Hướng Lâm lại bắt đầu bát quái,vốn anh vẫn chưa biết là lão đại của mìnhthích vị học bá Sở Ngữ Yên kia.Cậu não cá vàng với đầu óc chậm tiêu nênbuộc miệng.
-Này nếu cậu cùng Lý kiều vẫn còn ở bên nhau thì không phải cậu sẽ trở thành người một nhà với đàn anh Hy Thần sao.Nói cũngthấy học bá Sở Ngữ Yên kia với đàn anh Hy Thần rất đẹp đôi luôn,haingười đó mà là một cặp thì há phải các cậu sẽ trở thành người một nhàluôn sao.Trời ơi cậu thử nghĩ xem bốn người đều có nhan sắc đều có tiềnôi nghĩ thôi cũng thấy khủng bố gia tộc đấy.
Sau khi nói xong thìbầu không khí xung quanh liền xuống thấp,một cảm giác bất an ậpđến.Hướng Lâm nuốt nước bọt chậm rãi nhìn vị kia.
Mắt vừa chạm tới khuôn mặt góc cạnh kia thì lập tức thu về,ôi mẹ ơi cái biểu cảm đáng sợ gì thế kia.Cậu nói sai chỗ nào rồi sao,đầu óc Hướng Lâm quay cuồng vộivàng nói xằng bậy để sửa sai.
-Aaa tớ quên mất,nhà họ Lý kia saocó thể làm thông gia nhà cậu kia chứ.Haha Bạch Gia là đệ nhất Bắc Thànhđấy cũng chỉ có Lệ Gia mới xứng tầm thôi haha.Cậu mà lấy thì chỉ có LệGiai mới hợp với cậu haha,hai người các cậu nhìn là biết có tướng phuthê liền.Anh Dương,cậu nói xem có đúng không.
Vốn câu trước củaHướng Lâm đã chọc giận anh,lần này còn nói thêm thì khác nào châm dầuvào lửa.Anh không nhiều lời giáng một cú đấm xuống bả vai HướngLâm,giọng điệu như muốn chôn sống Hướng Lâm tại chỗ.
-Vì cái gìcậu không ghép tôi với Sở Ngữ Yên,cậu là thấy tôi không hợp với cậu ấyhay là không xứng.Mà ghép tôi với đám ruồi nhặng đấy hả.
Dù bị ănđấm nhưng Hướng Lâm bị câu nói của anh làm cho choàng tỉnh,cơn đau cũngbiến mất liền sửng sốt trợn tròn mắt nhìn anh mà nói.
-Sở Ngữ Yênkia với cậu tất nhiên là không hợp.Một học bá ngoan hiền thế kia với vịlão đại như cậu...không có khả năng.Với lại hai người nhìn thế nào cũngkhông hợp nhau,cứ như hai người ở hai thế giới khác nhau ấy.
Bạch Nhất Dương quay lại,tay đập vào đầu Hướng Lâm một phát nữa.
-Tôi thấy hợp là hợp,con mẹ nó chứ mà không hợp.
Anh đang bực bội không có chỗ nào phát tiết nhưng vừa hả dạ lên tên HướngLâm xong thì cũng vơi đi một chút,anh sờ sờ điện thoại trong túi rồi mởlên bấm trên màn hình.
Di động của Hướng Lâm rung lên,cậu còn đang ngồi xoa đầu liền đưa tay lên mở xem tin nhắn.Nhìn dãy số Bạch NhấtDương vừa gửi cậu lập tức đổi mặt xoay hẳn cái đầu về phía anh hí hửng.
-Anh Dương,cậu đấm thêm mấy cái nữa đi.Tớ không thấy đau đâu,tớ mà biết bịđấm mà còn có tiền thế này thì đã ngoan ngoãn hơn rồi.
Nhìn vẻ mặt như cún con của Hướng Lâm anh liền mặc kệ,ngồi ngay ngắn trên ghế lấy sách vở để lên bàn chuẩn bị vào tiết học.
Hết cú sốc này đến cú sốc khác ập đến Hướng Lâm nhất thời không kịp load.Miệng lắp bắp như nhìn thấy quỷ.
-Này cậu...cậu là đang học bài.Sách vở này là gì đây,cậu mà cũng mang sách vở đi học.
Anh không đáp lại,chỉ thờ ơ nhìn lên bảng.Giáo viên vừa lúc cũng tiến vàoHướng Lâm liền không nói thêm gì nữa,suốt cả buổi học nhìn anh như nhìnngười ngoài hành tinh.
Cho đến lúc ra về Hướng Lâm mới chạy theo líu ríu.
-Hôm nay cậu bị sao thế,ai nhập cậu hả.
Anh dừng bước chân lại,dáng vẻ lười biếng vẫn như mọi ngày.Giọng điệu thờ ơ.
-Từ nay đừng rủ tớ đi net,tớ bận học tập rồi.Cũng đừng đi theo nữa,về nhà cố gắng học tập đi.
'.....'
Hướng Lâm không dám đi theo anh nữa,nhưng đấu tranh tâm lý một hồi vẫn lấydũng khí lén lút đi theo.Trên đường đi anh không để ý gì cả chỉ chăm chú cẩn thận đi theo anh để không bị phát hiện.
Lúc này hai bên đường học sinh đi lại rất đông đúc,hai hàng cây hoa Chuông Vàng đung đưatrong gió chiều.Hương thơm cũng theo gió mà tỏa hương,bầu không khí cựckì dễ chịu.Trường nữ sinh gần đó cũng tan tầm cùng giờ với trường NamĐại bên này.
Còn gì hạnh phúc hơn vừa sải bước đi bộ vừa nhìnnhững em gái của trường nữ sinh kia chứ,váy ngắn với những cặp chândài.Cuộc sống tới đây đủ mỹ mãn rồi.Mải nhìn quá Hướng Lâm suýt thì mấtdấu của anh.
Công nhận vị lão đại này một thân cao lớn đĩnhđạc,mắt luôn nhìn thẳng cũng không thấy nhìn ngang nhìn dọc.Cậu ấy không cảm nhận được ánh mắt mọi người cung quanh đang nhìn chằm chằmsao,người đẹp trai thích thật đấy.mau lại nhìn cái bóng lưng kiêu ngạokia mà xem,còn không thèm để mắt đến mỹ nhân xung quanh kia đấy.
Hướng Lâm cứ vậy mà đi theo anh đến đầu con hẻm nhỏ,anh biết con hẻm này.Hồi trước hay lại đây đánh đấm với anh em nhưng dạo gần đây lại không đánhđấm gì nữa.Nhưng anh Dương tới đây làm gì,không lẽ anh Dương đi đánhnhau mà giấu anh sao.
Suy nghĩ vừa hiện lên Hướng Lâm liền trợnmắt đi lên nhưng bước chân còn chưa đuổi kịp anh thì liền nhìn thấy bóng lưng nhỏ của cô gái đi phía trước.Là học bá Sở Ngữ Yên,anh Dương đitheo học bá làm gì thế.Hồi sáng cũng vậy, cũng lôi kéo học bá giữa sântrường.
Đột nhiên đầu óc của Hướng Lâm được khai sáng,cậu sửng sốt lấy tay che miệng lại ngăn tiếng thất thanh của mình.Nội tâm Hướng Lâmgào thét:Đừng nói là anh Dương với học bá đang yêu sớm đấy nhé,Ôi mẹ ơi.
-Này nếu cậu cùng Lý kiều vẫn còn ở bên nhau thì không phải cậu sẽ trở thành người một nhà với đàn anh Hy Thần sao.Nói cũngthấy học bá Sở Ngữ Yên kia với đàn anh Hy Thần rất đẹp đôi luôn,haingười đó mà là một cặp thì há phải các cậu sẽ trở thành người một nhàluôn sao.Trời ơi cậu thử nghĩ xem bốn người đều có nhan sắc đều có tiềnôi nghĩ thôi cũng thấy khủng bố gia tộc đấy.
Sau khi nói xong thìbầu không khí xung quanh liền xuống thấp,một cảm giác bất an ậpđến.Hướng Lâm nuốt nước bọt chậm rãi nhìn vị kia.
Mắt vừa chạm tới khuôn mặt góc cạnh kia thì lập tức thu về,ôi mẹ ơi cái biểu cảm đáng sợ gì thế kia.Cậu nói sai chỗ nào rồi sao,đầu óc Hướng Lâm quay cuồng vộivàng nói xằng bậy để sửa sai.
-Aaa tớ quên mất,nhà họ Lý kia saocó thể làm thông gia nhà cậu kia chứ.Haha Bạch Gia là đệ nhất Bắc Thànhđấy cũng chỉ có Lệ Gia mới xứng tầm thôi haha.Cậu mà lấy thì chỉ có LệGiai mới hợp với cậu haha,hai người các cậu nhìn là biết có tướng phuthê liền.Anh Dương,cậu nói xem có đúng không.
Vốn câu trước củaHướng Lâm đã chọc giận anh,lần này còn nói thêm thì khác nào châm dầuvào lửa.Anh không nhiều lời giáng một cú đấm xuống bả vai HướngLâm,giọng điệu như muốn chôn sống Hướng Lâm tại chỗ.
-Vì cái gìcậu không ghép tôi với Sở Ngữ Yên,cậu là thấy tôi không hợp với cậu ấyhay là không xứng.Mà ghép tôi với đám ruồi nhặng đấy hả.
Dù bị ănđấm nhưng Hướng Lâm bị câu nói của anh làm cho choàng tỉnh,cơn đau cũngbiến mất liền sửng sốt trợn tròn mắt nhìn anh mà nói.
-Sở Ngữ Yênkia với cậu tất nhiên là không hợp.Một học bá ngoan hiền thế kia với vịlão đại như cậu...không có khả năng.Với lại hai người nhìn thế nào cũngkhông hợp nhau,cứ như hai người ở hai thế giới khác nhau ấy.
Bạch Nhất Dương quay lại,tay đập vào đầu Hướng Lâm một phát nữa.
-Tôi thấy hợp là hợp,con mẹ nó chứ mà không hợp.
Anh đang bực bội không có chỗ nào phát tiết nhưng vừa hả dạ lên tên HướngLâm xong thì cũng vơi đi một chút,anh sờ sờ điện thoại trong túi rồi mởlên bấm trên màn hình.
Di động của Hướng Lâm rung lên,cậu còn đang ngồi xoa đầu liền đưa tay lên mở xem tin nhắn.Nhìn dãy số Bạch NhấtDương vừa gửi cậu lập tức đổi mặt xoay hẳn cái đầu về phía anh hí hửng.
-Anh Dương,cậu đấm thêm mấy cái nữa đi.Tớ không thấy đau đâu,tớ mà biết bịđấm mà còn có tiền thế này thì đã ngoan ngoãn hơn rồi.
Nhìn vẻ mặt như cún con của Hướng Lâm anh liền mặc kệ,ngồi ngay ngắn trên ghế lấy sách vở để lên bàn chuẩn bị vào tiết học.
Hết cú sốc này đến cú sốc khác ập đến Hướng Lâm nhất thời không kịp load.Miệng lắp bắp như nhìn thấy quỷ.
-Này cậu...cậu là đang học bài.Sách vở này là gì đây,cậu mà cũng mang sách vở đi học.
Anh không đáp lại,chỉ thờ ơ nhìn lên bảng.Giáo viên vừa lúc cũng tiến vàoHướng Lâm liền không nói thêm gì nữa,suốt cả buổi học nhìn anh như nhìnngười ngoài hành tinh.
Cho đến lúc ra về Hướng Lâm mới chạy theo líu ríu.
-Hôm nay cậu bị sao thế,ai nhập cậu hả.
Anh dừng bước chân lại,dáng vẻ lười biếng vẫn như mọi ngày.Giọng điệu thờ ơ.
-Từ nay đừng rủ tớ đi net,tớ bận học tập rồi.Cũng đừng đi theo nữa,về nhà cố gắng học tập đi.
'.....'
Hướng Lâm không dám đi theo anh nữa,nhưng đấu tranh tâm lý một hồi vẫn lấydũng khí lén lút đi theo.Trên đường đi anh không để ý gì cả chỉ chăm chú cẩn thận đi theo anh để không bị phát hiện.
Lúc này hai bên đường học sinh đi lại rất đông đúc,hai hàng cây hoa Chuông Vàng đung đưatrong gió chiều.Hương thơm cũng theo gió mà tỏa hương,bầu không khí cựckì dễ chịu.Trường nữ sinh gần đó cũng tan tầm cùng giờ với trường NamĐại bên này.
Còn gì hạnh phúc hơn vừa sải bước đi bộ vừa nhìnnhững em gái của trường nữ sinh kia chứ,váy ngắn với những cặp chândài.Cuộc sống tới đây đủ mỹ mãn rồi.Mải nhìn quá Hướng Lâm suýt thì mấtdấu của anh.
Công nhận vị lão đại này một thân cao lớn đĩnhđạc,mắt luôn nhìn thẳng cũng không thấy nhìn ngang nhìn dọc.Cậu ấy không cảm nhận được ánh mắt mọi người cung quanh đang nhìn chằm chằmsao,người đẹp trai thích thật đấy.mau lại nhìn cái bóng lưng kiêu ngạokia mà xem,còn không thèm để mắt đến mỹ nhân xung quanh kia đấy.
Hướng Lâm cứ vậy mà đi theo anh đến đầu con hẻm nhỏ,anh biết con hẻm này.Hồi trước hay lại đây đánh đấm với anh em nhưng dạo gần đây lại không đánhđấm gì nữa.Nhưng anh Dương tới đây làm gì,không lẽ anh Dương đi đánhnhau mà giấu anh sao.
Suy nghĩ vừa hiện lên Hướng Lâm liền trợnmắt đi lên nhưng bước chân còn chưa đuổi kịp anh thì liền nhìn thấy bóng lưng nhỏ của cô gái đi phía trước.Là học bá Sở Ngữ Yên,anh Dương đitheo học bá làm gì thế.Hồi sáng cũng vậy, cũng lôi kéo học bá giữa sântrường.
Đột nhiên đầu óc của Hướng Lâm được khai sáng,cậu sửng sốt lấy tay che miệng lại ngăn tiếng thất thanh của mình.Nội tâm Hướng Lâmgào thét:Đừng nói là anh Dương với học bá đang yêu sớm đấy nhé,Ôi mẹ ơi.
Danh sách chương