Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Thang Lâm cảm thấy kỳ lạ, Lưu San vừa tìm được Tống Dịch, lẽ nào hai người chỉ nói vài câu rồi đã tách ra? Hơn nữa lần này Tống Dịch cũng không đưa Lưu San về. Thang Lâm suy nghĩ trăm bề, lúc thì cảm thấy Tống Dịch và Lưu San không ở bên nhau, lúc thì lại cảm thấy dù họ có ở bên nhau, Tống Dịch cũng quá không chu đáo với phụ nữ.
“Đồ đàn ông mù mắt…” Thang Lâm hừ một tiếng, đây là kết luận chắc chắn nhất.
*
Nghe tin tức, xem tin tức vẫn là công việc bắt buộc hàng ngày của nhân viên phòng biên phiên dịch. Thang Lâm đeo tai nghe nghe bản tin: Nhân viên Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B đã đưa 220 công dân Trung Quốc trên tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” xuống tàu và bố trí một chuyến bay dân dụng đưa họ về nước. Sau đó, bản tin còn nhắc lại việc Đại sứ Trung Quốc tại nước B dẫn người đến phát đồ ăn và nước uống cho 220 công dân Trung Quốc đó. Các công dân Trung Quốc trên tàu du lịch đã nhận được đồ ăn và nước uống hỗ trợ sớm hơn bất kỳ quốc gia nào, xuống tàu sớm hơn bất kỳ quốc gia nào.
Nghe xong bản tin, Thang Lâm tháo tai nghe, cô biết chuyện trên tàu du lịch, Tống Dịch đã làm không ít việc trong đó.
Tuy nhiên, cô cũng nhờ việc phiên dịch tại buổi họp báo về tàu du lịch nước C mà nhận được sự công nhận của nhiều người hơn. Bố cô đã gọi điện cho cô, hơn nữa lúc đó bố cô đi công tác vừa hay gặp bố của Tống Dịch, bố Tống Dịch cũng nói với cô vài câu, còn nói nếu cô gặp khó khăn có thể nhờ Tống Dịch giúp đỡ.
Thang Lâm buột miệng nói: “Anh ấy là Phó trưởng phòng Tống, bận rộn hơn cháu nhiều.”
Tống Dịch từ phòng họp đi ra, điện thoại của anh có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của bố anh gọi. Xem giờ, cuộc gọi gần nhất là 5 phút trước. Anh vội vàng gọi lại.
Điện thoại kết nối, bố Tống nói với anh vài chuyện công việc rồi nói: “Con đừng có lên mặt với Thang Lâm nhé! Một thằng phó phòng nhỏ nhoi thì có gì mà lên mặt?”
Tống Dịch ngạc nhiên, anh lên mặt sao? Chuyện này từ đâu mà ra?
“Ở riêng với con, con bé còn gọi con là Phó trưởng phòng Tống, thế là đủ thấy rồi. Với lại con có thể quan t@m đến con bé thì vẫn nên quan tâm một chút.”
Không phải lần đầu bố Tống nói những lời này, Tống Dịch chậm rãi nói: “Nguyên tắc không thể phá vỡ. Giống như ngoại giao, phải có nguyên tắc.”
“Nhưng bảo con quan tâm thích hợp một chút, sao lại đụng đến nguyên tắc ngoại giao rồi? Một thằng phó phòng nhỏ nhoi, lại còn ra vẻ.”
Nhưng trước mặt bố, Tống Dịch vẫn không nhượng bộ, bố Tống có việc, không có thời gian nói nhiều với anh, liền cúp máy.
Tống Dịch ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, nhướng mày.
Phó phòng nhỏ nhoi? Anh lại bị chính bố ruột của mình nói như vậy…
*
Thang Lâm bắt đầu đảm nhận vai trò phiên dịch trong nhiều dịp quan trọng, ví dụ như cùng Giang Hinh phiên dịch đồng thời trong các hội nghị quốc tế quan trọng; phiên dịch tháp tùng trong các buổi tiếp tân quan trọng; dịch các tài liệu quan trọng, văn kiện ngoại giao. Cô là một trong số ít những người mới có thể đảm nhận vai trò phiên dịch trong nhiều dịp trọng đại, thậm chí có thể sánh ngang với một số phiên dịch viên kỳ cựu. Danh tiếng “Tiểu Chiêm Mai” ngày càng vang dội, thậm chí lan đến các cục khác.
Cuối tuần, Thang Lâm cùng Vưu Duyệt Thi đi suối nước nóng.
“Cục châu Á, Cục châu Phi, Cục Pháp luật và Điều ước quốc tế… cậu có biết có bao nhiêu người xin số điện thoại của cậu từ tớ không hả?” Vưu Duyệt Thi vừa đếm vừa xòe ngón tay ra.
Thang Lâm dựa vào thành bể nước nóng, đôi môi đỏ khẽ hé mở, nhẹ nhàng thổi làn khói lượn lờ trước mắt, một lúc lâu sau, lười biếng nói: “Đều không phải là người trong lòng tớ.”
“Đại mỹ nhân Thang, người trong lòng của cậu là ai?” Vưu Duyệt Thi sớm đã tò mò. Thời đại học có không ít chàng trai theo đuổi Thang Lâm, nhưng Thang Lâm không chấp nhận ai.
Trong đầu Thang Lâm thoáng hiện bóng dáng một người, miệng lại nói: “Không có.”
“Rốt cuộc cậu thích người đàn ông như thế nào? Tớ thấy bọn họ đều là tinh anh trong số tinh anh,” Vưu Duyệt Thi nói.
Thang Lâm thở dài một tiếng, không trả lời. Một lát sau mới nói: “Trải qua ngàn cánh buồm đều không phải.”
Vưu Duyệt Thi ngẩn người một chút, sau đó bật cười: “Câu chuyện gì vậy? Kể nghe xem.”
“Lấy câu chuyện của cậu ra đổi,” Thang Lâm nhếch cằm.
“Chuyện của tớ, chuyện nào mà cậu không biết?”
Thang Lâm cười một tiếng, thân mình chìm xuống, vùi đầu vào trong nước.
*
Trung Quốc sẽ cử người đến nước D để tiến hành vòng đàm phán cuối cùng về một thỏa thuận hợp tác. Người phụ trách việc này của nước D là ông Joseph.
Ba ngày trước khi phái đoàn Trung Quốc lên đường, ông Joseph bị bệnh nặng, người phụ trách đàm phán của nước D đổi thành George. George và Joseph là kẻ thù không đội trời chung, hai người luôn đối đầu nhau.
“George luôn phản đối thỏa thuận hợp tác này, bây giờ đổi thành anh ta đàm phán, e rằng sẽ không thể đàm phán được.”
“Thỏa thuận hợp tác này rất quan trọng, không đàm phán được cũng phải đàm phán cho được.”
“Hơi khó nhằn đấy.”
Ba người trong phái đoàn đàm phán đến nước D đang thảo luận trong phòng họp.
Tuy nhiên, dù thế nào, họ vẫn phải đến Lilan.
Phiên dịch đàm phán đã được quyết định từ trước, do Chiêm Mai đảm nhiệm.
Trong những dịp quan trọng như thế này, phiên dịch rất quan trọng, tuy nghe nói cuộc đàm phán lần này không dễ dàng, nhưng Thang Lâm rất muốn đi. Chỉ là Chiêm Mai có thâm niên hơn cô, lại đã được quyết định từ trước, cô không thể đi được.
Sau khi phái đoàn đàm phán đến Lilan, nội dung đàm phán đầu tiên với George đã không đạt được thỏa thuận.
Tống Dịch nhận được thông báo của Vụ trưởng Triệu, cử anh đến Lilan để tiến hành đàm phán.
Thang Lâm nhận được thông báo của Vụ trưởng Phàn, phái cô đến nước D để hỗ trợ việc phiên dịch đàm phán.