Đến đây anh cũng không đùa nữa mà nghiêm túc khai báo: Thưa bà và bố mẹ con xin thưa chuyện.Con và Ngọc đã quen nhau được một thời gian rồi.Bọn con trước đây cũng vì một vài hiểu lầm mà xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.Bây giờ tụi con đã giải quyết được rồi.Còn về chuyện tụi con có con là do tụi con đã suy nghĩ khá lâu rồi nên mới đưa ra quyết định và chúng con đến với nhau vì tình yêu nên mong bà và bố mẹ hãy thương lấy vợ con và cháu của mọi người vì vợ con sau này chắc chắn sẽ là con gái của mọi người.Con đã hứa với mẹ Ngọc là như vậy rồi và con sẽ làm được.

Cô nghe anh nói thì sửng sốt một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.Anh che đậy mọi thứ về cô quá tốt.Nhưng vẫn không quên lời hứa của mình.

“ Tốt, thằng này được bà chấp nhận à không cả nhà chấp nhận không những là chấp nhận mà còn vô cùng vui mừng đồng ý.Làm tốt lắm – Bà anh khi nghe đến mấy câu phát biểu của cháu trai mình thì không thể nào kìm chế được nữa mà hào hứng phát biểu

“ Thế khi nào định tổ chức hôn lễ “ Bố anh nói.

“ Dạ bố chúng con định sẽ để cho Ngọc sinh xong đã rồi tụi con sẽ tổ chức “

Bố anh nghe vậy thì trầm ngâm một lúc: Vậy con không sợ con bé thiệt sao? Cô nghe bố anh nói như thế vội lên tiếng: Dạ bác, con không sợ thiệt ạ! Mọi điều Thế Anh nói đều là do con quyết định ạ

“ Được vậy thì bố sẽ tôn trọng đám nhóc bọn con.Về thời gian gặp mặt hai nhà bố cho con tự quyết định có gì báo bố mẹ nhé! Con gái.

“ Dạ bác “ Cô lên tiếng

“ Ấy ấy sao lại là bác bố chứ có đúng không cả nhà?” Ông Vinh nghe cô nói vậy thì bật cười hỏi

Cô cũng ngại ngùng lên tiếng: Dạ đúng thưa bố.



“ Tốt “

Uyên mừng rỡ xin được chen chân vào: Chị hai chào mừng chị đã gia nhập vào đại gia đình mình.Em vui lắm.Cảm ơn chị hai vì đã trói được anh em bên người

Cô nghe Uyên nói mà phải bật cười.Anh bên cạnh bất lực đỡ trán: Uyên mày giỏi lắm.Mày làm như anh mày khủng khiếp lắm không bằng

“ Thôi thôi cho bọn già chúng tôi xin hai bọn con lớn tồng ngồng thế này rồi vẫn thích chí chóe hả.Thôi xuống phòng ăn ăn cơm nhé! Thế Anh đỡ con bé xuống nhé gạch nhà trơn lắm.Chắc mẹ phải đập hết ra xây lại thôi.

Cô vừa đứng lên chuẩn bị đi xuống phòng bếp thì mẹ anh đã bàn luôn kế hoạch đập nhà đi xây lại làm cô càng hoảng hơn

“ Bác ạ! bác không cần làm như vậy đâu ạ. Nền này không trơn đâu bác con cố gắng cẩn thận hơn – Cô hoảng loạng lên tiếng

Bà Chi thấy cô vậy thì tạm dừng kế hoạch xây lại nhà của mình qua một bên không nhắc đến nữa: được vậy khỏi xây lại mai mẹ mua thảm lót lông về trải là được.Còn bé Ngọc sao vẫn gọi là bác hả con? Phải gọi là mẹ chứ nhỉ?Con phân biệt đối xử giữa mẹ và bố con đúng không?

Cô nghe bà Chi nhắc đến chữ mẹ thì ngại ngùng lên tiếng: Dạ không mẹ

“ Đúng rồi bé Ngọc vẫn ngoan nhất cái nhà này.Chả bù cho hai đứa quỷ kia – Bà Chi nói

Uyên nghe vậy phụng phịu lên tiếng: Mẹ kì ghê á! Chỉ có hai mới quậy không nghe lời thôi con vẫn ngoan mà

“ Được rồi, được rồi ai cũng ngoan cả xuống ăn cơm” – Bà Chi sợ loạn lạc đành phải lên tiếng chặn loạn trước.



Vừa mới ngồi vào bàn một cảnh tượng quá kinh hoàng đập vào mắt cô.Một cái bàn dài 10 chỗ ngồi đầy ắp từ đầu bàn đến cuối bàn không còn chỗ nào là thừa một khoảng trống từ món Âu đến món Việt được bày trí vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.

“ Con à! cố ăn nhiều vào nhé! Hôm nay mẹ nấu đấy.Ăn cho tốt – Bà Chi bưng riêng cho cô một miếng chân giò hầm thuốc bắc

Cô nhìn tô chân giò hầm thuốc bắc thì khóc không ra tiếng.Chưa kịp để cô tiêu hóa hết tô chân giò hầm thì một bát tổ yến,một bát bồ câu hầm rồi cá chép hầm cứ lần lượt được bưng lên mồ hôi lạnh cứ từ từ úa ra.Cô vội véo vào lòng bàn tay của anh.Anh như nhận được tín hiệu từ cô phát ra nên đã phải lên tiếng giải vây: Cả nhà từ từ đã để vợ con ăn từ từ đã.Mọi người xem kìa cháu gái con gái của nhà mình tái mét cả mặt mày rồi kìa!

Nghe anh nói vậy cả nhà cũng cười xòa rồi để con gái, cháu gái ăn từ từ.Bửa cơm kết thúc quá tốt đẹp nói cách khác là cả nhà ai ai cũng quý cô cháu dâu, chị dâu, con dâu này mãi đến tối muộn cô và anh mới trở về nhà.Bà nội trước khi cô về còn dúi vào tay cô một món quà.Cô sợ quà quý giá nên không dám nhận nhưng bà lão cứ nhất quyết đưa cho cô bằng được nên cô cũng lễ phép nhận lấy. Đến khi lên xe vì tính tò mò nổi dậy cô không nhịn được mà mở ra.Đập vào mắt cô là một chiế vòng hạt gỗ tỏa ra một mùi hương rất thơm

“ Đây là món quà đầu tiên của ông nội tặng bà lúc ông bà còn trẻ.Chuỗi hạt này là do ông chính tay ông ngày ngày đi cầu trước phật tổ để xin người hãy bảo vệ bà lúc bà bị tai nạn xe nằm bất tỉnh mà đúng lúc này có một vị sư phụ ngày ngày đều thấy ông quỳ rất lâu từ sáng đến tối thấy lạ bèn lại hỏi ông về câu chuyện của ông. Sau khi nghe xong Vị sư ấy cũng cảm động trước tình cảm mà ông dành cho bà nên quyết định tặng cho ông chuỗi vòng này.Sau khi bà khỏe lại ngày nào bà cũng đeo nó, bà rất giữ gìn nó và bà thường nói sau này nếu bà có cháu dâu nhất định bà sẽ tặng nó cho cháu dâu của bà vì nó là món quà quý giá nhất mà cả cuộc đời này bà giữ gìn được.

Cô nghe xong những lời anh nói thì càng cảm động hơn mà ôm chặt hộp đưng vòng trong tay

“ Thế Anh à! Hứa với em đi.Từ nay anh nhất định phải bình an, khỏe mạnh nhé! Và nếu một ngày nào đó anh yêu một ai hơn em thì hãy nói cho em.Em sẽ tự giác rời khỏi anh.Còn em em hứa từ nay trở về sau đến ngày em không còn nhớ được anh là anh nữa em sẽ không bao giờ buông tay anh nữa.Anh nhé!”

Anh đang lái xe nghe cô nói xong liền tấp vội vào lề đường, quay sang nhìn cô

“ Anh sẽ không hứa với em bất kể điều gì.Vì lời hứa sẽ không tồn tại mãi mãi được vì vậy em hãy nắm chặt tay anh bảo vệ anh nhé em! Và anh sẽ không buông tay em đâu.Nên giữa chúng ta từ ngày trở về sau hãy như ngày hôm nay đừng buông tay nhau nhé! Anh yêu em – Anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn vào môi cô một nụ hôn

Sau bao thăng trầm, sau bao sóng gió em và anh đã tìm được nhau.

Kết thúc một đời đầy đau thương ta quên đi đau buồn cùng nhau tiến về phía trước
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện