Nhìn vào chút thông tin ít ỏi về cuộc đời, gia đình của Định An Hoàng đế đang hiển thị trên Ipad khiến Lôi Vi không khỏi choáng váng. Đến rồi! Không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Cứ nghĩ là còn một khoảng thời gian nữa, không ngờ nó lại cận kề ngay bên cạnh. Cả gương mặt nàng cắt không còn giọt máu. Những hình ảnh cứ lần lượt hiện lên trong đầu nàng. Không nhiều nhưng rất đáng trân trọng bởi nó tươi đẹp. Thế nhưng giờ đây nàng cảm thấy nó thật bi thương. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của nàng.

_ Sao mặt ngươi lại bi thương như vậy, Lôi Vi? Chất giọng trầm thấp đầy khó hiểu vang lên khiến Lôi Vi giật mình. Vội lau sạch nước mắt còn vương trên má, nàng quay lại và nhìn thấy Phúc Tường đang vừa nhăn trán vừa tiến về phía nàng. Phúc Tường vốn không hay qua lại Đông cung lắm nhưng từ ngày nàng chuyển về Tây Ẩn các trong Đông cung này, số lần Phúc Tường đến đây tăng lên rõ rệt. Và cũng vì vậy mà tình cảm giữa chàng với Thái tử cũng trở nên khăng khít hơn xưa. Đối với Phúc Vân đây là một chuyện đáng mừng. Bởi với thân thể suy nhược của mình chàng rất ít khi ra khỏi Đông cung. Vậy nên việc qua lại giữa chàng với các đệ đệ của mình cũng không nhiều. Có được kết quả này kể ra nàng và Phúc Tuần "có công" không ít.

_ Ninh Thân vương!- Lôi Vi vội cúi người thi lễ.

_ Hiếm thấy ngươi cư xử lễ phép với ta như vậy.- Chất giọng của Phúc Tường vừa bông đùa vừa có chút kinh ngạc.- Có chuyện gì vậy? Đừng nói với ta, ngươi thay đổi chủ ý.- Vừa ngồi xuống ghế, Phúc Tường vừa cười hỏi.

_ Làm gì có!- Cố rặn ra một nụ cười, Lôi Vi ngồi xuống ghế.

_ Vậy thì là chuyện gì? Nói ta nghe xem.

Vừa nói, Phúc Tường vừa đưa tay ra định cầm cái Ipad của Lôi Vi lên xem vì tò mò. Khẽ giật mình, nàng vội cầm lấy nó rồi đặt trên đùi mình. Hành động bất thường này của nàng khiến chàng càng tỏ ra nghi ngờ hơn.

_ Ngươi sao thế? Ta chỉ là có chút tò mò về món đồ của thời đại ngươi thôi mà.

Nhìn gương mặt đang mỗi lúc một biến sắc của Lôi Vi, Phúc Tường càng tin chắc cái máy của Lôi Vi có vấn đề và vấn đề ấy không hề nhỏ tý nào.

_ Ai...ai biết được là Ngài tò mò hay Ngài định phá cái máy của tiểu nữ.

Từ ngữ không chút kiêng dè của Lôi Vi thật khiến Phúc Tường mất cả hứng.

_ Cát Lôi Vi! Ta không ngờ ngươi lại nhỏ mọn như thế đấy.- Vừa nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần vừa nhả ra từng chữ.

_ Đồ của mình, mình phải giữ thôi! Cẩn thận là hơn mà Vương gia.- Vừa mỉm cười tinh quái, Lôi Vi vừa đá lông nheo.- Mà Ngài chạy đến chỗ tiểu nữ thế này, Vương phi biết được thì tiểu nữ gánh không nổi đâu.

_ Ngươi đuổi khách đấy à?

Không nói gì, Lôi Vi gương đôi mắt ngây thơ của mình nhìn Phúc Tường mà gật đầu.

_ Băng Luân xem ngươi là hảo tỷ muội, không ngờ ngươi lại nói xấu nàng ấy. Yên tâm đi! Khi nãy khi ta và Băng Luân đi thỉnh an mẫu thân ta, nàng ấy nói muốn ghé thăm ngươi. Nhưng đột nhiên ta có việc phải giải quyết nên ta nói với nàng ấy ai xong việc trước thì đến chỗ ngươi trước, không cần đợi người kia.

_ Công chúa! Công chúa từ từ thôi!

Phúc Tường vừa dứt câu, bên ngoài các đã vang lên tiếng gọi đuổi theo của A Sa khiến chàng không khỏi nhăn trán.

_ Lại thế nữa rồi!

_ Vương phi như một cánh chim tự do tự tại của vùng Thảo Nguyên. Quy tắc chốn cung đình này không trói buộc được nàng ấy. Vương gia! Ngài không phải yêu nàng ấy vì điểm này sao?

_ Đúng vậy!- Mỉm cười, Phúc Tường khẳng định.- Lôi Vi! Ta thấy ngươi cũng như vậy đấy. Không bị quy tắc Hoàng cung trói buộc. Vậy nên, dù không biết ngươi đang gặp phải chuyện gì nhưng ngươi hãy bớt ưu tư lại đi.

Một thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt của Lôi Vi. Là Phúc Tường quan sát quá tinh tế hay là gương mặt nàng chả khác nào tờ giấy rắng, vui buồn đều hiện rõ?

_ Lôi Vi!

Nghe tiếng lảnh lót bên tai, Lôi Vi khẽ giật mình. Băng Luân Công chúa đã đứng tươi cười ngay trước mặt nàng từ khi nào.

_ Tham kiến Ninh...

_ Giữa ta và ngươi không phải làm thế đâu.- Vừa giữ lấy Lôi Vi, Băng Luân Công chúa vừa nói.

Phúc Tuần cũng đã từng nói với nàng những lời này. Giờ nhớ lại, nàng không khỏi mỉm cười.

_ Nhưng lễ nghi không thể thiếu được, Vương phi.- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.

_ Ngươi thật là...

_ Nàng cứ để nàng ấy hành lễ đi.- Chất giọng của Phúc Tường dần trở nên châm chọc.- Hiếm khi thấy nàng ấy tự nguyện hành lễ với ta và nàng thế này.

_ Ngài...

Cứ vậy tiếng cười nói làm xôn xao cả Tây Ẩn các. Thế nhưng tâm trí của Lôi Vi vẫn không thể nào yên được. Trong khoảng thời gian trước khi Phúc Tuần lên ngôi, chàng bị vướng vào ba vụ việc lớn. Quả thật trong lịch sử ngoài chàng ra nàng chưa từng thấy ông vua nào xui xẻo đến thế. Vụ Khải Phát Thương hội đã được giải quyết. Và một trong hai vụ còn lại sắp sửa xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu thôi, lòng nàng thật chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.

Lôi Vi hiểu rõ mình không có quyền được thay đổi lịch sử. Nhưng nàng quả thật không thể đứng trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra được. Nếu đã không thể thay đổi được gì, nàng muốn ít nhất ra chàng có thể được cảnh báo để đề phòng khi mọi chuyện có chuyển biến xấu đi.

Nghĩ vậy, Lôi Vi vội đứng lên chạy ra khỏi Tây Ẩn các trước sự bất ngờ của phu thê Phúc Tường...

*

Tiếng nhốn nháo khiến Lôi Vi đang chìm trong giấc ngủ phải giật mình thức dậy. Mở mắt ra nàng thấy trời mới chỉ vừa tờ mờ sáng, cảnh vật xung quanh vẫn chưa thật tỏ tường. Nhớ lại những gì đã ghi trong Ipad của mình, một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Thật sự là cầu mong không phải hôm nay.

_ Thái tử!

_ Điện hạ!

Tiếng kêu gào thất thanh vọng tới khiến Lôi Vi không khỏi giật mình hoảng hốt.

_ Thật sự là hôm nay sao?!- Lôi Vi lẩm bẩm.

Thất thần trong giây lát, nàng vội vơi lấy chiếc áo choàng rồi nhanh chóng chạy về phía tư phòng của Phúc Vân trong Thuần Quân điện. Vừa chạy đến nơi, nàng đã nhìn thấy một đám người hầu kẻ hạ quỳ xuống khóc lóc nức nở. Cố kiềm chế sự hốt hoảng của mình nàng chạy về phía Tiểu Khổng Tử.

_ Tiểu Khổng Tử! Đã xảy ra chuyện gì?- Chất giọng của Lôi Vi gấp gáp.- Thái tử Điện hạ đã xảy ra chuyện gì?

_ Thái tử...Thái tử...Điện hạ đã đi rồi!

Vốn biết chuyện này sẽ đến nhưng Lôi Vi vẫn không khỏi kinh ngạc. Nàng quả thật mong muốn những gì mình vừa nghe được không phải là sự thật. Chỉ mới hôm qua đây Phúc Vân còn ngồi nói chuyện vui vẻ với các đệ đệ và muội muội của mình trong Ngự hoa viên vậy mà giờ...tất cả giờ đã trở thành ký ức tan thương.

_ Hoàng thượng giá lâm!- Từ bên ngoài, tiếng Ông Tổng quản gấp gáp.- Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Nặng nề xoay người nhìn về phía cổng, Lôi Vi nhìn thấy không chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu mà còn có các Hoàng tử khác cũng đến.

_ Hoàng thượng vạn tuế...

Lôi Vi thất thần đến nỗi quên cả việc quỳ lạy khiến Tiểu Khổng Tử phải vội vàng kéo nàng quỳ xuống làm nàng thiếu chút nữa ngã nhào. Đi ngang qua nàng, cả Phúc Tuần lẫn Phúc Tường đều phải cố lắm mới giấu đi được sự kinh ngạc đến tột độ của mình. Riêng Phúc Tường, đôi mắt chàng còn ẩn hiện cả sự nghi ngờ. Bởi sắc diện của Lôi Vi tuy thất thần nhưng vẫn giữ được sự bình tình, không òa khóc thảm thiết như bao người xung quanh. Phải chăng đây là điều nàng đã cố giấu chàng? Nếu quả thật như vậy, nàng làm điều đó vì lẽ gì?

Chằng mấy chốc cả đoàn người vừa vào sân đã nhanh chóng vào tư phòng của Thái tử. Liền sau đó Tiểu Khổng Tử được gọi vào, không cần vào bên trong nàng cũng biết rõ nội dung cuộc nói chuyện là kể lại những gì đã xảy ra trước và sau khi phát hiện ra Phúc Vân chết. Về cái chết của chàng Thái tử trẻ tuổi này, biết bao nhiêu nàng đã nói hết cả với Phúc Tuần. Bởi giờ đối với nàng, an nguy của chàng là trên hết còn việc chàng thắc mắc tại sao nàng biết rõ chuyện này đến vậy, có lẽ nàng chỉ có thể nói sự thật. Và e rằng chàng khi ấy sẽ không tin những gì nàng nói là sự thật...

...Mặt trời chậm rãi nhô lên cao ban phát ánh sáng cũng như ấm áp cho muôn loài trên mặt đất này. Thế nhưng hôm nay dường như nó không thể nào sưởi ấm được Hoàng cung này. Vải trắng nhanh chóng phủ khắp Hoàng cung. Những bộ xiêm y rực rỡ thường ngày cũng đã được thay bằng tang phục. Màu trắng giờ quả thực quá tang thương. Lòng người cũng trở nên ảm đạm, âm u. Cả Hoàng cung chìm trong sự im lặng lạnh lẽo đến thấu xương. Nhìn về phía tư phòng của Phúc Vân, Lôi Vi chậm rãi khép mắt ngẩng mặt lên bầu trời cao.

_ Thái tử Điện hạ! Xin Ngài hãy yên nghỉ!

Kỷ niệm giữa Lôi Vi và Phúc Vân không nhiều. Song ấn tượng cả hai về nhau quả thật rất tốt đẹp. Bởi vậy khi biết được ngày này đang tới mỗi lúc một gần nàng thật sự sốc. Sau cái chết của Vũ Linh rồi của Hương Y, đây là lần thứ ba nàng sốc đến vậy. Đời người rốt cuộc phải gặp bao nhiêu cú sốc như vậy?

Thế là một Thái tử ôn nhu, dịu dàng, hiền lành đã mãi mãi không còn trên cõi đời này nữa. Ngậm ngùi, nàng quay trở lại chiến bàn nhỏ và bắt đầu phác thảo những nét vẽ đầu tiên.

Từng nét, từng nét vẽ dần hiện lên mỗi lúc một rõ ràng. Một gương mặt hao gầy nhưng vẫn giữ được thần thái, hào quang xung quanh cùng với đó là đôi mặt đượm buồn, có chút tiếc nuối được che giấu kỹ càng bởi sự vui vẻ...Gương mặt này quả thật đã quá thân thuộc với Lôi Vi nhưng giờ đã trở nên xa xôi không thể nào với tới. Khẽ mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt, nàng chậm rãi viết xuống khoảng trống bên phải ba chữ cái in hoa: BFF. Phúc Vân thật sự là một người bạn tốt mà nàng khó lòng tìm kiếm được.

Từng cử chỉ, lời nói của Phúc Vân bỗng hiện lên trước mắt Lôi Vi thật rõ ràng và sống động. Đôi mắt sáng nhưng lúc nào cũng bị kiềm hãm bởi sự ảm đạm của bệnh tật. Nụ cười tươi nhưng chưa bao giờ tỏa nắng rạng rỡ bởi đôi môi của chàng gần như lúc nào cũng nhợt nhạt. Những điều đó khiến thần sắc của chàng có phần xấu đi song khí chất chưa bao giờ giảm đi.

Đau lòng. Bùi ngùi. Xót xa...Tất cả mọi thứ quyện lại tạo thành sự đau lòng khôn nguôi. Thà rằng không biết trước chuyện này, có thể Lôi Vi sẽ không phải đau lòng đến độ âm ỉ mấy ngày nay. Bản thân muốn can ngăn mọi việc nhưng nàng lại không thể. Bởi nàng không thể nào làm thay đổi lịch sử được. Bởi quá khứ thay đổi cũng đồng nghĩa với tương lai, thế giới hiện đại của nàng cũng sẽ thay đổi theo. Như vậy, có khả năng tất cả sẽ bị xáo trộn. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của nàng.

_ Thái tử điện hạ! Tôi xin lỗi! Thành thật xin lỗi Ngài! Nhưng tôi không thể làm xáo trộn lịch sử.

*

"_ Bệ hạ! Thần thiếp không cầu xin Người tha thứ cho mình.- Vừa thở ra những hơi thở nặng nhọc, Ngụy Hoàng hậu vừa nói.- Thần thiếp chỉ cầu xin Người đừng vì những tội nghiệt thần thiếp gây ra mà vứt bỏ, hắt hủi Vân Nhi của chúng ta. Nó không có tội gì cả. Tất cả mọi tội lỗi đều do thần thiếp gây ra, thần thiếp xin chịu toàn bộ mọi hình phạt, chỉ xin Bệ hạ bố thí cho Vân Nhi một chút tình thương, đừng để nó phải chịu ấm ức vì mất đi người mẫu hậu này.

_ Nàng yên tâm! Ta sẽ để Mẫn phi nuôi dưỡng Vân Nhi.

_ Đừng! Xin Bệ hạ đừng làm thế!

_ Lẽ nào nàng đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ?

_ Không phải thần thiếp không chịu tỉnh ngộ! Thần thiếp chính là vì ghen tỵ với Mẫn phi. Vì nàng ta cái gì cũng tốt cả. Mẫn phi quả thật không có gì để chê trách. Nhưng thần thiếp không tin rằng Mẫn phi đủ sự khoan dung để xem Vân Nhi là con đẻ của mình như Thiên Phương Công chúa. Càng không tin vào lòng người chốn hậu cung. Thần thiếp sợ! Sợ lỡ đến một ngày xảy ra chuyện, Mẫn phi chưa chắc đã lo được cho Vân Nhi.

Nhìn vào đôi mắt thấu sự đời của thê tử tay ấp gối kề bao nhiêu năm của mình, Định An Hoàng đế không khỏi đau lòng. Quả thật chốn hậu cung đã khiến tâm hồn con người bị bào mòn còn nhanh hơn cả thời gian bào mòn gương mặt. Đâu rồi một thê tử hiền lành, thấu tình đạt lý của Ngài? Một sự xót xa dâng lên trong lòng vị quân vương trẻ tuổi.

_ Nàng muốn ta phải làm sao?

_ Thái tử! Xin Bệ hạ hãy sắc phong Vân Nhi làm Thái tử và trực tiếp nuôi dạy Vân Nhi nên người.

Ngôi vị Thái tử này nàng tranh đấu một đời không phải vì bản thân mình mà chính là vì Phúc Vân. Sau trận bạo bệnh, thân thể của Tiểu Hoàng tử Phúc Vân trở nên suy nhược. Ai ai cũng biết điều này và không ít người muốn ra tay loại trừ nhưng vì nàng là mẫu nghi thiên hạ nên không ai dám động thủ. Song sau khi nàng đi rồi, bọn người kia sẽ tìm mọi cách hạ thủ với con nàng. Vậy nên chỉ có ngôi vị Thái tử kia mới bảo toàn được tính mạng cho con của nàng.

_ Xin Người hãy thương xót mà bảo vệ Vân Nhi. Bởi nó dù sao cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta năm ấy. Xin Người...

Sau câu nói ấy, vị Hoàng hậu đầu tiên của Định An Hoàng đế, Ngụy Hoàng hậu qua đời.

Tháng ba năm ấy Định An Hoàng đế sắc phong Phúc Vân làn Thái tử. Đồng thời đưa Thái tử về Đại điện trực tiếp nuôi dưỡng. Hai tháng sau, tức tháng năm, Mẫn phi hạ sinh đứa con thứ hai cũng là đứa con trai đầu tiên của nàng và cũng là Hoàng tử thứ năm của Ngài, đặt tên Mạnh Phúc Tuần. Tháng bảy cùng năm Nghi phi hạ sinh lục Hoàng tử được đặt lên là Mạnh Phúc Bân. Tháng mười một Giao phi hạ sinh thất Hoàng tử đặt tên Mạnh Phúc Khải. Đến tháng tám năm sau, Lục Hoàng tử Mạnh Phúc Bân qua đời, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn chưa rõ, hay nói đúng hơn vị Thái y lúc đó không dám nói rõ sự thật. Tháng mười cùng năm, vì không thể để ngôi vị Hoàng hậu trống quá lâu mà Mẫn phi lẫn Giao phi, hai vị cung phi được Định An Hoàng đế sủng ái nhất đều từ chối nên Nghi phi, vị phi tử được Ngài sủng ái thứ ba, được sắc phong làm Hoàng hậu, Hiếu Nhân Hoàng hậu."

Bầu trời sáng trong rực rỡ nhưng trong mắt Định An Hoàng đế nó chỉ có một màu ảm đạm, âm u. Đoạn ký ức chục năm trước hiện về khiến tâm can ông quặng thắt lại vì đau lòng.

Chậm rãi tiến bước về phía hậu hoa viên của Đại điện, Định An Hoàng đế ngước nhìn về bầu trời phía Đông.

_ Vân Nhi! Con đã gặp được mẫu hậu của con chưa? Nếu đã gặp được rồi, hãy nói với mẫu hậu con, ta xin lỗi.

Lời xin lỗi này của Định An Hoàng đế vừa dành cho Ngụy Hoàng hậu vừa dành cho Phúc Vân vì đã không thể chăm sóc và bảo vệ người con trai này thật tốt. Sắc phong Phúc Vân làm Thái tử, đem chàng về Đại điện nuôi dưỡng không hẳn vì di ngôn của cố Hoàng hậu mà đó còn là tình phụ tử. Đứa con này của Ngài sau khi bị bạo bệnh thân thể liền suy nhược, vì mẫu hậu phạm tội mà bản thân bị hắt hủi quả thật quá đáng thương. Nàng ấy nói đúng, tội nghiệt nàng ấy gây ra không nên để con thơ gánh chịu vậy nên Ngài đã thực hiện theo di ngôn của nàng, bảo vệ và chăm sóc Phúc Vân hết lòng. Sau này, khi Phúc Tuần, Phúc Bân và Phúc Khải lần lượt ra đời, tình phụ tử tuy có bị san sẻ cho họ cũng như cho những người con khác song tình cảm Ngài dành cho đứa con trai ấy chưa bao giờ giảm sút, Thậm chí Ngài cũng đã từng kỳ vọng một ngày nào đó Phúc Vân sẽ khỏe mạnh trở lại để nối nghiệp thiên thu của mình. Nhưng có lẽ ông trời đã không nghe thấy lời cầu khẩu của Ngài, nên Ngài đã đặt hy vọng của mình vào những người con trai khác, đặc biệt là Phúc Tuần.

Nhớ lại những gì Tiểu Khổng Tử, tên Thái giám hầu cận của Phúc Vân kể lại sự việc, lòng Định An Hoàng đế vừa đau xót vừa dấy lên mối nghi ngờ. Không lý gì Thái tử hôm qua vẫn còn bình thường, ngay cả trước khi đi ngủ cũng không có dấu hiện bất thường, sáng nay lại phát hiện ra đã qua đời từ lâu. Trong chuyện này, chắc chắn có uẩn khúc. Càng nghĩ, Định An Hoàng đế càng tức giận. Kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan xông vào Đông cung hạ thủ Thái tử đương triều? Ngài nhất định phải điều tra sáng tỏ chuyện này. Không thể để Phúc Vân phải chết oan ức như vậy được. Cũng không thể để những kẻ có âm mưu bất chính xem chống Hoàng cung uy nghiêm là nơi gây loạn được.

_ Ông Quốc Dương!

Nghe tiếng gọi, Ông Tổng quản vội từ xa chạy đến.

_ Có nô tài!

_ Truyền Thượng thư Hình bộ đến gặp Trẫm ngay!

_ Vâng!

Dứt câu, Ông Quốc Dương vội rời khỏi hậu hoa viên, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Trong lòng ông không khỏi cảm thấy lo sợ. Nghe âm sắc của Hoàng thượng, xem ra trong cung lại sắp có biến động lớn nữa rồi.

----------------------------

Hết chương 70
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện