Trời đất tuy chuẩn bị sang xuân nhưng cảnh sắc vẫn ngập trong tuyết trắng. Từng bông tuyết nhỏ xinh được mặt trời chiếu xuống khiến chúng trở nên lung linh chẳng khác nào những hạt kim tuyến.
Vừa ngước mắt nhìn bầu trời cao rộng, Lôi Vi vừa cùng Thiên Phương Công chúa dạo quanh hậu hoa viên của Thuần Quân điện. Lần này hồi cung đón năm mới, nàng cùng gia đình nhỏ của mình về lại Bối Hồng cung. Nơi ấy vẫn như trước kia, không đổi khác gì kể từ ngày nàng xuất giá.
_ Lần này Công chúa hồi cung sẽ ở trong bao lâu ạ? _ Còn gọi ta là Công chúa sao?- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa đầy trách móc.- Không phải muội nên đổi cách gọi rồi sao?
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi không khỏi đỏ mặt. Chiếu chỉ tuy đã được ban ra, nhưng ngày nàng chính thức trở thành thê tử của chàng vẫn chưa tới. Sao có thể chứ?
_ Công chúa! Đừng chọc tiểu nữ!- Chất giọng của Lôi Vi cứ nhỏ lần, nhỏ lần.
Nhìn gương mặt đang dần đỏ lên của Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa quả thực muốn cười lớn.
_ Được rồi! Không trêu muội nữa. Nhưng muội nên sửa dần đi.
Không nói gì, Lôi Vi nhẹ nhàng gật đầu.
_ Chuyện của Thái hậu tuy là họa nhưng trong họa lại có phúc. Nhờ chuyện này, thái độ của Người dành cho muội đã thay đổi và cũng khiến Ngọc Nhạn không thể tùy ý hành xử như trước kia nữa. Nhưng các phi tử khác của Phúc Tuần, muội phải cẩn thận. Bọn họ xem chừng không biết trời cao đất dày là gì đâu.
Nghe Thiên Phương nói vậy, Lôi Vi không khỏi lo lắng. Nhớ đến câu chuyện Băng Tư đã kể cho nàng nghe, nàng thật sự muốn thay nàng ấy đòi lại công đạo nhưng giờ về địa vị, Phẫn Diễm lại cao hơn Băng Tư, chỉ cần nàng ta phát hiện ra, e rằng nàng ấy khó lòng toàn mạng.
_ Muội đang suy nghĩ gì vậy?
Thấy dáng vẻ xuất thần của Lôi Vi, ngồi xuống ghế, Thiên Phương Công chúa chậm rãi hỏi.
Cắn nhẹ môi mình, Lôi Vi quả thật không biết có nên nói cho Thiên Phương Công chúa biết hay không. Nàng ấy đang mang thai, được ba tháng rồi. Thời gian đầu của thai kỳ rất quan trọng. Nếu nàng để nàng ấy lao tâm khổ tứ, tội của nàng thật không biết để đâu cho hết.
_ Uhm...không có gì ạ!
_ Vi Nhi! Muội xưa nay thẳng tính. Nay bỗng nhiên ấp úng như thế chắc chắn là có chuyện.- Thiên Phương Công chúa nghiêm giọng.- Nay chúng ta đã là người một nhà rồi, nếu muội không xem ta là người ngoài thì nói cho ta nghe.
Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi nàng quả thật không biết nói gì.
_ Nhưng Công chúa đang mang thai. Tiểu nữ e...
_ Muội đừng ngại. Nếu lo không được, ta sẽ nhờ Hầu gia sẽ giúp muội.
_ Hả?
Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Xem ra nàng Công chúa này quả thật thích lo chuyện bao đồng giống nàng. Song nàng và Thiên Phương Công chúa khác nhau ở chỗ, lắm lúc nàng không biết tự lượng sức mình.
_ Chuyện này có liên quan đến Băng Tư, một ca vũ ở Thái Thường Nhạc phủ ạ...
Suy đi nghĩ lại, Lôi Vi cuối cùng cũng quyết định kể lại câu chuyện của Băng Tư. Bởi quả thật giờ đây ngoài Phúc Tuần ra cũng chỉ có Thiên Phương Công chúa mới đủ sức giúp đỡ Băng Tư mà thôi. Song nàng không khỏi lo ngại, thế lực của Sở gia tại kinh thành không phải nhỏ, nếu sự thật bị vạch trần, e rằng Sở gia sẽ không còn là chỗ dựa cho Phúc Tuần nữa.
Nàng tin Phúc Tuần có chí, sẽ làm nên chuyện lớn. Song ở thời đại này, nếu không có chỗ dựa vững chắc...Lôi Vi thật không khỏi lo lắng cho chàng. Nhưng còn Băng Tư? Lòng nàng thực sự mâu thuẫn với nhau.
_ Công chúa! Chuyện này...liệu có ảnh hưởng đến Điện hạ không ạ?- Chất giọng của Lôi Vi đầy lo lắng.
_ Sao lại không chứ!- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.- Sẽ ảnh hưởng không nhỏ đâu. Nhưng ta tin, đệ đệ ta là người có bản lĩnh. Đệ ấy sẽ không vì chuyện này mà bị đánh gục một cách dễ dàng.
Qua cách nói của Thiên Phương Công chúa, Lôi Vi nhìn thấy sự tin tưởng tuyệt đối của nàng dành cho đệ đệ mình, Phúc Tuần. Sự tin tưởng này quả khiến Lôi Vi có chút hổ thẹn. Tiếng là yêu chàng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn vào khả năng của chàng.
_ Muội đừng lo lắng quá!- Nhẹ nắm tay Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa an ủi.- Chuyện này ta nhất định sẽ tra. Ta sẽ cẩn thận để giảm sự ảnh hưởng đến đệ đệ ta thấp nhất.
_ Công chúa!
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa chỉ mỉm cười. Trong đôi mắt của đen láy sinh động của nàng, Lôi Vi không chỉ nhìn thấy sự kiên định mà còn nhìn thấy cả tình thương và sự lo lắng. Đôi khi yêu thương không phải là lo lắng mà chính là sự tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu. Tin rằng người ấy có khả năng và sẽ làm được. Cuối cùng Lôi Vi cũng đã hiểu ra điều này.
*
Vừa nằm dài trên giường, Lôi Vi vừa lướt tay trên màn hình Ipad. Luyện tập xong không có chuyện gì làm, nàng đành mở Ipad lên xem phim. Nghẹt nỗi trong máy nàng không có nhiều phim cho lắm. Bởi nàng chuyên sưu tầm những bộ thiết kế thời trang của các nhà thiết kế có tên tuổi nên không dám down nhiều phim về máy vì sợ dung lượng không đủ. Hôm nay sau khi xem lại điệu múa của Hạ Huyền, chẳng biết ngứa tay thế nào nàng mở lại loạt phim mình thích lên xem.
_ Thái tử đã về!
Bên ngoài tiếng Tiểu Đậu Tử vọng vào thu hút sự chú ý của Lôi Vi nhưng cũng chỉ được một chút. Cục tức mấy ngày nay, nàng nhất định phải giải quyết. Hai người nào đã thành thân đâu, sao có thể sống chung thoải mái như trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình được. Thời gian trước là vì sức khỏe của nàng còn yếu, nhưng giờ chẳng phải đã tốt rồi sao?
_ Cát Tiểu thư đã về chưa?- Phúc Tuần trầm giọng hỏi.
_ Thưa Cát Thiểu thư đã về! Hiện nàng ấy đang nghỉ trong phòng.
Nằm trong phòng Lôi Vi không nghe thấy Phúc Tuần tiếp tục cuộc đối thoại, nàng đoán chàng đã cho Tiểu Đậu Tử lui ra. Chỉ một lúc sau đó, cửa phòng chậm rãi mở ra. Chẳng mấy chốc chàng đã ngồi bên cạnh nàng.
_ Nàng đang xem gì vậy?- Liếc nhìn Ipad của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ Xem phim!- Không nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi vờ chán nản trả lời.- Không có việc gì làm lại phải quẩn quanh mãi một chỗ nên em đành xem phim để giết chết thời gian thôi.
Càng nghĩ càng bực mình, Lôi Vi thả mạnh Ipad xuống giường rồi ngồi thẳng lên.
_ Tụi mình còn chưa...chưa thành thân mà anh bắt em phải ở trong Thuần Quân điện này là sao chứ? Đó là chưa kể sau này chúng ta đâu có ở chung một chỗ đâu. Tại sao không cho em về Túc Duyên các? Ashi! Bực mình quá!
Câu chữ rõ ràng là bực mình nhưng thái độ của Lôi Vi chẳng khác nào sắp khóc đến nơi thật khiến Phúc Tuần chóng hết cả mặt.
_ Nhưng không phải trong bộ phim nàng cho ta xem, phu thê đều sống chung một chỗ, chỉ trừ chỗ ngủ sao?
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi ngớ ra. Vài hôm trước hai người lại xem bộ phim Goong. Và xem ra...
_ Đúng là Thái thử học làm sang!- Lôi Vi gằng từng chữ một.- Anh có thể tiếp thu có chọn lọc một tý được không? Anh nhìn đi!- Vừa nói nàng vừa hất cằm xuống dưới đất.- Ngay cả Tiểu Tuyết Cầu cũng chán bản mặt anh rồi nên chả thèm nhìn.
_ Nàng...
Phúc Tuần á khẩu. Chậm rãi quay người lại, chàng không khỏi thở dài.
_ Thực ra...ta rất sợ. Sợ rằng chỉ cần ta rời mắt khỏi nàng, nàng sẽ lập tức gặp chuyện. Nếu nàng thực sự xảy ra chuyện gì, ta không biết bản thân mình có chịu nỗi không. Vậy nên ta mới kiên quyết giữ nàng lại đây, không cho nàng trở về Túc Duyên các.
Kể từ khi quen biết Phúc Tuần, đây là lần đầu tiên Lôi Vi nghe chàng trải lòng nói về sự sợ hãi của mình. Trong những từ ngữ của chàng, nàng còn nghe ra được, mình chính là điểm yếu lớn nhất của chàng. Chỉ khi thực sự có tình cảm sâu đậm với nhau người ta mới có cảm giác này. Một tình cảm gắn bó thật đặc biệt. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vươn người ra rồi vòng tay ôm lấy chàng từ phía sau.
_ Em đã không để ý đến cảm nhận của anh. Em xin lỗi!- Chất giọng của Lôi Vi đầy hối lỗi.
Nhẹ nhàng gỡ tay Lôi Vi ra, Phúc Tuần nhanh chóng quay về phía nàng. Nhẹ mỉm cười, chàng chậm rãi đưa tay lên vuốt gòn má của nàng.
_ Nàng vốn không có lỗi gì cả. Chỉ là ta quá yêu nàng mà thôi.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, gò má của Lôi Vi lập tức ửng đỏ.
_ Nhưng suy đi tính lại, em không thể cứ dựa dẫm vào anh mãi được. Nếu cứ như thế em sẽ càng lúc càng trở nên thụ động, không biết tự bảo vệ mình.
_ Có ta rồi, nàng còn sợ gì chứ?- Vừa cười, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.
_ Em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Thực sự mà nói, vì ba mẹ rất bận nên từ nhỏ ba anh chị em em đã quen sống tự lập rồi. Những vấn đề trong sinh hoạt hằng ngày em đều phải tự lo cho mình, những vấn đề của bản thân tụi em đều phải tự giải quyết. Chỉ có những vấn đề nào vượt sức mới hỏi người lớn. Giờ được anh bảo bọc thế này, e rằng sức đề kháng của em với môi trường ngày càng kém đi.
_ Sức đề kháng?- Chân mày Phúc Tuần hơi chau lại.- Đó là gì vậy?
Nhận ra mình dùng từ Phúc Tuần không hiểu, Lôi Vi khẽ cười.
_ À! Đó là một thuật ngữ của y học phương Tây được sử dụng rộng rãi ở thời đại em. Nói dễ hiểu nó là khả năng tự bảo vệ cơ thể khỏi các tác nhân gây bệnh. Còn nói theo kiểu của em, nó có nghĩa là khả năng tự bảo vệ mình trước những nguy hiểm bên ngoài. Phúc Tuần! Anh có thể tin tưởng em được không? Tin tưởng rằng, em có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình. Em thật sự không muốn anh phải lo lắng cho em thêm nữa.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Lôi Vi, Phúc Tuần như nhìn thấy sự quyết tâm cũng như sự dũng cảm, không chịu khuất phục. Đôi mắt của nàng ghì giữ lấy đôi mắt chàng như thể nó muốn nói rằng, chàng đừng lo lắng, hãy tin tưởng nàng. Đôi mắt tĩnh lặng ấy của nàng thật khiến người ta cảm thấy an lòng biết bao. Hít một hơi thật sâu, chàng nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng.
_ Vi Nhi của ta trưởng thành thật rồi!
Không nói gì, Lôi Vi hết nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm hai bên hông của Phúc Tuần. Chàng nói như vậy, chứng tỏ chàng đã tin tưởng nàng. Sự bền chặt của tình yêu chính là mức độ tin tưởng giữa hai người với nhau. Nàng mong rằng chàng sẽ càng ngày càng tin tưởng nàng hơi như nàng tin tưởng chàng, để tình yêu của cả hai sẽ ngày càng bền chặt hơn.
*
Càng về cuối năm trời càng trở nên lạnh giá hơn. Tuyết cũng theo đó mà rơi mỗi lúc một nhiều khiến Lôi Vi thực không dám ra ngoài. Nhiều ngày nay, sau khi luyện tâp ở Nhã Khiết viên, nàng lập tức vội chạy về Thuần Quân điện sau đó ôm lấy Tiểu Tuyết cầu rồi quấn mềm lại quanh người cho ấm. Từ khi bị xuyên không, đây là lần đầu tiên nàng trải qua mùa đông lại đến vậy.
Giao thừa càng lúc càng tới gần. Mọi người trong cung ai nấy cũng trở nên bận rộn hơn hẳn. Thái Thường Nhạc phủ đã chộn rộn cả tháng nay, giờ có thể xem như đã tới thời điểm cho mọi người xem thành quả của mình. Nhưng mỗi lần nhìn ra ngoài, thấy tuyết rơi dày thế này, Lôi Vi thực không muốn bước chân xuống giường tý nào. Thôi thì cố gắng tự động viên tinh thần mình bằng cách tư tưởng rằng chỉ là múa thôi mà.
Bên trong hậu đài ai nấy cũng lo chuẩn bị thật tốt việc của mình. Nhìn lướt qua một lượt, Lôi Vi nhìn thấy Đồng Thảo, Quân Đài đang sửa soạn lại đầu tóc. Trong khi đó Băng Tư cuối cùng cũng xong phần chuẩn bị của mình. Khác với lần Trung thu, lần này nàng thấy Băng Tư không tránh mặt nữa mà dũng cảm đối mặt đương đầu với thử thách. Càng nghĩ nàng càng cảm phục Băng Tư. Nàng chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẫu thân Băng Tư, không để mẹ con Phẫn Diễm một tay che trời mãi được.
Chậm rãi tiến về phía lối vào hậu đài, Lôi Vi nhẹ nhàng vén tấm màn lên quan sát bên ngoài. Bên ngoài cả Đại điện phủ một lớp trắng xóa của tuyết, tạo nên một khung cảnh tuy lạnh lẽo nhưng lại lãng mạn vô cùng. Đêm giao thừa này, tuyết không bay nhiều, chỉ có vài bông bay lơ lửng giữa trời đủ để tạo nên một bầu không khí se lạnh nhưng cũng thật ấm áp. Dọc hai bên Đại điện, mọi người ai nấy cũng đã có mặt đầy đủ. Từ Hoàng thân quốc thích cho đến các vị quan đại thần cùng gia quyến của họ đều không thiếu một ai. Ngồi vị trí trên cùng, sắc vàng của bộ y phục của Phúc Tuần nổi bật hơn cả khiến nàng rất nhanh chóng đã nhìn thấy chàng.
Phúc Tuần ngồi đó điềm tĩnh, vui vẻ nói cười, chậm rãi nâng rượu lên mời mọi người. Mọi động tác của chàng, tuy ở xa nhưng Lôi Vi đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không sót một hành động nào. Tuy chàng ôn nhu là thế, dễ gần là thế nhưng xung quanh chàng lại như luôn có một bức tường vô hình khiến bọn họ không thể nào tiếp cận, thâm nhập, do thám hay tìm hiểu bất kỳ điều gì. Chỉ những người thực sự gần gũi, thân thiết và những ai chàng gửi gắm niềm tin, tình cảm mới có thể hiểu được tâm tư của chàng. Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ lại một chuyện đã qua lâu lắm rồi.
"Đó là quãng thời gian sau khi Phúc Vân mất, ngôi vị Thái tử còn bỏ trống, các vị Hoàng tử đều tìm mọi cách để đoạt được ngôi vị này. Và để đoạt được ngôi vị này, dĩ nhiên họ không ngần ngại gây nên trận tanh phong huyết vũ, huynh đệ tương tàn. Lôi Vi vì lo lắng cho chàng nên luôn tìm mọi cách bảo vệ chàng. Cứ nghi ngờ điều gì nàng lại tìm cách ngăn cản và không ít lần ngăn cản thành công. Có lần chàng không khỏi thở dài mà than vãn:
_ Thân là nam nhi mà phải để một nữ nhi như nàng bảo vệ, bổn Vương đây thật thấy hổ thẹn quá.
_ Ai bảo "thủ đoạn" của anh dễ đoán.- Vừa bật cười, Lôi Vi vừa nhấn mạnh hai chữ "thủ đoạn"
Song tuy nói vậy, Lôi Vi luôn cảm thấy bản thân mình chưa thực sự hiểu hết Phúc Tuần. Nàng muốn được hiểu chàng nhiều hơn, hiểu được áp lực chàng phải chịu hơn, hiểu tâm tư của chàng hơn, cũng như hiểu được những điều nhỏ nhất về chàng.
_ Là bởi vì nàng là người ta thương, là người ta tin tưởng nên mới dễ đoán được việc tiếp theo ta muốn làm.
Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi bị chấn động. Bỗng chốc nàng cảm thấy sợ. Nếu những ai thân thiết gần gũi với chàng đều có thể đoán được tâm tư của chàng...
_ Anh nói như thế, vậy lỡ như em đem kế hoạch của anh đi nói với họ thì sao?
_ Ta tin tưởng nàng!
Chỉ bốn chữ thôi Phúc Tuần đã khiến Lôi Vi không biết phải nói thế nào. Chàng tin tưởng nàng tuyệt đối như vậy, nàng sao có thể phụ chàng được? Không nói gì, nàng chỉ vòng tay qua ôm lấy chàng.
_ Vi Nhi! Tâm tư của ta đều dồn hết cho nàng rồi vậy nên nàng mới dễ đoán tâm tư của ta đến như thế.
Câu nói ấy của Phúc Tuần không chỉ đơn giản thể hiện sự tin yêu dành cho Lôi Vi mà còn cho thấy được rằng, nếu một mai nàng "trở mặt" bội phản chàng, chàng cũng can tâm tình nguyện chết dưới tay nàng. Nghĩ đến đây, lòng nàng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa xót xa. Nàng biết chàng ngoài Thiên Phương Công chúa ra không còn ai thân thiết cả. Phúc Khải, Phúc Tường tuy là huynh đệ thân thiết của chàng nhưng dẫn sao cũng không cùng một mẹ sinh ra. Chàng khao khát yêu thương và muốn toàn tâm toàn ý yêu thương một người, dẫu cho có chết dưới tay người đó, chàng cũng can lòng. Hiểu ra được điều này, thử hỏi nàng sao không thể yêu chàng sâu đậm cho được."
_ Muội nhanh vào thay đồ đi!
Vừa tiến tới, Băng Tư vừa lên tiếng khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Vội nhìn vào trong thấy mọi người ai nấy y phục đã sẵn sàng, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Vốn trước khi đến Đại điện này, nàng đã trang điểm sẵn rồi, giờ chỉ cần thay y phục nữa là xong. Ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Băng Tư nhìn ra bên ngoài qua khe hở nhỏ khiến nàng không khỏi đỏ mặt.
_ Đúng là tâm cao khí ngạo, khí thế bức người, phong thái ung dung điềm nhã. Thật khiến người khác không khỏi mê đắm.
_ Tỷ!
Băng Tư càng nói, Lôi Vi càng đỏ mặt. Không nói gì thêm Lôi Vi chạy một mạch vào trong cầm lấy y phục của mình để chuẩn bị đi thay. Nhưng vừa cầm lên nàng đã phải đứng hình. Phần thân váy của bộ bạch y của nàng đã bị cắt cho tơi tả chẳng những vậy, vết hồng trà còn loan ra một vùng rất rộng. Đưa mắt nhìn khắp lượt xung quanh, nàng phần nào đoán được thủ phạm là ai. Nhưng không bằng không chứng làm sao có thể kết tội người ta được chứ.
Mấy ngày trước Thái hậu đã triệu kiến Lôi Vi và Vương Tổng quản của Thái Thường Nhạc phủ. Người nói rằng trong đêm Giao thừa, nhà thám hiểm phương Tây sẽ chính thức chuyển vào Hoàng cung sống để phục vụ cho việc tìm hiểu cũng như viết sách về Hoàng thất Tân Thục. Người yêu cầu nàng trong đêm giao thừa phải ra múa một bài, hơn nữa đó lại là bài mở màn. Nếu có thể làm nhà thám hiểm phương Tây kia tâm phục khẩu phục, Người sẽ suy nghĩ về chuyện thành hôn của nàng và Phúc Tuần. Xem ra đã có kẻ dùng chiêu tá đao sát nhân, chẳng những một người mà đến hai người, thậm chí là nhiều người.
_ Chuyện gì thế này?- Quân Đài không khỏi hốt hoảng nhìn Lôi Vi.
_ Lôi Vi!- Đồng Thảo thất thanh.
Liếc mắt nhìn xung quanh, cười khẩy một tiếng Băng Tư nhanh chóng về phía Lôi Vi.
_ Tính kế cũng không biết tính!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Thật quá vụng về!
Đám Phức Thư khi nãy còn cười nói giờ lập tức im bặt vì hai lẽ. Thứ nhất bọn họ bị Băng Tư nói trúng và thứ hai họ thực sự muốn xem Lôi Vi giải quyết chuyện này thế nào.
_ Để ta về Đông cung lấy bộ Nguyệt y cho muội.
Bộ Nguyệt y Phúc Tuần tặng Lôi Vi trước kia cùng với bộ bạch y này đều màu trắng nên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Vì vậy, vừa dứt câu, Đồng Thảo đã vội chạy đi. Nhưng chạy đi chưa được hai bước, nàng đã bị Lôi Vi ngăn lại.
_ Không kịp đâu!
_ Vậy muội tính thế nào?- Quân Đài lo lắng hỏi.- Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp tới rồi.
_ Lôi Vi! Muội chuẩn bị...
Vừa chạy vào, Thượng đẳng nhạc công Đức Minh vừa cất tiếng hỏi. Nhưng ngay khi nhìn thấy những gì xảy ra, chàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Lôi Vi?- Đức Minh cất tiếng.
_ Minh ca mọi việc sẽ diễn ra bình thường.- Lôi Vi điềm tĩnh nói.- Đồng Thảo tỷ! Tỷ nhanh chóng pha cho muội một bình Hồng trà, một bình Hoàng trà và một bình Lục trà. Quân Đài tỷ! Tỷ nhanh chóng ra cổng Đại điện xem Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đã di giá đến chưa rồi nhờ người báo cho muội.
Dứt câu, Đồng Thảo và Quân Đài vội đi lo phần việc của mình cành nhanh càng tốt. Lôi Vi nhanh chóng lấy bút vẽ những đường nhìn vào chẳng ai hiểu rồi sau đó lấy kéo cắt theo những đường đã vẽ sẵn khiến phần thân váy tuy bị ngắn lại song lại được uốn lượn rất đẹp. Sau đó, nàng lấy phần vải bị cắt chỉnh sửa lại rồi cùng Băng Tư khâu lại tạo thành những đường lượn sóng hình bèo quanh đuôi váy rồi trải dài ra.
Trong khi đó, bên ngoài, khi nhìn thấy Đồng Thảo vội vàng chạy đi, Phúc Tuần sai Tiểu An Tử đi theo tìm hiểu sự tình. Một lúc sau, chàng nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra. Toan đứng lên, chàng lập tức bị tên hầu cận của mình giữ lại.
_ Cát Tiểu thư nói sẽ tự mình giải quyết được việc này nên Thái tử không cần phải lo lắng. Điện hạ cứ bình tĩnh chờ phần biểu diễn mở màn là được.
Hiểu rõ tính khí Lôi Vi, khi không chắc chắn chuyện gì, nàng sẽ không bao giờ bảo Tiểu An Tử nói lại với mình nên Phúc Tuần đành ngồi yên tại chỗ. Bình tĩnh chờ đợi theo lời nàng nói.
_ Ngươi sai Tử Huyền và Tiểu Đậu Tử vào xem có giúp gì được cho nàng.
_ Vâng!
Dứt câu, Tiểu An Tử nhanh chóng rời đi, chờ hắn đi khỏi, Phúc Tuần mới quay lại mỉm cười với nhà thám hiểm người phương Tây.
Khi Tiểu Đậu Tử và Tử Huyền vào tới nơi cũng là lúc Đồng Thảo đem một khay ba bình trà lên. Nhận ba bình trà từ tay Đồng Thảo, Lôi Vi nhanh chóng cầm lấy bút lông.
_ Cát Tiểu thư!- Tiểu Đậu Tử nhanh chóng lên tiếng.- Điện hạ sai chúng nô tài đến để giúp đỡ Tiểu thư.
_ Ta biết rồi!- Vẫn không rời mắt khỏi bộ bạch y, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Tiểu Đậu Tử ngươi ra cổng giúp Quân Đài tỷ hộ ta. Tử Huyền, giúp ta đốt ít than lên.
Vẫn không rời mắt bộ y phục, Lôi Vi nhanh chóng đưa bút khéo léo vẽ từng nét trên áo của mình. Cứ vậy hết chi tiết này đến chi tiết nọ được hình thành. Chỉ trong chốc lát một bức tranh như thật như không hiện lên ngay trước mắt mọi người khiến những ai có mặt không khỏi trầm trồ. Phức Thư không thể ngờ rằng Lôi Vi lại có thể vẽ đẹp và tài tình đến độ nhìn vào người ta không thể nào nhận ra bộ y phục này trước đó vốn đã bị vấy bẩn. Sau đó, bộ y phục nhanh chóng được Tử Huyền ủi thẳng và khô ráo.
_ Tới rồi!- Vừa chạy vào, Tiểu Đậu Tử vừa thông báo.- Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đã đến cổng Đại điện rồi.
Không nói gì, Lôi Vi nhanh chóng vào trong thay đồ. Thời gian không còn nhiều nữa mà những bộ y phục của thời đại này quả thật quá nhiều lớp và rườm rà. Vậy nên tranh thủ được giây nào hay giây nấy.
_ Đức Minh! Huynh ra chuẩn bị đi!
Dứt câu, Băng Tư nhanh chóng vào trong giúp Lôi Vi thay đồ.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!- Bên ngoài, vừa tung hô, mọi người vừa quỳ xuống.- Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Tiếng tung hô từ bên ngoài vọng vào khiến Đồng Thảo, Quân Đài, Tiểu Đậu Tử và Tử Huyền đều không khỏi lo lắng. Bọn họ hết nhìn bên ngoài qua khe hở nhỏ vừa nhìn vào cánh cửa đang khép kín. Trong khi đó nhóm Phức Thư bắt đầu nhếch môi lên cười, ai nấy cũng đinh ninh rằng Lôi Vi không thể nào thay kịp bởi bộ y phục ấy khá phức tạp. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Lo lắng có. Hiếu kỳ có. Tò mò có.
_ Các ngươi im đi!
Quá lo lắng, không giữ được được bình tĩnh Tiểu Đậu Tử hét lên một tiếng khiến tất cả đám ca vũ có mặt trong phòng đều im bặt.
_ Tất cả bình thân!
Bên ngoài, tiếng Định An Hoàng đế đầy uy nghiêm vọng vào càng khiến họ lo lắng.
"Két..." giữa không gian im ắng tiếng cửa khẽ vang lên một rất nhỏ. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi bước ra họ mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng vừa thở phào chưa được bao lâu họ lại phải nín thở trước vẻ đẹp đơn giản nhưng không kém phần sang trọng của nàng. Bộ y phục sau khi được nàng chỉnh sửa lại liền khiến người mặc trở nên hư ảo, mỏng manh nhưng cũng không kém phần cứng cỏi, cao ngạo và có khí chất.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi tiến lại gần Phức Thư, mặt đối mặt với nàng ta. Cả hai cứ thế nhìn nhau không nói gì khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên đặc quánh, khiến mọi người không ai dám hé răng.
_ Cát Lôi Vi!- Vừa bước vào, Vương Tổng quản vừa lên tiếng.- Chuẩn bị xong chưa?
Từ bên ngoài vọng vào, tiếng của Vương Tổng quản nhanh chóng phá vỡ sự im lặng trong phòng. Bước hẳn vào trong, bà không khỏi ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra.
_ Cát Lôi Vi
_ Muốn dùng kế này để hại ta? Không dễ đâu!- Nhìn thẳng vào mắt Phức Thư, Lôi Vi cứng giọng.- Cát Lôi Vi này không dễ bị khuất phục như vậy đâu.
Dứt câu, không kịp để Phức Thư đáp trả, Lôi Vi lập tức quay đi bước ra khỏi hậu đài tiến về phía sân khấu.
Bên ngoài trời đã bắt đầu se lạnh. Gió thổi nhẹ càng khiến cơn rét mướt trở nên rõ ràng hơn. Tuyết rơi dường như cũng mỗi lúc một nhiều. Bầu không khí tuy lạnh nhưng vẫn ấm áp.
Trên sân khấu, nhạc bắt đầu nổi lên ngay lập tức thu hút sự chú ý mọi người. Rất nhanh sau đó, Lôi Vi từ bên hông sân khấu bước ra khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi bộ y phục khác lạ của nàng. Hơn nửa phần thân dưới của chiếc váy khiến mọi người không khỏi có cảm giác hư ảo, lung linh thêm vào đó là những đường cắt cùng với những mũi khâu táo bạo tạo khiến cho chiếc váy trở nên độc đáo, mới lạ hơn bao giờ hết.
Tiến về phía trước một bước, Lôi Vi nhanh chóng bắt nhịp và bắt đầu điệu múa của mình. Những động tác đã được tập nhuần nhuyễn thuần thục giờ được nàng thể hiện lại. Đối với nàng điều này không khó. Điều khó chính là thể hiện được cái hồn của điệu múa. Biểu diễn sao cho người xem có thể hiểu được ý nghĩa được ẩn giấu trong đó. Từng xem Hạ Huyền múa không ít lần, bản thân cũng có học qua múa lúc nhỏ nên nàng hiểu được điều này quan trọng như thế nào. Bởi vậy, mỗi lần múa, nàng đều cố hết sức để thể hiện được cái hồn của từng điệu múa. Có thể kỹ năng của nàng chưa cao nhưng nhất thiết phải thể hiện được điều này.
Bên dưới, tiếng trầm trồ lại nổi lên. Từ khi được thăng lên làm Thượng đẳng ca vũ, Lôi Vi thường xuyên góp mặt biểu diễn trong các bữa tiệc lớn của Hoàng thất Tân Thục. Mỗi lần nàng xuất hiện lại đem đến cho họ những điệu vũ mới mẽ khiến họ không thể không chú ý. Và lần này tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
_ She"s beautiful! (Nàng ấy thật đẹp)
Nhà thám hiểm người phương Tây không khỏi thốt lên khi nhìn thấy Lôi Vi. Xoay một vòng thật tròn, nàng nở một nụ cười ngọt ngào và hướng mắt xuống bên dưới. Ngay lập tức, Phúc Tuần lọt vào nhãn giới của nàng. Tuy cách nhau rất xa nhưng nàng có thể nhìn thấy được sự quyến luyến, say mê không thể che giấu của chàng. Nàng nhìn thấy chàng quay về phía sau nói với Tiểu An Tử điều gì đó rồi rất nhanh sau đó, chàng lại hướng mắt về sân khấu nở một nụ cười thật tươi ngắm nhìn nàng.
Sải một bước về phía bên phải, thu tầm mắt lại một chút, Lôi Vi nhanh chóng nhìn thấy nhà thám hiểm người phương Tây mấy ngày trước Phúc Tuần có nói qua với nàng. Chàng ta có mái tóc màu vàng óng và một nụ cười rất tươi. Hôm nay tuy đã ăn mặc một cách nghiêm chỉnh, nhưng nét phong trần của chàng ta vẫn lộ ra rất rõ. Một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn để lộ vùng ngực rộng, chiếc quần màu đen mang một chút gì đó bụi bặm khiến người ta không thể không chú ý. Chiếc áo khoác dài màu nho tím càng làm tôn lên vẻ tôn quý, sang trọng nhưng cũng không kém phần lãng tử của chàng thanh niên đó.
Xoay người vào trong, Lôi Vi chầm chậm, chầm chậm ưỡn người về phía sau. Cùng lúc đó, từ đâu vang lên tiếng đàn khiến nàng không khỏi ngạc nhiên trong giây lát. Cố lấy lại bình tĩnh thật nhanh, nàng tiếp tục điệu vũ của mình để không lỡ nhịp. Gập toàn bộ thân trên ra phía sau, nàng buộc phải nhìn mọi thứ bị ngược. Và trong trạng thái này, mất một khoảng thời gian không nhỏ nàng mới xác định được tiếng đàn kia từ đâu phát ra. Đó chính là tiếng đàn phát ra từ cây Cổ cầm của nàng do Phúc Tuần đang ngồi gảy.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng đứng thẳng người lên rồi xoay người lại tiếp tục điệu vũ của mình. Cứ thế, cứ thế điệu vũ của nàng được tiếp tục. Song bởi có tiếng đàn của Phúc Tuần nên nàng đã thay đổi một vài động tác nhỏ khiến điệu vũ trở nên sinh động, uyển chuyển hơn. Mọi người hết dõi theo từng động tác của nàng rồi lại quay sang nhìn ngón đàn của chàng. Họ dường như tỏ ra thích thú và không khỏi trầm trồ khiến bầu không khí trở nên huyên náo hẳn.
Xoay một vòng rồi đưa một tay lên cao, Lôi Vi kết thúc điệu múa của mình. Cùng với đó thanh âm cuối cùng của tiếng Cổ cầm vang lên trong sự trầm trồ của mọi người.
_ Bravo! (Hoan hô!)
Chất giọng hơi trầm của nhà thám hiểm phương Tây vang lên to rõ ràng thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả Lôi Vi. Quay về phía anh chàng thám hiểm, nàng nhận ra đôi mắt của chàng ta chợt sáng rực lên một cách lạ kỳ. Hít một hơi đầy căng, nàng nhanh chóng rời khỏi sân khấu vào hậu đài để thay đồ...
............
Buổi yến tiệc sau đó vẫn được tiếp tục đến tận đêm khuya nhưng cả Lôi Vi và Phúc Tuần sớm đã không còn ở đó. Khi bữa tiếc đã trôi qua một nửa, chàng đã nhanh chóng cáo lui rồi cùng nàng đến bờ hồ bên ngoài Ngự Hoa viên mà nàng vẫn thường hay tập múa trước kia. Sau khi hết rung rồi lắc cho tuyết trên cây rơi xuống hết, chàng nhẹ nhàng ôm lấy nàng dùng khinh công, cùng nàng bay lên một cành cây tương đối cao để chờ đợi khoảnh khắc giao mùa.
_ Phúc Tuần! Anh chàng người phương Tây lúc nãy tên gì vậy?- Tựa vào người Phúc Tuần, Lôi Vi hiếu kỳ hỏi.
_ Ta biết tên của hắn. Nhưng ta không thể đọc được.
_ Vậy anh có nhớ mặt chữ không?
Câu hỏi này của Lôi Vi chẳng khác nào bảo trí nhớ của Phúc Tuần kém cả. Nhận ra điều này, nàng không khỏi kêu một tiếp "Oppp". Nhìn gương mặt nàng, chàng quả thật không khỏi lắc đầu.
_ E- D- L- E- N!- Phúc Tuần nhanh chóng đánh vần.
_ Edlen!
Vừa đọc cái tên đó, Lôi Vi vừa nghiền ngẫm. Và chỉ một lúc sau nàng đã không khỏi giật nảy người ngồi thẳng lên khiến Phúc Tuần thiếu chút nữa không kịp trở tay làm nàng bị ngã.
_ Cẩn thận! Vi Nhi!- Vội giữ lấy Lôi Vi, Phúc Tuần vừa lên tiếng.- Ngồi yên nào!
_ Em không sao!- Lôi Vi cười nói.
_ Nàng ấy! Chắc ta phải cho người làm một cái khung gỗ để giữ không cho nàng làm những việc nguy hại đến bản thân, không thì ta không thể nào yên tâm được.
_ Được rồi mà! Em sẽ chú ý! Em hứa!- vừa nói, Lôi Vi vừa đưa hai ngón tay lên như tuyên thệ.- Nhưng tên của anh chàng người Donlish đó thực sự là như thế sao.
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Có chuyện gì sao?
Nhận được sự xác nhận của Phúc Tuần, Lôi Vi thật không khỏi cười lớn. Thực ra, chuyện nàng cười cũng không phải là chuyện gì to tát. Song nó thực sự khiến nàng thích thú.
_ Edlen! Edlen!- Vừa nói cái tên đó, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Tuần.- Còn nhớ bộ phim anh cùng em xem cách đây mấy ngày trước không? Nam chính trong phim tên Edward Cullen.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần cũng ngẫm nghĩ một chút rồi không khỏi bật cười.
_ Đúng là có phần giống!
Không nói gì, Lôi Vi cười tít mắt. Nàng thật không ngờ, trên đời này lại có chuyện lý thú như vậy.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm hẳn, trong giọng nói còn lẩn khuất sự lo lắng.- Sau này nếu gặp phải chuyện gì, nàng hãy nói với ta, ta sẽ giải quyết.
Ngưng cười, Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần. Rất nhanh sau đó nàng hiểu được điều chàng muốn nói là gì.
_ Không! Phúc Tuần! Chẳng phải em đã nói rồi sao? Em muốn mình tự giải quyết những vấn đề của mình.
_ Vi Nhi! Nàng không nhất thiết phải làm chuyện đó. Ta không muốn nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào cả.
_ Em biết!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.- Nhưng Phúc Tuần, em không thể cứ mỗi lần xảy ra chuyện là lại vội chạy đến tìm anh để anh giải quyết giúp em được. Anh không thể giải quyết mọi khó khăn của em cả đời được. Em muốn tự mình đứng vững trên đôi chân của mình, tự mình khẳng định mình và được mọi người công nhận bằng chính thực lực của mình. Vậy nên, em phải tự mình giải quyết được các vấn đề của mình.
Phúc Tuần khẽ thở dài. Tiếng thở của chàng tựa hồ như tiếng thở của đêm.
_ Từ trước tới nay em đều giải quyết mọi chuyện một cách cảm tính và khá trẻ con nên có không ít chuyện khiến anh phải đứng ra thu xếp hậu quả giúp em. Tuy rằng anh không hề ca thán hay trách móc gì cả nhưng em biết anh rất phiền muộn về vấn đề này của em. Anh nói rằng, anh tin tưởng em. Em xác nhận điều đó không sai. Nhưng sự tin tưởng đó của anh...có vẻ như dễ bị lung lay là bởi anh luôn phải lo lắng xem không biết em có gây ra họa gì không. Em không muốn vậy! Em muốn anh tin tưởng em, tin rằng em không gây ra họa và tin rằng khi gặp chuyện, em hoàn toàn có thể đối phó được, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Chưa nói được câu nào, Phúc Tuần đã được nghe Lôi Vi nói một bài thuyết trình mà câu nào câu nấy cũng chân thành và hợp lý khiến chàng quả thật không thể bác bỏ. Mỉm cười nhìn nàng, chàng ngắm thật kỹ gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong tĩnh lặng, cặp mày thanh tú, cái mũi hơi hếch lên đầy ương bương và cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác không thể không phục. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, năm năm đã trôi qua rồi. Theo năm tháng, nàng dần lớn lên và trở thành nàng thiếu nữ xinh đẹp. Tuy vẫn hoạt bát, hồn nhiên nhưng tính tình của nàng cũng đã thay đổi ít nhiều. Ở bên cạnh nàng, chứng kiến nàng dần lớn lên và có những suy nghĩ dần thấu đáo, đôi lúc chàng thật mong nàng cứ mãi như vậy để chàng có thể chở che, bảo vệ nàng.
_ Cứ như vậy, đến một ngày nào đó, khi nàng có thể tự mình giải quyết mọi việc, đứng vững trên đôi chân của mình, nàng...liệu có cần ta nữa không?
Chất giọng của Phúc Tuần tuy bông đùa nhưng nếu nghe kỹ sẽ nhận ra ngay sự tha thiết cùng chút lo lắng trong đó. Đưa mắt nhìn chàng, Lôi Vi nhận ra đôi mắt chàng có chút ủ dột. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng nhanh chóng nhoài người về phía chàng rồi ôm lấy chàng, áp tai mình vào vồng ngực rộng lớn của chàng.
_ Lúc chưa bị đưa đến thời đại này, em là một đứa con gái tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất độc lập. Khi bị đưa đến đây, tính tự lập của em càng ngày càng bị thay thế bằng tính ỷ lại rồi. Nguyên nhân là do anh mà ra. Vậy nên...-Vừa nói, Lôi Vi vừa ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần.-...sau này dù em có thể tự lập trở lại đi nữa, em cũng vẫn cần anh. Vì biết đâu...tính ỷ lại của em lại trỗi dậy.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Vừa ôm lấy nàng, chàng vừa cười không ngớt. Trong đêm đen, tiếng cười của chàng như vang vọng khắp tứ phía.
_ Được! Dù nàng không có cái tính ỷ lại, ta cũng sẽ tìm cách khiến nàng cần ta.
Nghe Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi hừ nhẹ một tiếng. Càng ngắm nàng, ý cười của chàng càng lúc càng đậm. Đôi mắt chàng dường như không thể rời khỏi nàng. Sự quyến luyến, si mê dường như hiện lên mỗi lúc một rõ ràng hơn khiến đôi gò má thiếu nữ hây hây đỏ. Ngượng ngùng, nàng vội quay đi nhưng rất nhanh sau đó, chàng đã vội giữ gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Bàn tay to lớn của Phúc Tuần nhẹ nhàng nâng gương mặt của Lôi Vi lên. Cùng lúc đó, chàng cũng từ từ cúi thấp người xuống. Môi kề môi, cả hai trao cho nhau một nụ hôn thật ngọt ngào và không kém phần mãnh liệt. Hơi thở quyện chặt vào nhau không thể tách rời khiến bầu không khí xung quanh họ như nóng dần lên. Màu tình ái như nhuộm đầy mọi ngóc ngách của bờ hồ. Vòng tay ra sau, Lôi Vi ôm thật chặt cổ của Phúc Tuần. Trong khi đó, vòng tay của chàng cùng mỗi lúc một tăng thêm lực níu giữ. Vừa ghì chặt lấy nàng, chàng vừa trao cho nàng những nụ hôn dài thật dài khiến cả hai chỉ biết đến thế giới riêng của mình mà quên mất rằng khoảnh khắc trời đất chuyển mình đang dần qua đi...
---------------------------
Hết chương 91
Vừa ngước mắt nhìn bầu trời cao rộng, Lôi Vi vừa cùng Thiên Phương Công chúa dạo quanh hậu hoa viên của Thuần Quân điện. Lần này hồi cung đón năm mới, nàng cùng gia đình nhỏ của mình về lại Bối Hồng cung. Nơi ấy vẫn như trước kia, không đổi khác gì kể từ ngày nàng xuất giá.
_ Lần này Công chúa hồi cung sẽ ở trong bao lâu ạ? _ Còn gọi ta là Công chúa sao?- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa đầy trách móc.- Không phải muội nên đổi cách gọi rồi sao?
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi không khỏi đỏ mặt. Chiếu chỉ tuy đã được ban ra, nhưng ngày nàng chính thức trở thành thê tử của chàng vẫn chưa tới. Sao có thể chứ?
_ Công chúa! Đừng chọc tiểu nữ!- Chất giọng của Lôi Vi cứ nhỏ lần, nhỏ lần.
Nhìn gương mặt đang dần đỏ lên của Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa quả thực muốn cười lớn.
_ Được rồi! Không trêu muội nữa. Nhưng muội nên sửa dần đi.
Không nói gì, Lôi Vi nhẹ nhàng gật đầu.
_ Chuyện của Thái hậu tuy là họa nhưng trong họa lại có phúc. Nhờ chuyện này, thái độ của Người dành cho muội đã thay đổi và cũng khiến Ngọc Nhạn không thể tùy ý hành xử như trước kia nữa. Nhưng các phi tử khác của Phúc Tuần, muội phải cẩn thận. Bọn họ xem chừng không biết trời cao đất dày là gì đâu.
Nghe Thiên Phương nói vậy, Lôi Vi không khỏi lo lắng. Nhớ đến câu chuyện Băng Tư đã kể cho nàng nghe, nàng thật sự muốn thay nàng ấy đòi lại công đạo nhưng giờ về địa vị, Phẫn Diễm lại cao hơn Băng Tư, chỉ cần nàng ta phát hiện ra, e rằng nàng ấy khó lòng toàn mạng.
_ Muội đang suy nghĩ gì vậy?
Thấy dáng vẻ xuất thần của Lôi Vi, ngồi xuống ghế, Thiên Phương Công chúa chậm rãi hỏi.
Cắn nhẹ môi mình, Lôi Vi quả thật không biết có nên nói cho Thiên Phương Công chúa biết hay không. Nàng ấy đang mang thai, được ba tháng rồi. Thời gian đầu của thai kỳ rất quan trọng. Nếu nàng để nàng ấy lao tâm khổ tứ, tội của nàng thật không biết để đâu cho hết.
_ Uhm...không có gì ạ!
_ Vi Nhi! Muội xưa nay thẳng tính. Nay bỗng nhiên ấp úng như thế chắc chắn là có chuyện.- Thiên Phương Công chúa nghiêm giọng.- Nay chúng ta đã là người một nhà rồi, nếu muội không xem ta là người ngoài thì nói cho ta nghe.
Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi nàng quả thật không biết nói gì.
_ Nhưng Công chúa đang mang thai. Tiểu nữ e...
_ Muội đừng ngại. Nếu lo không được, ta sẽ nhờ Hầu gia sẽ giúp muội.
_ Hả?
Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Xem ra nàng Công chúa này quả thật thích lo chuyện bao đồng giống nàng. Song nàng và Thiên Phương Công chúa khác nhau ở chỗ, lắm lúc nàng không biết tự lượng sức mình.
_ Chuyện này có liên quan đến Băng Tư, một ca vũ ở Thái Thường Nhạc phủ ạ...
Suy đi nghĩ lại, Lôi Vi cuối cùng cũng quyết định kể lại câu chuyện của Băng Tư. Bởi quả thật giờ đây ngoài Phúc Tuần ra cũng chỉ có Thiên Phương Công chúa mới đủ sức giúp đỡ Băng Tư mà thôi. Song nàng không khỏi lo ngại, thế lực của Sở gia tại kinh thành không phải nhỏ, nếu sự thật bị vạch trần, e rằng Sở gia sẽ không còn là chỗ dựa cho Phúc Tuần nữa.
Nàng tin Phúc Tuần có chí, sẽ làm nên chuyện lớn. Song ở thời đại này, nếu không có chỗ dựa vững chắc...Lôi Vi thật không khỏi lo lắng cho chàng. Nhưng còn Băng Tư? Lòng nàng thực sự mâu thuẫn với nhau.
_ Công chúa! Chuyện này...liệu có ảnh hưởng đến Điện hạ không ạ?- Chất giọng của Lôi Vi đầy lo lắng.
_ Sao lại không chứ!- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.- Sẽ ảnh hưởng không nhỏ đâu. Nhưng ta tin, đệ đệ ta là người có bản lĩnh. Đệ ấy sẽ không vì chuyện này mà bị đánh gục một cách dễ dàng.
Qua cách nói của Thiên Phương Công chúa, Lôi Vi nhìn thấy sự tin tưởng tuyệt đối của nàng dành cho đệ đệ mình, Phúc Tuần. Sự tin tưởng này quả khiến Lôi Vi có chút hổ thẹn. Tiếng là yêu chàng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn vào khả năng của chàng.
_ Muội đừng lo lắng quá!- Nhẹ nắm tay Lôi Vi, Thiên Phương Công chúa an ủi.- Chuyện này ta nhất định sẽ tra. Ta sẽ cẩn thận để giảm sự ảnh hưởng đến đệ đệ ta thấp nhất.
_ Công chúa!
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa chỉ mỉm cười. Trong đôi mắt của đen láy sinh động của nàng, Lôi Vi không chỉ nhìn thấy sự kiên định mà còn nhìn thấy cả tình thương và sự lo lắng. Đôi khi yêu thương không phải là lo lắng mà chính là sự tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu. Tin rằng người ấy có khả năng và sẽ làm được. Cuối cùng Lôi Vi cũng đã hiểu ra điều này.
*
Vừa nằm dài trên giường, Lôi Vi vừa lướt tay trên màn hình Ipad. Luyện tập xong không có chuyện gì làm, nàng đành mở Ipad lên xem phim. Nghẹt nỗi trong máy nàng không có nhiều phim cho lắm. Bởi nàng chuyên sưu tầm những bộ thiết kế thời trang của các nhà thiết kế có tên tuổi nên không dám down nhiều phim về máy vì sợ dung lượng không đủ. Hôm nay sau khi xem lại điệu múa của Hạ Huyền, chẳng biết ngứa tay thế nào nàng mở lại loạt phim mình thích lên xem.
_ Thái tử đã về!
Bên ngoài tiếng Tiểu Đậu Tử vọng vào thu hút sự chú ý của Lôi Vi nhưng cũng chỉ được một chút. Cục tức mấy ngày nay, nàng nhất định phải giải quyết. Hai người nào đã thành thân đâu, sao có thể sống chung thoải mái như trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình được. Thời gian trước là vì sức khỏe của nàng còn yếu, nhưng giờ chẳng phải đã tốt rồi sao?
_ Cát Tiểu thư đã về chưa?- Phúc Tuần trầm giọng hỏi.
_ Thưa Cát Thiểu thư đã về! Hiện nàng ấy đang nghỉ trong phòng.
Nằm trong phòng Lôi Vi không nghe thấy Phúc Tuần tiếp tục cuộc đối thoại, nàng đoán chàng đã cho Tiểu Đậu Tử lui ra. Chỉ một lúc sau đó, cửa phòng chậm rãi mở ra. Chẳng mấy chốc chàng đã ngồi bên cạnh nàng.
_ Nàng đang xem gì vậy?- Liếc nhìn Ipad của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ Xem phim!- Không nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi vờ chán nản trả lời.- Không có việc gì làm lại phải quẩn quanh mãi một chỗ nên em đành xem phim để giết chết thời gian thôi.
Càng nghĩ càng bực mình, Lôi Vi thả mạnh Ipad xuống giường rồi ngồi thẳng lên.
_ Tụi mình còn chưa...chưa thành thân mà anh bắt em phải ở trong Thuần Quân điện này là sao chứ? Đó là chưa kể sau này chúng ta đâu có ở chung một chỗ đâu. Tại sao không cho em về Túc Duyên các? Ashi! Bực mình quá!
Câu chữ rõ ràng là bực mình nhưng thái độ của Lôi Vi chẳng khác nào sắp khóc đến nơi thật khiến Phúc Tuần chóng hết cả mặt.
_ Nhưng không phải trong bộ phim nàng cho ta xem, phu thê đều sống chung một chỗ, chỉ trừ chỗ ngủ sao?
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi ngớ ra. Vài hôm trước hai người lại xem bộ phim Goong. Và xem ra...
_ Đúng là Thái thử học làm sang!- Lôi Vi gằng từng chữ một.- Anh có thể tiếp thu có chọn lọc một tý được không? Anh nhìn đi!- Vừa nói nàng vừa hất cằm xuống dưới đất.- Ngay cả Tiểu Tuyết Cầu cũng chán bản mặt anh rồi nên chả thèm nhìn.
_ Nàng...
Phúc Tuần á khẩu. Chậm rãi quay người lại, chàng không khỏi thở dài.
_ Thực ra...ta rất sợ. Sợ rằng chỉ cần ta rời mắt khỏi nàng, nàng sẽ lập tức gặp chuyện. Nếu nàng thực sự xảy ra chuyện gì, ta không biết bản thân mình có chịu nỗi không. Vậy nên ta mới kiên quyết giữ nàng lại đây, không cho nàng trở về Túc Duyên các.
Kể từ khi quen biết Phúc Tuần, đây là lần đầu tiên Lôi Vi nghe chàng trải lòng nói về sự sợ hãi của mình. Trong những từ ngữ của chàng, nàng còn nghe ra được, mình chính là điểm yếu lớn nhất của chàng. Chỉ khi thực sự có tình cảm sâu đậm với nhau người ta mới có cảm giác này. Một tình cảm gắn bó thật đặc biệt. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vươn người ra rồi vòng tay ôm lấy chàng từ phía sau.
_ Em đã không để ý đến cảm nhận của anh. Em xin lỗi!- Chất giọng của Lôi Vi đầy hối lỗi.
Nhẹ nhàng gỡ tay Lôi Vi ra, Phúc Tuần nhanh chóng quay về phía nàng. Nhẹ mỉm cười, chàng chậm rãi đưa tay lên vuốt gòn má của nàng.
_ Nàng vốn không có lỗi gì cả. Chỉ là ta quá yêu nàng mà thôi.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, gò má của Lôi Vi lập tức ửng đỏ.
_ Nhưng suy đi tính lại, em không thể cứ dựa dẫm vào anh mãi được. Nếu cứ như thế em sẽ càng lúc càng trở nên thụ động, không biết tự bảo vệ mình.
_ Có ta rồi, nàng còn sợ gì chứ?- Vừa cười, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.
_ Em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Thực sự mà nói, vì ba mẹ rất bận nên từ nhỏ ba anh chị em em đã quen sống tự lập rồi. Những vấn đề trong sinh hoạt hằng ngày em đều phải tự lo cho mình, những vấn đề của bản thân tụi em đều phải tự giải quyết. Chỉ có những vấn đề nào vượt sức mới hỏi người lớn. Giờ được anh bảo bọc thế này, e rằng sức đề kháng của em với môi trường ngày càng kém đi.
_ Sức đề kháng?- Chân mày Phúc Tuần hơi chau lại.- Đó là gì vậy?
Nhận ra mình dùng từ Phúc Tuần không hiểu, Lôi Vi khẽ cười.
_ À! Đó là một thuật ngữ của y học phương Tây được sử dụng rộng rãi ở thời đại em. Nói dễ hiểu nó là khả năng tự bảo vệ cơ thể khỏi các tác nhân gây bệnh. Còn nói theo kiểu của em, nó có nghĩa là khả năng tự bảo vệ mình trước những nguy hiểm bên ngoài. Phúc Tuần! Anh có thể tin tưởng em được không? Tin tưởng rằng, em có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình. Em thật sự không muốn anh phải lo lắng cho em thêm nữa.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Lôi Vi, Phúc Tuần như nhìn thấy sự quyết tâm cũng như sự dũng cảm, không chịu khuất phục. Đôi mắt của nàng ghì giữ lấy đôi mắt chàng như thể nó muốn nói rằng, chàng đừng lo lắng, hãy tin tưởng nàng. Đôi mắt tĩnh lặng ấy của nàng thật khiến người ta cảm thấy an lòng biết bao. Hít một hơi thật sâu, chàng nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng.
_ Vi Nhi của ta trưởng thành thật rồi!
Không nói gì, Lôi Vi hết nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm hai bên hông của Phúc Tuần. Chàng nói như vậy, chứng tỏ chàng đã tin tưởng nàng. Sự bền chặt của tình yêu chính là mức độ tin tưởng giữa hai người với nhau. Nàng mong rằng chàng sẽ càng ngày càng tin tưởng nàng hơi như nàng tin tưởng chàng, để tình yêu của cả hai sẽ ngày càng bền chặt hơn.
*
Càng về cuối năm trời càng trở nên lạnh giá hơn. Tuyết cũng theo đó mà rơi mỗi lúc một nhiều khiến Lôi Vi thực không dám ra ngoài. Nhiều ngày nay, sau khi luyện tâp ở Nhã Khiết viên, nàng lập tức vội chạy về Thuần Quân điện sau đó ôm lấy Tiểu Tuyết cầu rồi quấn mềm lại quanh người cho ấm. Từ khi bị xuyên không, đây là lần đầu tiên nàng trải qua mùa đông lại đến vậy.
Giao thừa càng lúc càng tới gần. Mọi người trong cung ai nấy cũng trở nên bận rộn hơn hẳn. Thái Thường Nhạc phủ đã chộn rộn cả tháng nay, giờ có thể xem như đã tới thời điểm cho mọi người xem thành quả của mình. Nhưng mỗi lần nhìn ra ngoài, thấy tuyết rơi dày thế này, Lôi Vi thực không muốn bước chân xuống giường tý nào. Thôi thì cố gắng tự động viên tinh thần mình bằng cách tư tưởng rằng chỉ là múa thôi mà.
Bên trong hậu đài ai nấy cũng lo chuẩn bị thật tốt việc của mình. Nhìn lướt qua một lượt, Lôi Vi nhìn thấy Đồng Thảo, Quân Đài đang sửa soạn lại đầu tóc. Trong khi đó Băng Tư cuối cùng cũng xong phần chuẩn bị của mình. Khác với lần Trung thu, lần này nàng thấy Băng Tư không tránh mặt nữa mà dũng cảm đối mặt đương đầu với thử thách. Càng nghĩ nàng càng cảm phục Băng Tư. Nàng chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẫu thân Băng Tư, không để mẹ con Phẫn Diễm một tay che trời mãi được.
Chậm rãi tiến về phía lối vào hậu đài, Lôi Vi nhẹ nhàng vén tấm màn lên quan sát bên ngoài. Bên ngoài cả Đại điện phủ một lớp trắng xóa của tuyết, tạo nên một khung cảnh tuy lạnh lẽo nhưng lại lãng mạn vô cùng. Đêm giao thừa này, tuyết không bay nhiều, chỉ có vài bông bay lơ lửng giữa trời đủ để tạo nên một bầu không khí se lạnh nhưng cũng thật ấm áp. Dọc hai bên Đại điện, mọi người ai nấy cũng đã có mặt đầy đủ. Từ Hoàng thân quốc thích cho đến các vị quan đại thần cùng gia quyến của họ đều không thiếu một ai. Ngồi vị trí trên cùng, sắc vàng của bộ y phục của Phúc Tuần nổi bật hơn cả khiến nàng rất nhanh chóng đã nhìn thấy chàng.
Phúc Tuần ngồi đó điềm tĩnh, vui vẻ nói cười, chậm rãi nâng rượu lên mời mọi người. Mọi động tác của chàng, tuy ở xa nhưng Lôi Vi đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không sót một hành động nào. Tuy chàng ôn nhu là thế, dễ gần là thế nhưng xung quanh chàng lại như luôn có một bức tường vô hình khiến bọn họ không thể nào tiếp cận, thâm nhập, do thám hay tìm hiểu bất kỳ điều gì. Chỉ những người thực sự gần gũi, thân thiết và những ai chàng gửi gắm niềm tin, tình cảm mới có thể hiểu được tâm tư của chàng. Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ lại một chuyện đã qua lâu lắm rồi.
"Đó là quãng thời gian sau khi Phúc Vân mất, ngôi vị Thái tử còn bỏ trống, các vị Hoàng tử đều tìm mọi cách để đoạt được ngôi vị này. Và để đoạt được ngôi vị này, dĩ nhiên họ không ngần ngại gây nên trận tanh phong huyết vũ, huynh đệ tương tàn. Lôi Vi vì lo lắng cho chàng nên luôn tìm mọi cách bảo vệ chàng. Cứ nghi ngờ điều gì nàng lại tìm cách ngăn cản và không ít lần ngăn cản thành công. Có lần chàng không khỏi thở dài mà than vãn:
_ Thân là nam nhi mà phải để một nữ nhi như nàng bảo vệ, bổn Vương đây thật thấy hổ thẹn quá.
_ Ai bảo "thủ đoạn" của anh dễ đoán.- Vừa bật cười, Lôi Vi vừa nhấn mạnh hai chữ "thủ đoạn"
Song tuy nói vậy, Lôi Vi luôn cảm thấy bản thân mình chưa thực sự hiểu hết Phúc Tuần. Nàng muốn được hiểu chàng nhiều hơn, hiểu được áp lực chàng phải chịu hơn, hiểu tâm tư của chàng hơn, cũng như hiểu được những điều nhỏ nhất về chàng.
_ Là bởi vì nàng là người ta thương, là người ta tin tưởng nên mới dễ đoán được việc tiếp theo ta muốn làm.
Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi bị chấn động. Bỗng chốc nàng cảm thấy sợ. Nếu những ai thân thiết gần gũi với chàng đều có thể đoán được tâm tư của chàng...
_ Anh nói như thế, vậy lỡ như em đem kế hoạch của anh đi nói với họ thì sao?
_ Ta tin tưởng nàng!
Chỉ bốn chữ thôi Phúc Tuần đã khiến Lôi Vi không biết phải nói thế nào. Chàng tin tưởng nàng tuyệt đối như vậy, nàng sao có thể phụ chàng được? Không nói gì, nàng chỉ vòng tay qua ôm lấy chàng.
_ Vi Nhi! Tâm tư của ta đều dồn hết cho nàng rồi vậy nên nàng mới dễ đoán tâm tư của ta đến như thế.
Câu nói ấy của Phúc Tuần không chỉ đơn giản thể hiện sự tin yêu dành cho Lôi Vi mà còn cho thấy được rằng, nếu một mai nàng "trở mặt" bội phản chàng, chàng cũng can tâm tình nguyện chết dưới tay nàng. Nghĩ đến đây, lòng nàng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa xót xa. Nàng biết chàng ngoài Thiên Phương Công chúa ra không còn ai thân thiết cả. Phúc Khải, Phúc Tường tuy là huynh đệ thân thiết của chàng nhưng dẫn sao cũng không cùng một mẹ sinh ra. Chàng khao khát yêu thương và muốn toàn tâm toàn ý yêu thương một người, dẫu cho có chết dưới tay người đó, chàng cũng can lòng. Hiểu ra được điều này, thử hỏi nàng sao không thể yêu chàng sâu đậm cho được."
_ Muội nhanh vào thay đồ đi!
Vừa tiến tới, Băng Tư vừa lên tiếng khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Vội nhìn vào trong thấy mọi người ai nấy y phục đã sẵn sàng, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Vốn trước khi đến Đại điện này, nàng đã trang điểm sẵn rồi, giờ chỉ cần thay y phục nữa là xong. Ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Băng Tư nhìn ra bên ngoài qua khe hở nhỏ khiến nàng không khỏi đỏ mặt.
_ Đúng là tâm cao khí ngạo, khí thế bức người, phong thái ung dung điềm nhã. Thật khiến người khác không khỏi mê đắm.
_ Tỷ!
Băng Tư càng nói, Lôi Vi càng đỏ mặt. Không nói gì thêm Lôi Vi chạy một mạch vào trong cầm lấy y phục của mình để chuẩn bị đi thay. Nhưng vừa cầm lên nàng đã phải đứng hình. Phần thân váy của bộ bạch y của nàng đã bị cắt cho tơi tả chẳng những vậy, vết hồng trà còn loan ra một vùng rất rộng. Đưa mắt nhìn khắp lượt xung quanh, nàng phần nào đoán được thủ phạm là ai. Nhưng không bằng không chứng làm sao có thể kết tội người ta được chứ.
Mấy ngày trước Thái hậu đã triệu kiến Lôi Vi và Vương Tổng quản của Thái Thường Nhạc phủ. Người nói rằng trong đêm Giao thừa, nhà thám hiểm phương Tây sẽ chính thức chuyển vào Hoàng cung sống để phục vụ cho việc tìm hiểu cũng như viết sách về Hoàng thất Tân Thục. Người yêu cầu nàng trong đêm giao thừa phải ra múa một bài, hơn nữa đó lại là bài mở màn. Nếu có thể làm nhà thám hiểm phương Tây kia tâm phục khẩu phục, Người sẽ suy nghĩ về chuyện thành hôn của nàng và Phúc Tuần. Xem ra đã có kẻ dùng chiêu tá đao sát nhân, chẳng những một người mà đến hai người, thậm chí là nhiều người.
_ Chuyện gì thế này?- Quân Đài không khỏi hốt hoảng nhìn Lôi Vi.
_ Lôi Vi!- Đồng Thảo thất thanh.
Liếc mắt nhìn xung quanh, cười khẩy một tiếng Băng Tư nhanh chóng về phía Lôi Vi.
_ Tính kế cũng không biết tính!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Thật quá vụng về!
Đám Phức Thư khi nãy còn cười nói giờ lập tức im bặt vì hai lẽ. Thứ nhất bọn họ bị Băng Tư nói trúng và thứ hai họ thực sự muốn xem Lôi Vi giải quyết chuyện này thế nào.
_ Để ta về Đông cung lấy bộ Nguyệt y cho muội.
Bộ Nguyệt y Phúc Tuần tặng Lôi Vi trước kia cùng với bộ bạch y này đều màu trắng nên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Vì vậy, vừa dứt câu, Đồng Thảo đã vội chạy đi. Nhưng chạy đi chưa được hai bước, nàng đã bị Lôi Vi ngăn lại.
_ Không kịp đâu!
_ Vậy muội tính thế nào?- Quân Đài lo lắng hỏi.- Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp tới rồi.
_ Lôi Vi! Muội chuẩn bị...
Vừa chạy vào, Thượng đẳng nhạc công Đức Minh vừa cất tiếng hỏi. Nhưng ngay khi nhìn thấy những gì xảy ra, chàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Lôi Vi?- Đức Minh cất tiếng.
_ Minh ca mọi việc sẽ diễn ra bình thường.- Lôi Vi điềm tĩnh nói.- Đồng Thảo tỷ! Tỷ nhanh chóng pha cho muội một bình Hồng trà, một bình Hoàng trà và một bình Lục trà. Quân Đài tỷ! Tỷ nhanh chóng ra cổng Đại điện xem Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đã di giá đến chưa rồi nhờ người báo cho muội.
Dứt câu, Đồng Thảo và Quân Đài vội đi lo phần việc của mình cành nhanh càng tốt. Lôi Vi nhanh chóng lấy bút vẽ những đường nhìn vào chẳng ai hiểu rồi sau đó lấy kéo cắt theo những đường đã vẽ sẵn khiến phần thân váy tuy bị ngắn lại song lại được uốn lượn rất đẹp. Sau đó, nàng lấy phần vải bị cắt chỉnh sửa lại rồi cùng Băng Tư khâu lại tạo thành những đường lượn sóng hình bèo quanh đuôi váy rồi trải dài ra.
Trong khi đó, bên ngoài, khi nhìn thấy Đồng Thảo vội vàng chạy đi, Phúc Tuần sai Tiểu An Tử đi theo tìm hiểu sự tình. Một lúc sau, chàng nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra. Toan đứng lên, chàng lập tức bị tên hầu cận của mình giữ lại.
_ Cát Tiểu thư nói sẽ tự mình giải quyết được việc này nên Thái tử không cần phải lo lắng. Điện hạ cứ bình tĩnh chờ phần biểu diễn mở màn là được.
Hiểu rõ tính khí Lôi Vi, khi không chắc chắn chuyện gì, nàng sẽ không bao giờ bảo Tiểu An Tử nói lại với mình nên Phúc Tuần đành ngồi yên tại chỗ. Bình tĩnh chờ đợi theo lời nàng nói.
_ Ngươi sai Tử Huyền và Tiểu Đậu Tử vào xem có giúp gì được cho nàng.
_ Vâng!
Dứt câu, Tiểu An Tử nhanh chóng rời đi, chờ hắn đi khỏi, Phúc Tuần mới quay lại mỉm cười với nhà thám hiểm người phương Tây.
Khi Tiểu Đậu Tử và Tử Huyền vào tới nơi cũng là lúc Đồng Thảo đem một khay ba bình trà lên. Nhận ba bình trà từ tay Đồng Thảo, Lôi Vi nhanh chóng cầm lấy bút lông.
_ Cát Tiểu thư!- Tiểu Đậu Tử nhanh chóng lên tiếng.- Điện hạ sai chúng nô tài đến để giúp đỡ Tiểu thư.
_ Ta biết rồi!- Vẫn không rời mắt khỏi bộ bạch y, Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Tiểu Đậu Tử ngươi ra cổng giúp Quân Đài tỷ hộ ta. Tử Huyền, giúp ta đốt ít than lên.
Vẫn không rời mắt bộ y phục, Lôi Vi nhanh chóng đưa bút khéo léo vẽ từng nét trên áo của mình. Cứ vậy hết chi tiết này đến chi tiết nọ được hình thành. Chỉ trong chốc lát một bức tranh như thật như không hiện lên ngay trước mắt mọi người khiến những ai có mặt không khỏi trầm trồ. Phức Thư không thể ngờ rằng Lôi Vi lại có thể vẽ đẹp và tài tình đến độ nhìn vào người ta không thể nào nhận ra bộ y phục này trước đó vốn đã bị vấy bẩn. Sau đó, bộ y phục nhanh chóng được Tử Huyền ủi thẳng và khô ráo.
_ Tới rồi!- Vừa chạy vào, Tiểu Đậu Tử vừa thông báo.- Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đã đến cổng Đại điện rồi.
Không nói gì, Lôi Vi nhanh chóng vào trong thay đồ. Thời gian không còn nhiều nữa mà những bộ y phục của thời đại này quả thật quá nhiều lớp và rườm rà. Vậy nên tranh thủ được giây nào hay giây nấy.
_ Đức Minh! Huynh ra chuẩn bị đi!
Dứt câu, Băng Tư nhanh chóng vào trong giúp Lôi Vi thay đồ.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!- Bên ngoài, vừa tung hô, mọi người vừa quỳ xuống.- Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Tiếng tung hô từ bên ngoài vọng vào khiến Đồng Thảo, Quân Đài, Tiểu Đậu Tử và Tử Huyền đều không khỏi lo lắng. Bọn họ hết nhìn bên ngoài qua khe hở nhỏ vừa nhìn vào cánh cửa đang khép kín. Trong khi đó nhóm Phức Thư bắt đầu nhếch môi lên cười, ai nấy cũng đinh ninh rằng Lôi Vi không thể nào thay kịp bởi bộ y phục ấy khá phức tạp. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Lo lắng có. Hiếu kỳ có. Tò mò có.
_ Các ngươi im đi!
Quá lo lắng, không giữ được được bình tĩnh Tiểu Đậu Tử hét lên một tiếng khiến tất cả đám ca vũ có mặt trong phòng đều im bặt.
_ Tất cả bình thân!
Bên ngoài, tiếng Định An Hoàng đế đầy uy nghiêm vọng vào càng khiến họ lo lắng.
"Két..." giữa không gian im ắng tiếng cửa khẽ vang lên một rất nhỏ. Đến khi nhìn thấy Lôi Vi bước ra họ mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng vừa thở phào chưa được bao lâu họ lại phải nín thở trước vẻ đẹp đơn giản nhưng không kém phần sang trọng của nàng. Bộ y phục sau khi được nàng chỉnh sửa lại liền khiến người mặc trở nên hư ảo, mỏng manh nhưng cũng không kém phần cứng cỏi, cao ngạo và có khí chất.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi tiến lại gần Phức Thư, mặt đối mặt với nàng ta. Cả hai cứ thế nhìn nhau không nói gì khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên đặc quánh, khiến mọi người không ai dám hé răng.
_ Cát Lôi Vi!- Vừa bước vào, Vương Tổng quản vừa lên tiếng.- Chuẩn bị xong chưa?
Từ bên ngoài vọng vào, tiếng của Vương Tổng quản nhanh chóng phá vỡ sự im lặng trong phòng. Bước hẳn vào trong, bà không khỏi ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra.
_ Cát Lôi Vi
_ Muốn dùng kế này để hại ta? Không dễ đâu!- Nhìn thẳng vào mắt Phức Thư, Lôi Vi cứng giọng.- Cát Lôi Vi này không dễ bị khuất phục như vậy đâu.
Dứt câu, không kịp để Phức Thư đáp trả, Lôi Vi lập tức quay đi bước ra khỏi hậu đài tiến về phía sân khấu.
Bên ngoài trời đã bắt đầu se lạnh. Gió thổi nhẹ càng khiến cơn rét mướt trở nên rõ ràng hơn. Tuyết rơi dường như cũng mỗi lúc một nhiều. Bầu không khí tuy lạnh nhưng vẫn ấm áp.
Trên sân khấu, nhạc bắt đầu nổi lên ngay lập tức thu hút sự chú ý mọi người. Rất nhanh sau đó, Lôi Vi từ bên hông sân khấu bước ra khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Ngạc nhiên bởi bộ y phục khác lạ của nàng. Hơn nửa phần thân dưới của chiếc váy khiến mọi người không khỏi có cảm giác hư ảo, lung linh thêm vào đó là những đường cắt cùng với những mũi khâu táo bạo tạo khiến cho chiếc váy trở nên độc đáo, mới lạ hơn bao giờ hết.
Tiến về phía trước một bước, Lôi Vi nhanh chóng bắt nhịp và bắt đầu điệu múa của mình. Những động tác đã được tập nhuần nhuyễn thuần thục giờ được nàng thể hiện lại. Đối với nàng điều này không khó. Điều khó chính là thể hiện được cái hồn của điệu múa. Biểu diễn sao cho người xem có thể hiểu được ý nghĩa được ẩn giấu trong đó. Từng xem Hạ Huyền múa không ít lần, bản thân cũng có học qua múa lúc nhỏ nên nàng hiểu được điều này quan trọng như thế nào. Bởi vậy, mỗi lần múa, nàng đều cố hết sức để thể hiện được cái hồn của từng điệu múa. Có thể kỹ năng của nàng chưa cao nhưng nhất thiết phải thể hiện được điều này.
Bên dưới, tiếng trầm trồ lại nổi lên. Từ khi được thăng lên làm Thượng đẳng ca vũ, Lôi Vi thường xuyên góp mặt biểu diễn trong các bữa tiệc lớn của Hoàng thất Tân Thục. Mỗi lần nàng xuất hiện lại đem đến cho họ những điệu vũ mới mẽ khiến họ không thể không chú ý. Và lần này tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
_ She"s beautiful! (Nàng ấy thật đẹp)
Nhà thám hiểm người phương Tây không khỏi thốt lên khi nhìn thấy Lôi Vi. Xoay một vòng thật tròn, nàng nở một nụ cười ngọt ngào và hướng mắt xuống bên dưới. Ngay lập tức, Phúc Tuần lọt vào nhãn giới của nàng. Tuy cách nhau rất xa nhưng nàng có thể nhìn thấy được sự quyến luyến, say mê không thể che giấu của chàng. Nàng nhìn thấy chàng quay về phía sau nói với Tiểu An Tử điều gì đó rồi rất nhanh sau đó, chàng lại hướng mắt về sân khấu nở một nụ cười thật tươi ngắm nhìn nàng.
Sải một bước về phía bên phải, thu tầm mắt lại một chút, Lôi Vi nhanh chóng nhìn thấy nhà thám hiểm người phương Tây mấy ngày trước Phúc Tuần có nói qua với nàng. Chàng ta có mái tóc màu vàng óng và một nụ cười rất tươi. Hôm nay tuy đã ăn mặc một cách nghiêm chỉnh, nhưng nét phong trần của chàng ta vẫn lộ ra rất rõ. Một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn để lộ vùng ngực rộng, chiếc quần màu đen mang một chút gì đó bụi bặm khiến người ta không thể không chú ý. Chiếc áo khoác dài màu nho tím càng làm tôn lên vẻ tôn quý, sang trọng nhưng cũng không kém phần lãng tử của chàng thanh niên đó.
Xoay người vào trong, Lôi Vi chầm chậm, chầm chậm ưỡn người về phía sau. Cùng lúc đó, từ đâu vang lên tiếng đàn khiến nàng không khỏi ngạc nhiên trong giây lát. Cố lấy lại bình tĩnh thật nhanh, nàng tiếp tục điệu vũ của mình để không lỡ nhịp. Gập toàn bộ thân trên ra phía sau, nàng buộc phải nhìn mọi thứ bị ngược. Và trong trạng thái này, mất một khoảng thời gian không nhỏ nàng mới xác định được tiếng đàn kia từ đâu phát ra. Đó chính là tiếng đàn phát ra từ cây Cổ cầm của nàng do Phúc Tuần đang ngồi gảy.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng đứng thẳng người lên rồi xoay người lại tiếp tục điệu vũ của mình. Cứ thế, cứ thế điệu vũ của nàng được tiếp tục. Song bởi có tiếng đàn của Phúc Tuần nên nàng đã thay đổi một vài động tác nhỏ khiến điệu vũ trở nên sinh động, uyển chuyển hơn. Mọi người hết dõi theo từng động tác của nàng rồi lại quay sang nhìn ngón đàn của chàng. Họ dường như tỏ ra thích thú và không khỏi trầm trồ khiến bầu không khí trở nên huyên náo hẳn.
Xoay một vòng rồi đưa một tay lên cao, Lôi Vi kết thúc điệu múa của mình. Cùng với đó thanh âm cuối cùng của tiếng Cổ cầm vang lên trong sự trầm trồ của mọi người.
_ Bravo! (Hoan hô!)
Chất giọng hơi trầm của nhà thám hiểm phương Tây vang lên to rõ ràng thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả Lôi Vi. Quay về phía anh chàng thám hiểm, nàng nhận ra đôi mắt của chàng ta chợt sáng rực lên một cách lạ kỳ. Hít một hơi đầy căng, nàng nhanh chóng rời khỏi sân khấu vào hậu đài để thay đồ...
............
Buổi yến tiệc sau đó vẫn được tiếp tục đến tận đêm khuya nhưng cả Lôi Vi và Phúc Tuần sớm đã không còn ở đó. Khi bữa tiếc đã trôi qua một nửa, chàng đã nhanh chóng cáo lui rồi cùng nàng đến bờ hồ bên ngoài Ngự Hoa viên mà nàng vẫn thường hay tập múa trước kia. Sau khi hết rung rồi lắc cho tuyết trên cây rơi xuống hết, chàng nhẹ nhàng ôm lấy nàng dùng khinh công, cùng nàng bay lên một cành cây tương đối cao để chờ đợi khoảnh khắc giao mùa.
_ Phúc Tuần! Anh chàng người phương Tây lúc nãy tên gì vậy?- Tựa vào người Phúc Tuần, Lôi Vi hiếu kỳ hỏi.
_ Ta biết tên của hắn. Nhưng ta không thể đọc được.
_ Vậy anh có nhớ mặt chữ không?
Câu hỏi này của Lôi Vi chẳng khác nào bảo trí nhớ của Phúc Tuần kém cả. Nhận ra điều này, nàng không khỏi kêu một tiếp "Oppp". Nhìn gương mặt nàng, chàng quả thật không khỏi lắc đầu.
_ E- D- L- E- N!- Phúc Tuần nhanh chóng đánh vần.
_ Edlen!
Vừa đọc cái tên đó, Lôi Vi vừa nghiền ngẫm. Và chỉ một lúc sau nàng đã không khỏi giật nảy người ngồi thẳng lên khiến Phúc Tuần thiếu chút nữa không kịp trở tay làm nàng bị ngã.
_ Cẩn thận! Vi Nhi!- Vội giữ lấy Lôi Vi, Phúc Tuần vừa lên tiếng.- Ngồi yên nào!
_ Em không sao!- Lôi Vi cười nói.
_ Nàng ấy! Chắc ta phải cho người làm một cái khung gỗ để giữ không cho nàng làm những việc nguy hại đến bản thân, không thì ta không thể nào yên tâm được.
_ Được rồi mà! Em sẽ chú ý! Em hứa!- vừa nói, Lôi Vi vừa đưa hai ngón tay lên như tuyên thệ.- Nhưng tên của anh chàng người Donlish đó thực sự là như thế sao.
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần gật đầu xác nhận.- Có chuyện gì sao?
Nhận được sự xác nhận của Phúc Tuần, Lôi Vi thật không khỏi cười lớn. Thực ra, chuyện nàng cười cũng không phải là chuyện gì to tát. Song nó thực sự khiến nàng thích thú.
_ Edlen! Edlen!- Vừa nói cái tên đó, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Tuần.- Còn nhớ bộ phim anh cùng em xem cách đây mấy ngày trước không? Nam chính trong phim tên Edward Cullen.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần cũng ngẫm nghĩ một chút rồi không khỏi bật cười.
_ Đúng là có phần giống!
Không nói gì, Lôi Vi cười tít mắt. Nàng thật không ngờ, trên đời này lại có chuyện lý thú như vậy.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm hẳn, trong giọng nói còn lẩn khuất sự lo lắng.- Sau này nếu gặp phải chuyện gì, nàng hãy nói với ta, ta sẽ giải quyết.
Ngưng cười, Lôi Vi quay về phía Phúc Tuần. Rất nhanh sau đó nàng hiểu được điều chàng muốn nói là gì.
_ Không! Phúc Tuần! Chẳng phải em đã nói rồi sao? Em muốn mình tự giải quyết những vấn đề của mình.
_ Vi Nhi! Nàng không nhất thiết phải làm chuyện đó. Ta không muốn nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào cả.
_ Em biết!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.- Nhưng Phúc Tuần, em không thể cứ mỗi lần xảy ra chuyện là lại vội chạy đến tìm anh để anh giải quyết giúp em được. Anh không thể giải quyết mọi khó khăn của em cả đời được. Em muốn tự mình đứng vững trên đôi chân của mình, tự mình khẳng định mình và được mọi người công nhận bằng chính thực lực của mình. Vậy nên, em phải tự mình giải quyết được các vấn đề của mình.
Phúc Tuần khẽ thở dài. Tiếng thở của chàng tựa hồ như tiếng thở của đêm.
_ Từ trước tới nay em đều giải quyết mọi chuyện một cách cảm tính và khá trẻ con nên có không ít chuyện khiến anh phải đứng ra thu xếp hậu quả giúp em. Tuy rằng anh không hề ca thán hay trách móc gì cả nhưng em biết anh rất phiền muộn về vấn đề này của em. Anh nói rằng, anh tin tưởng em. Em xác nhận điều đó không sai. Nhưng sự tin tưởng đó của anh...có vẻ như dễ bị lung lay là bởi anh luôn phải lo lắng xem không biết em có gây ra họa gì không. Em không muốn vậy! Em muốn anh tin tưởng em, tin rằng em không gây ra họa và tin rằng khi gặp chuyện, em hoàn toàn có thể đối phó được, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Chưa nói được câu nào, Phúc Tuần đã được nghe Lôi Vi nói một bài thuyết trình mà câu nào câu nấy cũng chân thành và hợp lý khiến chàng quả thật không thể bác bỏ. Mỉm cười nhìn nàng, chàng ngắm thật kỹ gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong tĩnh lặng, cặp mày thanh tú, cái mũi hơi hếch lên đầy ương bương và cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác không thể không phục. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, năm năm đã trôi qua rồi. Theo năm tháng, nàng dần lớn lên và trở thành nàng thiếu nữ xinh đẹp. Tuy vẫn hoạt bát, hồn nhiên nhưng tính tình của nàng cũng đã thay đổi ít nhiều. Ở bên cạnh nàng, chứng kiến nàng dần lớn lên và có những suy nghĩ dần thấu đáo, đôi lúc chàng thật mong nàng cứ mãi như vậy để chàng có thể chở che, bảo vệ nàng.
_ Cứ như vậy, đến một ngày nào đó, khi nàng có thể tự mình giải quyết mọi việc, đứng vững trên đôi chân của mình, nàng...liệu có cần ta nữa không?
Chất giọng của Phúc Tuần tuy bông đùa nhưng nếu nghe kỹ sẽ nhận ra ngay sự tha thiết cùng chút lo lắng trong đó. Đưa mắt nhìn chàng, Lôi Vi nhận ra đôi mắt chàng có chút ủ dột. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng nhanh chóng nhoài người về phía chàng rồi ôm lấy chàng, áp tai mình vào vồng ngực rộng lớn của chàng.
_ Lúc chưa bị đưa đến thời đại này, em là một đứa con gái tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất độc lập. Khi bị đưa đến đây, tính tự lập của em càng ngày càng bị thay thế bằng tính ỷ lại rồi. Nguyên nhân là do anh mà ra. Vậy nên...-Vừa nói, Lôi Vi vừa ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần.-...sau này dù em có thể tự lập trở lại đi nữa, em cũng vẫn cần anh. Vì biết đâu...tính ỷ lại của em lại trỗi dậy.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần không khỏi bật cười. Vừa ôm lấy nàng, chàng vừa cười không ngớt. Trong đêm đen, tiếng cười của chàng như vang vọng khắp tứ phía.
_ Được! Dù nàng không có cái tính ỷ lại, ta cũng sẽ tìm cách khiến nàng cần ta.
Nghe Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi hừ nhẹ một tiếng. Càng ngắm nàng, ý cười của chàng càng lúc càng đậm. Đôi mắt chàng dường như không thể rời khỏi nàng. Sự quyến luyến, si mê dường như hiện lên mỗi lúc một rõ ràng hơn khiến đôi gò má thiếu nữ hây hây đỏ. Ngượng ngùng, nàng vội quay đi nhưng rất nhanh sau đó, chàng đã vội giữ gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Bàn tay to lớn của Phúc Tuần nhẹ nhàng nâng gương mặt của Lôi Vi lên. Cùng lúc đó, chàng cũng từ từ cúi thấp người xuống. Môi kề môi, cả hai trao cho nhau một nụ hôn thật ngọt ngào và không kém phần mãnh liệt. Hơi thở quyện chặt vào nhau không thể tách rời khiến bầu không khí xung quanh họ như nóng dần lên. Màu tình ái như nhuộm đầy mọi ngóc ngách của bờ hồ. Vòng tay ra sau, Lôi Vi ôm thật chặt cổ của Phúc Tuần. Trong khi đó, vòng tay của chàng cùng mỗi lúc một tăng thêm lực níu giữ. Vừa ghì chặt lấy nàng, chàng vừa trao cho nàng những nụ hôn dài thật dài khiến cả hai chỉ biết đến thế giới riêng của mình mà quên mất rằng khoảnh khắc trời đất chuyển mình đang dần qua đi...
---------------------------
Hết chương 91
Danh sách chương