---------------------------------------------------------
Tháng tư, tháng bắt đầu mùa hạ. Song đây cũng là tháng xảy những cơn mưa trái mùa. Lôi Vi chỉ vừa mới luyện tập một chút trời đã nổi giông, bầu trời cũng theo đó mà trở nên u ám hẳn. Vừa chạy, nàng vừa nhìn sắc trời mà lòng không khỏi ngán ngẫm. Hôm nay quả thật xui xẻo. Không thể nào trở về Xuân Hoa viện, nàng đành phải đến một tiểu đình gần đó để tránh mưa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, tiếng sấm vang lên cũng mỗi lúc một rõ. Ngước nhìn lên bầu trời, Lôi Vi không khỏi ảm não. Mây đen phủ kín cả bầu trời thế này đến khi nào mới dứt mưa được đây? Mưa khiến lòng người không khỏi thương cảm. Những dòng suy nghĩ mông lung nhanh chóng bay lướt qua đầu nàng. Trời mưa thế này, không biết ở nơi biên ải xa xôi Phúc Tuần có lo tốt cho bản thân hay không? Không biết chàng nơi ấy có nghỉ ngơi đầy đủ hay không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nàng. Lôi Vi biết, chàng đã không ít lần đi chinh chiến xa xôi nên chắc chắn chàng sẽ biết cách chăm sóc bảo về bản thân mình. Nhưng lòng nàng vẫn không thôi lo lắng cho chàng. Dù sao đi chăng nữa, chàng cũng là nam nhân và những tiểu tiết nhỏ nhặt đó mấy người để ý đâu.
Nhìn từng giọt mưa đang mỗi lúc một trĩu nặng, lòng nàng như nặng trĩu. Thật hy vọng cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc để mọi người có thể sống trong cảnh thái bình. Từng học qua triều Tân Thục, nàng còn nhớ dưới triều Định An Hoàng đế cũng như Linh Phúc Hoàng đế không có trận chiến nào kéo dài đến mấy năm trời, những trận chiến lớn cũng được giải quyết rất nhanh. Song mỗi lần chiến tranh xảy ra, dân chúng đều rơi vào cảnh lầm than khiến lòng người bất an. Vậy nên tuy Tân Thục phát triển đến độ cực thịnh dưới triều Định An Hoàng đế nhưng chỉ đến triều của Linh Phúc Hoàng đế lòng dân mới yên ổn. Mọi thứ mới có thể nói là hoàn mỹ.
_ What are you thinking? (Nàng đang nghĩ gì vậy?)
Chất giọng trầm thấp vang lên khiến Lôi Vi có chút giật mình, Không cần quay lại, nàng cũng biết là ai đang đến. Vẫn nhìn vào màn mưa, chậm rãi nàng đưa tay ra hứng từng giọt mưa.
_ Nothing! (Không gì cả!)
_ I think, you"re worried something. (Ta nghĩ nàng đang lo lắng điều gì đó.)- Edlen chậm rãi đưa ra nhận định.- About your fiance. I"ve heard, he had just finished his second battle. And the situation is not good. (Về hôn phu của nàng. Ta đã nghe nói, Ngài ấy vừa kết thúc trận đánh thứ hai của mình. Và tình hình không được tốt lắm.)
Đầu tháng từ sa trường, tin chiến thắng bay về Hoàng cung. Song hơn mười ngày sau, tình hình lại không được khả quan cho lắm. Nàng nghe nói, trong lúc hai bên giao tranh, Yên Khâu đã dùng hỏa công khiến Tân Thục bị thiệt hại không ít. Trời đã vào hạ, gió Tây Nam sẽ thổi mỗi lúc một mạnh hơn, Yên Khâu lại biết lợi dụng điều này, biến nó trở thành thời cơ nên đã lật ngược được tình thế. Nhưng đường dài mới biết sức ngựa. Nàng tin Phúc Tuần sẽ tìm ra cách để đối phó lại nghịch cảnh.
Giờ điều nàng mong muốn nhất chính là Hàn Phong hãy thu tay kịp lúc, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
_ I believe him! He is certain to win and return. (Tiểu nữ tin chàng ấy! Chàng ấy nhất định chiến thắng trở về.)- Lôi Vi kiên định nói.
Nhìn vào đôi mắt của Lôi Vi, Edlen nhìn thấy được sự kiên định cũng như sự tin tưởng mà chỉ ở những người yêu nhau mới có. Song niềm tin ấy khiến chàng không khỏi ngạc nhiên bởi từ nơi nàng, chàng có thể nhìn thấy cả sự mãnh liệt đang cháy mỗi lúc một mạnh mẽ và chàng tin rằng nó không hề có dấu hiệu dừng lại. Quả thật, họ đã yêu nhau quá sâu đậm. Vì yêu nhau sâu đậm nên nàng, một nữ tử hoạt bát vui vẻ mới chấp nhận một cuộc hôn nhân không trọn vẹn như vậy. Vì yêu nhau đậm sâu nên trong hiểm cảnh, thay vì tỏ ra lo lắng cho Thái tử nàng lại tin tưởng chàng tuyệt đối, tin tưởng chàng sẽ chiến thắng trở về.
Thứ tình yêu của hai người dịu dàng như dòng nước khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy an yên, tươi đẹp. Song kỳ thực nó lại rất mãnh liệt! Trừ phi nó khiến toàn bộ mặt đất bị bao phủ bởi đại dương bằng không nó sẽ không ngừng lớn lên và không chịu dừng lại.
_ After the rain, the sky will shine. I believe it! (Sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Tiểu nữ tin điều đó!)
Mỉm cười, Lôi Vi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao. Tuy trời vẫn mưa nặng hạt nhưng sau những đám mây hình vẩy cá đầy u ám, ánh nắng mặt trời đã vươn ra.
Xa xa vọng lại tiếng bước chân, cả Lôi Vi lẫn Edlen đều quay lại nhìn. Trong chiếc ô bằng vải trắng có in đóa phù dung, Đồng Thảo đang chạy về phía tiểu đình này. Ngắm chiếc ô nhỏ xinh, lòng nàng không khỏi vui thích. Nàng còn nhớ, khi từ vùng Tây Thủy trở về kinh thành, cả ba đã dừng chân ở một trấn nhỏ. Chiều hôm ấy, khi hai người ra ngoài mua một ít đồ, trời bỗng đổ cơn mưa to. Phúc Tuần đã mua cây dù ấy rồi cùng nàng trở về khách điếm. Một bức tranh đơn giản nhưng tinh tế và đầy ắp tình cảm khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt. Khung cảnh ấy tuy mờ ảo nhưng lại rất chân thực. Và nó cùng những bức tranh khác tạo nên cho hai người những kỷ niệm không thể nào quên được.
Chiếc ô nhỏ chạy nhanh về phía tiểu đình rồi dừng lại. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi, Đồng Thảo mới thở phào nhẹ nhỏm.
_ Lôi Vi! Ta tìm muội mãi!- Vừa thở, Đồng Thảo vừa nói.
Khi thấy trời đổ mưa, cả Đồng Thảo lẫn Quân Đài đều lo lắng vì không thấy Lôi Vi trở về. Bởi từ hồ về Xuân Hoa viện không phải là quá xa. Chờ thêm một chút nữa không thấy nàng đâu, Đồng Thảo vội cầm ô của nàng chạy ra hồ tìm. Tìm quanh hồ mãi lúc lâu, không thấy nàng đâu, Đồng Thảo quyết định đến những chỗ lân cận. Và sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng nàng ấy thấy nàng đang trú mưa ở đây với nam nhân người phương Tây này. Hai người cười nói vui vẻ khiến nàng ấy có chút giận dữ. Nàng rõ ràng biết rằng Thái tử đang gặp khó khăn nơi sa trường vậy mà vẫn có thời gian trò chuyện cùng nam nhân khác. Lẽ nào nàng không lo lắng gì cho Điện hạ hay sao? Không lẽ nàng và nam nhân này có tình ý với nhau? Bốn chữ "hồng hạnh xuất tường" [1] lập tức lóe lên trong đầu nàng ấy. Càng nghĩ Đồng Thảo càng cảm thấy tức giận. Uổng cho Điện hạ ngày ngày tận tình chăm sóc nàng đến một bước cũng không rời đi vậy mà Ngài vừa đi một cái nàng đã tình chàng ý thiếp với nam nhân khác.
Cố giữ bình tĩnh, Đồng Thảo tiến về phía Lôi Vi. Nhìn thấy vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của nàng, Đồng Thảo càng lúc càng tức giận. Quả thật muốn chất vấn nàng và tên người phương Tây đó ngay tại chỗ!
_ Edlen! Now, I have to return. See you later! (Edlen! Giờ, Tiểu nữ phải trở về. Hẹn gặp lại Ngài sau!)
Không nói gì, Edlen chậm rãi gật đầu. Lôi Vi cùng Đồng Thảo cũng nhanh chóng rời khỏi tiểu đình trở về Xuân Hoa viện.
Trên đường trở về, Đồng Thảo không nói với Lôi Vi một lời nào. Chỉ cần nghĩ đến những gì vừa diễn ra trước mắt, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu. Từ sau khi Lôi Vi bị một trận cửu tử nhất sinh, nàng vốn đã muốn buông tay vì thấy tình yêu Phúc Tuần dành cho Lôi Vi quá sâu đậm. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng đã vô cùng áy náy vì những lần lưỡng lự của nàng đã gây nên cục diện rối ren cho cả hai.
Chàng bất chấp địa vị Thái tử của mình có thể sẽ lung lay mà bảo vệ Lôi Vi đến tận cùng. Vậy mà Lôi Vi thì sao? Tranh thủ chàng đi vắng liền lập tức qua lại với tên nam nhân người phương Tây này. Rõ ràng Lôi Vi đã phụ tấm lòng của chàng. Vậy nên nàng việc gì phải áy náy?
Đi bên cạnh Đồng Thảo, tâm trạng của Lôi Vi không khá hơn cơn mưa trái mùa này là bao. Hai bên giao chiến với nhau, dẫu biết điều này trước sau gì cũng diễn ra nhưng lòng nàng thực sự không mong muốn tý nào. Nghe tin Phúc Tuần thắng, nàng cảm thấy nhẹ lòng nhưng rồi cũng chỉ được một chút. Bởi nàng căn bản không muốn xảy ra cuộc chiến này. Nghe tin Phúc Tuần thua, lòng nàng lại như ngồi trên đống lửa. Dù tin tưởng chàng nhưng nàng sao có thể không lo lắng được chứ. Chỉ cần nghĩ đến việc sa trường hiểm nguy, diễn biến khó lường cũng đủ để khiến nàng mất ăn mất ngủ.
Bước đi trên con đường dài nhỏ dẫn về Xuân Hoa viện, Lôi Vi nguyện cầu Hàn Phong có thể buông tay để trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc. Một bên là nam nhân nàng yêu, một bên là nam nhân nàng xem là hảo ca ca, nàng không muốn cả hai thương tích đầy mình hay quyết một phen sống mái với nhau. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi lòng nàng chợt dấy lên nỗi bất an đến tột cùng. Lẽ nào ngoài cách đánh nhau ra, họ thực sự không còn cách nào khác? Bước chân nàng bỗng nhiên dừng khựng lại khiến từng giọt mưa rơi xuống gương mặt thanh tú của nàng.
_ Lôi Vi! Muội sao vậy?- Quay về phía Lôi Vi, Đồng Thảo vội hỏi.
_ Đồng Thảo tỷ! Muội muốn ở một mình. Tỷ về trước đi!
Nghe Lôi Vi nói, Đồng Thảo không khỏi cả kinh. Lôi Vi vốn mẫn cảm với lạnh, sao có thể chịu mưa lâu được.
_ Nhưng trời đang mưa thế này...
_ Muội không sao đâu! Tỷ cứ về trước đi!
Dứt câu, Lôi Vi ngồi xuống hòn giả sơn thấp ngay gần đó, mặc kệ nước mưa đang dần ngấm vào người nàng.
Nhìn mặt Lôi Vi u sầu, Đồng Thảo không khỏi thở dài. Nàng thật không biết Lôi Vi u sầu chuyện gì. Khi nãy chẳng vẫn còn đang cười nói vui vẻ với nam nhân người phương Tây kia hay sao? Hay là nàng ấy có tật giật mình, sợ người khác phát hiện chuyện xấu của mình?
_ Muội lo lắng điều gì, giờ cũng thành thừa thôi. Vậy nên, muội tốt nhất hãy lo cho bản thân mình trước đã.
Đương lúc tâm trạng ngổn ngang, Lôi Vi không nghe ra ẩn ý bên trong câu nói của Đồng Thảo. Bỏ ngoài tai những gì Đồng Thảo nói, nàng vẫn ngồi lặng im. Quả thật đầu nàng lúc này muốn nổ bung vì những gì đang diễn ra trong đầu mình. Giờ, chỉ cần nghĩ đến việc Hàn Phong và Phúc Tuần, một ngày nào đó sẽ chính thức giáp mặt nhau trên chiến trường rồi quyết đầu với nhau một trận sống chết là lòng nàng không tài nào yên ổn được.
Sinh ra và lớn lên trong thời bình, Lôi Vi không hiểu hết được sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng qua những gì đã học rồi từng xem qua không ít bộ phim, nàng cũng hiểu được phần nào về nó. Nó như một cơn đại hồng thủy, càn quét sạch sẽ mọi thứ và để lại cho người ta là sự mất mát đau thương mà rất nhiều năm sau đó người ta có khi không thể tìm lại được. Nàng tham lam muốn những người nàng yêu thương có được một cuộc sống an yên, hạnh phúc. Vậy nên nàng không tài nào chấp nhận được kết quả thảm khốc đó.
Nhất định! Nàng nhất định sẽ tìm ra cách để cứu vãn cuộc chiến này và chấm dứt nó càng sớm càng tốt.
*
Nửa cuối tháng tư, trời đã nắng ấm trở lại. Tháng đầu tiên của mùa hạ, tiết trời không quá nóng bức, khó chịu nhưng nó cũng đủ để khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và có chút bức bối trong người.
Kết thúc buổi tập ở Nhã Khiết viên, Lôi Vi nhanh chóng đến một hành lang có mái che gần đó để ngồi nghỉ. Buổi tập hôm nay quả thật vắt cạn sức lực của nàng. Từ sau khi cả Hoàng cung hay tin sẽ có đoàn quý tộc đến đây và tết Trung thu sắp tới, trên dưới Hoàng cung ai cũng chộn rộn và tập trung cao độ cho công việc của mình. Ca vũ ở Nhã Khiết viên cũng không thoát khỏi guồng quay này vậy nên không chỉ riêng gì nàng, các ca vũ khác ngày nào cũng bị hành cho thừa chết thiếu sống.
Nhìn đám ca vũ lẫn nhạc công ngồi uể oải ngoài sân, Lôi Vi cũng cảm thấy mệt theo. Quả thật có chút nản lòng! Đã vậy, thôi thì nàng đành đi đâu đó hít thở bầu không khí để lấy lại tinh thần.
Phải rồi! Đến Thuần Quân điện xem sao. Từ sau khi trận đánh thứ hai kết thúc, Lôi Vi gần như không hay tin gì từ nơi sa trường nữa. Nàng đoán, có lẽ Phúc Tuần đang chỉnh đốn lại quân ngũ, vực lại tinh thần binh sĩ. Nhưng lòng nàng vẫn không thôi lo lắng. Phải đi kiếm ít tin tức để lòng cảm thấy an tâm hơn mới được. Nó tuy không giúp nàng no cái bụng nhưng ít nhất ra nó giúp nàng biết được giờ phút này người nàng yêu đang như thế nào để lòng nàng nhẹ nhỏm đôi chút bởi nhận được tin tức của chàng. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Nàng nhanh chóng vực lại tinh thần rồi chạy thẳng đến Thuần Quân điện.
............
Thuần Quân điện hôm nay vắng lặng đến lạ thường. Cũng phải! Không có chủ tử, đám người hầu biết hầu hạ ai? Ngoài việc quét dọn mọi thứ cho sạch sẽ, thời gian nhàn rỗi của bọn họ trong một ngày không hề ít. Trước sân không thấy bóng dáng của bất kỳ ai, Lôi Vi nhanh chóng ra hậu hoa viên. Từ hậu hoa viên có một lối mòn nhỏ dẫn ra bờ hồ, nơi đó có một cái đình có diện tích ước chừng bằng diện tích của một gian phòng tên Bán Nguyệt đình vì từ trên cao nhìn xuống nó cong cong tựa hồ như nửa vầng trăng. Cái đình ấy vươn mình ra phía hồ đón lấy gió mát, đón lấy ánh sáng, đón lấy những gì thanh khiết nhất khiến mỗi lần đến đình nàng đều không khỏi suýt xoa, trầm trồ, thích thú. Nàng còn nhớ, từ đình này bước vài chục bước nữa sẽ đến một cây cầu nhỏ dẫn ra tiểu đình ở giữa hồ. Phúc Vân rất thích đứng một mình nơi ấy. Nhớ lại hình ảnh cô đơn ấy, nàng không khỏi xót xa.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi bước thẳng về phía Bán Nguyệt đình. Từ xa, nàng đã trông thấy một dáng dấp khá quen thuộc. Tiến lại gần hơn nữa, nàng càng không khỏi ngạc nhiên mà dừng bước chân lại.
_ Hoàng thượng?- Lôi Vi khẽ thốt lên chỉ đủ mình nghe.- Ngài ấy làm gì ở đây?
_ Chẳng phải Trẫm đã bảo ngươi lui ra rồi sao, Ông Quốc Dương?
Nghe câu hỏi của Định An Hoàng đế, Lôi Vi khẽ giật mình. Vội hoàn hồn lại, nàng đoán Ngài đang muốn có một không gian yên tĩnh nên nhẹ nhàng lùi lại. Nhưng khi nhìn vào bóng áo cô đơn, mệt mỏi kia, lòng nàng chợt chùng xuống. Quả thật, Ngài đường đường là Hoàng đế của cả một nước, ai nấy cũng phục tùng Ngài vậy mà cũng có những lúc khiến người khác nhìn vào mà không khỏi đau lòng.
Ngôi vị kia cao cao tại thượng ngỡ rằng không thể nhìn thấu tất cả. Nhưng kỳ thực ngồi vào ngôi vị ấy, Ngài chắc chắn nhìn thấu được nhân tâm của mọi người. Người ngay kẻ gian, người trung nghĩa kẻ nịnh bợ. Ngài đều có thể nhìn thấy được. Càng nhìn thấy nhiều, càng dễ cảm thấy chán nản mệt mỏi. Vì thực ra, người bên cạnh mình chưa chắc đã thực lòng với mình, người thực lòng với mình lại liên tiếp phải chịu tai họa. Khiến bản thân dần dà sẽ trở nên thu mình, tuy không lộ ra ngoài nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng phòng trước phòng sau. Để rồi đến cuối cùng là một đời cô độc...Nếu như các vị Hoàng tử biết được cái giá phải trả cho ngôi vị quyền lực kia mắc đến vậy, liệu những nam nhân ấy còn có muốn tranh đấu để được ngồi vào ngôi vị này nữa không? Cao cao tại thượng rốt cuộc chỉ còn lẻ loi ở lại với mình.
_ Tiểu nữ Cát Lôi Vi tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Trước khi kịp suy nghĩ, Lôi Vi đã tiến lại gần và lên tiếng. Có lẽ sự cô đơn của Định An Hoàng đế khiến nàng nhớ lại dáng vẻ trầm mặc suy nghĩ trong phòng làm việc của ba nàng, vậy nên nàng không cầm được lòng mình mà tiến lại.
Quay lại nhìn Lôi Vi, thoáng chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của Định An Hoàng đế. Song rất nhanh sau đó, Ngài lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
_ Bình thân!
_ Tạ Hoàng thượng!
_ Ngươi sao lại ở đây?
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi tiến vào trong đình.
_ Mấy ngày nay không nghe được tin gì của Điện hạ, tiểu nữ có chút lo lắng.
_ Ra là ngươi đến để thám thính!
_ Vâng!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Định An Hoàng đế, Lôi Vi đoán lòng Ngài có lẽ đang ngổn ngang trăm bề. Đôi mắt Ngài trở nên xa xăm hẳn khiến người ta quả thật không thể nào nắm bắt. Song nhìn theo điểm nhìn của Ngài, nàng có lẽ đoán được phần nào tâm tư của Ngài.
_ Còn Hoàng thượng? Sao lại ở đây ạ? Có phải...Ngài đang nhớ tới Tư Thái tử?
_ Lôi Vi! Ngươi vào cung lâu như vậy, hẳn cũng biết bản thân không nên tò mò quá nhiều phải không?
Ngầm ý của Định An Hoàng đế, dù có ngốc đến đâu, Lôi Vi nàng cũng hiểu.
_ Đương nhiên là tiểu nữ biết! Tiểu nữ còn biết, trong lòng có chuyện buồn bực, thì cứ nói hết ra. Nói hết ra tâm sự trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm và biết đâu Ngài sẽ tìm ra cách giải quyết mọi chuyện. Vì lúc đó tinh thần Ngài đã sản khoái rồi.
So với lần đầu Định An Hoàng đế gặp Lôi Vi, có vẻ như nàng không thay đổi gì nhiều. Ngoài sự trưởng thành ra, nàng vẫn lạc quan, vui vẻ và tinh nghịch như thuở ấy.
_ Đúng là quy tắc Hoàng cung không ràng buộc được ngươi. Giờ thì Trẫm đã hiểu tại sao Tuần Nhi lại dành cho ngươi tình cảm sâu sắc đến vậy.
Định An Hoàng đế nói vậy khiến Lôi Vi không khỏi đỏ mặt. Trong phút chốc nàng thực sự muốn đào một cái hố chui xuống giấu mặt mình đi.
_ Ban đầu khi nhìn thấy ngươi ở Vọng Vũ đài, Trẫm đã tưởng ngươi là Mẫn phi, mẫu thân của Tuần Nhi. Ngươi cũng có tính cách rất giống nàng ấy. Khiến Trẫm lầm tưởng ngươi là nàng ấy.
_ Vậy nên vì thương tiếc Mẫn phi, Ngài mới sắc phong tiểu nữ là Điệp phi?- Lôi Vi dò hỏi.
_ Trẫm cũng không biết phải trả lời câu này của ngươi thế nào. Có lúc Trẫm thấy ngươi giống Mẫn phi. Có lúc Trẫm lại thấy ngươi không giống. Trẫm cũng từng hỏi Tuần Nhi câu hỏi tương tự. Nó trả lời rằng lần đầu nhìn thấy ngươi nó quả thật để ý đến ngươi vì ngươi rất giống mẫu thân nó. Nhưng càng về sau, người nó yêu là ngươi, nó yêu con người ngươi. Và chưa bao giờ xem ngươi là cái bóng của mẫu thân nó.
Một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai. Từng nghe mọi người bàn tán về nàng và Mẫn phi, nàng cũng đoán được Phúc Tuần để ý đến nàng ít nhiều là vì nguyên nhân này. Nhưng nàng thực sự giống Mẫn phi đến thế sao? Thật sự giống nhau đển độ có thể gây nhầm lần cho người khác sao? Hai con người cách nhau gần ngàn năm, sao có thể...
_ Mẫn phi...là người như thế nào ạ?- Đưa mắt quan sát Định An Hoàng đế, Lôi Vi ướm hỏi.
Không nói không rằng gì, Định An Hoàng đế chậm rãi tiến về phía chiếc bàn gỗ và rút ra một cuộn giấy từ chiếc bình sức được đặt ngay gần đó rồi quay trở lại phía Lôi Vi. Mọi động tác của Ngài đều khoan thai nhẹ nhàng. Quan sát kỹ, nàng nhận ra vị Hoàng đế này rất niu và quý trọng bức tranh mình đang cầm trên tay khiến nàng có chút hồ nghi.
_ Ngươi hãy mở ra xem đi!
Quả Lôi Vi đoán không sai. Đón lấy bức tranh từ tay Định An Hoàng đế, nàng nhẹ nhàng mở bức tranh ra xem. Từng nét vẽ chậm rãi xuất hiện trước mắt nàng. Đến khi toàn bộ bức tranh hiện ra, nàng quả thực không khỏi ngạc nhiên. Nàng không tin! Nàng thực sự không tin trên đời này lại có sự giống nhau đến vậy. Thảo nào đêm thất tịch năm ấy ở Vọng Vũ đài, Ngài vừa nhìn thấy nàng liền gọi nàng là Mẫn phi. Nhìn vào một góc của bức tranh, nàng càng ngạc nhiên hơn.
_ Mẫn phi Cát Vũ Hồng?
"Hiểu nguyệt truỵ,
Túc vân vi,
Vô ngữ chẩm biên y.
Mộng hồi phương thảo tứ y y,
Thiên viễn nhạn thanh hy.
Đề oanh tản,
Dư hoa loạn,
Tịch mịch hoạ đường thâm viện.
Phiến hồng hưu tảo tận tòng y,
Lưu đãi vũ nhân quy."**
Hết nhìn bức tranh, Lôi Vi ngẩng đầu lên nhìn Định An Hoàng đế đang chậm rãi ngâm thơ. Một bài thơ hay nhưng đượm buồn, thể hiện sự tiếc nuối của người ở lại. Đến hai câu cuối nàng như nghe thấy tên của Mẫn phi. Vũ Hồng! Bóng hồng được nhớ tới.
_ Vũ Hồng cùng họ với ngươi vậy nên khi Trẫm nghe thấy họ của ngươi liền nghĩ rằng ngươi và người ấy có quan hệ thân thích với nhau...
Gió khẽ thổi khiến mặt hồ xao động. Từng ánh nắng vàng rực rỡ thả mình vào mặt nước khiến mặt hồ loang loáng tựa hồ như được dát vàng. Và từ nơi mặt hồ ấy, từng ký ức như hiện ra trước mặt Định An Hoàng đế...
Định An Hoàng đế khi ấy vẫn đang là Thái tử An Hưng trong một lần xuất tuần nhìn thấy một nam nhân nhỏ con lại trông có vẻ yếu ớt đang đấu khẩu với tên trộm. Chẳng lấy chốc cuộc đấu khẩu này đã thu hút không ít người lại xem khiến tên trộm không có đường chạy. Tò mò, chàng trai trẻ ấy cũng tiến lại gần quan sát. Xem được một lúc liền thấy tên trộm kia xấn tới khiến nam nhân đó phải lùi lại. Liếc thấy phía sau là một nồi nước của một gánh hàng, chàng nhanh chóng phi thân tới đỡ lấy tên nam nhân đó, lúc này mới phát hiện ra người đó là nữ nhi. Gương mặt thanh tú khiến chàng không thể rời mắt, nếu không phải Ông Công công hét toáng lên khi tên trộm xấn tới, chàng có lẽ đã quên mất mình đang đứng ở đâu mà say sưa ngắm nàng.
Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân trên phố cả hai chia tay nhau. Cuộc gặp gỡ thoáng chốc đó không ngờ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng chàng Thái tử trẻ tuổi. Vậy là chàng lập tức sai Ông Công công tìm hiểu về nữ nhi đó chẳng mấy chốc chàng đã có không ít thông tin về nàng.
Cát Vũ Hồng vốn là con gái Cát viên ngoại [2] ở phía Tây của Đông Bình thành. Nàng còn có một người huynh trưởng hơn mình ba tuổi, cả hai tuy hay cãi nhau nhưng kỳ thực lại rất yêu thương nhau. Vì hai huynh muội nàng mất mẫu thân từ nhỏ nên phụ thân nhất mực yêu thương và chiều chuộng hai người song gia pháp trong nhà cũng rất nghiêm khắc. Vậy nên họ tuy thường gây náo động cả Cát phủ nhưng chưa từng làm điều gì quá đáng. Vũ Hồng vốn là một nữ nhi xinh đẹp có tiếng nhất nhì thành Đông Bình. Nhan sắc của nàng có thể sánh ngang với Tiểu Kiều [3] thời Tam Quốc. Nàng lại là một nữ nhi hoạt bát vui vẻ nên ai cũng quý mếm nàng, không những vậy nàng lại có tuệ căn [4] nên trong thành luôn truyền nhau ai lấy được nàng làm thê tử là có phúc lớn.
Nghe Ông Công công bẩm báo lại, lòng An Hưng không khỏi cảm thấy thú vị. Những ngày sau đó chàng tìm mọi cách xin đến trọ ở Cát phủ. Sau khi vào Cát phủ rồi lẽ dĩ nhiên, như bao nam nhân khác, chàng tìm cách thu hút Vũ Hồng bằng tấm lòng cũng như tài năng của mình. Song quả thật khiến cho nữ nhi này trao trái tim cho mình không phải là một điều dễ dàng. Huống hồ chi xung quanh chàng khi ấy lại có rất nhiều địch thủ. Họ là con cái của những gia đình có tiếng trong thành. Ai nấy cũng văn hay chữ tốt. Nhưng An Hưng không tin mình thua kém bọn họ.
Cuối cùng, sau một thời gian ước chừng hơn ba tháng, Vũ Hồng cũng đã rung động. Và hai người bắt đầu vẽ nên câu chuyện tình yêu của mình. Ngày tháng bình yêu, tươi đẹp của họ cứ thế qua đi như thoi đưa. Bẵng cái đã nửa năm nữa trôi qua! Lúc này chàng lại nhận được tin mật báo từ Hoàng cung rằng Đại Tư Mã Đoàn Tham đang tìm mọi cách kiếm một món hời lớn để có thể không chế Đông cung Thái tử. Vừa nghe chuyện, chàng Thái tử trẻ tuổi dĩ nhiên không chịu ngồi yên. Tuy căn cơ, địa vị này chưa vững song chàng quyết không để mình bị lợi dụng. Vậy là chàng phải nói lời từ biệt với Vũ Hồng. Trước khi đi, chàng cũng nói rõ thân phận thật của mình cho nàng hay. Nàng khi ấy dĩ nhiên không tranh khỏi choáng váng nhưng vẫn quyết một lòng với chàng.
Hơm một năm sau đó, An Hưng gặp lại Vũ Hồng tại hậu cung của Đông cung. Khi gặp lại nàng, chàng quả thực không khỏi ngạc nhiên và mừng rỡ. Song chàng cũng không khỏi lo lắng bởi chốn Hoàng cung này không thích hợp với một nữ tử hoạt bát và trong sáng như nàng. Nàng khi ấy chỉ nói vì chàng, nàng có thể làm tất cả. Câu nói ấy của nàng khiến chàng Thái tử ấy cả đời này không bao giờ quên. Ngày hôm sau chàng nhanh chóng sắc phong năm tú nữ mới vào Đông cung làm Thừa huy gồm Mẫn Thừa huy, Nghi Thừa huy, Giao Thừa huy, Hoa Thừa huy và Đoàn Thừa huy.
Trong thời gian tuyển tú nàng đã làm quen được với hai tú nữ: Phùng Nghi Liên và Thụy Giao. Sau khi được sắc phong thành Thừa huy cả ba càng khăng khít, thân thiết với nhau hơn. Nên vì thế, Giao Thừa huy và Nghi Thừa huy cũng được Thái tử sủng ái.
Từ nhỏ đã thích múa nên Vũ Hồng múa rất đẹp khiến An Hưng đã say mê lại càng say mê hơn. Nàng vẫn thường hay rủ Nghi Thừa huy và Giao Thừa huy đến Thái Thường Nhạc phủ học hỏi chút công phu. Thấy nàng hay đến nơi đó, lại không muốn nàng bị bàn tán nên An Hưng đã cho xây Vọng Vũ đài nằm ở một nơi tương đối riêng biệt để nàng không bị ai quấy rầy. Sau này, chàng lại cho xây thêm Triêu Mộ lưỡng cung là hai cung nhỏ nằm giữa hồ làm chỗ riêng tư của hai người.
Gần một năm sau khi vào cung, lúc hương lửa nồng đượm, Mẫn Thừa huy hạ sinh được một tiểu công chúa đặt tên là Thiên Phương và nàng được nâng lên thành Mẫn Lương đệ. Điều này khiến Thái tử phi khi ấy là Ngụy Liễu Thanh vốn đã không thích lại càng không thích hơn. Bởi cho dù là con gái nhưng dẫu sao đó cũng là kết quả tình yêu của hai người, là sợi dây liên kết giữa hai người. Có nó rồi, tình cảm của hai người càng thêm bền chặt. Lòng nàng vốn đã bất an lại càng thêm bất an. Mới cuối năm trước, sau khi nàng hạ sinh Phúc Vân, qua năm chàng đã sủng ái Mẫn Thừa huy và có con với nàng ta. Hậu cung đối với nàng lúc này chẳng khác nào chiến trường. Nhớ thời nàng còn là Vương phi tình cảm của chàng dành cho nàng nào có bị san sẻ vậy mà mới nạp tú nữ một năm, chàng đã không còn để ý đến nàng nữa. Cũng từ đó trở đi, tâm tình của Thái tử phi thay đổi hẳn. Nàng trở nên dễ cáu gắt hơn, dễ tức giận hơn và đặc biệt, nàng bắt đầu tìm mọi cách để tranh sủng với những thê thiếp khác. Vì bản thân và cũng vì đứa con trai còn thơ dại của mình.
Từ đó, cuộc sống của Vũ Hồng tại Đông cung gặp không ít khó khăn. Song nhờ sự thông minh, sắc sảo của mình, nàng đều có thể vượt qua được. Nhưng đôi lúc nàng nghĩ, nếu cứ hết sóng này xô sóng kia như vậy, nàng quả thật không biết bản thân mình có thể chịu được bao lâu. Khi có ý định tham gia tuyển tú, nàng cũng đã từng nghĩ qua mình sẽ đối mặt với chuyện gì. Song với áp lực càng lúc càng tăng thế này, nàng e nàng sẽ không cầm cự được. Nhưng không! Giờ nàng đã có con, nàng nhất định phải đứng vững để bảo vệ, chở che nhi nữ của mình. Càng nghĩ, nàng càng thêm quyết tâm. Một Vũ Hồng tinh nghịch dần được thay thế bằng một Vũ Hồng điềm tĩnh, biết trước sau.
Hai năm sau đó, khi Thiên Phương Công chúa lên hai tuổi, trong một lần say rượu, Thái tử đã đến chỗ của Đoàn Thừa huy và lâm hạnh nàng ấy. Không lâu sau đó, nàng ấy mang thai và hạ sinh Phúc Vĩnh. Rồi hai năm tiếp theo, Dung Chiêu huấn hạ sinh Phúc Hoằng và được phong lên làm Dung Thừa huy. Lúc này Đoàn Tham, phụ thân của Đoàn Thừa huy tìm mọi cách gây bài xích hậu cung của Đông cung để Thái tử chán ghét các thê thiếp khác mà để mắt đến nữ nhi của mình. Nhưng kế hoạch của ông ta vốn đã thất bại ngay từ đầu khi ai nấy chốn hậu cung đều biết giữ mình và tránh xa các mâu thuẫn với Ngụy Thái tử phi. Kế hoạch của ông ta vốn dĩ rất hoàn mĩ song ngoại trừ việc khiến Thái tử càng thêm chán ghét Thái tử phi ra, nó hoàn toàn thất bại.
Đúng lúc Thái tử đang càng lúc càng chán ghét Thái tử phi và có ý định phế nàng, Bình Lộc Hoàng đế, phụ hoàng chàng băng hà, chàng lên ngôi Hoàng đế lấy hiệu là Định An Hoàng đế, đặt niên hiệu là Thành Thụy. Mới lên ngôi căn cơ chưa vững vàng lại thêm việc tập đoàn Đoàn Tham hoành hành khiến Định An Hoàng đế lao tâm khổ tứ không ít nên không còn để tâm đến chuyện phế Thái tử phi nữa. Chỉ đến khi Minh Đức Thái hậu nhắc Ngài chuyện lập Hoàng hậu, Ngài mới nhớ đến việc này. Ngài vốn muốn lập Mẫn Lương đệ làm Hoàng hậu nhưng nàng không có con trai khiến các triều thần phản đối. Họ chỉ chấp nhận một trong ba người làm Hoàng hậu gồm Thái tử phi, Dung Chiêu huấn và Đoàn Thừa huy. Ngài khi ấy không muốn thế lực của Đoàn Tham lớn mạnh nên không có ý dịnh sắc phong Đoàn Thừa huy làm Hoàng hậu. Dung Chiêu huấn lại xuất thân trong một gia đình xướng ca nghèo khó. Xướng ca vô loài! Với xuất thân ấy cho dù Định An Hoàng đế có ra sức bảo vệ cũng không thể nào khiến các quan đại thần quy phục. Cuối cùng, Ngài đành sắc phong Ngụy Thái tử phi, thê tử danh chính ngôn thuận của mình lên làm Hoàng hậu. Ngài cũng sắc phong cho các thê tử khác của mình: Mẫn Lương đệ sắc phong thành Mẫn Quý phi, Đoàn Thừa huy thành Đoàn Lệ phi, Hoa Thừa huy thành Hoa Hoa phi, Dung Thừa huy sắc phong thành Dung Quý tần, Nghi Thừa huy thành Nghi Quý tần, Giao Thừa huy thành Giao Quý tần.
Liễu Thanh dù được ngồi ngôi Hoàng hậu nhưng lòng vẫn luôn ganh ghét với các phi tử khác bởi nàng luôn biết Định An Hoàng đế thực ra không hề muốn nàng ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu này. Vì sự tác động của Thái hậu cũng như để thế lực Đoàn Tham không lớn mạnh nên Ngài mới sắc phong nàng làm Hoàng hậu. Nàng hiểu rõ địa vị của mình có được ngày hôm nay có thể mất bất kỳ lúc nào. Giờ mỗi bước đi của nàng chẳng khác nào như lý bạc băng [5]. Nàng một mặt tìm cách chia rẽ các phi tần với nhau, một mặt tìm mọi cách để tác động Định An Hoàng đế sắc phong Phúc Vân làm Thái tử. Bởi nàng biết chỉ có ngôi vị ấy mới bảo toàn tính mạng cho con trai của mình. Phúc Vân sau khi qua cơn bạo bệnh thân thể liền suy nhược khó lòng khỏe mạnh như xưa. Không muốn để tương lai của con trai mình trở nên mù mịt, nàng phải tìm cách bảo vệ cho đứa con độc nhất này của mình.
Một năm sau khi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Định An Hoàng đế có thêm một tiểu Hoàng tử, Tứ Hoàng tử Mạnh Phúc Minh. Đây là tiểu Hoàng tử thứ hai của Đoàn Lệ phi. Song niềm vui này đến chưa được bao lâu, Phúc Minh yểu mệnh qua đời. Trong khi Đoàn Lệ phi vẫn còn chưa hết đau lòng về cái chết của Phúc Minh, Phúc Vĩnh lại bị đầu độc suýt chết. Điều này khiến Định An Hoàng đế không khỏi tức giận. Bởi tuy tìm cách kiềm hãm Đoàn Tham nhưng Ngài sớm đã nhận ra tấm lòng thiện lương của Đoàn Lệ phi. Hơn nữa, đứa con ấy là cốt nhục của Ngài. Thử hỏi có phụ thân nào lại không tức giận khi con của mình bị hạ độc? Vậy nên Ngài quyết định điều tra vụ hạ độc tới tận gốc rễ. Chưa đầy một tháng sau đó, Hình bộ đã tìm ra thủ phạm chính là Hoàng hậu đương triều. Ngài vốn đã cho Hoàng hậu một cơ hội để sửa sai nhưng Ngài lại không ngờ nữ nhân này lại độc ác đến tận cùng như vậy. Không thể dung thứ cho những gì nàng đã làm, Ngài quyết định ban Hạc Đỉnh Hồng để nàng tự tử, cho nàng được chết toàn thây. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Nguy Hoàng hậu đã khẩn cầu Định An Hoàng đế sắc phong Phúc Vân làm Thái tử và trực tiếp nuôi dậy đứa con trai tội nghiệp của mình nên người. Lời khẩu cầu ấy khiến Ngài như đứt từng khúc ruột, đau xót vô cùng. Phải chi thuở ấy Ngài quan tâm đến nàng một chút, nàng đã không biến thành như thế này. Vậy nên Hoàng hậu qua đời chưa đầy bao lâu Ngài liền sắc phong Phúc Vân khi ấy được 8 tuổi làm Đông cung Thái tử và trực tiếp đưa về Đại điện nuôi dạy.
Không lâu sau đó Mẫn Quý phi, Nghi Quý tần, Giao Quý tần lần lượt hạ sinh Ngũ Hoàng tử Mạnh Phúc Tuần, Lục Hoàng tử Mạnh Phúc Bân, Thất Hoàng tử Mạnh Phúc Khải. Ngài nhanh chóng sắc phong Nghi Quý tần và Giao Quý tần lên làm Quý phi. Song đến tháng 8 năm sau, Lục Hoàng tử qua đời để lại trong lòng Nghi Quý phi nỗi đau khôn nguôi và mãi âm ỉ cho đến tận bây giờ bởi đó là đứa con duy nhất mà nàng có được.
Ngụy Hoàng hậu chết, một lần nữa, ngôi vị Hoàng hậu bị bỏ trống. Lần này Định An Hoàng đế tỏ rõ ý định muốn lập Mẫn Quý phi làm Hoàng hậu. Nhưng Nàng lại một mực từ chối ngôi vị này. Gặng hỏi nhiều lần nàng chỉ nói đơn giản:
"_ Nữ nhân chốn hậu cung quả thật rất cần địa vị nhưng thần thiếp lại cần sự yên ổn nhiều hơn, không phải cho riêng bản thân mình mà còn cho cả những đứa con của mình. Hoàng thượng! Người đã cho thần thiếp tình yêu của Người. Đối với thần thiếp như vậy đã là quá đủ rồi. Bây giờ, ngoài Người ra, hai đứa trẻ này là điều khiến thần thiếp lo lắng nhất. Vậy nên, thần thiếp muốn chúng có một tuổi thơ yên bình.
_ Song như vậy nàng sẽ phải chịu thiệt thòi.- Vừa ôm Mẫn phi và lòng, Định An Hoàng đế trầm giọng.
_ Thần thiếp không sợ!- Nép vào người Định An Hoàng đế, Mẫn phi nhẹ nhàng nói.- Không thiệt thòi! Có Hoàng thượng và các con ngoan ở bên, thần thiếp không thiệt thòi.
Lặng im một hồi lâu, Mẫn phi lại lên tiếng.
_ Hoàng thượng! Nếu Người muốn hậu cung yên ổn hãy sắc phong Nghi Quý phi làm Hoàng hậu.
_ Sao lại là nàng ấy?- Định An Hoàng đế không khỏi ngạc nhiên.- Ta biết nàng ấy tốt. Nhưng người có thể ngồi vào ngôi vị đó ngoài nàng ra thì chỉ có Giao phi mà thôi.
_ Người hiền lành như tỷ ấy mới là người thích hợp cho ngôi vị đó nhất. Bởi tỷ ấy sẽ giải quyết mọi việc của chốn hậu cung bằng chính sự thuần phát, hiền lương của mình và sẽ không để xảy ra sai sót gì. Bầu không khí của hậu cung vì vậy mà dịu nhẹ lại, không còn quá căng thẳng. Hơn nữa, tỷ ấy lại vừa mất đi Bân Nhi nên trong chốn hậu cung, người dễ gặp nguy hiểm nhất chính là tỷ ấy. Chỉ cần Hoàng thượng trao cho tỷ ấy ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, mọi chuyện sẽ khác."
Nghe theo lời của Mẫn phi, tháng mười năm ấy Định An Hoàng đế sắc phong Nghi phi làm Hoàng hậu, trở thành Hiếu Nhân Hoàng hậu. Qua sự việc lần này Ngài càng thấy được Mẫn phi là người thấu tình đạt lý, biết nghĩ suy cho người khác. Vậy nên Ngài càng sủng ái nàng hơn, tình cảm hai người cùng càng lúc càng mặn nồng như thuở đầu.
Một năm sau đó, Hoa Hoa phi hạ sinh Bát Hoàng tử Mạnh Phúc Tường liền được sắc phong thành Hoa Quý phi và cũng nhân lúc cao hứng, Ngài sắc phong cho Dung Quý tần, thê tử cũng từng theo Ngài thuở còn làm Thái tử thành Dung Quý phi. Mẫn phi hay tin cũng vui vẻ đến chúc mừng hai nàng ấy và tặng đồ bổ dưỡng để Hoa Quý phi tẩm bổ.
Sáu năm sau đó, sau khi có đầy đủ chứng cứ trong tay, Định An Hoàng đế ra tay thanh trừ thế lực Đoàn gia khiến Đoàn Tham bị tội tru di. Vì Đoàn Lệ phi vốn người hiền lương lại thêm khi ấy Phúc Vĩnh chỉ mới vừa tròn 12 tuổi nên nàng không bị xét xử như gia đình của mình. Diệt xong Đoàn Tham, Ngài thiết lập trở lại bộ máy quan viên trong triều. Phải mất một thời gian sau đó mọi chuyện mới đi vào ổn định. Trong suốt quãng thời gian này, Mẫn phi luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc Ngài và đưa ra những ý kiến hay giúp Ngài hoàn thiện bộ máy của mình.
Cuộc sống cứ êm ả trôi qua như vậy. Thấm thoắt cũng được một năm. Định An Hoàng đế quyết định xuất tuần một chuyến để đánh giá bước đầu tiên trong việc hoàn thành bộ máy. Lần xuất tuần ấy Ngài dẫn theo Mẫn phi. Thiên Phương Công chúa và Phúc Tuần được nàng đưa sang Duyệt Lạc cung nhờ Hiếu Nhân Hoàng hậu trông nom trong lúc nàng xuất tuần cùng Ngài. Suốt dọc đường đi mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Nhìn thành quả của mình sau một năm cố gắng, Ngài không khỏi mỉm cười hài lòng. Vì không có gì trở ngại nên chuyến xuất tuần kết thúc sớm. Trên đường trở về, hai người còn ghé lại thăm thú vài nơi khiến tình cảm càng thêm gắng bó. Nào ngờ đâu đương lúc hạnh phúc như vậy, huynh trưởng của Đoàn Lệ phi không hiểu tại sao lại thoát khỏi án tử liền lên kế hoạch hành thích Ngài trong chuyến xuất tuần ấy. Một trận hỗn chiến xảy ra kẻ địch lẽ dĩ nhiên bị tiêu diệt, nhưng trước khi chết bọn chúng cũng kịp giết chết người thê tử mà Ngài yêu thương nhất. Vì đỡ một đao cho Ngài, Mẫn phi đã không thể giữ được mạng của mình. Mất đi phi tử mình yêu thương nhất, lòng Ngài như chết đi. Khi ấy Ngài không thể nào chấp nhận được kết cục này. Nếu không phải vì đỡ một đao cho Ngài, nàng đã không ra đi vội vàng như vậy.
Càng nghĩ, Định An Hoàng đế càng tự trách mình, rằng khi ấy tại sao người bị chém không phải là Ngài mà lại là Mẫn phi. Tự trách mình bao nhiêu, Ngài càng muốn đi theo nàng bấy nhiêu. Khi ấy nếu không phải vì con thơ nhỏ dại Ngài nghĩ rằng có khi Ngài đã đi theo nàng thật rồi. Trở về cung, sau khi an táng nàng, Ngài lập tức hạ lệnh những nơi Mẫn phi từng ở và hay lui tới như Vọng Vũ đài, Tĩnh Phi cung, Triêu Mộ lưỡng cung ngoại trừ Ngài và Thiên Phương Công chúa lẫn Ngũ Hoàng tử Phúc Tuần không ai được đến, nếu trái lệnh sẽ bị xử tội.
Sau khi Mẫn phi qua đời, Ngài một mặt để Giao phi nuôi nấng Thiên Phương Công chúa và Ngũ Hoàng tử Phúc Tuần, mặt khác Ngài đích thân dạy dỗ Ngũ Hoàng tử nên người. Vì Phúc Vân thân thể suy nhược nên từ nhỏ vốn đã sống khép kín, nay Ngài lại đích thân dạy dỗ Ngũ Hoàng tử nên Phúc Vân, Phúc Tuần, Phúc Khải thường hay qua lại chơi đùa với nhau khiến cuộc sống của Thái tử bớt phần u ám so với trước.
Nhìn Thiên Phương Công chúa cùng Phúc Tuần dần lớn lên, lòng Định An Hoàng đế cũng được an ủi phần nào. Ngài nghĩ, nếu Mẫn phi trên trời nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ an lòng. Lòng Ngài cũng dần nguôi ngoai nhưng hình bóng nàng lại mãi tồn tại trong tim, không ai có thể thay thế được. Tình cảm Ngài dành cho người con gái năm nào cũng dần tĩnh lặng trở lại. Mãi cho tới sau này khi nhìn thấy hình bóng của nàng qua Lôi Vi lúc hai người gặp nhau tại Vọng Vũ đài khiến tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm bỗng nhiên trỗi dậy mãnh liệt. Mất hơn một năm trời tìm kiếm, Ngài mới tìm ra người con gái đó nhưng trớ trêu thay khi Ngài phong nàng làm Điệp phi, Ngài lại phát hiện ra nàng chính là nữ nhi khiến con trai Ngài, Mạnh Phúc Tuần yêu tha thiết, không thể nào dứt ra được. Khi Ngài kiên quyết lập nàng làm phi, Phúc Tuần cũng thể hiện rõ tình cảm của mình dành cho nàng khiến Ngài không khỏi chấn động. Dẫu có hóa thành cát bụi, hai người cũng sống chết không rời! Rồi mọi việc cứ thế phát sinh khiến phụ tử hai người lần đầu tiên trong chục năm qua bất hòa với nhau đến độ thiếu chút nữa không thể vãn hồi. Và mọi việc cứ thế diễn ra cho đến tận hôm nay.
Còn nhớ khi lần thứ hai Phúc Tuần cầu xin Ngài ban hôn cho hai người, đứa con trai ấy đã hỏi Ngài, lẽ nào Ngài lại muốn coi nàng là cái bóng của mẫu thân chàng mãi. Ngẫm thật kỹ có lẽ là thế thật. Bởi chẳng phải lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vi, không phải Ngài đã cho rằng đó là Mẫn phi hay sao? Qua nhiều lần tiếp xúc với Lôi Vi, Ngài cũng nhận thấy giữa Lôi Vi và ái phi của mình tuy có nhiều nét tương đồng nhưng tính cách cũng khá khác nhau. Song Ngài cố chấp không chịu thừa nhận mà nghĩ rằng Mẫn phi cử nàng tới bên cạnh mình để sẻ chia với mình và cũng là để Ngài có thể bù đắp những tủi hờn nàng đã phải chịu trước kia khiến mọi chuyện càng lúc càng đi xa. Giờ nhớ lại, Ngài thấy bản thân mình quả thật đã sai khi đánh đồng hai người là một...
_ Bệ hạ!- Chất giọng có chút run run, Lôi Vi nhẹ nhàng cất tiếng.- Tình cảm của Người dành cho Mẫn phi sâu đậm đến vậy tiểu nữ có thể hiểu. Chỉ mong Người...
_ Đừng đánh đồng hai người với nhau!- Định An Hoàng đế chậm rãi tiếp lời.- Về điểm này quả thật Trẫm đã sai. Lôi Vi! Trẫm xin lỗi vì năm ấy đã hành xử lỗ mãng khiến ngươi và Phúc Tuần phải đau khổ.
_ Không phải vậy! Tiểu nữ không có ý này.- Lôi Vi vội lắc đầu.- Năm ấy tiểu nữ cũng đã hành xử quá lỗ mãng. Nếu Hoàng thượng không nương tay giờ chắc lẽ tiểu nữ đây đã mồ yên mã đẹp rồi.
Cách dùng từ ngữ đầy châm chọc và có chút tự giễu của Lôi Vi khiến Định An Hoàng đế không khỏi bật cười. Thấy Ngài cười, nàng cũng nhẹ lòng đôi chút.
_ Chẳng trách Phúc Vân xem ngươi là khai tâm quả.
_ Chỉ cần Hoàng thượng thấy vui là tiểu nữ nhẹ nhỏm rồi. Tiểu nữ còn muốn hưởng phúc ở nhân gian lắm.
Lôi Vi càng nói, Định An Hoàng đế càng cười lớn. Quay sang nhìn nàng, Ngài khẽ thở dài.
_ Nếu ta có một nhi nữ như ngươi thật tốt! Không bị phép tắc ràng buộc thật tốt!
_ Ngài có thể xem tiểu nữ là nhi nữ nếu muốn mà.- Trước khi kịp suy nghĩ, lời đã ra khỏi miệng khiến Lôi Vi lập tức hối hận.- Như vậy không được! Là nhi nữ của Bệ hạ phải là Công chúa.
_ Được chứ sao lại không? Đằng nào sau khi ngươi và Thái tử thành hôn, ngươi cũng phải gọi Trẫm một tiếng "phụ hoàng" vậy nên bây giờ xem ngươi là nhi nữ cũng không sao cả.
Lần này đến lượt Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Quả thật nàng không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Nó cứ như sấm rền vang mãi trong đầu nàng khiến nàng không nghĩ được gì.
_ Được rồi! Sau khi rút bầu tâm sự với ngươi, quả thật tinh thần của Trẫm khá hơn rất nhiều. Giờ Trẫm về nghĩ cách để đưa Tuần Nhi về với ngươi càng sớm càng tốt.
Dứt câu Định An Hoàng đế chậm rãi rời khỏi đình. Lôi Vi vẫn đứng ngây ngốc ra đó mà quên mất việc hành lễ. Quả thật, những gì Ngài vừa nói khiến thái độ của nàng dành cho Ngài đã khác xưa đôi phần. Suy cho cùng dù là Hoàng đế cao cao tại thường, Ngài cũng chỉ là con người và thú vui lớn nhất của con người chính là được vui vầy bên con cháu. Khẽ mỉm cười, nàng ngắm bức chân dung của Mẫn phi một lần nữa. Nghĩ đến những gì Hiếu Nhân Hoàng hậu nói năm xưa về số mệnh phi tử chốn hậu cung nàng không khỏi chạnh lòng. Và nhớ lại những gì mình đã trải qua, lòng nàng cũng không khỏi lo sợ.
_ Mẫn phi! Chúng ta thực sự sẽ cùng số mệnh với nhau sao? Không! Chúng ta là hai người khác nhau, đến từ hai thời đại khác nhau vậy nên số mệnh của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Nếu Người trên trời có linh thiêng, mong Người có thể nghe được những lời này của tiểu nữ. Tiểu nữ...thật sự chỉ mong muốn một đời hạnh phúc bên Phúc Tuần.
Một giọt nước mắt lăn dài thấm ướt giấy Hoa tiên. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại rồi để vào vị trí cũ...
-----------------------------------
* Tức sử hóa tác nhất lạp trần ai, dã yếu hòa nhĩ sinh tử đồng tại: câu hát trong bài Vân thiên ngoại, nhạc phim Vân Trung Ca. Câu hát này nghĩa là: "cho dù thân xác có hóa thành cát bụi, cũng muốn cùng sống chết với nàng."
** Bài thơ của Nam Đường hậu chủ Lý Dục. Hai chữ Vũ Hồng được lấy dựa theo hai chữ "vũ nhân" (người con gái được nhớ tới) trong bài thơ.
Dịch nghĩa:
Trăng buổi sáng rớt xuống,
Mây chiều tối tan đi,
(Suốt ngày dài) bên gối không nói gì.
Trong mộng nhớ tới người khôn nguôi,
Trời rộng, tiếng nhạn thưa thớt.
Tiếng oanh hót rời đi,
Hoa tàn sót lại (cuối xuân) tan tác,
Cô quạnh nơi lầu son viện thẳm.
Hồng rơi, xin chớ quét đi, mà hãy tận lòng với nó,
Lưu lại đợi người trở về.
[1] Hồng hạnh xuất tường: lấy từ một câu trong bài "Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông. Nguyên bài thơ này là:
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Dịch nghĩa:
Thương thay cho rêu xanh bị in dấu giày dẫm lên,
Ngỏ nhỏ cánh cửa, đợi hồi lâu không thấy mở.
Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi,
Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.
Sau này câu thơ dùng để chỉ sự ngoại tình của người phụ nữ.
[2] Viên ngoại: từ này có hai cách hiểu:
Thứ nhất đây là một chức quan thời xưa, được gọi là viên ngoại lang.
Thứ hai, thời xưa những nhà hào phú, giàu có được gọi là viên ngoại.
Trường hợp Cát viên ngoại được hiểu theo nghĩa thứ hai.
[3] Tiểu Kiều: thê tử của Chu Du nhà Đông Ngô thời Tam Quốc. Tương truyền nàng và chị nàng là con gái của Kiều Công của Kiều gia trang ở vùng Giang Đông (nay thuộc tỉnh An Huy). Người đương thời gọi hai nàng là Nhị Kiều của Giang Đông. Hai chị em cùng với Chân Mật (thê tử của Tào Phi) là những mỹ nhân nổ tiếng của thời Tam Quốc. Chị nàng, Đại Kiều sau này lấy Tôn Sách, người lập nên nhà Đông Ngô. Còn nàng lấy Chu Du, danh tướng Đông Ngô. Đến nay, các sử gia vẫn chưa biết được tên thật của hai nàng cũng như phát hiện ra tiểu sử của hai chị em có nhiều điểm còn mâu thuẫn.
[4] Tuệ căn: đồng nghĩa với tư chất thông minh.
[5] Như lý bạc băng: ý chỉ như đi trên băng mỏng, phải hết sức cẩn thận.
-----------------------------------
Hết chương 99
Tháng tư, tháng bắt đầu mùa hạ. Song đây cũng là tháng xảy những cơn mưa trái mùa. Lôi Vi chỉ vừa mới luyện tập một chút trời đã nổi giông, bầu trời cũng theo đó mà trở nên u ám hẳn. Vừa chạy, nàng vừa nhìn sắc trời mà lòng không khỏi ngán ngẫm. Hôm nay quả thật xui xẻo. Không thể nào trở về Xuân Hoa viện, nàng đành phải đến một tiểu đình gần đó để tránh mưa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, tiếng sấm vang lên cũng mỗi lúc một rõ. Ngước nhìn lên bầu trời, Lôi Vi không khỏi ảm não. Mây đen phủ kín cả bầu trời thế này đến khi nào mới dứt mưa được đây? Mưa khiến lòng người không khỏi thương cảm. Những dòng suy nghĩ mông lung nhanh chóng bay lướt qua đầu nàng. Trời mưa thế này, không biết ở nơi biên ải xa xôi Phúc Tuần có lo tốt cho bản thân hay không? Không biết chàng nơi ấy có nghỉ ngơi đầy đủ hay không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nàng. Lôi Vi biết, chàng đã không ít lần đi chinh chiến xa xôi nên chắc chắn chàng sẽ biết cách chăm sóc bảo về bản thân mình. Nhưng lòng nàng vẫn không thôi lo lắng cho chàng. Dù sao đi chăng nữa, chàng cũng là nam nhân và những tiểu tiết nhỏ nhặt đó mấy người để ý đâu.
Nhìn từng giọt mưa đang mỗi lúc một trĩu nặng, lòng nàng như nặng trĩu. Thật hy vọng cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc để mọi người có thể sống trong cảnh thái bình. Từng học qua triều Tân Thục, nàng còn nhớ dưới triều Định An Hoàng đế cũng như Linh Phúc Hoàng đế không có trận chiến nào kéo dài đến mấy năm trời, những trận chiến lớn cũng được giải quyết rất nhanh. Song mỗi lần chiến tranh xảy ra, dân chúng đều rơi vào cảnh lầm than khiến lòng người bất an. Vậy nên tuy Tân Thục phát triển đến độ cực thịnh dưới triều Định An Hoàng đế nhưng chỉ đến triều của Linh Phúc Hoàng đế lòng dân mới yên ổn. Mọi thứ mới có thể nói là hoàn mỹ.
_ What are you thinking? (Nàng đang nghĩ gì vậy?)
Chất giọng trầm thấp vang lên khiến Lôi Vi có chút giật mình, Không cần quay lại, nàng cũng biết là ai đang đến. Vẫn nhìn vào màn mưa, chậm rãi nàng đưa tay ra hứng từng giọt mưa.
_ Nothing! (Không gì cả!)
_ I think, you"re worried something. (Ta nghĩ nàng đang lo lắng điều gì đó.)- Edlen chậm rãi đưa ra nhận định.- About your fiance. I"ve heard, he had just finished his second battle. And the situation is not good. (Về hôn phu của nàng. Ta đã nghe nói, Ngài ấy vừa kết thúc trận đánh thứ hai của mình. Và tình hình không được tốt lắm.)
Đầu tháng từ sa trường, tin chiến thắng bay về Hoàng cung. Song hơn mười ngày sau, tình hình lại không được khả quan cho lắm. Nàng nghe nói, trong lúc hai bên giao tranh, Yên Khâu đã dùng hỏa công khiến Tân Thục bị thiệt hại không ít. Trời đã vào hạ, gió Tây Nam sẽ thổi mỗi lúc một mạnh hơn, Yên Khâu lại biết lợi dụng điều này, biến nó trở thành thời cơ nên đã lật ngược được tình thế. Nhưng đường dài mới biết sức ngựa. Nàng tin Phúc Tuần sẽ tìm ra cách để đối phó lại nghịch cảnh.
Giờ điều nàng mong muốn nhất chính là Hàn Phong hãy thu tay kịp lúc, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
_ I believe him! He is certain to win and return. (Tiểu nữ tin chàng ấy! Chàng ấy nhất định chiến thắng trở về.)- Lôi Vi kiên định nói.
Nhìn vào đôi mắt của Lôi Vi, Edlen nhìn thấy được sự kiên định cũng như sự tin tưởng mà chỉ ở những người yêu nhau mới có. Song niềm tin ấy khiến chàng không khỏi ngạc nhiên bởi từ nơi nàng, chàng có thể nhìn thấy cả sự mãnh liệt đang cháy mỗi lúc một mạnh mẽ và chàng tin rằng nó không hề có dấu hiệu dừng lại. Quả thật, họ đã yêu nhau quá sâu đậm. Vì yêu nhau sâu đậm nên nàng, một nữ tử hoạt bát vui vẻ mới chấp nhận một cuộc hôn nhân không trọn vẹn như vậy. Vì yêu nhau đậm sâu nên trong hiểm cảnh, thay vì tỏ ra lo lắng cho Thái tử nàng lại tin tưởng chàng tuyệt đối, tin tưởng chàng sẽ chiến thắng trở về.
Thứ tình yêu của hai người dịu dàng như dòng nước khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy an yên, tươi đẹp. Song kỳ thực nó lại rất mãnh liệt! Trừ phi nó khiến toàn bộ mặt đất bị bao phủ bởi đại dương bằng không nó sẽ không ngừng lớn lên và không chịu dừng lại.
_ After the rain, the sky will shine. I believe it! (Sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Tiểu nữ tin điều đó!)
Mỉm cười, Lôi Vi đưa mắt nhìn lên bầu trời cao. Tuy trời vẫn mưa nặng hạt nhưng sau những đám mây hình vẩy cá đầy u ám, ánh nắng mặt trời đã vươn ra.
Xa xa vọng lại tiếng bước chân, cả Lôi Vi lẫn Edlen đều quay lại nhìn. Trong chiếc ô bằng vải trắng có in đóa phù dung, Đồng Thảo đang chạy về phía tiểu đình này. Ngắm chiếc ô nhỏ xinh, lòng nàng không khỏi vui thích. Nàng còn nhớ, khi từ vùng Tây Thủy trở về kinh thành, cả ba đã dừng chân ở một trấn nhỏ. Chiều hôm ấy, khi hai người ra ngoài mua một ít đồ, trời bỗng đổ cơn mưa to. Phúc Tuần đã mua cây dù ấy rồi cùng nàng trở về khách điếm. Một bức tranh đơn giản nhưng tinh tế và đầy ắp tình cảm khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt. Khung cảnh ấy tuy mờ ảo nhưng lại rất chân thực. Và nó cùng những bức tranh khác tạo nên cho hai người những kỷ niệm không thể nào quên được.
Chiếc ô nhỏ chạy nhanh về phía tiểu đình rồi dừng lại. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi, Đồng Thảo mới thở phào nhẹ nhỏm.
_ Lôi Vi! Ta tìm muội mãi!- Vừa thở, Đồng Thảo vừa nói.
Khi thấy trời đổ mưa, cả Đồng Thảo lẫn Quân Đài đều lo lắng vì không thấy Lôi Vi trở về. Bởi từ hồ về Xuân Hoa viện không phải là quá xa. Chờ thêm một chút nữa không thấy nàng đâu, Đồng Thảo vội cầm ô của nàng chạy ra hồ tìm. Tìm quanh hồ mãi lúc lâu, không thấy nàng đâu, Đồng Thảo quyết định đến những chỗ lân cận. Và sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng nàng ấy thấy nàng đang trú mưa ở đây với nam nhân người phương Tây này. Hai người cười nói vui vẻ khiến nàng ấy có chút giận dữ. Nàng rõ ràng biết rằng Thái tử đang gặp khó khăn nơi sa trường vậy mà vẫn có thời gian trò chuyện cùng nam nhân khác. Lẽ nào nàng không lo lắng gì cho Điện hạ hay sao? Không lẽ nàng và nam nhân này có tình ý với nhau? Bốn chữ "hồng hạnh xuất tường" [1] lập tức lóe lên trong đầu nàng ấy. Càng nghĩ Đồng Thảo càng cảm thấy tức giận. Uổng cho Điện hạ ngày ngày tận tình chăm sóc nàng đến một bước cũng không rời đi vậy mà Ngài vừa đi một cái nàng đã tình chàng ý thiếp với nam nhân khác.
Cố giữ bình tĩnh, Đồng Thảo tiến về phía Lôi Vi. Nhìn thấy vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của nàng, Đồng Thảo càng lúc càng tức giận. Quả thật muốn chất vấn nàng và tên người phương Tây đó ngay tại chỗ!
_ Edlen! Now, I have to return. See you later! (Edlen! Giờ, Tiểu nữ phải trở về. Hẹn gặp lại Ngài sau!)
Không nói gì, Edlen chậm rãi gật đầu. Lôi Vi cùng Đồng Thảo cũng nhanh chóng rời khỏi tiểu đình trở về Xuân Hoa viện.
Trên đường trở về, Đồng Thảo không nói với Lôi Vi một lời nào. Chỉ cần nghĩ đến những gì vừa diễn ra trước mắt, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu. Từ sau khi Lôi Vi bị một trận cửu tử nhất sinh, nàng vốn đã muốn buông tay vì thấy tình yêu Phúc Tuần dành cho Lôi Vi quá sâu đậm. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng đã vô cùng áy náy vì những lần lưỡng lự của nàng đã gây nên cục diện rối ren cho cả hai.
Chàng bất chấp địa vị Thái tử của mình có thể sẽ lung lay mà bảo vệ Lôi Vi đến tận cùng. Vậy mà Lôi Vi thì sao? Tranh thủ chàng đi vắng liền lập tức qua lại với tên nam nhân người phương Tây này. Rõ ràng Lôi Vi đã phụ tấm lòng của chàng. Vậy nên nàng việc gì phải áy náy?
Đi bên cạnh Đồng Thảo, tâm trạng của Lôi Vi không khá hơn cơn mưa trái mùa này là bao. Hai bên giao chiến với nhau, dẫu biết điều này trước sau gì cũng diễn ra nhưng lòng nàng thực sự không mong muốn tý nào. Nghe tin Phúc Tuần thắng, nàng cảm thấy nhẹ lòng nhưng rồi cũng chỉ được một chút. Bởi nàng căn bản không muốn xảy ra cuộc chiến này. Nghe tin Phúc Tuần thua, lòng nàng lại như ngồi trên đống lửa. Dù tin tưởng chàng nhưng nàng sao có thể không lo lắng được chứ. Chỉ cần nghĩ đến việc sa trường hiểm nguy, diễn biến khó lường cũng đủ để khiến nàng mất ăn mất ngủ.
Bước đi trên con đường dài nhỏ dẫn về Xuân Hoa viện, Lôi Vi nguyện cầu Hàn Phong có thể buông tay để trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc. Một bên là nam nhân nàng yêu, một bên là nam nhân nàng xem là hảo ca ca, nàng không muốn cả hai thương tích đầy mình hay quyết một phen sống mái với nhau. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi lòng nàng chợt dấy lên nỗi bất an đến tột cùng. Lẽ nào ngoài cách đánh nhau ra, họ thực sự không còn cách nào khác? Bước chân nàng bỗng nhiên dừng khựng lại khiến từng giọt mưa rơi xuống gương mặt thanh tú của nàng.
_ Lôi Vi! Muội sao vậy?- Quay về phía Lôi Vi, Đồng Thảo vội hỏi.
_ Đồng Thảo tỷ! Muội muốn ở một mình. Tỷ về trước đi!
Nghe Lôi Vi nói, Đồng Thảo không khỏi cả kinh. Lôi Vi vốn mẫn cảm với lạnh, sao có thể chịu mưa lâu được.
_ Nhưng trời đang mưa thế này...
_ Muội không sao đâu! Tỷ cứ về trước đi!
Dứt câu, Lôi Vi ngồi xuống hòn giả sơn thấp ngay gần đó, mặc kệ nước mưa đang dần ngấm vào người nàng.
Nhìn mặt Lôi Vi u sầu, Đồng Thảo không khỏi thở dài. Nàng thật không biết Lôi Vi u sầu chuyện gì. Khi nãy chẳng vẫn còn đang cười nói vui vẻ với nam nhân người phương Tây kia hay sao? Hay là nàng ấy có tật giật mình, sợ người khác phát hiện chuyện xấu của mình?
_ Muội lo lắng điều gì, giờ cũng thành thừa thôi. Vậy nên, muội tốt nhất hãy lo cho bản thân mình trước đã.
Đương lúc tâm trạng ngổn ngang, Lôi Vi không nghe ra ẩn ý bên trong câu nói của Đồng Thảo. Bỏ ngoài tai những gì Đồng Thảo nói, nàng vẫn ngồi lặng im. Quả thật đầu nàng lúc này muốn nổ bung vì những gì đang diễn ra trong đầu mình. Giờ, chỉ cần nghĩ đến việc Hàn Phong và Phúc Tuần, một ngày nào đó sẽ chính thức giáp mặt nhau trên chiến trường rồi quyết đầu với nhau một trận sống chết là lòng nàng không tài nào yên ổn được.
Sinh ra và lớn lên trong thời bình, Lôi Vi không hiểu hết được sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng qua những gì đã học rồi từng xem qua không ít bộ phim, nàng cũng hiểu được phần nào về nó. Nó như một cơn đại hồng thủy, càn quét sạch sẽ mọi thứ và để lại cho người ta là sự mất mát đau thương mà rất nhiều năm sau đó người ta có khi không thể tìm lại được. Nàng tham lam muốn những người nàng yêu thương có được một cuộc sống an yên, hạnh phúc. Vậy nên nàng không tài nào chấp nhận được kết quả thảm khốc đó.
Nhất định! Nàng nhất định sẽ tìm ra cách để cứu vãn cuộc chiến này và chấm dứt nó càng sớm càng tốt.
*
Nửa cuối tháng tư, trời đã nắng ấm trở lại. Tháng đầu tiên của mùa hạ, tiết trời không quá nóng bức, khó chịu nhưng nó cũng đủ để khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và có chút bức bối trong người.
Kết thúc buổi tập ở Nhã Khiết viên, Lôi Vi nhanh chóng đến một hành lang có mái che gần đó để ngồi nghỉ. Buổi tập hôm nay quả thật vắt cạn sức lực của nàng. Từ sau khi cả Hoàng cung hay tin sẽ có đoàn quý tộc đến đây và tết Trung thu sắp tới, trên dưới Hoàng cung ai cũng chộn rộn và tập trung cao độ cho công việc của mình. Ca vũ ở Nhã Khiết viên cũng không thoát khỏi guồng quay này vậy nên không chỉ riêng gì nàng, các ca vũ khác ngày nào cũng bị hành cho thừa chết thiếu sống.
Nhìn đám ca vũ lẫn nhạc công ngồi uể oải ngoài sân, Lôi Vi cũng cảm thấy mệt theo. Quả thật có chút nản lòng! Đã vậy, thôi thì nàng đành đi đâu đó hít thở bầu không khí để lấy lại tinh thần.
Phải rồi! Đến Thuần Quân điện xem sao. Từ sau khi trận đánh thứ hai kết thúc, Lôi Vi gần như không hay tin gì từ nơi sa trường nữa. Nàng đoán, có lẽ Phúc Tuần đang chỉnh đốn lại quân ngũ, vực lại tinh thần binh sĩ. Nhưng lòng nàng vẫn không thôi lo lắng. Phải đi kiếm ít tin tức để lòng cảm thấy an tâm hơn mới được. Nó tuy không giúp nàng no cái bụng nhưng ít nhất ra nó giúp nàng biết được giờ phút này người nàng yêu đang như thế nào để lòng nàng nhẹ nhỏm đôi chút bởi nhận được tin tức của chàng. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Nàng nhanh chóng vực lại tinh thần rồi chạy thẳng đến Thuần Quân điện.
............
Thuần Quân điện hôm nay vắng lặng đến lạ thường. Cũng phải! Không có chủ tử, đám người hầu biết hầu hạ ai? Ngoài việc quét dọn mọi thứ cho sạch sẽ, thời gian nhàn rỗi của bọn họ trong một ngày không hề ít. Trước sân không thấy bóng dáng của bất kỳ ai, Lôi Vi nhanh chóng ra hậu hoa viên. Từ hậu hoa viên có một lối mòn nhỏ dẫn ra bờ hồ, nơi đó có một cái đình có diện tích ước chừng bằng diện tích của một gian phòng tên Bán Nguyệt đình vì từ trên cao nhìn xuống nó cong cong tựa hồ như nửa vầng trăng. Cái đình ấy vươn mình ra phía hồ đón lấy gió mát, đón lấy ánh sáng, đón lấy những gì thanh khiết nhất khiến mỗi lần đến đình nàng đều không khỏi suýt xoa, trầm trồ, thích thú. Nàng còn nhớ, từ đình này bước vài chục bước nữa sẽ đến một cây cầu nhỏ dẫn ra tiểu đình ở giữa hồ. Phúc Vân rất thích đứng một mình nơi ấy. Nhớ lại hình ảnh cô đơn ấy, nàng không khỏi xót xa.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi bước thẳng về phía Bán Nguyệt đình. Từ xa, nàng đã trông thấy một dáng dấp khá quen thuộc. Tiến lại gần hơn nữa, nàng càng không khỏi ngạc nhiên mà dừng bước chân lại.
_ Hoàng thượng?- Lôi Vi khẽ thốt lên chỉ đủ mình nghe.- Ngài ấy làm gì ở đây?
_ Chẳng phải Trẫm đã bảo ngươi lui ra rồi sao, Ông Quốc Dương?
Nghe câu hỏi của Định An Hoàng đế, Lôi Vi khẽ giật mình. Vội hoàn hồn lại, nàng đoán Ngài đang muốn có một không gian yên tĩnh nên nhẹ nhàng lùi lại. Nhưng khi nhìn vào bóng áo cô đơn, mệt mỏi kia, lòng nàng chợt chùng xuống. Quả thật, Ngài đường đường là Hoàng đế của cả một nước, ai nấy cũng phục tùng Ngài vậy mà cũng có những lúc khiến người khác nhìn vào mà không khỏi đau lòng.
Ngôi vị kia cao cao tại thượng ngỡ rằng không thể nhìn thấu tất cả. Nhưng kỳ thực ngồi vào ngôi vị ấy, Ngài chắc chắn nhìn thấu được nhân tâm của mọi người. Người ngay kẻ gian, người trung nghĩa kẻ nịnh bợ. Ngài đều có thể nhìn thấy được. Càng nhìn thấy nhiều, càng dễ cảm thấy chán nản mệt mỏi. Vì thực ra, người bên cạnh mình chưa chắc đã thực lòng với mình, người thực lòng với mình lại liên tiếp phải chịu tai họa. Khiến bản thân dần dà sẽ trở nên thu mình, tuy không lộ ra ngoài nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng phòng trước phòng sau. Để rồi đến cuối cùng là một đời cô độc...Nếu như các vị Hoàng tử biết được cái giá phải trả cho ngôi vị quyền lực kia mắc đến vậy, liệu những nam nhân ấy còn có muốn tranh đấu để được ngồi vào ngôi vị này nữa không? Cao cao tại thượng rốt cuộc chỉ còn lẻ loi ở lại với mình.
_ Tiểu nữ Cát Lôi Vi tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Trước khi kịp suy nghĩ, Lôi Vi đã tiến lại gần và lên tiếng. Có lẽ sự cô đơn của Định An Hoàng đế khiến nàng nhớ lại dáng vẻ trầm mặc suy nghĩ trong phòng làm việc của ba nàng, vậy nên nàng không cầm được lòng mình mà tiến lại.
Quay lại nhìn Lôi Vi, thoáng chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của Định An Hoàng đế. Song rất nhanh sau đó, Ngài lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
_ Bình thân!
_ Tạ Hoàng thượng!
_ Ngươi sao lại ở đây?
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi tiến vào trong đình.
_ Mấy ngày nay không nghe được tin gì của Điện hạ, tiểu nữ có chút lo lắng.
_ Ra là ngươi đến để thám thính!
_ Vâng!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Định An Hoàng đế, Lôi Vi đoán lòng Ngài có lẽ đang ngổn ngang trăm bề. Đôi mắt Ngài trở nên xa xăm hẳn khiến người ta quả thật không thể nào nắm bắt. Song nhìn theo điểm nhìn của Ngài, nàng có lẽ đoán được phần nào tâm tư của Ngài.
_ Còn Hoàng thượng? Sao lại ở đây ạ? Có phải...Ngài đang nhớ tới Tư Thái tử?
_ Lôi Vi! Ngươi vào cung lâu như vậy, hẳn cũng biết bản thân không nên tò mò quá nhiều phải không?
Ngầm ý của Định An Hoàng đế, dù có ngốc đến đâu, Lôi Vi nàng cũng hiểu.
_ Đương nhiên là tiểu nữ biết! Tiểu nữ còn biết, trong lòng có chuyện buồn bực, thì cứ nói hết ra. Nói hết ra tâm sự trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm và biết đâu Ngài sẽ tìm ra cách giải quyết mọi chuyện. Vì lúc đó tinh thần Ngài đã sản khoái rồi.
So với lần đầu Định An Hoàng đế gặp Lôi Vi, có vẻ như nàng không thay đổi gì nhiều. Ngoài sự trưởng thành ra, nàng vẫn lạc quan, vui vẻ và tinh nghịch như thuở ấy.
_ Đúng là quy tắc Hoàng cung không ràng buộc được ngươi. Giờ thì Trẫm đã hiểu tại sao Tuần Nhi lại dành cho ngươi tình cảm sâu sắc đến vậy.
Định An Hoàng đế nói vậy khiến Lôi Vi không khỏi đỏ mặt. Trong phút chốc nàng thực sự muốn đào một cái hố chui xuống giấu mặt mình đi.
_ Ban đầu khi nhìn thấy ngươi ở Vọng Vũ đài, Trẫm đã tưởng ngươi là Mẫn phi, mẫu thân của Tuần Nhi. Ngươi cũng có tính cách rất giống nàng ấy. Khiến Trẫm lầm tưởng ngươi là nàng ấy.
_ Vậy nên vì thương tiếc Mẫn phi, Ngài mới sắc phong tiểu nữ là Điệp phi?- Lôi Vi dò hỏi.
_ Trẫm cũng không biết phải trả lời câu này của ngươi thế nào. Có lúc Trẫm thấy ngươi giống Mẫn phi. Có lúc Trẫm lại thấy ngươi không giống. Trẫm cũng từng hỏi Tuần Nhi câu hỏi tương tự. Nó trả lời rằng lần đầu nhìn thấy ngươi nó quả thật để ý đến ngươi vì ngươi rất giống mẫu thân nó. Nhưng càng về sau, người nó yêu là ngươi, nó yêu con người ngươi. Và chưa bao giờ xem ngươi là cái bóng của mẫu thân nó.
Một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai. Từng nghe mọi người bàn tán về nàng và Mẫn phi, nàng cũng đoán được Phúc Tuần để ý đến nàng ít nhiều là vì nguyên nhân này. Nhưng nàng thực sự giống Mẫn phi đến thế sao? Thật sự giống nhau đển độ có thể gây nhầm lần cho người khác sao? Hai con người cách nhau gần ngàn năm, sao có thể...
_ Mẫn phi...là người như thế nào ạ?- Đưa mắt quan sát Định An Hoàng đế, Lôi Vi ướm hỏi.
Không nói không rằng gì, Định An Hoàng đế chậm rãi tiến về phía chiếc bàn gỗ và rút ra một cuộn giấy từ chiếc bình sức được đặt ngay gần đó rồi quay trở lại phía Lôi Vi. Mọi động tác của Ngài đều khoan thai nhẹ nhàng. Quan sát kỹ, nàng nhận ra vị Hoàng đế này rất niu và quý trọng bức tranh mình đang cầm trên tay khiến nàng có chút hồ nghi.
_ Ngươi hãy mở ra xem đi!
Quả Lôi Vi đoán không sai. Đón lấy bức tranh từ tay Định An Hoàng đế, nàng nhẹ nhàng mở bức tranh ra xem. Từng nét vẽ chậm rãi xuất hiện trước mắt nàng. Đến khi toàn bộ bức tranh hiện ra, nàng quả thực không khỏi ngạc nhiên. Nàng không tin! Nàng thực sự không tin trên đời này lại có sự giống nhau đến vậy. Thảo nào đêm thất tịch năm ấy ở Vọng Vũ đài, Ngài vừa nhìn thấy nàng liền gọi nàng là Mẫn phi. Nhìn vào một góc của bức tranh, nàng càng ngạc nhiên hơn.
_ Mẫn phi Cát Vũ Hồng?
"Hiểu nguyệt truỵ,
Túc vân vi,
Vô ngữ chẩm biên y.
Mộng hồi phương thảo tứ y y,
Thiên viễn nhạn thanh hy.
Đề oanh tản,
Dư hoa loạn,
Tịch mịch hoạ đường thâm viện.
Phiến hồng hưu tảo tận tòng y,
Lưu đãi vũ nhân quy."**
Hết nhìn bức tranh, Lôi Vi ngẩng đầu lên nhìn Định An Hoàng đế đang chậm rãi ngâm thơ. Một bài thơ hay nhưng đượm buồn, thể hiện sự tiếc nuối của người ở lại. Đến hai câu cuối nàng như nghe thấy tên của Mẫn phi. Vũ Hồng! Bóng hồng được nhớ tới.
_ Vũ Hồng cùng họ với ngươi vậy nên khi Trẫm nghe thấy họ của ngươi liền nghĩ rằng ngươi và người ấy có quan hệ thân thích với nhau...
Gió khẽ thổi khiến mặt hồ xao động. Từng ánh nắng vàng rực rỡ thả mình vào mặt nước khiến mặt hồ loang loáng tựa hồ như được dát vàng. Và từ nơi mặt hồ ấy, từng ký ức như hiện ra trước mặt Định An Hoàng đế...
Định An Hoàng đế khi ấy vẫn đang là Thái tử An Hưng trong một lần xuất tuần nhìn thấy một nam nhân nhỏ con lại trông có vẻ yếu ớt đang đấu khẩu với tên trộm. Chẳng lấy chốc cuộc đấu khẩu này đã thu hút không ít người lại xem khiến tên trộm không có đường chạy. Tò mò, chàng trai trẻ ấy cũng tiến lại gần quan sát. Xem được một lúc liền thấy tên trộm kia xấn tới khiến nam nhân đó phải lùi lại. Liếc thấy phía sau là một nồi nước của một gánh hàng, chàng nhanh chóng phi thân tới đỡ lấy tên nam nhân đó, lúc này mới phát hiện ra người đó là nữ nhi. Gương mặt thanh tú khiến chàng không thể rời mắt, nếu không phải Ông Công công hét toáng lên khi tên trộm xấn tới, chàng có lẽ đã quên mất mình đang đứng ở đâu mà say sưa ngắm nàng.
Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân trên phố cả hai chia tay nhau. Cuộc gặp gỡ thoáng chốc đó không ngờ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng chàng Thái tử trẻ tuổi. Vậy là chàng lập tức sai Ông Công công tìm hiểu về nữ nhi đó chẳng mấy chốc chàng đã có không ít thông tin về nàng.
Cát Vũ Hồng vốn là con gái Cát viên ngoại [2] ở phía Tây của Đông Bình thành. Nàng còn có một người huynh trưởng hơn mình ba tuổi, cả hai tuy hay cãi nhau nhưng kỳ thực lại rất yêu thương nhau. Vì hai huynh muội nàng mất mẫu thân từ nhỏ nên phụ thân nhất mực yêu thương và chiều chuộng hai người song gia pháp trong nhà cũng rất nghiêm khắc. Vậy nên họ tuy thường gây náo động cả Cát phủ nhưng chưa từng làm điều gì quá đáng. Vũ Hồng vốn là một nữ nhi xinh đẹp có tiếng nhất nhì thành Đông Bình. Nhan sắc của nàng có thể sánh ngang với Tiểu Kiều [3] thời Tam Quốc. Nàng lại là một nữ nhi hoạt bát vui vẻ nên ai cũng quý mếm nàng, không những vậy nàng lại có tuệ căn [4] nên trong thành luôn truyền nhau ai lấy được nàng làm thê tử là có phúc lớn.
Nghe Ông Công công bẩm báo lại, lòng An Hưng không khỏi cảm thấy thú vị. Những ngày sau đó chàng tìm mọi cách xin đến trọ ở Cát phủ. Sau khi vào Cát phủ rồi lẽ dĩ nhiên, như bao nam nhân khác, chàng tìm cách thu hút Vũ Hồng bằng tấm lòng cũng như tài năng của mình. Song quả thật khiến cho nữ nhi này trao trái tim cho mình không phải là một điều dễ dàng. Huống hồ chi xung quanh chàng khi ấy lại có rất nhiều địch thủ. Họ là con cái của những gia đình có tiếng trong thành. Ai nấy cũng văn hay chữ tốt. Nhưng An Hưng không tin mình thua kém bọn họ.
Cuối cùng, sau một thời gian ước chừng hơn ba tháng, Vũ Hồng cũng đã rung động. Và hai người bắt đầu vẽ nên câu chuyện tình yêu của mình. Ngày tháng bình yêu, tươi đẹp của họ cứ thế qua đi như thoi đưa. Bẵng cái đã nửa năm nữa trôi qua! Lúc này chàng lại nhận được tin mật báo từ Hoàng cung rằng Đại Tư Mã Đoàn Tham đang tìm mọi cách kiếm một món hời lớn để có thể không chế Đông cung Thái tử. Vừa nghe chuyện, chàng Thái tử trẻ tuổi dĩ nhiên không chịu ngồi yên. Tuy căn cơ, địa vị này chưa vững song chàng quyết không để mình bị lợi dụng. Vậy là chàng phải nói lời từ biệt với Vũ Hồng. Trước khi đi, chàng cũng nói rõ thân phận thật của mình cho nàng hay. Nàng khi ấy dĩ nhiên không tranh khỏi choáng váng nhưng vẫn quyết một lòng với chàng.
Hơm một năm sau đó, An Hưng gặp lại Vũ Hồng tại hậu cung của Đông cung. Khi gặp lại nàng, chàng quả thực không khỏi ngạc nhiên và mừng rỡ. Song chàng cũng không khỏi lo lắng bởi chốn Hoàng cung này không thích hợp với một nữ tử hoạt bát và trong sáng như nàng. Nàng khi ấy chỉ nói vì chàng, nàng có thể làm tất cả. Câu nói ấy của nàng khiến chàng Thái tử ấy cả đời này không bao giờ quên. Ngày hôm sau chàng nhanh chóng sắc phong năm tú nữ mới vào Đông cung làm Thừa huy gồm Mẫn Thừa huy, Nghi Thừa huy, Giao Thừa huy, Hoa Thừa huy và Đoàn Thừa huy.
Trong thời gian tuyển tú nàng đã làm quen được với hai tú nữ: Phùng Nghi Liên và Thụy Giao. Sau khi được sắc phong thành Thừa huy cả ba càng khăng khít, thân thiết với nhau hơn. Nên vì thế, Giao Thừa huy và Nghi Thừa huy cũng được Thái tử sủng ái.
Từ nhỏ đã thích múa nên Vũ Hồng múa rất đẹp khiến An Hưng đã say mê lại càng say mê hơn. Nàng vẫn thường hay rủ Nghi Thừa huy và Giao Thừa huy đến Thái Thường Nhạc phủ học hỏi chút công phu. Thấy nàng hay đến nơi đó, lại không muốn nàng bị bàn tán nên An Hưng đã cho xây Vọng Vũ đài nằm ở một nơi tương đối riêng biệt để nàng không bị ai quấy rầy. Sau này, chàng lại cho xây thêm Triêu Mộ lưỡng cung là hai cung nhỏ nằm giữa hồ làm chỗ riêng tư của hai người.
Gần một năm sau khi vào cung, lúc hương lửa nồng đượm, Mẫn Thừa huy hạ sinh được một tiểu công chúa đặt tên là Thiên Phương và nàng được nâng lên thành Mẫn Lương đệ. Điều này khiến Thái tử phi khi ấy là Ngụy Liễu Thanh vốn đã không thích lại càng không thích hơn. Bởi cho dù là con gái nhưng dẫu sao đó cũng là kết quả tình yêu của hai người, là sợi dây liên kết giữa hai người. Có nó rồi, tình cảm của hai người càng thêm bền chặt. Lòng nàng vốn đã bất an lại càng thêm bất an. Mới cuối năm trước, sau khi nàng hạ sinh Phúc Vân, qua năm chàng đã sủng ái Mẫn Thừa huy và có con với nàng ta. Hậu cung đối với nàng lúc này chẳng khác nào chiến trường. Nhớ thời nàng còn là Vương phi tình cảm của chàng dành cho nàng nào có bị san sẻ vậy mà mới nạp tú nữ một năm, chàng đã không còn để ý đến nàng nữa. Cũng từ đó trở đi, tâm tình của Thái tử phi thay đổi hẳn. Nàng trở nên dễ cáu gắt hơn, dễ tức giận hơn và đặc biệt, nàng bắt đầu tìm mọi cách để tranh sủng với những thê thiếp khác. Vì bản thân và cũng vì đứa con trai còn thơ dại của mình.
Từ đó, cuộc sống của Vũ Hồng tại Đông cung gặp không ít khó khăn. Song nhờ sự thông minh, sắc sảo của mình, nàng đều có thể vượt qua được. Nhưng đôi lúc nàng nghĩ, nếu cứ hết sóng này xô sóng kia như vậy, nàng quả thật không biết bản thân mình có thể chịu được bao lâu. Khi có ý định tham gia tuyển tú, nàng cũng đã từng nghĩ qua mình sẽ đối mặt với chuyện gì. Song với áp lực càng lúc càng tăng thế này, nàng e nàng sẽ không cầm cự được. Nhưng không! Giờ nàng đã có con, nàng nhất định phải đứng vững để bảo vệ, chở che nhi nữ của mình. Càng nghĩ, nàng càng thêm quyết tâm. Một Vũ Hồng tinh nghịch dần được thay thế bằng một Vũ Hồng điềm tĩnh, biết trước sau.
Hai năm sau đó, khi Thiên Phương Công chúa lên hai tuổi, trong một lần say rượu, Thái tử đã đến chỗ của Đoàn Thừa huy và lâm hạnh nàng ấy. Không lâu sau đó, nàng ấy mang thai và hạ sinh Phúc Vĩnh. Rồi hai năm tiếp theo, Dung Chiêu huấn hạ sinh Phúc Hoằng và được phong lên làm Dung Thừa huy. Lúc này Đoàn Tham, phụ thân của Đoàn Thừa huy tìm mọi cách gây bài xích hậu cung của Đông cung để Thái tử chán ghét các thê thiếp khác mà để mắt đến nữ nhi của mình. Nhưng kế hoạch của ông ta vốn đã thất bại ngay từ đầu khi ai nấy chốn hậu cung đều biết giữ mình và tránh xa các mâu thuẫn với Ngụy Thái tử phi. Kế hoạch của ông ta vốn dĩ rất hoàn mĩ song ngoại trừ việc khiến Thái tử càng thêm chán ghét Thái tử phi ra, nó hoàn toàn thất bại.
Đúng lúc Thái tử đang càng lúc càng chán ghét Thái tử phi và có ý định phế nàng, Bình Lộc Hoàng đế, phụ hoàng chàng băng hà, chàng lên ngôi Hoàng đế lấy hiệu là Định An Hoàng đế, đặt niên hiệu là Thành Thụy. Mới lên ngôi căn cơ chưa vững vàng lại thêm việc tập đoàn Đoàn Tham hoành hành khiến Định An Hoàng đế lao tâm khổ tứ không ít nên không còn để tâm đến chuyện phế Thái tử phi nữa. Chỉ đến khi Minh Đức Thái hậu nhắc Ngài chuyện lập Hoàng hậu, Ngài mới nhớ đến việc này. Ngài vốn muốn lập Mẫn Lương đệ làm Hoàng hậu nhưng nàng không có con trai khiến các triều thần phản đối. Họ chỉ chấp nhận một trong ba người làm Hoàng hậu gồm Thái tử phi, Dung Chiêu huấn và Đoàn Thừa huy. Ngài khi ấy không muốn thế lực của Đoàn Tham lớn mạnh nên không có ý dịnh sắc phong Đoàn Thừa huy làm Hoàng hậu. Dung Chiêu huấn lại xuất thân trong một gia đình xướng ca nghèo khó. Xướng ca vô loài! Với xuất thân ấy cho dù Định An Hoàng đế có ra sức bảo vệ cũng không thể nào khiến các quan đại thần quy phục. Cuối cùng, Ngài đành sắc phong Ngụy Thái tử phi, thê tử danh chính ngôn thuận của mình lên làm Hoàng hậu. Ngài cũng sắc phong cho các thê tử khác của mình: Mẫn Lương đệ sắc phong thành Mẫn Quý phi, Đoàn Thừa huy thành Đoàn Lệ phi, Hoa Thừa huy thành Hoa Hoa phi, Dung Thừa huy sắc phong thành Dung Quý tần, Nghi Thừa huy thành Nghi Quý tần, Giao Thừa huy thành Giao Quý tần.
Liễu Thanh dù được ngồi ngôi Hoàng hậu nhưng lòng vẫn luôn ganh ghét với các phi tử khác bởi nàng luôn biết Định An Hoàng đế thực ra không hề muốn nàng ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu này. Vì sự tác động của Thái hậu cũng như để thế lực Đoàn Tham không lớn mạnh nên Ngài mới sắc phong nàng làm Hoàng hậu. Nàng hiểu rõ địa vị của mình có được ngày hôm nay có thể mất bất kỳ lúc nào. Giờ mỗi bước đi của nàng chẳng khác nào như lý bạc băng [5]. Nàng một mặt tìm cách chia rẽ các phi tần với nhau, một mặt tìm mọi cách để tác động Định An Hoàng đế sắc phong Phúc Vân làm Thái tử. Bởi nàng biết chỉ có ngôi vị ấy mới bảo toàn tính mạng cho con trai của mình. Phúc Vân sau khi qua cơn bạo bệnh thân thể liền suy nhược khó lòng khỏe mạnh như xưa. Không muốn để tương lai của con trai mình trở nên mù mịt, nàng phải tìm cách bảo vệ cho đứa con độc nhất này của mình.
Một năm sau khi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Định An Hoàng đế có thêm một tiểu Hoàng tử, Tứ Hoàng tử Mạnh Phúc Minh. Đây là tiểu Hoàng tử thứ hai của Đoàn Lệ phi. Song niềm vui này đến chưa được bao lâu, Phúc Minh yểu mệnh qua đời. Trong khi Đoàn Lệ phi vẫn còn chưa hết đau lòng về cái chết của Phúc Minh, Phúc Vĩnh lại bị đầu độc suýt chết. Điều này khiến Định An Hoàng đế không khỏi tức giận. Bởi tuy tìm cách kiềm hãm Đoàn Tham nhưng Ngài sớm đã nhận ra tấm lòng thiện lương của Đoàn Lệ phi. Hơn nữa, đứa con ấy là cốt nhục của Ngài. Thử hỏi có phụ thân nào lại không tức giận khi con của mình bị hạ độc? Vậy nên Ngài quyết định điều tra vụ hạ độc tới tận gốc rễ. Chưa đầy một tháng sau đó, Hình bộ đã tìm ra thủ phạm chính là Hoàng hậu đương triều. Ngài vốn đã cho Hoàng hậu một cơ hội để sửa sai nhưng Ngài lại không ngờ nữ nhân này lại độc ác đến tận cùng như vậy. Không thể dung thứ cho những gì nàng đã làm, Ngài quyết định ban Hạc Đỉnh Hồng để nàng tự tử, cho nàng được chết toàn thây. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Nguy Hoàng hậu đã khẩn cầu Định An Hoàng đế sắc phong Phúc Vân làm Thái tử và trực tiếp nuôi dậy đứa con trai tội nghiệp của mình nên người. Lời khẩu cầu ấy khiến Ngài như đứt từng khúc ruột, đau xót vô cùng. Phải chi thuở ấy Ngài quan tâm đến nàng một chút, nàng đã không biến thành như thế này. Vậy nên Hoàng hậu qua đời chưa đầy bao lâu Ngài liền sắc phong Phúc Vân khi ấy được 8 tuổi làm Đông cung Thái tử và trực tiếp đưa về Đại điện nuôi dạy.
Không lâu sau đó Mẫn Quý phi, Nghi Quý tần, Giao Quý tần lần lượt hạ sinh Ngũ Hoàng tử Mạnh Phúc Tuần, Lục Hoàng tử Mạnh Phúc Bân, Thất Hoàng tử Mạnh Phúc Khải. Ngài nhanh chóng sắc phong Nghi Quý tần và Giao Quý tần lên làm Quý phi. Song đến tháng 8 năm sau, Lục Hoàng tử qua đời để lại trong lòng Nghi Quý phi nỗi đau khôn nguôi và mãi âm ỉ cho đến tận bây giờ bởi đó là đứa con duy nhất mà nàng có được.
Ngụy Hoàng hậu chết, một lần nữa, ngôi vị Hoàng hậu bị bỏ trống. Lần này Định An Hoàng đế tỏ rõ ý định muốn lập Mẫn Quý phi làm Hoàng hậu. Nhưng Nàng lại một mực từ chối ngôi vị này. Gặng hỏi nhiều lần nàng chỉ nói đơn giản:
"_ Nữ nhân chốn hậu cung quả thật rất cần địa vị nhưng thần thiếp lại cần sự yên ổn nhiều hơn, không phải cho riêng bản thân mình mà còn cho cả những đứa con của mình. Hoàng thượng! Người đã cho thần thiếp tình yêu của Người. Đối với thần thiếp như vậy đã là quá đủ rồi. Bây giờ, ngoài Người ra, hai đứa trẻ này là điều khiến thần thiếp lo lắng nhất. Vậy nên, thần thiếp muốn chúng có một tuổi thơ yên bình.
_ Song như vậy nàng sẽ phải chịu thiệt thòi.- Vừa ôm Mẫn phi và lòng, Định An Hoàng đế trầm giọng.
_ Thần thiếp không sợ!- Nép vào người Định An Hoàng đế, Mẫn phi nhẹ nhàng nói.- Không thiệt thòi! Có Hoàng thượng và các con ngoan ở bên, thần thiếp không thiệt thòi.
Lặng im một hồi lâu, Mẫn phi lại lên tiếng.
_ Hoàng thượng! Nếu Người muốn hậu cung yên ổn hãy sắc phong Nghi Quý phi làm Hoàng hậu.
_ Sao lại là nàng ấy?- Định An Hoàng đế không khỏi ngạc nhiên.- Ta biết nàng ấy tốt. Nhưng người có thể ngồi vào ngôi vị đó ngoài nàng ra thì chỉ có Giao phi mà thôi.
_ Người hiền lành như tỷ ấy mới là người thích hợp cho ngôi vị đó nhất. Bởi tỷ ấy sẽ giải quyết mọi việc của chốn hậu cung bằng chính sự thuần phát, hiền lương của mình và sẽ không để xảy ra sai sót gì. Bầu không khí của hậu cung vì vậy mà dịu nhẹ lại, không còn quá căng thẳng. Hơn nữa, tỷ ấy lại vừa mất đi Bân Nhi nên trong chốn hậu cung, người dễ gặp nguy hiểm nhất chính là tỷ ấy. Chỉ cần Hoàng thượng trao cho tỷ ấy ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, mọi chuyện sẽ khác."
Nghe theo lời của Mẫn phi, tháng mười năm ấy Định An Hoàng đế sắc phong Nghi phi làm Hoàng hậu, trở thành Hiếu Nhân Hoàng hậu. Qua sự việc lần này Ngài càng thấy được Mẫn phi là người thấu tình đạt lý, biết nghĩ suy cho người khác. Vậy nên Ngài càng sủng ái nàng hơn, tình cảm hai người cùng càng lúc càng mặn nồng như thuở đầu.
Một năm sau đó, Hoa Hoa phi hạ sinh Bát Hoàng tử Mạnh Phúc Tường liền được sắc phong thành Hoa Quý phi và cũng nhân lúc cao hứng, Ngài sắc phong cho Dung Quý tần, thê tử cũng từng theo Ngài thuở còn làm Thái tử thành Dung Quý phi. Mẫn phi hay tin cũng vui vẻ đến chúc mừng hai nàng ấy và tặng đồ bổ dưỡng để Hoa Quý phi tẩm bổ.
Sáu năm sau đó, sau khi có đầy đủ chứng cứ trong tay, Định An Hoàng đế ra tay thanh trừ thế lực Đoàn gia khiến Đoàn Tham bị tội tru di. Vì Đoàn Lệ phi vốn người hiền lương lại thêm khi ấy Phúc Vĩnh chỉ mới vừa tròn 12 tuổi nên nàng không bị xét xử như gia đình của mình. Diệt xong Đoàn Tham, Ngài thiết lập trở lại bộ máy quan viên trong triều. Phải mất một thời gian sau đó mọi chuyện mới đi vào ổn định. Trong suốt quãng thời gian này, Mẫn phi luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc Ngài và đưa ra những ý kiến hay giúp Ngài hoàn thiện bộ máy của mình.
Cuộc sống cứ êm ả trôi qua như vậy. Thấm thoắt cũng được một năm. Định An Hoàng đế quyết định xuất tuần một chuyến để đánh giá bước đầu tiên trong việc hoàn thành bộ máy. Lần xuất tuần ấy Ngài dẫn theo Mẫn phi. Thiên Phương Công chúa và Phúc Tuần được nàng đưa sang Duyệt Lạc cung nhờ Hiếu Nhân Hoàng hậu trông nom trong lúc nàng xuất tuần cùng Ngài. Suốt dọc đường đi mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Nhìn thành quả của mình sau một năm cố gắng, Ngài không khỏi mỉm cười hài lòng. Vì không có gì trở ngại nên chuyến xuất tuần kết thúc sớm. Trên đường trở về, hai người còn ghé lại thăm thú vài nơi khiến tình cảm càng thêm gắng bó. Nào ngờ đâu đương lúc hạnh phúc như vậy, huynh trưởng của Đoàn Lệ phi không hiểu tại sao lại thoát khỏi án tử liền lên kế hoạch hành thích Ngài trong chuyến xuất tuần ấy. Một trận hỗn chiến xảy ra kẻ địch lẽ dĩ nhiên bị tiêu diệt, nhưng trước khi chết bọn chúng cũng kịp giết chết người thê tử mà Ngài yêu thương nhất. Vì đỡ một đao cho Ngài, Mẫn phi đã không thể giữ được mạng của mình. Mất đi phi tử mình yêu thương nhất, lòng Ngài như chết đi. Khi ấy Ngài không thể nào chấp nhận được kết cục này. Nếu không phải vì đỡ một đao cho Ngài, nàng đã không ra đi vội vàng như vậy.
Càng nghĩ, Định An Hoàng đế càng tự trách mình, rằng khi ấy tại sao người bị chém không phải là Ngài mà lại là Mẫn phi. Tự trách mình bao nhiêu, Ngài càng muốn đi theo nàng bấy nhiêu. Khi ấy nếu không phải vì con thơ nhỏ dại Ngài nghĩ rằng có khi Ngài đã đi theo nàng thật rồi. Trở về cung, sau khi an táng nàng, Ngài lập tức hạ lệnh những nơi Mẫn phi từng ở và hay lui tới như Vọng Vũ đài, Tĩnh Phi cung, Triêu Mộ lưỡng cung ngoại trừ Ngài và Thiên Phương Công chúa lẫn Ngũ Hoàng tử Phúc Tuần không ai được đến, nếu trái lệnh sẽ bị xử tội.
Sau khi Mẫn phi qua đời, Ngài một mặt để Giao phi nuôi nấng Thiên Phương Công chúa và Ngũ Hoàng tử Phúc Tuần, mặt khác Ngài đích thân dạy dỗ Ngũ Hoàng tử nên người. Vì Phúc Vân thân thể suy nhược nên từ nhỏ vốn đã sống khép kín, nay Ngài lại đích thân dạy dỗ Ngũ Hoàng tử nên Phúc Vân, Phúc Tuần, Phúc Khải thường hay qua lại chơi đùa với nhau khiến cuộc sống của Thái tử bớt phần u ám so với trước.
Nhìn Thiên Phương Công chúa cùng Phúc Tuần dần lớn lên, lòng Định An Hoàng đế cũng được an ủi phần nào. Ngài nghĩ, nếu Mẫn phi trên trời nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ an lòng. Lòng Ngài cũng dần nguôi ngoai nhưng hình bóng nàng lại mãi tồn tại trong tim, không ai có thể thay thế được. Tình cảm Ngài dành cho người con gái năm nào cũng dần tĩnh lặng trở lại. Mãi cho tới sau này khi nhìn thấy hình bóng của nàng qua Lôi Vi lúc hai người gặp nhau tại Vọng Vũ đài khiến tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm bỗng nhiên trỗi dậy mãnh liệt. Mất hơn một năm trời tìm kiếm, Ngài mới tìm ra người con gái đó nhưng trớ trêu thay khi Ngài phong nàng làm Điệp phi, Ngài lại phát hiện ra nàng chính là nữ nhi khiến con trai Ngài, Mạnh Phúc Tuần yêu tha thiết, không thể nào dứt ra được. Khi Ngài kiên quyết lập nàng làm phi, Phúc Tuần cũng thể hiện rõ tình cảm của mình dành cho nàng khiến Ngài không khỏi chấn động. Dẫu có hóa thành cát bụi, hai người cũng sống chết không rời! Rồi mọi việc cứ thế phát sinh khiến phụ tử hai người lần đầu tiên trong chục năm qua bất hòa với nhau đến độ thiếu chút nữa không thể vãn hồi. Và mọi việc cứ thế diễn ra cho đến tận hôm nay.
Còn nhớ khi lần thứ hai Phúc Tuần cầu xin Ngài ban hôn cho hai người, đứa con trai ấy đã hỏi Ngài, lẽ nào Ngài lại muốn coi nàng là cái bóng của mẫu thân chàng mãi. Ngẫm thật kỹ có lẽ là thế thật. Bởi chẳng phải lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vi, không phải Ngài đã cho rằng đó là Mẫn phi hay sao? Qua nhiều lần tiếp xúc với Lôi Vi, Ngài cũng nhận thấy giữa Lôi Vi và ái phi của mình tuy có nhiều nét tương đồng nhưng tính cách cũng khá khác nhau. Song Ngài cố chấp không chịu thừa nhận mà nghĩ rằng Mẫn phi cử nàng tới bên cạnh mình để sẻ chia với mình và cũng là để Ngài có thể bù đắp những tủi hờn nàng đã phải chịu trước kia khiến mọi chuyện càng lúc càng đi xa. Giờ nhớ lại, Ngài thấy bản thân mình quả thật đã sai khi đánh đồng hai người là một...
_ Bệ hạ!- Chất giọng có chút run run, Lôi Vi nhẹ nhàng cất tiếng.- Tình cảm của Người dành cho Mẫn phi sâu đậm đến vậy tiểu nữ có thể hiểu. Chỉ mong Người...
_ Đừng đánh đồng hai người với nhau!- Định An Hoàng đế chậm rãi tiếp lời.- Về điểm này quả thật Trẫm đã sai. Lôi Vi! Trẫm xin lỗi vì năm ấy đã hành xử lỗ mãng khiến ngươi và Phúc Tuần phải đau khổ.
_ Không phải vậy! Tiểu nữ không có ý này.- Lôi Vi vội lắc đầu.- Năm ấy tiểu nữ cũng đã hành xử quá lỗ mãng. Nếu Hoàng thượng không nương tay giờ chắc lẽ tiểu nữ đây đã mồ yên mã đẹp rồi.
Cách dùng từ ngữ đầy châm chọc và có chút tự giễu của Lôi Vi khiến Định An Hoàng đế không khỏi bật cười. Thấy Ngài cười, nàng cũng nhẹ lòng đôi chút.
_ Chẳng trách Phúc Vân xem ngươi là khai tâm quả.
_ Chỉ cần Hoàng thượng thấy vui là tiểu nữ nhẹ nhỏm rồi. Tiểu nữ còn muốn hưởng phúc ở nhân gian lắm.
Lôi Vi càng nói, Định An Hoàng đế càng cười lớn. Quay sang nhìn nàng, Ngài khẽ thở dài.
_ Nếu ta có một nhi nữ như ngươi thật tốt! Không bị phép tắc ràng buộc thật tốt!
_ Ngài có thể xem tiểu nữ là nhi nữ nếu muốn mà.- Trước khi kịp suy nghĩ, lời đã ra khỏi miệng khiến Lôi Vi lập tức hối hận.- Như vậy không được! Là nhi nữ của Bệ hạ phải là Công chúa.
_ Được chứ sao lại không? Đằng nào sau khi ngươi và Thái tử thành hôn, ngươi cũng phải gọi Trẫm một tiếng "phụ hoàng" vậy nên bây giờ xem ngươi là nhi nữ cũng không sao cả.
Lần này đến lượt Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Quả thật nàng không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Nó cứ như sấm rền vang mãi trong đầu nàng khiến nàng không nghĩ được gì.
_ Được rồi! Sau khi rút bầu tâm sự với ngươi, quả thật tinh thần của Trẫm khá hơn rất nhiều. Giờ Trẫm về nghĩ cách để đưa Tuần Nhi về với ngươi càng sớm càng tốt.
Dứt câu Định An Hoàng đế chậm rãi rời khỏi đình. Lôi Vi vẫn đứng ngây ngốc ra đó mà quên mất việc hành lễ. Quả thật, những gì Ngài vừa nói khiến thái độ của nàng dành cho Ngài đã khác xưa đôi phần. Suy cho cùng dù là Hoàng đế cao cao tại thường, Ngài cũng chỉ là con người và thú vui lớn nhất của con người chính là được vui vầy bên con cháu. Khẽ mỉm cười, nàng ngắm bức chân dung của Mẫn phi một lần nữa. Nghĩ đến những gì Hiếu Nhân Hoàng hậu nói năm xưa về số mệnh phi tử chốn hậu cung nàng không khỏi chạnh lòng. Và nhớ lại những gì mình đã trải qua, lòng nàng cũng không khỏi lo sợ.
_ Mẫn phi! Chúng ta thực sự sẽ cùng số mệnh với nhau sao? Không! Chúng ta là hai người khác nhau, đến từ hai thời đại khác nhau vậy nên số mệnh của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Nếu Người trên trời có linh thiêng, mong Người có thể nghe được những lời này của tiểu nữ. Tiểu nữ...thật sự chỉ mong muốn một đời hạnh phúc bên Phúc Tuần.
Một giọt nước mắt lăn dài thấm ướt giấy Hoa tiên. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại rồi để vào vị trí cũ...
-----------------------------------
* Tức sử hóa tác nhất lạp trần ai, dã yếu hòa nhĩ sinh tử đồng tại: câu hát trong bài Vân thiên ngoại, nhạc phim Vân Trung Ca. Câu hát này nghĩa là: "cho dù thân xác có hóa thành cát bụi, cũng muốn cùng sống chết với nàng."
** Bài thơ của Nam Đường hậu chủ Lý Dục. Hai chữ Vũ Hồng được lấy dựa theo hai chữ "vũ nhân" (người con gái được nhớ tới) trong bài thơ.
Dịch nghĩa:
Trăng buổi sáng rớt xuống,
Mây chiều tối tan đi,
(Suốt ngày dài) bên gối không nói gì.
Trong mộng nhớ tới người khôn nguôi,
Trời rộng, tiếng nhạn thưa thớt.
Tiếng oanh hót rời đi,
Hoa tàn sót lại (cuối xuân) tan tác,
Cô quạnh nơi lầu son viện thẳm.
Hồng rơi, xin chớ quét đi, mà hãy tận lòng với nó,
Lưu lại đợi người trở về.
[1] Hồng hạnh xuất tường: lấy từ một câu trong bài "Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông. Nguyên bài thơ này là:
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Dịch nghĩa:
Thương thay cho rêu xanh bị in dấu giày dẫm lên,
Ngỏ nhỏ cánh cửa, đợi hồi lâu không thấy mở.
Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi,
Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.
Sau này câu thơ dùng để chỉ sự ngoại tình của người phụ nữ.
[2] Viên ngoại: từ này có hai cách hiểu:
Thứ nhất đây là một chức quan thời xưa, được gọi là viên ngoại lang.
Thứ hai, thời xưa những nhà hào phú, giàu có được gọi là viên ngoại.
Trường hợp Cát viên ngoại được hiểu theo nghĩa thứ hai.
[3] Tiểu Kiều: thê tử của Chu Du nhà Đông Ngô thời Tam Quốc. Tương truyền nàng và chị nàng là con gái của Kiều Công của Kiều gia trang ở vùng Giang Đông (nay thuộc tỉnh An Huy). Người đương thời gọi hai nàng là Nhị Kiều của Giang Đông. Hai chị em cùng với Chân Mật (thê tử của Tào Phi) là những mỹ nhân nổ tiếng của thời Tam Quốc. Chị nàng, Đại Kiều sau này lấy Tôn Sách, người lập nên nhà Đông Ngô. Còn nàng lấy Chu Du, danh tướng Đông Ngô. Đến nay, các sử gia vẫn chưa biết được tên thật của hai nàng cũng như phát hiện ra tiểu sử của hai chị em có nhiều điểm còn mâu thuẫn.
[4] Tuệ căn: đồng nghĩa với tư chất thông minh.
[5] Như lý bạc băng: ý chỉ như đi trên băng mỏng, phải hết sức cẩn thận.
-----------------------------------
Hết chương 99
Danh sách chương