Người ta thường nói, oan gia ngõ hẹp.

Lối đi ở kinh thành rất rộng, nhưng có những người lại cứ phải gặp nhau.

Sau khi rời khỏi biệt vườn họ Triệu, Hình Hoan tốn mất hai ngày, lừa đảo không biết bao nhiêu vụ, mua được một con ngựa lùn, trước mặt giờ đã là cổng thành, nhưng bỗng người không cần gặp lại xuất hiện.

“Ngươi! Xuống ngựa! Ta cần thách đấu với ngươi!”

Cô nương mặt bộ xiêm y màu hoa đào trước mặt hất cao cằm, giọng nói đầy vẻ ra lệnh. Cô nương khuơ khuơ thanh kiếm được chạm khắc tinh xảo trong tay, phần chuôi kiếm treo một túi thơm màu đen, nó lay động theo động tác khua kiếm của cô, tạo thành một đường cung bắt mắt.

Mùi thơm hoa hải đường quen thuộc còn có khả năng sát thương hơn cả lưỡi kiếm, bởi từng mũi kim sợi chỉ làm nên nó đều từ tay nàng mà ra.

Thậm chí nàng còn nhớ như in lúc tặng Vĩnh An cái túi thơm ấy, chàng nói không kiêng nể, thứ đàn bà thế này thì ai cần.

Khi ấy, Hình Hoan chỉ cười ngốc nghếch, trong lòng ôm một nỗi hy vọng, có thể chàng chỉ là khẩu xà tâm phật thôi thì sao? Có thể quay đi chàng lại đeo nó vào chuôi kiếm của mình thì sao? Có thể… nhưng nàng không thể ngờ được chàng lại đem tặng nó cho người thương của chàng.

Nàng cố nén mình không chuyển hướng nhìn, cứ lặng lẽ kéo cương ngựa, định đi vòng qua, không muốn lôi thôi với người đối diện.

“Này! Ta nói ngươi xuống ngựa cơ mà? Con đường này không có lệnh chỉ của triều đình, không được cưỡi ngựa. Đừng nghĩ rằng ngươi là vợ trước của Vĩnh An mà ta sẽ nể mặt ngươi. Hừ, thiên tử phạm tội cũng xử như dân thường, ngươi còn không chịu xuống ngựa ta sẽ bắt đi gặp quan.”

Người chặn đường, quát lớn là ai? Đáp án đã quá rõ ràng.

Không giống với vẻ nhượng bộ, nhu nhược trước kia, lần này Hình Hoan chau mày vẻ mất kiên nhẫn, tư thế của kẻ trên nhìn xuống, rướn mày cao ngạo, “Hiểu Nhàn cô nương, cô nương đừng nghĩ tứ hải đều là cha là mẹ, ai ai cũng phải chiều theo ý cô nương. Xin lỗi, ta không phải là chàng Vĩnh An, không phải chiều theo cái thói ấy. Cô nương không biết rằng chó khôn thì không chắn đường sao? Tránh ra.”

“Ngươi mắng ta là chó?!” Sự thay đổi quá đột ngột, Hiểu Nhàn không thể thích ứng ngay được, nàng ta đứng lặng người mở to mắt, hoài nghi không biết mình có nhận nhầm người không, cô nương đang ngồi trên ngựa kia có phải là người vợ trước lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ của Vĩnh An không? “Xì, ai đang chặn đường thì mắng người đó.”

“Đồ đàn bà xấu xí, ngươi chán sống rồi hả!” Cùng lúc với tiếng hét, để tiếng nói của mình có thêm sức thuyết phục, Hiểu Nhàn không kịp rút kiếm ra khỏi vỏ nên quệt ngang một đường trước mặt Hình Hoan.

Hoặc nói cách khác, theo nàng nghĩ, đối phó với một người như Hình Hoan không cần phải rút kiếm ra, tránh để thiên hạ xung quanh lại bảo nàng ta ức hiếp kẻ yếu đuối.

Nhưng nàng ta không ngờ rằng, Hình Hoan nhanh chóng ngửa về đằng sau, khả năng đàn hồi rất tốt khiến nàng nằm ngửa trên mình ngựa, tránh được chiêu của Hiểu Nhàn.

Hình Hoan biết võ công?

Đó là câu hỏi chợt hiện lên trong đầu Hiểu Nhàn lúc này. Nhưng nhanh như cắt, nàng ta đá gập chân ngựa, khiến Hình Hoan bị ngã mạnh xuống đất, câu hỏi đó nhanh chóng có câu trả lời. Người có công phu sao lại ngã đau như thế? Càng không để mình ở thế không phòng ngự như thế.

“Ái ya, đau…” Hình Hoan ôm khuỷu tay bị đau, kéo chỗ áo bị rách lộ cả bông bên trong ra. Cảm giác người đứng xung quanh càng ngày càng nhiều, nàng cắn răng đứng dậy, tức giận, bất bình nhưng vẫn duy trì sự kiêu ngạo của mình bằng cách nhìn thẳng vào Hiểu Nhàn. Ai đã từng nói, thua người chứ không thua trận.

Ánh mắt thách thức ấy trước mặt bàn dân thiên hạ có nghĩa là đánh nữa đi, có giỏi thì đánh thắng ta đi! Với một người muốn trở thành “Thiên hạ đệ nhất nữ bộ khoái” như Hiểu Nhàn thì như vậy là quá dễ dàng khiến nàng ta bị kích động.

Rút kiếm, vứt vỏ, múa kiếm đẹp mắt, cú lướt kiếm nhanh gọn…

Những động tác liên hoàn được ra tay trong nháy mắt, đối với Hình Hoan đang bị lép vế đến mức nửa lăn nửa bò dưới đất, thì chút võ công kiểu mèo ba chân của Quản Hiểu Nhàn đã rất đáng nể rồi. Nàng chỉ còn biết trốn tránh phòng vệ, nhưng lại không biết làm thế nào để phản công. Chớp mắt, cùng với tiếng ầm ầm, vỗ tay của đám đông, lưỡi kiếm sắt nhọn đã kề sát vào cổ nàng từ lúc nào.

“Thật khốn nạn…” Cúi nhìn lưỡi kiếm sáng lóa, Hình Hoan chửi bất nhã. Năm xưa, tại sao mẫu thân lại không dạy cho nàng một chút võ công? Không cần quá giỏi, chí ít cũng không để nàng bị tình địch hạ bệ trước mặt bao nhiêu người như thế này!

“Nói xin lỗi mau!” Chiếm thế thượng phong, Quản Hiểu Nhàn cười đắc ý.

“Thần kinh! Ngươi cứ coi mình là “Chị cả giang hồ” chắc, thảo nào ai cũng phải nghe theo lời ngươi, đừng có mơ! Ta không nói, không nói!” Thói đời điên đảo, rốt cục ai phải xin lỗi ai đây?

“Ngươi…” Quản Hiểu Nhàn tự dằn lòng phải bình tĩnh, không nên so đo với kẻ đã thua còn ra điều, “Vậy ngươi phải hứa từ sau không bám lấy Vĩnh An huynh nữa.”

“Nhổ toẹt vào! Thôi đi, tưởng Vĩnh An huynh nhà ngươi thơm tho ai cũng muốn tranh giành hay sao? Bám lấy? Ta chẳng thèm! Nói cho ngươi biết, hai năm chịu đựng khổ nhục đã đủ lắm rồi! Nếu không vì lời hứa từ lúc ban đầu, ta đã sớm khăn gói ra đi rồi. Quỷ quái thật, còn nghĩ rằng ta không thể sống thiếu chàng ta được sao? Chỉ có đồ ngốc mắt mờ mới coi chàng ta như là bảo bối như thế…” Nàng tung lời chửi bới rất trôi chảy, dốc hết cơn bực tức trong lòng ra.

Nói hết những tức tối, tủi hận trong lòng. Nói mãi, nói mãi, khoang mắt nàng ầng ậc nước từ lúc nào không hay. Chính bởi Hình Hoan dần ý thức được rằng bản thân không có tư cách để mắng chửi những lời đó nữa, giống như đại sư Ngộ Sắc đã từng nói, nàng chính là đồ ngốc mắt mờ. Mãi đến tận ngày hôm nay, nàng vẫn không thể khiến mình rộng lòng bỏ qua tất cả, chỉ cần liếc mắt nhìn chiếc túi thơm, trái tim nàng vẫn nhói đau.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Không hiểu nổi những gì Hình Hoan đang ai oán, Hiểu Nhàn chỉ thấy rất chói tai, đến mức nàng ta phát hỏa lên, lưỡi kiếm sát cổ, bỗng chệch lối sát vào.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống dưới cổ.

Hình Hoan nghĩ mình chắc sớm kết thúc cõi trần, không những thế còn kết thúc một cách ly kỳ.

Kết quả là câu chuyện thay đổi theo hướng không ai lường trước được.

Từ đối thoại của hai người có thể đoán rằng họ đang tranh giành một người đàn ông. Tạm thời chưa bàn đến chuyện người đàn ông kia có sức hấp dẫn như thế nào mà có thể khiến hai cô nương đánh nhau giữa đường như vậy. Điều quan trọng là, chuyện này có liên quan gì đến hòa thượng? Sao lại có nhiều hòa thượng như thế?

“Xì xào, lầm rầm!” Đủ loại các âm thanh tạo lên tiếng thảo luận không ngớt xung quanh. Đúng lúc ấy một nhóm hòa thượng bỗng từ đâu xuất hiện, nhanh như cắt, họ vây kín lấy hai cô nương, làm người ngoài không nhìn thấy gì nữa.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng xì xào của đám người xung quanh, hơn mười vị hòa thượng mới tản dần ra, trông họ như không có chuyện gì xảy ra, đứng nghiêm, hai tay chắp lạy, tất cả đồng thanh nói: “A di đà Phật.”

“…” Hình Hoan rất đỗi kinh ngạc, vết thương chỗ cổ vẫn đau nhói. Điều ngạc nhiên hơn, chính người gây ra vết thương ấy đang bị trói gục người trên mặt đất.

Không ai có thể giải thích, chuyện gì đang diễn ra?

“Thí chủ có sao không?” Trong lúc Hình Hoan còn đang bàng hoàng, một vị sư trông hiền từ bỗng xuất hiện trước mặt nàng, vị này đầu trọc, khoác trên mình chiếc áo cà sa màu đỏ, tràng hạt đeo trên cổ rất bắt mắt, hỏi thăm rất thân tình.

“Ùm, không sao, không sao…” Nàng ngẩng người gật đầu, càng lúc càng không hiểu chuyện gì, “Đa tạ đại sư đã ra tay cứu giúp, xin hỏi chúng ta đã từng quen biết chăng?” Lẽ nào Ngộ Sắc nói đúng, nàng quả là có duyên Phật?

“Gặp gỡ thì sẽ quen.”

Những lời nghe có vẻ như ý Phật ấy lại khiến Hình Hoan chẳng hiểu nổi chuyện gì….gặp gỡ cái con khỉ! Nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!

“Gặp gỡ cái con khỉ! Sư huynh, nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Có người đã nói thay cho nàng những lời trong lòng vốn khó nói với một người xuất gia, giọng điệu tản mạn rời rạc ấy giống như cái hôm nàng gặp chuyện khó xử ở Quần Anh lầu. Đầu óc nàng như bị chấn động, thậm chí còn ngừng thở. Phải khó khăn lắm nàng mới định thần lại, ngoái đầu lại. Trước mắt lúc này lại là một cái kiệu, trông đơn giản, kiệu lắc lư rất mạnh.

Vị hòa thượng kia nét mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ hơi cau mày, liếc nhìn cái kiệu, sau đó lại nhìn về phía Hình Hoan, “Thí chủ quen biết sư đệ của lão nạp chứ?”

Nghe vậy, cổ họng nàng động đậy, nàng chắc chắn nhận ra giọng nói nghe hay hay ấy, nhưng không dám xác nhận chủ nhân của nó có đúng là người mà nàng tưởng tượng hay không. Nàng sợ, sợ đó chỉ là ảo giác. Có lẽ đó chỉ đơn giản là tăng nhân qua đường? Giữa đường thấy chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp.

“Sư đệ, vị nữ thí chủ này không có phản ứng gì, xem ra không quen đệ, chúng ta nên về thôi.” Hình Hoan không nói gì, khiến vị lão hòa thượng tự đưa ra phán đoán.

Khi hòa thượng già quay người đi, kiệu bỗng ngừng lắc. Một lát sau, những ngón tay thon dài chìa ra, vén rèm kiệu lên.

Một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lọt vào tầm mắt của mọi người, nụ cười nhẹ nhàng, giống như một dòng nước suối ấm áp chảy vào tim.

“Ấy! Đừng về, đừng về vội, quen, quen, ta quen hắn!” Hình Hoan định thần lại, mặc kệ chuyện lễ nghĩa, vội nắm chặt lấy chiếc áo cà sa của lão hòa thượng. Thậm chí nàng cũng không biết mình bị kích động vì chuyện gì, không hiểu nổi cảm giác trong lòng lúc này, chỉ biết rất sợ người này lại mất tích một lần nữa.

“Nghe thấy gì chưa?” Câu trả lời hấp tấp, vội vàng của nàng khiến người trong kiệu cười mãn nguyện hơn.

Y mỉm cười, cúi mặt, ra hiệu cho dừng kiệu, bước ra ngoài. Vừa vội vàng cài cúc áo, vừa rướn mày đưa bộ đồ nhà sư vừa thay ra cho sư huynh mình, vẻ mặt trông rất đắc ý.

“Sư đệ, lão nạp không bị điếc.” Dù thái độ của đối phương khá xấc xược, không có khí chất của người xuất gia, nhưng lão hòa thượng vẫn điềm nhiên coi như không có chuyện gì, “Nữ thí chủ, nghe nói nữ thí chủ đã đồng ý gả cho sư đệ của ta?”

“…” Đại sư, người nghe ai nói vậy? Tại sao người trong cuộc là nàng mà lại không hề nhớ mình đã từng hứa như vậy?

“Đồ hòa thượng giả! Đừng tưởng rằng ngươi cho nhiều người đóng giả hòa thượng như vậy mà ta sợ ngươi! Nói cho ngươi biết, Quản Hiểu Nhàn ta đây từng này tuổi chưa biết sợ ai bao giờ. Có giỏi, có giỏi thì cởi trói, đấu tay đôi với ta, ta sẽ bắt ngươi về gặp quan…” Hình Hoan còn chưa hoàn hồn, Quản Hiểu Nhàn bị trói bên cạnh đã không chịu nổi mà lên tiếng.

Từ nãy đến giờ, khuôn mặt lão hòa thượng dường như không có gì thay đổi, nghe thấy tiếng gào thét ấy chợt cau lại, đằng đằng sát khí, “Đồng nhân, đồng nhân, bịt chặt miệng nó lại!”

Khuôn mặt ấy, khẩu khí ấy khiến Hình Hoan phát hoảng. Họ là người của miếu chùa nào vậy? Ai có thể tiết lộ chút không? Từ sau có đánh chết nàng cũng sẽ không đến đó thắp hương!

“Xin lỗi, nữ thí chủ, lão nô là người tu hành cửa Phật, chỉ thích thanh tịnh, sợ tiếng ồn.” Nhanh như cắt, lão hòa thượng lại lấy vẻ điềm tĩnh, giải thích như chưa có chuyện gì xảy ra. Không đợi Hình Hoan phản ứng gì, lão lại tự mình tiếp tục đề tài vừa nói, “Xin hỏi, có đúng là nữ thí chủ đồng ý gả cho sư đệ ta không? Cô nương, cô nương hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, dụ dỗ tăng sư là tội lớn đấy, sẽ bị xử tử bằng hỏa hình!”

“Này! Lão trọc kia, đã nói là không được uy hiếp cơ mà!” Ngộ Sắc không chịu được nữa. Đó là cách để hỏi ý kiến của Hình Hoan sao? Rõ ràng là uy hiếp!

“Đồng nhân! Đồng nhân! Bịt mồm nó lại!” Sát khí đùng đùng lại nổi lên, lại nữa rồi. Nhưng giống như lúc nãy, nó đến nhanh mà đi cũng nhanh, thoắt cái, lão lại trấn tĩnh lại, “Nữ thí chủ, xin hỏi nữ thí chủ muốn gả cho…”

“Đừng… đừng hỏi nữa, ta chưa hứa, chưa hứa, chưa hứa. Ta đâu có dụ dỗ tăng sư, ta và Ngộ Sắc đại sư vô cùng trong sạch, chỉ đơn thuần là tình bằng hữu.” Hình Hoan nghĩ, không nên xem thường sự nhẫn lại của kẻ xuất gia, nếu nàng không đưa ra câu trả lời, lão hòa thường già lại sẽ…. không, phải nói là lão phương trượng [1] sẽ hỏi mãi hỏi mãi mãi. Đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu nàng thực sự bị xử là dụ dỗ tăng sư thì phải làm sao? Nàng không muốn bị lửa thiêu chết đâu.

[1] Người trụ trì chùa.

“…”

“…”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Ngộ Sắc nhíu chặt đôi lông mày, y chậm chí bắt đầu nghi ngờ ánh mắt lưu luyến khi chia tay của nàng phải chăng là do y tự mình huyễn hoặc ra? Nếu thực sự có tình cảm, dù chỉ bé tẹo bằng một dấu chấm, nàng cũng không nên từ chối thẳng thừng như thế, cứ y như chẳng là cái gì, không nên xuất hiện, không nên làm phiền tình yêu thủy chung nàng dành cho tướng công vậy.

“Sư đệ, nữ thí chủ nói không có tình cảm gì với đệ, chúng ta về thôi.” Có được câu trả lời như mong muốn, lão hòa thượng vung tay nàng ra, quay bước định đi.

“Đồng nhân! Bịt miệng nó lại!” Ngộ Sắc chịu đựng thế là đủ rồi. Muốn gặp gỡ người phụ nữ mình yêu thương, lại bị một đám sư huynh đệ áp giải đi đã quá chán rồi; Lại có thêm một sư huynh chỉ mong y ngày ngày chỉ biết ở trong chùa gõ mõ tụng kinh đến nỗi mạng nhện văng đầy người lại càng chán hơn. Tồi tệ hơn nữa, trong lòng luôn mong ngóng được gặp gỡ, nay gặp rồi thì lại nghe nàng nói một câu giữa họ chỉ có tình bằng hữu.

“Đi theo ta!” Y mặc kệ tất cả kéo tay nàng đi, không để cho nàng kịp vung tay ra để chứng minh mình không quyến rũ tăng sư. Hình Hoan cẩn thận nhìn lại lão hòa thượng, thấy đồng nhân trong truyền thuyết đang bận bịt miệng lão lại, lúc đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm, “Đại, đại, đại sư, chúng ta đi đâu?”

“Đi chặt tên chặt củi nhà họ Triệu.”

“Không phải, không phải, nghe ta nói, không có tên chặt củi…” Cơ hội đã đến, nàng muốn nói hết những hiểu lầm trước đây.

“Hoan Hoan muội muội, nàng có muốn cái miệng của nàng cũng bị bịt chặt lại không?”

“…” Nàng im bặt, tay ôm lấy miệng, lắc đầu lia lịa, đám đồng nhân kia trông quá cường tráng, nàng không dám đắc tội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện