Nhanh chóng đẩy cửa, một dáng người nhỏ nhắn tiến lại gần chủ nhân của mình và thì thầm.

Chậm rãi đặt tách trà xuống, vị chủ tử kia quay về phía người hầu của mình.

_ Xem ra đã đến lúc chúng ta ra tay rồi!

Người đứng bên cạnh không khỏi tò mò khó hiểu.

_ Chủ tử! Tại sao chúng ta lại...

Nhìn sắc mặt chủ nhân mình, người hầu kia không dám tiếp tục lên tiếng. Trong khi đó vị chủ tử nọ lại đứng lên hướng về ô cửa sổ nhìn ra hậu hoa viên.

_ Ngươi không hiểu sao? Ta muốn nó phải nhớ ơn! Bằng không sau này lỡ như có chuyện xảy ra, chúng ta sẽ khó bề yên ổn.

Tính toán cho thành công và tính toán cho cả khi thất bại. Vị chủ tử này quả nhiên đã lường trước mọi việc. Xem chừng, trận chiến này người này đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng sự đời mấy ai biết trước được chữ ngờ. Tương lai liệu sẽ xảy ra biến cố gì nào ai biết trước được. Ngay cả những người nghiên cứu về thời đại này cũng còn phải tìm hiểu rất nhiều để tìm ra câu trả lời.

*

Hướng mắt về phía thư phòng của Phúc Tuần, lòng Ngọc Nhạn không khỏi quặng đau. Sau một quãng thời gian dài sống ở Trùng Hoa viên, Phúc Tuần quay trở lại phủ. Nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ rằng chàng vẫn đối tốt với nàng như xưa. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Chàng đối với nàng không còn như trước nữa. Trước kia, bất kể nàng gặp phải chuyện gì dù lớn hay nhỏ, chàng cũng sẽ giúp nàng giải quyết, giờ chàng chỉ gợi ý còn nàng tự giải quyết. Chàng bảo có những vấn đề nàng nên tự mình giải quyết. Trước kia, chàng ngày nào cũng ghé thăm nàng ít nhất một lần, giờ thậm chí cả tháng trời hai người mới gặp nhau được một lần. Chàng bảo công vụ nhiều nên không thể dành thời gian chăm sóc nàng. Trước kia, nếu vô tình nghe được nàng quát mắng người hầu, chàng sẽ lập tức bảo bọn họ lui đi rồi khuyên nhủ nàng, giờ nếu nhìn thấy, chàng xem như không xảy ra chuyện gì rồi thay vì khuyên nhủ nàng chàng lại hỏi thăm họ. Chàng bảo họ làm việc trong phủ đã lâu, nàng không nên nóng giận mà khiến họ chịu ấm ức, nếu lỡ rồi thì phải tìm cách chuộc lỗi. Mọi việc chàng làm hôm nay, chàng nói muốn nàng trưởng thành hơn, bởi chàng không thể nào giúp nàng mãi. Nói vậy nhưng xem trong ý tứ câu nói có mấy phần là ấm áp? Thời gian đầu sau khi thành hôn xong, dù Phúc Tuần không còn ân cần quan tâm nàng như trước kia nhưng chàng không đến độ hờ hững. Thế nhưng, sau đó không hiểu vì sao chàng lại về Trùng Hoa viên sống một thời gian dài còn cấm ngoài Tử Huyền, Tiểu An Tử và Tiểu Đậu Tử ra tất cả những ai từ phủ đến cũng không được lại gần Mạnh Cát viện, bao gồm cả nàng.

Sau khi Hoàng thượng hồi kinh, Lôi Vi bị ép làm Điệp phi, Phúc Tuần vì chuyện này quay trở lại phủ. Nàng những tưởng mọi việc sẽ trở lại bình thường. Nhưng nào ngờ chàng dần trở nên lạnh nhạt với nàng. Ban đầu nàng còn nghĩ là vì chàng lo cho Lôi Vi nên mới như vậy. Nhưng đến khi hai người sóng yên biển lặng rồi, mối quan hệ của chàng và nàng dù không đến mức căng thẳng song cũng khiến nàng cảm thấy khó thở.

Xưa nay Ngọc Nhạn những tưởng rằng chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, lấy được họ là hạnh phúc. Nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu ra bên cạnh người mình yêu không chưa đủ mà còn phải có cả tình yêu của họ, trái tim của họ. Đó mới là hạnh phúc thật sự và toàn vẹn. Nhớ lại những ngày tháng trước kia, bàn tay của nàng bấu chặt vào tay áo.

_ Cát Lôi Vi!- Ngọc Nhạn gằn từng chữ một.- Nếu không phải tại ngươi...

Chất giọng của Ngọc Nhạn đầy giận dữ. Song dường như sự giận dữ này của nàng vẫn chưa thật sự bùng nổ.

_ Công...công chúa!

Phía sau, Lệ Uyên e dè lên tiếng.

_ Nói đi!

Nhìn khắp lượt xung quanh, Lệ Uyên tiến về phía Ngọc Nhạn rồi thì thầm vào tai nàng. Bàn tay nàng vốn dĩ đã xiết chặt nay lại càng xiết chặt hơn.

_ Ngươi nghe cho rõ đây!

Vừa ghé vào tai Lệ Uyên, Ngọc Nhạn vừa thì thầm. Đứng một bên, nàng nữ tỳ vội gật đầu theo từng câu chữ của chủ nhân mình.

_ Đi đi!

_ Nô tỳ xin cáo lui!

Dứt câu, Lệ Uyên vội vã rời đi, không dám chậm trễ một giây.

