Cơn ác mộng dây dưa hành hạ Cố Nghi Lạc ròng rã ba năm trời đã được xóa bỏ…
***
Cố Nghi Lạc không nhớ rõ mình ngủ khi nào, có thể là lúc được Lương Đống bế lên xe, cũng có thể là lúc xe chạy từ ngoại ô về nội thành. Đường xá ổn định, trong xe cũng không có ai nói chuyện, giữa lúc mê man, cậu nghĩ thầm nếu không ngủ một giấc thì thật có lỗi với sự an tĩnh khó có được này.
Thế là cậu lại nằm mơ, mơ tiếp giấc mộng ban chiều.
Vẫn là ngọn núi cao chót vót kia, nhưng phong cảnh lại thay đổi rất nhiều. Mây đen rút đi, gió bão dừng lại, lộ ra vầng thái dương vàng rực, cậu nhìn theo hướng mặt trời mọc, tìm được một con đường xuống núi.
Đường không dài, bằng phẳng thẳng tắp, rừng cây hai bên khẽ đung đưa vì gió nhẹ, cậu nhìn thấy một người đứng cuối con đường, nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó không chút do dự mở rộng cánh tay về phía cậu.
Sau gió mưa hẳn là năm tháng an yên đàng hoàng tỉnh mộng, nhưng hết lần này đến lần khác Cố Nghi Lạc không thích đi đường bình thường. Cậu vừa nhấc mí mắt lên, hai mắt đảo quanh, trông thấy bóng dáng đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cậu, là cậu nhảy dựng khỏi giường như phản xạ có điều kiện, chân vừa chạm đất là đi tới hướng đó, ôm chầm lấy bóng dáng kia từ sau lưng.
“Anh trở về rồi.” Cậu nói ra lời hoan nghênh chuẩn bị đã lâu, “Anh còn biết đường quay về hả?”
Lương Đống bất ngờ bị ôm lấy mới ngẩn ra, rồi lại bị lời lẽ phàn nàn của Cố Nghi Lạc chọc cười.
Anh không tránh ra ngay, mà nắm chặt lấy cánh tay đang vòng trên eo mình, nói: “Xin lỗi em, anh tới muộn.”
Cố Nghi Lạc lại liều mạng lắc đầu: “Không, không muộn chút nào hết, vừa đúng lúc.” Cậu dán mặt vào sau lưng Lương Đống cọ cọ, vừa nói vừa có chút tủi hờn, hít mũi một cái, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Lương Đống vỗ vỗ tay Cố Nghi Lạc: “Buông anh ra nào, đeo dép vào đã.”
“Không đeo, em không đeo!” Thật vất vả mới túm được người thật, Cố Nghi Lạc không chịu buông tay, “Anh về mà không nói một tiếng cho em biết, em giận đấy.”
“Anh muốn cho em một sự ngạc nhiên…”
“Em không nghe em không nghe.” Cố Nghi Lạc làm nũng đến nghiện, ôm eo Lương Đống lắc trái lắc phải như con lật đật, “Hu hu hu hu ông xã ơi, người ta nhớ ông xã lắm.”
Thân thể Lương Đống cứng đờ, vành tai bị xưng hô bất ngờ này làm nóng rực lên.
Cố Nghi Lạc thần kinh thô hoàn toàn không ý thức được tình hình hiện tại, treo trên người Lương Đống như gấu koala, đến khi lắc la lắc lư xoay người về phía cửa, mới phát hiện trong phòng bệnh còn những người khác nữa.
Một hai ba bốn năm, không thiếu một ai.
Trên mặt Bành Châu là biểu tình hoảng sợ “Đây là Lạc ca của tôi ư”, Tưởng Du thì mặt mũi khinh thường “Ông đây biết ngay”, Lư Tiêu Địch thì thiếu mỗi nước viết câu “Chế là ai chế đang ở đâu” lên trán.
Hai vị phụ huynh luống tuổi thì bình tĩnh hơn chút, Quản Mộng Thanh thả quả táo đang gọt được một nửa trong tay xuống, thúc giục Cố Đông cũng đang ngẩn người: “Đi thôi, còn không mau mau đi ra ngoài chừa không gian riêng cho hai con.”
Người tới là khách, rốt cuộc không thể đuổi mọi người ra ngoài được.
Vừa hay cảnh sát tới ghi chép vụ việc, Cố Nghi Lạc kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra mà cậu nhớ kỹ, khi nói đến việc bị đánh lén ở bệnh viện, cậu lại suýt nhảy dựng khỏi giường: “Đứa bé đâu rồi? Ý tớ là Vu Hạo Hiên.”
“Yên tâm, đứa bé không sao.” Bành Châu đáp, “Vệ sĩ nhà cậu phát hiện cậu mất tích nhưng không hề hoảng loạn, mang cả đứa bé theo để tiện chăm sóc.”
Lư Tiêu Địch nói tiếp: “Biến cố hôm qua dọa bé con sợ, khóc cả đêm, bây giờ khóc mệt rồi đang ngủ ở phòng sát vách.”
Cố Nghi Lạc yên tâm nằm về giường, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Đống: “Vậy sao anh biết em ở đâu?”
Lương Đống vươn tay nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên thái dương cậu: “Nghỉ ngơi trước đã, sau đó từ từ sẽ nói cho em.”
Nghỉ ngơi thì tạm thời không nghỉ ngơi được, sau khi cảnh sát rời đi thì mấy thanh niên vẫn ở lại thảo luận không ngớt về những sự việc giật gân kích thích như phim truyền hình tối hôm qua.
“Chị thật sự bái phục thằng chó má Đàm Thiên kia.” Lư Tiêu Địch mắng, “Còn tưởng gã bị dạy dỗ thì có thể yên tĩnh, ai ngờ gan to bằng trời, dám bắt cóc Lạc Lạc của chúng ta.”
“Sở dĩ biến thái là biến thái, chính là vì người bình thường không thể tưởng tượng gã nổi cơn điên lên sẽ làm gì ở đâu khi nào.” Tưởng Du nói.
Bành Châu cũng tham gia phân tích: “Nghe lời cảnh sát nói, Đàm Thiên ủ mưu từ lâu, còn kéo cả hoa khôi của khoa xuống nước? Trời ạ, rồ dại thật sự.”
Tưởng Du liếc cậu chàng một cái: “Tớ thấy cậu khá là quan tâm đến cô hoa khôi nhỉ?”
“Trời đất chứng giám, cô ta cũng là đồng lõa, ai quan tâm đến cô ta người đó là chó con.”
“Cậu chính là chó.”
…
Bên kia mấy thanh niên đã lạc đề, bên này Quản Mộng Thanh và Cố Đông làm phụ huynh thì lo lắng đến thân thể và tinh thần của Cố Nghi Lạc hơn, mỗi người một bên cầm tay cậu.
“Con trai số khổ của mẹ, chịu tội rồi.” Quản Mộng Thanh khóc.
“Đều do ba không tốt, nếu khi xưa tiếp thu sớm một chút, thu thập chứng cớ tố cáo kẻ kia lên tòa án sớm một chút, thì con sẽ không…” Cố Đông cũng muốn khóc.
Người trong cuộc Cố Nghi Lạc thì bĩnh tĩnh nhất, cười đùa tí tửng nói: “Không phải con vẫn lành lặn đây sao, chỉ bị xước xát một chút da, dưỡng mấy ngày là ổn.”
Với những người luôn yêu thương cậu, từ trước đến nay Cố Nghi Lạc chỉ nhớ tốt không nhớ xấu. Với lại chuyện năm đó rùm beng khó coi như vậy, trước thì bị đồng tính bắt cóc dâm loạn sau lại bị bại lộ xu hướng tính dục, phụ huynh bình thường chịu sao nổi? Bậc phụ huynh tiến bộ có thể tự nguyện tìm đọc tư liệu, học cách tiếp nhận xu hướng tính dục của con cái, đã là may mắn nhiều người cầu còn không được.
Ba mẹ lau nước mắt một lát, muốn nói lại thôi, xem ra còn có lời muốn nói.
Lương Đống và ba người khác thức thời đi ra ngoài. Cửa vừa đóng, là Quản Mộng Thanh xích lại gần: “Con à, bình thường Tiểu Lương gọi con là gì? Con đã gọi nó là ông xã, sao nó không bày tỏ gì hết?”
Cố Đông cũng sốt ruột: “Ba thấy nó rắn chắc cao lớn, chắc chắn sức không yếu, bình thường không bạo lực gia đình con đấy chứ?”
Cố Nghi Lạc:...
Quả nhiên là ba ruột mẹ ruột.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cố Nghi Lạc truyền đạt lại nỗi lo lắng của ba cho người trong cuộc, Lương Đống nghe xong ngơ ngác một lát, sau đó lắc đầu nói: “Anh sẽ không sử dụng bạo lực với em.”
“Em không tin.” Cố Nghi Lạc bĩu môi chơi xấu, “Em thấy anh đánh Đàm Thiên rồi, nâng cái ghế sắt nặng trịch lên nện vào đầu gã.”
Lương Đống tất bật cả một đêm, đã quên mình đã làm những gì, nghe vậy mới nhớ lại một chút, đáp: “Gã bắt nạt em.”
Không biết tại sao, nước mắt của Cố Nghi Lạc lại ứa mi, ứa vì một điều kỳ quái. Bị Đàm Thiên trói ở căn phòng đáng sợ cậu không khóc, lúc đánh nhau bị đập vào đầu khiến cơ thể tổn thương cũng không khóc, vậy mà bây giờ từ lời nói khẳng định cậu bị bắt nạt của Lương Đống, lớp vỏ ngụy trang giả vờ kiên cường của cậu lại sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành một nắm cát mịn.
Cậu giang hai tay muốn được ôm, Lương Đống bèn đứng dậy tiến lại gần ôm lấy cậu.
Đôi mắt phiếm hồng chôn trong lớp vải vóc khô ráo thơm tho trước ngực Lương Đống, đột nhiên Cố Nghi Lạc nghĩ mà sợ, nếu cậu không tỉnh lại sớm, nếu cậu không liều mạng phản kháng…
Cố Nghi Lạc nhắm mắt lại, cố ngăn bản thân không nghĩ về những ký ức dơ bẩn, cố quên đi những cảnh tượng đáng sợ đã từng tưởng tượng. Bây giờ cậu đang ôm người cho cậu cảm giác an toàn nhất thế giới, cậu có thể không sợ bất cứ thứ gì nữa.
“Anh hung dữ ghê.” Cố Nghi Lạc vẫn khiển trách hành vi xúc động của Lương Đống, sau đó lại cho một quả táo ngọt, “Có điều cũng rất đẹp trai, man cực kỳ… Người ta thích anh chết mất hu hu hu.”
Ánh mặt trời sáng sớm chói lọi, cuối cùng thì Cố Nghi Lạc cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ nguyện ý mở lòng, kể lại chuyện quá khứ cho Lương Đống nghe.
Không phải cậu muốn kể, mà là vì chuyện đã đến nước này, không nói không được. Dù vậy, cậu vẫn chọn lựa lược bớt những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ nói đại khái, bao gồm chuyện năm ấy Đàm Thiên dùng danh nghĩa bạn bè tiếp cận cậu thế nào, và chuyện gã vạch trần xu hướng tính dục của cậu để uy hiếp ra sao.
Phản ứng của Lương Đống bình tĩnh hơn tưởng tượng, như thể đã biết những chuyện này từ lâu. Hiếm khi Cố Nghi Lạc tinh ý được một lần, hỏi: “Có phải anh đã nghe được gì đó, nên sắp xếp vệ sĩ cho em đúng không?”
“Ừ.” Lương Đống thản nhiên thừa nhận, “Lần trước em bị tập kích ở quán bar, anh chỉ lo em lại gặp nguy hiểm.”
Cố Nghi Lạc cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không bắt được manh mối: “Không gì khác?”
Lương Đống thản nhiên đối mặt với sự chất vấn của cậu: “So với việc không được thấu hiểu, anh sợ em bị tổn thương hơn, nên dù có là vẽ vời thêm chuyện, anh cũng nhất định phải làm như vậy.”
Cố Nghi Lạc lại bị một câu nói của anh làm mềm lòng: “Ai không thấu hiểu? Ai nói là vẽ vời thêm chuyện? Nếu không phải vệ sĩ ở đó, chắc hôm qua em đã…”
Bỗng nhiên bàn tay đang nắm tay Cố Nghi Lạc siết lại, Lương Đống nhìn như trấn định chợt thay đổi trạng thái, anh không chịu nổi kết quả của giả thiết này, siết chặt lấy tay Cố Nghi Lạc..
“Không sao, đã qua rồi.” Lương Đống trấn an Cố Nghi Lạc, cũng là tự trấn an chính mình, “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Đến trưa cơm nước xong xuôi, cảnh sát lại tới chuyến nữa, thông báo Đàm Thiên đã tỉnh lại, Quý Doanh Nhã cũng đã bị bắt giữ, hai kẻ đó đang bị kiểm soát gắt gao, bảo Cố Nghi Lạc không phải lo lắng, nhân tiện xác minh lại mấy chi tiết.
“Quý Doanh Nhã nói từ một tháng trước Đàm Thiên đã theo dõi cậu, còn gửi cho cậu mấy tin nhắn quấy rối?”
“Đúng vậy, dùng sim rác gửi, có điều đã bị cháu xóa rồi.”
“Trước kia Đàm Thiên từng bị tố cáo tạm giam vì quấy rối tình dục người khác, cậu có biết chuyện này hay không?”
“Đương nhiên là biết, gã nhận trừng phạt ai mà không muốn hóng vui.”
“Vậy Đàm Thiên nói gã và cậu là quan hệ người yêu…”
“Gã đúng là không có liêm sỉ.” Không đợi cảnh sát nói xong Cố Nghi Lạc đã đoạt lời, chỉ chỉ Lương Đống cạnh giường “Đây mới là người yêu của cháu, chú cảnh sát tuyệt đối đừng tin lời gã.”
Chú cảnh sát trung niên ho vội một tiếng, chuyển sang câu tiếp theo: “Gã nói đưa cậu tới chỗ kia là vì muốn thảo luận về tiết mục biểu diễn…”
Cố Nghi Lạc trợn trắng mắt, duỗi cánh tay hãy còn vết đỏ do dây thừng cứa chưa tan ra: “Thảo luận cái gì tuyệt mật đến nỗi phải dùng tới dây thừng?” Nói rồi bĩu môi ra hiệu cho mấy ba người bạn đang đứng bên cạnh, “Mấy bạn này mới là bạn cùng học tập với cháu, chúng cháu học âm nhạc chứ không phải làm chuyện xấu, sẽ trò chuyện ở phòng đàn hoặc quán cơm quang minh chính đại, đưa người tới chỗ kia đàm đạo về âm nhạc, chú cảnh sát à chú tin được không?”
Đương nhiên chú cảnh sát không tin, xác nhận xong công chuyện là xin phép ra về.
Không có người ngoài ở đây, suýt nữa Lư Tiêu Địch ói tại chỗ: “Chị biết thằng cha đó buồn nôn, không ngờ lại buồn nôn đến mức đó.”
Tưởng Du cũng nhíu mày: “Đừng nói nữa, bây giờ hễ em nhớ lại dáng vẻ tồng ngồng bị khiêng đi của gã, là lại muốn ói hết cơm ra.”
Bành Châu thì lo lắng nhìn Cố Nghi Lạc: “Nhỡ để lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa cho Lạc ca của chúng ta…”
“Bóng ma cái gì?” Cố Nghi Lạc tỏ vẻ “Ông đây hơi bị mạnh gã đó không xứng”, hếch cằm, kéo tay Lương Đống nâng lên cao, “Mặt trời của Lạc ca ở đây này, bóng ma nhiều đến đâu cũng sẽ được anh ấy chiếu rọi.”
Ba người bị rọi càng buồn ói hơn.
Tiễn mấy người bạn chạy trước chạy sau hỗ trợ từ tối hôm qua về nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Cơn ác mộng dây dưa hành hạ Cố Nghi Lạc ròng rã ba năm trời đã được xóa bỏ, thấy được chân tướng là sắp thấy mặt trời, sau khi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Cố Nghi Lạc lại thở dài một hơi, có chút buồn bã vô cớ.
“Bây giờ được xuất viện chưa anh?” Cố Nghi Lạc giơ tay đặt câu hỏi, “Em muốn về nhà, không muốn ở đây.”
Lương Đống vươn tay thử nhiệt độ cơ thể cậu, vô tình cự tuyệt: “Không được, chưa có kết quả chụp CT, phải xác định không có vấn đề gì mới được về nhà.”
Cố Nghi Lạc ỉu xìu èo uột lại nằm xuống giường, mắt vẫn dán trên người anh: “Vậy anh không phải về nhà ạ?”
Lương Đống bay thẳng từ nước Y về thành phố S, lắc đầu: “Đợi em khỏe lại anh sẽ về thủ đô.”
Ngay lập tức Cố Nghi Lạc chợp mắt giả bộ suy yếu, hơi thở mong manh, nói: “Á, tự dưng đau xương sọ quá, xem ra không thể khỏe lại ngay được.”
Bị kỹ thuật diễn xuất “đỉnh cao” của cậu thuyết phục, Lương Đống nhếch môi, yên lặng cười cười.
Đôi tình nhân bị chia cách hai nơi đã lâu đột nhiên có nhiều thời gian ở chung, những lời muốn nói tích tụ trong lòng như được xả lũ, đổ ra đại dương mênh mông vô cùng vô tận.
Nghe hồi nọ Lương Đống bận rộn bất kể ngày đêm là để về nước sớm một chút, còn mua vé máy bay trực tiếp đến thành phố S để tạo sự bất ngờ, Cố Nghi Lạc cười ngoác đến tận mang tai, không tiếc lời tán dương: “Trực nam thúi hiểu biết giỏi giang ghê.”
Có qua có lại, cậu vươn tay, cho Lương Đống nhìn móng tay mới làm chưa lâu: “Anh nhìn này, máy bay xám nhỏ… Ấy, có lẽ tối qua lúc giãy dụa bị mài tróc, mấy nữa lại làm bộ mới vậy.”
Lương Đống cẩn thận khẽ khàng nắm lấy tay Cố Nghi Lạc, không quá tiếc nuối với hình vẽ bị tróc gần hết trên móng, mà lại nhíu chặt lông mày vì mấy vết thương trên đốt ngón tay.
“Đây đều là vết thương nhỏ mà thôi.” Thấy nét mặt của anh, là Cố Nghi Lạc biết anh đang lo lắng, vội nói, “Hộp đàn bị hỏng em mới đau lòng cơ, đó là anh chọn cho em…”
Đang nói, chỉ thấy Lương Đống cúi đầu xuống, đôi môi mỏng với đường cong êm dịu dán lên vết thương chi chít và nốt chai vì chơi đàn trên đầu ngón tay cậu. Nơi ấy từng tấu lên những giai điệu mỹ diệu, từng tạo nên những ước vọng lộng lẫy sắc màu.
Rõ ràng xúc cảm truyền đến là mềm mại ấm nhuần, vậy mà lại khiến toàn thân Cố Nghi Lạc run lên.
Cậu biết rõ, tất cả hành động của Lương Đống đều xuất phát từ đáy tim anh.
Trong thế giới của Lương Đống không có nhiều khúc mắc quanh co lòng vòng, anh làm như vậy chỉ xuất phát từ sự đau lòng, và còn cả niềm quý trọng không gì sánh kịp.
“Hộp đàn hỏng thì mua cái mới.” Lương Đống nói, “Những cái đó không quan trọng.”
Ma xui quỷ khiến, rõ ràng có thể đoán được đáp án, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn hỏi: “Vậy cái gì quan trọng.”
Lương Đống gần như thành kính hôn từng ngón tay của Cố Nghi Lạc, anh ngẩng đầu lên, để Cố Nghi Lạc cũng khát khao được thiên vị giống như anh rơi vào chính giữa con ngươi anh, đủ dịu dàng, cũng đủ kiên định trả lời cậu: “Em quan trọng nhất.”
Hết chương 38.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tình nhóc Lạc như tiêu đề chương
_________
: Ha ha hiếm có chương nào mà không phải tra baidu tra google như thế này *chấm nước mắt*
Sắp hoàn rồi đó, 6 chương nữa thôi mina~ *chấm nước mắt*
***
Cố Nghi Lạc không nhớ rõ mình ngủ khi nào, có thể là lúc được Lương Đống bế lên xe, cũng có thể là lúc xe chạy từ ngoại ô về nội thành. Đường xá ổn định, trong xe cũng không có ai nói chuyện, giữa lúc mê man, cậu nghĩ thầm nếu không ngủ một giấc thì thật có lỗi với sự an tĩnh khó có được này.
Thế là cậu lại nằm mơ, mơ tiếp giấc mộng ban chiều.
Vẫn là ngọn núi cao chót vót kia, nhưng phong cảnh lại thay đổi rất nhiều. Mây đen rút đi, gió bão dừng lại, lộ ra vầng thái dương vàng rực, cậu nhìn theo hướng mặt trời mọc, tìm được một con đường xuống núi.
Đường không dài, bằng phẳng thẳng tắp, rừng cây hai bên khẽ đung đưa vì gió nhẹ, cậu nhìn thấy một người đứng cuối con đường, nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó không chút do dự mở rộng cánh tay về phía cậu.
Sau gió mưa hẳn là năm tháng an yên đàng hoàng tỉnh mộng, nhưng hết lần này đến lần khác Cố Nghi Lạc không thích đi đường bình thường. Cậu vừa nhấc mí mắt lên, hai mắt đảo quanh, trông thấy bóng dáng đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cậu, là cậu nhảy dựng khỏi giường như phản xạ có điều kiện, chân vừa chạm đất là đi tới hướng đó, ôm chầm lấy bóng dáng kia từ sau lưng.
“Anh trở về rồi.” Cậu nói ra lời hoan nghênh chuẩn bị đã lâu, “Anh còn biết đường quay về hả?”
Lương Đống bất ngờ bị ôm lấy mới ngẩn ra, rồi lại bị lời lẽ phàn nàn của Cố Nghi Lạc chọc cười.
Anh không tránh ra ngay, mà nắm chặt lấy cánh tay đang vòng trên eo mình, nói: “Xin lỗi em, anh tới muộn.”
Cố Nghi Lạc lại liều mạng lắc đầu: “Không, không muộn chút nào hết, vừa đúng lúc.” Cậu dán mặt vào sau lưng Lương Đống cọ cọ, vừa nói vừa có chút tủi hờn, hít mũi một cái, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Lương Đống vỗ vỗ tay Cố Nghi Lạc: “Buông anh ra nào, đeo dép vào đã.”
“Không đeo, em không đeo!” Thật vất vả mới túm được người thật, Cố Nghi Lạc không chịu buông tay, “Anh về mà không nói một tiếng cho em biết, em giận đấy.”
“Anh muốn cho em một sự ngạc nhiên…”
“Em không nghe em không nghe.” Cố Nghi Lạc làm nũng đến nghiện, ôm eo Lương Đống lắc trái lắc phải như con lật đật, “Hu hu hu hu ông xã ơi, người ta nhớ ông xã lắm.”
Thân thể Lương Đống cứng đờ, vành tai bị xưng hô bất ngờ này làm nóng rực lên.
Cố Nghi Lạc thần kinh thô hoàn toàn không ý thức được tình hình hiện tại, treo trên người Lương Đống như gấu koala, đến khi lắc la lắc lư xoay người về phía cửa, mới phát hiện trong phòng bệnh còn những người khác nữa.
Một hai ba bốn năm, không thiếu một ai.
Trên mặt Bành Châu là biểu tình hoảng sợ “Đây là Lạc ca của tôi ư”, Tưởng Du thì mặt mũi khinh thường “Ông đây biết ngay”, Lư Tiêu Địch thì thiếu mỗi nước viết câu “Chế là ai chế đang ở đâu” lên trán.
Hai vị phụ huynh luống tuổi thì bình tĩnh hơn chút, Quản Mộng Thanh thả quả táo đang gọt được một nửa trong tay xuống, thúc giục Cố Đông cũng đang ngẩn người: “Đi thôi, còn không mau mau đi ra ngoài chừa không gian riêng cho hai con.”
Người tới là khách, rốt cuộc không thể đuổi mọi người ra ngoài được.
Vừa hay cảnh sát tới ghi chép vụ việc, Cố Nghi Lạc kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra mà cậu nhớ kỹ, khi nói đến việc bị đánh lén ở bệnh viện, cậu lại suýt nhảy dựng khỏi giường: “Đứa bé đâu rồi? Ý tớ là Vu Hạo Hiên.”
“Yên tâm, đứa bé không sao.” Bành Châu đáp, “Vệ sĩ nhà cậu phát hiện cậu mất tích nhưng không hề hoảng loạn, mang cả đứa bé theo để tiện chăm sóc.”
Lư Tiêu Địch nói tiếp: “Biến cố hôm qua dọa bé con sợ, khóc cả đêm, bây giờ khóc mệt rồi đang ngủ ở phòng sát vách.”
Cố Nghi Lạc yên tâm nằm về giường, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Đống: “Vậy sao anh biết em ở đâu?”
Lương Đống vươn tay nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên thái dương cậu: “Nghỉ ngơi trước đã, sau đó từ từ sẽ nói cho em.”
Nghỉ ngơi thì tạm thời không nghỉ ngơi được, sau khi cảnh sát rời đi thì mấy thanh niên vẫn ở lại thảo luận không ngớt về những sự việc giật gân kích thích như phim truyền hình tối hôm qua.
“Chị thật sự bái phục thằng chó má Đàm Thiên kia.” Lư Tiêu Địch mắng, “Còn tưởng gã bị dạy dỗ thì có thể yên tĩnh, ai ngờ gan to bằng trời, dám bắt cóc Lạc Lạc của chúng ta.”
“Sở dĩ biến thái là biến thái, chính là vì người bình thường không thể tưởng tượng gã nổi cơn điên lên sẽ làm gì ở đâu khi nào.” Tưởng Du nói.
Bành Châu cũng tham gia phân tích: “Nghe lời cảnh sát nói, Đàm Thiên ủ mưu từ lâu, còn kéo cả hoa khôi của khoa xuống nước? Trời ạ, rồ dại thật sự.”
Tưởng Du liếc cậu chàng một cái: “Tớ thấy cậu khá là quan tâm đến cô hoa khôi nhỉ?”
“Trời đất chứng giám, cô ta cũng là đồng lõa, ai quan tâm đến cô ta người đó là chó con.”
“Cậu chính là chó.”
…
Bên kia mấy thanh niên đã lạc đề, bên này Quản Mộng Thanh và Cố Đông làm phụ huynh thì lo lắng đến thân thể và tinh thần của Cố Nghi Lạc hơn, mỗi người một bên cầm tay cậu.
“Con trai số khổ của mẹ, chịu tội rồi.” Quản Mộng Thanh khóc.
“Đều do ba không tốt, nếu khi xưa tiếp thu sớm một chút, thu thập chứng cớ tố cáo kẻ kia lên tòa án sớm một chút, thì con sẽ không…” Cố Đông cũng muốn khóc.
Người trong cuộc Cố Nghi Lạc thì bĩnh tĩnh nhất, cười đùa tí tửng nói: “Không phải con vẫn lành lặn đây sao, chỉ bị xước xát một chút da, dưỡng mấy ngày là ổn.”
Với những người luôn yêu thương cậu, từ trước đến nay Cố Nghi Lạc chỉ nhớ tốt không nhớ xấu. Với lại chuyện năm đó rùm beng khó coi như vậy, trước thì bị đồng tính bắt cóc dâm loạn sau lại bị bại lộ xu hướng tính dục, phụ huynh bình thường chịu sao nổi? Bậc phụ huynh tiến bộ có thể tự nguyện tìm đọc tư liệu, học cách tiếp nhận xu hướng tính dục của con cái, đã là may mắn nhiều người cầu còn không được.
Ba mẹ lau nước mắt một lát, muốn nói lại thôi, xem ra còn có lời muốn nói.
Lương Đống và ba người khác thức thời đi ra ngoài. Cửa vừa đóng, là Quản Mộng Thanh xích lại gần: “Con à, bình thường Tiểu Lương gọi con là gì? Con đã gọi nó là ông xã, sao nó không bày tỏ gì hết?”
Cố Đông cũng sốt ruột: “Ba thấy nó rắn chắc cao lớn, chắc chắn sức không yếu, bình thường không bạo lực gia đình con đấy chứ?”
Cố Nghi Lạc:...
Quả nhiên là ba ruột mẹ ruột.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cố Nghi Lạc truyền đạt lại nỗi lo lắng của ba cho người trong cuộc, Lương Đống nghe xong ngơ ngác một lát, sau đó lắc đầu nói: “Anh sẽ không sử dụng bạo lực với em.”
“Em không tin.” Cố Nghi Lạc bĩu môi chơi xấu, “Em thấy anh đánh Đàm Thiên rồi, nâng cái ghế sắt nặng trịch lên nện vào đầu gã.”
Lương Đống tất bật cả một đêm, đã quên mình đã làm những gì, nghe vậy mới nhớ lại một chút, đáp: “Gã bắt nạt em.”
Không biết tại sao, nước mắt của Cố Nghi Lạc lại ứa mi, ứa vì một điều kỳ quái. Bị Đàm Thiên trói ở căn phòng đáng sợ cậu không khóc, lúc đánh nhau bị đập vào đầu khiến cơ thể tổn thương cũng không khóc, vậy mà bây giờ từ lời nói khẳng định cậu bị bắt nạt của Lương Đống, lớp vỏ ngụy trang giả vờ kiên cường của cậu lại sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành một nắm cát mịn.
Cậu giang hai tay muốn được ôm, Lương Đống bèn đứng dậy tiến lại gần ôm lấy cậu.
Đôi mắt phiếm hồng chôn trong lớp vải vóc khô ráo thơm tho trước ngực Lương Đống, đột nhiên Cố Nghi Lạc nghĩ mà sợ, nếu cậu không tỉnh lại sớm, nếu cậu không liều mạng phản kháng…
Cố Nghi Lạc nhắm mắt lại, cố ngăn bản thân không nghĩ về những ký ức dơ bẩn, cố quên đi những cảnh tượng đáng sợ đã từng tưởng tượng. Bây giờ cậu đang ôm người cho cậu cảm giác an toàn nhất thế giới, cậu có thể không sợ bất cứ thứ gì nữa.
“Anh hung dữ ghê.” Cố Nghi Lạc vẫn khiển trách hành vi xúc động của Lương Đống, sau đó lại cho một quả táo ngọt, “Có điều cũng rất đẹp trai, man cực kỳ… Người ta thích anh chết mất hu hu hu.”
Ánh mặt trời sáng sớm chói lọi, cuối cùng thì Cố Nghi Lạc cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ nguyện ý mở lòng, kể lại chuyện quá khứ cho Lương Đống nghe.
Không phải cậu muốn kể, mà là vì chuyện đã đến nước này, không nói không được. Dù vậy, cậu vẫn chọn lựa lược bớt những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ nói đại khái, bao gồm chuyện năm ấy Đàm Thiên dùng danh nghĩa bạn bè tiếp cận cậu thế nào, và chuyện gã vạch trần xu hướng tính dục của cậu để uy hiếp ra sao.
Phản ứng của Lương Đống bình tĩnh hơn tưởng tượng, như thể đã biết những chuyện này từ lâu. Hiếm khi Cố Nghi Lạc tinh ý được một lần, hỏi: “Có phải anh đã nghe được gì đó, nên sắp xếp vệ sĩ cho em đúng không?”
“Ừ.” Lương Đống thản nhiên thừa nhận, “Lần trước em bị tập kích ở quán bar, anh chỉ lo em lại gặp nguy hiểm.”
Cố Nghi Lạc cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không bắt được manh mối: “Không gì khác?”
Lương Đống thản nhiên đối mặt với sự chất vấn của cậu: “So với việc không được thấu hiểu, anh sợ em bị tổn thương hơn, nên dù có là vẽ vời thêm chuyện, anh cũng nhất định phải làm như vậy.”
Cố Nghi Lạc lại bị một câu nói của anh làm mềm lòng: “Ai không thấu hiểu? Ai nói là vẽ vời thêm chuyện? Nếu không phải vệ sĩ ở đó, chắc hôm qua em đã…”
Bỗng nhiên bàn tay đang nắm tay Cố Nghi Lạc siết lại, Lương Đống nhìn như trấn định chợt thay đổi trạng thái, anh không chịu nổi kết quả của giả thiết này, siết chặt lấy tay Cố Nghi Lạc..
“Không sao, đã qua rồi.” Lương Đống trấn an Cố Nghi Lạc, cũng là tự trấn an chính mình, “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Đến trưa cơm nước xong xuôi, cảnh sát lại tới chuyến nữa, thông báo Đàm Thiên đã tỉnh lại, Quý Doanh Nhã cũng đã bị bắt giữ, hai kẻ đó đang bị kiểm soát gắt gao, bảo Cố Nghi Lạc không phải lo lắng, nhân tiện xác minh lại mấy chi tiết.
“Quý Doanh Nhã nói từ một tháng trước Đàm Thiên đã theo dõi cậu, còn gửi cho cậu mấy tin nhắn quấy rối?”
“Đúng vậy, dùng sim rác gửi, có điều đã bị cháu xóa rồi.”
“Trước kia Đàm Thiên từng bị tố cáo tạm giam vì quấy rối tình dục người khác, cậu có biết chuyện này hay không?”
“Đương nhiên là biết, gã nhận trừng phạt ai mà không muốn hóng vui.”
“Vậy Đàm Thiên nói gã và cậu là quan hệ người yêu…”
“Gã đúng là không có liêm sỉ.” Không đợi cảnh sát nói xong Cố Nghi Lạc đã đoạt lời, chỉ chỉ Lương Đống cạnh giường “Đây mới là người yêu của cháu, chú cảnh sát tuyệt đối đừng tin lời gã.”
Chú cảnh sát trung niên ho vội một tiếng, chuyển sang câu tiếp theo: “Gã nói đưa cậu tới chỗ kia là vì muốn thảo luận về tiết mục biểu diễn…”
Cố Nghi Lạc trợn trắng mắt, duỗi cánh tay hãy còn vết đỏ do dây thừng cứa chưa tan ra: “Thảo luận cái gì tuyệt mật đến nỗi phải dùng tới dây thừng?” Nói rồi bĩu môi ra hiệu cho mấy ba người bạn đang đứng bên cạnh, “Mấy bạn này mới là bạn cùng học tập với cháu, chúng cháu học âm nhạc chứ không phải làm chuyện xấu, sẽ trò chuyện ở phòng đàn hoặc quán cơm quang minh chính đại, đưa người tới chỗ kia đàm đạo về âm nhạc, chú cảnh sát à chú tin được không?”
Đương nhiên chú cảnh sát không tin, xác nhận xong công chuyện là xin phép ra về.
Không có người ngoài ở đây, suýt nữa Lư Tiêu Địch ói tại chỗ: “Chị biết thằng cha đó buồn nôn, không ngờ lại buồn nôn đến mức đó.”
Tưởng Du cũng nhíu mày: “Đừng nói nữa, bây giờ hễ em nhớ lại dáng vẻ tồng ngồng bị khiêng đi của gã, là lại muốn ói hết cơm ra.”
Bành Châu thì lo lắng nhìn Cố Nghi Lạc: “Nhỡ để lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa cho Lạc ca của chúng ta…”
“Bóng ma cái gì?” Cố Nghi Lạc tỏ vẻ “Ông đây hơi bị mạnh gã đó không xứng”, hếch cằm, kéo tay Lương Đống nâng lên cao, “Mặt trời của Lạc ca ở đây này, bóng ma nhiều đến đâu cũng sẽ được anh ấy chiếu rọi.”
Ba người bị rọi càng buồn ói hơn.
Tiễn mấy người bạn chạy trước chạy sau hỗ trợ từ tối hôm qua về nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Cơn ác mộng dây dưa hành hạ Cố Nghi Lạc ròng rã ba năm trời đã được xóa bỏ, thấy được chân tướng là sắp thấy mặt trời, sau khi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Cố Nghi Lạc lại thở dài một hơi, có chút buồn bã vô cớ.
“Bây giờ được xuất viện chưa anh?” Cố Nghi Lạc giơ tay đặt câu hỏi, “Em muốn về nhà, không muốn ở đây.”
Lương Đống vươn tay thử nhiệt độ cơ thể cậu, vô tình cự tuyệt: “Không được, chưa có kết quả chụp CT, phải xác định không có vấn đề gì mới được về nhà.”
Cố Nghi Lạc ỉu xìu èo uột lại nằm xuống giường, mắt vẫn dán trên người anh: “Vậy anh không phải về nhà ạ?”
Lương Đống bay thẳng từ nước Y về thành phố S, lắc đầu: “Đợi em khỏe lại anh sẽ về thủ đô.”
Ngay lập tức Cố Nghi Lạc chợp mắt giả bộ suy yếu, hơi thở mong manh, nói: “Á, tự dưng đau xương sọ quá, xem ra không thể khỏe lại ngay được.”
Bị kỹ thuật diễn xuất “đỉnh cao” của cậu thuyết phục, Lương Đống nhếch môi, yên lặng cười cười.
Đôi tình nhân bị chia cách hai nơi đã lâu đột nhiên có nhiều thời gian ở chung, những lời muốn nói tích tụ trong lòng như được xả lũ, đổ ra đại dương mênh mông vô cùng vô tận.
Nghe hồi nọ Lương Đống bận rộn bất kể ngày đêm là để về nước sớm một chút, còn mua vé máy bay trực tiếp đến thành phố S để tạo sự bất ngờ, Cố Nghi Lạc cười ngoác đến tận mang tai, không tiếc lời tán dương: “Trực nam thúi hiểu biết giỏi giang ghê.”
Có qua có lại, cậu vươn tay, cho Lương Đống nhìn móng tay mới làm chưa lâu: “Anh nhìn này, máy bay xám nhỏ… Ấy, có lẽ tối qua lúc giãy dụa bị mài tróc, mấy nữa lại làm bộ mới vậy.”
Lương Đống cẩn thận khẽ khàng nắm lấy tay Cố Nghi Lạc, không quá tiếc nuối với hình vẽ bị tróc gần hết trên móng, mà lại nhíu chặt lông mày vì mấy vết thương trên đốt ngón tay.
“Đây đều là vết thương nhỏ mà thôi.” Thấy nét mặt của anh, là Cố Nghi Lạc biết anh đang lo lắng, vội nói, “Hộp đàn bị hỏng em mới đau lòng cơ, đó là anh chọn cho em…”
Đang nói, chỉ thấy Lương Đống cúi đầu xuống, đôi môi mỏng với đường cong êm dịu dán lên vết thương chi chít và nốt chai vì chơi đàn trên đầu ngón tay cậu. Nơi ấy từng tấu lên những giai điệu mỹ diệu, từng tạo nên những ước vọng lộng lẫy sắc màu.
Rõ ràng xúc cảm truyền đến là mềm mại ấm nhuần, vậy mà lại khiến toàn thân Cố Nghi Lạc run lên.
Cậu biết rõ, tất cả hành động của Lương Đống đều xuất phát từ đáy tim anh.
Trong thế giới của Lương Đống không có nhiều khúc mắc quanh co lòng vòng, anh làm như vậy chỉ xuất phát từ sự đau lòng, và còn cả niềm quý trọng không gì sánh kịp.
“Hộp đàn hỏng thì mua cái mới.” Lương Đống nói, “Những cái đó không quan trọng.”
Ma xui quỷ khiến, rõ ràng có thể đoán được đáp án, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn hỏi: “Vậy cái gì quan trọng.”
Lương Đống gần như thành kính hôn từng ngón tay của Cố Nghi Lạc, anh ngẩng đầu lên, để Cố Nghi Lạc cũng khát khao được thiên vị giống như anh rơi vào chính giữa con ngươi anh, đủ dịu dàng, cũng đủ kiên định trả lời cậu: “Em quan trọng nhất.”
Hết chương 38.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tình nhóc Lạc như tiêu đề chương
_________
: Ha ha hiếm có chương nào mà không phải tra baidu tra google như thế này *chấm nước mắt*
Sắp hoàn rồi đó, 6 chương nữa thôi mina~ *chấm nước mắt*
Danh sách chương