An bước vô sảnh chung cư, cười xã giao chào ông Lâm. Ông Lâm mặt hầm hầm nhìn tên đàn em của mình, hắn gật đầu, lại nói nhỏ vào tai bác bảo vệ và tiếp tân gì đó, họ gật gật rồi đi ra ngoài, tên đàn em theo sau đóng lại cửa kính cường lực. Trong sảnh bây giờ chỉ còn có An, lão Lâm, Khánh Đình và mấy tên cận vệ. Lão quắc mắt nhìn về phía Thiên An:
- Thiên An! Khánh Đình là bạn thân của cháu, ta cũng đâu có đối xử tệ với cháu, vậy mà thằng anh cháu tiêm gì vào người nó, để nó giờ điên điên dại dại. Cháu mau kêu nó đưa thuốc giải, không thì đừng trách bác không dung tình.
- Anh cháu không làm vậy đâu ạ, chắc có hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Nó đã nhắn tin cho Khánh Đình " Em không đủ tư cách nói chuyện với tôi, hãy tận hưởng tháng ngày tỉnh táo ít ỏi còn lại đi". Nó không làm còn ai vô đây? Ai không biết thằng Khang là tiến sĩ hóa học bên Canada. Bạn bè tốt chơi nhau vậy là quá lắm đấy.
An nhìn ông Lâm, không nói được gì nữa, cô đang suy nghĩ, có thể anh hai làm thật, vì anh biết Khánh Đình đố kị cô. Nhưng giờ anh đang hôn mê, làm sao đưa thuốc giải được. Ông Lâm đang giận như vậy, nếu biết anh đang bệnh, dám lão ta giết luôn để trả thù cho con gái, làm sao đây? Khánh Đình tuy là bạn tồi, nhưng không đáng bị điên dại như vậy. Cô thở dài, đi lại ngồi bên Khánh Đình.
- Khánh Đình! Tui tha thứ cho bà, bà tỉnh lại đi. Nhận ra tui không? Thiên An nè.
- An! Bà hết giận tui rồi hả, tui xin lỗi. Đừng giận, đừng bỏ tui nha. Hihihi
Khánh Đình nắm tay An, cười ngây ngốc như đứa trẻ. Ông Lâm nhìn cảnh đó, gương mặt già nua chùng xuống, ông đứng lên, đi về phía con gái:
- Con gái! Nhận ra ba không? - Không! Tránh xa tui ra, tui sợ lắm, An ơi, bà ở đâu, tui sợ ông này, ổng chích tui đau lắm, An ơi, chở tui về nhà đi. Huhuhu
Ông Lâm thở dài, đi lại ghế sofa ngồi phịch xuống, thẫn thờ.
- Nó không nhớ ba nó, lại nhớ bạn thân Thiên An. Nó thương con như vậy, sao anh của con lại ác độc như thế hả?
Ông giận dữ, đập mạnh tay lên thành ghế, hất mặt nhìn tên cận vệ, hắn gật đầu, đi lại lôi Khánh Đình đi ra ngoài. Khánh Đình bị lôi đi, la hét giãy dụa, nhưng không ăn thua. Thiên An nhìn theo, thấy bạn mình như vậy, cũng không giận nữa, vội vàng đuổi theo
- Anh mang cô ấy đi đâu? Không thấy cổ đang sợ à?
- Con gái tôi! Tự tôi biết cách bảo vệ nó an toàn. Cô lo nó chưa chết à?
- Bác! Cháu không có ý đó.
Lão Lâm nhìn tên cận vệ, thêm một tên nữa tới lôi Khánh Đình đi khuất dần sau cánh cửa kính. Giờ trong sảnh chỉ còn An, lão Lâm và 2 tên vệ sĩ. Một tên vệ sĩ tiến lại nắm tay An kéo đến thang máy. An hoảng sợ vùng vằng, cố gắng chì lại. Ông Lâm lên tiếng:
- Cháu nên ngoan ngoãn lên nhà lấy thuốc giải cho bác. Đừng để bác phải mạnh tay.
- Nhưng cháu không biết, và cũng không có thuốc giải. Nếu có, không cần đến bác ép, cháu cũng sẽ tự nguyện đưa cho Khánh Đình.
- Hahaha! Nói hay nhỉ? Nếu không phải tại cháu, nó ra nông nổi này sao? Trong khi cháu vui vẻ, con ta phải điên dại sống qua ngày. Thằng Khang nó tiêm thuốc gì cho Khánh Đình, chắc chắn sẽ có thuốc giải, nó thương cháu như vậy, không lẽ nó không nói cháu biết. Chẳng qua, cháu ghét Đình, không muốn nó tỉnh lại thôi.
- Bác Lâm! Đúng là cháu buồn Khánh Đình, nhưng cháu không bao giờ muốn hại cô ấy. Cháu thề với bác. Còn về việc cô ấy bị như vậy, có thể do áp lực thi cử, sao bác khẳng định anh cháu làm chỉ bằng một tin nhắn?
- Ta đã điều tra, hôm nó gặp nạn đã bị hai tên thanh niên tiêm vào người nó 2 mũi thuốc. Nó ngất đi, tỉnh lại đã ngây dại. Trên đời có chuyện trùng hợp vậy không?
Thiên An đơ lưỡi, không còn gì để nói, nên chỉ im lặng. Lão Lâm cười khẩy, rồi hất cảm về phía tên vệ sĩ, hắn gật đầu rồi lại nắm tay An lôi đi. Bỗng phía cửa chính vang lên giọng nói trầm thấp nhưng hữu lực:
- Thả cô ấy ra!!!!
Tất cả đồng loạt ngó ra cửa, một dàn xe đen đậu kín sân, soi thẳng đèn vào trong sảnh qua lớp tường bằng kính chói lóa. Đứng trước một chiếc xe BMW ở giữa là thân ảnh người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay dài săn tới khủy tay, đang đút tay vô túi quần đồng màu đen. Anh ta ngạo nghễ, đứng ngược sáng như một ma vương. Cùng một lúc, tất cả xe đen mở cửa, hàng chục người đồ đen bước xuống. Một tên từ chiếc BMW tiến lên, đẩy cánh cửa kính cường lực, khom người, ra hiệu mời người thanh niên đang đứng kia vào. Người thanh niên mặt trầm lạnh, nện trên nền xi măng tiếng cộp cộp của giày da từng bước chậm rãi, tiến vào trong sảnh. Lúc này, Thiên An mới trông rõ mặt người ấy, gương mặt thân thuộc, khắc sâu trong tim. Bất giác, giọt nước mắt hờn tủi trào tuôn, cô phải bụm miệng mình để không òa khóc. Người thanh niên bước tới trước mặt cô, liếc tên vệ sĩ bằng ánh mắt sắc lạnh, hắn là đàn ông cũng phải rùng mình vì ánh mắt sắc hơn dao ấy, vội vàng buông tay Thiên An, rồi nhìn phía lão Lâm. Lão đã nhận ra ai rồi, nên cũng đành gật đầu cho qua chuyện. Người thanh niên vịn hai vai An, cúi nhìn cô, miệng cong lên độ cong nhẹ, có vài phần mừng vui, vài phần trêu chọc.
- Anh đã về! Nhớ anh cũng đừng khóc, em khóc xấu quá. ( câu này anh nào nói, nhớ không?)
Bao uất ức òa vỡ, cô ôm chầm lấy anh, khóc rõ to cho trôi đi bao thương nhớ, hờn tủi. Một tay nắm lấy lưng áo của anh, một tay đấm thùm thụp lên ngực anh hờn dỗi như đứa trẻ. Anh không giận, còn phì cười đứng yên cho cô trút giận. Dạ Long e hèm, tiến lên nói nhỏ vào tai anh. Ánh mắt anh ngưng trọng, môi tắt hẳn nụ cười. Anh nắm bàn tay Thiên An đang đấm mình, đặt nhẹ lên đó nụ hôn, ôm cô vào ngực, tì cằm lên đầu cô, tay kia siết chặt cô trong ngực.
- Thiên An! Chờ anh năm phút.
Rồi anh nhìn Dạ Long, Long gật đầu, dìu cô lại thang máy, dùng vân tay của cô bấm số lên căn hộ. An không phản kháng, lặng lẽ nhìn anh rồi ngoan ngoãn đi vào thang máy. Cửa thang máy khép lại, gương mặt người thanh niên cũng thay đổi, trầm hẳn, u ám và lạnh lùng. Hai tay anh đút túi quần, xoay người đi lại ghế sofa ngồi, bắt chéo chân chữ ngũ nhìn lão Lâm.
- Muốn thuốc giải, sao không tìm tôi?
- Thiên Vũ! Cậu biết con tôi bị gì? Có thuốc giải sao?
- Thuốc là tôi chế, ông nghĩ tôi biết không?
- Cậu....cậu nói gì? Tại sao cậu làm vậy?
- Tôi đã cảnh cáo con ông, cô ta không nghe thì ráng chịu.
Ông Lâm quắc mắt nhìn Thiên Vũ, cố tiêu hóa lời cậu ta nói, nhưng vẫn không thể hiểu được. Ông chỉ biết Thiên Vũ, còn Khang thì ông chưa gặp qua, nhưng nghe Khánh Đình nói hai người rất giống nhau, chẳng lẽ đây là Khang, nhưng sao lại có Dạ Long đi theo?
- Cậu là ai?
- Ông không cần biết tôi là ai. Nhưng đụng đến Thiên An, sẽ phải trả giá....trả rất đắt.
- Hahaha! Tao đường đường là cục trưởng, tao sợ mày sao? Mày là Vũ cũng phải nể tao 3 phần, mày là Khang thì tao càng không sợ. Hahahah!
Anh không nói không rằng, đứng lên tiến lại chỗ ông Lâm, nhanh như chớp, rút ra ống tiêm, chích thẳng vô cổ lão. Hành động quá nhanh, khiến hai tên cận vệ không kịp trở tay ứng cứu, vì chỉ nghĩ anh đi lại nói chuyện. Khi mọi chuyện đã xong, hai tên tính nhào lên liền bị khối tròn lạnh cứng chỉa sau gáy nên phải đứng yên. Còn lão Lâm một tay vịn cổ, mắt trừng trừng nhìn anh, không nói được câu nào.
- Thử cảm giác của con gái mình xem sao? Hahahaha!
- Mày! Mày là Khang???
- Hên Xui! Ông muốn tôi là ai? Hửm?
- Thiên An! Khánh Đình là bạn thân của cháu, ta cũng đâu có đối xử tệ với cháu, vậy mà thằng anh cháu tiêm gì vào người nó, để nó giờ điên điên dại dại. Cháu mau kêu nó đưa thuốc giải, không thì đừng trách bác không dung tình.
- Anh cháu không làm vậy đâu ạ, chắc có hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Nó đã nhắn tin cho Khánh Đình " Em không đủ tư cách nói chuyện với tôi, hãy tận hưởng tháng ngày tỉnh táo ít ỏi còn lại đi". Nó không làm còn ai vô đây? Ai không biết thằng Khang là tiến sĩ hóa học bên Canada. Bạn bè tốt chơi nhau vậy là quá lắm đấy.
An nhìn ông Lâm, không nói được gì nữa, cô đang suy nghĩ, có thể anh hai làm thật, vì anh biết Khánh Đình đố kị cô. Nhưng giờ anh đang hôn mê, làm sao đưa thuốc giải được. Ông Lâm đang giận như vậy, nếu biết anh đang bệnh, dám lão ta giết luôn để trả thù cho con gái, làm sao đây? Khánh Đình tuy là bạn tồi, nhưng không đáng bị điên dại như vậy. Cô thở dài, đi lại ngồi bên Khánh Đình.
- Khánh Đình! Tui tha thứ cho bà, bà tỉnh lại đi. Nhận ra tui không? Thiên An nè.
- An! Bà hết giận tui rồi hả, tui xin lỗi. Đừng giận, đừng bỏ tui nha. Hihihi
Khánh Đình nắm tay An, cười ngây ngốc như đứa trẻ. Ông Lâm nhìn cảnh đó, gương mặt già nua chùng xuống, ông đứng lên, đi về phía con gái:
- Con gái! Nhận ra ba không? - Không! Tránh xa tui ra, tui sợ lắm, An ơi, bà ở đâu, tui sợ ông này, ổng chích tui đau lắm, An ơi, chở tui về nhà đi. Huhuhu
Ông Lâm thở dài, đi lại ghế sofa ngồi phịch xuống, thẫn thờ.
- Nó không nhớ ba nó, lại nhớ bạn thân Thiên An. Nó thương con như vậy, sao anh của con lại ác độc như thế hả?
Ông giận dữ, đập mạnh tay lên thành ghế, hất mặt nhìn tên cận vệ, hắn gật đầu, đi lại lôi Khánh Đình đi ra ngoài. Khánh Đình bị lôi đi, la hét giãy dụa, nhưng không ăn thua. Thiên An nhìn theo, thấy bạn mình như vậy, cũng không giận nữa, vội vàng đuổi theo
- Anh mang cô ấy đi đâu? Không thấy cổ đang sợ à?
- Con gái tôi! Tự tôi biết cách bảo vệ nó an toàn. Cô lo nó chưa chết à?
- Bác! Cháu không có ý đó.
Lão Lâm nhìn tên cận vệ, thêm một tên nữa tới lôi Khánh Đình đi khuất dần sau cánh cửa kính. Giờ trong sảnh chỉ còn An, lão Lâm và 2 tên vệ sĩ. Một tên vệ sĩ tiến lại nắm tay An kéo đến thang máy. An hoảng sợ vùng vằng, cố gắng chì lại. Ông Lâm lên tiếng:
- Cháu nên ngoan ngoãn lên nhà lấy thuốc giải cho bác. Đừng để bác phải mạnh tay.
- Nhưng cháu không biết, và cũng không có thuốc giải. Nếu có, không cần đến bác ép, cháu cũng sẽ tự nguyện đưa cho Khánh Đình.
- Hahaha! Nói hay nhỉ? Nếu không phải tại cháu, nó ra nông nổi này sao? Trong khi cháu vui vẻ, con ta phải điên dại sống qua ngày. Thằng Khang nó tiêm thuốc gì cho Khánh Đình, chắc chắn sẽ có thuốc giải, nó thương cháu như vậy, không lẽ nó không nói cháu biết. Chẳng qua, cháu ghét Đình, không muốn nó tỉnh lại thôi.
- Bác Lâm! Đúng là cháu buồn Khánh Đình, nhưng cháu không bao giờ muốn hại cô ấy. Cháu thề với bác. Còn về việc cô ấy bị như vậy, có thể do áp lực thi cử, sao bác khẳng định anh cháu làm chỉ bằng một tin nhắn?
- Ta đã điều tra, hôm nó gặp nạn đã bị hai tên thanh niên tiêm vào người nó 2 mũi thuốc. Nó ngất đi, tỉnh lại đã ngây dại. Trên đời có chuyện trùng hợp vậy không?
Thiên An đơ lưỡi, không còn gì để nói, nên chỉ im lặng. Lão Lâm cười khẩy, rồi hất cảm về phía tên vệ sĩ, hắn gật đầu rồi lại nắm tay An lôi đi. Bỗng phía cửa chính vang lên giọng nói trầm thấp nhưng hữu lực:
- Thả cô ấy ra!!!!
Tất cả đồng loạt ngó ra cửa, một dàn xe đen đậu kín sân, soi thẳng đèn vào trong sảnh qua lớp tường bằng kính chói lóa. Đứng trước một chiếc xe BMW ở giữa là thân ảnh người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay dài săn tới khủy tay, đang đút tay vô túi quần đồng màu đen. Anh ta ngạo nghễ, đứng ngược sáng như một ma vương. Cùng một lúc, tất cả xe đen mở cửa, hàng chục người đồ đen bước xuống. Một tên từ chiếc BMW tiến lên, đẩy cánh cửa kính cường lực, khom người, ra hiệu mời người thanh niên đang đứng kia vào. Người thanh niên mặt trầm lạnh, nện trên nền xi măng tiếng cộp cộp của giày da từng bước chậm rãi, tiến vào trong sảnh. Lúc này, Thiên An mới trông rõ mặt người ấy, gương mặt thân thuộc, khắc sâu trong tim. Bất giác, giọt nước mắt hờn tủi trào tuôn, cô phải bụm miệng mình để không òa khóc. Người thanh niên bước tới trước mặt cô, liếc tên vệ sĩ bằng ánh mắt sắc lạnh, hắn là đàn ông cũng phải rùng mình vì ánh mắt sắc hơn dao ấy, vội vàng buông tay Thiên An, rồi nhìn phía lão Lâm. Lão đã nhận ra ai rồi, nên cũng đành gật đầu cho qua chuyện. Người thanh niên vịn hai vai An, cúi nhìn cô, miệng cong lên độ cong nhẹ, có vài phần mừng vui, vài phần trêu chọc.
- Anh đã về! Nhớ anh cũng đừng khóc, em khóc xấu quá. ( câu này anh nào nói, nhớ không?)
Bao uất ức òa vỡ, cô ôm chầm lấy anh, khóc rõ to cho trôi đi bao thương nhớ, hờn tủi. Một tay nắm lấy lưng áo của anh, một tay đấm thùm thụp lên ngực anh hờn dỗi như đứa trẻ. Anh không giận, còn phì cười đứng yên cho cô trút giận. Dạ Long e hèm, tiến lên nói nhỏ vào tai anh. Ánh mắt anh ngưng trọng, môi tắt hẳn nụ cười. Anh nắm bàn tay Thiên An đang đấm mình, đặt nhẹ lên đó nụ hôn, ôm cô vào ngực, tì cằm lên đầu cô, tay kia siết chặt cô trong ngực.
- Thiên An! Chờ anh năm phút.
Rồi anh nhìn Dạ Long, Long gật đầu, dìu cô lại thang máy, dùng vân tay của cô bấm số lên căn hộ. An không phản kháng, lặng lẽ nhìn anh rồi ngoan ngoãn đi vào thang máy. Cửa thang máy khép lại, gương mặt người thanh niên cũng thay đổi, trầm hẳn, u ám và lạnh lùng. Hai tay anh đút túi quần, xoay người đi lại ghế sofa ngồi, bắt chéo chân chữ ngũ nhìn lão Lâm.
- Muốn thuốc giải, sao không tìm tôi?
- Thiên Vũ! Cậu biết con tôi bị gì? Có thuốc giải sao?
- Thuốc là tôi chế, ông nghĩ tôi biết không?
- Cậu....cậu nói gì? Tại sao cậu làm vậy?
- Tôi đã cảnh cáo con ông, cô ta không nghe thì ráng chịu.
Ông Lâm quắc mắt nhìn Thiên Vũ, cố tiêu hóa lời cậu ta nói, nhưng vẫn không thể hiểu được. Ông chỉ biết Thiên Vũ, còn Khang thì ông chưa gặp qua, nhưng nghe Khánh Đình nói hai người rất giống nhau, chẳng lẽ đây là Khang, nhưng sao lại có Dạ Long đi theo?
- Cậu là ai?
- Ông không cần biết tôi là ai. Nhưng đụng đến Thiên An, sẽ phải trả giá....trả rất đắt.
- Hahaha! Tao đường đường là cục trưởng, tao sợ mày sao? Mày là Vũ cũng phải nể tao 3 phần, mày là Khang thì tao càng không sợ. Hahahah!
Anh không nói không rằng, đứng lên tiến lại chỗ ông Lâm, nhanh như chớp, rút ra ống tiêm, chích thẳng vô cổ lão. Hành động quá nhanh, khiến hai tên cận vệ không kịp trở tay ứng cứu, vì chỉ nghĩ anh đi lại nói chuyện. Khi mọi chuyện đã xong, hai tên tính nhào lên liền bị khối tròn lạnh cứng chỉa sau gáy nên phải đứng yên. Còn lão Lâm một tay vịn cổ, mắt trừng trừng nhìn anh, không nói được câu nào.
- Thử cảm giác của con gái mình xem sao? Hahahaha!
- Mày! Mày là Khang???
- Hên Xui! Ông muốn tôi là ai? Hửm?
Danh sách chương