằng mình đã giải thích chuyện này rõ ràng rồi, sao cô vẫn còn hỏi.
- À... – Hoài Ly thoáng thất vọng, nhưng nhanh chóng phấn chấn – Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Mấy chỗ ăn chơi trên Thiên Đình tôi chưa đến bao giờ.
- Hoài Ly, hôm nay cô cao hứng quá. Được thôi, tôi cũng tính dẫn cô đi vài chỗ lạc thú. Cô biết không, ở đây cũng có phòng trà đấy. Có điều bởi vì Thiên Đình nghiêm cấm nên không làm lớn được, chỉ là ngồi cùng với nhau, gọi đồ ăn đồ uống rồi có nhạc, múa, hát... Đáng tiếc thật, sao trên này không có điện nhỉ? Máy phát điện cũng không có.
Hoài Ly che miệng cười khẽ, tung tăng đi trước. Thánh Gióng vội gọi lại:
- Đi chậm chút. Cô biết đường à? - Không phải cứ đi thẳng là tới sao? - Hoài Ly chớp mắt quay đầu lại.
- Ừ, đúng rồi. - Thánh Gióng thầm khen Hoài Ly thông minh, mới nói một lần đã biết đường đi. Anh ta và Trần Thạch thụt lùi lại phía sau, thấy hắn im lặng, Thánh Gióng lấm lét thúc cùi chỏ - Này, cô bé hôm nay vui thế. Chắc không phải động lòng với anh rồi chứ? Là do cảm động chuyện căn nhà, hay là do Đại tướng quân đẹp trai hơn rồi nên thích? Nhìn kìa nhìn kìa, còn bày đặt trang điểm nữa.
- Đừng nói bậy nữa. – Trần Thạch cười nhạt lắc đầu.
- Thích mà còn ngại chứ gì? Đáng yêu đấy chứ. – Thiếu nữ vừa tròn mười tám, ai mà không thích.
Khi ba người đến nơi thì ca nhạc đã lên đến đoạn cao trào. Đang loay hoay tìm chỗ thì có người gọi Hoài Ly, cô ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy một người đàn ông, một mình ngồi một bàn. Anh ta mặc áo thun và quần jean năng động, trông thật phóng khoáng. Hoài Ly thoáng nhíu mày xa lạ. Thánh Gióng vỗ đầu, chợt nhớ ra người này là ai.
- Thái Sơn Vương, không ngờ gặp anh ở đây.
- Phù Đổng Thiên Vương, Đại tướng quân. - Thái Sơn Vương gật đầu tươi cười - Hoài Ly, lại đây ngồi đi. - Hoài Ly là con cưng của Địa Mẫu nên Thập Điện Diêm Vương cũng khá để mắt đến cô. Hoài Ly giật mình, khéo léo ngồi xuống.
- Anh không ở dưới làm việc, đến đây làm gì? Không sợ Địa Mẫu trách phạt à?
- Hở? Chú giao việc cho trợ lý làm hết rồi. Sao hôm nay đột nhiên gọi "anh" vậy? Có phải muốn nhờ vả cái gì không?- Thái Sơn Vương nheo mắt nhìn, đôi mắt tuy vui nhưng tựa như nhìn thấu mọi thứ. Hoài Ly lúng túng cười.
- Đâu có, Hoài Ly thấy chú hôm nay ăn mặc trẻ hơn mọi ngày nên nhất thời gọi vậy thôi.
- Quỷ nhỏ, uống cái gì thì gọi đi. Chút nữa có màn múa Long Phụng xứng đôi, đặc sắc nhất tối nay đấy.
Rượu thịt vừa lên thì mấy cô gái mặc váy dài thướt tha từ trong cánh gà lần lượt bước ra. Tay áo dài che mất một nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mê hồn, nhũ trắng khiến mắt càng thêm long lanh.
Sau khi hàng loạt cô gái bước ra, tạo thành đội hình vòng tròn mở, một người đứng chính giữa. Bỗng cô gái vung hai tay áo ra phía trước, lộ ra gương mặt tròn đẹp mộng mị dưới ánh đèn, đồng thời tiếng nhạc cũng vang lên. Từng nhịp từng nhịp theo những bước nhún nhảy của vũ công. Khán giả coi như say như mê, không để ý hình tượng, nhìn vào cặp chân trắng nõn và bầu ngực cao vút lên tận mặt.
Văn nghệ đang cao hứng bỗng từ đâu nổi lên tiếng đập bàn đập ghế, rồi nhanh chóng tiếng la hét vang lên. Từ ngực, Trần Thạch bỗng cảm nhận một cơn thắt lại như dao găm, hiển nhiên có người đang sợ hãi, thậm chí liên quan đến tính mạng. Hắn lập tức nhìn về phía Hoài Ly, cô đang đứng ngây như phỗng, không kịp bỏ chạy.
Trần Thạch nghĩ, sao cô gái này lại ngốc như vậy? Liền kéo tuột cô đi, giao cho Thánh Gióng. Còn vị Thiên Sơn Vương, vì không muốn bị phát hiện nên đã chuồn từ lâu. Phòng trà đang rượu thịt nồng nàn phút chốc thành một bãi chiến trường. Trần Thạch không nghĩ ngợi nhiều liền rút đao, đập một côn xuống sàn nhà. Trời đất rung chuyển, đám yêu ma quỷ quái kéo đàn kéo đám vào cũng dừng lại.
- Các người là ai? Sao dám xông vào Thiên Đình? - Trần Thạch quét mắt qua từng kẻ một.
- Chủ nhân chúng ta bị trộm một món đồ quý giá, chúng ta đánh hơi thấy thủ phạm chạy về hướng này. Thiên Đình các người không phải cũng chứa kẻ trộm đấy chứ?
- Cho dù có là vậy thì cũng không được tự tiện xông vào đây, phá hoại đồ đạc. Để Ngọc Hoàng biết được chuyện này, các người còn không giữ được mạng sống chứ đừng nói tìm đồ.
- Quá đáng. Lũ người Thiên Đình đều ngông cuồng. Chúng ta đã sớm ngứa mắt các người rồi, hôm nay sống chết một trận. - Tên cầm đầu vừa vung đao lên thì bị đồng bọn gọi lại.
- Anh, tìm thấy ngọc bội rồi, ở gần nhà bếp. Chúng ta đi thôi, mất công anh em lại thiệt thòi không đáng.
Tên cầm đầu nhẫn nhịn hạ đao xuống, phất tay rời đi. Trần Thạch vừa muốn thị uy, đám quỷ kia đã rụt rè rút đi, đúng là không ra gì. Có điều thiệt hại bọn chúng gây ra cũng không nhỏ. Thánh Gióng đã sớm đưa Hoài Ly đi, có điều hắn vẫn cảm thấy cô còn hoảng sợ, chỉ là ít hơn một chút. Đáng lý ra nên hết rồi mới đúng chứ.
Trần Thạch vừa đi vừa tự vỗ lồng ngực. Đáng lý ra lúc đó hắn nên giao hết hồn phách cho Hoài Ly. Chỉ là Trần Thạch luôn có cảm giác chuyện về bố mẹ cô thật sự không nhỏ, có thể sẽ gặp nguy hiểm nên chỉ giữ lại một ít. Một ít mà đã có cảm giác mạnh như vậy? Hại hắn giống như bị bệnh tim.
- Đừng nói xấu hắn. – Thánh Gióng vừa nhắc đến tên người này, vài người trong Thiên cung không khỏi rùng mình kể lại – Sở dĩ hắn được mọi người kính sợ và Ngọc Hoàng yêu quý là bởi vì hắn có biệt danh là Đại pháp sư, bốn mươi chín phép biến hóa, được xem như là Tôn Ngộ Không ở Việt Nam. Tính tình lại xảo quyệt, lời lẽ chặt chẽ, nhìn như đàn ông chính trực nhưng thực ra là âm mưu đầy bụng.
Độc Cước tên thật là Chu Văn Khoan, được phong là Độc Cước Sơn Triều. Trước kia có bọn yêu quái tự do đến vùng biển Sầm Sơn hoành hành. Đúng lúc này có một đứa bé vừa sinh ra đời. Vừa cất tiếng khóc, cha mẹ chưa kịp nhìn mặt con thì đã bị bọn yêu quái xông vào nhà giết chết. Đứa bé nằm trong vũng máu khóc oe oe, thân hình đỏ hỏn.
Yêu quái vừa giơ móng đã bị một đạo đao kiếm đánh chết. Người xuất hiện là một vị thần tiên, đảm nhiệm chức Đại tướng quân trước Trần Thạch. Đại tướng quân thương xót đứa trẻ mới ra đời đã gặp phải nghiệt cảnh, đành ban cho nó một ít tu vi, để nó sống mà không quá đau khổ.
Ngày sau, Chu Văn Khoan được dân làng chăm sóc, lớn nhanh như thổi. Nhờ ngày ngày chăm chỉ làm lụng nên cơ thể Chu Văn Khoan cường tráng hơn những người con trai khác trong làng. Vì vậy Chu Văn Khoan được xem như người bảo vệ của cả làng này, là đứa bé do ông trời ban xuống.
Chu Văn Khoan đánh thắng bọn yêu quái. Nhưng lực lượng của chúng quá đông, trong làng thì chỉ có Chu Văn Khoan là có khả năng đánh thắng bọn chúng. Đúng lúc này không biết làm sao hắn phát hiện ra mình có những hành động thật kỳ lạ. Thở mạnh thì trời nổi giông bão, chỉ cần trong đầu có ý niệm muốn cho gà ăn thì thức ăn lập tức tự nhiên được rải một cách đều đặn.
Vì vậy khi hắn vừa tròn mười tám tuổi, Chu Văn Khoan còn biến ra được một nhân bản khác của mình. Kẻ này giống hệt hắn, nhưng có điều chỉ chịu sự sai khiến của hắn. Chu Văn Khoan như bắt được vàng, sai nhân bản này canh giữ phía đông ngoài biển khơi, còn mình canh giữ phía tây trên rừng núi.
Bọn yêu quái bấy giờ không tin có đến tận hai Chu Văn Khoan nên hăng say đánh tới. Chẳng ngờ càng đánh càng thua, yêu quái hoảng sợ, dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy. Dần dà sau này bọn chúng cũng không dám đánh liều nữa, trực tiếp bỏ sang nơi khác kiếm sống.
Đợi thời điểm thích hợp, Chu Văn Khoan thu hồi nhân bản. Hắn không muốn người dân thấy cái này mà sợ hắn. Chu Văn Khoan nhờ thợ may làm hai hình nộm giống mình y như đúc để thế chỗ, đề phòng bọn yêu quái quay lại. Chu Văn Khoan sau khi chết, nhờ có số mệnh thần tiên nên lập tức được đề bạt lên Thiên Đình.
Trong khi đó, người dân lại ra sức tôn thờ hắn, còn đúc hai cái tượng Độc Cước, một cái ở phía tây, một cái ở phía đông, xem như phù hộ cho bọn họ cuộc sống bình an.
- Khôn ngoan hơn so với con người nhiều. – Hoài Ly cười nhạt, giọng điệu đầy khinh thường.
- Hoài Ly, chẳng lẽ cô nhiễm bệnh của Hằng Nga rồi? – Thánh Gióng nói đùa, lúc sau lại cảm thấy giống thật.
- Tôi nói thật mà. Tuy đáng ghét nhưng thông minh. Trần Thạch, khi nào chúng ta làm đám cưới? – Hoài Ly mím môi hỏi dò, trong mắt có ý cười.
- Đám cưới đương nhiên sẽ không tổ chức. Chúng ta có cưới thật đâu, để tôi tính xem sau này giải quyết thế nào. – Trần Thạch tưởng rằng mình đã giải thích chuyện này rõ ràng rồi, sao cô vẫn còn hỏi.
- À... – Hoài Ly thoáng thất vọng, nhưng nhanh chóng phấn chấn – Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Mấy chỗ ăn chơi trên Thiên Đình tôi chưa đến bao giờ.
- Hoài Ly, hôm nay cô cao hứng quá. Được thôi, tôi cũng tính dẫn cô đi vài chỗ lạc thú. Cô biết không, ở đây cũng có phòng trà đấy. Có điều bởi vì Thiên Đình nghiêm cấm nên không làm lớn được, chỉ là ngồi cùng với nhau, gọi đồ ăn đồ uống rồi có nhạc, múa, hát... Đáng tiếc thật, sao trên này không có điện nhỉ? Máy phát điện cũng không có.
Hoài Ly che miệng cười khẽ, tung tăng đi trước. Thánh Gióng vội gọi lại:
- Đi chậm chút. Cô biết đường à? - Không phải cứ đi thẳng là tới sao? - Hoài Ly chớp mắt quay đầu lại.
- Ừ, đúng rồi. - Thánh Gióng thầm khen Hoài Ly thông minh, mới nói một lần đã biết đường đi. Anh ta và Trần Thạch thụt lùi lại phía sau, thấy hắn im lặng, Thánh Gióng lấm lét thúc cùi chỏ - Này, cô bé hôm nay vui thế. Chắc không phải động lòng với anh rồi chứ? Là do cảm động chuyện căn nhà, hay là do Đại tướng quân đẹp trai hơn rồi nên thích? Nhìn kìa nhìn kìa, còn bày đặt trang điểm nữa.
- Đừng nói bậy nữa. – Trần Thạch cười nhạt lắc đầu.
- Thích mà còn ngại chứ gì? Đáng yêu đấy chứ. – Thiếu nữ vừa tròn mười tám, ai mà không thích.
Khi ba người đến nơi thì ca nhạc đã lên đến đoạn cao trào. Đang loay hoay tìm chỗ thì có người gọi Hoài Ly, cô ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy một người đàn ông, một mình ngồi một bàn. Anh ta mặc áo thun và quần jean năng động, trông thật phóng khoáng. Hoài Ly thoáng nhíu mày xa lạ. Thánh Gióng vỗ đầu, chợt nhớ ra người này là ai.
- Thái Sơn Vương, không ngờ gặp anh ở đây.
- Phù Đổng Thiên Vương, Đại tướng quân. - Thái Sơn Vương gật đầu tươi cười - Hoài Ly, lại đây ngồi đi. - Hoài Ly là con cưng của Địa Mẫu nên Thập Điện Diêm Vương cũng khá để mắt đến cô. Hoài Ly giật mình, khéo léo ngồi xuống.
- Anh không ở dưới làm việc, đến đây làm gì? Không sợ Địa Mẫu trách phạt à?
- Hở? Chú giao việc cho trợ lý làm hết rồi. Sao hôm nay đột nhiên gọi "anh" vậy? Có phải muốn nhờ vả cái gì không?- Thái Sơn Vương nheo mắt nhìn, đôi mắt tuy vui nhưng tựa như nhìn thấu mọi thứ. Hoài Ly lúng túng cười.
- Đâu có, Hoài Ly thấy chú hôm nay ăn mặc trẻ hơn mọi ngày nên nhất thời gọi vậy thôi.
- Quỷ nhỏ, uống cái gì thì gọi đi. Chút nữa có màn múa Long Phụng xứng đôi, đặc sắc nhất tối nay đấy.
Rượu thịt vừa lên thì mấy cô gái mặc váy dài thướt tha từ trong cánh gà lần lượt bước ra. Tay áo dài che mất một nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mê hồn, nhũ trắng khiến mắt càng thêm long lanh.
Sau khi hàng loạt cô gái bước ra, tạo thành đội hình vòng tròn mở, một người đứng chính giữa. Bỗng cô gái vung hai tay áo ra phía trước, lộ ra gương mặt tròn đẹp mộng mị dưới ánh đèn, đồng thời tiếng nhạc cũng vang lên. Từng nhịp từng nhịp theo những bước nhún nhảy của vũ công. Khán giả coi như say như mê, không để ý hình tượng, nhìn vào cặp chân trắng nõn và bầu ngực cao vút lên tận mặt.
Văn nghệ đang cao hứng bỗng từ đâu nổi lên tiếng đập bàn đập ghế, rồi nhanh chóng tiếng la hét vang lên. Từ ngực, Trần Thạch bỗng cảm nhận một cơn thắt lại như dao găm, hiển nhiên có người đang sợ hãi, thậm chí liên quan đến tính mạng. Hắn lập tức nhìn về phía Hoài Ly, cô đang đứng ngây như phỗng, không kịp bỏ chạy.
Trần Thạch nghĩ, sao cô gái này lại ngốc như vậy? Liền kéo tuột cô đi, giao cho Thánh Gióng. Còn vị Thiên Sơn Vương, vì không muốn bị phát hiện nên đã chuồn từ lâu. Phòng trà đang rượu thịt nồng nàn phút chốc thành một bãi chiến trường. Trần Thạch không nghĩ ngợi nhiều liền rút đao, đập một côn xuống sàn nhà. Trời đất rung chuyển, đám yêu ma quỷ quái kéo đàn kéo đám vào cũng dừng lại.
- Các người là ai? Sao dám xông vào Thiên Đình? - Trần Thạch quét mắt qua từng kẻ một.
- Chủ nhân chúng ta bị trộm một món đồ quý giá, chúng ta đánh hơi thấy thủ phạm chạy về hướng này. Thiên Đình các người không phải cũng chứa kẻ trộm đấy chứ?
- Cho dù có là vậy thì cũng không được tự tiện xông vào đây, phá hoại đồ đạc. Để Ngọc Hoàng biết được chuyện này, các người còn không giữ được mạng sống chứ đừng nói tìm đồ.
- Quá đáng. Lũ người Thiên Đình đều ngông cuồng. Chúng ta đã sớm ngứa mắt các người rồi, hôm nay sống chết một trận. - Tên cầm đầu vừa vung đao lên thì bị đồng bọn gọi lại.
- Anh, tìm thấy ngọc bội rồi, ở gần nhà bếp. Chúng ta đi thôi, mất công anh em lại thiệt thòi không đáng.
Tên cầm đầu nhẫn nhịn hạ đao xuống, phất tay rời đi. Trần Thạch vừa muốn thị uy, đám quỷ kia đã rụt rè rút đi, đúng là không ra gì. Có điều thiệt hại bọn chúng gây ra cũng không nhỏ. Thánh Gióng đã sớm đưa Hoài Ly đi, có điều hắn vẫn cảm thấy cô còn hoảng sợ, chỉ là ít hơn một chút. Đáng lý ra nên hết rồi mới đúng chứ.
Trần Thạch vừa đi vừa tự vỗ lồng ngực. Đáng lý ra lúc đó hắn nên giao hết hồn phách cho Hoài Ly. Chỉ là Trần Thạch luôn có cảm giác chuyện về bố mẹ cô thật sự không nhỏ, có thể sẽ gặp nguy hiểm nên chỉ giữ lại một ít. Một ít mà đã có cảm giác mạnh như vậy? Hại hắn giống như bị bệnh tim.
Danh sách chương