_Lady GaGa_
Cảnh vật cứ trôi đi mờ nhạt xanh ngắt như trong một giấc mơ thần tiên. Qua ô cửa nó có thể nhìn thấy tất cả những điều mộng mơ. Hắn thì chỉ mãi ngắm nhìn nó. Cuối cùng nó cũng chán ngắm cảnh. Nó quay sang hỏi hắn.
- Tại sao anh lại muốn chúng ta về quê anh? Hắn cười nhẹ nhàng.
- Không vì sao hết! Chỉ là anh muốn đưa em về đó một lần thôi!
Nó vẫn chưa chịu thôi. Dĩ nhiên là vậy và hắn cũng biết thế.
- Nhưng tại sao lại như vậy?
- Nè! Em lộn xộn quá người ta đuổi xuống xe bây giờ!
- Không dám đâu! - Nó lại trề môi ra.
Hắn lại cười khi nhìn thấy hình ảnh dễ thương đó. Hắn đặt lên má nó một nụ hôn, đáng lẽ là trên môi nhưng vì trên xe khá là đông người. Rồi hắn thì thầm vào tai nó.
- Vì anh muốn tạo thật nhiều kí ức với em! Cho dù sau này anh có quên thì cũng không quên hết được!
Nó không nó gì nữa chỉ nhắm mắt lại và ngã vào vai hắn với nụ cười dịu dàng trên môi. Xe vẫn tiếp tục lăn bánh để đưa tụi nó về với vùng quê yên bình xanh ngắt cây xanh. Bầu trời rộng lớn và mênh mông vô cùng. Nắng vàng óng làm cho những cánh đồng ánh lên sắc xanh biếc. Thỉnh thoảng lại có những cánh cò trắng muốt lượn lờ trên đầu những ngọn lúa. Cảnh tượng này làm cho tâm hồn của bất kì ai cũng phải lặng đi với những xúc cảm trong sáng. Hắn cũng vậy. Hắn đã mơ về chuyến đi này từ lâu. Chỉ hắn và nó với ba lô trên vai cùng nhau về nơi chốn thanh bình này. Nó và hắn nhất định sẽ có một kì nghỉ tuyệt vời. Dù phải nghỉ học để về nhưng cũng đáng lắm. Mới lớp 11 mà, lo gì! nhưng có chắc là đây sẽ là một kì nghỉ yên bình không?
- Quê anh có gì chơi không? - Nó hỏi.
- Thì có nhiều thứ lắm! Sông nè! Ruộng nè! Vườn cây nè! Tùm lum hết! Với lại có thằng cháu của anh nữa! Nó rành mấy chỗ đi chơi lắm!
- Cháu anh hả? - Nó reo lên. - Chắc thằng nhỏ dễ thương lắm ha!
Không hiểu sao hắn lại bật cười khi nó nói từ dễ thương. Nó đánh vào vai hắn và nhăn mặt.
- Có gì đâu mà cười!
Hắn cố nén cười nói.
- Vui thì cười thôi!
- Anh này!
Tụi nó cười giỡn trên xe trước sự chú ý của bao nhiêu người. Họ ghanh tị có, khó chịu có, ngưỡng mộ cũng có. Nhưng quan tâm làm gì. Sống là sống cuộc sống của mình chứ không phải của ai khác mà phải phụ thuộc vào những điều người khác nói.
Cuối cùng xe cũng ngừng. Nó và hắn phóng xuống xe. Nó đi phơi phới về phía trước còn hắn thì lụm khụm phía sau vì phải xách quá nhiều đồ. Ba lô của tụi nó bự như người ta đi chuyển nhà. Mà toàn là đồ của nó. Hắn chỉ có vài bộ đồ mà thôi. Đã vậy nó còn hối.
- Anh đi lẹ lẹ coi! Đàn ông con trai gì mà lề mề quá! Như em nè thấy không?
Rồi nó nhay tưng tưng tại chỗ như bị giật kinh phong. Hắn ngước gương mặt nhễ nhại mồ hôi lên nói.
- Em thử xách cái ba lô này đi rồi biết ha! Ở đó mà còn hối!
- Ủa? Anh là Seme hay em là Seme?
- Mắc cười quá! Bộ Seme là phải…
- Hai người đang nói cái gì vậy? - Một giọng trầm chen vào.
Không biết từ đâu một chàng trai xuất hiện cậu ta cao bằng hắn và cơ bắp thì còn khủng hơn cả hắn nữa. Nếu như da hắn đã sậm đi vì cháy nắng rồi thì da của cậu ta còn đen hơn nhiều. Nhưng làn da đó bóng bẩy như bánh vậy. Cậu ta chỉ mặc một cái quàn xà lỏn với một cái áo thun ba lỗ mà thôi. Chắc do phải làm việc từ nhỏ nên bắp tay của cậu ta thật là khổng lồ. Chắc đây là anh bà con của hắn rồi. Nó vội chạy lại rồi cúi đầu rất lễ phép.
- Em chào anh ạ!
Hắn cười như chưa từng được cười. Cậu ta cũng nhe răng ra cười luôn. Còn nó thì ngố cả mặt ra không hiểu gì hết.
- Có chuyện gì vậy? - Nó hơi nhăn mặt nói.
- Ha ha ha! - Hắn vẫn chưa nín cười.
Nó bực thiệt rồi nha. Phồng hai má lên, đây là cử chỉ quen thuộc mỗi khi nó giận lên. Và dĩ nhiên là hắn biết. hắn ngay lập tức im bặt. Rồi nói với giọng năn nỉ.
- Thôi! Đừng giận anh mà! Chỉ tại… - Xém chút nữa là hắn đã cười nữa rồi nhưng hắn cố nén lại và nói. - Tại em kêu thằng nhóc này là anh rồi xưng em làm anh mắc cười quá!
- Sao vậy? - Nó vẫn chưa hết bực.
- Vì nó là cháu anh! Nó bằng tuổi mình đó!
Rồi hắn lại cười tiếp. Nó há hốc miệng nhìn chàng trai trước mặt. Sao mà cao vậy trời. Chẳng bù cho nó.mang tiếng là bằng tuổi mà lùn hơn người ta tới một cái đầu. Chàng trai cười khoe hàm răng trắng rồi bước đến bắt tay nó.
- Em tên là Vĩnh! Chào anh!
Nó bối rối khi được gọi là anh. Vội vàng nó cũng bắt lấy bàn tay to lớn chai sần đó.
- Ừ! Anh tên là…
- Anh tên là Hưng! Người yêu của cậu Khang phải không?
Nó không thể tin vào tai mình nữa. Nó quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn. Hắn chỉ biết cười trừ. Dù vậy hắn biết rằng tối nay hắn sẽ khó sống.
- À… ừ…
Vĩnh cười tươi.
- Thôi mình về đi! Ở ngoài này nắng lắm!
Vĩnh xách dùm cho hắn cái ba lô khủng lồ để cho hắn còn có đủ tay chân để mà chóng cự lại với nó. Vừa đi sau nó vừa nhéo vào vai Khang. Còn Khang thì chỉ biết luôn miêng xin lỗi mà thôi. Vĩnh đi phía trước thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn rồi mỉm cười một nụ cười buồn bã.
Căn nhà nhò xinh hiện ra phía sau hàng rào bằng tre vàng óng dưới ánh nắng. Trước cửa nhà trồng những chậu hoa mười giờ vẫn còn lấm tấm hoa tím. Hưng có thể nhìn thấy phía sau là cả một vườn cây um tùm và xum xuê. Và nó biết rằng xa hơn nữa là những cánh đồng bạt ngàn xanh ngắt. Nó thấy thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đặt ba lô lên bàn Vĩnh nói.
- Hai người đi tắm rồi nghĩ ngơi đi! Chừng nào có cơm thì em gọi dậy!
Nói rồi thằng nhỏ lon ton chạy vào nhà sau. Hắn ngồi xuống bên nó rồi vòng tay qua eo nó hỏi nhỏ.
- Em thấy sao?
Nó mỉm cười.
- Đẹp lắm anh à! Cảm ơn anh nhiều nha!
- Em vui là được rồi!
Rồi hắn ngã đầu vào vai của nó.
- Anh này! Lỡ có ai nhìn thấy rồi sao?
Hắn nũng nịu.
- Anh mệt quá! Cho anh dựa chút xíu thôi!
Nó không nói gì thêm nữa. Cơ thể nó bắt đầu thấm mệt. Nó thấy mí mắt mình nặng dần. Cơn buồn ngủ không biết từ đâu bắt đầu kéo đến. Nó sẽ ngủ nếu như hắn không hỏi.
- Em thấy Vĩnh thế nào?
- Thằng nhóc dễ thương lắm!
- Ừ…
Nhận ra giọng nói của hắn có vẻ lạ nó hỏi ngay.
- Có gì vậy anh?
- Không có gì…
- Em ghét trò này lắm nha! - Nó cảnh cáo.
Hắn không muốn nó giận hắn thêm nữa. nên vội nói.
- Thật ra… anh đưa em về đây là vì thằng Vĩnh nó đòi!
- Sao vậy? - Nó ngạc nhiên kêu lên.
Hắn trầm ngâm tìm từ để diễn tả cho nó hiểu.
- Thì… nó đang có vấn đề không biết chia sẻ cùng ai? Mà từ trước đến giờ chỉ có anh là nó tâm sự được thôi! Mấy hôm trước nó gọi điện cho anh…
- Nhưng chuyện gì mới được!
- Rồi em sẽ biết thôi mà!
Hắn cố tình không nói. Nó hơi tò mò nhưng cũng không hỏi gì thêm. Nó quá mệt để làm bất cứ việc gì nữa. Rồi nó thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nó tỉnh dậy nó thấy mình đang nằm trên giường. Trời đã tối rồi. Nó vươn vai một cái cho cơ thể đở mỏi rồi bước xuống giường. Cảm giác uể oải ập tới vì nó ngủ vào buổi chiều làm cho nó khó chịu. Nó cố tìm hắn hay Vĩnh nhưng không thấy đâu. Nó đành bước ra ngoài sân hóng mát.
Làng quê vào ban đêm thật yên tĩnh vào tối mịt. Xa xa mới có thấy một ngôi nhà sáng đèn. Nhưng bù lại bầu trời rộng thênh thang với hàng ngàn, hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Nó ngước mặt lên trời và ngắm cả vũ trụ trước mắt mình. Gió nhẹ nhàng thổi là những tán cây xung quanh khẽ hát lên khúc ca bất tận. Nó thấy nhớ mẹ và chị. Trong hàng triệu triệu ngôi sao lấp lánh trên kia, ngôi sao nào là mẹ và chị nó. ngắm mắt lại để cảm nhận thật rõ từng hơi thở của thời gian. Nó thả tâm hồn mình theo làn gió. Bỗng nhiên nó giật mình vì tiếng động đột ngột.
Mở mắt ra nó nhìn thấy một chàng trai chạc tuổi nó đã lấp ló ngoài hàng rào. Nhờ ánh sáng hắt từ trong nhà ra nó có thể thấy được một đôi mắt to đen láy và lấp lánh hơn cả những vì sao trên trời. Đôi môi hồng khẽ mím lại một cách căng thẳng. Hai má trắng mịn càng làn tôn lên chiếc mũi thẳng và nhỏ nhắn đáng yêu. Nó lên tiếng trước.
- Bạn tìm ai?
Chàng trai rụt rè tiến vào vùng sáng. Cậu ta nói với giọng nhỏ nhẹ.
- Cho hỏi… có Vĩnh ở nhà không?
- Vĩnh đi đâu đó rồi! có gì không bạn?
- Không! Không! - Chàng trai bỗng đâm ra bối rối. - Không có chuyện gì hết!
Hưng cảm thấy cậu ta thật dễ thương. Nó muốn thân thiện với cậu chàng này.
- Mình tên là Hưng! Còn bạn?
- Mình… mình tên là Kha!
- Chào Kha! Hưng 17 tuổi! Còn Kha?
- Kha cũng 17 tuổi!
- Kha là bạn của Vĩnh hả?
- Uhm… - mặt Kha bỗng nhiên đỏ lên khi nhắc đến VĨnh. Dĩ nhiên chi tiết đó làm sao qua khỏi mắt nó. Và nó bắt đầu thắc mắc.
- Ủa Kha? Qua đây chi vậy? - Tiếng của Vĩnh từ đâu vang lên.
Cả hai qua lại thì thấy Vĩnh cùng Khang bước ra từ phía sau nhà. Họ trông bẩn hết chỗ nói. Nó thắc mắc không biết họ vừa đi đâu về. Vĩnh vội chạy đến chỗ của Kha và nói.
- Có gì không Kha?
- Uhm… không có gì! chỉ là…
- Kha ở lại ăn cơm nha! - Vĩnh hăng hái đề nghị.
- Nhưng mà má đang ở nhà đợi Kha!
- Nhưng giờ tối rồi Kha không về được đâu!
- Sao vậy?
- Vì bây giờ đi ngang qua cây cầu đó sẽ bị ma kéo chân xuống sông đó!
Hưng bật cười. Nó thấy Vĩnh hơi ngố khi đem trò ma quỷ đó ra hù dọa Kha. Dù sao thì Kha cũng 17 tuổi rồi mà. Nhưng nó muốn tẻ xíu khi Kha ngước đôi mắt rõ ràng là sợ hãi lên nhìn Vĩnh đầy lo lắng.
- Thiệt… thiệt không?
Vĩnh cười như chắc chắn chăm phần chăm.
- Thiệt! Bắt Kha đi mất tiêu luôn đó!
- Vậy rồi sao Kha về được! - Kha mếu máo như muốn khóc lên.
Vĩnh vội dỗ dành.
- Không sao mà! Hồi nữa ăn cơm xong rồi Vĩnh dẫn Kha về chịu không?
Kha lấy tay dụi mắt rồi gật gật đầu.
Nó nhìn hắn để tìm câu trả lời cho sự việc vừa mới xảy ra. Nhưng hắn cũng chỉ biết đứng cười mà thôi. Cuối cùng bốn người cùng đi vào nhà để ăn cơm. Nhưng họ thậm chí còn chưa đụng đũa vào bất kì thứ gì thì đã có tiếng gọi.
- Kha ơi! Kha!
Kha ngước mắt lên và nhìn ra cửa. Một chàng trai khác cũng lực lưỡng như VĨnh và hắn chạy đến. Thậm chí cậu ta còn không thèm chào hỏi ai chỉ nói với Kha.
- Sao Kha lại qua đây?
Kha bối rối trả lời.
- Thì Kha muốn tìm Vĩnh chơi mà!
- Về đi! Phong dẫn Kha về! - Vừa nói hắn vừa nhắm tay của Kha.
Vĩnh lập tức đứng dậy nói.
- Để Kha ăn cơm xong rồi tao dẫn Kha về cũng được mà!
Thậm chí cậu chàng tên Phong đó còn không thèm trả lời Vĩnh. Hắn chỉ nhìn Kha mà nói.
- Mẹ Kha kêu mình kiếm Kha về đó!
Vừa nghe nhắc đến mẹ Kha liền đứng dậy. Cậu cúi đầu chào mọi người.
- Xin lỗi! nhưng Kha phải về! Lần khác mình cùng ăn nha!
Phong nhanh chóng kéo Kha đi. ra đến sân Kha còn cố nói vọng vào.
- Bye Vĩnh nha! Bye Hưng nữa!
Rồi bóng tối nuốt chửng cả hai.
Hưng ngồi đó vẫn chưa hết bàng hoàng về sự việc vừa mới xảy ra. Vĩnh mặt đầy băng giá nói.
- Hai người cứ ăn đi!
Rồi bỏ vào nhà sau. Nó nhìn sang hắn. Hắn tỉnh bơ gắp thịt bỏ vào chén cho nó và nói.
- Đây là vấn đề đó!
Nó bắt đầu thấy chuyện này có vẻ thú vị. Không ngờ về quê lại có thể trực tiếp tham gia vào câu truyện thú vị đến vậy. Nhưng điều quan trọng là cuối cùng kết thúc sẽ ra sao đây.
Cảnh vật cứ trôi đi mờ nhạt xanh ngắt như trong một giấc mơ thần tiên. Qua ô cửa nó có thể nhìn thấy tất cả những điều mộng mơ. Hắn thì chỉ mãi ngắm nhìn nó. Cuối cùng nó cũng chán ngắm cảnh. Nó quay sang hỏi hắn.
- Tại sao anh lại muốn chúng ta về quê anh? Hắn cười nhẹ nhàng.
- Không vì sao hết! Chỉ là anh muốn đưa em về đó một lần thôi!
Nó vẫn chưa chịu thôi. Dĩ nhiên là vậy và hắn cũng biết thế.
- Nhưng tại sao lại như vậy?
- Nè! Em lộn xộn quá người ta đuổi xuống xe bây giờ!
- Không dám đâu! - Nó lại trề môi ra.
Hắn lại cười khi nhìn thấy hình ảnh dễ thương đó. Hắn đặt lên má nó một nụ hôn, đáng lẽ là trên môi nhưng vì trên xe khá là đông người. Rồi hắn thì thầm vào tai nó.
- Vì anh muốn tạo thật nhiều kí ức với em! Cho dù sau này anh có quên thì cũng không quên hết được!
Nó không nó gì nữa chỉ nhắm mắt lại và ngã vào vai hắn với nụ cười dịu dàng trên môi. Xe vẫn tiếp tục lăn bánh để đưa tụi nó về với vùng quê yên bình xanh ngắt cây xanh. Bầu trời rộng lớn và mênh mông vô cùng. Nắng vàng óng làm cho những cánh đồng ánh lên sắc xanh biếc. Thỉnh thoảng lại có những cánh cò trắng muốt lượn lờ trên đầu những ngọn lúa. Cảnh tượng này làm cho tâm hồn của bất kì ai cũng phải lặng đi với những xúc cảm trong sáng. Hắn cũng vậy. Hắn đã mơ về chuyến đi này từ lâu. Chỉ hắn và nó với ba lô trên vai cùng nhau về nơi chốn thanh bình này. Nó và hắn nhất định sẽ có một kì nghỉ tuyệt vời. Dù phải nghỉ học để về nhưng cũng đáng lắm. Mới lớp 11 mà, lo gì! nhưng có chắc là đây sẽ là một kì nghỉ yên bình không?
- Quê anh có gì chơi không? - Nó hỏi.
- Thì có nhiều thứ lắm! Sông nè! Ruộng nè! Vườn cây nè! Tùm lum hết! Với lại có thằng cháu của anh nữa! Nó rành mấy chỗ đi chơi lắm!
- Cháu anh hả? - Nó reo lên. - Chắc thằng nhỏ dễ thương lắm ha!
Không hiểu sao hắn lại bật cười khi nó nói từ dễ thương. Nó đánh vào vai hắn và nhăn mặt.
- Có gì đâu mà cười!
Hắn cố nén cười nói.
- Vui thì cười thôi!
- Anh này!
Tụi nó cười giỡn trên xe trước sự chú ý của bao nhiêu người. Họ ghanh tị có, khó chịu có, ngưỡng mộ cũng có. Nhưng quan tâm làm gì. Sống là sống cuộc sống của mình chứ không phải của ai khác mà phải phụ thuộc vào những điều người khác nói.
Cuối cùng xe cũng ngừng. Nó và hắn phóng xuống xe. Nó đi phơi phới về phía trước còn hắn thì lụm khụm phía sau vì phải xách quá nhiều đồ. Ba lô của tụi nó bự như người ta đi chuyển nhà. Mà toàn là đồ của nó. Hắn chỉ có vài bộ đồ mà thôi. Đã vậy nó còn hối.
- Anh đi lẹ lẹ coi! Đàn ông con trai gì mà lề mề quá! Như em nè thấy không?
Rồi nó nhay tưng tưng tại chỗ như bị giật kinh phong. Hắn ngước gương mặt nhễ nhại mồ hôi lên nói.
- Em thử xách cái ba lô này đi rồi biết ha! Ở đó mà còn hối!
- Ủa? Anh là Seme hay em là Seme?
- Mắc cười quá! Bộ Seme là phải…
- Hai người đang nói cái gì vậy? - Một giọng trầm chen vào.
Không biết từ đâu một chàng trai xuất hiện cậu ta cao bằng hắn và cơ bắp thì còn khủng hơn cả hắn nữa. Nếu như da hắn đã sậm đi vì cháy nắng rồi thì da của cậu ta còn đen hơn nhiều. Nhưng làn da đó bóng bẩy như bánh vậy. Cậu ta chỉ mặc một cái quàn xà lỏn với một cái áo thun ba lỗ mà thôi. Chắc do phải làm việc từ nhỏ nên bắp tay của cậu ta thật là khổng lồ. Chắc đây là anh bà con của hắn rồi. Nó vội chạy lại rồi cúi đầu rất lễ phép.
- Em chào anh ạ!
Hắn cười như chưa từng được cười. Cậu ta cũng nhe răng ra cười luôn. Còn nó thì ngố cả mặt ra không hiểu gì hết.
- Có chuyện gì vậy? - Nó hơi nhăn mặt nói.
- Ha ha ha! - Hắn vẫn chưa nín cười.
Nó bực thiệt rồi nha. Phồng hai má lên, đây là cử chỉ quen thuộc mỗi khi nó giận lên. Và dĩ nhiên là hắn biết. hắn ngay lập tức im bặt. Rồi nói với giọng năn nỉ.
- Thôi! Đừng giận anh mà! Chỉ tại… - Xém chút nữa là hắn đã cười nữa rồi nhưng hắn cố nén lại và nói. - Tại em kêu thằng nhóc này là anh rồi xưng em làm anh mắc cười quá!
- Sao vậy? - Nó vẫn chưa hết bực.
- Vì nó là cháu anh! Nó bằng tuổi mình đó!
Rồi hắn lại cười tiếp. Nó há hốc miệng nhìn chàng trai trước mặt. Sao mà cao vậy trời. Chẳng bù cho nó.mang tiếng là bằng tuổi mà lùn hơn người ta tới một cái đầu. Chàng trai cười khoe hàm răng trắng rồi bước đến bắt tay nó.
- Em tên là Vĩnh! Chào anh!
Nó bối rối khi được gọi là anh. Vội vàng nó cũng bắt lấy bàn tay to lớn chai sần đó.
- Ừ! Anh tên là…
- Anh tên là Hưng! Người yêu của cậu Khang phải không?
Nó không thể tin vào tai mình nữa. Nó quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn. Hắn chỉ biết cười trừ. Dù vậy hắn biết rằng tối nay hắn sẽ khó sống.
- À… ừ…
Vĩnh cười tươi.
- Thôi mình về đi! Ở ngoài này nắng lắm!
Vĩnh xách dùm cho hắn cái ba lô khủng lồ để cho hắn còn có đủ tay chân để mà chóng cự lại với nó. Vừa đi sau nó vừa nhéo vào vai Khang. Còn Khang thì chỉ biết luôn miêng xin lỗi mà thôi. Vĩnh đi phía trước thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn rồi mỉm cười một nụ cười buồn bã.
Căn nhà nhò xinh hiện ra phía sau hàng rào bằng tre vàng óng dưới ánh nắng. Trước cửa nhà trồng những chậu hoa mười giờ vẫn còn lấm tấm hoa tím. Hưng có thể nhìn thấy phía sau là cả một vườn cây um tùm và xum xuê. Và nó biết rằng xa hơn nữa là những cánh đồng bạt ngàn xanh ngắt. Nó thấy thích nơi này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đặt ba lô lên bàn Vĩnh nói.
- Hai người đi tắm rồi nghĩ ngơi đi! Chừng nào có cơm thì em gọi dậy!
Nói rồi thằng nhỏ lon ton chạy vào nhà sau. Hắn ngồi xuống bên nó rồi vòng tay qua eo nó hỏi nhỏ.
- Em thấy sao?
Nó mỉm cười.
- Đẹp lắm anh à! Cảm ơn anh nhiều nha!
- Em vui là được rồi!
Rồi hắn ngã đầu vào vai của nó.
- Anh này! Lỡ có ai nhìn thấy rồi sao?
Hắn nũng nịu.
- Anh mệt quá! Cho anh dựa chút xíu thôi!
Nó không nói gì thêm nữa. Cơ thể nó bắt đầu thấm mệt. Nó thấy mí mắt mình nặng dần. Cơn buồn ngủ không biết từ đâu bắt đầu kéo đến. Nó sẽ ngủ nếu như hắn không hỏi.
- Em thấy Vĩnh thế nào?
- Thằng nhóc dễ thương lắm!
- Ừ…
Nhận ra giọng nói của hắn có vẻ lạ nó hỏi ngay.
- Có gì vậy anh?
- Không có gì…
- Em ghét trò này lắm nha! - Nó cảnh cáo.
Hắn không muốn nó giận hắn thêm nữa. nên vội nói.
- Thật ra… anh đưa em về đây là vì thằng Vĩnh nó đòi!
- Sao vậy? - Nó ngạc nhiên kêu lên.
Hắn trầm ngâm tìm từ để diễn tả cho nó hiểu.
- Thì… nó đang có vấn đề không biết chia sẻ cùng ai? Mà từ trước đến giờ chỉ có anh là nó tâm sự được thôi! Mấy hôm trước nó gọi điện cho anh…
- Nhưng chuyện gì mới được!
- Rồi em sẽ biết thôi mà!
Hắn cố tình không nói. Nó hơi tò mò nhưng cũng không hỏi gì thêm. Nó quá mệt để làm bất cứ việc gì nữa. Rồi nó thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nó tỉnh dậy nó thấy mình đang nằm trên giường. Trời đã tối rồi. Nó vươn vai một cái cho cơ thể đở mỏi rồi bước xuống giường. Cảm giác uể oải ập tới vì nó ngủ vào buổi chiều làm cho nó khó chịu. Nó cố tìm hắn hay Vĩnh nhưng không thấy đâu. Nó đành bước ra ngoài sân hóng mát.
Làng quê vào ban đêm thật yên tĩnh vào tối mịt. Xa xa mới có thấy một ngôi nhà sáng đèn. Nhưng bù lại bầu trời rộng thênh thang với hàng ngàn, hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Nó ngước mặt lên trời và ngắm cả vũ trụ trước mắt mình. Gió nhẹ nhàng thổi là những tán cây xung quanh khẽ hát lên khúc ca bất tận. Nó thấy nhớ mẹ và chị. Trong hàng triệu triệu ngôi sao lấp lánh trên kia, ngôi sao nào là mẹ và chị nó. ngắm mắt lại để cảm nhận thật rõ từng hơi thở của thời gian. Nó thả tâm hồn mình theo làn gió. Bỗng nhiên nó giật mình vì tiếng động đột ngột.
Mở mắt ra nó nhìn thấy một chàng trai chạc tuổi nó đã lấp ló ngoài hàng rào. Nhờ ánh sáng hắt từ trong nhà ra nó có thể thấy được một đôi mắt to đen láy và lấp lánh hơn cả những vì sao trên trời. Đôi môi hồng khẽ mím lại một cách căng thẳng. Hai má trắng mịn càng làn tôn lên chiếc mũi thẳng và nhỏ nhắn đáng yêu. Nó lên tiếng trước.
- Bạn tìm ai?
Chàng trai rụt rè tiến vào vùng sáng. Cậu ta nói với giọng nhỏ nhẹ.
- Cho hỏi… có Vĩnh ở nhà không?
- Vĩnh đi đâu đó rồi! có gì không bạn?
- Không! Không! - Chàng trai bỗng đâm ra bối rối. - Không có chuyện gì hết!
Hưng cảm thấy cậu ta thật dễ thương. Nó muốn thân thiện với cậu chàng này.
- Mình tên là Hưng! Còn bạn?
- Mình… mình tên là Kha!
- Chào Kha! Hưng 17 tuổi! Còn Kha?
- Kha cũng 17 tuổi!
- Kha là bạn của Vĩnh hả?
- Uhm… - mặt Kha bỗng nhiên đỏ lên khi nhắc đến VĨnh. Dĩ nhiên chi tiết đó làm sao qua khỏi mắt nó. Và nó bắt đầu thắc mắc.
- Ủa Kha? Qua đây chi vậy? - Tiếng của Vĩnh từ đâu vang lên.
Cả hai qua lại thì thấy Vĩnh cùng Khang bước ra từ phía sau nhà. Họ trông bẩn hết chỗ nói. Nó thắc mắc không biết họ vừa đi đâu về. Vĩnh vội chạy đến chỗ của Kha và nói.
- Có gì không Kha?
- Uhm… không có gì! chỉ là…
- Kha ở lại ăn cơm nha! - Vĩnh hăng hái đề nghị.
- Nhưng mà má đang ở nhà đợi Kha!
- Nhưng giờ tối rồi Kha không về được đâu!
- Sao vậy?
- Vì bây giờ đi ngang qua cây cầu đó sẽ bị ma kéo chân xuống sông đó!
Hưng bật cười. Nó thấy Vĩnh hơi ngố khi đem trò ma quỷ đó ra hù dọa Kha. Dù sao thì Kha cũng 17 tuổi rồi mà. Nhưng nó muốn tẻ xíu khi Kha ngước đôi mắt rõ ràng là sợ hãi lên nhìn Vĩnh đầy lo lắng.
- Thiệt… thiệt không?
Vĩnh cười như chắc chắn chăm phần chăm.
- Thiệt! Bắt Kha đi mất tiêu luôn đó!
- Vậy rồi sao Kha về được! - Kha mếu máo như muốn khóc lên.
Vĩnh vội dỗ dành.
- Không sao mà! Hồi nữa ăn cơm xong rồi Vĩnh dẫn Kha về chịu không?
Kha lấy tay dụi mắt rồi gật gật đầu.
Nó nhìn hắn để tìm câu trả lời cho sự việc vừa mới xảy ra. Nhưng hắn cũng chỉ biết đứng cười mà thôi. Cuối cùng bốn người cùng đi vào nhà để ăn cơm. Nhưng họ thậm chí còn chưa đụng đũa vào bất kì thứ gì thì đã có tiếng gọi.
- Kha ơi! Kha!
Kha ngước mắt lên và nhìn ra cửa. Một chàng trai khác cũng lực lưỡng như VĨnh và hắn chạy đến. Thậm chí cậu ta còn không thèm chào hỏi ai chỉ nói với Kha.
- Sao Kha lại qua đây?
Kha bối rối trả lời.
- Thì Kha muốn tìm Vĩnh chơi mà!
- Về đi! Phong dẫn Kha về! - Vừa nói hắn vừa nhắm tay của Kha.
Vĩnh lập tức đứng dậy nói.
- Để Kha ăn cơm xong rồi tao dẫn Kha về cũng được mà!
Thậm chí cậu chàng tên Phong đó còn không thèm trả lời Vĩnh. Hắn chỉ nhìn Kha mà nói.
- Mẹ Kha kêu mình kiếm Kha về đó!
Vừa nghe nhắc đến mẹ Kha liền đứng dậy. Cậu cúi đầu chào mọi người.
- Xin lỗi! nhưng Kha phải về! Lần khác mình cùng ăn nha!
Phong nhanh chóng kéo Kha đi. ra đến sân Kha còn cố nói vọng vào.
- Bye Vĩnh nha! Bye Hưng nữa!
Rồi bóng tối nuốt chửng cả hai.
Hưng ngồi đó vẫn chưa hết bàng hoàng về sự việc vừa mới xảy ra. Vĩnh mặt đầy băng giá nói.
- Hai người cứ ăn đi!
Rồi bỏ vào nhà sau. Nó nhìn sang hắn. Hắn tỉnh bơ gắp thịt bỏ vào chén cho nó và nói.
- Đây là vấn đề đó!
Nó bắt đầu thấy chuyện này có vẻ thú vị. Không ngờ về quê lại có thể trực tiếp tham gia vào câu truyện thú vị đến vậy. Nhưng điều quan trọng là cuối cùng kết thúc sẽ ra sao đây.
Danh sách chương