Gió xuân khẽ thổi mang theo hương thơm thanh khiết và tràn đầy sức sống của cỏ cây khiến tâm hồn ta cảm thấy thoải mái vô ngần. Đâu đó tiếng chim líu lo tạo nên một bản hoà tấu mùa xuân. Cùng với đó là tiếng Cổ cầm chậm rãi ngân lên từng nhịp nhẹ nhàng, êm tai nhưng lại khiến người nghe không khỏi bùi ngùi.
Trong đình nghỉ mát, một trang nam tử vận chiếc áo màu tím nho đang gảy từng dây đàn. Nghe trong tiếng đàn có sự vui mừng, hoan hỉ nhưng trên nét mặt kia không lấy đâu ra sự vui thích. Nụ cười nhạt càng khiến người đối diện nảy sinh cảm giác tiếng đàn sao lại bi thương đến vậy.
Vẫn gảy đàn, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về phía nào đó thật xa xăm. Một đoạn ký ức hiện lên. Chàng vẫn còn nhớ rất rõ rằng, bên mái đình có một thiếu nữ đã múa một điệu múa say lòng người với bản nhạc này cho chàng xem. Bản nhạc và điệu múa của riêng hai người. Khi ấy thật hạnh phúc biết bao. Chàng còn nhớ khi ấy nàng đã đặt tên bản nhạc này là Long Vi Thần Thoại [1].
Một tà áo màu cam nhạt nhẹ nhàng bay ngang qua. Ngẩng đầu lên nhìn, Phúc Tuần nhận ra Ngọc Nhạn đã bước vào đình từ lúc nào và đang chậm rãi nâng cao cánh tay lên bắt đầu múa. Ngay lập tức, tiếng đàn im bặt khiến điệu múa của nàng không thể bắt đầu.
_ Vương gia!- Ngọc Nhạn khẽ cất tiếng hỏi.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đứng lên và tiến về phía Ngọc Nhạn. Nhìn vào đôi mắt của nàng, chàng không khỏi ngậm ngùi.
_ Ta hơi mệt! Ta về phòng trước!
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi bước đi. Nhưng vừa mới đi được vài bước chàng đã bị Ngọc Nhạn gọi giật lại.
_ Vương gia! Thiếp thấy bản nhạc chàng vừa chơi rất hay. Hay là thiếp sáng tác một điệu vũ để phối cùng bản nhạc này được không? _ Không cần đâu!- Phúc Tuần này dứt khoát trả lời.- Muội không cần phải làm như vậy.
_ Thiếp thấy bản nhạc này rấy hay!- Ngọc Nhạn gượng cười.- Nếu thêm một điệu vũ sẽ rất tuyệt. Đến khi đó, chàng gảy đàn còn thiếp sẽ múa.
Từng câu từng chữ của Ngọc Nhạn chẳng khác nào từng con dao đâm thẳng vào tim Phúc Tuần. "Chàng gảy đàn còn thiếp múa". Từng có một người đã cùng chàng làm việc này...
_ Tiểu Nhạn! Muội không cần phải nhọc lòng đến như vậy. Cho dù bất kỳ ai sáng tạo nên bất kỳ điệu vũ nào cũng đều không phù hợp với bản nhạc này.
Dứt câu, Phúc Tuần dứt khoát rời đi để lại Ngọc Nhạn đứng một mình giữa đình mà thẫn thờ nhìn chàng. Chậm rãi nhìn về phía cây đàn đang nằm lặng im trên bàn, lòng nàng không khỏi nhói đau.
_ Bất kỳ ai sáng tạo nên bất kỳ điệu vũ nào cũng không phù hợp với bản nhạc này, trừ...yêu nữ đó.
*
"_ Nàng ấy không thích ăn đồ cay nên khi làm đồ ăn ngươi chú ý có thể cho một ít Hồ Tiêu [2] nhưng đừng cho Lạt Tiêu [3] vào. Nàng ấy thích ăn đồ mặn và ngọt nhưng cái gì cũng vừa phải thôi. Vật cực tất phản [4]! Không có lợi cho sức khỏe. Nàng ấy rất thích ăn vặt, nên ngươi chịu khó làm ít Liên Hoa cao cho nàng ấy ăn. Đó là món ăn vặt nàng ấy thích nhất. Thỉnh thoảng ngươi làm hồ lô hoặc một ít ngào đường để nàng ấy thay đổi khẩu vị. Vì luyện tập nhiều nên chân nàng ấy thường xuyên bị đau, tí nữa ta đưa cho ngươi bài thuốc, ngươi làm theo hướng dẫn rồi tối đến mang vào phòng để nàng ấy ngâm chân. Nàng ấy không chịu được lạnh, dù là mùa đông hay mùa hạ cũng vậy. Tối đến ngươi nhớ để ý đóng cửa sổ lại. Trừ phi nàng ấy bảo đừng đóng ngươi mới không đóng. Nàng ấy rất thích trèo cây nhưng lại không biết cách xuống, vậy nên nhất thiết ngươi phải đặt một cái thang ngay bên dưới gốc cây để nàng ấy có thể xuống được. Dạo gần đây nàng ấy lại vừa mới bị cảm xong, ngươi chú ý làm cho nàng ấy những món thanh đạm, bổ dưỡng. Đừng nấu cháo vì nàng ấy không thích ăn cháo."
Nhớ lại những gì Phúc Tuần căn dặn Đông Ngọc mà mình tình cờ nghe được, một chút ấm áp chợt dâng lên trong lòng Lôi Vi. Nhưng có lẽ chút ấm áp ấy cũng khó lòng giúp vết thương nàng lành lại. Nàng còn nhớ rất rõ, hôm ấy chàng đến Đông cung thăm Phúc Vân, nàng đang trò chuyện với Thái tử ở hậu viện vội vàng lánh mặt. Một lúc lâu sau nàng thấy chàng vừa đi vừa căn dặn Đông Ngọc. Sau đó, trước khi về, chàng còn đưa cho Đông Ngọc một con chó nhỏ trắng như tuyết bảo là để nó bầu bạn với nàng.
Bản thân Lôi Vi biết rõ Phúc Tuần rất quan tâm đến nàng. Nhưng nàng thật không ngờ chàng lại quan sát nàng tỉ mỉ đến vậy. Chàng quan sát nàng tỉ mỉ đến nỗi nàng ngỡ rằng chàng hiểu nàng còn hơn cả bản thân nàng hiểu nàng. Nhưng...hiểu rồi thì sao? Hai người đến cuối cùng cũng không thể ở bên cạnh nhau được nữa.
Nàng biết thời đại này, đa thê là chuyện bình thường. Song một người sinh ra và lớn lên ở thời hiện đại, tiếp nhận những tư tưởng tiến bộ như nàng, nàng thật sự rất khó chấp nhận việc này. Trước kia, với Phúc Hoằng, gạt bỏ suy nghĩ này đối với nàng cũng không dễ dàng gì. Song nàng chấp nhận được bởi khi ấy nàng nghĩ chàng đối với nàng là chân thật, đa thê chẳng qua là tư tưởng mà thôi, nếu phải ở lại đây cũng nên sống sao cho hợp với thời đại một tý. Nhưng giờ với Phúc Tuần, nàng quả thật không thể nào chấp nhận được. Hai người rõ ràng vẫn là trai chưa vợ gái chưa chồng, hai người rõ ràng là tình nồng ý đượm với nhau, ấy vậy mà...chỉ giận hờn một cái sự việc lại đi xa đến vậy. Nàng thật sự không chấp nhận nổi việc này.
Người ta thường nói, yêu là sự ích kỷ. Nếu không yêu sẽ không ích kỷ. Vậy phải chăng nàng đã yêu quá nhiều nên mới ích kỷ, cố chấp không chấp nhận việc chàng kết hôn với Ngọc Nhạn cũng như không muốn nhìn mặt chàng? Nàng yêu chàng đậm sâu đến mức đó rồi sao? Nàng cũng không biết nữa. Nàng chỉ cảm thấy những ngày không có chàng thật trống vắng, nàng nhớ chàng tha thiết. Nàng thậm chí muốn bất chấp cả việc chàng giờ đã có thê tử mà chạy đến Linh Vương phủ tìm chàng. Nhưng...suy cho cùng, chính tư tưởng kia đã níu chân nàng lại.
_ Nhanh! Nhanh! Dìu Thái tử vào!
Tiếng khẩn trương của Tiểu Khổng Tử thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Nàng vội vén màn lên xem liền thấy Tiểu Khổng Tử còn một tên Thái giám nữa dìu Phúc Vân trở về lều. Bước chân của chàng đã có phần loạng choạng. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội chạy ra khỏi lều.
_ Thái tử say rượu sao?- Vừa tiến về phía bọn họ, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.
_ Cát Tiểu thư! Không hẳn ạ!- Tiểu Khổng Tử vội lên tiếng.- Thái tử bị chóng mặt ạ.
_ Vậy dìu Điện hạ vào lều nhanh lên!
Dứt câu, Lôi Vi trở lại vào trong lều sửa sang lại giường cho Phúc Vân. Sức khỏe của chàng vốn suy nhược, không thích hợp để đi xa. Nhưng thời gian gần đây, Lăng quốc không hiểu sao gây nhiễu loạn vùng biên giới khiến Thục quốc và Lăng quốc luôn trong tình trạng căng thẳng, vậy nên dù năm nào của đến Thảo Nguyên, song năm nay chuyến đi này sẽ khá vất vả. Vì vậy Định An Hoàng đế cần người giúp sức, đảm đương chuyện này. Phúc Vân bình thường không hay lên triều cho lắm nhưng trong những lúc then chốt như thế này, chàng phải tham gia, thậm chí trực tiếp tiếp đón Vương chủ người Khiết, không giống như năm ngoái có thể thoái thác được.
Sau khi đặt Phúc Vân nằm xuống giường, Lôi Vi sai bọn Tiểu Khổng Tử đi lấy nước nóng và một ít nước giải rượu vào. Chậm rãi xoa hai bên Thái dương cho chàng, nàng khẽ thở ra.
_ Điện hạ! Ngài không sao chứ?
_ Chỉ là chóng mặt một chút thôi!- Khép hờ đôi mắt, Phúc Vân chậm rãi lên tiếng.- Thi thoảng, ta vẫn hay bị như vậy. Không sao đâu!
Chóng mặt khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu cứ kéo dài sẽ ngã nhào lúc nào không hay. Nghĩ vậy, Lôi Vi bạo gan chắp hai tay lại vỗ nhẹ ấn đường [5] của Phúc Vân.
_ Điện hạ! Tiểu nữ có biết phương pháp...trị liệu bằng cách dùng tay tác động vào đầu và trán. Làm như vậy thường xuyên sẽ...lưu thông khí huyết lên đầu. Từ đó, Ngài sẽ đỡ chóng mặt. Hay là tiểu nữ làm thử cho Điện hạ nhé?
_ Ngươi định đem ta ra làm...con chuột bạch đấy à?
Nghe Phúc Vân nói vậy Lôi Vi khẽ bật cười. Thật không ngờ chuyện này qua lâu như vậy rồi mà chàng vẫn còn nhớ.
_ Đúng vậy! Sai lầm lớn nhất của tiểu nữ chính là biến Điện hạ thành chuột bạch.- Vừa nói, Lôi Vi vừa dùng hai tay ấn ấn vào trán của Phúc Tuần.- Để bây giờ...con chuột bạch này quay lại phản...phản chủ.
_ Ngươi...- Phúc Vân hết ngỏ nói.- Ai là chủ của ai đây hả? Ngươi càng ngày càng lộng ngôn! Hôm nào ta phải trị ngươi mới được.
_ Ngài chẳng phải đã trị rồi sao? Tiểu nữ hỏi Ngài! Con Tiểu Tuyết Cầu đó ở đâu ra?
Câu hỏi bất ngờ của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi ngớ người. Chàng vội mở mắt ra nhìn gương mặt thanh tú, đôi môi đang nở một nụ cười ngọt ngào của nàng. Bất giác một cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống của chàng. Rốt cuộc, nữ tử này đã biết được những gì?
_ Chẳng phải Đông Ngọc mua sao?
_ Hôm Đông Ngọc đem nó đến cho tiểu nữ chính là hôm Linh Thân vương đến Đông cung chơi.
_ Trùng hợp vậy à?- Chất giọng Phúc Vân đầy Ngạc nhiên.- Khéo thật!
_ Đúng là khéo thật!
Vừa nói, Lôi Vi vừa ấn mạnh một cái vào đầu Phúc Vân khiến không khỏi nhăn nhó. Chàng thật không biết có nên gọi đây là làm ơn mắc oán hay không nữa. Nhưng nàng đã biết rồi, chàng cũng chả giấu làm gì nữa.
_ Trước sau cũng phải đối mặt vậy thì đối mặt sớm không tốt hơn sao?
Câu hỏi của Phúc Vân khiến đôi bàn tay của Lôi Vi dừng lại trong giây lát. Lúc này bọn Tiểu Khổng Tử vội bưng thau nước ấm và ly trà giải rượu vào. Nhìn thấy tình hình có phần hơi căng thẳng giữa hai người, họ nhanh chóng rời khỏi lều. Chờ cho bọn người đi ra hết cả, chàng mới chậm rãi ngồi dậy, mặt đối diện với nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.
_ Ngươi đau khổ như vậy, chứng tỏ rằng ngươi rất yêu Ngũ đệ. Nếu đã yêu đậm sâu đến như vậy, ngươi cần phải kiên cường lên, dũng cảm đối mặt để vượt qua nó. Vết thương này ta không giúp được ngươi. Chỉ có bản thân ngươi và Ngũ đệ mới có thể chữa lành nó mà thôi.
Khẽ cụp đôi mắt xuống, Lôi Vi lặng lẽ nhìn vào đôi bàn tay của mình. Chính xác là nhìn vào chiếc vòng Hồng đậu Phúc Tuần từng tặng cho nàng. Nàng không nỡ tháo nó ra! Nói đúng hơn, nàng không muốn tháo nó ra.
_ Ta biết việc này đối với ngươi rất khó chấp nhận. Nhưng ngươi hãy dũng cảm lên. Đừng để đệ ấy phải đau lòng, khổ sở vì ngươi.
_ Đau lòng? Khổ sở? Điện hạ! Người nói vậy chẳng khác nào tiểu nữ đang dày vò Ngài ấy vậy.
_ Hai người các người rõ ràng đang dày vò nhau. Nếu tình đủ đậm, yêu đủ sâu, ngại gì không thể vượt qua những cách trở?
Phúc Vân nói không sai. Nếu yêu đủ đậm sâu ngại gì những cách trở khó khăn ấy. Nhưng đằng này lại là vấn đề hôn nhân. Vì quá yêu nên nàng thật sự không thể nào chấp nhận được việc Phúc Tuần thành hôn với Ngọc Nhạn, dù rằng đây là chế độ đa thê. Lôi Vi thật sự muốn phản bác song giờ phản bác còn có ích gì.
_ Muộn rồi! Điện hạ nghỉ sớm đi. Tiểu nữ cáo lui!
Dứt câu, không để Phúc Vân nói thêm điều gì, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên và rời khỏi lều. Nhưng bước chân của nàng nhanh chóng trở nên ngập ngừng. Phúc Vân là người hiểu chuyện, nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc chàng hiểu rõ về tình yêu. Nàng thật tò mò không biết những "kiến thức" mà chàng có được là từ đâu ra.
_ Điện hạ?- Chậm rãi quay đầu lại, Lôi Vi lên tiếng hỏi.- Sao đến giờ...Điện hạ vẫn chưa thành thân?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Vân đang uống nước giải rượu phải sặc cả ra vì bất ngờ.
_ Hả? Tại sao ngươi lại hỏi ta câu này?
_ Điện hạ là con trai trưởng của Hoàng thượng đáng lẽ ra đã phải thành gia lập thất từ sớm. Nhưng đến nay vẫn chưa thấy gì. Nên...tiểu nữ có chút hiếu kỳ không hiểu tại sao.
_ Vốn dĩ ta đã được phụ hoàng chỉ hôn cho Kiều Xương Công chúa, con gái của Duệ Thân vương. Ta gọi là tỷ song kỳ thực tỷ ấy bằng tuổi với Chiêu Anh Công chúa. Vài năm trước, không may tỷ ấy chết sớm.
Thì ra Phúc Vân đã từng được chỉ hôn chứ không phải là không. Nhưng tại sao sau khi Kiều Xương Công chúa qua đời, Định An Hoàng đế lại không chỉ hôn cho chàng một Công chúa khác? Bởi theo như nàng biết, Hoàng tộc Tân Thục có không ít Công chúa, Quận chúa có thể xem là xứng đôi với chàng.
_ Vậy sau đó thì sao? Sao Hoàng thượng lại không ban hôn sự khác cho Ngài?
_ Ngay từ khi phụ hoàng muốn ban hôn sự cho ta và Kiều Xương Công chúa, ta đã phản đối rồi. Nhưng không được phụ hoàng chấp nhận. Sau khi tỷ ấy qua đời ta cật lực phản đối nên phụ hoàng mới không ban hôn sự cho ta.
_ Tạ sao lại như vậy?- Chất giọng của Lôi Vi càng lúc càng hiếu kỳ.- Tại sao Ngài lại phản đối chuyện này?
_ Vì ta không muốn thê tử của ta phải sống nửa đời cô độc nơi cung cấm.
Câu trả lời của Phúc Vân khiến Lôi Vi không khỏi chấn động. Không cần chàng phải giải thích, nàng hoàn toàn sáng tỏ nguyên do. Chàng từ nhỏ đã mang bệnh trong người, cơ thể suy nhược. Trời định sẵn kiếp này chàng phải đoản mệnh. Nếu thành thân, Thái tử phi của chàng sẽ phải sống một đời cô tịch, buồn tủi. Và nếu như họ có con trai, sau khi chàng qua đời, có khả năng, con trai của họ sẽ được phong là Hoàng Thái tôn. Nhưng điều quan trọng nhất chính là bảo vệ ngôi vị đó. Đứa con còn nhỏ sao có thể, mọi việc phải trông cậy cả vào mẫu thân của mình. Rồi hai mẫu tử họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chốn triều đình, không ngày nào được sống yên ổn. Đây có lẽ là điều chàng sợ nhất. Nếu để cho thê tử của mình sau khi mình chết đi phải chịu những cảnh ấy, chàng thà không thành thân còn hơn.
_ Tiểu nữ hiểu rồi!- Khẽ mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nhưng...Hoàng thất vốn coi trọng chuyện nối dõi. Điện hạ làm như vậy không sợ...Thái hậu, Hoàng thượng phiền lòng sao?
_ Phiền lòng ta đành chịu. Chứ ta tuyệt đối không thể để thê tử của ta vì ta mà phải chịu khổ, gánh vác mọi chuyện suốt phần đời còn lại.
Chất giọng kiên quyết của Phúc Vân khiến Lôi Vi không khỏi cảm phục. Nếu ông trời ban cho chàng sức khỏe, cho chàng một gia đình riêng, chàng chắc chắn sẽ trở thành một đấng trượng phu khiến ai nấy cũng phải khao khát, ganh tỵ. Thê tử của chàng sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Thật đáng tiếc!
*
Bãi cỏ mơn mởn một màu xanh kéo dài đến tận chân trời. Trong không khí, gió nhẹ nhàng mang hương vị thanh tân len lỏi vào mọi ngóc ngách lớn nhỏ. Trên tầng không, từng đàng chim chao lượn cánh mềm. Tất cả hiện lên thật sinh động và tràn đầy sức sống.
Nửa ngồi nửa nằm dưới một gốc cây, Lôi Vi đưa mắt nhìn về nơi tưởng chừng như tận cùng. Nơi ấy, Băng Luân Công chúa cùng đám tỳ nữ của mình trong đó có A Sa đang nô đùa vui vẻ. Tiếng cười trong veo của họ bay lên đến tận trời khiến ánh dương càng trở nên rực rỡ. Giữa chốn thiên nhiên bạt ngàn này thật khiến cho tâm hồn người ta thư thái, sảng khoái hẳn. Mọi ưu tư muộn phiền dường như cũng tan biến hết. Trải lòng ra, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi bản thân. Và thay vì chìm trong quá khứ, phải chăng ta nên dũng cảm đối mặt với quá khứ, với thực tế và tiến về tương lai? Khẽ nhắm mắt lại, nàng tập trung lắng nghe âm thanh của cuộc sống này.
_ Lôi Vi!
Chất giọng hồ hởi của Băng Luân Công chúa vang lên khiến Lôi Vi choàng mở mắt. Gương mặt tươi rói tựa như ánh trăng đêm rằm của Băng Luân Công chúa thật dễ khiến người khác xao xuyến. Nở một nụ cười thật tươi, nàng vội đứng lên để thi lễ nhưng đã bị nàng Công chúa này chặn lại.
_ Giữa ta và ngươi không cần những lễ nghi rườm rà đó!
_ Tạ Công chúa!
_ Ngươi thật là...Ngươi là bạn của A Sa cũng chính là bạn của ta. Người Thảo Nguyên chúng ta phóng khoáng, không cần câu nệ lễ tiết như thế. Phải không A Sa?
Vừa nói, Băng Luân Công chúa quay nửa người về phía A Sa. Bị hỏi bất ngờ, A Sa có chút lung túng nhưng rất nhanh sau đó nàng mỉm cười và gật đầu tán đồng. Nhìn hai người họ phối hợp ăn ý với nhau, Lôi Vi không khỏi mỉm cười thích thú.
_ Công chúa đồng ý kết bạn với tiểu nữ, tiểu nữ rất vui. Nhưng lễ tiết vẫn không thể thiếu được.
Đằng xa tiếng ngựa hí vang trời vọng lại. Không cần nhìn cũng biết hôm nay các Vương gia, Hoàng tử có mặt trong chuyến đi lần này đang đua ngựa với nhau. Băng Luân Công chúa không khỏi hiếu kỳ. Quay lại nhìn nàng nhìn thấy Duyệt Thân vương, Hinh Thân vương, Bát Hoàng tử, Cửu Hoàng tử đang dốc toàn lực đua ngựa. Trong cái nắng chiều họ như những vị thần bước ra từ trong những câu chuyện thần thoại của vùng Thảo Nguyên. Đặc biệt Bát Hoàng tử, trong mắt nàng trở nên đẹp đẽ một cách lạ kỳ.
_ Nếu lễ tiết là không thể thiếu vậy tại sao ta thấy ngươi chưa bao giờ hành lễ với Bát Hoàng tử?
Một câu nói để lộ tâm ý của nàng Công chúa trẻ khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng đang cố tiếp nhận điều mình vừa mới phát hiện ra được.
_ Uhmmm...đối với các vị Hoàng tử khác, tiểu nữ...thi thoảng cũng không hành lễ.
_ Vậy sao?- Chất giọng của Băng Luân Công chúa có chút ngờ vực.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi gật đầu ngay tắp lự. Thực ra, từ trước đến nay trong những tuấn nam nơi cung cấm nàng quen biết, ngoài Phúc Vân và Phúc Hoằng ra còn ba người kia nàng rất hiếm khi hành lễ. Giờ nghĩ lại, xem ra bọn họ quả đã quá dung túng cho nàng rồi.
Một nụ cười không hẳn là tươi nhẹ nhàng nở trên môi Lôi Vi. Nàng chậm rãi quay sang nhìn Băng Luân Công chúa đang nhìn về phía các Vương gia, Hoàng tử. Quay sang nhìn A Sa, nàng nhận ra nàng ấy đang mím môi cười tủm tỉm. Tiến lại gần Băng Luân Công chúa, nàng húng hắng ho rồi cất tiếng:
_ Không phải Băng Luân Công chúa đang thầm thương trộm nhớ...Bát Hoàng tử đấy chứ?
Và phản ứng đầu tiên của Băng Luân Công chúa chính là giật thót tim như trẻ con bị phát hiện làm điều sai. Gương mặt nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn chẳng khác nào cục than hồng.
_ Lôi Vi! Ngươi có cần nói thẳng như thế không?
Dứt câu, Băng Luân Công chúa bỏ chạy một mạch. Khổ thân A Sa và Lôi Vi phải chạy theo nàng đến tận rừng. Vừa chạy, bọn họ vừa thở ra thở vào.
_ Băng Luân Công chúa!- Dừng lại, Lôi Vi gọi to.- Thích thì thích! Có gì đâu mà Người phải xấu hổ?
Câu nói của Lôi Vi khiến Băng Luân Công chúa dừng khựng bước chân lại. Lúc này, A Sa và nàng mới chậm rãi tiến lại gần.
_ Công chúa!- Vừa thở, A Sa vừa nói.- Xin Người đừng làm khổ nô tỳ.
Không nói gì, Băng Luân Công chúa quay sang đánh nhẹ vào tay A Sa.
_ Người Thảo Nguyên không phải là tính tình phóng khoáng sao?- Vừa tiến lại, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.- Chuyện thích một người, có gì đâu Công chúa phải xấu hổ?
_ Không phải thế!- Băng Luân Công chúa phản bác.- Là ta ngượng! Dù sao...thì đây...ta thích chàng...nhưng...không biết chàng có thích ta không?
Tình yêu tuổi mới lớn đẹp đẽ tinh khôi nhưng lại mỏng manh vô cùng. Tình cảm đơn phương lại càng mỏng manh hơn nữa. Đó có thể chỉ là những rung động đầu đời đến một lúc nào đó rồi sẽ qua. Nhưng nếu nó thật sự cắm rễ trong tim, tình đơn phương ấy thật sự khiến người ta phải thống khổ. Nghĩ đến đây, Lôi Vi không khỏi lo lắng cho nàng Công chúa trẻ.
_ Công chúa!- Chất giọng của Lôi Vi trở nên nghiêm túc.- Người đã dành bao nhiêu tình cảm cho Bát Hoàng tử rồi?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lôi Vi, gò má của Băng Luân Công chúa lại ửng lên màu hồng nhuận.
_ Ta không biết! Ta chỉ cảm thấy rất vui khi được nhìn thấy chàng. Ngắm chàng từ xa, ta đã rất mừng rồi. Chàng buồn, ta cũng buồn. Chàng vui, ta cũng vui. Thấy chàng vui vẻ với nữ tử khác, ta có chút không can lòng. Nhưng khi biết chàng không có ý gì với họ ta vui khôn xiết. Khi chàng về kinh thành rồi, không được nhìn thấy chàng nữa, ta thực sự rất nhớ chàng. Ngày ngày ta đều nhớ lại những khoảnh khắc được nhìn thấy chàng. Lúc đó ta chỉ giận mình không có cánh để bay đến bên cạnh chàng. Nếu được ở bên cạnh chàng, dù là thị nữ ta cũng chấp nhận.
_ Công chúa!- Chất giọng A Sa có chút hoảng hốt.- Người không nên nói vậy. Người thân phận tôn quý không nên nói vậy. Nếu để Đại Vương nghe thấy sẽ...
_ Sợ gì chứ?- Băng Luân Công chúa cắt ngang lời A Sa.- Thân phận có tôn quý đến đâu mà không được ở bên cạnh người mình thích thì còn có ý nghĩa gì?- Nói đoạn, Công chúa quay sang nhìn Lôi Vi.- Nhưng ta thấy thị nữ cũng không thể sẻ chia mọi điều với chàng. Ta không chỉ muốn bên cạnh chàng mà còn muốn sẻ chia mọi điều với chàng. Lôi Vi! Theo người thấy, ta có thể trở thành người như thế không? Trở thành thê tử của chàng, ngươi thấy thế nào?
Hỏng rồi! Xong rồi! Băng Luân Công chúa này quả thực đã bị "giáng đầu thuật" đánh trúng, rơi vào lưới tình của Bát Hoàng tử rồi. Lôi Vi thật không ngờ trên đời này lại thực sự tồn tại tình yêu sét đánh. Nhưng ngẫm lại chẳng phải có một cái cây không cần cưa cũng đổ ngay trước mặt nàng trong lần đầu tiên hai người gặp nhau đó sao?
_ Công chúa! Nếu Người muốn trở thành thê tử của Bát Hoàng tử, Người sẽ phải chịu đựng rất nhiều điều. Mà với tính cách của Người...tiểu nữ cho rằng Người sẽ khó lòng nhẫn nhịn.
_ Ta không hiểu!
_ Đầu tiên là về hôn sự này. Liên hôn giữa hai bên là chuyện tốt đẹp. Nhưng...liên hôn vốn là một chiêu...uhm...liên quan đến chính trị. Vậy nên người Công chúa lấy nhất định phải là Hoàng đế tương lai. Xét trên tình hình hiện tại, Hoàng đế tương lai của Tân Thục chính là Thái tử Điện hạ. Hoặc nếu không phải là Thái tử thì cũng là một Vương gia hoặc Hoàng tử đáng tin cậy như Hinh Thân vương, Linh Thân vương. Bát Hoàng tử tuy không phải là người bất tài vô dụng, nhưng tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt để liên hôn. Sau đó, giả sử hai người thật sự liên hôn được với nhau. Hai người cũng phải đối mặt với không ít vấn đề. Một người phóng khoáng, không thích ràng buộc như Ngài ấy, căn bản không phải là chỗ dựa tốt cho nữ nhân. Đó là chưa kể khi được gả cho Ngài ấy rồi, Công chúa sẽ phải đối mặt với chuyện nhị phòng, tam phòng này nọ nữa. Thê thiếp đấu đá với nhau không phải vì tranh sủng cho bản thân thì cũng vì con ruột của mình. Với tính tình của mình, nàng nếu không cho họ sức đầu mẻ trán cũng khiến họ tơi bời hoa lá. Lúc ấy dù Ngài ấy có nể mặt Đại Vương mà giúp Công chúa thì cũng sẽ cảm thấy chán ghét với việc đấu đá của hậu cung. Dù có tình cảm cũng sẽ trở nên lạnh nhạt. Rồi nàng sẽ phòng đơn gối chiếc. Nàng liệu có chịu đựng được cảnh có phu quân mà như không có như vậy không?
_ Những chuyện ngươi nói còn chưa đến!
_ Nhưng không phải là không có khả năng. Phải lường trước!
_ Ta nghĩ nếu tình đủ đậm, yêu đủ sâu, ta sẽ vượt qua mọi thử thách. Ta sẽ chứng minh cho chàng thấy ta là một thê tử tốt, khiến chàng ấy tự hào. Còn về chuyện nhị phòng, tam phòng hay đấu đá gì đó ta vốn không quan tâm. Ta chỉ quan tâm đến chàng ấy mà thôi. Chỉ cần chàng ấy cần ta, muốn giữ ta lại bên mình, những chuyện khác không quan trọng.
Chỉ cần tình đủ đậm, yêu đủ sâu! Có phải quan niệm về tình yêu của bất kỳ người nào trong thời cổ đại cũng giống nhau thế này không? Lôi Vi nghĩ như thế. Song nàng chợt nhớ ra rằng, thời đại nàng, ở tuổi nàng có không ít thiếu nữ có quan niệm này. Chỉ cần có tình yêu, bất kỳ chông gai nào cũng có thể vượt qua. Quan niệm ấy thật đẹp! Nhưng trải qua thực tế rồi mới biết bản thân mình không có đủ dũng khí và can đảm đến vậy. Tình yêu nếu không có yếu tố này cũng chẳng khác nào dã tràng se cát. Đối mặt với những gì đã xảy ra, nàng mới biết, bản thân không độ lượng đến vậy. Nàng có thể bao dung rất nhiều việc, duy việc chàng có thê tử, nàng không thể bao dung. Trong chuyện này, nàng và Ngọc Nhạn, ai là người thứ ba nàng cũng không biết và cũng không muốn biết nữa. Nàng chỉ biết rằng, tình vẫn đậm yêu vẫn sâu song để quay trở lại là điều rất khó khăn. Giờ, nhìn về phía trước thôi! Chỉ vậy là đủ rồi!
---------------------------
[1] Long Vi Thần Thoại: sở dĩ Lôi Vi không đặt tên bản nhạc là Tuần Vi Thần Thoại hay Mạnh Cát Thần Thoại...mà là Long Vi Thần Thoại bởi nàng muốn ám chỉ Phúc Tuần là rồng giữa chốn triều đình, trở thành Hoàng đế của Tân Thục sau này. Và câu chuyện của hai người là Thần Thoại giữa rồng và đóa Tử Vi.
[2] Hồ Tiêu: Tiêu.
[3] Lạt Tiêu: Ớt.
[4] Vật cực tất phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.
Sách Tả Truyện có viết rằng:
Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi,
Thái hợp tất ly, Thế thịnh tất suy, Bĩ cực thái lai.
Nghĩa là: Vật đến cùng tột thì trở lại, vui tột thì buồn,
Rất hợp thì lìa, đời thịnh tất suy, Suy tột thịnh đến.
[5] Ấn đường: điểm nằm giữa hai lông mày.
--------------------------
Hết chương 58
Trong đình nghỉ mát, một trang nam tử vận chiếc áo màu tím nho đang gảy từng dây đàn. Nghe trong tiếng đàn có sự vui mừng, hoan hỉ nhưng trên nét mặt kia không lấy đâu ra sự vui thích. Nụ cười nhạt càng khiến người đối diện nảy sinh cảm giác tiếng đàn sao lại bi thương đến vậy.
Vẫn gảy đàn, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về phía nào đó thật xa xăm. Một đoạn ký ức hiện lên. Chàng vẫn còn nhớ rất rõ rằng, bên mái đình có một thiếu nữ đã múa một điệu múa say lòng người với bản nhạc này cho chàng xem. Bản nhạc và điệu múa của riêng hai người. Khi ấy thật hạnh phúc biết bao. Chàng còn nhớ khi ấy nàng đã đặt tên bản nhạc này là Long Vi Thần Thoại [1].
Một tà áo màu cam nhạt nhẹ nhàng bay ngang qua. Ngẩng đầu lên nhìn, Phúc Tuần nhận ra Ngọc Nhạn đã bước vào đình từ lúc nào và đang chậm rãi nâng cao cánh tay lên bắt đầu múa. Ngay lập tức, tiếng đàn im bặt khiến điệu múa của nàng không thể bắt đầu.
_ Vương gia!- Ngọc Nhạn khẽ cất tiếng hỏi.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đứng lên và tiến về phía Ngọc Nhạn. Nhìn vào đôi mắt của nàng, chàng không khỏi ngậm ngùi.
_ Ta hơi mệt! Ta về phòng trước!
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi bước đi. Nhưng vừa mới đi được vài bước chàng đã bị Ngọc Nhạn gọi giật lại.
_ Vương gia! Thiếp thấy bản nhạc chàng vừa chơi rất hay. Hay là thiếp sáng tác một điệu vũ để phối cùng bản nhạc này được không? _ Không cần đâu!- Phúc Tuần này dứt khoát trả lời.- Muội không cần phải làm như vậy.
_ Thiếp thấy bản nhạc này rấy hay!- Ngọc Nhạn gượng cười.- Nếu thêm một điệu vũ sẽ rất tuyệt. Đến khi đó, chàng gảy đàn còn thiếp sẽ múa.
Từng câu từng chữ của Ngọc Nhạn chẳng khác nào từng con dao đâm thẳng vào tim Phúc Tuần. "Chàng gảy đàn còn thiếp múa". Từng có một người đã cùng chàng làm việc này...
_ Tiểu Nhạn! Muội không cần phải nhọc lòng đến như vậy. Cho dù bất kỳ ai sáng tạo nên bất kỳ điệu vũ nào cũng đều không phù hợp với bản nhạc này.
Dứt câu, Phúc Tuần dứt khoát rời đi để lại Ngọc Nhạn đứng một mình giữa đình mà thẫn thờ nhìn chàng. Chậm rãi nhìn về phía cây đàn đang nằm lặng im trên bàn, lòng nàng không khỏi nhói đau.
_ Bất kỳ ai sáng tạo nên bất kỳ điệu vũ nào cũng không phù hợp với bản nhạc này, trừ...yêu nữ đó.
*
"_ Nàng ấy không thích ăn đồ cay nên khi làm đồ ăn ngươi chú ý có thể cho một ít Hồ Tiêu [2] nhưng đừng cho Lạt Tiêu [3] vào. Nàng ấy thích ăn đồ mặn và ngọt nhưng cái gì cũng vừa phải thôi. Vật cực tất phản [4]! Không có lợi cho sức khỏe. Nàng ấy rất thích ăn vặt, nên ngươi chịu khó làm ít Liên Hoa cao cho nàng ấy ăn. Đó là món ăn vặt nàng ấy thích nhất. Thỉnh thoảng ngươi làm hồ lô hoặc một ít ngào đường để nàng ấy thay đổi khẩu vị. Vì luyện tập nhiều nên chân nàng ấy thường xuyên bị đau, tí nữa ta đưa cho ngươi bài thuốc, ngươi làm theo hướng dẫn rồi tối đến mang vào phòng để nàng ấy ngâm chân. Nàng ấy không chịu được lạnh, dù là mùa đông hay mùa hạ cũng vậy. Tối đến ngươi nhớ để ý đóng cửa sổ lại. Trừ phi nàng ấy bảo đừng đóng ngươi mới không đóng. Nàng ấy rất thích trèo cây nhưng lại không biết cách xuống, vậy nên nhất thiết ngươi phải đặt một cái thang ngay bên dưới gốc cây để nàng ấy có thể xuống được. Dạo gần đây nàng ấy lại vừa mới bị cảm xong, ngươi chú ý làm cho nàng ấy những món thanh đạm, bổ dưỡng. Đừng nấu cháo vì nàng ấy không thích ăn cháo."
Nhớ lại những gì Phúc Tuần căn dặn Đông Ngọc mà mình tình cờ nghe được, một chút ấm áp chợt dâng lên trong lòng Lôi Vi. Nhưng có lẽ chút ấm áp ấy cũng khó lòng giúp vết thương nàng lành lại. Nàng còn nhớ rất rõ, hôm ấy chàng đến Đông cung thăm Phúc Vân, nàng đang trò chuyện với Thái tử ở hậu viện vội vàng lánh mặt. Một lúc lâu sau nàng thấy chàng vừa đi vừa căn dặn Đông Ngọc. Sau đó, trước khi về, chàng còn đưa cho Đông Ngọc một con chó nhỏ trắng như tuyết bảo là để nó bầu bạn với nàng.
Bản thân Lôi Vi biết rõ Phúc Tuần rất quan tâm đến nàng. Nhưng nàng thật không ngờ chàng lại quan sát nàng tỉ mỉ đến vậy. Chàng quan sát nàng tỉ mỉ đến nỗi nàng ngỡ rằng chàng hiểu nàng còn hơn cả bản thân nàng hiểu nàng. Nhưng...hiểu rồi thì sao? Hai người đến cuối cùng cũng không thể ở bên cạnh nhau được nữa.
Nàng biết thời đại này, đa thê là chuyện bình thường. Song một người sinh ra và lớn lên ở thời hiện đại, tiếp nhận những tư tưởng tiến bộ như nàng, nàng thật sự rất khó chấp nhận việc này. Trước kia, với Phúc Hoằng, gạt bỏ suy nghĩ này đối với nàng cũng không dễ dàng gì. Song nàng chấp nhận được bởi khi ấy nàng nghĩ chàng đối với nàng là chân thật, đa thê chẳng qua là tư tưởng mà thôi, nếu phải ở lại đây cũng nên sống sao cho hợp với thời đại một tý. Nhưng giờ với Phúc Tuần, nàng quả thật không thể nào chấp nhận được. Hai người rõ ràng vẫn là trai chưa vợ gái chưa chồng, hai người rõ ràng là tình nồng ý đượm với nhau, ấy vậy mà...chỉ giận hờn một cái sự việc lại đi xa đến vậy. Nàng thật sự không chấp nhận nổi việc này.
Người ta thường nói, yêu là sự ích kỷ. Nếu không yêu sẽ không ích kỷ. Vậy phải chăng nàng đã yêu quá nhiều nên mới ích kỷ, cố chấp không chấp nhận việc chàng kết hôn với Ngọc Nhạn cũng như không muốn nhìn mặt chàng? Nàng yêu chàng đậm sâu đến mức đó rồi sao? Nàng cũng không biết nữa. Nàng chỉ cảm thấy những ngày không có chàng thật trống vắng, nàng nhớ chàng tha thiết. Nàng thậm chí muốn bất chấp cả việc chàng giờ đã có thê tử mà chạy đến Linh Vương phủ tìm chàng. Nhưng...suy cho cùng, chính tư tưởng kia đã níu chân nàng lại.
_ Nhanh! Nhanh! Dìu Thái tử vào!
Tiếng khẩn trương của Tiểu Khổng Tử thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Nàng vội vén màn lên xem liền thấy Tiểu Khổng Tử còn một tên Thái giám nữa dìu Phúc Vân trở về lều. Bước chân của chàng đã có phần loạng choạng. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vội chạy ra khỏi lều.
_ Thái tử say rượu sao?- Vừa tiến về phía bọn họ, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.
_ Cát Tiểu thư! Không hẳn ạ!- Tiểu Khổng Tử vội lên tiếng.- Thái tử bị chóng mặt ạ.
_ Vậy dìu Điện hạ vào lều nhanh lên!
Dứt câu, Lôi Vi trở lại vào trong lều sửa sang lại giường cho Phúc Vân. Sức khỏe của chàng vốn suy nhược, không thích hợp để đi xa. Nhưng thời gian gần đây, Lăng quốc không hiểu sao gây nhiễu loạn vùng biên giới khiến Thục quốc và Lăng quốc luôn trong tình trạng căng thẳng, vậy nên dù năm nào của đến Thảo Nguyên, song năm nay chuyến đi này sẽ khá vất vả. Vì vậy Định An Hoàng đế cần người giúp sức, đảm đương chuyện này. Phúc Vân bình thường không hay lên triều cho lắm nhưng trong những lúc then chốt như thế này, chàng phải tham gia, thậm chí trực tiếp tiếp đón Vương chủ người Khiết, không giống như năm ngoái có thể thoái thác được.
Sau khi đặt Phúc Vân nằm xuống giường, Lôi Vi sai bọn Tiểu Khổng Tử đi lấy nước nóng và một ít nước giải rượu vào. Chậm rãi xoa hai bên Thái dương cho chàng, nàng khẽ thở ra.
_ Điện hạ! Ngài không sao chứ?
_ Chỉ là chóng mặt một chút thôi!- Khép hờ đôi mắt, Phúc Vân chậm rãi lên tiếng.- Thi thoảng, ta vẫn hay bị như vậy. Không sao đâu!
Chóng mặt khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu cứ kéo dài sẽ ngã nhào lúc nào không hay. Nghĩ vậy, Lôi Vi bạo gan chắp hai tay lại vỗ nhẹ ấn đường [5] của Phúc Vân.
_ Điện hạ! Tiểu nữ có biết phương pháp...trị liệu bằng cách dùng tay tác động vào đầu và trán. Làm như vậy thường xuyên sẽ...lưu thông khí huyết lên đầu. Từ đó, Ngài sẽ đỡ chóng mặt. Hay là tiểu nữ làm thử cho Điện hạ nhé?
_ Ngươi định đem ta ra làm...con chuột bạch đấy à?
Nghe Phúc Vân nói vậy Lôi Vi khẽ bật cười. Thật không ngờ chuyện này qua lâu như vậy rồi mà chàng vẫn còn nhớ.
_ Đúng vậy! Sai lầm lớn nhất của tiểu nữ chính là biến Điện hạ thành chuột bạch.- Vừa nói, Lôi Vi vừa dùng hai tay ấn ấn vào trán của Phúc Tuần.- Để bây giờ...con chuột bạch này quay lại phản...phản chủ.
_ Ngươi...- Phúc Vân hết ngỏ nói.- Ai là chủ của ai đây hả? Ngươi càng ngày càng lộng ngôn! Hôm nào ta phải trị ngươi mới được.
_ Ngài chẳng phải đã trị rồi sao? Tiểu nữ hỏi Ngài! Con Tiểu Tuyết Cầu đó ở đâu ra?
Câu hỏi bất ngờ của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi ngớ người. Chàng vội mở mắt ra nhìn gương mặt thanh tú, đôi môi đang nở một nụ cười ngọt ngào của nàng. Bất giác một cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống của chàng. Rốt cuộc, nữ tử này đã biết được những gì?
_ Chẳng phải Đông Ngọc mua sao?
_ Hôm Đông Ngọc đem nó đến cho tiểu nữ chính là hôm Linh Thân vương đến Đông cung chơi.
_ Trùng hợp vậy à?- Chất giọng Phúc Vân đầy Ngạc nhiên.- Khéo thật!
_ Đúng là khéo thật!
Vừa nói, Lôi Vi vừa ấn mạnh một cái vào đầu Phúc Vân khiến không khỏi nhăn nhó. Chàng thật không biết có nên gọi đây là làm ơn mắc oán hay không nữa. Nhưng nàng đã biết rồi, chàng cũng chả giấu làm gì nữa.
_ Trước sau cũng phải đối mặt vậy thì đối mặt sớm không tốt hơn sao?
Câu hỏi của Phúc Vân khiến đôi bàn tay của Lôi Vi dừng lại trong giây lát. Lúc này bọn Tiểu Khổng Tử vội bưng thau nước ấm và ly trà giải rượu vào. Nhìn thấy tình hình có phần hơi căng thẳng giữa hai người, họ nhanh chóng rời khỏi lều. Chờ cho bọn người đi ra hết cả, chàng mới chậm rãi ngồi dậy, mặt đối diện với nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.
_ Ngươi đau khổ như vậy, chứng tỏ rằng ngươi rất yêu Ngũ đệ. Nếu đã yêu đậm sâu đến như vậy, ngươi cần phải kiên cường lên, dũng cảm đối mặt để vượt qua nó. Vết thương này ta không giúp được ngươi. Chỉ có bản thân ngươi và Ngũ đệ mới có thể chữa lành nó mà thôi.
Khẽ cụp đôi mắt xuống, Lôi Vi lặng lẽ nhìn vào đôi bàn tay của mình. Chính xác là nhìn vào chiếc vòng Hồng đậu Phúc Tuần từng tặng cho nàng. Nàng không nỡ tháo nó ra! Nói đúng hơn, nàng không muốn tháo nó ra.
_ Ta biết việc này đối với ngươi rất khó chấp nhận. Nhưng ngươi hãy dũng cảm lên. Đừng để đệ ấy phải đau lòng, khổ sở vì ngươi.
_ Đau lòng? Khổ sở? Điện hạ! Người nói vậy chẳng khác nào tiểu nữ đang dày vò Ngài ấy vậy.
_ Hai người các người rõ ràng đang dày vò nhau. Nếu tình đủ đậm, yêu đủ sâu, ngại gì không thể vượt qua những cách trở?
Phúc Vân nói không sai. Nếu yêu đủ đậm sâu ngại gì những cách trở khó khăn ấy. Nhưng đằng này lại là vấn đề hôn nhân. Vì quá yêu nên nàng thật sự không thể nào chấp nhận được việc Phúc Tuần thành hôn với Ngọc Nhạn, dù rằng đây là chế độ đa thê. Lôi Vi thật sự muốn phản bác song giờ phản bác còn có ích gì.
_ Muộn rồi! Điện hạ nghỉ sớm đi. Tiểu nữ cáo lui!
Dứt câu, không để Phúc Vân nói thêm điều gì, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên và rời khỏi lều. Nhưng bước chân của nàng nhanh chóng trở nên ngập ngừng. Phúc Vân là người hiểu chuyện, nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc chàng hiểu rõ về tình yêu. Nàng thật tò mò không biết những "kiến thức" mà chàng có được là từ đâu ra.
_ Điện hạ?- Chậm rãi quay đầu lại, Lôi Vi lên tiếng hỏi.- Sao đến giờ...Điện hạ vẫn chưa thành thân?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Vân đang uống nước giải rượu phải sặc cả ra vì bất ngờ.
_ Hả? Tại sao ngươi lại hỏi ta câu này?
_ Điện hạ là con trai trưởng của Hoàng thượng đáng lẽ ra đã phải thành gia lập thất từ sớm. Nhưng đến nay vẫn chưa thấy gì. Nên...tiểu nữ có chút hiếu kỳ không hiểu tại sao.
_ Vốn dĩ ta đã được phụ hoàng chỉ hôn cho Kiều Xương Công chúa, con gái của Duệ Thân vương. Ta gọi là tỷ song kỳ thực tỷ ấy bằng tuổi với Chiêu Anh Công chúa. Vài năm trước, không may tỷ ấy chết sớm.
Thì ra Phúc Vân đã từng được chỉ hôn chứ không phải là không. Nhưng tại sao sau khi Kiều Xương Công chúa qua đời, Định An Hoàng đế lại không chỉ hôn cho chàng một Công chúa khác? Bởi theo như nàng biết, Hoàng tộc Tân Thục có không ít Công chúa, Quận chúa có thể xem là xứng đôi với chàng.
_ Vậy sau đó thì sao? Sao Hoàng thượng lại không ban hôn sự khác cho Ngài?
_ Ngay từ khi phụ hoàng muốn ban hôn sự cho ta và Kiều Xương Công chúa, ta đã phản đối rồi. Nhưng không được phụ hoàng chấp nhận. Sau khi tỷ ấy qua đời ta cật lực phản đối nên phụ hoàng mới không ban hôn sự cho ta.
_ Tạ sao lại như vậy?- Chất giọng của Lôi Vi càng lúc càng hiếu kỳ.- Tại sao Ngài lại phản đối chuyện này?
_ Vì ta không muốn thê tử của ta phải sống nửa đời cô độc nơi cung cấm.
Câu trả lời của Phúc Vân khiến Lôi Vi không khỏi chấn động. Không cần chàng phải giải thích, nàng hoàn toàn sáng tỏ nguyên do. Chàng từ nhỏ đã mang bệnh trong người, cơ thể suy nhược. Trời định sẵn kiếp này chàng phải đoản mệnh. Nếu thành thân, Thái tử phi của chàng sẽ phải sống một đời cô tịch, buồn tủi. Và nếu như họ có con trai, sau khi chàng qua đời, có khả năng, con trai của họ sẽ được phong là Hoàng Thái tôn. Nhưng điều quan trọng nhất chính là bảo vệ ngôi vị đó. Đứa con còn nhỏ sao có thể, mọi việc phải trông cậy cả vào mẫu thân của mình. Rồi hai mẫu tử họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chốn triều đình, không ngày nào được sống yên ổn. Đây có lẽ là điều chàng sợ nhất. Nếu để cho thê tử của mình sau khi mình chết đi phải chịu những cảnh ấy, chàng thà không thành thân còn hơn.
_ Tiểu nữ hiểu rồi!- Khẽ mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.- Nhưng...Hoàng thất vốn coi trọng chuyện nối dõi. Điện hạ làm như vậy không sợ...Thái hậu, Hoàng thượng phiền lòng sao?
_ Phiền lòng ta đành chịu. Chứ ta tuyệt đối không thể để thê tử của ta vì ta mà phải chịu khổ, gánh vác mọi chuyện suốt phần đời còn lại.
Chất giọng kiên quyết của Phúc Vân khiến Lôi Vi không khỏi cảm phục. Nếu ông trời ban cho chàng sức khỏe, cho chàng một gia đình riêng, chàng chắc chắn sẽ trở thành một đấng trượng phu khiến ai nấy cũng phải khao khát, ganh tỵ. Thê tử của chàng sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Thật đáng tiếc!
*
Bãi cỏ mơn mởn một màu xanh kéo dài đến tận chân trời. Trong không khí, gió nhẹ nhàng mang hương vị thanh tân len lỏi vào mọi ngóc ngách lớn nhỏ. Trên tầng không, từng đàng chim chao lượn cánh mềm. Tất cả hiện lên thật sinh động và tràn đầy sức sống.
Nửa ngồi nửa nằm dưới một gốc cây, Lôi Vi đưa mắt nhìn về nơi tưởng chừng như tận cùng. Nơi ấy, Băng Luân Công chúa cùng đám tỳ nữ của mình trong đó có A Sa đang nô đùa vui vẻ. Tiếng cười trong veo của họ bay lên đến tận trời khiến ánh dương càng trở nên rực rỡ. Giữa chốn thiên nhiên bạt ngàn này thật khiến cho tâm hồn người ta thư thái, sảng khoái hẳn. Mọi ưu tư muộn phiền dường như cũng tan biến hết. Trải lòng ra, vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi bản thân. Và thay vì chìm trong quá khứ, phải chăng ta nên dũng cảm đối mặt với quá khứ, với thực tế và tiến về tương lai? Khẽ nhắm mắt lại, nàng tập trung lắng nghe âm thanh của cuộc sống này.
_ Lôi Vi!
Chất giọng hồ hởi của Băng Luân Công chúa vang lên khiến Lôi Vi choàng mở mắt. Gương mặt tươi rói tựa như ánh trăng đêm rằm của Băng Luân Công chúa thật dễ khiến người khác xao xuyến. Nở một nụ cười thật tươi, nàng vội đứng lên để thi lễ nhưng đã bị nàng Công chúa này chặn lại.
_ Giữa ta và ngươi không cần những lễ nghi rườm rà đó!
_ Tạ Công chúa!
_ Ngươi thật là...Ngươi là bạn của A Sa cũng chính là bạn của ta. Người Thảo Nguyên chúng ta phóng khoáng, không cần câu nệ lễ tiết như thế. Phải không A Sa?
Vừa nói, Băng Luân Công chúa quay nửa người về phía A Sa. Bị hỏi bất ngờ, A Sa có chút lung túng nhưng rất nhanh sau đó nàng mỉm cười và gật đầu tán đồng. Nhìn hai người họ phối hợp ăn ý với nhau, Lôi Vi không khỏi mỉm cười thích thú.
_ Công chúa đồng ý kết bạn với tiểu nữ, tiểu nữ rất vui. Nhưng lễ tiết vẫn không thể thiếu được.
Đằng xa tiếng ngựa hí vang trời vọng lại. Không cần nhìn cũng biết hôm nay các Vương gia, Hoàng tử có mặt trong chuyến đi lần này đang đua ngựa với nhau. Băng Luân Công chúa không khỏi hiếu kỳ. Quay lại nhìn nàng nhìn thấy Duyệt Thân vương, Hinh Thân vương, Bát Hoàng tử, Cửu Hoàng tử đang dốc toàn lực đua ngựa. Trong cái nắng chiều họ như những vị thần bước ra từ trong những câu chuyện thần thoại của vùng Thảo Nguyên. Đặc biệt Bát Hoàng tử, trong mắt nàng trở nên đẹp đẽ một cách lạ kỳ.
_ Nếu lễ tiết là không thể thiếu vậy tại sao ta thấy ngươi chưa bao giờ hành lễ với Bát Hoàng tử?
Một câu nói để lộ tâm ý của nàng Công chúa trẻ khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng đang cố tiếp nhận điều mình vừa mới phát hiện ra được.
_ Uhmmm...đối với các vị Hoàng tử khác, tiểu nữ...thi thoảng cũng không hành lễ.
_ Vậy sao?- Chất giọng của Băng Luân Công chúa có chút ngờ vực.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lôi Vi gật đầu ngay tắp lự. Thực ra, từ trước đến nay trong những tuấn nam nơi cung cấm nàng quen biết, ngoài Phúc Vân và Phúc Hoằng ra còn ba người kia nàng rất hiếm khi hành lễ. Giờ nghĩ lại, xem ra bọn họ quả đã quá dung túng cho nàng rồi.
Một nụ cười không hẳn là tươi nhẹ nhàng nở trên môi Lôi Vi. Nàng chậm rãi quay sang nhìn Băng Luân Công chúa đang nhìn về phía các Vương gia, Hoàng tử. Quay sang nhìn A Sa, nàng nhận ra nàng ấy đang mím môi cười tủm tỉm. Tiến lại gần Băng Luân Công chúa, nàng húng hắng ho rồi cất tiếng:
_ Không phải Băng Luân Công chúa đang thầm thương trộm nhớ...Bát Hoàng tử đấy chứ?
Và phản ứng đầu tiên của Băng Luân Công chúa chính là giật thót tim như trẻ con bị phát hiện làm điều sai. Gương mặt nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn chẳng khác nào cục than hồng.
_ Lôi Vi! Ngươi có cần nói thẳng như thế không?
Dứt câu, Băng Luân Công chúa bỏ chạy một mạch. Khổ thân A Sa và Lôi Vi phải chạy theo nàng đến tận rừng. Vừa chạy, bọn họ vừa thở ra thở vào.
_ Băng Luân Công chúa!- Dừng lại, Lôi Vi gọi to.- Thích thì thích! Có gì đâu mà Người phải xấu hổ?
Câu nói của Lôi Vi khiến Băng Luân Công chúa dừng khựng bước chân lại. Lúc này, A Sa và nàng mới chậm rãi tiến lại gần.
_ Công chúa!- Vừa thở, A Sa vừa nói.- Xin Người đừng làm khổ nô tỳ.
Không nói gì, Băng Luân Công chúa quay sang đánh nhẹ vào tay A Sa.
_ Người Thảo Nguyên không phải là tính tình phóng khoáng sao?- Vừa tiến lại, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.- Chuyện thích một người, có gì đâu Công chúa phải xấu hổ?
_ Không phải thế!- Băng Luân Công chúa phản bác.- Là ta ngượng! Dù sao...thì đây...ta thích chàng...nhưng...không biết chàng có thích ta không?
Tình yêu tuổi mới lớn đẹp đẽ tinh khôi nhưng lại mỏng manh vô cùng. Tình cảm đơn phương lại càng mỏng manh hơn nữa. Đó có thể chỉ là những rung động đầu đời đến một lúc nào đó rồi sẽ qua. Nhưng nếu nó thật sự cắm rễ trong tim, tình đơn phương ấy thật sự khiến người ta phải thống khổ. Nghĩ đến đây, Lôi Vi không khỏi lo lắng cho nàng Công chúa trẻ.
_ Công chúa!- Chất giọng của Lôi Vi trở nên nghiêm túc.- Người đã dành bao nhiêu tình cảm cho Bát Hoàng tử rồi?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lôi Vi, gò má của Băng Luân Công chúa lại ửng lên màu hồng nhuận.
_ Ta không biết! Ta chỉ cảm thấy rất vui khi được nhìn thấy chàng. Ngắm chàng từ xa, ta đã rất mừng rồi. Chàng buồn, ta cũng buồn. Chàng vui, ta cũng vui. Thấy chàng vui vẻ với nữ tử khác, ta có chút không can lòng. Nhưng khi biết chàng không có ý gì với họ ta vui khôn xiết. Khi chàng về kinh thành rồi, không được nhìn thấy chàng nữa, ta thực sự rất nhớ chàng. Ngày ngày ta đều nhớ lại những khoảnh khắc được nhìn thấy chàng. Lúc đó ta chỉ giận mình không có cánh để bay đến bên cạnh chàng. Nếu được ở bên cạnh chàng, dù là thị nữ ta cũng chấp nhận.
_ Công chúa!- Chất giọng A Sa có chút hoảng hốt.- Người không nên nói vậy. Người thân phận tôn quý không nên nói vậy. Nếu để Đại Vương nghe thấy sẽ...
_ Sợ gì chứ?- Băng Luân Công chúa cắt ngang lời A Sa.- Thân phận có tôn quý đến đâu mà không được ở bên cạnh người mình thích thì còn có ý nghĩa gì?- Nói đoạn, Công chúa quay sang nhìn Lôi Vi.- Nhưng ta thấy thị nữ cũng không thể sẻ chia mọi điều với chàng. Ta không chỉ muốn bên cạnh chàng mà còn muốn sẻ chia mọi điều với chàng. Lôi Vi! Theo người thấy, ta có thể trở thành người như thế không? Trở thành thê tử của chàng, ngươi thấy thế nào?
Hỏng rồi! Xong rồi! Băng Luân Công chúa này quả thực đã bị "giáng đầu thuật" đánh trúng, rơi vào lưới tình của Bát Hoàng tử rồi. Lôi Vi thật không ngờ trên đời này lại thực sự tồn tại tình yêu sét đánh. Nhưng ngẫm lại chẳng phải có một cái cây không cần cưa cũng đổ ngay trước mặt nàng trong lần đầu tiên hai người gặp nhau đó sao?
_ Công chúa! Nếu Người muốn trở thành thê tử của Bát Hoàng tử, Người sẽ phải chịu đựng rất nhiều điều. Mà với tính cách của Người...tiểu nữ cho rằng Người sẽ khó lòng nhẫn nhịn.
_ Ta không hiểu!
_ Đầu tiên là về hôn sự này. Liên hôn giữa hai bên là chuyện tốt đẹp. Nhưng...liên hôn vốn là một chiêu...uhm...liên quan đến chính trị. Vậy nên người Công chúa lấy nhất định phải là Hoàng đế tương lai. Xét trên tình hình hiện tại, Hoàng đế tương lai của Tân Thục chính là Thái tử Điện hạ. Hoặc nếu không phải là Thái tử thì cũng là một Vương gia hoặc Hoàng tử đáng tin cậy như Hinh Thân vương, Linh Thân vương. Bát Hoàng tử tuy không phải là người bất tài vô dụng, nhưng tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt để liên hôn. Sau đó, giả sử hai người thật sự liên hôn được với nhau. Hai người cũng phải đối mặt với không ít vấn đề. Một người phóng khoáng, không thích ràng buộc như Ngài ấy, căn bản không phải là chỗ dựa tốt cho nữ nhân. Đó là chưa kể khi được gả cho Ngài ấy rồi, Công chúa sẽ phải đối mặt với chuyện nhị phòng, tam phòng này nọ nữa. Thê thiếp đấu đá với nhau không phải vì tranh sủng cho bản thân thì cũng vì con ruột của mình. Với tính tình của mình, nàng nếu không cho họ sức đầu mẻ trán cũng khiến họ tơi bời hoa lá. Lúc ấy dù Ngài ấy có nể mặt Đại Vương mà giúp Công chúa thì cũng sẽ cảm thấy chán ghét với việc đấu đá của hậu cung. Dù có tình cảm cũng sẽ trở nên lạnh nhạt. Rồi nàng sẽ phòng đơn gối chiếc. Nàng liệu có chịu đựng được cảnh có phu quân mà như không có như vậy không?
_ Những chuyện ngươi nói còn chưa đến!
_ Nhưng không phải là không có khả năng. Phải lường trước!
_ Ta nghĩ nếu tình đủ đậm, yêu đủ sâu, ta sẽ vượt qua mọi thử thách. Ta sẽ chứng minh cho chàng thấy ta là một thê tử tốt, khiến chàng ấy tự hào. Còn về chuyện nhị phòng, tam phòng hay đấu đá gì đó ta vốn không quan tâm. Ta chỉ quan tâm đến chàng ấy mà thôi. Chỉ cần chàng ấy cần ta, muốn giữ ta lại bên mình, những chuyện khác không quan trọng.
Chỉ cần tình đủ đậm, yêu đủ sâu! Có phải quan niệm về tình yêu của bất kỳ người nào trong thời cổ đại cũng giống nhau thế này không? Lôi Vi nghĩ như thế. Song nàng chợt nhớ ra rằng, thời đại nàng, ở tuổi nàng có không ít thiếu nữ có quan niệm này. Chỉ cần có tình yêu, bất kỳ chông gai nào cũng có thể vượt qua. Quan niệm ấy thật đẹp! Nhưng trải qua thực tế rồi mới biết bản thân mình không có đủ dũng khí và can đảm đến vậy. Tình yêu nếu không có yếu tố này cũng chẳng khác nào dã tràng se cát. Đối mặt với những gì đã xảy ra, nàng mới biết, bản thân không độ lượng đến vậy. Nàng có thể bao dung rất nhiều việc, duy việc chàng có thê tử, nàng không thể bao dung. Trong chuyện này, nàng và Ngọc Nhạn, ai là người thứ ba nàng cũng không biết và cũng không muốn biết nữa. Nàng chỉ biết rằng, tình vẫn đậm yêu vẫn sâu song để quay trở lại là điều rất khó khăn. Giờ, nhìn về phía trước thôi! Chỉ vậy là đủ rồi!
---------------------------
[1] Long Vi Thần Thoại: sở dĩ Lôi Vi không đặt tên bản nhạc là Tuần Vi Thần Thoại hay Mạnh Cát Thần Thoại...mà là Long Vi Thần Thoại bởi nàng muốn ám chỉ Phúc Tuần là rồng giữa chốn triều đình, trở thành Hoàng đế của Tân Thục sau này. Và câu chuyện của hai người là Thần Thoại giữa rồng và đóa Tử Vi.
[2] Hồ Tiêu: Tiêu.
[3] Lạt Tiêu: Ớt.
[4] Vật cực tất phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.
Sách Tả Truyện có viết rằng:
Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi,
Thái hợp tất ly, Thế thịnh tất suy, Bĩ cực thái lai.
Nghĩa là: Vật đến cùng tột thì trở lại, vui tột thì buồn,
Rất hợp thì lìa, đời thịnh tất suy, Suy tột thịnh đến.
[5] Ấn đường: điểm nằm giữa hai lông mày.
--------------------------
Hết chương 58
Danh sách chương