Kinh thành có một tiệm quần áo rất đắt khách tên là “Tấn tài tấn lộc”, hôm nay tiệm làm ăn đắt hàng đến kỳ lạ.
Hỏi rõ nguyên nhân được biết cạnh bàn tiếp tân có thêm một chiêu bài sống.
Sáng sớm, khi tiệm vừa mở cửa, chiêu bài sống dẫn một cô nương trẻ mặc áo bông sặc sỡ, cả hai gặm bánh bao, xuất hiện trước cửa tiệm.
Lúc đó, y đang lim dim mắt, nghiêng người, dựa vào bàn lễ tân, thỉnh thoảng uể oải ngáp vài cái. Chiếc áo bào ống tay rộng màu xanh lam được làm từ chính tiệm này, đường viền ngọc vạt áo làm rất cẩn thận, độc đáo, chiếc đai eo to bản nền trắng vân chữ phúc làm lộ rõ cái eo nhỏ của y, ngoài chiếc áo bào là chiếc áo khoác mỏng như cánh ve, đai thắt nút lỏng, cả kiểu để hơi phanh ngực cũng tinh tế như chỉ dành riêng cho bộ đồ này.
Y nói, y tên là Vật cát tường.
Một lát sau, cô nương đi cùng Vật cát tường cởi bỏ bộ đồ vải bông cổ quái, thay vào đó là một bộ áo màu đỏ, nhún nhảy xuất hiện trước mắt y.
“Bộ này màu không hợp với nàng, đổi bộ khác.” Y rướn mày, bình luận.
Vậy là các màn kịch cách nhau vài phút cứ diễn đi diễn lại.
“Màu tím trầm quá, đổi!”
“Kiểu này ai thiết kế vậy, xấu quá, đổi tiếp!”
“Kiểu này nhu mì quá, nàng không hợp!”
“Trông ngây thơ quá, nàng mặc trông phản cảm.”
…
Cuối cùng, thấy cô nương kia toát cả mồ hôi, sắp nản lòng, chủ tiệm mới nói: “Vật cát tường, hay để cô nương đây thử bộ đồ này, đây là báu vật của tiệm chúng tôi đấy.”
Nói rồi, chủ tiệm cho người mang đồ đến, đắc ý giới thiệu bảo bối của mình.
Theo giọng điệu đều đều của chủ tiệm, hai người quay nhìn về phía bộ đồ, trước mắt họ là một bộ màu trắng tinh tế, phần ống tay đệm bông màu hồng bạc thanh thoát, nổi bật nhất là đường vân hoa mẫu đơn trên bộ xiêm y.
“Bộ xiêm y này đi theo đôi kiểu tình nhân, hãy xem những đường vân hoa mẫu đơn này, chúng được làm thủ công. Hai người biết Triệu gia trang nổi tiếng chứ? Mấy hôm trước nhị thiếu gia của nhà đó mua hai bộ, một bộ là để mình mặc, một bộ khác là để phu nhân nhà họ mặc. Cô nương có cần thử không? Chắc chắn là mặc đẹp hơn nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang.
“…” Cô nương không nói gì. Liệu cô có thể nói thẳng mình chính là nhị thiếu phu nhân không? Nhưng cô chưa từng nhận được bộ xiêm y nào từ tướng công! Nhưng lại nhìn thấy Hiểu Nhàn muội muội mặc bộ cùng kiểu đi bên cạnh Vĩnh An.
Nhưng cũng chả trách được chàng, chắc là nương tử của chàng xấu lắm, muội đồng tình với chàng, chắc phải chịu đựng khốn khổ lắm? Bỗng nàng nhớ lại lời Hiểu Nhàn muội muội từng nói, răng nghiến chặt lại, tính cách không chịu khuất phục nổi lên, khiến cho hai mắt nàng trợn trừng đáng sợ, “Cho ta thử!”
“Không được!”, một giọng nói lanh lảnh, mạnh mẽ nhưng cũng rất mềm mại bỗng phát ra từ ngoài cửa, “Tên chủ tiệm khốn khiếp! Ngươi dám lừa ta, ngươi có biết tội lừa gạt bộ khoái là tội gì không? Rõ ràng nói rằng bộ này sẽ không bán ra ngoài nữa, ta ghét nhất là đụng hàng với người khác!”
“Bộ khoái họ Quản, tôi đã chỉnh sửa cho khác rồi, cô nương xem chỗ túi này không giống với bộ cô nương đang mặc, còn chỗ này…”
Những lời biện minh của chủ tiệm, Hình Hoan không buồn để tâm, nàng kinh ngạc sững sờ nhìn Hiểu Nhàn muội muội bỗng chốc xuất hiện trước mắt mình. Tình cờ quá, đúng là ở đời người ta không chỗ nào là không thể tương phùng. Vấn đề là, sao nữ bộ khoái kia sau khi cướp tướng công của nàng xong lại có quyền cấm không cho nàng mặc bộ xiêm y giống cô ta? Thế gian này còn có công lý nữa không? Bộ khoái thì có gì to tát chứ? Ăn lộc triều đình là có thể hiên ngang phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác ư?
“Ồ! Tên hòa thượng giả, ta biết ngay là nơi nào có nhiều con gái là nơi đó có ngươi mà!” Sau khi ánh mắt tóm gọn được Ngộ Sắc đang nhàn rỗi đứng cạnh đó, Quản Hiểu Nhàn lập tức sôi sục lên. Đưa mắt nhìn nghiêng, cuối cùng nàng nhìn Hình Hoan “Á! Ngươi lại lừa con gái! Cô nương, có phải y nói với cô rằng cô rất giống vị hôn thê đã mất của y? Cô nương đừng tin! Y nhìn thấy cô nương nào cũng nói vậy, đừng nghĩ rằng cô nương đặc biệt gì trong mắt y.”
“Cô nương, váy của cô nương bị rách tà rồi.” Trong khi Hiểu Nhàn khẳng khái khuyên nhủ, Ngộ Sắc hừ một tiếng lộ vẻ mất khiên nhẫn, nhìn một lượt từ trên xuống rồi tỏ vẻ quan tâm nhắc nhở.
Câu nói này khiến Hiểu Nhàn phải chú ý. Nàng lập tức quay lại, giống như một con mèo cố cắn lấy đuôi của chính mình, để xem váy của mình bị rách tới mức nào.
Ở bên cạnh, Hình Hoan đơ người ra, họ đã từng gặp nhau nhưng Hiểu Nhàn không nhận ra nàng. Chỉ thay bộ xiêm y khác, trông nàng có khác gì mấy đâu? Hay là vị nữ bộ khoái này chưa từng đưa mắt xem nàng trông như thế nào.
“Tên hòa thượng giả, ngươi lại lừa ta!”
“Tại cô nương ngốc quá. Đừng nói chuyện với Hoan Hoan muội muội, ta không mong cô ấy cũng trở nên ngốc nghếch như cô nương.” Nói rồi y đưa tay kéo Hình Hoan sang bên mình, lời nói chứa đầy ý bảo vệ.
Y gọi “Hoan Hoan muội muội” một cách vô cùng tự nhiên, dù biết rõ trình độ nói phét của y, nhưng con tim của Hình Hoan cũng không tránh khỏi đập rộn ràng. Từ trước tới nay chưa có ai đứng ra bảo vệ nàng như thế. Ngay cả chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt người khác không để ý đến cũng khiến nàng cảm động.
Nhưng dưới con mắt của nữ bộ khoái Quản Hiểu Nhàn, đó chỉ là thủ đoạn lừa con gái của Ngộ Sắc. Hiểu Nhàn ra oai của một chị cả muốn giải cứu Hình Hoan “Hoan Hoan muội muội, đi với ta, đừng sợ, chị Hiểu Nhàn sẽ bảo vệ em, tên hòa thượng giả, hôm nay ta chắc chắn phải bắt người về giải quan!”
“Hiểu Nhàn tỉ tỉ, tỉ hiều lầm rồi.” Hình Hoan lấy lại tinh thần, thoát khỏi thế bị động. Thật là trò đùa, tại sao nàng lại phải nghe theo chỉ thị của tình địch? Nếu cô ta đã không nhận ra nàng thì nàng làm gì cũng được. “Tiểu muội chính là vị hôn thê đã qua đời mà Ngộ Sắc nhắc tới. Ban đầu chàng tưởng tiểu muội đã ngã xuống vực mất mạng rồi, mọi hy vọng tan thành mây khói nên mới đi tu. Sau khi trị thương xong, tiểu muội vượt sông núi cuối cùng cũng tìm lại được chàng. Hiểu Nhàn tỉ tỉ, chắc là bộ khoái không đến nỗi cấm được duyên hồng trần chứ? Tỉ tỉ đừng bắt chàng đi gặp quan, bọn muội… bọn muội khó khăn lắm mới gặp được nhau, tiểu muội còn rất nhiều điều chưa kịp thổ lộ cùng chàng, tỉ tỉ đừng tàn nhẫn chia lìa đôi lứa như thế…”
“Tiểu muội, tiểu muội đừng khóc. Được, được, hôm nay ta không bắt y. Nhưng tiểu muội không được thử bộ xiêm y kia, ta ghét nhất là đụng hàng với người khác, đặc biệt lại là người con gái của hòa thượng.” Con gái thường dễ mềm lòng, lời nói tha thiết cùng ánh mắt ngấn lệ của Hình Hoan đã khiến Hiểu Nhàn động lòng trắc ẩn. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng chịu phá vỡ nguyên tắc không đụng hàng của mình.
“Ồ, Hiểu Nhàn tỉ tỉ yên tâm, bộ xiêm y đó xấu quá, Ngộ Sắc nói chỉ có đứa mù mới thích, tiểu muội không mặc đâu.”
“Nhưng vừa nãy muội nói muốn thử mà…”
“Muội chỉ muốn trêu tức y mà thôi.” Nói rồi, đôi mắt ngấn lệ của nàng chợt ráo hoảnh. Ngẩng mặt lên nàng dành cho Ngộ Sắc một nụ cười tươi rói, “Chàng muốn thiếp mặc bộ đồ nào? Chàng chọn đi, thiếp không chọc giận chàng nữa, thiếp nghe theo ý chàng hết.”
Y nhắm mắt, trong giây lát ấy, nụ cười của nàng khiến y bị mê hoặc.
Đây không phải là lần đầu tiên y thấy nàng nói dối, nhưng y vẫn không khỏi hoảng hốt, trái tim vẫn bị những lời ngọt ngào của nàng làm cho run rẩy. Cuối cùng, nàng cũng liều lĩnh nũng nịu trong lòng y.
“Cái màu xanh kia, hợp với áo cà sa của ta.” Nàng thích diễn thì ta sẽ phối hợp. Nghĩ rồi, y thay đổi ngay sắc mặt, mỉm cười tinh quái, ánh mắt khóa chặt nơi nàng. Bỗng, y cắn nhẹ vành tai nàng, thì thầm: “Đừng tưởng hòa thượng không phải đàn ông.”
Y đang không cam chịu, không cam chịu để nàng làm cho loạn trí.
Giữa nam và nữ khi trêu nghẹo nhau thường có những động tác nhỏ, nhưng đó lại là những hương vị nồng nàn Hình Hoan chưa từng trải qua, một làn hơi nóng lan tỏa từ vành tai, làm hai má ửng đỏ. Nàng cảm thấy cổ họng khô rát, dù cố nuốt nước bọt mấy lần vẫn không bớt; Nàng cảm thấy như tim mình đang chìm xuống, cảm giác giống như lần đầu tiên gặp y, bị kéo mạnh nhảy xuống từ lầu bốn, dù đã ôm chặt lấy ngực, nhưng cảm giác trái tim đập loạn nhịp vẫn không hề tiêu tan.
“Nàng thử bộ đó đi, đi mà. Chẳng phải nàng còn nhiều điều cần nói với ta sao? Đừng làm phiền nhã ý đi bắt người báo quan khắp nơi của Hiểu Nhàn tỉ tỉ.” Thấy nàng thần người ra, y véo nhẹ eo nàng để nàng tỉnh lại.
Y nói như không có chuyện gì, nụ cười vẫn như xưa, khiến Hình Hoan phấn chấn, quên đi cảm giác hỗn loạn không an phận. Chỉ là diễn kịch thôi mà, mọi người đều đang diễn kịch. Đúng, cứ như vậy, không cần coi nó là thật. Nàng nghĩ rằng cái cớ ấy đủ để thuyết phục chính mình, nhưng kết quả là, khi chủ tiệm mang chiếc áo xanh ra, nàng chạy nhanh như muốn lẩn trốn.
Thậm chí, đến khi đã ra khỏi cửa tiệm, nghe rõ bên tai chủ tiệm gọi với lại “Vật cát tường, thường xuyên tới nhé.” Nàng vẫn hồn bay phách lạc.
Khi Vật cát tường rời khỏi cửa tiệm “Tấn tài tấn lộc”, trong phủ của Nhậm Vạn Ngân xuất hiện thêm hai người.
Nhậm công tử đang bàn đại sự tại phòng khác, nghe nô gia báo, không nói thêm lời nào vội giải tán hội nghị, gọi người chuẩn bị trà ngon, đồ điểm tâm tốt, còn mình chạy ngay về phòng thay bộ đồ mới chuẩn bị tinh thần tiếp khách.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, trên đường quay trở lại phòng khách vẫn không ngớt hỏi nô gia “Thế nào, thế nào, trông lão gia có đẹp trai không?”
“Đẹp trai…”
“Có cảm giác như trẻ đi mười tuổi không?”
“… Lão gia, ngài mà trẻ đi mười tuổi thì chỉ còn có mười một tuổi thôi, ngày chắc chắn muốn có cảm giác này chứ?”
“Ừ cũng phải, vậy có cảm giác cuốn hút của đấng nam nhi trưởng thành, điềm đạm không?”
“Ngày bảo có là có ạ.”
“Ngoan, ngoan lắm. Tăng tiền công cho ngươi!” Nhậm công tử vừa đi vừa lôi chiếc gương đồng nhỏ ra, nghiêng đầu sang trái sang phải ngắm vuốt, càng nhìn càng thấy mình trưởng thành, điềm đạm.
Trong như vậy có điểm gần giống Ngộ Sắc đại sư, không biết Hình Hoan có thích không?
Nghĩ đến Hình Hoan có tạo hình thay đổi muôn màu, hắn lại nở nụ cười ngọt ngào. Từ nhỏ hắn luôn muốn mình trở thành một tên gian thương ai nhìn cũng phải sợ, với một gian thương thì không việc gì không dám làm, cướp bóc cả nam lẫn nữ, ham hố mỹ sắc là những điều cần thiết! Bởi vậy, nghĩ lại dáng người hoàn hảo của Hình Hoan, hắn thấy mỹ sắc ấy nhất định phải ham hố thì mới phải với lương tâm.
“Nhưng thưa thiếu gia, tình cảm của thứ gọi là tình yêu sét đánh không đáng tin đâu, sau khi Hình Hoan đi rồi, ngài cũng đâu có nhớ nàng. Ngài chắc chắn là mình thích nàng, muốn nàng làm phu nhân tương lai của mình chứ?”
“Thế thì đã sao, từ giờ trở đi lão gia ta bắt đầu nhớ nàng không được sao?”
“Nhưng…”
“Thôi đi, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!” Phòng khách đã ở ngay trước mắt, hắn cất gương đi, chỉnh lại quần áo, miệng nhoẻn cười, nụ cười đã tập luyện không biết bao nhiêu lần. Một tay cầm vạt áo hất cao, chân bước qua bục cửa tiến vào. Nghe bọn a hoàn trong phủ kháo nhau, nam giới khi làm động tác này trông rất phong độ.
“Ối ối ối…”
Vị nam nhi phong độ bỗng kêu thảm, cứng đơ người đứng ở trước cửa. Gia nô theo sau vội chạy lên trước hỏi: “Lão gia, ngài làm sao thế?”
“Chân, chân bị chuột rút. Hình Hoan, mau đến dìu ta.” Nhậm Vạn Ngân đẩy mạnh tên nô gia ra, với tay về phía Hình Hoan đang ngồi ung dung thưởng thức trà, ánh mắt như cầu cứu.
“Ồ…” Hình Hoan đáp lại, vừa đặt tách trà xuống, nàng đang định tiến đến thể hiện sự đồng cảm.
Ngộ Sắc đại sư đã vội cướp công nàng, chạy đến cửa, vừa cười vừa đưa tay ra, dìu Nhậm Vạn Ngân đi vào, phục vụ chu đáo đến nỗi, vừa dìu hắn ngồi vào ghế một bên vừa không ngừng an ủi, “Không sao, Nhậm công tử, có bần tăng ở đây rồi, bần tăng trị bệnh chệch khớp rất giỏi, có cần giúp ngài xem qua không?”
“Không cần, không cần, đã khỏi rồi.” Có đấng nam nhi nào lại muốn cùng một hòa thượng đùa giỡn với cái chân của mình? Để chứng minh mình nói đúng, y lắc lắc chân, đứng lên đi vài bước.
Chỉ có điều bất giác thế nào mà lại đi về phía Hình Hoan, rồi ngồi ngay xuống.
Đưa mắt nhìn Hình Hoan xong, hắn lại càng khẳng định suy đoán của mình, Hình Hoan quả là có tiềm lực vô hạn, càng nhìn càng đẹp hơn.
Nàng mặc chiếc áo màu xanh, vừa hay tôn làn da trắng nõn, bộ xiêm y rất đơn giản, che đến tận gót chân, trông hơi kín đáo, nhưng phần cổ thiết kế ôm, khoét sâu khiến những gồ xương xinh đẹp nơi cổ nàng được lộ ra, đường vân tối hình quả hải đường ở ngực là thứ trang sức duy nhất trên bộ xiêm y, bên ngoài còn khoác một chiếc áo ngắn đến lưng, ở ống tay buộc sợi lụa tua tua, trông rất mới mẻ.
Quả đúng là người đẹp vì lụa, trang điểm kỹ lưỡng, phấn đánh vừa đủ, những sợi tóc không chịu sự bó buộc của cái kẹp tóc màu bạc rủ xuống hai bên mai.
Hắn quá nhập tâm thưởng thức, càng lúc càng tiến lại gần. Hình Hoan nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu, từ từ lùi người về phía sau, sắp không còn đường để lui nữa.
Bỗng, Ngộ Sắc thản nhiên nói:
“Hoan Hoan muội muội, lại đây giúp bần tăng đấm lưng.”
“Ổ!” Nàng đứng phắt dậy, như gặp được Chúa cứu thế chạy ngay về phía Ngộ Sắc, không nề hà làm công việc của một a hoàn, chỉ cần tránh xa tên Nhậm Vạn Ngân cổ quái kia là được.
“Thí chủ, nghe nói thí chủ đang tìm kiếm bần tăng khắp nơi, không biết có chuyện gì gấp không?”
“Ồ, thưa đại sư, trong phủ tôi xảy ra đại sự.” Nhắc đến đây Nhậm Vạn Ngân nghiêm túc hẳn, kể lể chuyện riêng, “Mấy hôm trước, tôi cho chuyển đi một chuyến hàng, không ngờ lại có người bảo ăn vào bị đi ngoài, triều đình lệnh cho thu hồi. Thu hồi, đại sư, ngài có nghe thấy không? Ngày có biết thu hồi một chuyến hàng Nhậm Vạn Ngân tôi phải chịu tổn thất danh tiếng như thế nào không? Haizz, tổn thất danh tiếng là chuyện nhỏ, mấu chốt là tổn thất rất nhiều bạc.”
“Ố, khụ khụ…” Rõ ràng là không ngờ lại nghe thấy những điều trên nên đang ung dung thưởng thức trà, Ngộ Sắc bị ho sặc sụa. Y cố ý nắm lấy tay Hình Hoan, ra hiệu cho nàng giúp vuốt xuôi cho mình.
Hình Hoan ngoan ngoãn phối hợp, vuốt nhẹ sống lưng y, tỏ ý quan tâm như thật xem y có bị ho sặc quá mà chết không. Đại sư siêu lừa bịp lại chết vì một tách trà, nghe khó mà tin được.
“Đại sư, ngài sao thế?”
“Không sao…” Chỉ thấy trời đang phù hộ cho ta mà thôi. Sau khi hơi thở xuôi dần, Ngộ Sắc vẫn chưa để Hình Hoan ngừng tay, ngược lại được vuốt nhẹ như vậy cảm thấy thật thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Nhậm Vạn Ngân như dính chặt lấy Hình Hoan, y bỗng cảm thấy sự xuất hiện của người phụ nữ này thật vướng mắt.
Y nhún nhún vai, đẩy đôi tay mềm như bông của nàng ra, cau mày nhìn nàng. Vừa hay bắt gặp nàng đang nhìn Vạn Ngân miệng nhoẻn cười.
Ánh mắt Ngộ Sắc nhìn qua nhìn lại giữa hai người một lúc, bỗng y cảm thấy mình như người thừa trong cuộc đưa mắt trao tình này, “Nhìn cái gì mà nhìn, anh ta có đẹp trai bằng ta không?”
“Điều này…” Nàng còn chưa kịp để ý diện mạo của Nhậm Vạn Ngân, bỗng bị hỏi như vậy, nàng hơi chú ý ngắm lại một lượt, ồ… nói thật là cũng sàn sàn như nhau.
“Hoan Hoan muội muội, chẳng phải cả đêm nàng không ngủ sao? Đi ngủ trước đi, bần tăng và thí chủ đây còn có việc phải bàn.”
Đồ đàn bà thế đấy! Y mới chỉ tiện thể hỏi một câu mà đã ấp úng thế kia? Sao không biết nhắm mắt mà nói điêu vài câu cho y mát lòng?
“Ta…” Đúng là nàng đã không ngủ cả đêm, nhưng với thân phận là người hợp tác chia năm mươi năm mươi, nàng có quyền biết nội dung y và Nhậm Vạn Ngân nói gì với nhau. Định dụ cho nàng đi chỗ khác rồi nói chuyện riêng với nhau sao? Hứ, không dễ thế đâu.
“Á! Nàng thức cả đêm sao? Người đâu! Mau đưa Hình Hoan đi nghỉ.” Không ngờ, sau khi nghe câu đó, Nhậm Vạn Ngân sốt sắng phối hợp với Ngộ Sắc, dùng ánh mắt sắc nhọn giục gia nô nhanh đưa nàng đi.
Hắn muốn chứng minh rằng mình rất ân cần, dù có phá sản cũng không để người đẹp phải mất ngủ.
“Ơ, muội, muội…” Nàng vốn không buồn ngủ.
“Nàng còn nói linh tinh, bần tăng chỉ còn cách khăn gói trả nàng về để sám hối.”
“Ngài…” Đồ hòa thượng đáng ghét, định uy hiếp nàng sao?
“À phải, ngủ xong dậy giặt cho ta áo cà sa.”
“Sao ta lại phải giặt?…” Nàng đến đây để lừa tiền chứ không phải để làm việc vặt.
“Lấy áo cà sa của ta để gói lương khô, chẳng nhẽ không chịu đền bù sao?”
“Ngài nói là tha thứ cho ta rồi cơ mà.”
Ừm? Y đã từng nói vậy ư? Y tốt như vậy cơ à? Ngộ Sắc ngẫm nghĩ một lát, mà nếu y đã từng nói vậy thì nay đổi ý không được sao? Có thời giờ lén đưa mắt cho người khác thì thà đi giặt áo cà sa cho y còn hơn. Nghĩ vậy, y cố gượng mặt cười, thì thầm bên tai nàng, hỏi: “Lời của ta nàng cũng tin?”
Hỏi rõ nguyên nhân được biết cạnh bàn tiếp tân có thêm một chiêu bài sống.
Sáng sớm, khi tiệm vừa mở cửa, chiêu bài sống dẫn một cô nương trẻ mặc áo bông sặc sỡ, cả hai gặm bánh bao, xuất hiện trước cửa tiệm.
Lúc đó, y đang lim dim mắt, nghiêng người, dựa vào bàn lễ tân, thỉnh thoảng uể oải ngáp vài cái. Chiếc áo bào ống tay rộng màu xanh lam được làm từ chính tiệm này, đường viền ngọc vạt áo làm rất cẩn thận, độc đáo, chiếc đai eo to bản nền trắng vân chữ phúc làm lộ rõ cái eo nhỏ của y, ngoài chiếc áo bào là chiếc áo khoác mỏng như cánh ve, đai thắt nút lỏng, cả kiểu để hơi phanh ngực cũng tinh tế như chỉ dành riêng cho bộ đồ này.
Y nói, y tên là Vật cát tường.
Một lát sau, cô nương đi cùng Vật cát tường cởi bỏ bộ đồ vải bông cổ quái, thay vào đó là một bộ áo màu đỏ, nhún nhảy xuất hiện trước mắt y.
“Bộ này màu không hợp với nàng, đổi bộ khác.” Y rướn mày, bình luận.
Vậy là các màn kịch cách nhau vài phút cứ diễn đi diễn lại.
“Màu tím trầm quá, đổi!”
“Kiểu này ai thiết kế vậy, xấu quá, đổi tiếp!”
“Kiểu này nhu mì quá, nàng không hợp!”
“Trông ngây thơ quá, nàng mặc trông phản cảm.”
…
Cuối cùng, thấy cô nương kia toát cả mồ hôi, sắp nản lòng, chủ tiệm mới nói: “Vật cát tường, hay để cô nương đây thử bộ đồ này, đây là báu vật của tiệm chúng tôi đấy.”
Nói rồi, chủ tiệm cho người mang đồ đến, đắc ý giới thiệu bảo bối của mình.
Theo giọng điệu đều đều của chủ tiệm, hai người quay nhìn về phía bộ đồ, trước mắt họ là một bộ màu trắng tinh tế, phần ống tay đệm bông màu hồng bạc thanh thoát, nổi bật nhất là đường vân hoa mẫu đơn trên bộ xiêm y.
“Bộ xiêm y này đi theo đôi kiểu tình nhân, hãy xem những đường vân hoa mẫu đơn này, chúng được làm thủ công. Hai người biết Triệu gia trang nổi tiếng chứ? Mấy hôm trước nhị thiếu gia của nhà đó mua hai bộ, một bộ là để mình mặc, một bộ khác là để phu nhân nhà họ mặc. Cô nương có cần thử không? Chắc chắn là mặc đẹp hơn nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang.
“…” Cô nương không nói gì. Liệu cô có thể nói thẳng mình chính là nhị thiếu phu nhân không? Nhưng cô chưa từng nhận được bộ xiêm y nào từ tướng công! Nhưng lại nhìn thấy Hiểu Nhàn muội muội mặc bộ cùng kiểu đi bên cạnh Vĩnh An.
Nhưng cũng chả trách được chàng, chắc là nương tử của chàng xấu lắm, muội đồng tình với chàng, chắc phải chịu đựng khốn khổ lắm? Bỗng nàng nhớ lại lời Hiểu Nhàn muội muội từng nói, răng nghiến chặt lại, tính cách không chịu khuất phục nổi lên, khiến cho hai mắt nàng trợn trừng đáng sợ, “Cho ta thử!”
“Không được!”, một giọng nói lanh lảnh, mạnh mẽ nhưng cũng rất mềm mại bỗng phát ra từ ngoài cửa, “Tên chủ tiệm khốn khiếp! Ngươi dám lừa ta, ngươi có biết tội lừa gạt bộ khoái là tội gì không? Rõ ràng nói rằng bộ này sẽ không bán ra ngoài nữa, ta ghét nhất là đụng hàng với người khác!”
“Bộ khoái họ Quản, tôi đã chỉnh sửa cho khác rồi, cô nương xem chỗ túi này không giống với bộ cô nương đang mặc, còn chỗ này…”
Những lời biện minh của chủ tiệm, Hình Hoan không buồn để tâm, nàng kinh ngạc sững sờ nhìn Hiểu Nhàn muội muội bỗng chốc xuất hiện trước mắt mình. Tình cờ quá, đúng là ở đời người ta không chỗ nào là không thể tương phùng. Vấn đề là, sao nữ bộ khoái kia sau khi cướp tướng công của nàng xong lại có quyền cấm không cho nàng mặc bộ xiêm y giống cô ta? Thế gian này còn có công lý nữa không? Bộ khoái thì có gì to tát chứ? Ăn lộc triều đình là có thể hiên ngang phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác ư?
“Ồ! Tên hòa thượng giả, ta biết ngay là nơi nào có nhiều con gái là nơi đó có ngươi mà!” Sau khi ánh mắt tóm gọn được Ngộ Sắc đang nhàn rỗi đứng cạnh đó, Quản Hiểu Nhàn lập tức sôi sục lên. Đưa mắt nhìn nghiêng, cuối cùng nàng nhìn Hình Hoan “Á! Ngươi lại lừa con gái! Cô nương, có phải y nói với cô rằng cô rất giống vị hôn thê đã mất của y? Cô nương đừng tin! Y nhìn thấy cô nương nào cũng nói vậy, đừng nghĩ rằng cô nương đặc biệt gì trong mắt y.”
“Cô nương, váy của cô nương bị rách tà rồi.” Trong khi Hiểu Nhàn khẳng khái khuyên nhủ, Ngộ Sắc hừ một tiếng lộ vẻ mất khiên nhẫn, nhìn một lượt từ trên xuống rồi tỏ vẻ quan tâm nhắc nhở.
Câu nói này khiến Hiểu Nhàn phải chú ý. Nàng lập tức quay lại, giống như một con mèo cố cắn lấy đuôi của chính mình, để xem váy của mình bị rách tới mức nào.
Ở bên cạnh, Hình Hoan đơ người ra, họ đã từng gặp nhau nhưng Hiểu Nhàn không nhận ra nàng. Chỉ thay bộ xiêm y khác, trông nàng có khác gì mấy đâu? Hay là vị nữ bộ khoái này chưa từng đưa mắt xem nàng trông như thế nào.
“Tên hòa thượng giả, ngươi lại lừa ta!”
“Tại cô nương ngốc quá. Đừng nói chuyện với Hoan Hoan muội muội, ta không mong cô ấy cũng trở nên ngốc nghếch như cô nương.” Nói rồi y đưa tay kéo Hình Hoan sang bên mình, lời nói chứa đầy ý bảo vệ.
Y gọi “Hoan Hoan muội muội” một cách vô cùng tự nhiên, dù biết rõ trình độ nói phét của y, nhưng con tim của Hình Hoan cũng không tránh khỏi đập rộn ràng. Từ trước tới nay chưa có ai đứng ra bảo vệ nàng như thế. Ngay cả chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt người khác không để ý đến cũng khiến nàng cảm động.
Nhưng dưới con mắt của nữ bộ khoái Quản Hiểu Nhàn, đó chỉ là thủ đoạn lừa con gái của Ngộ Sắc. Hiểu Nhàn ra oai của một chị cả muốn giải cứu Hình Hoan “Hoan Hoan muội muội, đi với ta, đừng sợ, chị Hiểu Nhàn sẽ bảo vệ em, tên hòa thượng giả, hôm nay ta chắc chắn phải bắt người về giải quan!”
“Hiểu Nhàn tỉ tỉ, tỉ hiều lầm rồi.” Hình Hoan lấy lại tinh thần, thoát khỏi thế bị động. Thật là trò đùa, tại sao nàng lại phải nghe theo chỉ thị của tình địch? Nếu cô ta đã không nhận ra nàng thì nàng làm gì cũng được. “Tiểu muội chính là vị hôn thê đã qua đời mà Ngộ Sắc nhắc tới. Ban đầu chàng tưởng tiểu muội đã ngã xuống vực mất mạng rồi, mọi hy vọng tan thành mây khói nên mới đi tu. Sau khi trị thương xong, tiểu muội vượt sông núi cuối cùng cũng tìm lại được chàng. Hiểu Nhàn tỉ tỉ, chắc là bộ khoái không đến nỗi cấm được duyên hồng trần chứ? Tỉ tỉ đừng bắt chàng đi gặp quan, bọn muội… bọn muội khó khăn lắm mới gặp được nhau, tiểu muội còn rất nhiều điều chưa kịp thổ lộ cùng chàng, tỉ tỉ đừng tàn nhẫn chia lìa đôi lứa như thế…”
“Tiểu muội, tiểu muội đừng khóc. Được, được, hôm nay ta không bắt y. Nhưng tiểu muội không được thử bộ xiêm y kia, ta ghét nhất là đụng hàng với người khác, đặc biệt lại là người con gái của hòa thượng.” Con gái thường dễ mềm lòng, lời nói tha thiết cùng ánh mắt ngấn lệ của Hình Hoan đã khiến Hiểu Nhàn động lòng trắc ẩn. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng chịu phá vỡ nguyên tắc không đụng hàng của mình.
“Ồ, Hiểu Nhàn tỉ tỉ yên tâm, bộ xiêm y đó xấu quá, Ngộ Sắc nói chỉ có đứa mù mới thích, tiểu muội không mặc đâu.”
“Nhưng vừa nãy muội nói muốn thử mà…”
“Muội chỉ muốn trêu tức y mà thôi.” Nói rồi, đôi mắt ngấn lệ của nàng chợt ráo hoảnh. Ngẩng mặt lên nàng dành cho Ngộ Sắc một nụ cười tươi rói, “Chàng muốn thiếp mặc bộ đồ nào? Chàng chọn đi, thiếp không chọc giận chàng nữa, thiếp nghe theo ý chàng hết.”
Y nhắm mắt, trong giây lát ấy, nụ cười của nàng khiến y bị mê hoặc.
Đây không phải là lần đầu tiên y thấy nàng nói dối, nhưng y vẫn không khỏi hoảng hốt, trái tim vẫn bị những lời ngọt ngào của nàng làm cho run rẩy. Cuối cùng, nàng cũng liều lĩnh nũng nịu trong lòng y.
“Cái màu xanh kia, hợp với áo cà sa của ta.” Nàng thích diễn thì ta sẽ phối hợp. Nghĩ rồi, y thay đổi ngay sắc mặt, mỉm cười tinh quái, ánh mắt khóa chặt nơi nàng. Bỗng, y cắn nhẹ vành tai nàng, thì thầm: “Đừng tưởng hòa thượng không phải đàn ông.”
Y đang không cam chịu, không cam chịu để nàng làm cho loạn trí.
Giữa nam và nữ khi trêu nghẹo nhau thường có những động tác nhỏ, nhưng đó lại là những hương vị nồng nàn Hình Hoan chưa từng trải qua, một làn hơi nóng lan tỏa từ vành tai, làm hai má ửng đỏ. Nàng cảm thấy cổ họng khô rát, dù cố nuốt nước bọt mấy lần vẫn không bớt; Nàng cảm thấy như tim mình đang chìm xuống, cảm giác giống như lần đầu tiên gặp y, bị kéo mạnh nhảy xuống từ lầu bốn, dù đã ôm chặt lấy ngực, nhưng cảm giác trái tim đập loạn nhịp vẫn không hề tiêu tan.
“Nàng thử bộ đó đi, đi mà. Chẳng phải nàng còn nhiều điều cần nói với ta sao? Đừng làm phiền nhã ý đi bắt người báo quan khắp nơi của Hiểu Nhàn tỉ tỉ.” Thấy nàng thần người ra, y véo nhẹ eo nàng để nàng tỉnh lại.
Y nói như không có chuyện gì, nụ cười vẫn như xưa, khiến Hình Hoan phấn chấn, quên đi cảm giác hỗn loạn không an phận. Chỉ là diễn kịch thôi mà, mọi người đều đang diễn kịch. Đúng, cứ như vậy, không cần coi nó là thật. Nàng nghĩ rằng cái cớ ấy đủ để thuyết phục chính mình, nhưng kết quả là, khi chủ tiệm mang chiếc áo xanh ra, nàng chạy nhanh như muốn lẩn trốn.
Thậm chí, đến khi đã ra khỏi cửa tiệm, nghe rõ bên tai chủ tiệm gọi với lại “Vật cát tường, thường xuyên tới nhé.” Nàng vẫn hồn bay phách lạc.
Khi Vật cát tường rời khỏi cửa tiệm “Tấn tài tấn lộc”, trong phủ của Nhậm Vạn Ngân xuất hiện thêm hai người.
Nhậm công tử đang bàn đại sự tại phòng khác, nghe nô gia báo, không nói thêm lời nào vội giải tán hội nghị, gọi người chuẩn bị trà ngon, đồ điểm tâm tốt, còn mình chạy ngay về phòng thay bộ đồ mới chuẩn bị tinh thần tiếp khách.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, trên đường quay trở lại phòng khách vẫn không ngớt hỏi nô gia “Thế nào, thế nào, trông lão gia có đẹp trai không?”
“Đẹp trai…”
“Có cảm giác như trẻ đi mười tuổi không?”
“… Lão gia, ngài mà trẻ đi mười tuổi thì chỉ còn có mười một tuổi thôi, ngày chắc chắn muốn có cảm giác này chứ?”
“Ừ cũng phải, vậy có cảm giác cuốn hút của đấng nam nhi trưởng thành, điềm đạm không?”
“Ngày bảo có là có ạ.”
“Ngoan, ngoan lắm. Tăng tiền công cho ngươi!” Nhậm công tử vừa đi vừa lôi chiếc gương đồng nhỏ ra, nghiêng đầu sang trái sang phải ngắm vuốt, càng nhìn càng thấy mình trưởng thành, điềm đạm.
Trong như vậy có điểm gần giống Ngộ Sắc đại sư, không biết Hình Hoan có thích không?
Nghĩ đến Hình Hoan có tạo hình thay đổi muôn màu, hắn lại nở nụ cười ngọt ngào. Từ nhỏ hắn luôn muốn mình trở thành một tên gian thương ai nhìn cũng phải sợ, với một gian thương thì không việc gì không dám làm, cướp bóc cả nam lẫn nữ, ham hố mỹ sắc là những điều cần thiết! Bởi vậy, nghĩ lại dáng người hoàn hảo của Hình Hoan, hắn thấy mỹ sắc ấy nhất định phải ham hố thì mới phải với lương tâm.
“Nhưng thưa thiếu gia, tình cảm của thứ gọi là tình yêu sét đánh không đáng tin đâu, sau khi Hình Hoan đi rồi, ngài cũng đâu có nhớ nàng. Ngài chắc chắn là mình thích nàng, muốn nàng làm phu nhân tương lai của mình chứ?”
“Thế thì đã sao, từ giờ trở đi lão gia ta bắt đầu nhớ nàng không được sao?”
“Nhưng…”
“Thôi đi, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!” Phòng khách đã ở ngay trước mắt, hắn cất gương đi, chỉnh lại quần áo, miệng nhoẻn cười, nụ cười đã tập luyện không biết bao nhiêu lần. Một tay cầm vạt áo hất cao, chân bước qua bục cửa tiến vào. Nghe bọn a hoàn trong phủ kháo nhau, nam giới khi làm động tác này trông rất phong độ.
“Ối ối ối…”
Vị nam nhi phong độ bỗng kêu thảm, cứng đơ người đứng ở trước cửa. Gia nô theo sau vội chạy lên trước hỏi: “Lão gia, ngài làm sao thế?”
“Chân, chân bị chuột rút. Hình Hoan, mau đến dìu ta.” Nhậm Vạn Ngân đẩy mạnh tên nô gia ra, với tay về phía Hình Hoan đang ngồi ung dung thưởng thức trà, ánh mắt như cầu cứu.
“Ồ…” Hình Hoan đáp lại, vừa đặt tách trà xuống, nàng đang định tiến đến thể hiện sự đồng cảm.
Ngộ Sắc đại sư đã vội cướp công nàng, chạy đến cửa, vừa cười vừa đưa tay ra, dìu Nhậm Vạn Ngân đi vào, phục vụ chu đáo đến nỗi, vừa dìu hắn ngồi vào ghế một bên vừa không ngừng an ủi, “Không sao, Nhậm công tử, có bần tăng ở đây rồi, bần tăng trị bệnh chệch khớp rất giỏi, có cần giúp ngài xem qua không?”
“Không cần, không cần, đã khỏi rồi.” Có đấng nam nhi nào lại muốn cùng một hòa thượng đùa giỡn với cái chân của mình? Để chứng minh mình nói đúng, y lắc lắc chân, đứng lên đi vài bước.
Chỉ có điều bất giác thế nào mà lại đi về phía Hình Hoan, rồi ngồi ngay xuống.
Đưa mắt nhìn Hình Hoan xong, hắn lại càng khẳng định suy đoán của mình, Hình Hoan quả là có tiềm lực vô hạn, càng nhìn càng đẹp hơn.
Nàng mặc chiếc áo màu xanh, vừa hay tôn làn da trắng nõn, bộ xiêm y rất đơn giản, che đến tận gót chân, trông hơi kín đáo, nhưng phần cổ thiết kế ôm, khoét sâu khiến những gồ xương xinh đẹp nơi cổ nàng được lộ ra, đường vân tối hình quả hải đường ở ngực là thứ trang sức duy nhất trên bộ xiêm y, bên ngoài còn khoác một chiếc áo ngắn đến lưng, ở ống tay buộc sợi lụa tua tua, trông rất mới mẻ.
Quả đúng là người đẹp vì lụa, trang điểm kỹ lưỡng, phấn đánh vừa đủ, những sợi tóc không chịu sự bó buộc của cái kẹp tóc màu bạc rủ xuống hai bên mai.
Hắn quá nhập tâm thưởng thức, càng lúc càng tiến lại gần. Hình Hoan nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu, từ từ lùi người về phía sau, sắp không còn đường để lui nữa.
Bỗng, Ngộ Sắc thản nhiên nói:
“Hoan Hoan muội muội, lại đây giúp bần tăng đấm lưng.”
“Ổ!” Nàng đứng phắt dậy, như gặp được Chúa cứu thế chạy ngay về phía Ngộ Sắc, không nề hà làm công việc của một a hoàn, chỉ cần tránh xa tên Nhậm Vạn Ngân cổ quái kia là được.
“Thí chủ, nghe nói thí chủ đang tìm kiếm bần tăng khắp nơi, không biết có chuyện gì gấp không?”
“Ồ, thưa đại sư, trong phủ tôi xảy ra đại sự.” Nhắc đến đây Nhậm Vạn Ngân nghiêm túc hẳn, kể lể chuyện riêng, “Mấy hôm trước, tôi cho chuyển đi một chuyến hàng, không ngờ lại có người bảo ăn vào bị đi ngoài, triều đình lệnh cho thu hồi. Thu hồi, đại sư, ngài có nghe thấy không? Ngày có biết thu hồi một chuyến hàng Nhậm Vạn Ngân tôi phải chịu tổn thất danh tiếng như thế nào không? Haizz, tổn thất danh tiếng là chuyện nhỏ, mấu chốt là tổn thất rất nhiều bạc.”
“Ố, khụ khụ…” Rõ ràng là không ngờ lại nghe thấy những điều trên nên đang ung dung thưởng thức trà, Ngộ Sắc bị ho sặc sụa. Y cố ý nắm lấy tay Hình Hoan, ra hiệu cho nàng giúp vuốt xuôi cho mình.
Hình Hoan ngoan ngoãn phối hợp, vuốt nhẹ sống lưng y, tỏ ý quan tâm như thật xem y có bị ho sặc quá mà chết không. Đại sư siêu lừa bịp lại chết vì một tách trà, nghe khó mà tin được.
“Đại sư, ngài sao thế?”
“Không sao…” Chỉ thấy trời đang phù hộ cho ta mà thôi. Sau khi hơi thở xuôi dần, Ngộ Sắc vẫn chưa để Hình Hoan ngừng tay, ngược lại được vuốt nhẹ như vậy cảm thấy thật thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Nhậm Vạn Ngân như dính chặt lấy Hình Hoan, y bỗng cảm thấy sự xuất hiện của người phụ nữ này thật vướng mắt.
Y nhún nhún vai, đẩy đôi tay mềm như bông của nàng ra, cau mày nhìn nàng. Vừa hay bắt gặp nàng đang nhìn Vạn Ngân miệng nhoẻn cười.
Ánh mắt Ngộ Sắc nhìn qua nhìn lại giữa hai người một lúc, bỗng y cảm thấy mình như người thừa trong cuộc đưa mắt trao tình này, “Nhìn cái gì mà nhìn, anh ta có đẹp trai bằng ta không?”
“Điều này…” Nàng còn chưa kịp để ý diện mạo của Nhậm Vạn Ngân, bỗng bị hỏi như vậy, nàng hơi chú ý ngắm lại một lượt, ồ… nói thật là cũng sàn sàn như nhau.
“Hoan Hoan muội muội, chẳng phải cả đêm nàng không ngủ sao? Đi ngủ trước đi, bần tăng và thí chủ đây còn có việc phải bàn.”
Đồ đàn bà thế đấy! Y mới chỉ tiện thể hỏi một câu mà đã ấp úng thế kia? Sao không biết nhắm mắt mà nói điêu vài câu cho y mát lòng?
“Ta…” Đúng là nàng đã không ngủ cả đêm, nhưng với thân phận là người hợp tác chia năm mươi năm mươi, nàng có quyền biết nội dung y và Nhậm Vạn Ngân nói gì với nhau. Định dụ cho nàng đi chỗ khác rồi nói chuyện riêng với nhau sao? Hứ, không dễ thế đâu.
“Á! Nàng thức cả đêm sao? Người đâu! Mau đưa Hình Hoan đi nghỉ.” Không ngờ, sau khi nghe câu đó, Nhậm Vạn Ngân sốt sắng phối hợp với Ngộ Sắc, dùng ánh mắt sắc nhọn giục gia nô nhanh đưa nàng đi.
Hắn muốn chứng minh rằng mình rất ân cần, dù có phá sản cũng không để người đẹp phải mất ngủ.
“Ơ, muội, muội…” Nàng vốn không buồn ngủ.
“Nàng còn nói linh tinh, bần tăng chỉ còn cách khăn gói trả nàng về để sám hối.”
“Ngài…” Đồ hòa thượng đáng ghét, định uy hiếp nàng sao?
“À phải, ngủ xong dậy giặt cho ta áo cà sa.”
“Sao ta lại phải giặt?…” Nàng đến đây để lừa tiền chứ không phải để làm việc vặt.
“Lấy áo cà sa của ta để gói lương khô, chẳng nhẽ không chịu đền bù sao?”
“Ngài nói là tha thứ cho ta rồi cơ mà.”
Ừm? Y đã từng nói vậy ư? Y tốt như vậy cơ à? Ngộ Sắc ngẫm nghĩ một lát, mà nếu y đã từng nói vậy thì nay đổi ý không được sao? Có thời giờ lén đưa mắt cho người khác thì thà đi giặt áo cà sa cho y còn hơn. Nghĩ vậy, y cố gượng mặt cười, thì thầm bên tai nàng, hỏi: “Lời của ta nàng cũng tin?”
Danh sách chương