Khả Hinh nói mượn hai ngày là thật sự chỉ mượn hai ngày. Ngày thứ ba, ăn sáng xong lập tức dẫn ta về lại, còn mua cho ta một đống lớn đồ ăn đồ dùng, toàn loại tốt nhất đắt nhất.
Hai ngày qua, chứng kiến các cô gái mua sắm vô cùng thoải mái khiến ta càng kiên định với quyết tâm phấn đấu kiếm tiền. Có nhiều tiền ta cũng có thể mua mua mua tùy thích! Dĩ nhiên, ta không quên việc báo thù, nhưng hiện giờ phải tạm gác lại suy nghĩ cho thật kỹ mới được. Với hình chó việc báo thù gần như là không thể.
Nhờ hai ngày ngắn ngủi đi chơi với Khả Hinh ta mới biết mình đã nổi tới cỡ nào, từ trong nhà đến ngoài ngõ đều nghe thấy có người nói muốn nuôi một chú lông vàng, cộng thêm trong đám chó lang thang số lượng chó lông vàng ngày càng chiếm phần lớn.
Có một nhóm người nuôi chó chỉ vì ham thích nhất thời, không tìm hiểu kỹ càng, cũng không thèm quan tâm hoàn cảnh của mình có phù hợp nuôi, có đủ khả năng để chịu trách nhiệm cho cuộc đời của nó hay không. Họ mua xong mới phát hiện, nuôi chó cưng phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, thí dụ như việc nó sẽ rụng lông đầy đất, đi làm cả ngày về lại phải đối mặt với một đống bừa bộn trong nhà hoặc như khi nó bệnh phải dẫn đi khám, bình thường phải đúng giờ dẫn nó đi tản bộ, dọn dẹp chỗ ở cho nó, chơi với nó. Bởi vậy sau khi nuôi một đoạn thời gian, họ thấy không thích nữa bèn bán đi, thậm chí có người biếng hơn, dẫn chó cưng đi đâu đó xa xa rồi bỏ. Họ quên hết cảm giác thích thú lúc đầu, chỉ thấy chăm sóc chó cưng quá phiền phức, đến nỗi không còn thời gian và không gian riêng cho mình.
Nhiều người hành động chỉ vì vui thích nhất thời lại không chịu trách nhiệm tới cùng.
Hiện giờ xem như ta cũng có chút xíu lực ảnh hượng trên mạng, quyết định sẽ dùng chút lực ảnh hướng đó góp phần giúp những người có ý định nuôi chó ý thức được vấn đề, coi như làm một cái công đức. Ta bèn sáng tác một câu chuyện về nuôi thú cưng và những vấn đề phát sinh, đăng lên trang cá nhân, gởi đi thông điệp đừng vì yêu thích nhất thời mà nhận nuôi hoặc mua thú cưng trong khi không cách nào cấp cho nó một cuộc sống đảm bảo, trước khi nuôi hãy tìm hiểu các kiến thức liên quan trước, chắc chắn mình có thể tiếp nhận mọi phiền phức nó mang đến và những khuyết điểm tự thân của nó mới nghĩ tiếp đến việc mua một con thú cưng về nhà, chăm sóc nó cả đời.
Truyện của ta lấy linh cảm từ vụ cô ba nhà họ Hạ. Nghe nói cô kia sau biết mối liên hệ của ta và Khả Hinh thì nổi giận đùng đùng kêu người dắt chú chú lông vàng nọ đi bỏ. Trong truyện ta tưởng tượng về cuộc sống về sau của chú lông vàng nọ. Nó lưu lạc đầu đường xó chợ, đến đâu cũng bị xua đuổi, không kiếm được thức ăn mấy ngày liền, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay trong một con hẻm âm u ẩm ướt… Nhân vật và địa điểm ta đều thay đổi, cho nên dù cô kia và Khả Hinh có xem cũng chưa chắc nhận ra được.
Dù truyện của ta chẳng phải xuất sắc gì, lại hơi hầm bà lằng, nhưng không sao, chỉ hi vọng thông qua câu chuyện này giúp một số người ý thức được trách nhiệm của mình. Đây xem như là truyện ‘không hài’ đầu tiên của ta, còn kèm theo chủ đề # nuôi thú cưng trước và sau #
Điều khiến ta bất ngờ là truyện của ta được Thẩm Án chia sẻ. Sau đó có lẽ là nhờ Thẩm Án, một vài người nổi tiếng nuôi thú cưng cũng lần lượt chia sẻ tiếp (toàn là những người có lượt theo dõi từ một triệu trở lên), còn kèm theo cảm tưởng và đề nghị của bản thân, tất nhiên cũng có người chỉ chia sẻ cho vui. Nhưng dù là người có lực ảnh hưởng hay không, việc họ chia sẻ giúp đã đủ khiến ta vui vẻ.
Ta đọc bình luận của mọi người, thấy họ kể về trải nghiệm của bản thân hoặc người quen, đa phần đều nhận xét: thú cưng nhỏ sau khi cha mẹ qua đời gặp được chủ tốt, coi như sống lại lần hai, còn phần lớn khi cha mẹ qua đời hoặc từ lúc sinh ra đã là chó mèo lang thang thì sẽ không được may mắn như vậy.
Truyện của ta nhờ được các nghệ sĩ và những người nổi tiếng trên mạng chia sẻ, sau một tuần đã đạt được ba trăm mấy ngàn lượt chia sẻ, trong đó riêng fan của Thẩm Án không đã chiếm hơn một trăm ngàn lượt, cả trang weibo của phim ‘Cảnh sát ngoài biên chế, Phì Phì’ cũng chia sẻ giúp, bình luận thì hơn một trăm ngàn.
Nhận được kết quả như vậy, khiến ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, quá tuyệt!
Có thể do hai ngày nay ta vui mừng lộ rõ trên mặt, nên An An cứ ngạc nhiên nhìn ta mãi, cuối cùng chậm rãi hỏi một câu, “Cậu đang yêu đương qua mạng?”
Ta xoay màn hình laptop ra cho An An xem weibo của ta, “Thiệt là, trong đầu cậu toàn nghĩ mấy chuyện gì đâu không! Tôi làm chuyện tốt, được mọi người ủng hộ, nên mới vui mừng như vậy.” An An tập trung nhìn màn hình, tìm hiểu ngọn nguồn.
Đúng lúc này có âm thanh nhắc nhở nhắn tin trên weibo, ta nhìn lại, phát hiện là Thẩm Án, kể từ khi bọn ta theo dõi lẫn nhau, chưa từng nói chuyện riêng lần nào hết. divikuễn.đàn/lêboi,quý,đôn Ta nhìn An An một cái, sau đó mở khung nói chuyện với Thẩm Án. An An thấy vậy, nhanh chóng nhích người ra, cầm di động ấn ấn, không biết đang chơi cái gì.
Thẩm Án: Xin chào, tôi là Thẩm Án. Đạo diễn Triệu Minh Hòa của đoàn phim chúng tôi muốn bàn với bạn về việc chuyển thể truyện ‘Nuôi thú cưng trước và sau’ của bạn quay thành quảng cáo công ích. Bởi vì sợ weibo của cậu có quá nhiều tin nhắn, khiến tin của họ bị trôi sớm nên nhờ tôi nói với bạn một tiếng trước. Ở đây có kèm phương thức liên lạc với đạo diễn Triệu Minh Hoa, nếu bạn có ý, xin hãy liên lạc với đạo diễn Triệu để bàn kỹ hơn.
Ta chưa bao giờ nghĩ truyện tranh của mình sẽ được quay thành quảng cáo công ích. Đây là chuyện tốt, sao không đồng ý được.
Ta gởi tin cám ơn Thẩm Án xong lập tức lưu số điện thoại của đạo diễn Triệu Minh Hoa lại, sau đó sung sướng báo với An An, “Truyện tranh của tôi sẽ được quay thành quảng cáo công ích!”
An An chân thành nói, “Chúc mừng cậu!”
“Tôi định một đồng cũng không lấy, chuyện tốt như vậy, còn do đạo diễn Triệu Minh Hoa quay, phải ủng hộ nhiệt tình mới được!”
An An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi nói với ta, “Tôi mới vừa đăng ký QQ, cậu mau kết bạn với tôi đi! Nhớ ghi chú là chủ nhân.”
Điên à? Kết bạn thì kết bạn thôi được rồi, còn lâu ta mới ghi cái ghi chú đáng xấu hổ như vậy!
“Cậu mơ đi!” Ta bấm đồng ý kết bạn xong, mở ra mới phát hiện ngay cả hình đại diện An An cũng không có, bèn cười nói, “Cậu chưa có hình đại diện kìa!”
An An cúi đầu lướt lướt, đổi hình đại diện thành cái tấm mặt bị sưng như đầu heo của ta. Dù ta không ghét tấm này, nhưng xem như hình riêng tư sao có thể phơi bày cho cả thiên hạ thấy chứ! Ta lập tức trách An An, “Đây là hình của tôi! Hình đại diện phải là của chính cậu!”
An An a một tiếng, lại cúi đầu lướt lướt. Một lát sau, ta vào lại trang của An An, vừa thấy hình đại diện mới của cậu ta, lập tức đỏ mặt, nghĩ thầm: Sao An An lại có bản vẽ này? Hình này là ta lén vẽ An An hồi trước, bởi vì những bất mãn tích lũy ngày ngày tháng tháng, từ một nốt ruồi lúc ban đầu trên mặt càng về sau đã tăng lên chừng mười nốt, không những vậy còn có râu mép, bịt mắt của hải tặc… Do đổi máy mới nên ta quên mất chuyện đã lưu bức vẽ này trong máy An An, không ngờ bị An An phát hiện.
Ta chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, “Xin hãy nghe tôi giải thích…”
“Dường như cậu rất ghét tôi?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu…”
“Mấy nốt ruồi đều nằm ở những vị trí không tệ ha.”
“Ha ha…” Ta cười gượng.
“Cậu thích tôi để râu?” An An vừa sờ sờ cằm vừa nói.
“Tôi vẽ bậy đó cậu đừng bận tâm…” Đừng có hỏi tôi có thích cậu để râu hay không với khuôn mặt thản nhiên như vậy, đáng sợ quá đi! Việc mình lén lút bôi xấu trả thù bị lôi ra thảo luận một cách đường hoàng, đúng là không còn gì xấu hổ hơn!
“Nếu cậu thích, tôi sẽ thử phong cách này xem sao… Râu quai nón?”
Ta đáp một cách yếu ớt, “Tôi biết sai rồi! Cậu đừng tự hủy hình tượng của mình! Đừng xúc động!”
An An nghiêm túc quan sát bức vẽ, nói, “Tôi để râu quai nón là tự hủy hình tượng?”
“Không không không! Bất kể cậu có râu quai nón hay không đều đẹp trai ngời ngời hết! Tin tôi đi!”
“Tôi rất thích bức này, sẽ dùng nó làm hình đại diện.”
“…” Đừng có tùy hứng như vậy được không?! Ta chỉ biết đỡ trán.
Ta gọi điện nói chuyện với trợ lý của đạo diễn Triệu Minh Hoa, trình bày hết ý tưởng của mình, lúc xong đêm đã khuya, phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn. Ta đứng lên đi về phòng ngủ, ngang qua phòng An An, bỗng nghe tiếng nước chảy rào rào.
An An đang tắm?
Ta nhớ đến chuyện lúc chiều, sự xấu hổ chiến thắng tất cả, lén lút kéo cửa phòng An An ra, ló đầu vào tìm hiểu tình huống bên trong, trống không, ừ, rất tốt, quả nhiên An An đang tắm. diễn.dàdn/lê,quý,vkikcyđôn Ta rón rén bước vào, thấy di động nằm trên đầu giường, nghiêng đầu nhìn phòng tắm, vẫn nghe tiếng nước, hẳn là không xong ngay đâu.
Cơ hội tới!
Ta cầm di động của An An lên, nhanh chóng gõ mật mã, hồi trước ta thường chơi di dộng của An An nên đã thuộc lòng mật mã.
Không ngờ, mật mã bị sai! Chẳng lẽ nhớ nhầm? Ta chống cằm suy nghĩ một một chút, xác định mình nhớ không lầm, có lẽ là do tay trơn nên nhấn sai thôi. Ta quyết định nhập lại lần nữa, ấn xác nhận.
Vẫn sai!
Trời ơi, An An lại đổi mật mã?! Xem ra hôm nay không có biện pháp thủ tiêu bức hình tiện tay vẽ kia rồi! Đang lúc ta thầm thở dài, chuẩn bị đặt di động xuống, bỗng nghe tiếng An An, “Số cuối đổi thành 0, hử lại đi.”
Chủ của di động xuất hiện, còn dám thử nữa không?! Ta cười khan mấy tiếng, đặt di động xuống, định bụng sẽ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
An An chỉ quấn khăn tắm che bụng dưới, đang đứng ở cửa phòng tắm lau tóc. Ta chột dạ, chân như nhũn ra, cho nên đi rất chậm.
Hai ngày qua, chứng kiến các cô gái mua sắm vô cùng thoải mái khiến ta càng kiên định với quyết tâm phấn đấu kiếm tiền. Có nhiều tiền ta cũng có thể mua mua mua tùy thích! Dĩ nhiên, ta không quên việc báo thù, nhưng hiện giờ phải tạm gác lại suy nghĩ cho thật kỹ mới được. Với hình chó việc báo thù gần như là không thể.
Nhờ hai ngày ngắn ngủi đi chơi với Khả Hinh ta mới biết mình đã nổi tới cỡ nào, từ trong nhà đến ngoài ngõ đều nghe thấy có người nói muốn nuôi một chú lông vàng, cộng thêm trong đám chó lang thang số lượng chó lông vàng ngày càng chiếm phần lớn.
Có một nhóm người nuôi chó chỉ vì ham thích nhất thời, không tìm hiểu kỹ càng, cũng không thèm quan tâm hoàn cảnh của mình có phù hợp nuôi, có đủ khả năng để chịu trách nhiệm cho cuộc đời của nó hay không. Họ mua xong mới phát hiện, nuôi chó cưng phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, thí dụ như việc nó sẽ rụng lông đầy đất, đi làm cả ngày về lại phải đối mặt với một đống bừa bộn trong nhà hoặc như khi nó bệnh phải dẫn đi khám, bình thường phải đúng giờ dẫn nó đi tản bộ, dọn dẹp chỗ ở cho nó, chơi với nó. Bởi vậy sau khi nuôi một đoạn thời gian, họ thấy không thích nữa bèn bán đi, thậm chí có người biếng hơn, dẫn chó cưng đi đâu đó xa xa rồi bỏ. Họ quên hết cảm giác thích thú lúc đầu, chỉ thấy chăm sóc chó cưng quá phiền phức, đến nỗi không còn thời gian và không gian riêng cho mình.
Nhiều người hành động chỉ vì vui thích nhất thời lại không chịu trách nhiệm tới cùng.
Hiện giờ xem như ta cũng có chút xíu lực ảnh hượng trên mạng, quyết định sẽ dùng chút lực ảnh hướng đó góp phần giúp những người có ý định nuôi chó ý thức được vấn đề, coi như làm một cái công đức. Ta bèn sáng tác một câu chuyện về nuôi thú cưng và những vấn đề phát sinh, đăng lên trang cá nhân, gởi đi thông điệp đừng vì yêu thích nhất thời mà nhận nuôi hoặc mua thú cưng trong khi không cách nào cấp cho nó một cuộc sống đảm bảo, trước khi nuôi hãy tìm hiểu các kiến thức liên quan trước, chắc chắn mình có thể tiếp nhận mọi phiền phức nó mang đến và những khuyết điểm tự thân của nó mới nghĩ tiếp đến việc mua một con thú cưng về nhà, chăm sóc nó cả đời.
Truyện của ta lấy linh cảm từ vụ cô ba nhà họ Hạ. Nghe nói cô kia sau biết mối liên hệ của ta và Khả Hinh thì nổi giận đùng đùng kêu người dắt chú chú lông vàng nọ đi bỏ. Trong truyện ta tưởng tượng về cuộc sống về sau của chú lông vàng nọ. Nó lưu lạc đầu đường xó chợ, đến đâu cũng bị xua đuổi, không kiếm được thức ăn mấy ngày liền, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay trong một con hẻm âm u ẩm ướt… Nhân vật và địa điểm ta đều thay đổi, cho nên dù cô kia và Khả Hinh có xem cũng chưa chắc nhận ra được.
Dù truyện của ta chẳng phải xuất sắc gì, lại hơi hầm bà lằng, nhưng không sao, chỉ hi vọng thông qua câu chuyện này giúp một số người ý thức được trách nhiệm của mình. Đây xem như là truyện ‘không hài’ đầu tiên của ta, còn kèm theo chủ đề # nuôi thú cưng trước và sau #
Điều khiến ta bất ngờ là truyện của ta được Thẩm Án chia sẻ. Sau đó có lẽ là nhờ Thẩm Án, một vài người nổi tiếng nuôi thú cưng cũng lần lượt chia sẻ tiếp (toàn là những người có lượt theo dõi từ một triệu trở lên), còn kèm theo cảm tưởng và đề nghị của bản thân, tất nhiên cũng có người chỉ chia sẻ cho vui. Nhưng dù là người có lực ảnh hưởng hay không, việc họ chia sẻ giúp đã đủ khiến ta vui vẻ.
Ta đọc bình luận của mọi người, thấy họ kể về trải nghiệm của bản thân hoặc người quen, đa phần đều nhận xét: thú cưng nhỏ sau khi cha mẹ qua đời gặp được chủ tốt, coi như sống lại lần hai, còn phần lớn khi cha mẹ qua đời hoặc từ lúc sinh ra đã là chó mèo lang thang thì sẽ không được may mắn như vậy.
Truyện của ta nhờ được các nghệ sĩ và những người nổi tiếng trên mạng chia sẻ, sau một tuần đã đạt được ba trăm mấy ngàn lượt chia sẻ, trong đó riêng fan của Thẩm Án không đã chiếm hơn một trăm ngàn lượt, cả trang weibo của phim ‘Cảnh sát ngoài biên chế, Phì Phì’ cũng chia sẻ giúp, bình luận thì hơn một trăm ngàn.
Nhận được kết quả như vậy, khiến ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, quá tuyệt!
Có thể do hai ngày nay ta vui mừng lộ rõ trên mặt, nên An An cứ ngạc nhiên nhìn ta mãi, cuối cùng chậm rãi hỏi một câu, “Cậu đang yêu đương qua mạng?”
Ta xoay màn hình laptop ra cho An An xem weibo của ta, “Thiệt là, trong đầu cậu toàn nghĩ mấy chuyện gì đâu không! Tôi làm chuyện tốt, được mọi người ủng hộ, nên mới vui mừng như vậy.” An An tập trung nhìn màn hình, tìm hiểu ngọn nguồn.
Đúng lúc này có âm thanh nhắc nhở nhắn tin trên weibo, ta nhìn lại, phát hiện là Thẩm Án, kể từ khi bọn ta theo dõi lẫn nhau, chưa từng nói chuyện riêng lần nào hết. divikuễn.đàn/lêboi,quý,đôn Ta nhìn An An một cái, sau đó mở khung nói chuyện với Thẩm Án. An An thấy vậy, nhanh chóng nhích người ra, cầm di động ấn ấn, không biết đang chơi cái gì.
Thẩm Án: Xin chào, tôi là Thẩm Án. Đạo diễn Triệu Minh Hòa của đoàn phim chúng tôi muốn bàn với bạn về việc chuyển thể truyện ‘Nuôi thú cưng trước và sau’ của bạn quay thành quảng cáo công ích. Bởi vì sợ weibo của cậu có quá nhiều tin nhắn, khiến tin của họ bị trôi sớm nên nhờ tôi nói với bạn một tiếng trước. Ở đây có kèm phương thức liên lạc với đạo diễn Triệu Minh Hoa, nếu bạn có ý, xin hãy liên lạc với đạo diễn Triệu để bàn kỹ hơn.
Ta chưa bao giờ nghĩ truyện tranh của mình sẽ được quay thành quảng cáo công ích. Đây là chuyện tốt, sao không đồng ý được.
Ta gởi tin cám ơn Thẩm Án xong lập tức lưu số điện thoại của đạo diễn Triệu Minh Hoa lại, sau đó sung sướng báo với An An, “Truyện tranh của tôi sẽ được quay thành quảng cáo công ích!”
An An chân thành nói, “Chúc mừng cậu!”
“Tôi định một đồng cũng không lấy, chuyện tốt như vậy, còn do đạo diễn Triệu Minh Hoa quay, phải ủng hộ nhiệt tình mới được!”
An An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi nói với ta, “Tôi mới vừa đăng ký QQ, cậu mau kết bạn với tôi đi! Nhớ ghi chú là chủ nhân.”
Điên à? Kết bạn thì kết bạn thôi được rồi, còn lâu ta mới ghi cái ghi chú đáng xấu hổ như vậy!
“Cậu mơ đi!” Ta bấm đồng ý kết bạn xong, mở ra mới phát hiện ngay cả hình đại diện An An cũng không có, bèn cười nói, “Cậu chưa có hình đại diện kìa!”
An An cúi đầu lướt lướt, đổi hình đại diện thành cái tấm mặt bị sưng như đầu heo của ta. Dù ta không ghét tấm này, nhưng xem như hình riêng tư sao có thể phơi bày cho cả thiên hạ thấy chứ! Ta lập tức trách An An, “Đây là hình của tôi! Hình đại diện phải là của chính cậu!”
An An a một tiếng, lại cúi đầu lướt lướt. Một lát sau, ta vào lại trang của An An, vừa thấy hình đại diện mới của cậu ta, lập tức đỏ mặt, nghĩ thầm: Sao An An lại có bản vẽ này? Hình này là ta lén vẽ An An hồi trước, bởi vì những bất mãn tích lũy ngày ngày tháng tháng, từ một nốt ruồi lúc ban đầu trên mặt càng về sau đã tăng lên chừng mười nốt, không những vậy còn có râu mép, bịt mắt của hải tặc… Do đổi máy mới nên ta quên mất chuyện đã lưu bức vẽ này trong máy An An, không ngờ bị An An phát hiện.
Ta chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, “Xin hãy nghe tôi giải thích…”
“Dường như cậu rất ghét tôi?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu…”
“Mấy nốt ruồi đều nằm ở những vị trí không tệ ha.”
“Ha ha…” Ta cười gượng.
“Cậu thích tôi để râu?” An An vừa sờ sờ cằm vừa nói.
“Tôi vẽ bậy đó cậu đừng bận tâm…” Đừng có hỏi tôi có thích cậu để râu hay không với khuôn mặt thản nhiên như vậy, đáng sợ quá đi! Việc mình lén lút bôi xấu trả thù bị lôi ra thảo luận một cách đường hoàng, đúng là không còn gì xấu hổ hơn!
“Nếu cậu thích, tôi sẽ thử phong cách này xem sao… Râu quai nón?”
Ta đáp một cách yếu ớt, “Tôi biết sai rồi! Cậu đừng tự hủy hình tượng của mình! Đừng xúc động!”
An An nghiêm túc quan sát bức vẽ, nói, “Tôi để râu quai nón là tự hủy hình tượng?”
“Không không không! Bất kể cậu có râu quai nón hay không đều đẹp trai ngời ngời hết! Tin tôi đi!”
“Tôi rất thích bức này, sẽ dùng nó làm hình đại diện.”
“…” Đừng có tùy hứng như vậy được không?! Ta chỉ biết đỡ trán.
Ta gọi điện nói chuyện với trợ lý của đạo diễn Triệu Minh Hoa, trình bày hết ý tưởng của mình, lúc xong đêm đã khuya, phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn. Ta đứng lên đi về phòng ngủ, ngang qua phòng An An, bỗng nghe tiếng nước chảy rào rào.
An An đang tắm?
Ta nhớ đến chuyện lúc chiều, sự xấu hổ chiến thắng tất cả, lén lút kéo cửa phòng An An ra, ló đầu vào tìm hiểu tình huống bên trong, trống không, ừ, rất tốt, quả nhiên An An đang tắm. diễn.dàdn/lê,quý,vkikcyđôn Ta rón rén bước vào, thấy di động nằm trên đầu giường, nghiêng đầu nhìn phòng tắm, vẫn nghe tiếng nước, hẳn là không xong ngay đâu.
Cơ hội tới!
Ta cầm di động của An An lên, nhanh chóng gõ mật mã, hồi trước ta thường chơi di dộng của An An nên đã thuộc lòng mật mã.
Không ngờ, mật mã bị sai! Chẳng lẽ nhớ nhầm? Ta chống cằm suy nghĩ một một chút, xác định mình nhớ không lầm, có lẽ là do tay trơn nên nhấn sai thôi. Ta quyết định nhập lại lần nữa, ấn xác nhận.
Vẫn sai!
Trời ơi, An An lại đổi mật mã?! Xem ra hôm nay không có biện pháp thủ tiêu bức hình tiện tay vẽ kia rồi! Đang lúc ta thầm thở dài, chuẩn bị đặt di động xuống, bỗng nghe tiếng An An, “Số cuối đổi thành 0, hử lại đi.”
Chủ của di động xuất hiện, còn dám thử nữa không?! Ta cười khan mấy tiếng, đặt di động xuống, định bụng sẽ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
An An chỉ quấn khăn tắm che bụng dưới, đang đứng ở cửa phòng tắm lau tóc. Ta chột dạ, chân như nhũn ra, cho nên đi rất chậm.
Danh sách chương