*

_ Nói!- Vừa đập kinh đường mộc [1] xuống bàn, Hứa Trác Khiêm vừa nghiêm giọng.- Chữ trên phiến đá này có phải là do Lỗ Kình ngươi khắc không? Nhìn vào phiến đá ngay trước mặt, Lỗ Kình không khỏi tái mặt.

_ Bẩm...bẩm đại nhân!- Lỗ Kình lắp bắp.- Sao có thể nói là do tiểu nhân được ạ? Ở ngoại thành, tiểu nhân đâu phải là người duy nhất biết khắc chữ trên đá.

_ Nói hay lắm!- Vừa nói, Hứa Trác Khiêm vừa khẽ cười.- Ngươi đâu!

Sau tiếng gọi, bốn tên lính tốt từ trong nặng nề khiêng một phiến đá khác ra. Chữ trên hai phiến đá này giống nhau như đúc.

"Đông đình nhật quang chiếu

Tây các khánh phong ngân

Nam tự Thái bình khúc

Bắc phương lam nhất sắc"*

Trong đó các chữ "Đông", "Tây", "các", "khánh", "khúc", "lam" được khắc giống hệt như trong phiến đá thần kia. Lỗ Kình càng nhìn càng không khỏi xanh mặt. Một phần vì sợ một phần vì hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Một nam nhân đã gặp hắn vài ngày trước khi hắn bị bắt và nói rằng chỉ cần hắn không khai ra bất kỳ điều gì, tính mạng của vợ con cũng như của hắn sẽ được bảo toàn.

_ Nói! Ai là kẻ đã thuê ngươi khắc chữ trên phiến đá kia? Ngươi và người đó có quan hệ như thế nào?

Trước những câu hỏi dồn dập Hứa Trác Khiêm, Lỗ Kình đã hoảng lại càng hoảng hơn.

_ Đại...đại nhân! Thảo dân thật sự không biết gì!

_ Ngươi thật sự không biết? Vậy ngươi có biết phiến đá mà ngươi đã khắc có liên quan đến cái chết của Tư Thái tử và oan khuất của Linh Thân vương?

Hai cái tên được nêu ra khiến Lỗ Kình cắt không còn giọt máu. Hắn chỉ là một kẻ đẽo đá, khắc chữ theo ý khách quan, nào có hay biết gì. Vậy mà không ngờ phiến đá họ nhờ hắn khắc chữ lại liên quan đến hai nhân vật lớn, trong đó một người được muôn người kính trọng. Nếu hắn biết được việc này, dù có chết hắn cũng không làm. Nhưng giờ, tính mạng của vợ con hắn và hắn đều nằm trong tay kẻ kia. Hắn chết cũng không sao, song còn tính mạng của vợ con hắn, hắn không thể không nghĩ tới.

_ Đại nhân! Thảo dân thực sự không biết gì cả. Xin Đại nhân mình xét! Thảo dân thực không hay biết gì cả.

Cứ vậy Lỗ Kình và Hứa Trác Khiêm căng thẳng với nhau mãi một lúc lâu vẫn không thu được kết quả gì. Không còn cách nào khác, Hứa Trác Khiêm đành sai người đưa hắn về nhà giam...

_ Vương gia!- Vừa tiến vào, Hứa Trác Khiêm vừa chắp tay cúi chào Phúc Tuần.- Tên Lỗ Kình này nhất quyết không chịu khai ra sự thật.

_ Ta biết rồi!- Phúc Tuần chậm rãi nói. Chất giọng trầm ổn nhưng nghe kỹ lại có cả sự tức giận.- Ngươi hãy điều tra gia cảnh của hắn cho ta. Chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.

_ Vậy còn nguồn gốc phiến đá kia, huynh định làm thế nào?

Câu hỏi chợt vang lên khiến cả Phúc Tuần lẫn Hứa Trác Khiêm phải quay lại nhìn. Từ ngoài cửa, Phúc Khải và Phúc Tường chậm rãi bước vào.

_ Vương gia của đệ!- Vừa nói, Phúc Khải vừa vờ thở dài.- Huynh có thể đừng tự mình điều tra mọi việc được không?

_ Ngươi ra ngoài trước đi!

Nghe Phúc Tuần hạ lệnh, Hứa Trác Khiêm nhanh chóng lui ra ngoài để lại cả căn phòng rộng lớn cho ba người.

_ Sao hai đệ lại ở đây?

_ Vậy không lẽ huynh muốn bọn đệ trơ mắt nhìn huynh rơi vào hiểm cảnh sao?- Phúc Tường chậm rãi nói.- Bọn đệ không làm được đâu.

_ Bát đệ...

_ Huynh yên tâm!- Phúc Tường cắt ngang lời Phúc Tuần.- Mọi chuyện, đệ đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Nhìn vào đôi mắt chắc chắn của Phúc Tường, Phúc Tuần cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Song chàng vẫn lo lắng, nếu Bát đệ của chàng tham gia chuyện này, chẳng những đẹ ấy bị liên lụy mà thân phận của Lôi Vi sẽ dễ bị bại lộ.

_ Từ khi huynh bắt đầu điều tra, Tam huynh vẫn luôn theo dõi huynh. Huynh biết chứ?

Phúc Khải lên tiếng phá tan sự im lặng.

_ Ta luôn biết!- Phúc Tuần chậm rãi trả lời.

_ Vậy nên, Vương gia của đệ à! Điều huynh nên làm lúc này là điều tra xem tối hôm ấy ai đã vận chuyển phiến đá đó vào và vận chuyển như thế nào. Còn việc điều tra nguồn gốc phiến đá, Tam huynh sẽ lo.

Chợt nhận ra điều gì đó, Phúc Tuần quay về phía Phúc Khải.

_ Từ ngày xảy ra chuyện ta chỉ lo điều tra về nguồn gốc của phiến đá mà quên không điều tra việc phiến đá đó vào cung bằng cách nào. Điều tra được điều này chúng ta sẽ loại bỏ được nó là phiến đá thần và cũng sẽ nhanh chóng tìm ra ai là thủ phạm. Thất đệ cảm ơn đệ!

_ Có gì đâu! Chỉ là người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc thôi mà!- Vừa nói Phúc Khải vừa cười tươi.

Kỳ thực chàng và Phúc Tuần rất giống nhau. Chỉ cần là chuyện của Lôi Vi, cả hai sẽ không nghĩ được gì nữa. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Song vì Phúc Tuần ngăn không cho chàng và Phúc Tường dính vào chuyện này nên chàng có thời gian để bình tĩnh trở lại và suy xét mọi việc kỹ càng hơn.

_ Ta sẽ điều tra theo hướng này! Giờ hai đệ nên về đi!

_ Không được!- Phúc Tường lên tiếng phản đối.- Lần này huynh không thể để bọn đệ đứng ngoài cuộc được.

_ Đúng vậy!- Phúc Khải khẳng định.- Huống hồ chi hướng đi này là do đệ nghĩ ra. Nên đệ nhất định phải tham gia.

_ Ngũ huynh!- Vừa nói, Phúc Tường vừa gác một tay lên vai Phúc Khải và một tay vỗ vào vai Phúc Tuần.- Đệ đây tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng đệ là nam nhân. Là nam nhân thì phải giúp đỡ huynh đệ của mình chứ không phải là tìm cách trốn để giữ an toàn cho bản thân mình.

Tình hình này xem ra Phúc Tuần không thể không cho họ tham gia. Lo lắng nhưng vui mừng. Phiền muộn nhưng nhẹ lòng...Tất cả những cảm xúc đối nghịch nhau lại quyện vào nhau khiến chàng tâm trạng của chàng có phần phức tạp.

_ Được rồi! Hai đệ có thể cùng ta điều tra. Nhưng nếu gặp chuyện gì, hai người phải rút lui.

_ Huynh yên tâm! Bọn đệ sẽ tự lo tốt cho bản thân mình.- Vừa nói, Phúc Khải vừa mỉm cười.

_ Lâu rồi đầu óc không hoạt động, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.- Vừa ca thán, Phúc Tường vừa ngửa mặt lên cười sảng khoái.

*

Lỗ Kình bị giết chết trong ngục! Vậy là manh mối giải oan cho Lôi Vi bị đứt khiến ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy hoang mang. Tên Lỗ Kình ấy là do Phúc Tuần vất vả lắm mới bắt được. Khi bị bắt, hắn nhất quyết không chịu hé răng nửa lời. Ở trong tù được hai ngày đến rạng sáng ngày thứ ba, cai ngục phát hiện hắn đã chết từ đêm qua. Hắn bị đâm một nhát chí mạng ngay cuống họng không bao lâu thì chết do thiếu oxy. Rốt cuộc là kẻ nào muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu nàng? Mục tiêu của người đó rốt cuộc là nhắm vào ai? Và người đó liệu có phải là kẻ chủ mưu ám sát Thái tử? Những câu hỏi ấy cứ liên tục xuất hiện trong đầu nàng. Thế nhưng tìm ra câu trả lời, với nàng lúc này nào có dễ dàng gì? Giá có cái Ipad ở đây thì tốt biết mấy.

_ Ipad! Đúng rồi là nó!- Lôi Vi khẽ reo lên.

Trước hôm xảy ra cái chết của Phúc Vân mấy ngày, Lôi Vi đã đọc qua về kiến trúc của Đông cung điện triều Tân Thục. Trong đó có nói sơ qua về cái chết của Phúc Vân. Khi ấy vì quá bất ngờ nên nàng đã không đọc hết nội dung của bài viết ấy. Giờ nàng mới sực nhớ ra.

_ Chắc chắn sẽ có manh mối!

Nghĩ đến đấy, Lôi Vi vội đứng lên chạy về phía cửa.

_ Quản ngục! Quản ngục!- Vừa đập cửa, Lôi Vi vừa liên tục gọi.

_ Ai mà lại ồn ào thế?- Tiếng hét từ xa vọng tới.

_ Là ta!- Lôi Vi vội đáp.- Cát Lôi Vi!

Liền sau câu nói ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Chẳng mấy chốc, một tên lính tốt xuất hiện trước mặt nàng.

_ Cát cô nương! Cô nương có chuyện gì phân phó?

Nhìn thái độ cung kính của tên này Lôi Vi có phần ngạc nhiên. Phải mất một lúc sau nàng mới định thần lại được.

_ Tô...ta muốn gặp Ninh Thân vương. Ngươi có thể giúp ta không?

Nghe đến cái tên Ninh Thân vương tên lính canh lập tức biến sắc.

_ Cát cô nương! Chuyện này...tiểu nhân e không giúp được. Cô nương biết đấy những tên lính tốt như tiểu nhân đây nào có khả năng gặp được các Hoàng tử, Vương gia tôn quý.

Vừa mới cung kính đó giờ tên lính tốt này đã tìm cách thoái thác. Thật khiến cho Lôi Vi được mở rộng tầm mắt.

_ Vậy ngươi hãy gọi Hứa đại nhân của các ngươi giúp ta.

_ Vâng! Vâng ạ!

Vừa cúi đầu tên lính tốt vừa lui đi. Song chỉ đi được hai bước hắn đã phải dừng khựng lại trước lời nói của Lôi Vi.

_ Nhưng...ta e rằng khi ta gặp được Hứa đại nhân rồi, ngươi sẽ bị Ngài ấy hạch tội đó. Ngươi có lẽ cũng biết, ta từ trước đến nay vốn có mối quan hệ rất tốt với các vị Vương gia, Hoàng tử. Vậy nên, chuyện ta vừa nhờ ngươi, Ngài ấy nhất định sẽ giúp. Ngươi nói thử xem, Ngài ấy quyền cao chức trọng hơn ngươi còn giúp đỡ ta. Thì ngươi...liệu có thể không giúp ta được không?

_ Tiểu...tiểu thư!- Vừa quay lại, tên lính tốt lắp bắp.

_ Nếu ngươi giúp ta đưa tin cho Ninh Thân vương, ta sẽ nói tốt ngươi với Hứa đại nhân khi có dịp. Thế nào?

_ Hay cho một Cát Lôi Vi! Thật không ngờ!

Câu nói khiến Lôi Vi sững người. Cố nhìn qua cửa, nàng thấy Phúc Tuần đang chậm rãi tiến về phía nàng. Bẵng không gặp mấy ngày, nàng thấy chàng đã gầy đi đôi phần.

_ Linh Thân vương cát tường!

_ Được rồi!- Phúc Tuần điềm đạm nói.- Ngươi mở cửa rồi lui ra đi!

Ngay lập tức tên lính cạnh vội mở cửa cho Phúc Tuần rồi nhanh chóng rời đi. Vừa tiến vào trong, Phúc Tuần vừa chăm chú nhìn Lôi Vi. Mấy ngày không gặp nàng, chàng nhớ nàng như muốn phát điên lên được. Đến khi có thể mang tin tốt đến gặp nàng nào ngờ đâu.

_ Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm lấy Lôi Vi.- Ta nhớ nàng nhiều lắm! Thật sự rất nhớ nàng!

_ Anh gầy rồi!- Chất giọng Lôi Vi như nghẹn lại.- Và còn mệt mỏi nữa!

_ Ta không sao! Chỉ cần được nhìn thấy nàng, bao nhiêu mệt mỏi của ta đều tan biến cả.

_ Thật không ngờ một Vương gia cao ngạo như anh lại có thể nói ra mấy câu sến súa đó.- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười khúc khích.

Sến súa là gì, Phúc Tuần không hiểu. Nhưng nghe chất giọng của Lôi Vi, chàng đoán nàng lại đang chọc mình.

_ Phải vậy thôi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa thở dài.- Bằng không nàng sẽ tìm mọi cách gặp Phúc Tường, kể cả giao dịch với tên lính tốt đó.

Kêu lên một tiếng, Lôi Vi vội đẩy Phúc Tuần ra. Mới có mấy ngày không gặp, trình nói móc của chàng đã tăng lên vù vù rồi.

_ Người ta không phải là chuyện của anh sao.- Lôi Vi tỏ thái độ hờn dỗi.- Anh thì bị cấm cửa không gặp được, em chỉ có thể trông cậy vào Bát Vương gia thôi.

_ Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Phúc Tuần không muốn nói cho Lôi Vi chuyện chàng bị nhốt trong phủ rồi tìm mọi cách trốn ra để điều tra vụ phiến đá thần kia. Nói ra rồi chỉ khiến nàng thêm lo lắng.

_ Là người giết Thái tử!- Quan sát trước sau, Lôi Vi thận trọng nói.- Trước khi Thái tử mất, em có đến báo tin cho anh, anh nhớ chứ?

_ Ta nhớ!

_ Em biết được chuyện này là nhờ một cái máy tên là Ipad. Chỉ tiếc là khi vừa biết Thái tử sắp chết, em vì thất thần mà không đọc tiếp nên không biết ai là người giết Thái tử.

_ Vậy nên nàng muốn nhờ Phúc Tường đem món đồ đó vào cho nàng để nàng đọc tiếp.- Phúc Tuần tiếp lời Lôi Vi.

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu.

_ Ta sẽ đem vào giúp nàng.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy kiên quyết.

_ Phúc Tuần!

_ Nàng đừng lo! Giờ ta đã không sao rồi.

_ Vương gia! Vương gia!

Theo tiếng gọi, Phúc Tuần và Lôi Vi vội tiến về phía cửa, họ nhanh chóng nhận ra Đồng Vũ đang vội vàng chạy về phía này.

_ Hồi Vương gia! Có chuyện lớn rồi!

_ Chúng ta ra ngoài nói!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiến về phía Đồng Vũ nhưng chàng lập tức bị Lôi Vi gọi giật lại.

_ Có chuyện gì mà e...tiểu nữ không được biết?

_ Vi Nhi!

_ Tiểu nữ muốn nghe! Những chuyện có liên quan đến Vương gia cũng như tiểu nữ.

Phúc Tuần không nói gì. Chàng nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi và nhận ra sự kiên quyết đang hiện lên rất rõ ràng trong đó.

_ Ngươi nói luôn đi!- Phúc Tuần hạ lệnh.

_ Vâng! Thất Công chúa tình cờ đào được một con búp bê vải cách Đông cung một quãng. Sau khi điều tra đã phát hiện...phát hiện...

_ Phát hiện cái gì?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.

_ Phát hiện là Duyệt Thân vương sai người chôn con búp bê đó.

Từng câu, từng chữ Lôi Vi đều nghe rõ ràng. Nàng thì không tin nhưng người cổ đại lại rất tin vào trò ma thuật này. Và trong cung, người phạm tội này nhẹ thì bị giam cầm, nặng mất mạng như chơi.

_ Yểm bùa sao?- Lôi Vi khẽ lẩm bẩm.

_ Vi Nhi!

_ Tiểu nữ thì không tin. Nhưng Hoàng thượng và cả bản thân Vương gia thì chắc chắn sẽ tin.- Lôi Vi khẳng định.

*

Gần hai tháng sau

_ Ta tính toán chờ thời cơ bao nhiêu năm nay. Thật không ngờ chưa ra trận đã bại. Ta không phục!

Gần hai tháng đã qua đi nhưng cái ngày Định An Hoàng đế sai Hứa Trác Khiêm đến lục soát Duyệt Vương phủ dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Tất cả không ai có thể ngờ được rằng một vị Vương gia xưa nay xa lánh chốn triều chính, nhàn hạ sống trong Vương phủ của mình lại có dã tâm lớn đến vậy. Không những vậy, họ còn tìm thấy chứng cứ Duyệt Thân vương có viết thư qua lại với một tướng tộc người Hạ vốn đã về dưới trướng Yên Khâu. Nhắc đến việc này, Lôi Vi mới dám khẳng định hai lần nhìn thấy một người dị tộc ra vào trại của Tân Thục khi Định An Hoàng đế đến thăm vùng Thảo Nguyên chính là đến tìm gặp Duyệt Thân vương.

Ngày Định An Hoàng đế hạ lệnh giam cầm Duyệt Thân vương tại phủ, vĩnh viễn không được bước chân ra khỏi phủ, đồng thời cắt bổng lộc triều đình, Phúc Vĩnh đã gào khóc dữ dội. Hắn cứ mãi lẩm bẩm:

_ Oan cho nhi thần quá phụ hoàng! Nhi thần không hề sát hại Hoàng huynh cũng không phải là chủ mưu vụ án phiến đá thần. Oan cho nhi thần quá phụ hoàng! Phụ hoàng ơi!

Tiếng kêu của hắn nghe thật xé lòng. Người trong phủ truyền tai nhau bảo rằng hắn điên rồi. Vậy là bọn chúng thừa cơ hội vơ vét của cải trong phủ rồi tìm cách chuồn càng sớm càng tốt. Ngay cả thê thiếp của hắn cũng lo bỏ về nhà mẹ ruột của mình. Duy chỉ có một người tiểu thiếp Thích thị mà hắn từng cứu mạng trong một lần đi săn trong rừng là vẫn luôn bên cạnh hắn, chăm sóc hắn mặc hắn có xua đuổi thế nào. Đây có thể xem là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời hắn.

Khi ấy thấy tình hình trong Duyệt Vương phủ hỗn loạn, Phúc Tuần, Phúc Khải, Phúc Tường đều dâng tấu xin Định An Hoàng đế xem xét sắp xếp một vài người đáng tin cậy đến chăm sóc hắn và Thích thị đồng thời bổng lộc chỉ nên giảm không nên cắt. Song Định An Hoàng đế kiên quyết không chấp thuận.

Tuy nói thế, nhưng có phụ thân nào lại không thương con. Vậy nên khi Lệ phi sai người hằng ngày đem đồ ăn cũng như một chút vàng bạc đến cho hắn, Định An Hoàng đế mắt nhắm mắt mở làm ngơ, xem như không có chuyện gì. Hắn có tội, là quân vương của một nước, Ngài phải xử nghiêm. Song bản thân Ngài biết rõ, Lệ phi đã từng mất đi Tứ Hoàng tử Phúc Minh. Nỗi đau mất con không nỗi đau nào sánh bằng, nay nếu Phúc Vĩnh xảy ra chuyện gì e rằng Lệ phi sẽ không thể chịu nỗi...

Cánh cổng lớn của nhà giam Hình bộ nặng nề mở ra. Phúc Tuần chậm rãi dìu Lôi Vi ra ngoài. Hơn hai tháng trời không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên nàng chưa thể nào tiếp xúc với nó ngay được. Tuy vẫn nhìn thấy ánh sáng qua ô cửa sổ, song đó chỉ là một vùng sáng không rõ ràng, mờ ảo. Vì vậy, ngay sau khi ngồi lên xe ngựa, Phúc Tuần mới từ từ tháo tấm lụa mỏng ra.

_ Từ từ thôi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quan sát gương mặt Lôi Vi.- Nàng mở mắt chậm thôi.

_ Em biết rồi!

Vừa nói, Lôi Vi vừa chậm rãi mở mắt. Khe sáng hẹp chậm rãi len lỏi vào mắt nàng. Song vì chưa thích ứng kịp nên mắt nàng có phần nhức. Nhưng chỉ hấp hấy vài cái là nàng có thể mở hẳn mắt ra.

_ Sao? Nàng có bị đau không?

_ Uhm...mắt hơi tức nhưng không sao đâu. Chỉ một lát là ổn thôi.

_ Uhm! Từ từ sẽ ổn!- Vừa nói Phúc Tuần vừa ôm lấy vai Lôi Vi.- Nhưng nếu đau, nàng cũng đừng cố quá.

Mặc kệ những gì Phúc Tuần nói, Lôi Vi quay sang chà chà bộ y phục nàng phải mặc cả tháng nay vào người chàng.

_ Đừng nghịch nữa!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm chặt Lôi Vi hơn.

_ Người ta hôi như cú thế này, anh không sợ bị lây mùi à?- Vừa nói, Lôi Vi cười khúc khích.

_ Sợ chứ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa thở dài.- Vậy nên nàng hãy ngồi yên một chút đi nào. Không mệt sao?

Không nói gì, Lôi Vi chỉ ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần rồi bĩu môi. Sực nhớ ra chuyện gì đó, nàng vội dịch người ra.

_ Chuyện em nói, anh điều tra tới đâu rồi?

_ Mọi bằng chứng đều chỉ rõ huynh ấy là thủ phạm. Kể cả con búp bê vải đó.

_ Sao có thể!- Lôi Vi chau mày.- Nhưng...nét chữ vẫn có thể giả mà. Như trong vụ án của anh năm đó.

_ Đúng vậy!- Phúc Tuần thở dài.- Ta đã sai Tử Huyền điều tra theo cách nàng đã điều tra năm đó, nhưng không tìm ra.

Câu nói của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.

_ Hả? Cách của em năm đó?

_ Chính là giả làm con nhà nghèo lên kinh tìm huynh trưởng. Nào ngờ ca ca thì chưa tìm được, phụ mẫu ở quê lại ốm. Nên nàng buộc phải về quê. Vì không muốn phụ mẫu lo lắng thêm, nên tiểu muội muội nàng đây đã đến nhờ một người giả chữ của ca ca viết thư về cho phụ mẫu.

Phúc Tuần càng nói, lỗ tai của Lôi Vi càng lùng bùng. Chuyện này, chàng làm sao biết được chứ? Nhìn điệu cười của chàng, nàng chỉ có thể khẳng định chàng đang giấu nàng.

_ Nói mau! Anh giấu em chuyện gì?

_ Là Thất đệ ngầm cho người đi theo muội trước khi Tiểu An Tử tới kịp để ngày ngày báo tin về cho ta biết. Sau khi Tiểu An Tử tới và hai người rời khỏi Bắc Đình thành, tên này theo lệnh của Thất đệ ở lại đó điều tra.

Nói tới đây, lòng Lôi Vi dấy lên mối nghi ngờ. Khi ở Bắc Đình thành, Lôi Vi và Tiểu An Tử bị truy kích tại nhà tên Lưu Khải Minh nhưng ngoài Lãnh Hàn Phong ra, nàng tuyệt nhiên không thấy ai ứng cứu. Chuyện này rốt cuộc là sao?

_ Em có thể xem con búp bê vải đó không?

_ Được!- Phúc Tuần gật đầu.- Tý nữa về đến Xuân Hoa viện, ta sẽ sai người đem đến cho nàng xem.

_ Uhm!

Vì Phúc Vân đã qua đời, Đông cung giờ trở thành nơi vô chủ nên đám người hầu được phân phó đến các nơi khác. Còn ca nữ thì trả lại về Thái Thường Nhạc phủ. Đến khi nào Hoàng đế sắc phong Tân Thái tử, khi ấy Trù Sự phòng sẽ sắp xếp lại người đến hầu Tân Thái tử cũng như các thê thiếp của Tân Thái tử.

Từ Hình bộ về đến Xuân Hoa viện là một quãng đường dài. Vậy nên khi xe tới nơi, Phúc Tuần quay lại nhìn, Lôi Vi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong nhà giam, nàng chưa bao giờ có được một giấc ngủ thật trọn vẹn. Nên giờ dù đang ngủ ngon lành song gương mặt nàng lại tràn đầy mệt mỏi.

_ Vương gia!- Bên ngoài Tiểu An Tử vọng tiếng vào.- Lệ phi nương nương đang ở bên trong Xuân Hoa viện.

_ Ta biết rồi! Ngươi xuống vén rèm giúp ta.

Dứt câu, Phúc Tuần nhẹ nhàng bế Lôi Vi bước ra ngoài và xuống xe.

_ Tham kiến Lệ phi nương nương!- Vẫn bế Lôi Vi trên tay, Phúc Tuần tung hô.- Lệ phim nương nương cát tường! Vì Lôi Vi ở trong nhà lao lâu ngày lại vì đường xa khiến nàng ấy không khỏi mệt mỏi. Nên Phúc Tuần không nỡ đánh thức nàng ấy. Nên mong Lệ phi tha tội Phúc Tuần không thể hành lễ.

_ Được rồi!- Vừa đứng lên, Lệ phi vừa tiến về phía Phúc Tuần.- Cát cô nương đã ngủ rồi sao?

_ Vâng ạ!

_ Ta vốn có chuyện muốn hỏi nó. Nhưng xem tình hình, có vẻ như ta đến không đúng lúc rồi.- Lệ phi cười buồn.

_ Nương nương là vì chuyện của Nhị Hoàng huynh?- Phúc Tuần từ tốn hỏi lại.

Không trả lời, Lệ phi khẽ nhắm mắt lại.

_ Nương nương yên tâm! Phúc Tuần sẽ điều tra rõ chuyện này.

Cảm nhận được Lôi Vi cựa quậy, Phúc Tuần vội cúi xuống nhìn. Trông nàng lúc này chả khác nào một con mèo nhỏ đang lăn qua lăn lại trong người chàng. Thấy vậy chàng không khỏi mỉm cười.

_ Phúc Tuần! Đã tới Xuân Hoa viện rồi sao?

Vừa hé mở mắt, Lôi Vi vừa hỏi Phúc Tuần. Quay đầu lại nàng nhìn thấy một cung phi sang trọng đang đứng ngay trước mặt khiến nàng giật bắn mình. Nên trong khi Phúc Tuần chưa kịp đặt nàng xuống đất, nàng đã vội nhảy xuống.

_ Nương nương là...

_ Đây là Lệ phi!- Phúc Tuần giới thiệu.- Là mẫu thân của Duyệt Thân vương.

_ Tham kiến Lệ phi nương nương! Nương nương cát tường!

_ Ngươi đứng lên đi!

Vừa nói, Lệ phi vừa quan sát gương mặt của Lôi Vi. Ngũ quan sáng sủa. Đôi mắt trong veo và tĩnh như mặt nước. Trải qua những biến cố như vậy, nàng vẫn giữ được bản thân mình, bà có phần cảm phục.

_ Ta được biết ngươi đang tìm cách điều tra về con búp bê vải?

_ Vâng ạ!- Lôi Vi thẳng thắn trả lời.- Nhưng tiểu nữ chưa tìm hiểu được gì cả. Khiến nương nương phải thất vọng rồi.

Một chút thất vọng hiện lên trong đáy mắt của Lệ phi. Nhưng sau đó nó được thay bằng hy vọng. Bà thật sự hy vọng rằng Lôi Vi có thể giúp bà giải oan cho đứa con trai của bà. Bà tin rằng nàng có thể làm được.

Đương lúc Lôi Vi mãi suy nghĩ về con búp bê vải, Lệ phi bất ngờ quỳ xuống khién cả nàng và Phúc Tuần đều hốt hoảng mà vội quỳ xuống theo.

_ Nương nương! Người làm gì vậy?

_ Cát tiểu thư! Ta xin tiểu thư cứu lấy con trai ta.- Chất giọng của Lệ phi vỡ òa.- Ta chỉ còn có một đứa con này thôi. Nếu nó xảy ra chuyện gì ta không sống nổi.

_ Lệ phi! Xin Người hãy đứng lên từ từ nói.- Phúc Tuần vội khuyên nhủ.

_ Vương gia nói đúng ạ!- Lôi Vi vội nói.- Người là phi tần của đương kim Hoàng thượng. Tiểu nữ không dám nhận đâu.

_ Là phi tần của Hoàng thượng thì đã sao? Ta cũng chỉ là một nữ nhân, một mẫu thân hết mực yêu thương con mình mà thôi. Ta biết Phúc Vĩnh đã làm ra chuyện sai trái. Nhưng dù nó có sai hơn nữa nó cũng vẫn là nhi tử của ta. Ta chỉ muốn chăm lo, bảo vệ thật tốt cho nó mà thôi. Nhưng ta bất lực không thể cứu được con ta thoát khỏi hiểm cảnh. Vậy nên Cát Tiểu thư, ta cầu xin cô nương hãy làm sáng tỏ mọi chuyện. Nếu nó thật sự có tội, ta sẽ khuyên nhủ nó nhận sai và sửa sai. Nhưng nếu nó không có tội, mong tiểu thư hãy giúp nó trả lại sự trong sạch.

_ Nhất định!- Lôi Vi khẳng định.- Tiểu nữ nhất định làm sáng rõ chuyện này.

Nhìn Lệ phi gào khóc cầu xin, Lôi Vi thật sự không thể nào chịu đựng nổi. Từng giọt nước mắt lăn dài tren gò má nàng.

_ Vương gia!

Nghe Tiểu An Tử gọi, Phúc Tuần vội ra ngoài. Và chỉ trong phút chốc, cả gương mặt chàng biến sắc.

_ Ngươi nói thật chứ?

Không kiềm được, Phúc Tuần lớn giọng hỏi. Điều này thu hút sự chú ý của cả Lôi Vi lẫn Lệ phi. Họ quay lại nhìn chàng bằng đôi mắt chờ đợi.

_ Đồng Vũ cấp báo...Duyệt Vương phủ...đang...cháy lớn.

_ Không!- Lệ phi gào lên.- Nhi tử của ta! Không!

Vừa gào lên, Lệ phi vừa vùng chạy nhưng đã bị Lôi Vi, Phúc Tuần và đám người hầu cản lại. Trong phút chốc, một phần vì lả người, một phần vì kinh hãi nên bà đã ngất xỉu.

_ Nương nương! Nương nương!

_ Các ngươi mau đưa Nương nương về Quý Hoa cung chăm sóc.

Đám người hầu vội nghe theo lệnh Phúc Tuần đưa chủ tử của họ hồi cung.

_ Lôi Vi! Nàng ở đây nghỉ ngơi. Giờ ta sẽ tới Duyệt Vương phủ.

_ Cho em theo với!

_ Không được!- Phúc Tuần kiên quyết.- Nàng thân thể suy nhược, cần phải nghỉ ngơi. Thêm vào đó, chắc chắn ở Vương phủ đang rất hỗn loạn, nàng vào không nổi đâu.

_ Nhưng...

_ Được rồi!- Phúc Tuần cắt lời Lôi Vi.- Nghe lời ta, hãy ở đây nghĩ ngơi. Yên tâm! Ta sẽ cho người báo tin cho nàng.

Thoáng lưỡng lự hiện lên trong mắt Lôi Vi. Song nàng biết giờ phút này, mạng người là quan trọng.

_ Em biết rồi! Em sẽ ở đây đợi tin! Anh nhớ phải chú ý an toàn.

Gật đầu, Phúc Tuần vội vã rời Xuân Hoa viện thẳng tiến đến Duyệt vương phủ.

--------------------------

[1] Kinh đường mộc: tên đúng là "khí phách". Nó là miếng gỗ nhỏ các quan lại thời xưa hay cầm nện xuống bàn mỗi khi xử án. Trong các bộ phim cổ trang, nếu có những cảnh tra án tại công đường, chúng ta sẽ thấy nó.

* Ánh sáng mặt trời chiếu vào đình phía Đông

Chuông gió ngân vang ở các phía Tây

Khúc Thái bình vọng ở chùa phía Nam

Một sắc xanh lam ở phương Bắc

-------------------------

Hết chương 74

Tái bút

Sau 1 năm 3 tháng 14 ngày post Duyên như mộng lên fiction.vn, Quyển thượng của truyện cũng đi xong chặng đường của mình. Đây là lần đầu tiên tớ viết truyện xuyên không, cổ trang nên trong khi viết không thể tránh khỏi thiếu sót và cũng sẽ có đôi chỗ khiến mọi người khó chịu. Hoặc sẽ có một số tình tiết miêu tả vụng về, không ổn thỏa. Văn phong chưa thực sự trau chuốt, vẫn còn có chỗ thiếu hụt. Thêm vào đó, bản thân tớ cũng rất khó chiều theo ý của tất cả mọi người. Vậy nên chỗ nào còn chưa ổn mong mọi người bỏ qua cho nha.

Dự án Duyên như mộng này tớ bắt tay viết vào khoảng ba năm trước với tên ban đầu là "Thái tử phi thời hiện đại". Nhưng khi đó một phần vì bận học một phần lại vì không có nhiều ý tưởng nên tớ chỉ viết được nửa chap 1 rồi ngưng. Đến hơn 1 năm trước, khi lục lại trong file "tàng thư" của mình, thấy truyện còn đang dang dở, lúc này không hiểu sao ý tưởng lại ập về. Vậy là tớ bắt tay tiếp tục viết cho đến tận hôm nay đã được 103 chương (trong đó 29 chương sau nằm ở quyển Trung). Có một điều mà mọi người chắc chắn sẽ không ngờ được, chính là khi bắt tay vào viết chương đầu tiên của truyện này, tớ vốn định để Ngọc Nhạn là nhân vật chính, là nữ main thời hiện đại bị xuyên không về thời cổ đại. Song không hiểu sao đến khi viết tiếp lại thành Cát Lôi Vi Tuy nhiên, tớ chưa bao giờ hối hận về quyết định đột ngột, dở hơi, hâm hấp này của mình

Trong quá trình viết truyện, tớ đã vấp phải một vài sự nhầm lẫn. Nay sau khi kết thúc quyển Thượng, tớ sẽ nói cho mọi người rõ nha:

Thứ nhất. Trong truyện, tớ có ví Lôi Vi là đóa Phù dung. Và ở đây có sự nhầm lẫn với hoa Sen. Phù dung còn được gọi là Mộc liên. Ngược lại hoa Sen còn được gọi là Thủy phù dung. Song, Phù dung và hoa Sen là hai loài hoa hoàn toàn khác nhau nha mọi người. Hoa Sen nở và mùa hạ, còn Phù dung nở vào mùa đông nha. Và hoa mà tớ dùng để so sánh với Lôi Vi là hoa Phù dung.

Còn về tên của Lôi Vi. Tên bằng chữ Trung của nàng không hề sai. Nhưng khi dịch ra Hán- Việt, có chỗ để là "Lỗi" có chỗ lại để là "Lôi" nhé mọi người. Vậy nên mọi người đừng quá lăn tăn về vấn đề này nha. Bởi đây là hiện tượng đồng âm và nó xuất hiện rất nhiều trong Hán văn của trung đại và Trung văn của hiện đại của Trung Quốc.

Thứ hai. Trong truyện tớ có sửa đổi một vài chỗ. Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh và Bát Hoàng tử Phúc Tường đều được tớ cho xuất hiện thoáng qua trong ngày đại thọ của Minh Đức Thái hậu (chương 7). Nga Anh, Hội trưởng của Khải Phát Thương hội, khi nhìn vào mắt Lôi Vi đã nói rằng "Phượng Hoàng chi mệnh" thay vì nói "Mẫu nghi thiên hạ" (chương 14). Đây là hai thay đổi lớn và sẽ góp một phần vào diễn biến của truyện.

Quyển Thượng kết thúc với việc Duyệt Vương phủ bị cháy. Lệ phi, mẫu thân của Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh vì bị sốc đã ngất xỉu. Bên cạnh đó rất nhiều câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ như: Ai là người đã giết Thái tử Phúc Vân? Phúc Vĩnh liệu có thật sự phạm phải những tội bán nước cầu vinh, sát hại huynh đệ? Liệu Phúc Tường có "thay lòng đổi dạ" với Phúc Tuần? Chuyện tình của Băng Luân Công chúa- Phúc Tường, Phi Đào- Phúc Khải cũng như của Lôi Vi- Phúc Tuần liệu sẽ đi về đâu? Vì sao Định An Hoàng đế lại sắc phong Lôi Vi thành Điệp phi ngay khi vừa nhìn thấy nàng, liệu có đơn giản là để cứu mạng? Chiến tranh giữa Tân Thục và Yên Khâu liệu có đi đến hồi kết? Và ai là người đứng sau hàng loạt âm mưu soái ngôi đoạt vị? Hàng loạt câu hỏi đó sẽ được giải đáp trong quyển Trung của truyện sẽ chính thức lên sóng vào ngày 6/ 9 tới. Mong mọi người tiếp tục theo dõi và cùng Duyên như mộng đi đến hết hành trình Bên cạnh đó, tớ rất mong những lời góp ý chân thành, mang tính chất xây dựng của mọi người để truyện được hoàn thiện và có cái kết mỹ mãn.

QNg, 26/8/2016

HẾT QUYỂN I
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện