Kiếm mất rồi…
Theo như Triệu Vĩnh An nói, kiếm bị mất trong lần bị trộm kiếm sau ngày họ thành thân không lâu.
Cũng có nghĩa là, năm đó vụ mất trộm kiếm là có thật, không phải là do Vĩnh An muốn tiếp cận Hiểu Nhàn cô nương nên tự biên tự diễn sao? Rõ ràng là bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó.
“Hẹn mười năm, chẳng phải là sang năm mới đến sao?” Hình phu nhân nhớ, một năm sau khi lão phu nhân tìm thấy hai mẹ con họ đã từng mang kiếm vào cung một lần, khi đó tiên hoàng còn sống, đến này cũng mới có chin năm.
“Con nghĩ, có liên quan đến Quản Hiểu Nhàn, năm đó vụ mất trộm kiếm con có đến nhờ muội ấy giúp đỡ, muội ấy biết rằng thanh kiếm đó đã bị mất.” Vĩnh An khổ sở cười ngượng. Thảo nào người ta nói người càng hiểu bạn thì làm bạn bị thương càng sâu, vì đối phương đã quá rõ tất cả những điểm yếu của bạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Quản Hiểu Nhàn rất hiểu chàng, muội ta nói hận chàng, hận tất cả người nhà họ Triệu, liền ra tay thẳng thừng.
“Toàn là họa do con gây nên! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, giang hồ và triều đình là hai phe! Con… con, con lại nói chuyện lớn như vậy với nó…”
“Lão phu nhân, chuyện đã đến nước này, trách cứ Vĩnh An cũng không thay đổi được gì. Cuối tháng mới phải vào cung, hay làm lại một thanh kiếm mới giống hệt như thế, không biết chừng có thể qua được ải này?” Thấy lão phu nhân sắp phát điên lên, Hình Hoan vội khuyên ngăn.
“Chẳng có tác dụng gì, khi đó lão gia chế tác thanh kiếm đó đã dốc không biết bao nhiêu tâm huyết, dùng nguyên liệu đặc biệt, sao có thể nói làm là làm được.”
Lão phu nhân lặng người đi, ngồi ủ rũ trên ghế.
“Cần nguyên liệu như thế nào?” Hình Hoan vẫn cố hỏi, dù thế nào cũng phải thử xem thế nào, vậy còn hơn là ngồi chờ chết.
Nghe vậy lão phu nhân định nói gì rồi lại thôi, lén nhìn sang Hình Hoan.
Ánh mắt không bình thường ấy khiến Hình Hoan nhạy cảm lặng người đi. Trong trí não nổi lên suy đoán, nàng cố để giọng nói của mình nghe vẻ như bình tĩnh, hỏi để xác nhận: “Là tinh thạch sao?”
“…Trời ạ, không phải! Sao có thể là tinh thạch được chứ! Con đừng có nghĩ lung tung, lão gia làm kiếm thường rất tùy ý, năm đó ông ý dùng nguyên liệu để đúc kiếm ngay cả ta cũng không rõ, dùng nguyên liệu gì đây… ồ, ta cũng không biết, nói tóm lại không phải là tinh thạch. Thôi đi thôi đi, mọi người đi làm việc của mình đi, để ta nghĩ xem có cách gì hay không…”
Lão phu nhân lớn tiếng phủ nhận chắc chắn, nhưng càng như vậy, càng khiến Hình Hoan muốn biết rõ hơn.
Nàng nghe vậy, nghe lời không làm phiền nữa, nhưng trong lòng vẫn không yên được.
“Mẫu thân ta đã chẳng nói là không phải rồi sao, nàng còn đoán già đoán non cái gì?” Cảm nhận được sự hoang mang của Hình Hoan, sau khi rời khỏi phòng khách, Vĩnh An chợt giơ tay đập vào đầu nàng.
Bị đau, Hình Hoan xoa xoa phía sau đầu, lạnh lùng hỏi: “Huynh của chàng biết chuyện kiếm bị mất không?”
“Huynh ấy… hừm, có biết.” Chàng lặng người đi, trông không được tự nhiên, nói thêm, “Nàng cũng biết huynh ấy, tuy hai năm nay lưu lạc ở bên ngoài, nhưng không có chuyện gì giấu được huynh ấy.”
“Đúng thế.” Hình Hoan cười ngượng, gật đầu, “Thiếp về phòng trước.”
Nàng giấu giếm tâm trạng rất giỏi, ít nhất thì Triệu Vĩnh An cũng không thấy có gì bất thường.
Chỉ mình Hình Hoan biết rằng, suy đoán của nàng dường như được khẳng định chắc chắn. Nhớ lại từng chút từng chút từ ngày quen với Tịnh An, rõ ràng là nàng luôn đánh giá quá cao bản thân mình, cứ nghĩ rằng y đang giúp nàng tìm tinh thạch, nhưng sự thực thì sao? Y từng nói đã đến phủ họ Quản ở Kỳ Châu lục tìm mấy lần, chính vì thế mà gây mối thù với Quản Hiểu Nhàn, lúc đó y vẫn chưa quen nàng, chắc không thể nào dựa vào quan sát thiên tượng mà đoán biết được chuyện sau này chứ?
Điều đó đủ để chứng minh rằng, y cũng vẫn đi tìm các mảnh tinh thạch, bởi vậy mới biết nhiều về chúng giống nàng như thế.
Nhưng Triệu Tịnh An tìm những thứ đó để làm gì? Đáp án đã quá rõ ràng.
Mãi đến tận khuya Triệu Tịnh An mới đánh xe ngựa về đến phủ.
Nô gia mang đèn ra đón, nhanh chóng nhận thấy hôm nay đại thiếu gia tinh thần không được tốt, không cười đùa với họ như ngày thường, thậm chí nụ cười thường trực trên môi cũng không còn.
Y mím chặt môi, bước đi nhanh, đằng đằng khí thế xông vào trong biệt vườn.
Y không nói với Hình Hoan, thực ra chiều nay trong bức thiệp mời còn có một lá thư báo tin.
Kỳ thực bức thư đó cũng không có gì là bất thường, chỉ là mấy người bạn lâu ngày không gặp nhau mời nhau đi uống trà.
Nhưng uống rồi lại vỡ lẽ ra một thông tin khiến Tịnh An buồn lòng – từ nhỏ Hình Hoan đã mắc chứng bệnh hàn, mạng không giữ được lâu.
Từng rất hời hợt nói nàng là “ma đoản mệnh”, sau khi yêu nàng rồi nó trở thành ác mộng khiến y lo lắng hàng ngày. Đã bao nhiêu lần, y hi vọng học thuật của mình không cao, hôm đó xem vân tay cho nàng đã xem sai.
Tại sao Hình Hoan lại phải cố hết sức để tìm chỗ tinh thạch đó? Nàng không nói, y cũng chẳng muốn hỏi, nhưng nhờ người đi điều tra giúp. Đây là lần đầu tiên chàng phải vận dụng đến tất cả mối quan hệ quen biết của mình chỉ để hiểu một người con gái. Y cũng biết hành vi đào bới chuyện riêng của người khác như vậy là không tốt nhưng y không hối hận.
Giả sử như y không điều tra được, nàng sẽ giấu y đến bao giờ? Đến khi bệnh của nàng đã ăn vào tâm can, không còn thuốc chữa nữa hay sao?
Nàng có quyền gì tự ý quyết định chuyện sinh tử của mình như vậy sau khi đã yêu y?
Ngay lúc đó lại nghe tin hoàng thượng cho hiệu triệu Triệu gia trang cuối tháng phải mang kiếm vào cung hưởng yến tiệc, một loạt những phiền phức ngoài sức tưởng tượng ập tới, khiến y phải lo hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, chắc chắn một điều rằng nàng không mất tích, mãi mãi không…
“Ý? Đại thiếu gia, ngài đến tìm thiếu phu nhân? Hôm nay phu nhân ngủ sớm, giờ muộn rồi, sợ…” A hoàn canh đêm đang ngồi ngủ gật ở bậc thềm trước nhà, nhưng tiếng bước đi của đại thiếu gia quá lớn, khiến ả chợt tỉnh giấc.
A hoàn nói chưa hết lời, Tịnh An đã cắt ngang, “Đi ra!”
“…” A hoàn biết điều im bặt. Thật chẳng ra sao, hôm nay người trong biệt vườn như ăn phải thuốc súng, mặt ai trông cũng đáng ghét.
Rầm!
Tịnh An vẫn không chịu tuân thủ quy tắc như mọi khi, bước lên thềm, đạp mạnh tung cửa ra. Y giật đèn lồng trong tay a hoàn, bước vào trong phòng tối om.
Thấy vậy, a hoàn vội đi theo sát y để đốt đèn.
“Nàng đâu?” Trong phòng, chiếc giường trống không, khiến Tịnh An lặng người đi, lập tức quay người hỏi a hoàn ở ngay sau.
“Đang ngủ…” Thấy cảnh trong phòng, a hoàn cứng lưỡi không nói được gì thêm.
“Ngươi canh đêm cái kiểu gì? Người to như thế cũng không canh nổi?”
“…” Đại thiếu gia chưa bao giờ gào thét lên như thế, càng không bao giờ mắng mỏ người hầu, bởi vậy, đến đứa ngốc cũng thấy rằng quả thực y đang tức điên lên. Lúc này, nói ít đi là thông minh nhất, nhưng khi nhìn thấy có gì đó ở trên bàn, a hoàn không kìm được nói, “Đại, đại thiếu gia, ở kia có một bức thư…”
Quả nhiên, câu nói đã khiến Tịnh An để ý, cũng tạm thời khiến y hạ hỏa.
Y nín thở, tập trung ánh mắt vào chiếc hộp nhỏ đè lên một bức thư, động tác đơn giản là mở chiếc hộp lên dường như đã lấy hết tâm lực của y. Cuối cùng, đúng như y nghĩ, trong hộp là ba mảnh tinh thạch, chúng dường như ghi lại từng giây từng phút từ khi họ quen nhau đến nay.
Tịnh An nhắm mắt, lặng lẽ mở bức thư ra.
Trong thư chỉ có một câu, khiến y lòng đau như cắt, đau đớn muốn nhếch khóe miệng lên nhưng không thể tìm lại nụ cười vốn có.
Triệu Tịnh An, khi chàng cười trông cũng rất đẹp.
Vậy sao? Nếu đã vậy tại sao không để nụ cười của y được lâu hơn?
Tại sao không hỏi ý kiến y đã quyết định như vậy?
Tại sao không tin y có thể tìm ra cách vẹn cả đôi đường?
Lần này, chuyện Hình Hoan bỏ đi, dường như chẳng cần nói gì cũng đã được mẫu thân đồng thuận.
Mẫu thân nói, đánh mất thanh bảo kiếm đó rất nghiêm trọng, nếu như có ai đó cố ý hãm hại, có thể tăng đến mức tội âm mưu tạo phản, chém đầu cả nhà.
Hình Hoan không biết quy định pháp luật, cũng chẳng thể làm gì nhiều. Nàng biết rằng có đem tất cả tinh thạch đã thu thập được đưa cho lão phu nhân bà cũng sẽ không nhận. Vậy cách tốt nhất có thể làm là chẳng làm gì, để lại tinh thạch và bỏ đi mất tích. Không chỉ vì Tịnh An, còn vì tất cả người nhà họ Triệu.
Nàng không thể vì cứu lấy thân mình mà hại bao nhiêu con người khác. Nếu như vậy, dù nàng có tiếp tục sống, trong lòng cũng không yên tâm.
Không giống với lần bỏ nhà ra đi trước kia, lần này nàng có mẫu thân đi cùng, Hình Hoan không bị lạc đường nữa, cũng không phải lo kiếm ăn dọc đường đi. Lần này, họ đi rất thuận lời, mẫu thân vẫn ít nói như mọi khi, không đến nửa tháng, họ đã trở về đến Kỳ Châu.
Không thể về quê cũ được, sợ sẽ bị tìm ra nhanh chóng.
Mẫu thân thuê một căn nhà ở gần Triệu gia trang, nói rằng nếu ở gần thế thì họ sẽ không tìm đến. Nàng còn có thể nhìn Tịnh An từ xa, đảm bảo họ vẫn bình yên vô sự qua được nạn này, đảm bảo y vẫn sống tốt hay không.
Hình Hoan biết rằng, mẫu thân cũng là nghĩ cho nàng, nhưng… dù y có sống tốt hay không nàng cũng không vui lòng.
“Hình cô nương, tâm trạng là một trong những yếu tố ảnh hưởng đến tình trạng bệnh tật, gần đây càng ngày cô nương càng yếu hơn, là do quá u sầu, có cần ta tìm chị em giang hồ đến hát cho cô nương nghe?”
Tiếng gì vậy? Ai đang nói? Hình Hoan giỏng tai lên, run rẩy thò đầu ra từ trong ba lớp chăn. Đúng là gần đây cơ thể nàng rất yếu, cũng không biết là do thời tiết cuối thu hay là sắp đến ngày phải chết, nói tóm lại là sợ lạnh hơn trước kia, dường như không rời ổ ấm được.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đang đứng ở cạnh giường, Hình Hoan nhảy chồm dậy như gặp phải ma, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta là thần y mà, nghe nói Hình phu nhân đã đặt quan tài rồi, ta sao có thể không xuất hiện? Ngộ nhỡ chữa khỏi cho cô nương, thì sẽ thêm được một bệnh án cải tử hoàn sinh!” Nói rồi, thần y đặt hộp đồ nghề xuống, xếp gối kê tay để bắt mạch ra đúng kiểu, vỗ vỗ, ra hiệu cho nàng chìa tay ra, để hắn bắt mạch khám bệnh.
“…” Mẫu thân đã đặt quan tài rồi sao? Mẫu thân, mẫu thân cũng thật điềm tĩnh quá! Chưa thấy mẫu thân khóc giọt nước mắt nào, vậy mà đã đi đặt quan tài để ai cũng biết chuyện thế này? Hình Hoan thẫn thờ thò tay ra, cho thần y xem mạch. Nàng thều thào nói, “Ta nói rồi, có phải ngươi có đại pháp hồi thành không, tại sao thoắt ẩn thoắt hiện vậy?” Nàng và mẫu thân mới về có bao lâu, chưa đến một tháng, thế mà hắn đã tìm đến nhà. Nói như vậy chưa biết chừng Tịnh An cũng biết tung tích của nàng rồi?
“Cô nương yên tâm, nhân sĩ giang hồ chúng tôi xưa nay miệng kín như bưng, ta chưa hề nói về tung tích của cô nương với đại sư.”
Họ có ở chung trong một chốn giang hồ không vậy? Miệng kín như bưng? Hừ! Chuyện nhỏ như con thỏ cũng đã truyền cho nhau ai cũng phải biết, vậy mà còn ra vẻ nghĩa khí giang hồ.
“Ôi, Hình cô nương…”
“Ngươi định nói ngươi đã cố hết sức rồi, chuyện để tự nhiên nó đến?” Hình Hoan quay đầu nhưng không cảm thấy thất vọng, từ khi trở về Kỳ Châu, nàng cũng không nghĩ mình có thể sống lâu dài nữa.
“Muốn chúc mừng cô nương, cô nương có mạch hỉ.”
“Này, ngươi đùa gì thế, ngươi bắt kỹ rồi hẵng nói. Mạch hỉ cái gì? Sao có thể một tối đã… Ngươi lại đến đây để đòi bạc sao? Tiếp theo có phải muốn ta mua thuốc an thai hoặc thuốc phá thai, cút, cút, cút ngay! Có biết thương người không vậy, người ta đã sắp chết rồi, còn đùa được sao!”
“Quá đáng quá, Hình cô nương, cô nương có thể nghi ngờ chữ tín của ta nhưng không được nghi ngờ tố chất chuyên nghiệp của ta. Mạch này của cô nương chắc chắn là đã có thai, cô nương cứ bình tĩnh nằm xuống, đừng để động đến thai nhi. Ồ, cũng phải nói luôn, đứa trẻ này có nên giữ lại hay không là một vấn đề, sức khỏe cô nương quá yếu, bệnh cũng phải chữa khỏi, sợ sẽ ảnh hưởng đến thai. Hay là, cô nương tính xem mua thuốc phá thai của ta, đảm bảo không đau đớn.”
Hắn vẫn cố gắng quảng cáo, nhưng không hiểu sao, Hình Hoan vẫn rất tin.
Không thể huyễn hoặc thế được? Vẫn còn nhớ rõ, trước khi rời khỏi Kỳ Châu cùng Vĩnh An vào kinh thành, lão phu nhân có dặn dò: tranh thủ để đến lúc về, trong bụng đã có một tiểu thiếu gia. Điều… điều điều này đúng là có thật rồi sao? Chỉ có điều cha nó đã được đánh đổi? Lão phu nhân là vua dự báo sao?
“Hình cô nương, cô nương phải tin ta, ta sẽ không hại cô nương đâu, cha ta và cha cô nương còn có quen biết nhau, cũng coi như là cố nhân.” Thấy nàng im lặng không nói gì, như đã bình tĩnh trở lại, thần y mới lại ngồi xuống, nói.
Hình Hoan không khách khí, tặng cho hắn một cái lườm. Quen biết cái nỗi gì, cha nàng trông như thế nào nàng còn không nhớ nổi, thấy sang bắt quàng làm họ cũng không đến nỗi thế chứ?
“Nếu cô nương nghe ta sẽ từ từ kể cho.” Không cần nàng đồng ý, thần y tự mình nhập tâm nói, “Thế này, rất nhiều rất nhiều năm về trước, cha ta cũng là một thần y, ngưỡng mộ đao pháp của cha cô nương, còn từng muốn bái ông làm sư phụ. Ai ngờ cha cô nương quá đáng, chê cha ta không có thiên phận học võ. Đã nói là hận này nhất định phải trả, ai ngờ năm đó cha cô nương đã chết vì cứu Triệu lão gia, mẫu thân của cô nương tìm đến nhà ta nhờ chữa chạy…”
“Đợi một chút, ngươi nói cha ta chết như thế nào?” Tại sao câu chuyện hắn kể lại khác so với câu chuyện nàng đã từng được nghe?
“Chết do cứu Triệu lão gia.”
“Tin vịt ngươi nghe ở đâu đấy?” Đây có phải là phiên bản nâng cấp không? Rõ ràng mẫu thân nói là do kẻ thù của cha tìm đến nhà, vì cứu hai mẹ con nàng nên Triệu lão gia cũng anh dũng hi sinh.
“Ồ, ta nghe từ cha ta.” Thần y điềm nhiên trả lời. Nhưng nhanh như cắt, hắn phát hiện có điều không đúng, “Cái gì mà tin vịt! Cha ta là người biết tin tức số một, tin nào cũng thật như châu báu. Trận chiến ngày hôm đó, Triệu lão gia chết ngay tại trận, cha cô nương còn chút hơi thở, chính cha ta đã mời mấy đại phu cùng chữa chạy cho. Ái chà, đáng tiếc năm đó cha ta y thuật vẫn chưa tinh luyện, cuối cùng cha cô nương vẫn phải lìa đời.”
“…” Thần y, ngài chẳng vừa nói cha mình khi đó cũng là một thần y sao?
“Tóm lại, chuyện này tuyệt đối không có chút bịa đặt gì, cha ta lúc sắp lìa đời nhắc lại cho ta nghe. Người ta đều nói lúc trước khi chết lời nào cũng là thiện, lúc đấy rồi cha ta còn hơi đâu mà đi lừa ta?”
“Vậy sao? Vậy sau đó thế nào?” Hình Hoan lấy lại tinh thần, mấy năm nay nàng luôn muốn báo ân, vì cha nàng đã liên lụy đến Triệu lão gia, vậy mà lão phu nhân còn không tính toán đến hiềm khích trước kia vẫn luôn lặng lẽ chi viện cho mẫu thân, nuôi nàng khôn lớn. Lẽ nào mẫu thân bị lừa?
“Sau đó, cha ta nói với mẫu thân của nàng là để chữa trị bệnh hàn của cô nương phải tập trung tất cả những tinh thạch đang lưu lạc trong giang hồ để làm thuốc uống. Trời ạ, trước khi lâm chung cha ta có nói với ta, đó là vì ông ấy chỉ muốn báo thù năm xưa cha cô nương không chịu nhận ông ấy làm đệ tử, với lại cũng muốn xem tinh thạch trong giang hồ rốt cục nó thế nào, nên mới lừa mẫu thân cô nương như thế, thực ra bệnh của cô nương có cách chữa, không cần đến tinh thạch làm thuốc, làm gì có chuyện huyễn hoặc như vậy, kẻ ngốc mới đi lấy đá làm thuốc chữa bệnh. Chuyện này, cha ta vẫn cứ áy náy mãi, dặn ta nếu như có cơ hội gặp hai mẹ con cô nương, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho cô nương. Bởi vậy, lần trước khi bị chị cả đâm thương, ta chữa trị cho cô nương có hỏi cha cô nương họ Hình có phải không… thực ra, lúc đó ý ta muốn hỏi là cha cô nương có phải là Hình đại hiệp nổi tiếng đao pháp đó không?”
“Ta thấy trước khi lâm chung cha ngươi cũng dặn dò nhiều điều quá! Trước lúc lâm chung cha ngươi không định đùa đấy chứ! Có biết là ta đã tốn bao nhiêu công sức để tìm những mảnh đá đó không! Đến lúc này lại nói có kẻ ngốc mới lấy đá làm thuốc chữa! Định đùa ta sao? Không chịu nhận cha ngươi làm đồ đệ thì lại đổ lên đầu ta sao?”
“Đó là phải trách cha cô nương năm đó không chịu nhận cha ta làm đồ đệ, và trách cả Triệu lão gia tại sao lại đem tặng lung tung mấy viên đá tổ tông để lại, nếu cứ để ở nhà họ Triệu thì có phải là tiết kiệm sức lực… Mà, chỉ nói thôi, đừng đánh người, mọi người đều là người trong giang hồ, động khẩu không động thủ.” Nhìn Hình Hoan hùng hổ đưa tay lên, chuẩn bị đập vào gáy hắn, hắn liền chuyển giọng.
Hình Hoan không ngừng tay lại, chỉ có điều là kéo chiếc chăn ôm chặt lấy mình, “Ai rảnh mà đi đánh ngươi? Nếu có cách chữa sao ngươi không mau chữa cho ta, lằng nhằng cái gì?”
“Chữa bệnh là điều nên làm, chỉ có điều…”
“Này, cha ta đã chết rồi còn làm khó ta bao nhiêu năm như vậy, ngươi còn mặt mũi đòi ta tiền chữa bệnh sao, có tin là giờ ta sẽ đi thay bộ xiêm y màu đỏ, treo cổ tự vẫn, hóa làm ma ta cũng không tha cho ngươi, ở dương thì dọa ngươi, xuống âm thì dọa cha ngươi, còn cả liệt tổ liệt tông của ngươi nữa, từng người từng người một, không tha cho ai cả!”
Vốn thần y có ý định đó thật, nhưng Hình Hoan uy hiếp kinh quá, khiến hắn sợ quá không dám nói ra, chỉ cười trừ nói, “Ha ha, làm gì có chuyện đấy, chúng ta đã quen thân nhau thế rồi. Mau nằm xuống, nằm xuống, đừng để bị lạnh, để ta xem cho cô nương.”
Theo như Triệu Vĩnh An nói, kiếm bị mất trong lần bị trộm kiếm sau ngày họ thành thân không lâu.
Cũng có nghĩa là, năm đó vụ mất trộm kiếm là có thật, không phải là do Vĩnh An muốn tiếp cận Hiểu Nhàn cô nương nên tự biên tự diễn sao? Rõ ràng là bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó.
“Hẹn mười năm, chẳng phải là sang năm mới đến sao?” Hình phu nhân nhớ, một năm sau khi lão phu nhân tìm thấy hai mẹ con họ đã từng mang kiếm vào cung một lần, khi đó tiên hoàng còn sống, đến này cũng mới có chin năm.
“Con nghĩ, có liên quan đến Quản Hiểu Nhàn, năm đó vụ mất trộm kiếm con có đến nhờ muội ấy giúp đỡ, muội ấy biết rằng thanh kiếm đó đã bị mất.” Vĩnh An khổ sở cười ngượng. Thảo nào người ta nói người càng hiểu bạn thì làm bạn bị thương càng sâu, vì đối phương đã quá rõ tất cả những điểm yếu của bạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Quản Hiểu Nhàn rất hiểu chàng, muội ta nói hận chàng, hận tất cả người nhà họ Triệu, liền ra tay thẳng thừng.
“Toàn là họa do con gây nên! Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, giang hồ và triều đình là hai phe! Con… con, con lại nói chuyện lớn như vậy với nó…”
“Lão phu nhân, chuyện đã đến nước này, trách cứ Vĩnh An cũng không thay đổi được gì. Cuối tháng mới phải vào cung, hay làm lại một thanh kiếm mới giống hệt như thế, không biết chừng có thể qua được ải này?” Thấy lão phu nhân sắp phát điên lên, Hình Hoan vội khuyên ngăn.
“Chẳng có tác dụng gì, khi đó lão gia chế tác thanh kiếm đó đã dốc không biết bao nhiêu tâm huyết, dùng nguyên liệu đặc biệt, sao có thể nói làm là làm được.”
Lão phu nhân lặng người đi, ngồi ủ rũ trên ghế.
“Cần nguyên liệu như thế nào?” Hình Hoan vẫn cố hỏi, dù thế nào cũng phải thử xem thế nào, vậy còn hơn là ngồi chờ chết.
Nghe vậy lão phu nhân định nói gì rồi lại thôi, lén nhìn sang Hình Hoan.
Ánh mắt không bình thường ấy khiến Hình Hoan nhạy cảm lặng người đi. Trong trí não nổi lên suy đoán, nàng cố để giọng nói của mình nghe vẻ như bình tĩnh, hỏi để xác nhận: “Là tinh thạch sao?”
“…Trời ạ, không phải! Sao có thể là tinh thạch được chứ! Con đừng có nghĩ lung tung, lão gia làm kiếm thường rất tùy ý, năm đó ông ý dùng nguyên liệu để đúc kiếm ngay cả ta cũng không rõ, dùng nguyên liệu gì đây… ồ, ta cũng không biết, nói tóm lại không phải là tinh thạch. Thôi đi thôi đi, mọi người đi làm việc của mình đi, để ta nghĩ xem có cách gì hay không…”
Lão phu nhân lớn tiếng phủ nhận chắc chắn, nhưng càng như vậy, càng khiến Hình Hoan muốn biết rõ hơn.
Nàng nghe vậy, nghe lời không làm phiền nữa, nhưng trong lòng vẫn không yên được.
“Mẫu thân ta đã chẳng nói là không phải rồi sao, nàng còn đoán già đoán non cái gì?” Cảm nhận được sự hoang mang của Hình Hoan, sau khi rời khỏi phòng khách, Vĩnh An chợt giơ tay đập vào đầu nàng.
Bị đau, Hình Hoan xoa xoa phía sau đầu, lạnh lùng hỏi: “Huynh của chàng biết chuyện kiếm bị mất không?”
“Huynh ấy… hừm, có biết.” Chàng lặng người đi, trông không được tự nhiên, nói thêm, “Nàng cũng biết huynh ấy, tuy hai năm nay lưu lạc ở bên ngoài, nhưng không có chuyện gì giấu được huynh ấy.”
“Đúng thế.” Hình Hoan cười ngượng, gật đầu, “Thiếp về phòng trước.”
Nàng giấu giếm tâm trạng rất giỏi, ít nhất thì Triệu Vĩnh An cũng không thấy có gì bất thường.
Chỉ mình Hình Hoan biết rằng, suy đoán của nàng dường như được khẳng định chắc chắn. Nhớ lại từng chút từng chút từ ngày quen với Tịnh An, rõ ràng là nàng luôn đánh giá quá cao bản thân mình, cứ nghĩ rằng y đang giúp nàng tìm tinh thạch, nhưng sự thực thì sao? Y từng nói đã đến phủ họ Quản ở Kỳ Châu lục tìm mấy lần, chính vì thế mà gây mối thù với Quản Hiểu Nhàn, lúc đó y vẫn chưa quen nàng, chắc không thể nào dựa vào quan sát thiên tượng mà đoán biết được chuyện sau này chứ?
Điều đó đủ để chứng minh rằng, y cũng vẫn đi tìm các mảnh tinh thạch, bởi vậy mới biết nhiều về chúng giống nàng như thế.
Nhưng Triệu Tịnh An tìm những thứ đó để làm gì? Đáp án đã quá rõ ràng.
Mãi đến tận khuya Triệu Tịnh An mới đánh xe ngựa về đến phủ.
Nô gia mang đèn ra đón, nhanh chóng nhận thấy hôm nay đại thiếu gia tinh thần không được tốt, không cười đùa với họ như ngày thường, thậm chí nụ cười thường trực trên môi cũng không còn.
Y mím chặt môi, bước đi nhanh, đằng đằng khí thế xông vào trong biệt vườn.
Y không nói với Hình Hoan, thực ra chiều nay trong bức thiệp mời còn có một lá thư báo tin.
Kỳ thực bức thư đó cũng không có gì là bất thường, chỉ là mấy người bạn lâu ngày không gặp nhau mời nhau đi uống trà.
Nhưng uống rồi lại vỡ lẽ ra một thông tin khiến Tịnh An buồn lòng – từ nhỏ Hình Hoan đã mắc chứng bệnh hàn, mạng không giữ được lâu.
Từng rất hời hợt nói nàng là “ma đoản mệnh”, sau khi yêu nàng rồi nó trở thành ác mộng khiến y lo lắng hàng ngày. Đã bao nhiêu lần, y hi vọng học thuật của mình không cao, hôm đó xem vân tay cho nàng đã xem sai.
Tại sao Hình Hoan lại phải cố hết sức để tìm chỗ tinh thạch đó? Nàng không nói, y cũng chẳng muốn hỏi, nhưng nhờ người đi điều tra giúp. Đây là lần đầu tiên chàng phải vận dụng đến tất cả mối quan hệ quen biết của mình chỉ để hiểu một người con gái. Y cũng biết hành vi đào bới chuyện riêng của người khác như vậy là không tốt nhưng y không hối hận.
Giả sử như y không điều tra được, nàng sẽ giấu y đến bao giờ? Đến khi bệnh của nàng đã ăn vào tâm can, không còn thuốc chữa nữa hay sao?
Nàng có quyền gì tự ý quyết định chuyện sinh tử của mình như vậy sau khi đã yêu y?
Ngay lúc đó lại nghe tin hoàng thượng cho hiệu triệu Triệu gia trang cuối tháng phải mang kiếm vào cung hưởng yến tiệc, một loạt những phiền phức ngoài sức tưởng tượng ập tới, khiến y phải lo hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, chắc chắn một điều rằng nàng không mất tích, mãi mãi không…
“Ý? Đại thiếu gia, ngài đến tìm thiếu phu nhân? Hôm nay phu nhân ngủ sớm, giờ muộn rồi, sợ…” A hoàn canh đêm đang ngồi ngủ gật ở bậc thềm trước nhà, nhưng tiếng bước đi của đại thiếu gia quá lớn, khiến ả chợt tỉnh giấc.
A hoàn nói chưa hết lời, Tịnh An đã cắt ngang, “Đi ra!”
“…” A hoàn biết điều im bặt. Thật chẳng ra sao, hôm nay người trong biệt vườn như ăn phải thuốc súng, mặt ai trông cũng đáng ghét.
Rầm!
Tịnh An vẫn không chịu tuân thủ quy tắc như mọi khi, bước lên thềm, đạp mạnh tung cửa ra. Y giật đèn lồng trong tay a hoàn, bước vào trong phòng tối om.
Thấy vậy, a hoàn vội đi theo sát y để đốt đèn.
“Nàng đâu?” Trong phòng, chiếc giường trống không, khiến Tịnh An lặng người đi, lập tức quay người hỏi a hoàn ở ngay sau.
“Đang ngủ…” Thấy cảnh trong phòng, a hoàn cứng lưỡi không nói được gì thêm.
“Ngươi canh đêm cái kiểu gì? Người to như thế cũng không canh nổi?”
“…” Đại thiếu gia chưa bao giờ gào thét lên như thế, càng không bao giờ mắng mỏ người hầu, bởi vậy, đến đứa ngốc cũng thấy rằng quả thực y đang tức điên lên. Lúc này, nói ít đi là thông minh nhất, nhưng khi nhìn thấy có gì đó ở trên bàn, a hoàn không kìm được nói, “Đại, đại thiếu gia, ở kia có một bức thư…”
Quả nhiên, câu nói đã khiến Tịnh An để ý, cũng tạm thời khiến y hạ hỏa.
Y nín thở, tập trung ánh mắt vào chiếc hộp nhỏ đè lên một bức thư, động tác đơn giản là mở chiếc hộp lên dường như đã lấy hết tâm lực của y. Cuối cùng, đúng như y nghĩ, trong hộp là ba mảnh tinh thạch, chúng dường như ghi lại từng giây từng phút từ khi họ quen nhau đến nay.
Tịnh An nhắm mắt, lặng lẽ mở bức thư ra.
Trong thư chỉ có một câu, khiến y lòng đau như cắt, đau đớn muốn nhếch khóe miệng lên nhưng không thể tìm lại nụ cười vốn có.
Triệu Tịnh An, khi chàng cười trông cũng rất đẹp.
Vậy sao? Nếu đã vậy tại sao không để nụ cười của y được lâu hơn?
Tại sao không hỏi ý kiến y đã quyết định như vậy?
Tại sao không tin y có thể tìm ra cách vẹn cả đôi đường?
Lần này, chuyện Hình Hoan bỏ đi, dường như chẳng cần nói gì cũng đã được mẫu thân đồng thuận.
Mẫu thân nói, đánh mất thanh bảo kiếm đó rất nghiêm trọng, nếu như có ai đó cố ý hãm hại, có thể tăng đến mức tội âm mưu tạo phản, chém đầu cả nhà.
Hình Hoan không biết quy định pháp luật, cũng chẳng thể làm gì nhiều. Nàng biết rằng có đem tất cả tinh thạch đã thu thập được đưa cho lão phu nhân bà cũng sẽ không nhận. Vậy cách tốt nhất có thể làm là chẳng làm gì, để lại tinh thạch và bỏ đi mất tích. Không chỉ vì Tịnh An, còn vì tất cả người nhà họ Triệu.
Nàng không thể vì cứu lấy thân mình mà hại bao nhiêu con người khác. Nếu như vậy, dù nàng có tiếp tục sống, trong lòng cũng không yên tâm.
Không giống với lần bỏ nhà ra đi trước kia, lần này nàng có mẫu thân đi cùng, Hình Hoan không bị lạc đường nữa, cũng không phải lo kiếm ăn dọc đường đi. Lần này, họ đi rất thuận lời, mẫu thân vẫn ít nói như mọi khi, không đến nửa tháng, họ đã trở về đến Kỳ Châu.
Không thể về quê cũ được, sợ sẽ bị tìm ra nhanh chóng.
Mẫu thân thuê một căn nhà ở gần Triệu gia trang, nói rằng nếu ở gần thế thì họ sẽ không tìm đến. Nàng còn có thể nhìn Tịnh An từ xa, đảm bảo họ vẫn bình yên vô sự qua được nạn này, đảm bảo y vẫn sống tốt hay không.
Hình Hoan biết rằng, mẫu thân cũng là nghĩ cho nàng, nhưng… dù y có sống tốt hay không nàng cũng không vui lòng.
“Hình cô nương, tâm trạng là một trong những yếu tố ảnh hưởng đến tình trạng bệnh tật, gần đây càng ngày cô nương càng yếu hơn, là do quá u sầu, có cần ta tìm chị em giang hồ đến hát cho cô nương nghe?”
Tiếng gì vậy? Ai đang nói? Hình Hoan giỏng tai lên, run rẩy thò đầu ra từ trong ba lớp chăn. Đúng là gần đây cơ thể nàng rất yếu, cũng không biết là do thời tiết cuối thu hay là sắp đến ngày phải chết, nói tóm lại là sợ lạnh hơn trước kia, dường như không rời ổ ấm được.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đang đứng ở cạnh giường, Hình Hoan nhảy chồm dậy như gặp phải ma, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta là thần y mà, nghe nói Hình phu nhân đã đặt quan tài rồi, ta sao có thể không xuất hiện? Ngộ nhỡ chữa khỏi cho cô nương, thì sẽ thêm được một bệnh án cải tử hoàn sinh!” Nói rồi, thần y đặt hộp đồ nghề xuống, xếp gối kê tay để bắt mạch ra đúng kiểu, vỗ vỗ, ra hiệu cho nàng chìa tay ra, để hắn bắt mạch khám bệnh.
“…” Mẫu thân đã đặt quan tài rồi sao? Mẫu thân, mẫu thân cũng thật điềm tĩnh quá! Chưa thấy mẫu thân khóc giọt nước mắt nào, vậy mà đã đi đặt quan tài để ai cũng biết chuyện thế này? Hình Hoan thẫn thờ thò tay ra, cho thần y xem mạch. Nàng thều thào nói, “Ta nói rồi, có phải ngươi có đại pháp hồi thành không, tại sao thoắt ẩn thoắt hiện vậy?” Nàng và mẫu thân mới về có bao lâu, chưa đến một tháng, thế mà hắn đã tìm đến nhà. Nói như vậy chưa biết chừng Tịnh An cũng biết tung tích của nàng rồi?
“Cô nương yên tâm, nhân sĩ giang hồ chúng tôi xưa nay miệng kín như bưng, ta chưa hề nói về tung tích của cô nương với đại sư.”
Họ có ở chung trong một chốn giang hồ không vậy? Miệng kín như bưng? Hừ! Chuyện nhỏ như con thỏ cũng đã truyền cho nhau ai cũng phải biết, vậy mà còn ra vẻ nghĩa khí giang hồ.
“Ôi, Hình cô nương…”
“Ngươi định nói ngươi đã cố hết sức rồi, chuyện để tự nhiên nó đến?” Hình Hoan quay đầu nhưng không cảm thấy thất vọng, từ khi trở về Kỳ Châu, nàng cũng không nghĩ mình có thể sống lâu dài nữa.
“Muốn chúc mừng cô nương, cô nương có mạch hỉ.”
“Này, ngươi đùa gì thế, ngươi bắt kỹ rồi hẵng nói. Mạch hỉ cái gì? Sao có thể một tối đã… Ngươi lại đến đây để đòi bạc sao? Tiếp theo có phải muốn ta mua thuốc an thai hoặc thuốc phá thai, cút, cút, cút ngay! Có biết thương người không vậy, người ta đã sắp chết rồi, còn đùa được sao!”
“Quá đáng quá, Hình cô nương, cô nương có thể nghi ngờ chữ tín của ta nhưng không được nghi ngờ tố chất chuyên nghiệp của ta. Mạch này của cô nương chắc chắn là đã có thai, cô nương cứ bình tĩnh nằm xuống, đừng để động đến thai nhi. Ồ, cũng phải nói luôn, đứa trẻ này có nên giữ lại hay không là một vấn đề, sức khỏe cô nương quá yếu, bệnh cũng phải chữa khỏi, sợ sẽ ảnh hưởng đến thai. Hay là, cô nương tính xem mua thuốc phá thai của ta, đảm bảo không đau đớn.”
Hắn vẫn cố gắng quảng cáo, nhưng không hiểu sao, Hình Hoan vẫn rất tin.
Không thể huyễn hoặc thế được? Vẫn còn nhớ rõ, trước khi rời khỏi Kỳ Châu cùng Vĩnh An vào kinh thành, lão phu nhân có dặn dò: tranh thủ để đến lúc về, trong bụng đã có một tiểu thiếu gia. Điều… điều điều này đúng là có thật rồi sao? Chỉ có điều cha nó đã được đánh đổi? Lão phu nhân là vua dự báo sao?
“Hình cô nương, cô nương phải tin ta, ta sẽ không hại cô nương đâu, cha ta và cha cô nương còn có quen biết nhau, cũng coi như là cố nhân.” Thấy nàng im lặng không nói gì, như đã bình tĩnh trở lại, thần y mới lại ngồi xuống, nói.
Hình Hoan không khách khí, tặng cho hắn một cái lườm. Quen biết cái nỗi gì, cha nàng trông như thế nào nàng còn không nhớ nổi, thấy sang bắt quàng làm họ cũng không đến nỗi thế chứ?
“Nếu cô nương nghe ta sẽ từ từ kể cho.” Không cần nàng đồng ý, thần y tự mình nhập tâm nói, “Thế này, rất nhiều rất nhiều năm về trước, cha ta cũng là một thần y, ngưỡng mộ đao pháp của cha cô nương, còn từng muốn bái ông làm sư phụ. Ai ngờ cha cô nương quá đáng, chê cha ta không có thiên phận học võ. Đã nói là hận này nhất định phải trả, ai ngờ năm đó cha cô nương đã chết vì cứu Triệu lão gia, mẫu thân của cô nương tìm đến nhà ta nhờ chữa chạy…”
“Đợi một chút, ngươi nói cha ta chết như thế nào?” Tại sao câu chuyện hắn kể lại khác so với câu chuyện nàng đã từng được nghe?
“Chết do cứu Triệu lão gia.”
“Tin vịt ngươi nghe ở đâu đấy?” Đây có phải là phiên bản nâng cấp không? Rõ ràng mẫu thân nói là do kẻ thù của cha tìm đến nhà, vì cứu hai mẹ con nàng nên Triệu lão gia cũng anh dũng hi sinh.
“Ồ, ta nghe từ cha ta.” Thần y điềm nhiên trả lời. Nhưng nhanh như cắt, hắn phát hiện có điều không đúng, “Cái gì mà tin vịt! Cha ta là người biết tin tức số một, tin nào cũng thật như châu báu. Trận chiến ngày hôm đó, Triệu lão gia chết ngay tại trận, cha cô nương còn chút hơi thở, chính cha ta đã mời mấy đại phu cùng chữa chạy cho. Ái chà, đáng tiếc năm đó cha ta y thuật vẫn chưa tinh luyện, cuối cùng cha cô nương vẫn phải lìa đời.”
“…” Thần y, ngài chẳng vừa nói cha mình khi đó cũng là một thần y sao?
“Tóm lại, chuyện này tuyệt đối không có chút bịa đặt gì, cha ta lúc sắp lìa đời nhắc lại cho ta nghe. Người ta đều nói lúc trước khi chết lời nào cũng là thiện, lúc đấy rồi cha ta còn hơi đâu mà đi lừa ta?”
“Vậy sao? Vậy sau đó thế nào?” Hình Hoan lấy lại tinh thần, mấy năm nay nàng luôn muốn báo ân, vì cha nàng đã liên lụy đến Triệu lão gia, vậy mà lão phu nhân còn không tính toán đến hiềm khích trước kia vẫn luôn lặng lẽ chi viện cho mẫu thân, nuôi nàng khôn lớn. Lẽ nào mẫu thân bị lừa?
“Sau đó, cha ta nói với mẫu thân của nàng là để chữa trị bệnh hàn của cô nương phải tập trung tất cả những tinh thạch đang lưu lạc trong giang hồ để làm thuốc uống. Trời ạ, trước khi lâm chung cha ta có nói với ta, đó là vì ông ấy chỉ muốn báo thù năm xưa cha cô nương không chịu nhận ông ấy làm đệ tử, với lại cũng muốn xem tinh thạch trong giang hồ rốt cục nó thế nào, nên mới lừa mẫu thân cô nương như thế, thực ra bệnh của cô nương có cách chữa, không cần đến tinh thạch làm thuốc, làm gì có chuyện huyễn hoặc như vậy, kẻ ngốc mới đi lấy đá làm thuốc chữa bệnh. Chuyện này, cha ta vẫn cứ áy náy mãi, dặn ta nếu như có cơ hội gặp hai mẹ con cô nương, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho cô nương. Bởi vậy, lần trước khi bị chị cả đâm thương, ta chữa trị cho cô nương có hỏi cha cô nương họ Hình có phải không… thực ra, lúc đó ý ta muốn hỏi là cha cô nương có phải là Hình đại hiệp nổi tiếng đao pháp đó không?”
“Ta thấy trước khi lâm chung cha ngươi cũng dặn dò nhiều điều quá! Trước lúc lâm chung cha ngươi không định đùa đấy chứ! Có biết là ta đã tốn bao nhiêu công sức để tìm những mảnh đá đó không! Đến lúc này lại nói có kẻ ngốc mới lấy đá làm thuốc chữa! Định đùa ta sao? Không chịu nhận cha ngươi làm đồ đệ thì lại đổ lên đầu ta sao?”
“Đó là phải trách cha cô nương năm đó không chịu nhận cha ta làm đồ đệ, và trách cả Triệu lão gia tại sao lại đem tặng lung tung mấy viên đá tổ tông để lại, nếu cứ để ở nhà họ Triệu thì có phải là tiết kiệm sức lực… Mà, chỉ nói thôi, đừng đánh người, mọi người đều là người trong giang hồ, động khẩu không động thủ.” Nhìn Hình Hoan hùng hổ đưa tay lên, chuẩn bị đập vào gáy hắn, hắn liền chuyển giọng.
Hình Hoan không ngừng tay lại, chỉ có điều là kéo chiếc chăn ôm chặt lấy mình, “Ai rảnh mà đi đánh ngươi? Nếu có cách chữa sao ngươi không mau chữa cho ta, lằng nhằng cái gì?”
“Chữa bệnh là điều nên làm, chỉ có điều…”
“Này, cha ta đã chết rồi còn làm khó ta bao nhiêu năm như vậy, ngươi còn mặt mũi đòi ta tiền chữa bệnh sao, có tin là giờ ta sẽ đi thay bộ xiêm y màu đỏ, treo cổ tự vẫn, hóa làm ma ta cũng không tha cho ngươi, ở dương thì dọa ngươi, xuống âm thì dọa cha ngươi, còn cả liệt tổ liệt tông của ngươi nữa, từng người từng người một, không tha cho ai cả!”
Vốn thần y có ý định đó thật, nhưng Hình Hoan uy hiếp kinh quá, khiến hắn sợ quá không dám nói ra, chỉ cười trừ nói, “Ha ha, làm gì có chuyện đấy, chúng ta đã quen thân nhau thế rồi. Mau nằm xuống, nằm xuống, đừng để bị lạnh, để ta xem cho cô nương.”
Danh sách chương