Editor: Xẩm xẩm

Lạc Diệc Minh và Tô Thiển Oanh qua lại với nhau rất thuận lợi, cũng rất yên ổn.

Cũng giống như bạn bè, buổi tối trở lại sân thể dục đi vài vòng, lúc ăn cơm thì đến căn tin ngồi ăn, thỉnh thoảng cũng ra ngoài với nhóm bạn bè của anh đi ca hát gì đó.

Chỉ đơn giản như vậy nhưng lại rất bình thản.

Mà bọn họ cũng hay ngồi dưới gốc cây nào đó nói chuyện phiếm, bàn tán mấy câu chuyện lý thú.

Ngày nào đó, trong bóng đêm còn hơi sương mù, cô vừa nói xong vài chuyện thú vị, anh nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng động đậy, mang theo vài phần hấp dẫn. Anh kìm lòng không được đi tới gần, mà trong một khắc kia cô lại lựa chọn tránh đi.

Anh nhìn cô, có chút không rõ là như thế nào.

Anh cảm thấy, làm người yêu của nhau, những cái nắm tay hay hôn nhau đều rất bình thường. Huống chi các bạn khác của anh đã tiến đến những hành vi khác rồi, cho nên anh không hiểu sao cô lại bài xích. Bóng đêm mê ly khiến anh không nhìn rõ cảm xúc của cô, anh giữ chặt cô, giờ khắc này chỉ muốn hôn cô.

Cô lại cố gắng vùng vẫy: “Lạc Diệc Minh, anh như vậy thì em sẽ chán ghét anh.”

Anh buông cô ra, cắn cắn môi, bản thân đối với hành vi vừa rồi của mình cũng thấy chán ghét.

“Về sau không như vậy nữa.”

Anh cầm tay cô, cô kháng cự, anh lại cầm lấy, lần này không để cô vùng vẫy.

Vừa rồi, một màn này đều khiến bọn họ xấu hổ, trong lòng anh cũng thở dài, đành phải đổi đề tài: “Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê giống như rất gần gũi, em thấy bọn họ thế nào?”

“Không được tốt lắm!” Cô có chút không để ý trả lời.

“Sao?” Dường như anh không hài lòng lắm với câu trả lời của cô: “Vì sao em lại nói vậy?”

“Bởi vì, có người đến cướp tiền tiêu vặt của em.” Cô nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Diệc Minh nở nụ cười, nghe cô nói rất chân thật, nhưng việc này có vẻ không đáng tin.

“Em thấy Lâm Khê thế nào?”

Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi, vẫn không trả lời câu hỏi của anh: “Nam sinh các anh có phải đều thích người như Lâm Khê không, dáng vẻ lịch sự, nói chuyện nhu nhược, tính cách dịu dàng thiện lương?”

Khóe miệng Lạc Diệc Minh co rút một phen, đặt tay cô giơ lên trước mặt cô: “Hỏi em một chút, em là người như vậy sao?”

Cô lắc đầu: “Không phải anh tiếc nuối sao?”

Trong tâm trí cô, không thể đọc biết được lời ngầm của anh chính là: “Em không phải như thế, anh vẫn thích đấy thôi.”

Có lẽ lúc ấy, cô không hề biết, về sau có nghĩ lại, thế nhưng cũng bỏ qua ngọn gió nhỏ trong đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy, vĩnh viễn bỏ lỡ nó.

Mà anh cũng chỉ cười cười: “Nhìn em đi, anh còn có thể thế nào được?”

“Hứ, thật ra anh cũng thích người như vậy, chỉ là xấu hổ không dám thừa nhận trước mặt em.”

“Muốn gán tội cho người khác sao?”

“Không có”

Anh lắc đầu, theo sau cô, anh cũng có phát hiện được cô có chỗ không đúng, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.

Khi đó, Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê đã hẹn hò, chỉ là anh cảm thấy cách thức mà bọn họ ở chung với nhau rất lạ, vì Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê không hay ở cùng một chỗ.

Lộ Thừa Hữu vĩnh viễn không chủ động gọi Lâm Khê đến ăn cơm hoặc là đi đâu đó, đều là Lâm Khê chủ động tới đón Lộ Thừa Hữu, mà còn có hẹn được hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Lạc Diệc Minh cũng thỉnh thoảng tò mò, hỏi Lộ Thừa Hữu một vài câu, không nên để con gái chủ động trước. Thế nhưng, Lạc Diệc Minh cũng rất nhanh ý thức được công lực che chắn bản thân trước người khác của Lộ Thừa Hữu, dù anh nói cái gì, người này đều coi như không nghe thấy, càng đừng nói là giống như người khác sẽ làm theo.

Cho nên, không ít người giống Lạc Diệc Minh, đều thấy Lộ Thừa Hữu và Lâm Khê là một cặp đôi kỳ quái. Lại cứ không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào, vì nhìn qua trông hai người rất hợp đôi.

Tính cách gì đó cũng không có vấn đề, nhưng ít đi cảm giác thân mật, thậm chí cảm giác là người yêu của nhau hầu như không có.

Nhưng bọn họ ở chung rất tốt, điều này làm cho người ngoài không biết nói gì.

Lâm Khê hát rất hay, cô có thể hát được mấy bài có độ cao và sâu rất tốt, cô lựa chọn bài “Sông Lưu Dương” để tham gia cuộc thi tiếng hát ở trường.

Lâm Khê đứng đầu cuộc thi, đạt được giải nhất, trở thành gương mặt được cử đi thi cuộc thi tiếng hát trọng điểm.

Cho nên, mọi người đều chờ mong và kỳ vọng nhiều ở Lâm Khê.

Mà cuộc thi này có chút khác biệt, điểm số sau cũng là do ban giám khảo và người nghe gửi tin nhắn bình chọn, tổng hợp lại để so thành tích.

Tuy nhiên, mấy cái gọi là tin nhắn trên mạng Sina, những thứ này khiến những người tham gia khác cười nhạt một phen, nhất là khi người chủ trì hô xoay lại màn hình lớn, giống như cả thôn xóm đến xem một chiếc ti vi.

Lộ Thừa Hữu là bạn trai của Lâm Khê, đương nhiên cổ vũ Lâm Khê cố lên.

Mà các bạn học trong lớp càng tích cực hưởng ứng, muốn ủng hộ bạn gái của anh, thậm chí còn kêu gọi mọi người gửi tin nhắn bình chọn cho Lâm Khê.

Lạc Diệc Minh cũng có phần, cùng mọi người gào thét kêu gọi.

Sau đó phát động người của mình giúp đỡ bỏ phiếu cho cô ấy, cảm giác chỉ là muốn ầm ĩ một chút, cũng không có nguyên nhân gì, cũng không suy nghĩ đến ý nghĩa. Chỉ là cảm giác thấy vui đùa rất vui, mọi người cùng nhau kêu gọi.

Sau khi Lạc Diệc Minh nhắn tin xong, mới phát hiện Tô Thiển Oanh không ở bên cạnh.

Ánh mắt của anh nhìn bốn phía xung quanh, mới thấy cô đang nghịch di động ở bên kia, anh trực tiếp đi tới. Cô đang cúi đầu, gửi đi tin nhắn, cũng là bỏ phiếu.

Nhưng lúc anh đang chuẩn bị gọi cô, lại thấy màn hình di động đen kịt của cô hiện ra ánh sáng, tin nhắn lại là một cái tên cực kỳ xa lạ.

Trong giây phút đó, anh thấy rất quái lạ, theo lý thuyết, giọng ca của Lâm Khê, được tất cả mọi người cổ vũ, cũng được mọi người bình chọn nhiều. Dựa vào quan hệ giữa cô và Lộ Thừa Hữu, cô thế mà không lựa chọn bầu cho Lâm Khê, ngược lại lại bầu cho một người khác.

Anh vốn không phải là người mẫn cảm, nhưng sau đó, lại bắt đầu thấy nghi ngờ, kiềm lòng không được đi suy đoán nguyên nhân cô làm thế.

Tuy nhiên, anh lại an ủi chính mình, cái tên kia, có lẽ có quan hệ gì đó với cô.

Nhưng trên thực tế, cho dù là tự an ủi, cũng không ngăn được trong lòng anh có điểm bất an.

Ví như, anh sẽ nhìn Tô Thiển Oanh và Lộ Thừa Hữu với đôi mắt càng ngày càng trầm, không biết mang hàm nghĩa gì.

Ví như, anh không rõ vì sao mỗi lần có cuộc hẹn với nhau, cô đều cố ý mang Trương Linh đến.

Ví như, anh không hiểu vì sao cô luôn khó chịu khi nhìn thấy Lâm Khê và Lộ Thừa Hữu đi cạnh nhau.

Trong cảm xúc của người con gái luôn có một quy tắc thông dụng cực kỳ chính xác.

Nếu bạn muốn biết mình có thích một người hay không, rất đơn giản, lúc nhìn thấy người đó đi cùng với người khác có thấy ghen hay không. Trên thế giới này, có cô gái không ăn cơm, nhưng tuyệt đối không có cô gái nào không biết ghen.

Mà lúc anh biết thì đã quá muộn, nụ cười của cô ngày càng yếu ớt, đôi mắt càng ngày càng tắt nắng, cô càng ngày càng không vui.

Mà anh, chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.

Bởi vì, anh hiểu được, nếu chọc thủng tấm giấy mỏng manh ấy, thì cái gì cũng không còn dù chỉ một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện