Ngày hôm sau, lúc Thường Lê đi học Hứa Ninh Thanh vẫn chưa dậy.
Cô vừa tỉnh đã đặt cho mình một bữa sáng đặc biệt, cháo trứng muối thịt nạc và sữa đậu nành, buổi sáng Thường Lê rất thích ăn những thứ mềm mềm dễ trôi, không ăn quá no bụng.
Trừ lúc trước cô cố ý trốn tránh Hứa Ninh Thanh, buổi sáng Thường Lê sẽ giúp Hứa Ninh Thanh gọi một phần đồ ăn, lúc đầu sáng nay cũng định gọi giúp.
Nhưng chợt nhớ ra những lời tên đốn mạt đó nói khi tối.
"Có muốn tôi đánh lại một phát, xem xem đây có phải hiện thực không".
Ôi ôi.
Nghe xem, đây là tiếng người sao? Quả nhiên chó so với đàn ông thì chó biết sủa.
Thế là Thường Lê huỷ luôn hai món mà cô đã đặt.
Hứa Ninh Thanh lúc đi tới lúc thì thấy cô nàng ngồi trước bàn ăn, mèo mập dựa vào đùi cô ngủ, cô vừa ăn cháo vừa xoa bụng mèo.
Hắn theo thói quen đi đến, ngáp một cái: "Của tôi đâu?".
"Không có" Thường Lê đem muỗng cháo cuối cùng ăn hết: "Tự mình gọi".
". . ."
Hứa Ninh Thanh cảm thấy cùng cô nàng này sống chung giống như chơi trò giải đố.
Động một chút lại tức giận, chờ một lúc lại vui vẻ.
Thường Lê ăn xong ném bát nhựa vào thùng rác trong bếp, vừa mới quay người suýt chút nữa đụng vào ngực Hứa Ninh Thanh, cũng không biết đứng đó từ khi nào.
Cô lui về phía sau, hông dựa vào kệ bếp.
Người đàn ông chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thần sắc lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống, có một chút cảm giác áp bách.
"Lại giận cái gì nữa".
Thường Lê hừ một tiếng: "Không có giận nha, giận cái gì được chứ".
Hứa Ninh Thanh cúi cằm xuống, hai tay đút túi: "Vậy thái độ này của em là như thế nào?".
"Thái độ này làm sao, chẳng lẽ không phải như gió xuân ấm áp à?".
Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Càng ngày càng không lễ phép, lúc trước còn mỗi ngày chạy theo gọi tôi tiếng chú đấy".
". . ." Thường Lê mấp máy môi, thấp giọng lầm bầm: "Ai muốn chứ, một chút dánh vẻ của người chú cũng không có, còn muốn hạ thủ luôn cơ mà".
"?"
Hứa Ninh Thanh một hồi lâu mới nhớ ra mình muốn đánh cô khi nào, nghiến răng cười nhạo: "Tức giận chuyện này, em còn trực tiếp đánh tôi luôn nha".
"Đó là đánh sao?" Cô gái nhỏ khí thế suy giảm một chút.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô, mặt không cảm xúc, cũng không nói chuyện.
Cô lại bổ sung: "Nhẹ như vậy, kia là vuốt ve".
"Vậy tôi còn chưa đánh em đâu, em lại tỏ thái độ này với tôi" Hứa Ninh Thanh đưa tay véo má cô: "Đồ vô lương tâm, hôm qua ai dẫn em đi chơi?".
Thường Lê lại một lần nữa bị người khác bất ngờ véo má khiến nhịp tim nhảy loạn.
Mặc dù người này ra tay có chút nặng, trên mặt cảm thấy đau, chắc là đỏ lên rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến con nai nhỏ trong lòng cô đang đụng loạn.
Đụng đến choáng váng.
Cô nhanh chóng đẩy hắn ra, thoát thân ra khỏi không gian chật hẹp, đưa tay xoa xoa gò má đau nhức.
"Vậy cháu ngày mai cháu sẽ mua đồ ăn sáng cho chú" Thường Lê nhỏ giọng nói.
Hứa Ninh Thanh tựa lên kệ bếp, lười nhác nhìn cô nàng mang túi sách chạy thật nhanh ra cửa.
-
"Lê Lê, cậu có biết bây giờ cậu bị biến thành cái gì rồi không?".
Giờ tự học buổi sáng, Phàn Hủy ngồi phía sau, rướn người lên nói chuyện với cô.
Giữa trưa hôm qua Thường Lê đánh nhau với Thẩm Tề rồi bị Hứa Ninh Thanh trực tiếp mang về, không lên lớp buổi chiều, bài tập buổi sáng đã gần như hoàn thành xong, bây giờ đang làm môn tiếng Anh.
Mạnh Thanh Cúc một bên ý chí chiến đấu sục sôi, vỗ bàn: "Cô vợ bé bỏng kiêu ngạo độc ác!!"
". . ." Thường Lê ngẩng đầu, trong đầu lướt qua loạt mô tả mà Mạnh Thanh Cúc vừa nói: ". . . Hả?".
Phàn Hủy nói: "Chú của cậu quá là ngầu! Chính là loại âm hiểm ngoan độc khẩu phật tâm xà cậu biết không?! Hôm qua lúc cậu đi nhà vệ sinh không phải hắn đã tới sao, vừa mới bắt đầu chẳng nói năng gì, đột nhiên mặt không biểu tình hỏi Thẩm Tề đâu, sau đó liền lôi cổ áo cậu ta ra khỏi phòng học".
Phàn Hủy lắc đầu nói, chậc chậc lên tiếng: "Lần đầu tiên mình thấy phụ huynh lên trường là để đánh người".
Đang nói chuyện, Lý Khâm tới, đứng ngoài cửa sổ: "Thường Lê, hôm qua cậu không sao chứ?".
"Không có việc gì." Thường Lê đem bộ đồ đã giặt sạch sẽ đưa cho cậu: "Trả lại cậu, cảm ơn nha!". (Trans: trời đất quỷ thần ơi dịch tới đây mới thấy mình thật ngu ngốc khi đọc nhầm tên, hồi đầu tưởng đâu Thẩm Tề đưa, phải lội lại chương để đổi xưng hô :<)
Lý Khâm nhận lấy, tựa trên bệ cửa sổ: "Chẳng qua cũng may Thẩm Tề đã chuyển trường, về sau sẽ không có ai khi dễ cậu nữa".
Thường Lê ngẩn người: "Cái gì?".
"Cậu không biết à, mình vừa trong phòng làm việc nghe được, hôm nay chuyển rồi, à đúng rồi, ban nãy lão Lưu còn gọi cả Lê Hoan lên".
Thường Lê ngoảnh đầu nhìn xuống hàng ghế sau.
Vị trí trống không.
Phàn Hủy cùng Mạnh Thanh Cúc hiển nhiên cũng không biết vụ này, liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt "Cái này mẹ nó không phải vị bá đạo tổng tài kia làm chứ?", "Cái này cũng quá con mẹ nó chu đáo rồi", Bà đây động tâm rồi.
Chờ Lý Khâm đi, hai người mới lôi kéo Thường Lê bát quái.
"Tình huống gì đây, Thẩm Tề vì cái gì đột nhiên chuyển trường vậy?".
Thường Lê: "Có thể là. . . sợ mình?".
"Sợ cậu cái quỷ, mình còn nghĩ sau khi chú cậu đi Thẩm Tề lại bắt nạt cậu đấy" Mạnh Thanh Cúc nói.
Thường Lê không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm, nói lầm bầm: "Ừm, nếu không thì ?"
Phàn Hủy nói: "Vị kia nhà cậu làm?".
". . ."
Tiết thứ nhất là Ngữ Văn.
Thường Lê chần chờ một chút, lén lút lấy điện thoại trong túi sách ra, nhắn một tin cho Hứa Ninh Thanh.
[Thẩm Tề hình như nghỉ học rồi, chú biết không?]
Cô nàng đem chồng sách nặng nề chắn trước mặt vuốt điện thoại, điện thoại đặt ở phía trước, nằm sấp chờ Hứa Ninh Thanh trả lời.
Nhịp tim có chút nhanh.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút trôi qua.
Hứa Ninh Thanh vẫn chưa có động tĩnh.
Đang bận sao, hay là không hiểu cô đang nói cái gì nên không trả lời?
Hứa Ninh Thanh trong mắt Thường Lê không phải loại người thích bức người ta nghỉ học chuyển trường, loại trẻ con đùa giỡn dạng này trong mắt hắn vô cùng bình thường không có gì mới lạ.
Cũng như hắn coi những chuyện cô làm giống như trò đùa trẻ con.
Thường Lê không giỏi diễn xuất, cô cũng không tin những người hư hỏng thành quen như Hứa Ninh Thanh sẽ mảy may để ý đến tình cảm của cô, nhưng hắn lại từ đầu đến cuối cư xử nhẫn nại nhẹ nhàng, giống như một người lớn bao dung nhìn đứa trẻ ồn ào.
Bây giờ Hứa Ninh Thanh vì cô mà tức giận thiếu chút nữa đánh Thẩm Tề.
Lại lợi dụng mối quan hệ trong kinh doanh mà ép Thẩm Tề chuyển trường.
Nếu như vậy Thường Lê không thể chắc chắn được nữa, hắn thật sự không quan tâm sao?
Cô đối với hắn mà nói, chắc là cũng có chút khác biệt đi.
Cô gục đầu xuống bàn, mắt rơi vào điện thoại di động không nhúc nhích, bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng lên.
[Ca ca: Biết].
Trans: Chủ nhật này Trà có một cuộc thi quan trọng nên muốn tặng mọi người chút quà. Dựa vào số cuối của giải đặc biệt kết quả xổ số miền bắc thứ 7 ngày 28/8, rạng sáng thứ 2 Trà sẽ đăng lên đúng số chương để mọi người cùng đọc. Yêu mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!