Hình Hoan cho rằng, Triệu Tịnh An khi xuất hiện ở Kỳ Châu là đã biết rõ chiêu của hai mẹ con nàng, cũng biết bệnh tình của nàng không cần đến tinh thạch làm thuốc nữa. Nhưng mãi sau y mới cho biết, hóa ra hôm đó y định đi gặp nàng lần cuối, sau đó… sẽ đợi nàng ở âm phủ thật.

Trước khi rời kinh thành, Tịnh An gọi lão phu nhân, Vĩnh An và tất cả kẻ hầu người hạ trong nhà đến, tụ tập cả những họ hàng của nhà họ Triệu nữa để thông báo tình hình.

Y mang tất cả bốn mảnh đá đến tìm nàng, quyết định sau khi nàng nuốt hết chúng, y sẽ vào cung chịu tội một mình.

Tất nhiên, theo tính cách của Triệu Tịnh An, những chuyện như thế này phải đợi đến khi y bộc phát lần nữa thì mới chịu nói ra cho nàng biết. Bởi vậy trước khi y bộc phát nàng phải tự hiểu, hoặc đi chỗ khác để hỏi thăm.

Bởi vậy, những điều đó, đều là Vĩnh An nói với Hình Hoan.

Vĩnh An còn thông báo với nàng một tin kinh động hơn nữa.

“Đệ xuất gia thật sao?”

“Nữ thí chủ, không phải khuyên bảo gì nhiều, bần tăng đã quyết.”

Hình Hoan ngẩn người nhìn người đối diện, chiếc áo cà xa màu xanh lục quen thuộc chắc chắn là do Tịnh An chi viện, nhưng bộ dạng giống hệt huynh của chàng khi xưa là có ý gì nhỉ? Một lát sau, nàng mới định thần lại, “Không, ta không khuyên đệ, chỉ là muốn hỏi thăm đệ tu ở chùa nào?” Từ đó, trong danh sách các chùa không đến thắp hương cầu khấn của Hình Hoan lại có thêm một cái tên.

“Đồ độc ác! Tẩu cũng thật nhẫn tâm? Giả vờ níu giữ cũng không được sao! Ta bị tẩu làm cho đau lòng đến nỗi đứt ruột đứt gan nên mới chọn cách xuất gia!” Đúng, đúng là vậy, để nàng sẽ luôn phải thấy áy náy trong lòng!

“Ta nói rồi, đệ cần phải có tinh thần sáng tạo hơn một chút! Cái gì mà đứt ruột đứt gan, cái gì mà tim ta đã chết, thôi đi, chiêu này hai năm trước huynh của đệ đã dùng rồi!”

“Đừng có cười đùa như thế, ta thật lòng đấy. Hình Hoan, ta đã sắp đi rồi, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, lần cuối cùng nàng gọi là một tiếng tướng công có được không.”

Nghe vậy, Triệu Tịnh An vốn chỉ định đứng bên cạnh nhẫn nhịn không nói gì lại không chịu được nữa, vốn định để cho hai người đủ thời gian để cáo biệt, cũng coi như nể tình huynh đệ. Nhưng, đúng là được voi đòi tiên! Y nhếch mắt lên, không nói gì, liếc lườm Hình Hoan.

Điều đó rất rõ ràng muốn nói rằng – Nàng dám gọi thử xem? Hình Hoan cười trừ né tránh ánh mắt của y, nàng là người có nguyên tắc, tướng công là tướng công, chỉ có thể có một mà thôi. Cũng giống như năm xưa với Ngộ Sắc đại sư, sống chết cũng không gọi hai tiếng “tướng công”. Vậy là nàng đành nói, “Hình Hoan cái gì nữa! Đệ quên là ta đã đổi tên rồi sao? Giờ ta họ Triệu, gọi là Triệu Hoan!”

Ý tưởng này là của lão phu nhân, bà nói rằng tuy quan hệ hôn nhân giữa Hình Hoan và Vĩnh An không còn tồn tại nhưng để bịt miệng thiên hạ, chi bằng nàng đổi tên, đổi thân phận, đường đường chính chính gả cưới một lần nữa. Dù có họ hàng hay người trên giang hồ nhận ra thì cứ không chịu nhận là được, Hình Hoan trước kia coi như đã chết vì bệnh hàn.

Về chuyện này, có ý kiến gắt gao nhất là thần y, vì như vậy quả thực làm tổn hại đến danh tiếng y thuật của y. Cũng không hiểu mẫu thân dùng cách nào khiến hắn đồng ý, chỉ không biết lúc lâm chung có nói bí mật này cho con cháu nghe không.

Cái tên Triệu Hoan là do Tịnh An đặt, y nói như vậy để y tiện gọi nàng bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu…

“Triệu Vĩnh An! Chàng còn dám xuất gia để trốn ta? Chàng nghĩ làm vậy ta sẽ buông tha sao? Đừng có mơ! Ta nói là ta sẽ hận chàng, cả đời này sẽ không tha cho chàng! Đừng nói là xuất gia, dù chàng có chết biến thành ma, ta cũng sẽ mời đạo sĩ bắt chàng về giải cho quan!” Giọng nói đầy bực tức bỗng chen ngang vào cảnh cáo biệt của những người thân.

Ba người từ từ quay đầu lại, nhìn về nữ bộ khoái xuất hiện khắp mọi nơi.

Lần này, Tịnh An rất đồng tình với lời của muội ta. Rõ ràng Vĩnh An xuất gia là để trốn tránh Hiểu Nhàn. Còn một lý do trẻ con hơn nữa là theo như Vĩnh An nói, sau hai năm xuất gia huynh của chàng có thể cướp về một nương tử, từ trường hợp của Tịnh An cho thấy cũng nên muốn thử xem sao.

“Thôi không nói nữa, ta đang vội!” Nhanh như cắt, Vĩnh An vội vàng cắt lời, rồi vắt chân lên chạy đi.

Nhìn đã biết là chưa từng bị chị cả giang hồ truy bắt bao giờ, Quản Hiểu Nhàn nhanh chóng đuổi chỉ còn cách chàng có vài bước,

Chàng vừa chạy vừa ngoái lại nhìn xem tình hình, thấy hình bóng đuổi bắt chàng càng ngày càng gần, chàng chạy nhanh thêm, còn chen thêm một câu bông đùa, “Ui chà, cô nương trông thật giống vị hôn thê đã mất của ta.”

“…”

“Triệu Tịnh An, đệ ấy học chàng giống quá!” Lặng lẽ xem màn kịch, Hình Hoan húc mạnh khuỷu tay vào ngực người đàn ông đứng cạnh mình.

“Huynh đệ mà lại.”

“Huyết thống nhà chàng cũng thật tốt.”

“Ừm, đợi nàng lưu truyền. Ngoan, đừng đứng đây nói nữa, về phòng dưỡng thai. Sớm lôi nó ra, chúng ta còn tiếp tục lưu truyền thêm vài đứa nữa.”

“…”

Như vậy có thể thấy, nhà họ Triệu còn có một truyền thống rất tốt, đó là cả hai huynh đệ đều ăn nói rất bạo miệng, đều có cách khiến con gái cứng họng không nói được gì.

Về cơ bản tất cả đều đại hoan.

Chỉ có hai người là ngoại lê.

Thứ nhất, là thần y, nghe nói hắn ta bị đánh rất đau, làm ăn ngày càng thảm hại. Giang hồ lưu truyền rằng, hắn đắc tội với đại thiếu gia Triệu gia trang vốn yêu vợ như mạng sống, đang yên đang lành lại trù ẻo cái thai trong bụng đại thiếu phu nhân không bình thường, lại còn lừa người ta mua thuốc phá thai của hắn, đúng là thầy lang băm!

À, mà sao thầy lang băm lại trở thành đại phu chuyên dùng của nhà họ Triệu, lương trả cho hắn còn rất cao?

Chuyện này thì không biết thế nào, giang hồ không thấy có tin lưu truyền.

Thứ hai… chuyện là thế này, trong ngày tổng quản Bạch cử hành hôn lễ, đại thiếu gia họ Triệu dẫn đại thiếu phu nhân tới dự tiệc, còn ôm một món quà rất lớn ném xuống giường của tân nương, món quà đó là một người, người này là Nhậm Vạn Ngân bị đánh cho thâm tím mặt mày.

Sau đó thì sao? Giang hồ vẫn chưa có truyền tin, chỉ có điều đó lại là câu chuyện rất dài rất dài khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện