Đặt quyển sách xuống bàn, Phẫn Diễm đưa mắt nhìn Như Yến.
_ Ngươi nói thật chứ? Chất giọng tuy lộ rõ sự kinh ngạc nhưng gương mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc bất thường nào.
_ Hồi Chiêu huấn! Là thật ạ! Chính mắt nô tỳ đã nhìn thấy.
_ Thật không ngờ!
Vừa nói, Phẫn Diễm vừa nhếch môi lên. Đôi mắt như se lại nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Nàng thật không ngờ sau ngần ấy năm, định mệnh lại một lần nữa quay trở về.
_ Như Yến! Ngươi hãy tìm hiểu rõ chuyện này cho ta. Nhớ, không được để bất kỳ ai biết.
_ Vâng!- Vừa cúi người, Như Yến vừa lên tiếng.
_ Lui ra đi!
Nhìn sắc mặt của chủ tử mình, Như Yến nhanh chóng cáo lui. Còn lại một mình trong phòng, Phẫn Diễm gắn giữ bình tĩnh. Những tưởng mọi chuyện đã qua nào ngờ nó vẫn chưa qua. Nó chưa bao giờ qua.
_ Xem ra, câu chuyện mới sắp bắt đầu rồi.
*
Sau lễ Trung thu, Thái Thường Nhạc phủ lại trở về nhịp sinh hoạt và học tập bình thường. Mọi người ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhỏm vì đã hoàn thành công việc của mình. Nhưng xem chừng khoảng thời gian rãnh rỗi của họ sẽ không kéo dài, bởi chỉ còn vài tháng nữa là đến Tết rồi và họ sẽ lại phải tất bật chuẩn bị cho đêm Giao thừa.
Tựa người vào cái đình nhỏ vươn ra giữa hồ đối diện với các đài, các của Thái Thường Nhạc phủ, Lôi Vi đưa mắt quan sát Quân Đài và Băng Tư luyện tập. Vào Đông cung, tuy cả ca vũ và nhạc công không phải chịu sự giám sát chặt chẽ của các Chưởng sự, nhưng hai tháng một lần họ đều phải quay trở về nơi này để các Chưởng sự kiểm tra kỹ năng của họ. Nếu kỹ năng của ai bị thụt lùi, chậm tiến họ sẽ loại ra khỏi danh sách ca vũ, nhạc công của Đại điện và Đông cung và sẽ thay những người có kỹ năng cao hơn vào. Vậy nên, để được ở lại Đông cung, nàng đã phải không ngừng luyện tập suốt cả tháng nay. Tập đến mỏi nhừ cả thân thể. Một phần vì nàng luôn muốn phấn đấu hoàn thành mọi việc, một phần nữa...Phúc Tuần không có trong cung cả tháng rồi. Nàng ngoài việc chơi cùng với Tiểu Tuyết cầu, nghịch Ipad ra cũng chỉ có thể lấy việc luyện tập ra để vơi đi nỗi nhớ tình lang.
Còn nhớ trước hôm Phúc Tuần xuất tuần đi vùng Tây Thủy để lo việc trị thủy, đê điều, Lôi Vi đã năn nỉ chàng đến rát cả cổ họng để chàng cho nàng đi cùng. Nhưng...thật không ngờ chàng lại thẳng thừng cự tuyệt. Bảo rằng đường xá xa xôi chàng lo nàng sẽ phải chịu khổ. Nàng cãi lại, sao trước kia nàng ra ngoài phá án giải oan cho chàng vất vả và nguy hiểm bao nhiêu lại chẳng thấy chàng ngăn cản giờ lại ngăn cản nàng. Chàng thở dài bảo, cả chàng và Phúc Khải khi ấy đều đã thống nhất không cho nàng đi nhưng Thất đệ của chàng không chịu nổi sự công kích của nàng lẫn Phi Đào nên đành phải để nàng đi. Nghe chàng nói vậy nàng chỉ biết xụ mặt. Cả hôm ấy, nàng chả thèm nói thêm chuyện gì với chàng cũng như chỉ dạy cho chàng về chữ viết thời hiện đại. Đến sáng hôm sau, chàng lại gõ cửa Túc Duyên các, nói với nàng rằng chàng nhất định sẽ về sớm để cùng nàng ngắm Phù dung nở hoa rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Nụ hôn nhẹ buổi sáng sớm ngay lập tức xua tan đi sự buồn bực trong lòng nàng. Mỉm cười, nàng chúc chàng lên đường bình an.
Phúc Tuần đi rồi, Lôi Vi sau giờ luyện tập với các ca vũ khác ở Nhã Khiết viên liền chạy về Xuân Hoa viện chơi với Quân Đài và Băng Tư không thì dạo Ngự hoa viên với Ninh Vương phi và A Sa, khi thì lại cùng Phi Đào chạy đến Hành Đức cung của Phúc Khải. Nói tóm lại, nàng tìm mọi cách giải khuây và moi móc tin tức của chàng. Thật là vất vả!
_ Có người thi xong rồi đúng là thảnh thơi hết chỗ nói!
Chất giọng đầy châm chọc của Quân Đài vang lên từ phía sau ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Ngẩng đầu lên nàng chậm rãi quay lại về phía Quân Đài, Băng Tư và Đồng Thảo đang tiến vào đình.
Vừa thi xong, Lôi Vi đã vào đây vừa để chờ Đồng Thảo vừa để thẫn thờ. Đêm qua nàng thức hơi khuya nên quả thật nàng chẳng còn sức đâu để đứng cổ vũ cho Đồng Thảo nữa.
_ Đồng Thảo tỷ thi tốt không?
Bỏ ngoài tai lời châm chọc của Quân Đài, Lôi Vi quay về phía Đồng Thảo hỏi thăm. Thấy nàng ấy gật đầu một cái đầy chắc chắn, nàng nở một nụ cười thật tươi. Đoạn cả bốn người ngồi xuống nói chuyện thật vui vẻ với nhau. Và trung tâm của câu chuyện là Lôi Vi. Nàng không ngừng bị Quân Đài lẫn Băng Tư chọc ghẹo về vẻ bề ngoài hồn lìa khỏi xác của mình. Đặc biệt là lúc thi, nàng đã thẫn thờ đến độ để Chưởng sự phải gọi tên rất nhiều lần mới nghe thấy mà lên thi. Cũng may nàng chưa mất tinh thần đến độ quên hết những động tác của bài múa. Quả thật khiến người ta thót tim!
Nói chuyện một lúc, Đồng Thảo nhanh chóng rời đi. Từ sau đêm giao thừa cách đây hai năm trước, Băng Tư đã không còn dành nhiều thiện cảm cho Đồng Thảo. Nhưng thời gian gần đây nàng ấy chưa gây ra chuyện gì nên nàng tạm gọi là xem như không hay biết chuyện nàng ấy đã làm. Song nếu nàng ấy còn trở quẻ, nàng chắc chắn sẽ không để yên.
Vừa tiến về Ngự hoa viên cả ba người vừa nói chuyện vui vẻ. Thật ra cả ba cũng chẳng đi đâu xa Thái Thường Nhạc phủ. Họ chỉ cùng nhau đến chỗ bờ hồ nơi Lôi Vi vẫn thường luyện múa trước kia. Dưới gốc cây, cả ba vừa cười nói vui vẻ lại vừa cùng nhau luyện tập. Bầu không khí thật nhộn nhịp.
_ Nguyệt tỷ?
Chất giọng trong có phần kinh ngạc cất lên khiến Lôi Vi lẫn Quân Đài không khỏi ngạc nhiên. Cả hai đều quay lại nhìn và thấy Phẫn Diễm đang bước vội về phía họ. Trong khi đó, Băng Tư đứng lặng im không nói gì.
_ Có phải Nguyệt tỷ không?
Chất giọng của Phẫn Diễm càng lúc càng trở nên mừng rỡ. Nàng ta nhanh chóng chạy đến nắm tay Băng Tư. Chẳng mấy chốc gương mặt xinh đẹp của nàng ta đã đẫm lệ khiến ai nhìn vào cũng không thể không cảm động.
_ Nguyệt tỷ! Tỷ đi đâu bao nhiêu năm nay vậy? Tỷ có biết phụ thân lo lắng cho tỷ nhiều lắm không?
Theo từng câu, từng chữ cả Lôi Vi lẫn Quân Đài không khỏi trố mắt nhìn Băng Tư với đôi mắt đầy kinh ngạc. Cứ theo những gì Phẫn Diễm nói, Băng Tư chính là tỷ muội chung một cha với nàng ta. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đây liệu có phải là điều Băng Tư đang giấu hai người bao ngày qua?
_ Phẫn Diễm! Ta nghĩ, muội thừa biết lí do tại sao ta lại rời khỏi nhà mà.- Băng Tư nhấn mạnh từng chữ một.
Nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt, Phẫn Diễm quay về phía đám người hầu:
_ Các ngươi lui ra đi! Ta và tỷ tỷ của ta muốn nói chuyện riêng với nhau.
Đám người hầu của Phẫn Diễm vội thi lễ rồi cáo lui. Thấy bản thân cũng không nên ở đây lâu nên cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều nhanh chóng thi lễ rồi trở về Xuân Hoa viện chờ Băng Tư. Suốt dọc đường đi cả hai người đưa ra hàng loạt giả thuyết, suy đoán của mình về thân thế cũng như thái độ của Băng Tư khi gặp Phẫn Diễm.
_ Nếu quả thật hai người bọn họ là tỷ muội tình thâm, muội nghĩ Băng Tư tỷ đã không lạnh lùng như vậy.
_ Tính Băng Tư xưa nay đều thế. Vui buồn, mừng rỡ hay tức giận đều rất ít khi biểu hiện ra mặt.
_ Nhưng tỷ còn nhớ Băng Tư tỷ đã từng cảnh báo muội về Phẫn Diễm không?- Vừa tiền về phía trước rồi quay lại nhìn Quân Đài, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nếu mối quan hệ của hai người tốt đẹp, tỷ ấy sẽ không cảnh báo muội nhiều đến vậy.
Ngẫm nghĩ lại, Quân Đài thấy Lôi Vi nói quả không sai. Nếu là tỷ muội tình thâm, dù muội của mình có xấu đến đâu, Băng Tư cũng nên tìm cách nói đỡ, như vậy mới hợp lẽ.
_ Muội nói cũng đúng!- Vừa nói, Quân Đài vừa gật đầu.- Tóm lại giờ, chúng ta về Xuân Hoa viện chờ tỷ ấy.
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu ngay lập tức. Nàng quả thật rất muốn biết câu chuyện của Băng Tư. Vậy nên, nàng đã hạ quyết tâm chờ nàng ấy về bằng được...
*
Ngồi đợi gần hết buổi chiều, cuối cùng Lôi Vi và Quân Đài cũng thấy Băng Tư bước vào Xuân Hoa viện. Từ dáng đi đến thái độ của nàng ấy đều bình tĩnh như chính tính cách của mình. Nhìn thấy hai người ngồi dưới gốc Tử đằng, nàng ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười mơ hồ, không chân thực.
_ Bây giờ, tỷ có thể giải thích cho bọn muội được chưa, Băng Tư tỷ? Hay là Nguyệt tỷ đây?- Nhìn Băng Tư ngồi xuống ghế, Lôi Vi cất tiếng hỏi.
_ Chuyện gì thì cũng phải để ta uống nước đã chứ.
Vừa nói, Băng Tư cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén rồi đưa lên mũi thưởng thức hương thơm sau đó chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Nhìn mọi động tác của nàng ấy, Lôi Vi có phần sốt ruột. Trong khi đó, Quân Đài vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Bởi Quân Đài biết kiểu người như Băng Tư không thể hối được.
_ Tên thật của ta là Sở Túy Nguyệt.- Băng Tư chậm rãi nói.- Là nữ nhi của Sở Thịnh Hòa. Ta là con của thứ thất [1], Phẫn Diễm là con của chính thất [2]. Mẫu thân ta được phụ thân ta hết mực yêu thương nên ta ra đời trước Phẫn Diễm gần một năm, làm tỷ tỷ của nàng ta. Điều này làm mẫu tử nàng ta không vui luôn tìm cách hại mẫu thân ta. Cuối cùng...họ cũng thành công.
Câu nói sau cuối của Băng Tư khiến cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều không khỏi kinh hãi. Cơn lạnh buốt đột nhiên chạy dọc sống lưng khiến tim họ đập nhanh một nhịp. Đưa mắt nhìn hai người, Băng Tư chậm rãi kể câu chuyện của mình cho họ nghe. Đã hứa sẽ kể với họ, nàng không thể nuốt lời.
Sở gia ở kinh thành vốn là một phú hộ giàu có tiếng. Đất đai ruộng vườn có thể nói nhiều không kể xiết. Đến thời nội tổ phụ [3] của Túy Nguyệt là Sở Trạch Hải chuyện làm ăn càng lúc càng phát đạt khiến cơ ngơi ngày càng vững chắc.
Phụ thân nàng, Sở Thịnh Hòa là nhi tử của Mục Thạc Nhân, chính thất của Sở Trạch Hải. Song sau khi sinh ông, mẫu thân của ông đã sớm qua đời, vậy nên từ nhỏ ông đã được thứ thất của phụ thân mình là Đặng Nhậm Hoan nuôi dưỡng. Vì là trưởng nam nên trách nhiệm của ông vốn rất nặng nề. Ngay từ khi còn nhỏ, ông bắt đầu theo phụ thân mình học cách làm ăn buôn bán, tính toán, quản lý sổ sách để sau này khi lớn lên sẽ tiếp quản cơ nghiệp tổ tiên. Trạch Hải ngoài Thịnh Hòa ra không có thêm bất kỳ nam nhi nào còn nữ nhi là có đến ba người nên bao nhiêu trách nhiệm gần như đều dồn hết lên người Thịnh Hòa.
Tuy mang trách nhiệm nặng nề, song Thịnh Hòa lại là đứa con được cả nhà quan tâm nhất, chăm sóc nhất. Cũng bởi vì cao tổ phụ [4] của Túy Nguyệt chỉ sinh tằng tổ phụ [5] nàng, phụ thân của Trạch Hải. Trạch Hải lại chỉ có mình Thịnh Hòa là con trai nối dõi tông đường.
Năm Sở Thịnh Hòa tròn 17 tuổi, lần đầu tiên ông một mình đến vùng Tây Thủy để quản lý cơ nghiệp của Sở gia tại đây. Đây được xem như là bước đầu để ông từ từ tiếp quản cơ nghiệp Sở gia. Đến Tây Thủy tiếp quản công việc kỳ thực công việc của ông không quá nặng nhọc khi dưới trướng phụ thân ông tại vùng Tây Thủy là những người làm lâu năm, mẫn cán và trung thành. Công việc chính của ông khi ấy là quản lý kiểm tra sổ sách, thu tô thuế của nông dân thuê ruộng đất gia đình mình và giao thiệp với giới thượng lưu vùng Tây Thủy để tự thiết lập mối quan hệ của bản thân.
Trong một lần đến Kiều Mỵ lâu, một thanh lâu nổi tiếng ở Ngọc Hải Bắc thành của vùng Tây Thủy, Thịnh Hòa khi ấy đã gặp Thân Tuyết Thảo, là kỹ nữ nổi tiếng bậc nhất của thành này. Vừa gặp Thịnh Hòa đã say mê nàng không cách nào dứt ra được. Lại nghe về cuộc đời phiêu bạc của nàng, biết đến tài năng cũng như tiết hạnh của nàng, ông lại càng thêm quyến luyến.
Mẫu thân của Thân Tuyết Thảo, Thân Hoàn Lan vốn là gái thanh lâu, bà cũng là người có dung mạo yêu kiều, tài năng tuyệt vời khiến không biết bao nhiêu nam nhân tại Ngọc Hải Nam thành say mê, trong đó có một vị công tử họ Trịnh. Hai người say đắm quyến luyến nhau không rời. Vị Trịnh Công tử kia hứa sẽ chuộc Hoàn Lan ra khỏi chốn thanh lâu rồi cùng nhau kết tóc phu thê sống đến đầu bạc răng long. Nhưng nào ngờ trước khi Hoàn Lan được Trịnh Công tử chuộc thân, nàng đã hoài thai hơn hai tháng. Sự việc vỡ lỡ đến tai Trịnh gia. Cả nhà Trịnh gia ép Trịnh Công tử phải bỏ nàng và tìm cách hãm hại nàng. Đến khi ấy nàng mới nhận ra người mình yêu say đắm lại chỉ là một nam nhân nhu nhược, không có chính kiến. Tuyệt vọng, Hoàn Lan rời bỏ khỏi Ngọc Hải Bắc thành đến Ngọc Hải Nam thành này. Sau khi hạ sinh Thân Tuyết Thảo, nàng mắc bệnh song lại không có tiền cứu chữa. Theo năm tháng, bệnh tình càng lúc càng nặng, đến khi Tuyết Thảo tròn sáu tuổi, nàng không qua khỏi bạo bệnh mà mất. Chủ nhà cũng chẳng phải là người tốt gì, khi nàng ốm nặng họ đã đuổi mẫu tử nàng ra khỏi nhà vì không muốn cho người bệnh ở. Đến khi xác nàng còn chưa lạnh, họ lại đến đòi nợ Tuyết Thảo. Song khi ấy nàng còn quá bé sao có thể giúp được gì. Họ ngoài việc cho thuê phòng ra cũng không làm gì vậy nên về căn bản họ không cần nàng. Vì vậy dù nàng có khóc lóc van xin thảm thiết thế nào, họ cũng quyết bán nàng vào Kiều Mỵ lâu để lấy tiền.
Bị bán vào Kiều Mỵ lâu khi còn rất nhỏ, Thân Tuyết Thảo ban đầu chỉ phụ giúp đầu bếp. Sau đó mama của Kiều Mỵ lâu thấy nàng càng lớn càng xinh đẹp, bà ta liền muốn biến nàng thành cái cây hái ra tiền. Ban đầu nàng chống trả quyết liệt. Thậm chí bỏ trốn nhưng không thành công. Vậy nên nàng đành thỏa hiệp với điều kiện bán nghệ chứ không bán thân. Nếu không đồng ý nàng sẽ tự tử. Thấy nàng kiên quyết như vậy, mama đành gật đầu đồng ý. Năm ấy, Thân Tuyết Thảo mới chỉ 14 tuổi.
Sau khi biết được toàn bộ cuộc đời của Thân Tuyết Thảo, tình cảm của Sở Thịnh Hòa dành cho nàng càng lúc càng nhiều. Ông hứa rằng chắc chắn sẽ tìm mọi cách chuộc nàng ra khỏi Kiều Mỵ lâu và ông sẽ không để chuyện của mẫu thân nàng xảy ra với nàng lần nữa. Nhưng nàng vốn là cái cây hái ra tiền của Kiều Mỵ lâu vậy nên mama ở đây nào dễ gì đồng ý. Thịnh Hòa phải nhiều lần thuyết phục, cầu xin, năn nỉ bà ta mới chấp nhận. Song cái giá bà ta đưa ra lại không hề thấp. Với khả năng của Sở gia, Thịnh Hòa hoàn toàn có thể xoay sở được. Nhưng trong một lúc cần nhiều tiền như vậy sẽ để lại một lỗ hổng lớn không thể bù vào liền được. Vì vậy sau khi ký giấy cam kết với mama, ông liền tìm mọi cách để xoay tiền. Đến một năm sau đó, ông mới xoay đủ tiền. Đem đủ số tiền đến giao cho Kiều Mỵ lâu, mama nhanh chóng gật đầu đồng ý bởi xưa nay bà ta luôn sòng phẳng trong chuyện tiền bạc. Thân Tuyết Thảo được thả, ông lập tức đưa về Sở phủ tại Ngọc Hải Bắc thành. Ông dự định sau khi hoàn tất mọi công việc ở đây sẽ dẫn nàng về ra mắt gia đình và xin được rước nàng về làm thê tử. Bức tranh ấy thật đẹp biết bao, thật tươi sáng biết bao. Nhưng sự đời vốn không ai có thể lường trước được việc gì.
Hai năm kể từ khi Thịnh Hòa rời khỏi nhà, khi cả hai người tròn 19 tuổi, Sở gia cho người đưa thư báo ông về gấp. Sở Thịnh Hòa vội thu xếp hành lý dẫn Thân Tuyết Thảo cùng về. Nhưng khi vừa về đến cửa, dưỡng mẫu [6] của ông, Sở lão phu nhân đã vội bắt Tuyết Thảo, giam nàng vào phòng tối, hành hạ đánh đập. Còn ông bị nhốt vào phòng và bị ép phải cưới Đoàn Lạc Xuân. Không chịu hôn sự này, ông tìm cách cứu Tuyết Thảo rồi cùng nhau bỏ trốn. Song dọc đường, những vết thương trên người nàng ngấm độc khiến nàng phát bệnh không thể qua khỏi. Ôm nàng vào lòng, Thịnh Hòa hận bản thân mình thật vô dụng vì không thể cứu được nàng, cùng nàng cao chạy xa bay khiến nàng phải ôm hận mà chết như mẫu thân nàng năm xưa. Cùng lúc ấy, người của Sở gia đuổi tới nơi. Sau khi làm xong điều thứ nhất trong di nguyện của nàng, chôn mộ nàng bên cạnh dòng Mỹ Lan, hướng về phía Bắc, ông buộc lòng làm theo di nguyện còn lại quay trở về Sở phủ thành thân với Lạc Xuân.
_ Trong một lần, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của đại phu nhân với nội tổ mẫu [7] của ta, ta biết được rằng khi ấy Thân Tuyết Thảo đã mang thai. Nhưng vì bị đánh đập, hành hạ nên nàng ấy đã bị hư thai. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng ấy không thể sống sót.
Nghe Túy Nguyệt nói, cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều không khỏi lặng người. Bề ngoài là lầu son gác tía khiến người khác phải ngưỡng mộ nhưng kỳ thực đã mục nát thối rữa đến mức người bên trong không thể nào chịu được.
Sở Thịnh Hòa và Đoàn Lạc Xuân kết duyên với nhau được hai năm nhưng tình cảm phu thê vốn dĩ chẳng mặn nồng gì. Điều này khiến Lạc Xuân càng lúc càng trở nên cáu bẵn hay quát tháo người làm. Thịnh Hòa dẫu có nhìn thấy cũng làm lơ, mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm, không quan tâm. Nhưng sau lưng nàng ta, ông ân cần hỏi han họ và xin lỗi họ. Sở lão phu nhân thấy tình hình trước mắt không mấy lạc quan nên bằng sai phu thê Thịnh Hòa đến Thường Nghiễm thành, một thành nằm ở phía nam của vùng Tây Thủy để làm việc. Bà những mong đi xa sẽ giúp cho đôi phu thê hiểu và thêm gắn bó với nhau. Song mọi việc lại nằm ngoài dự tính của bà.
Đến Thường Nghiễm thành một thời gian, chẳng những tình cảm phu thê hai người càng lúc càng nhạt mà Thịnh Hòa còn gặp và yêu thương, quyến luyến Tang Ngọc Băng. Ban đầu, ông để tâm đến nàng bởi nàng có vẻ ngoài hao giống với Thân Tuyết Thảo năm xưa. Nhưng càng ở bên nàng, ông lại càng yêu thương chính con người nàng, tài năng của nàng chứ không phải vẻ ngoài hao giống cố nhân của nàng. Vậy nên sau hai năm, khi từ Thường Nghiễm thành trở về, ông liền thưa chuyện với Sở lão phu nhân rước Tang Ngọc Băng về làm thứ thất. Sở lão phu nhân thấy phu thê ông thành thân bao năm mà vẫn chưa có con nên đã gật đầu đồng ý những mong có người nối dõi tông đường, trông coi hương khói tổ tiên.
Hai người thành thân chưa được bao lâu, Ngọc Băng đã hoài thai, điều này khiến Lạc Xuân vô cùng tức giận. Lợi dụng lúc Thịnh Hòa không có nhà, nàng ta sai người ngày ngày ra ngoài chợ mua ngải cứu bỏ vào đồ ăn của Ngọc Băng. Tiếng là chăm sóc thai phụ nhưng kỳ thực nàng ta tìm mọi cách khiến nàng sảy thai mà không để ai hay biết. Đến giữa tháng thứ 3 của thai kỳ, Ngọc Băng có dấu hiệu xuất huyết. Đúng lúc ấy, Thịnh Hòa trở về và phát hiện ra nàng bị xuất huyết nên đã vội mời đại phu đến khám vậy nên cái thai giữ được nhưng nàng buộc phải chú ý đến vận động.
Cái thai tuy giữ được, nhưng Ngọc Băng lại sinh non. Nàng hạ sinh nữ nhi đầu lòng vào một đêm trăng sáng trong như ngọc tựa như những gì đẹp nhất đều tụ vào nơi ấy, nên Thịnh Hòa đặt tên là Sở Túy Nguyệt. Từ ngày có Túy Nguyệt, Thịnh Hòa mỗi lần đi đâu đều cố gắn thu xếp mọi chuyện để về nhà chăm sóc hai mẫu tử nàng. Còn đối với Lạc Xuân, ông gần như không màn tới khiến sự uất hận trong nàng ta mỗi lúc một cao, không cách gì dồn nén.
Nếu Thịnh Hòa không chịu sinh đứa con nữa, chắc chắn cơ nghiệp của Sở gia sau này sẽ về hết tay mẫu tử Ngọc Băng. Điều này khiến Lạc Xuân không thể không nghĩ đến. Vậy là nàng ta tìm cách nỉ non với cô [8] của mình. Vì nàng là do phụ mẫu Thịnh Hòa cưới về nên nhìn nàng như vậy, nhạc mẫu nàng cũng không đành lòng. Vậy là Sở lão phu nhân bèn sắp xếp một tối an bài mẫu tử Ngọc Băng đến một căn phòng khác rồi sai người nấu một chén canh bỏ vào đó xuân dược để Lạc Xuân đem đến cho ông. Đêm đó, vì tác dụng của xuân dược có trong chén canh nên ông đã ân ái với Lạc Xuân. Rồi chín tháng mười ngày sau đó, nàng ta hạ sinh Phẫn Diễm. Tuy trong lòng có chút không can tâm nhưng nàng ta cũng ý thức được rằng thà có hơn là không.
Túy Nguyệt và Phẫn Diễm vốn chênh nhau chưa tới một tuổi nhưng vì Phẫn Diễm sinh vào năm sau nên nàng ta không chỉ phải làm muội muội của Túy Nguyệt mà còn nhỏ hơn nàng một tuổi. Cả hai lớn lên trong sự thiên vị của Sở lão phu nhân và Lạc Xuân. Đều là nữ nhi cả nhưng thái độ Sở lão phu nhân dành cho hai đứa cháu của mình có sự khác biệt rõ rệt. Nếu như bà thương yêu Phẫn Diễm hết mực thì lại ghẻ lạnh với Túy Nguyệt bấy nhiêu. Phẫn Diễm từ nhỏ đã chứng kiến sự phân biệt đối xử này của nội tổ mẫu và mẫu thân mình nên nàng ta ngay từ nhỏ cũng đã tỏ ra cao ngạo, coi thường Túy Nguyệt. Nhưng nàng căn bản không quan tâm, bởi nàng chỉ cần có phụ mẫu yêu thương là đủ. Hơn nữa, mẫu thân của nàng cũng đã răn dạy nàng phải biết bao dung, tha thứ lỗi lầm của người khác để họ tu tâm dưỡng tính. Vậy nên nàng không hề so đo, tính toán thiệt hơn bất kỳ điều gì đối với muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Song mẫu tử Lạc Xuân lại thuộc dạng người cứng đầu cứng cổ, không biết phải trái. Hai người này thường xuyên lợi dụng những lúc Sở Thịnh Hòa đi vắng để bắt nạt, hành hạ mẫu tử nàng. Sở lão phu nhân nhìn thấy cũng như không. Bởi đối với bà từ xưa đến nay Thân Tuyết Thảo chả khác nào cái gai trong mắt vậy nên nhìn thấy Tang Ngọc Băng bà lại nhớ đến Thân Tuyết Thảo. bà ta thật hận khi ấy vì lo không có người hương khỏi tổ tiên đã để Sở Thịnh Hòa rước Tang Ngọc Băng vào Sở gia. Vì vậy bà gần như mặc kệ sự sống chết của Tang Ngọc Băng và Túy Nguyệt dẫu cho Ngọc Băng cầu xin bà mở lòng từ bi mà tha cho Túy Nguyệt.
Đỉnh điểm của sự vụ xảy ra vào năm Túy Nguyệt tròn 16 tuổi. Phẫn Diễm khéo léo sắp xếp một màn kịch nàng ta và Túy Nguyệt cãi nhau to. Khi ấy nàng ta không ngừng công kích nàng thậm chí động chạm đến mẫu thân nàng khiến nàng vì giận quá mà tát vào mặt nàng ta một cái. Đúng lúc ấy, Sở lão phu nhân đi ngang qua, thấy Phẫn Diễm bị Túy Nguyệt tát liền tức giận mà đánh nàng một cái. Trong khi đó Phẫn Diễm nhanh chóng trở mặt, quay qua khóc lóc, làm nũng với Sở lão phu nhân.
Lại một lần khác, Lạc Xuân bị mất trộm đồ liền nghi đến hai mẫu tử Ngọc Băng lấy. Bà ta lập tức cho người khám xét khuê phòng của mẫu tử Ngọc Băng và phát hiện ra món trang sức quý giá trong rương đồ của Túy Nguyệt. Chuyện này ngay lập tức đến tai Sở lão phu nhân. Sau khi nghe Lạc Xuân tường thuật mọi chuyện. bà liền cho bắt mẫu tử Ngọc Băng vào phòng tối đánh đập. Trong cơn mưa roi hai mẫu tử người nọ che chắn cho người kia, cứ vậy họ bị đánh đến kiệt sức sau đó bị tống ra khỏi cửa Sở gia.
Bị đuổi ra khỏi Sở gia, ngoài một ít quần áo ra họ không có bất kỳ ngân phiếu hay ngân lượng nào trên người. Ngọc Băng quyết định dẫn nữ nhi Túy Nguyệt của mình trở về Thường Nghiễm thành. Suốt dọc đường, họ vừa đi vừa kiếm tiền vậy nên quãng đường từ kinh thành đến Thường Nghiễm tháng đáng lý ra chỉ mất khoảng tám ngày nhưng lại bi kéo dài. Song Ngọc Băng đã vĩnh viễn không thể hoàn thành đoạn đường đó. Bởi trên đường đi dù được Túy Nguyệt chăm sóc kỹ lưỡng nhưng đòn roi của Sở lão phu nhân cũng như mẫu tử Lạc Xuân dành tặng cho bà không hề nhẹ một tý nào khiến bà bị nội thương lại thêm đi đường vất vả nên sau khi rời khỏi Sở gia được hơn năm ngày, Ngọc Băng qua đời. Túy Nguyệt bắt đầu cuộc đời lưu lạc của mình.
Chôn cất mẫu thân xong, Túy Nguyệt thay tên đổi họ thành Tang Băng Tư để luôn nhắc nhở bản thân về những gì mẫu tử Lạc Xuân đã gây ra cho mẫu thân nàng, cái chết oan uổng của mẫu thân nàng. Bản thân biết thời cơ chưa tới nên Băng Tư lang bạt về phía Tây, nơi đó cách xa kinh thành, đất đai của Sở gia ở đây lại gần như không có nên nàng không phải lo lắng bị người của Sở gia phát hiện ra hành tung của mình. Cuối cùng nàng dừng chân tại Tú Lệ thành, một trong những thành hoa lệ bậc nhất cũng vùng phía Tây Tân Thục. Tại đây, nàng xin vào phụ việc ở Thảo Hương quán của Diệp gia, một nơi chuyên điều chế hương thơm từ các loại thảo mộc. Công việc của nàng ở đây chính là ghi chép sổ sách số lượng nhập vào xuất ra hằng ngày của các loại hương liệu. Công việc này nói nặng cũng không nặng song nói thảnh thơi cũng không phải. Tuy nhiên nàng vẫn có thời gian rãnh cho bản thân. Vậy nên những lúc ấy Băng Tư lại luyện tập ca vũ. Nhờ chăm chỉ luyện tập nên vũ đạo của nàng ngày một tiến bộ.
Khi ấy, Băng Tư căn bản không nghĩ đến việc nàng có ngày sẽ sử dụng nó để tiến cung. Nhưng để có thể dùng đến luật pháp để giải nỗi oan khuất cho mẫu thân, nàng ngoài việc tiến cung rồi tìm cách tạo dựng mối quan hệ ra, nàng thật không nghĩ ra cách nào khả dĩ. Bởi Sở gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành, nào có vị quan viên nào dám đụng đến họ chứ đừng nói gì đến chuyện xét xử họ. Vậy nên chỉ có khi tạo dựng mối quan hệ tốt với những người ở trong cung, đặc biệt là người bên Hình bộ, cùng với đó là tìm ra chứng cứ xác thực, nỗi oan của mẫu thân nàng mới có thể được giải.
_ Diệp gia có mối quan hệ rất tốt với Thái thú Tú Lệ thành nên ta đã nhờ Diệp lão gia giúp đỡ giới thiệu ta với quan Thái thú ở đó để được tham dự kỳ thi tuyển của Thái Thường Nhạc phủ.- Túy Nguyệt chậm rãi kể tiếp.- Quan Thái thú vừa nhìn thấy ta đã rất thuận mắt. Vậy nên ta chỉ cần lời ngon tiếng ngọt, ông ta liền đồng ý giúp đỡ ta. Qua năm sau, khi ta tròn mười tám tuổi ta vào kinh thành, tham gia kỳ sát hạch vào Thái Thường Nhạc phủ và trở thành Học sự cùng với Quân Đài. Một năm sau đó, muội tiến cung, vào Thái Thường Nhạc phủ.- Vừa nói nàng vừa quay về phía Lôi Vi.- Những gì diễn ra sau đó mọi người đều biết cả rồi đấy.
_ Không đúng!- Lôi Vi lên tiếng phản bác.- Muội là mãi tới sau này khi cùng các tỷ theo Hoàng Thượng xuất tuần đến Thảo Nguyên mới biết tỷ. Vậy nên những gì xảy ra trước đó, muội căn bản không biết.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Túy Nguyệt phải nén lắm mới không bật cười.
_ Một năm trước khi muội tới, ta đương nhiên làm những gì mình đã định sẵn. Thiết lập mối quan hệ với các Chưởng sự, với Vương Tổng quản, lân la làm quen các Chưởng sự cũng như Tổng quản của Nhân Chính phủ. Và quan trọng nhất chính tìm chứng cơ để chứng minh tội trạng của Lạc Xuân. Bà ta không chỉ hại chết mẫu thân ta mà còn hại chết Thân Tuyết Thảo. Dù ta và Thân Tuyết Thảo không thân thích gì nhưng ta cũng không thể để nàng ấy chết oan khuất được. Thật ra, ta nghĩ rằng cả Thân Tuyết Thảo cũng như mẫu thân ta khi quyết định theo phụ thân ta về Sở gia, họ sớm đã biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Làm thê tử nhà cao sang nào phải chuyện dễ dàng. Nhưng nếu không yêu phụ thân ta, hai người họ đã không chấp nhận một cuộc sống héo úa từng ngày như vậy. Cũng may, phụ thân ta không phải là nam nhân bạc tình bạc nghĩa. Đây có thể xem là niềm hạnh phúc lớn nhất trong những chuỗi ngày đau khổ của hai người họ.
_ Tỷ thật có tấm lòng rộng lượng!- Lôi Vi trầm trồ.
Mỉm cười, Túy Nguyệt đưa mắt nhìn Lôi Vi. Nơi đáy mắt sự u buồn dần hiện rõ lên.
_ Lôi Vi! Quả thật mục đích ban đầu của ta khi tiếp cận, kết giao với muội chính là muốn tạo dựng mối quan hệ với muội, để sau này dựa vào mối quan hệ với muội cùng với Linh Thân vương khi đó, giải oan cho cái chết của mẫu thân ta. Muội có trách ta không?
Nhìn vào đôi mắt Túy Nguyệt, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi. Bị người khác lợi dụng nào có ai mong muốn. Nhưng khi nghe câu chuyện của nàng ấy, nàng mới hiểu, tại sao nàng ấy lại làm vậy.
_ Thế bây giờ, tỷ đối với muội có thật tâm không?
Không nói gì, Túy Nguyệt mỉm cười rồi gật đầu xác nhận.
_ Vậy thì tốt rồi! Cát Lôi Vi muội đây chỉ cần có thể là đủ rồi. Hơn nữa đây rõ ràng mẫu tử Phẫn Diễm có lỗi với mẫu tử tỷ trước mà. Tỷ làm như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.
_ Khi nãy Sở Chiêu huấn đã nói diều gì với tỷ vậy?- Chất giọng của Quân Đài không khỏi lo lắng.
_ Vẫn là muốn đóng kịch thôi. Nàng ta muốn giả nhân nhưng ta đã mệt mỏi khi phải giúp nàng ta diễn tròn vai rồi.
Chỉ với một câu nói cả Lôi Vi lẫn Quân Đài lập tức hiểu ra vấn đề. Xem ra Phẫn Diễm tối nay sẽ tức đến độ mất ăn mất ngủ đây.
_ Tỷ làm như vậy e rằng nàng ta sẽ không để yên đâu.- Sự lo lắng thể hiện rõ ràng trong giọng nói của Quân Đài.
_ Sợ gì chứ?- Lôi Vi cao giọng.- Loại người đó nhất định phải dạy dỗ thật cẩn thận mới chừa.
Nghe Lôi Vi nói Túy Nguyệt không khỏi bật cười.
_ Muội định dạy dỗ thế nào?
_ Thì cứ...cho nàng ta nhục mặt thôi!- Chất giọng của Lôi Vi bông đùa.- Người ngồi địa vị càng cao càng sợ người khác biết được chuyện xấu của mình.
Vốn đã dự tính được câu trả lời của Lôi Vi nhưng khi nghe nàng trả lời, Túy Nguyệt vẫn không khỏi bật cười.
_ Làm như muội chắc ta sớm đã bị nàng ta hại chết rồi! Nhớ kỹ với Phẫn Diễm, muội tuyệt đối không được nóng nảy, hấp tấp. Nếu nàng ta không đụng đến muội, muội cùng đừng đụng đến nàng ta làm gì. Chuyện giữa ta và nàng ta cứ để ta giải quyết.
_ Muội biết rồi!
_ Nhưng bây giờ, người có thể trị được Phẫn Diễm e rằng chỉ có Thái tử.- Vừa nói, Quân Đài vừa khẽ thở dài.
Túy Nguyệt vốn đã nghĩ qua chuyện này song nàng vẫn chưa dám nghĩ kỹ càng. Bởi việc này có liên quan đến Lôi Vi và trực tiếp nhất là ảnh hưởng đến tiền đồ của Phúc Tuần. Nếu để Ngài ra mặt e rằng một khi mất đi sự ủng hộ của Sở gia, căn cơ của Ngài sẽ không còn vững vàng nữa.
-------------------------------
* Hoa khai, hoa lạc lưỡng tự tri: Hoa nở, hoa tàn đều tự biết.
[1] Thứ thất: vợ bé.
[2] Chính thất: vợ cả.
[3] Nội tổ phụ: ông nội.
[4] Cao tổ phụ: ông cao.
[5] Tằng tổ phụ: ông cố.
[6] Dưỡng mẫu: mẹ nuôi.
[7] Nội tổ mẫu: bà nội.
[8] Cô: mẹ chồng.
-------------------------------
Hết chương 84
_ Ngươi nói thật chứ? Chất giọng tuy lộ rõ sự kinh ngạc nhưng gương mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc bất thường nào.
_ Hồi Chiêu huấn! Là thật ạ! Chính mắt nô tỳ đã nhìn thấy.
_ Thật không ngờ!
Vừa nói, Phẫn Diễm vừa nhếch môi lên. Đôi mắt như se lại nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Nàng thật không ngờ sau ngần ấy năm, định mệnh lại một lần nữa quay trở về.
_ Như Yến! Ngươi hãy tìm hiểu rõ chuyện này cho ta. Nhớ, không được để bất kỳ ai biết.
_ Vâng!- Vừa cúi người, Như Yến vừa lên tiếng.
_ Lui ra đi!
Nhìn sắc mặt của chủ tử mình, Như Yến nhanh chóng cáo lui. Còn lại một mình trong phòng, Phẫn Diễm gắn giữ bình tĩnh. Những tưởng mọi chuyện đã qua nào ngờ nó vẫn chưa qua. Nó chưa bao giờ qua.
_ Xem ra, câu chuyện mới sắp bắt đầu rồi.
*
Sau lễ Trung thu, Thái Thường Nhạc phủ lại trở về nhịp sinh hoạt và học tập bình thường. Mọi người ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhỏm vì đã hoàn thành công việc của mình. Nhưng xem chừng khoảng thời gian rãnh rỗi của họ sẽ không kéo dài, bởi chỉ còn vài tháng nữa là đến Tết rồi và họ sẽ lại phải tất bật chuẩn bị cho đêm Giao thừa.
Tựa người vào cái đình nhỏ vươn ra giữa hồ đối diện với các đài, các của Thái Thường Nhạc phủ, Lôi Vi đưa mắt quan sát Quân Đài và Băng Tư luyện tập. Vào Đông cung, tuy cả ca vũ và nhạc công không phải chịu sự giám sát chặt chẽ của các Chưởng sự, nhưng hai tháng một lần họ đều phải quay trở về nơi này để các Chưởng sự kiểm tra kỹ năng của họ. Nếu kỹ năng của ai bị thụt lùi, chậm tiến họ sẽ loại ra khỏi danh sách ca vũ, nhạc công của Đại điện và Đông cung và sẽ thay những người có kỹ năng cao hơn vào. Vậy nên, để được ở lại Đông cung, nàng đã phải không ngừng luyện tập suốt cả tháng nay. Tập đến mỏi nhừ cả thân thể. Một phần vì nàng luôn muốn phấn đấu hoàn thành mọi việc, một phần nữa...Phúc Tuần không có trong cung cả tháng rồi. Nàng ngoài việc chơi cùng với Tiểu Tuyết cầu, nghịch Ipad ra cũng chỉ có thể lấy việc luyện tập ra để vơi đi nỗi nhớ tình lang.
Còn nhớ trước hôm Phúc Tuần xuất tuần đi vùng Tây Thủy để lo việc trị thủy, đê điều, Lôi Vi đã năn nỉ chàng đến rát cả cổ họng để chàng cho nàng đi cùng. Nhưng...thật không ngờ chàng lại thẳng thừng cự tuyệt. Bảo rằng đường xá xa xôi chàng lo nàng sẽ phải chịu khổ. Nàng cãi lại, sao trước kia nàng ra ngoài phá án giải oan cho chàng vất vả và nguy hiểm bao nhiêu lại chẳng thấy chàng ngăn cản giờ lại ngăn cản nàng. Chàng thở dài bảo, cả chàng và Phúc Khải khi ấy đều đã thống nhất không cho nàng đi nhưng Thất đệ của chàng không chịu nổi sự công kích của nàng lẫn Phi Đào nên đành phải để nàng đi. Nghe chàng nói vậy nàng chỉ biết xụ mặt. Cả hôm ấy, nàng chả thèm nói thêm chuyện gì với chàng cũng như chỉ dạy cho chàng về chữ viết thời hiện đại. Đến sáng hôm sau, chàng lại gõ cửa Túc Duyên các, nói với nàng rằng chàng nhất định sẽ về sớm để cùng nàng ngắm Phù dung nở hoa rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Nụ hôn nhẹ buổi sáng sớm ngay lập tức xua tan đi sự buồn bực trong lòng nàng. Mỉm cười, nàng chúc chàng lên đường bình an.
Phúc Tuần đi rồi, Lôi Vi sau giờ luyện tập với các ca vũ khác ở Nhã Khiết viên liền chạy về Xuân Hoa viện chơi với Quân Đài và Băng Tư không thì dạo Ngự hoa viên với Ninh Vương phi và A Sa, khi thì lại cùng Phi Đào chạy đến Hành Đức cung của Phúc Khải. Nói tóm lại, nàng tìm mọi cách giải khuây và moi móc tin tức của chàng. Thật là vất vả!
_ Có người thi xong rồi đúng là thảnh thơi hết chỗ nói!
Chất giọng đầy châm chọc của Quân Đài vang lên từ phía sau ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Ngẩng đầu lên nàng chậm rãi quay lại về phía Quân Đài, Băng Tư và Đồng Thảo đang tiến vào đình.
Vừa thi xong, Lôi Vi đã vào đây vừa để chờ Đồng Thảo vừa để thẫn thờ. Đêm qua nàng thức hơi khuya nên quả thật nàng chẳng còn sức đâu để đứng cổ vũ cho Đồng Thảo nữa.
_ Đồng Thảo tỷ thi tốt không?
Bỏ ngoài tai lời châm chọc của Quân Đài, Lôi Vi quay về phía Đồng Thảo hỏi thăm. Thấy nàng ấy gật đầu một cái đầy chắc chắn, nàng nở một nụ cười thật tươi. Đoạn cả bốn người ngồi xuống nói chuyện thật vui vẻ với nhau. Và trung tâm của câu chuyện là Lôi Vi. Nàng không ngừng bị Quân Đài lẫn Băng Tư chọc ghẹo về vẻ bề ngoài hồn lìa khỏi xác của mình. Đặc biệt là lúc thi, nàng đã thẫn thờ đến độ để Chưởng sự phải gọi tên rất nhiều lần mới nghe thấy mà lên thi. Cũng may nàng chưa mất tinh thần đến độ quên hết những động tác của bài múa. Quả thật khiến người ta thót tim!
Nói chuyện một lúc, Đồng Thảo nhanh chóng rời đi. Từ sau đêm giao thừa cách đây hai năm trước, Băng Tư đã không còn dành nhiều thiện cảm cho Đồng Thảo. Nhưng thời gian gần đây nàng ấy chưa gây ra chuyện gì nên nàng tạm gọi là xem như không hay biết chuyện nàng ấy đã làm. Song nếu nàng ấy còn trở quẻ, nàng chắc chắn sẽ không để yên.
Vừa tiến về Ngự hoa viên cả ba người vừa nói chuyện vui vẻ. Thật ra cả ba cũng chẳng đi đâu xa Thái Thường Nhạc phủ. Họ chỉ cùng nhau đến chỗ bờ hồ nơi Lôi Vi vẫn thường luyện múa trước kia. Dưới gốc cây, cả ba vừa cười nói vui vẻ lại vừa cùng nhau luyện tập. Bầu không khí thật nhộn nhịp.
_ Nguyệt tỷ?
Chất giọng trong có phần kinh ngạc cất lên khiến Lôi Vi lẫn Quân Đài không khỏi ngạc nhiên. Cả hai đều quay lại nhìn và thấy Phẫn Diễm đang bước vội về phía họ. Trong khi đó, Băng Tư đứng lặng im không nói gì.
_ Có phải Nguyệt tỷ không?
Chất giọng của Phẫn Diễm càng lúc càng trở nên mừng rỡ. Nàng ta nhanh chóng chạy đến nắm tay Băng Tư. Chẳng mấy chốc gương mặt xinh đẹp của nàng ta đã đẫm lệ khiến ai nhìn vào cũng không thể không cảm động.
_ Nguyệt tỷ! Tỷ đi đâu bao nhiêu năm nay vậy? Tỷ có biết phụ thân lo lắng cho tỷ nhiều lắm không?
Theo từng câu, từng chữ cả Lôi Vi lẫn Quân Đài không khỏi trố mắt nhìn Băng Tư với đôi mắt đầy kinh ngạc. Cứ theo những gì Phẫn Diễm nói, Băng Tư chính là tỷ muội chung một cha với nàng ta. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đây liệu có phải là điều Băng Tư đang giấu hai người bao ngày qua?
_ Phẫn Diễm! Ta nghĩ, muội thừa biết lí do tại sao ta lại rời khỏi nhà mà.- Băng Tư nhấn mạnh từng chữ một.
Nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt, Phẫn Diễm quay về phía đám người hầu:
_ Các ngươi lui ra đi! Ta và tỷ tỷ của ta muốn nói chuyện riêng với nhau.
Đám người hầu của Phẫn Diễm vội thi lễ rồi cáo lui. Thấy bản thân cũng không nên ở đây lâu nên cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều nhanh chóng thi lễ rồi trở về Xuân Hoa viện chờ Băng Tư. Suốt dọc đường đi cả hai người đưa ra hàng loạt giả thuyết, suy đoán của mình về thân thế cũng như thái độ của Băng Tư khi gặp Phẫn Diễm.
_ Nếu quả thật hai người bọn họ là tỷ muội tình thâm, muội nghĩ Băng Tư tỷ đã không lạnh lùng như vậy.
_ Tính Băng Tư xưa nay đều thế. Vui buồn, mừng rỡ hay tức giận đều rất ít khi biểu hiện ra mặt.
_ Nhưng tỷ còn nhớ Băng Tư tỷ đã từng cảnh báo muội về Phẫn Diễm không?- Vừa tiền về phía trước rồi quay lại nhìn Quân Đài, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nếu mối quan hệ của hai người tốt đẹp, tỷ ấy sẽ không cảnh báo muội nhiều đến vậy.
Ngẫm nghĩ lại, Quân Đài thấy Lôi Vi nói quả không sai. Nếu là tỷ muội tình thâm, dù muội của mình có xấu đến đâu, Băng Tư cũng nên tìm cách nói đỡ, như vậy mới hợp lẽ.
_ Muội nói cũng đúng!- Vừa nói, Quân Đài vừa gật đầu.- Tóm lại giờ, chúng ta về Xuân Hoa viện chờ tỷ ấy.
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu ngay lập tức. Nàng quả thật rất muốn biết câu chuyện của Băng Tư. Vậy nên, nàng đã hạ quyết tâm chờ nàng ấy về bằng được...
*
Ngồi đợi gần hết buổi chiều, cuối cùng Lôi Vi và Quân Đài cũng thấy Băng Tư bước vào Xuân Hoa viện. Từ dáng đi đến thái độ của nàng ấy đều bình tĩnh như chính tính cách của mình. Nhìn thấy hai người ngồi dưới gốc Tử đằng, nàng ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười mơ hồ, không chân thực.
_ Bây giờ, tỷ có thể giải thích cho bọn muội được chưa, Băng Tư tỷ? Hay là Nguyệt tỷ đây?- Nhìn Băng Tư ngồi xuống ghế, Lôi Vi cất tiếng hỏi.
_ Chuyện gì thì cũng phải để ta uống nước đã chứ.
Vừa nói, Băng Tư cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén rồi đưa lên mũi thưởng thức hương thơm sau đó chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Nhìn mọi động tác của nàng ấy, Lôi Vi có phần sốt ruột. Trong khi đó, Quân Đài vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Bởi Quân Đài biết kiểu người như Băng Tư không thể hối được.
_ Tên thật của ta là Sở Túy Nguyệt.- Băng Tư chậm rãi nói.- Là nữ nhi của Sở Thịnh Hòa. Ta là con của thứ thất [1], Phẫn Diễm là con của chính thất [2]. Mẫu thân ta được phụ thân ta hết mực yêu thương nên ta ra đời trước Phẫn Diễm gần một năm, làm tỷ tỷ của nàng ta. Điều này làm mẫu tử nàng ta không vui luôn tìm cách hại mẫu thân ta. Cuối cùng...họ cũng thành công.
Câu nói sau cuối của Băng Tư khiến cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều không khỏi kinh hãi. Cơn lạnh buốt đột nhiên chạy dọc sống lưng khiến tim họ đập nhanh một nhịp. Đưa mắt nhìn hai người, Băng Tư chậm rãi kể câu chuyện của mình cho họ nghe. Đã hứa sẽ kể với họ, nàng không thể nuốt lời.
Sở gia ở kinh thành vốn là một phú hộ giàu có tiếng. Đất đai ruộng vườn có thể nói nhiều không kể xiết. Đến thời nội tổ phụ [3] của Túy Nguyệt là Sở Trạch Hải chuyện làm ăn càng lúc càng phát đạt khiến cơ ngơi ngày càng vững chắc.
Phụ thân nàng, Sở Thịnh Hòa là nhi tử của Mục Thạc Nhân, chính thất của Sở Trạch Hải. Song sau khi sinh ông, mẫu thân của ông đã sớm qua đời, vậy nên từ nhỏ ông đã được thứ thất của phụ thân mình là Đặng Nhậm Hoan nuôi dưỡng. Vì là trưởng nam nên trách nhiệm của ông vốn rất nặng nề. Ngay từ khi còn nhỏ, ông bắt đầu theo phụ thân mình học cách làm ăn buôn bán, tính toán, quản lý sổ sách để sau này khi lớn lên sẽ tiếp quản cơ nghiệp tổ tiên. Trạch Hải ngoài Thịnh Hòa ra không có thêm bất kỳ nam nhi nào còn nữ nhi là có đến ba người nên bao nhiêu trách nhiệm gần như đều dồn hết lên người Thịnh Hòa.
Tuy mang trách nhiệm nặng nề, song Thịnh Hòa lại là đứa con được cả nhà quan tâm nhất, chăm sóc nhất. Cũng bởi vì cao tổ phụ [4] của Túy Nguyệt chỉ sinh tằng tổ phụ [5] nàng, phụ thân của Trạch Hải. Trạch Hải lại chỉ có mình Thịnh Hòa là con trai nối dõi tông đường.
Năm Sở Thịnh Hòa tròn 17 tuổi, lần đầu tiên ông một mình đến vùng Tây Thủy để quản lý cơ nghiệp của Sở gia tại đây. Đây được xem như là bước đầu để ông từ từ tiếp quản cơ nghiệp Sở gia. Đến Tây Thủy tiếp quản công việc kỳ thực công việc của ông không quá nặng nhọc khi dưới trướng phụ thân ông tại vùng Tây Thủy là những người làm lâu năm, mẫn cán và trung thành. Công việc chính của ông khi ấy là quản lý kiểm tra sổ sách, thu tô thuế của nông dân thuê ruộng đất gia đình mình và giao thiệp với giới thượng lưu vùng Tây Thủy để tự thiết lập mối quan hệ của bản thân.
Trong một lần đến Kiều Mỵ lâu, một thanh lâu nổi tiếng ở Ngọc Hải Bắc thành của vùng Tây Thủy, Thịnh Hòa khi ấy đã gặp Thân Tuyết Thảo, là kỹ nữ nổi tiếng bậc nhất của thành này. Vừa gặp Thịnh Hòa đã say mê nàng không cách nào dứt ra được. Lại nghe về cuộc đời phiêu bạc của nàng, biết đến tài năng cũng như tiết hạnh của nàng, ông lại càng thêm quyến luyến.
Mẫu thân của Thân Tuyết Thảo, Thân Hoàn Lan vốn là gái thanh lâu, bà cũng là người có dung mạo yêu kiều, tài năng tuyệt vời khiến không biết bao nhiêu nam nhân tại Ngọc Hải Nam thành say mê, trong đó có một vị công tử họ Trịnh. Hai người say đắm quyến luyến nhau không rời. Vị Trịnh Công tử kia hứa sẽ chuộc Hoàn Lan ra khỏi chốn thanh lâu rồi cùng nhau kết tóc phu thê sống đến đầu bạc răng long. Nhưng nào ngờ trước khi Hoàn Lan được Trịnh Công tử chuộc thân, nàng đã hoài thai hơn hai tháng. Sự việc vỡ lỡ đến tai Trịnh gia. Cả nhà Trịnh gia ép Trịnh Công tử phải bỏ nàng và tìm cách hãm hại nàng. Đến khi ấy nàng mới nhận ra người mình yêu say đắm lại chỉ là một nam nhân nhu nhược, không có chính kiến. Tuyệt vọng, Hoàn Lan rời bỏ khỏi Ngọc Hải Bắc thành đến Ngọc Hải Nam thành này. Sau khi hạ sinh Thân Tuyết Thảo, nàng mắc bệnh song lại không có tiền cứu chữa. Theo năm tháng, bệnh tình càng lúc càng nặng, đến khi Tuyết Thảo tròn sáu tuổi, nàng không qua khỏi bạo bệnh mà mất. Chủ nhà cũng chẳng phải là người tốt gì, khi nàng ốm nặng họ đã đuổi mẫu tử nàng ra khỏi nhà vì không muốn cho người bệnh ở. Đến khi xác nàng còn chưa lạnh, họ lại đến đòi nợ Tuyết Thảo. Song khi ấy nàng còn quá bé sao có thể giúp được gì. Họ ngoài việc cho thuê phòng ra cũng không làm gì vậy nên về căn bản họ không cần nàng. Vì vậy dù nàng có khóc lóc van xin thảm thiết thế nào, họ cũng quyết bán nàng vào Kiều Mỵ lâu để lấy tiền.
Bị bán vào Kiều Mỵ lâu khi còn rất nhỏ, Thân Tuyết Thảo ban đầu chỉ phụ giúp đầu bếp. Sau đó mama của Kiều Mỵ lâu thấy nàng càng lớn càng xinh đẹp, bà ta liền muốn biến nàng thành cái cây hái ra tiền. Ban đầu nàng chống trả quyết liệt. Thậm chí bỏ trốn nhưng không thành công. Vậy nên nàng đành thỏa hiệp với điều kiện bán nghệ chứ không bán thân. Nếu không đồng ý nàng sẽ tự tử. Thấy nàng kiên quyết như vậy, mama đành gật đầu đồng ý. Năm ấy, Thân Tuyết Thảo mới chỉ 14 tuổi.
Sau khi biết được toàn bộ cuộc đời của Thân Tuyết Thảo, tình cảm của Sở Thịnh Hòa dành cho nàng càng lúc càng nhiều. Ông hứa rằng chắc chắn sẽ tìm mọi cách chuộc nàng ra khỏi Kiều Mỵ lâu và ông sẽ không để chuyện của mẫu thân nàng xảy ra với nàng lần nữa. Nhưng nàng vốn là cái cây hái ra tiền của Kiều Mỵ lâu vậy nên mama ở đây nào dễ gì đồng ý. Thịnh Hòa phải nhiều lần thuyết phục, cầu xin, năn nỉ bà ta mới chấp nhận. Song cái giá bà ta đưa ra lại không hề thấp. Với khả năng của Sở gia, Thịnh Hòa hoàn toàn có thể xoay sở được. Nhưng trong một lúc cần nhiều tiền như vậy sẽ để lại một lỗ hổng lớn không thể bù vào liền được. Vì vậy sau khi ký giấy cam kết với mama, ông liền tìm mọi cách để xoay tiền. Đến một năm sau đó, ông mới xoay đủ tiền. Đem đủ số tiền đến giao cho Kiều Mỵ lâu, mama nhanh chóng gật đầu đồng ý bởi xưa nay bà ta luôn sòng phẳng trong chuyện tiền bạc. Thân Tuyết Thảo được thả, ông lập tức đưa về Sở phủ tại Ngọc Hải Bắc thành. Ông dự định sau khi hoàn tất mọi công việc ở đây sẽ dẫn nàng về ra mắt gia đình và xin được rước nàng về làm thê tử. Bức tranh ấy thật đẹp biết bao, thật tươi sáng biết bao. Nhưng sự đời vốn không ai có thể lường trước được việc gì.
Hai năm kể từ khi Thịnh Hòa rời khỏi nhà, khi cả hai người tròn 19 tuổi, Sở gia cho người đưa thư báo ông về gấp. Sở Thịnh Hòa vội thu xếp hành lý dẫn Thân Tuyết Thảo cùng về. Nhưng khi vừa về đến cửa, dưỡng mẫu [6] của ông, Sở lão phu nhân đã vội bắt Tuyết Thảo, giam nàng vào phòng tối, hành hạ đánh đập. Còn ông bị nhốt vào phòng và bị ép phải cưới Đoàn Lạc Xuân. Không chịu hôn sự này, ông tìm cách cứu Tuyết Thảo rồi cùng nhau bỏ trốn. Song dọc đường, những vết thương trên người nàng ngấm độc khiến nàng phát bệnh không thể qua khỏi. Ôm nàng vào lòng, Thịnh Hòa hận bản thân mình thật vô dụng vì không thể cứu được nàng, cùng nàng cao chạy xa bay khiến nàng phải ôm hận mà chết như mẫu thân nàng năm xưa. Cùng lúc ấy, người của Sở gia đuổi tới nơi. Sau khi làm xong điều thứ nhất trong di nguyện của nàng, chôn mộ nàng bên cạnh dòng Mỹ Lan, hướng về phía Bắc, ông buộc lòng làm theo di nguyện còn lại quay trở về Sở phủ thành thân với Lạc Xuân.
_ Trong một lần, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của đại phu nhân với nội tổ mẫu [7] của ta, ta biết được rằng khi ấy Thân Tuyết Thảo đã mang thai. Nhưng vì bị đánh đập, hành hạ nên nàng ấy đã bị hư thai. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng ấy không thể sống sót.
Nghe Túy Nguyệt nói, cả Lôi Vi lẫn Quân Đài đều không khỏi lặng người. Bề ngoài là lầu son gác tía khiến người khác phải ngưỡng mộ nhưng kỳ thực đã mục nát thối rữa đến mức người bên trong không thể nào chịu được.
Sở Thịnh Hòa và Đoàn Lạc Xuân kết duyên với nhau được hai năm nhưng tình cảm phu thê vốn dĩ chẳng mặn nồng gì. Điều này khiến Lạc Xuân càng lúc càng trở nên cáu bẵn hay quát tháo người làm. Thịnh Hòa dẫu có nhìn thấy cũng làm lơ, mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm, không quan tâm. Nhưng sau lưng nàng ta, ông ân cần hỏi han họ và xin lỗi họ. Sở lão phu nhân thấy tình hình trước mắt không mấy lạc quan nên bằng sai phu thê Thịnh Hòa đến Thường Nghiễm thành, một thành nằm ở phía nam của vùng Tây Thủy để làm việc. Bà những mong đi xa sẽ giúp cho đôi phu thê hiểu và thêm gắn bó với nhau. Song mọi việc lại nằm ngoài dự tính của bà.
Đến Thường Nghiễm thành một thời gian, chẳng những tình cảm phu thê hai người càng lúc càng nhạt mà Thịnh Hòa còn gặp và yêu thương, quyến luyến Tang Ngọc Băng. Ban đầu, ông để tâm đến nàng bởi nàng có vẻ ngoài hao giống với Thân Tuyết Thảo năm xưa. Nhưng càng ở bên nàng, ông lại càng yêu thương chính con người nàng, tài năng của nàng chứ không phải vẻ ngoài hao giống cố nhân của nàng. Vậy nên sau hai năm, khi từ Thường Nghiễm thành trở về, ông liền thưa chuyện với Sở lão phu nhân rước Tang Ngọc Băng về làm thứ thất. Sở lão phu nhân thấy phu thê ông thành thân bao năm mà vẫn chưa có con nên đã gật đầu đồng ý những mong có người nối dõi tông đường, trông coi hương khói tổ tiên.
Hai người thành thân chưa được bao lâu, Ngọc Băng đã hoài thai, điều này khiến Lạc Xuân vô cùng tức giận. Lợi dụng lúc Thịnh Hòa không có nhà, nàng ta sai người ngày ngày ra ngoài chợ mua ngải cứu bỏ vào đồ ăn của Ngọc Băng. Tiếng là chăm sóc thai phụ nhưng kỳ thực nàng ta tìm mọi cách khiến nàng sảy thai mà không để ai hay biết. Đến giữa tháng thứ 3 của thai kỳ, Ngọc Băng có dấu hiệu xuất huyết. Đúng lúc ấy, Thịnh Hòa trở về và phát hiện ra nàng bị xuất huyết nên đã vội mời đại phu đến khám vậy nên cái thai giữ được nhưng nàng buộc phải chú ý đến vận động.
Cái thai tuy giữ được, nhưng Ngọc Băng lại sinh non. Nàng hạ sinh nữ nhi đầu lòng vào một đêm trăng sáng trong như ngọc tựa như những gì đẹp nhất đều tụ vào nơi ấy, nên Thịnh Hòa đặt tên là Sở Túy Nguyệt. Từ ngày có Túy Nguyệt, Thịnh Hòa mỗi lần đi đâu đều cố gắn thu xếp mọi chuyện để về nhà chăm sóc hai mẫu tử nàng. Còn đối với Lạc Xuân, ông gần như không màn tới khiến sự uất hận trong nàng ta mỗi lúc một cao, không cách gì dồn nén.
Nếu Thịnh Hòa không chịu sinh đứa con nữa, chắc chắn cơ nghiệp của Sở gia sau này sẽ về hết tay mẫu tử Ngọc Băng. Điều này khiến Lạc Xuân không thể không nghĩ đến. Vậy là nàng ta tìm cách nỉ non với cô [8] của mình. Vì nàng là do phụ mẫu Thịnh Hòa cưới về nên nhìn nàng như vậy, nhạc mẫu nàng cũng không đành lòng. Vậy là Sở lão phu nhân bèn sắp xếp một tối an bài mẫu tử Ngọc Băng đến một căn phòng khác rồi sai người nấu một chén canh bỏ vào đó xuân dược để Lạc Xuân đem đến cho ông. Đêm đó, vì tác dụng của xuân dược có trong chén canh nên ông đã ân ái với Lạc Xuân. Rồi chín tháng mười ngày sau đó, nàng ta hạ sinh Phẫn Diễm. Tuy trong lòng có chút không can tâm nhưng nàng ta cũng ý thức được rằng thà có hơn là không.
Túy Nguyệt và Phẫn Diễm vốn chênh nhau chưa tới một tuổi nhưng vì Phẫn Diễm sinh vào năm sau nên nàng ta không chỉ phải làm muội muội của Túy Nguyệt mà còn nhỏ hơn nàng một tuổi. Cả hai lớn lên trong sự thiên vị của Sở lão phu nhân và Lạc Xuân. Đều là nữ nhi cả nhưng thái độ Sở lão phu nhân dành cho hai đứa cháu của mình có sự khác biệt rõ rệt. Nếu như bà thương yêu Phẫn Diễm hết mực thì lại ghẻ lạnh với Túy Nguyệt bấy nhiêu. Phẫn Diễm từ nhỏ đã chứng kiến sự phân biệt đối xử này của nội tổ mẫu và mẫu thân mình nên nàng ta ngay từ nhỏ cũng đã tỏ ra cao ngạo, coi thường Túy Nguyệt. Nhưng nàng căn bản không quan tâm, bởi nàng chỉ cần có phụ mẫu yêu thương là đủ. Hơn nữa, mẫu thân của nàng cũng đã răn dạy nàng phải biết bao dung, tha thứ lỗi lầm của người khác để họ tu tâm dưỡng tính. Vậy nên nàng không hề so đo, tính toán thiệt hơn bất kỳ điều gì đối với muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Song mẫu tử Lạc Xuân lại thuộc dạng người cứng đầu cứng cổ, không biết phải trái. Hai người này thường xuyên lợi dụng những lúc Sở Thịnh Hòa đi vắng để bắt nạt, hành hạ mẫu tử nàng. Sở lão phu nhân nhìn thấy cũng như không. Bởi đối với bà từ xưa đến nay Thân Tuyết Thảo chả khác nào cái gai trong mắt vậy nên nhìn thấy Tang Ngọc Băng bà lại nhớ đến Thân Tuyết Thảo. bà ta thật hận khi ấy vì lo không có người hương khỏi tổ tiên đã để Sở Thịnh Hòa rước Tang Ngọc Băng vào Sở gia. Vì vậy bà gần như mặc kệ sự sống chết của Tang Ngọc Băng và Túy Nguyệt dẫu cho Ngọc Băng cầu xin bà mở lòng từ bi mà tha cho Túy Nguyệt.
Đỉnh điểm của sự vụ xảy ra vào năm Túy Nguyệt tròn 16 tuổi. Phẫn Diễm khéo léo sắp xếp một màn kịch nàng ta và Túy Nguyệt cãi nhau to. Khi ấy nàng ta không ngừng công kích nàng thậm chí động chạm đến mẫu thân nàng khiến nàng vì giận quá mà tát vào mặt nàng ta một cái. Đúng lúc ấy, Sở lão phu nhân đi ngang qua, thấy Phẫn Diễm bị Túy Nguyệt tát liền tức giận mà đánh nàng một cái. Trong khi đó Phẫn Diễm nhanh chóng trở mặt, quay qua khóc lóc, làm nũng với Sở lão phu nhân.
Lại một lần khác, Lạc Xuân bị mất trộm đồ liền nghi đến hai mẫu tử Ngọc Băng lấy. Bà ta lập tức cho người khám xét khuê phòng của mẫu tử Ngọc Băng và phát hiện ra món trang sức quý giá trong rương đồ của Túy Nguyệt. Chuyện này ngay lập tức đến tai Sở lão phu nhân. Sau khi nghe Lạc Xuân tường thuật mọi chuyện. bà liền cho bắt mẫu tử Ngọc Băng vào phòng tối đánh đập. Trong cơn mưa roi hai mẫu tử người nọ che chắn cho người kia, cứ vậy họ bị đánh đến kiệt sức sau đó bị tống ra khỏi cửa Sở gia.
Bị đuổi ra khỏi Sở gia, ngoài một ít quần áo ra họ không có bất kỳ ngân phiếu hay ngân lượng nào trên người. Ngọc Băng quyết định dẫn nữ nhi Túy Nguyệt của mình trở về Thường Nghiễm thành. Suốt dọc đường, họ vừa đi vừa kiếm tiền vậy nên quãng đường từ kinh thành đến Thường Nghiễm tháng đáng lý ra chỉ mất khoảng tám ngày nhưng lại bi kéo dài. Song Ngọc Băng đã vĩnh viễn không thể hoàn thành đoạn đường đó. Bởi trên đường đi dù được Túy Nguyệt chăm sóc kỹ lưỡng nhưng đòn roi của Sở lão phu nhân cũng như mẫu tử Lạc Xuân dành tặng cho bà không hề nhẹ một tý nào khiến bà bị nội thương lại thêm đi đường vất vả nên sau khi rời khỏi Sở gia được hơn năm ngày, Ngọc Băng qua đời. Túy Nguyệt bắt đầu cuộc đời lưu lạc của mình.
Chôn cất mẫu thân xong, Túy Nguyệt thay tên đổi họ thành Tang Băng Tư để luôn nhắc nhở bản thân về những gì mẫu tử Lạc Xuân đã gây ra cho mẫu thân nàng, cái chết oan uổng của mẫu thân nàng. Bản thân biết thời cơ chưa tới nên Băng Tư lang bạt về phía Tây, nơi đó cách xa kinh thành, đất đai của Sở gia ở đây lại gần như không có nên nàng không phải lo lắng bị người của Sở gia phát hiện ra hành tung của mình. Cuối cùng nàng dừng chân tại Tú Lệ thành, một trong những thành hoa lệ bậc nhất cũng vùng phía Tây Tân Thục. Tại đây, nàng xin vào phụ việc ở Thảo Hương quán của Diệp gia, một nơi chuyên điều chế hương thơm từ các loại thảo mộc. Công việc của nàng ở đây chính là ghi chép sổ sách số lượng nhập vào xuất ra hằng ngày của các loại hương liệu. Công việc này nói nặng cũng không nặng song nói thảnh thơi cũng không phải. Tuy nhiên nàng vẫn có thời gian rãnh cho bản thân. Vậy nên những lúc ấy Băng Tư lại luyện tập ca vũ. Nhờ chăm chỉ luyện tập nên vũ đạo của nàng ngày một tiến bộ.
Khi ấy, Băng Tư căn bản không nghĩ đến việc nàng có ngày sẽ sử dụng nó để tiến cung. Nhưng để có thể dùng đến luật pháp để giải nỗi oan khuất cho mẫu thân, nàng ngoài việc tiến cung rồi tìm cách tạo dựng mối quan hệ ra, nàng thật không nghĩ ra cách nào khả dĩ. Bởi Sở gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành, nào có vị quan viên nào dám đụng đến họ chứ đừng nói gì đến chuyện xét xử họ. Vậy nên chỉ có khi tạo dựng mối quan hệ tốt với những người ở trong cung, đặc biệt là người bên Hình bộ, cùng với đó là tìm ra chứng cứ xác thực, nỗi oan của mẫu thân nàng mới có thể được giải.
_ Diệp gia có mối quan hệ rất tốt với Thái thú Tú Lệ thành nên ta đã nhờ Diệp lão gia giúp đỡ giới thiệu ta với quan Thái thú ở đó để được tham dự kỳ thi tuyển của Thái Thường Nhạc phủ.- Túy Nguyệt chậm rãi kể tiếp.- Quan Thái thú vừa nhìn thấy ta đã rất thuận mắt. Vậy nên ta chỉ cần lời ngon tiếng ngọt, ông ta liền đồng ý giúp đỡ ta. Qua năm sau, khi ta tròn mười tám tuổi ta vào kinh thành, tham gia kỳ sát hạch vào Thái Thường Nhạc phủ và trở thành Học sự cùng với Quân Đài. Một năm sau đó, muội tiến cung, vào Thái Thường Nhạc phủ.- Vừa nói nàng vừa quay về phía Lôi Vi.- Những gì diễn ra sau đó mọi người đều biết cả rồi đấy.
_ Không đúng!- Lôi Vi lên tiếng phản bác.- Muội là mãi tới sau này khi cùng các tỷ theo Hoàng Thượng xuất tuần đến Thảo Nguyên mới biết tỷ. Vậy nên những gì xảy ra trước đó, muội căn bản không biết.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Túy Nguyệt phải nén lắm mới không bật cười.
_ Một năm trước khi muội tới, ta đương nhiên làm những gì mình đã định sẵn. Thiết lập mối quan hệ với các Chưởng sự, với Vương Tổng quản, lân la làm quen các Chưởng sự cũng như Tổng quản của Nhân Chính phủ. Và quan trọng nhất chính tìm chứng cơ để chứng minh tội trạng của Lạc Xuân. Bà ta không chỉ hại chết mẫu thân ta mà còn hại chết Thân Tuyết Thảo. Dù ta và Thân Tuyết Thảo không thân thích gì nhưng ta cũng không thể để nàng ấy chết oan khuất được. Thật ra, ta nghĩ rằng cả Thân Tuyết Thảo cũng như mẫu thân ta khi quyết định theo phụ thân ta về Sở gia, họ sớm đã biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Làm thê tử nhà cao sang nào phải chuyện dễ dàng. Nhưng nếu không yêu phụ thân ta, hai người họ đã không chấp nhận một cuộc sống héo úa từng ngày như vậy. Cũng may, phụ thân ta không phải là nam nhân bạc tình bạc nghĩa. Đây có thể xem là niềm hạnh phúc lớn nhất trong những chuỗi ngày đau khổ của hai người họ.
_ Tỷ thật có tấm lòng rộng lượng!- Lôi Vi trầm trồ.
Mỉm cười, Túy Nguyệt đưa mắt nhìn Lôi Vi. Nơi đáy mắt sự u buồn dần hiện rõ lên.
_ Lôi Vi! Quả thật mục đích ban đầu của ta khi tiếp cận, kết giao với muội chính là muốn tạo dựng mối quan hệ với muội, để sau này dựa vào mối quan hệ với muội cùng với Linh Thân vương khi đó, giải oan cho cái chết của mẫu thân ta. Muội có trách ta không?
Nhìn vào đôi mắt Túy Nguyệt, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi. Bị người khác lợi dụng nào có ai mong muốn. Nhưng khi nghe câu chuyện của nàng ấy, nàng mới hiểu, tại sao nàng ấy lại làm vậy.
_ Thế bây giờ, tỷ đối với muội có thật tâm không?
Không nói gì, Túy Nguyệt mỉm cười rồi gật đầu xác nhận.
_ Vậy thì tốt rồi! Cát Lôi Vi muội đây chỉ cần có thể là đủ rồi. Hơn nữa đây rõ ràng mẫu tử Phẫn Diễm có lỗi với mẫu tử tỷ trước mà. Tỷ làm như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.
_ Khi nãy Sở Chiêu huấn đã nói diều gì với tỷ vậy?- Chất giọng của Quân Đài không khỏi lo lắng.
_ Vẫn là muốn đóng kịch thôi. Nàng ta muốn giả nhân nhưng ta đã mệt mỏi khi phải giúp nàng ta diễn tròn vai rồi.
Chỉ với một câu nói cả Lôi Vi lẫn Quân Đài lập tức hiểu ra vấn đề. Xem ra Phẫn Diễm tối nay sẽ tức đến độ mất ăn mất ngủ đây.
_ Tỷ làm như vậy e rằng nàng ta sẽ không để yên đâu.- Sự lo lắng thể hiện rõ ràng trong giọng nói của Quân Đài.
_ Sợ gì chứ?- Lôi Vi cao giọng.- Loại người đó nhất định phải dạy dỗ thật cẩn thận mới chừa.
Nghe Lôi Vi nói Túy Nguyệt không khỏi bật cười.
_ Muội định dạy dỗ thế nào?
_ Thì cứ...cho nàng ta nhục mặt thôi!- Chất giọng của Lôi Vi bông đùa.- Người ngồi địa vị càng cao càng sợ người khác biết được chuyện xấu của mình.
Vốn đã dự tính được câu trả lời của Lôi Vi nhưng khi nghe nàng trả lời, Túy Nguyệt vẫn không khỏi bật cười.
_ Làm như muội chắc ta sớm đã bị nàng ta hại chết rồi! Nhớ kỹ với Phẫn Diễm, muội tuyệt đối không được nóng nảy, hấp tấp. Nếu nàng ta không đụng đến muội, muội cùng đừng đụng đến nàng ta làm gì. Chuyện giữa ta và nàng ta cứ để ta giải quyết.
_ Muội biết rồi!
_ Nhưng bây giờ, người có thể trị được Phẫn Diễm e rằng chỉ có Thái tử.- Vừa nói, Quân Đài vừa khẽ thở dài.
Túy Nguyệt vốn đã nghĩ qua chuyện này song nàng vẫn chưa dám nghĩ kỹ càng. Bởi việc này có liên quan đến Lôi Vi và trực tiếp nhất là ảnh hưởng đến tiền đồ của Phúc Tuần. Nếu để Ngài ra mặt e rằng một khi mất đi sự ủng hộ của Sở gia, căn cơ của Ngài sẽ không còn vững vàng nữa.
-------------------------------
* Hoa khai, hoa lạc lưỡng tự tri: Hoa nở, hoa tàn đều tự biết.
[1] Thứ thất: vợ bé.
[2] Chính thất: vợ cả.
[3] Nội tổ phụ: ông nội.
[4] Cao tổ phụ: ông cao.
[5] Tằng tổ phụ: ông cố.
[6] Dưỡng mẫu: mẹ nuôi.
[7] Nội tổ mẫu: bà nội.
[8] Cô: mẹ chồng.
-------------------------------
Hết chương 84
Danh sách chương