Hai mẹ con nửa năm không gặp nhau ngồi nói chuyện trong phòng, người hầu biết ý lui ra ngoài không làm phiền họ.

Nhưng, điều đó không có nghĩa hai mẹ con họ sẽ nói chuyện ấm áp, hòa nhã.

“Đứa con gái đó là ai?” Giọng điệu khô không khốc bay ra từ đôi môi đỏ tinh tế của Hình phu nhân, nó giống như một câu chất vấn lạnh như băng.

“Cô ta, một nữ độ khoái, đến kinh thành con cũng mới biết. Song… nghe nói Triệu Vĩnh An đã quen cô ta từ hai năm trước, và vẫn luôn… vẫn luôn thích cô ta.” Hình Hoan càng nói càng nói nhỏ, miệng lắp bắp, đôi tay không biết để chỗ nào.

“Triệu Vĩnh An? Xem ra lần này con bực tức lắm, vì thế nên mới định bỏ đi?” Tinh tế nhận ra cách xưng hô không giống mọi khi của con gái, Hình phu nhân cười lạnh lùng.

“Vâng”. Hình Hoan cúi đầu trả lời, sau đó vội bổ sung thêm, “Mẫu thân, những đạo lý mẫu thân dạy, con đều hiểu, nhưng nữ nhi mệt mỏi quá…”

Câu nói ấy như một lời than từ một cô gái vốn vô lo vô nghĩ. Hình phu nhân sầm mặt, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thở dài, bất lực nhắm mắt lại, ngả người dựa vào thành ghế, “Hình Hoan à, con thấy từ nhỏ đến lớn khổ nhất là lúc nào?”

“Là lúc vì chữa bệnh cho con, mẫu thân phải bán hết bạc vàng, chúng ta phải đi ăn xin để sống.” Hình Hoan nói rất thảnh thơi, trong câu nói không thấy có chút khổ sở. Thậm chí nàng không còn nhớ rõ lúc đó nàng bao nhiêu tuổi, nhưng nàng mãi mãi không bao giờ quên cái rét mướt của mùa đông năm đó, tuyết ngập đến đầu gối, để nàng không bị phát bệnh vì lạnh, mẫu thân đã phải quỳ trước cửa từng nhà một để xin than sưởi ấm.

“Đúng vậy không? Nhưng ngay cả lúc đó mẹ cũng chưa từng thấy con kêu ca mệt mỏi gì.” Nói rồi, bà kéo Hình Hoan lại, lấy tay vén vén mấy sợi tóc hơi lòa xòa của nàng, “Chắc con biết tại sao mẹ phải vượt nghìn dặm xa xôi để đến kinh thành chứ?”

“Vâng.” Không cần nói nàng cũng biết, chắc chắn là để khuyên nàng từ bỏ tính ngang bướng, mà ở lại.

“Có những lời mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, đây là lần cuối cùng, con hãy tự quyết định. Mẹ hi vọng con ở lại, vì bao năm qua, nếu không có lão phu nhân con đã chết từ lâu rồi. Chút ân tình trao đổi cho nhau, lão phu nhân yêu quý con như vậy, luôn muốn con sinh con nối dõi cho nhà họ Triệu. Nhưng mẫu thân chỉ có mình con, mẫu thân muốn con sống vui vẻ, nếu những ngày sống ở đây quả thực không được như ý, mẫu thân sẽ đưa con đi.”

“Vậy lão phu nhân…”

“Không phải lo, chúng ta về nhà, tiếp tục chăn dê, không cần quan tâm đến người khác. Những ngày tháng sau này, mẫu thân sẽ ở bên con, để con… vui vẻ hơn.”

Hình Hoan cảm nhận rõ mẫu thân đang nghẹn ngào, tiếng nghẹn ngào ấy đã nuốt mất vài từ, ý mẫu thân muốn nói là để nàng ra đi được vui vẻ? Do dự một lát sau, nàng gật mạnh đầu, gật liên tục, dường như nhìn thấy cánh đồng cỏ rộng lớn bất tận, đàn dê mềm mại đang kêu be be…

Nghe như mọi thứ đều vô cùng viên mãn, nhưng nàng mơ hồ nhận thấy có gì tiếc nuối, trái tim như bị trống rỗng một mảng lớn. Thứ mất đi là gì? Hình Hoan không hiểu.

“Thôi, đi ra ngoài cho thoải mái, vài hôm nữa chúng ta sẽ khởi hành.”

“Vâng, mẫu thân, đi đường dài như vậy, mẫu thân hãy nghỉ trước đi, tối con nấu cơm cho mọi người ăn.” Nàng cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng tràn ngập dư vị đắng chát.

Thoải mái, nàng cũng muốn thoải mái, đến đây bao lâu rồi, nàng chưa đi thăm thú kinh thành, nhưng… một mình thì càng đi chơi càng buồn. Nghĩ lại, mới cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, ngay cả một người bạn để đi chơi cùng cũng không có.

Ánh mặt trời vàng vọt, những bàn ghế đen bóng sát cửa sổ của quán trà bị nắng chiếu nóng bỏng, thành ra ít ai muốn ngồi đó.

Tuy ít người ngó ngàng đến, nhưng vẫn có vài nhân sĩ khác người lại cứ muốn chọn chỗ ngồi đòi hỏi sự nhẫn nại đó, ví dụ như Triệu Tịnh An.

Y tựa đầu vào thành cửa sổ, ánh mắt mơ màng, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ y có dấu hiệu của bệnh ngớ ngẩn, chỉ có điều y có vẻ rất thích tận hưởng trạng thái đó, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu hơn.

Lần trước chặn được nàng cũng chính tại vị trí này, ngay cả quầy bán chuối ở cửa vẫn không hề thay đổi. Những nải chuối vàng ruộm, giống như cái miệng nhếch lên cười của nàng.

Nhớ lại lúc đó, y ngốc nghếch đến nỗi muốn giúp nàng lấy lại lòng của tướng công.

Tịnh An không thể hiểu nổi, thiên hạ rộng lớn như vậy, tại sao đến kinh thành vào đúng thời gian này.

Tại sao hôm đó lại ham vui đến Quần Anh lầu? Tại sao hôm đó lại vô duyên vô cớ lo chuyện đâu đâu, chặn nàng lại?

Nói tóm lại, chỉ có một câu – tại sao lại là nàng?

“A di đà Phật, thí chủ, nghịch duyên.”

Giọng than nặng trình trịch phát ra từ phía đối diện, mắt y liếc ngang, khó chịu trả lời, “Ông làm ơn im miệng đi.”

“Thí chủ à, lão nạp sớm đã biết thí chủ tính tình phóng khoáng, trời ạ… không ngờ sau khi xuất gia, tính ấy lại thêm xấu. Hóa ra người con gái khiến ngươi bỏ qua tất cả để hoàn tục lại là em dâu của mình. Ngươi thử nghĩ xem, nếu sư phụ biết rằng bây giờ ngươi sống không bằng chết, trong lòng có vui hơn không?”

“Lão trọc, câm miệng, xin cám ơn.” Đủ rồi đấy, y không muốn tiếp nhận hiện thực này, tên hòa thường chết tiệt này nếu còn chút thiện tâm của người xuất gia, thì không nên nhắc đi nhắc lại với chàng chuyện đó nữa.

“Câm miệng cũng được, nhưng lão nạp muốn hỏi, thí chủ mời lão nạp ra đây có phải muốn diễn cảnh tương tư không?”

“Ngươi không cần giải thích tại sao ngươi lại có móc nối với mẫu thân ta sao? Với vai trò là lão trọc khuyên ta cắt đứt sợ tơ tình, ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với bao nhiêu hương khách đã quyên góp tiền hương hỏa bao năm nay sao?”

“Thí chủ không biết đó thôi, là vì lão nạp nhớ thí chủ.”

“Ừm. Là nhớ mẫu thân ta chứ?” Y nhếch mép, trả lời thẳng thừng không chút kiêng nể.

Nghĩ lại, giờ thì cuối cùng y đã hiểu tại sao sư huynh cứ nhất quyết dẫn theo mười bảy đồng nhân hộ tống y hoàn tục.

“Hỗn xược! Dù thế nào lão nạp cũng là sư huynh của ngươi, sao ngươi có thể vu oan cho lão nạp…”. Lão chu miệng lại, tỏ vẻ ngại, hai tay ôm má Tịnh An đầy vẻ làm nũng, giọng điệu chuyển đổi, “Sư đệ, ngươi xem nếu ngươi không tha cho em dâu của chính mình, thi lão nạp cũng có thể làm cái đề xuất hoàn tục, sau đó tiếp tục theo đuổi mẫu thân của ngươi? Dù sao phụ thân ngươi cũng đã đoản mệnh, không chừng, trời phật thương xót cho lão nạp, cho lão nạp cơ hội,… sư đệ, ngươi trả lời đi? Lão nạp cứ nói một mình thế này mệt lắm…”. Lão hòa thượng khích tướng.

Ở đây không có người ngoài, lão hòa thượng mới có cơ hội tạm gác vỏ bọc đại sư sang một bên, giãi bày nỗi nuối tiếc bao năm nay của mình. Nhưng sư đệ của lão không hề nể mặt, chỉ biết chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ mơ hồ, lại còn bật lên một câu không hòa nhã chút nào, “Này, cho ta một xuyên chuối, loại chín nẫu thân đen vỏ ấy.”

“Sư đệ, đừng nghĩ không có đồng nhân ở đây lão nạp không có cách trị ngươi…”

“Không giấu gì ngươi, ta tuyệt đối không để mẫu thân chấp nhận một lão trọc đã rủa phụ thân ta đoản mệnh.” Tịnh An đưa tay lấy chuối từ tiểu nhị qua cửa sổ, rạng ngời nụ cười thây thơ vô hại, bỗng y đứng dậy, “Nhớ trả tiền, ta đang bận, nói chuyện sau.”

“Triệu Tịnh An! Rốt cuộc ngươi ra đời như thế nào vậy? Ta thấy mẹ ngươi không phải loại người như thế? Là kẻ tiểu nhân bội tín bội nghĩa, lấy oán báo ân! Nếu năm xưa lão nạp không thương tình ngươi, cầu xin sư phụ phá lệ thu nạp ngươi, thì không biết ngươi đã sớm bị ức hiếp thành ra thế nào rồi. Chuyện đã đến nước này, ngươi không giúp lão nạp thì thôi, lại còn bắt lão nạp trả tiền thay cho ngươi nữa…”

Ban ơn đòi báo đáp, không hợp với mô phạm đại sư. Nhưng mô phạm lúc này, đều là phù du.

Bất lực, đại sư kêu gào, mắng chửi, không buồn chú ý đến hình tượng của mình, nhưng Tịnh An vẫn không ngừng bước. Y coi như chẳng nghe thấy gì, tay cầm nải chuối tung tăng lướt nhanh trên phố như biểu diễn lướt song. Thoắt cái, y đã đến cửa hiệu thuốc phía đối diện.

Dưới tấm biển đen ghi chữ “Thuốc”, Hình Hoan đang đứng đơ người, hai tay đút trong túi áo, sắc mặt hơi trắng bệch. Bây giờ là lúc tiệm thuốc đông khách nhất, sự trầm mặc của nàng không hợp với khung cảnh xung quanh. Nàng nghiêng người ngó nhìn hai cô nương tầm tuổi bằng nhau đang tay trong tay đứng trước quầy phấn sáp.

“Muội bôi màu này có được không? Có đỏ quá không?”

“Đỏ như đít khỉ vậy, thử cái này xem, nghe nói, Vương công tử thích kiểu con gái nhã nhặn, màu này nhạt.”

Đoạn đối thoại nhẹ nhàng của hai cô nương đã kết thúc, kèm theo đó là nụ cười điệu đà e lệ.

Ánh mắt Hình Hoan ngưỡng mộ không chút giấu giếm. Thật là tốt, thế mới là việc các cô gái đang độ xuân xanh nên làm, cùng chị em thât thiết dắt nhau đi dạo phố, chia sẻ cho nhau những bí mật nho nhỏ không thể giấu được trong lòng, nỗi khổ tâm lớn nhất có lẽ là “Mình yêu chàng ấy nhưng chàng ấy không yêu mình.”

“Trời ơi! Sao ngươi lại cướp thứ của người khác thế? Rõ ràng là bạn tôi đã thích nó trước mà!”

“Đúng thế, rõ ràng là ta đã thích nó trước, đàn ông các ngươi mua phấn làm gì? Đừng nghĩ ngươi trông tuấn tú mà thích làm gì thì làm.”

Tiếng tranh cãi trước quầy phá vỡ không khi hòa nhã.

Hình Hoan lúc này mới hoàn hồn, nhận ra mình đã đứng ngẩn người ra lúc lâu. Đang định bước đi thì đằng sau cất lên giọng nói quen thuộc.

“Nương tử của ta thích nó trước.”

Triệu Vĩnh An?

Nàng nghe như sấm ở bên tai, dừng bước, ngước mắt nhìn sang. Đúng vậy, đúng là Triệu Vĩnh An, tuy giọng nói không sỗ sang như mọi khi nhưng sự ngang bướng vẫn còn.

“Lừa gì chứ, trước quầy chỉ có hai chúng ta, làm gì có nương tử của ngươi… a, hay là ngươi muốn trêu nghẹo? Tuy cách thức hơi chợt nhả, nhưng… ồ, ta có thể miễn cưỡng xem xét…”

“Muội xem xét cái gì, chẳng phải muội đã có Vương công tử rồi sao? Đến lượt ta xem xét…”

“Ồn quá! Cho qua!” Chàng bực dọc đẩy hai cô nương trước quầy ra, ánh mắt bám chặt lấy Hình Hoan ở phía trước. Hóa ra thói quen là một điều đáng sợ, chàng đã quen giọng nói của nàng, giọng nói mềm mại, thậm chí vui tai, khi dịu dàng, lúc giận dỗi, ngay cả khi lạnh lùng đều khiến chàng cảm thấy an tâm.

Chàng tiến đến trước mặt nàng, ngượng ngùng quay mặt sang một bên hắng giọng, cố nhét hộp son vừa cướp được vào tay nàng. Hộp son có tạo hình tinh tế cầm trong tay có cảm giác rất đặc biệt. Hình Hoan cúi nhìn, nhớ lại lời chàng vừa nói, cổ họng nghẹn đắng.

Chàng nói, Nương tử của ta thích nó trước.

Sau đó, chàng tặng hộp son đó cho nàng… cuối cùng chàng đã chịu gọi nàng là “nương tử” trước mặt mọi người.

“Tặng cho thiếp?” Sau khi sững người hồi lâu, Hình Hoan cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này. Nàng nhìn xung quanh, xác nhận không có “chị cả giang hồ” vốn đâu đâu cũng có mặt, nhưng cũng không loại trừ khả năng chợt chàng nói thêm câu, “Đừng hiểu lầm, Hiểu Nhàn muội muội đang đi vệ sinh, nàng cầm tạm trước cho ta.”

“Vớ vẩn! Chả phải nàng muốn có nó sao?”

“Ơ… thiếp có cần son đâu.” Nàng có nói muốn có son bao giờ đâu, chàng có nhớ nhầm người không?

“Nàng không cần tại sao cứ nhìn nó lâu thế làm gì? Ta ngồi trong hàng thuốc bao lâu thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào hộp son. Tưởng ta thằng ngốc sao? Không phải chỉ có huynh ta hiểu nàng!”

Chàng phân tích rất có lý, nhưng lại khiến Hình Hoan không biết nên cười hay nên khóc. Nàng không hề để ý ánh mắt mình đặt vào đâu, chỉ thấy ngưỡng mộ nụ cười của hai cô nương kia. Nàng muốn nói với Triệu Vĩnh An, muốn hiểu một con người không phải chỉ cần dùng mắt, cũng không phải đơn thuần dùng não phân tích là được, mà cần dùng cả trái tim.

Cũng như nàng đã dùng tâm ở bên cạnh chàng hai năm, nhớ rõ tất cả những sở thích của chàng, duy chỉ có điều không muốn nhớ loại con gái chàng thích là gì. Nàng sợ mình bắt chước không giống, lại chỉ khiến chàng ghét thêm; lại sợ mình bắt chước giống quá, cả đời sống trong cái bóng của người khác.

“Chàng đến quầy thuốc làm gì vậy? Mẫu thân có việc gì sao?” Nghĩ rồi, nàng nhìn thấy quầy hàng đằng sau rồi lo lắng hỏi.

“Mẫu thân không sao, chỉ có nàng có vấn đề, chẳng phải thần y nói vết thương của nàng cần phải điều trị cẩn thận sao.”

“Cảm ơn…” Hình Hoan phát hiện ra hóa ra mình cũng như những cô gái khác, dễ mềm lòng, dễ mê hoặc, chỉ cần người khác cho một chút ngọt ngào, nàng liền ngay lập tức cảm động. Sau khi mìm cười, cảm ơn xong nàng nói, “Không phải phiền phức thế đâu, đại thiếu gia đã dặn ngày nào thần y cũng mang thuốc đến.”

Nghe vậy, lửa bén lên mắt Vĩnh An, dùng từ không biết điều để nói về nàng quả không sai. Phiền phức? Nàng quả thật là một phiền phức, nhưng dựa vào đâu nàng nghĩ chàng không muốn gánh vác cái phiền phức ấy? Dựa dẫm vào Tịnh An là điều hiển nhiên, dựa dẫm vào chàng thì phải khách sáo như người ngoài sao? Vậy thì ai mới là tướng công của nàng?

Tâm trạng không hài lòng nhanh chóng bị lý trí của chàng xoa dịu. Không được nổi nóng, không được gầm lên, nếu không nàng sẽ càng ngày càng xa cách, rồi không chịu quay đầu lại nữa. Vậy là Vĩnh An hít thở thật sâu, bình bĩnh lại, hạ thấp giọng nói, “Thần y mất tích rồi.”

“Hả?” Sao lại kịch đến mức ấy, mới cách có một đêm thôi. Những lá cờ, những đồ đạc trong y quán tạm thời của y làm sao có thể chuyển đi nhanh thế, “Sao lại mất tích?”

“Điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?” Giang hồ rộng lớn như vậy, người nhiều như thế, ngày nào chẳng có người chết, ngày nào chẳng có việc gian dâm xảy ra, chàng cũng không phải kẻ “hóng hớt”, không có thời gian quản việc nhiều như thế, “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Tự dừng bàn tay bị nắm chặt, Hình Hoan không quen với sự thân mật ấy, định né tránh.

Đáng tiếc không kịp, lần này Vĩnh An nhờ kinh nghiệm từ lần trước nắm rất chặt, “Mẫu thân của nàng nói nàng muốn đi dạo phố cho thoải mái, ta không đi cùng nàng, nàng có biết đường không?”

“Ha ha, cũng đúng, chàng đưa thiếp đi? Vậy chúng ta đi đâu?” Thực ra nàng biết đường. Nàng không ngốc như Triệu Vĩnh An vẫn tưởng, huống hồ khi Triệu Tịnh An còn là đại sư thường xuyên đưa nàng đi khắp phố này đến phố khác.

Chỉ có điều, hai năm nay, đây là lần đầu tiên chàng có hứng đưa nàng đi dạo phố, đúng là chuyện hiếm có. Vậy thì đi, Hình Hoan nghĩ, dù sao cũng nên để lại cho đôi bên những hồi ức đẹp, nếu không sau này khi nghĩ đến từ “Triệu Vĩnh An” lại chỉ nghĩ đến thư từ hôn.

“Không sao, đi đến đâu thì đến, dù sao ta sẽ đi cùng nàng.”

“Được thôi, được thôi, vậy tối thiếp sẽ mời chàng ăn món cá nướng nhé? Coi như đáp tạ chàng, thiếp biết có một cửa hàng bán cá nướng rất ngon, ở chỗ Quần Anh lầu. Ồ… mà thôi, chàng thông thạo kinh thành hơn, để chàng làm chủ.”

“Tại sao?” Chàng chau mày, vì nàng nói “đáp tạ”, cũng vì bỗng dưng nàng thay đổi chủ ý.

“Nơi đó gần Quần Anh lầu, anh em trong giang hồ thường ra đó ăn.” Không khí đang ôn hòa, Hình Hoan không muốn phá vỡ nó. Từ trước tới nay, chàng không muốn giải thích với mọi người về mối quan hệ của hai người. Hơn nữa bây giờ, trong tình cảnh chẳng rõ ràng gì, chắc chàng cảm thấy không hy vọng thành đôi với nàng phải không?

“Có sao chứ?” Tướng công như chàng không ứng phó được sao?

“Chàng không lo sẽ gặp phải người quen sao?”

“Tại sao ta phải lo lắng? Lẽ nào nàng có chuyện giang hồ đều biết nhưng lại giấu ta?”

“Ha, sao có thể thế được? Nếu chàng không lo thì đi.” Đùa vậy chứ, chuyện đáng không để cho chàng biết thì chàng đã tận mắt thấy rồi, nàng còn gì để giấu giếm nữa đâu.

Trong chợ người đông như kiến, trông họ chỉ như một đôi vợ chồng rất ân ái.

Còn có rất nhiều câu chuyện cùng xảy ra một lúc, ví dụ như hai cô gái cùng tranh cướp hộp phấn với người đàn ông có vợ ban nãy.

Hay như ông chủ bán gánh hàng chuối, vội vàng chạy sang chỗ rẽ của con đường đối diện, mặt tức anh ách nói với Tịnh An đang ăn chuối.

“Ngươi định ăn chuối đấm sao? Trả bạc đây!”

Đang cố hết sức nhìn theo hai cái bóng dắt tay nhau đi. Triệu Tịnh An lạnh lùng liếc sang giận dữ quát “Đi đòi lão trọc đầu ý.”

“Lão trọc đầu trốn rồi.”

“Có liên quan gì đến ta? Ta đang thất tình, người con gái của ta vừa đi với tướng công của nàng, cũng tại ngươi đưa chuối cho ta chậm một nhịp, giờ đừng chọc tức ta.”

“Buồn cười chưa kìa, ai bảo ngươi đi thích người đã có chồng. Người ta có tướng công, còn cần ngươi làm cái gì? Ngươi thấy có ai bỏ tướng công để đi theo người đàn ông chơi bời để sống đến đầu bạc răng long không? Nếu có thật thì đó là những gái hư hỏng, ngoại tình, loại con gái ấy ở quê tôi có mà chặt chân tay vứt vào chuồng lợn.”

Ký ức của Tịnh An đang lục tìm.

Ngươi đã từng gặp ai bỏ qua hàng thật để lấy hàng giả rồi hài lòng với nó chưa?

Câu nói của Hình Hoan lại xuất hiện trong đầu y không đúng lúc, trái tim bị đánh một cú mạnh, cơn đau không có quy luật khiến y không biết tần suất để kìm hãm, đành chấp nhận. Y đang nghĩ cách phát tiết ra ngoài sự chua xót trong lòng, nhưng đứng trước mặt y giờ chỉ có anh bán hàng vẫn còn đang bàn về vấn đề làm thế nào để xử lý kẻ ngoại tình.



Từ đó trở đi, trên giang hồ có thêm một truyền thuyết, có một tên thích khách đóng giả thành một lão bán chuối, định ăn cướp đại thiếu gia nhà họ Triệu, nhưng may mà đại thiếu gia đã đề phòng trước, kịp thời phản kích, đánh cho đối phương một trận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện