Tháng bảy về, hương sen lan tỏa khắp mặt hồ tạo nên một hương thơm thanh mát, dịu nhẹ. Làn gió nhẹ bay, nhẹ bay khiến từng cành lá khẽ đung đưa. Trên bầu trời trong xanh, từng đàn chim nhỏ chao lượn, líu lo. Một bức tranh thật sinh động và tràn đầy sức sống.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng bước vào Đông cung. Ra đón nàng là một tiểu thái giám theo hầu Phúc Vân lâu năm. Mỗi lần gặp tiểu thái giám này nàng phải gọi đầy đủ tên hắn chứ không dám gọi như cách thông thường nàng hay gọi mấy tiểu thái giám khác. Đắc tội! Đắc tội!
_ Khổng Vĩnh Tú!
_ Cát...Cát tiểu thư!- Chất giọng của Khổng Vĩnh Tú có chút lúng túng, hoảng sợ.
_ Điện hạ đâu? Hôm nay ta có làm cho Điện hạ một ít điểm tâm là món chè. Điện hạ phải thường xuyên uống thuốc nên trong người hỏa khí không ít. Ăn món chè này vào Điện hạ sẽ đỡ rất nhiều.
_ Điện hạ...Điện hạ...
_ Ngươi sao thế?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Hay là Điện hạ xảy ra chuyện gì? Phúc Vân vẫn chưa tận số, Lôi Vi biết chắc điều đó. Nhưng nhìn dáng vẻ của Khổng Vĩnh Tú, nàng không khỏi lo lắng.
_ Không có ạ!- Khổng Vĩnh Tú vội đáp.- Tiểu thư! Để nô tài đưa Tiểu thư đi gặp Điện hạ.
Nghe Khổng Vĩnh Tú nói vậy, Lôi Vi cũng yên tâm phần nào. Nàng vội theo hắn ra hậu viện. Trong hậu viện của Đông cung có một cái hồ. Đây là cái hồ khá rộng, vậy nên các đài, các trong Đông cung đều có một mặt giáp với cái hồ này. Trên bờ có một thư phòng mở khá rộng với ba mặt là nước. Thư phòng này nhìn từ bên ngoài vào nó chẳng khác nào một cái sân dưới hiên nhà. Song nó lại được bài trí như một thư phòng hoàn chỉnh với ghế dài, với bàn gỗ, với chậu cây cảnh, với những bức thư pháp treo trên cột...Một không gian tao nhã lý tưởng cho văn nhân. Phía sau căn phòng này có một cây cầu nhỏ hẹp dẫn ra một tiểu đình nằm ngay giữa lòng hồ sen. Đó là nơi ưa thích của Phúc Vân.
Nhìn vị Thái tử trẻ tuổi đứng lặng im trong đình, lòng Lôi Vi không khỏi cảm thán, xót xa. Nàng tới đây cũng đã được hơn một năm rồi, thời gian nàng quen biết Phúc Vân cũng không thể gọi là lâu được. Song nàng hiểu được cảm giác của chàng. Đó là cảm giác bất lực, bất mãn với chính bản thân mình.
_ Thái tử! Có Cát Tiểu thư tới ạ!- Vừa quỳ xuống, Khổng Vĩnh Tú vừa bẩm báo.
_ Cho vào!
Chỉ chờ có vậy Lôi Vi nhanh chóng vén tấm rèm mỏng lên bước vào. Cùng lúc ấy, Phúc Vân chậm rãi quay lại mỉm cười với nàng, nụ cười có phần không được tự nhiên.
_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!
_ Ngươi không cần đa lễ!
Sau khi làm xong thủ tục chào hỏi rườm rà kia, Lôi Vi đặt hộp gỗ lên bàn.
_ Đây là gì vậy?- Vừa đưa mắt nhìn vào hộp gỗ trên tay Lôi Vi, Phúc Vân vừa lên tiếng hỏi.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi đặt hộp gỗ trên bàn rồi từ từ mở nắp ra.
_ Đây là chè trái vải nhân hạt sen!- Vừa lấy chén chè ra, Lôi Vi vừa nói.- Chè này đặc biệt thích hợp ăn trong mùa hạ vì nó sẽ làm dịu cơ thể trong những ngày nắng bức. Hôm nay tiểu nữ đặc biệt làm cho Thái tử Điện hạ ăn.
_ Thật không ngờ ta lại có phúc này!- Vừa nói, Phúc Vân vừa cười.- Tiểu Khổng Tử! Không cần đâu!
Liếc thấy Khổng Vĩnh Tú vội lấy ngân kim [1] ra, Phúc Vân chậm rãi lên tiếng. Ngay lập tức, Tiểu Khổng Tử vội cất ngân kim đi.
_ Điện hạ! Ngài thật sự không sợ tiểu nữ hạ độc sao?- Vừa ngồi xuống, Lôi Vi vừa mỉm cười ranh mãnh.
_ Ngươi ấy à! Ngươi sẽ không ngốc đến nổi hạ độc ta trong chính Đông cung được canh gác nghiêm ngặt chẳng khác gì Đại điện đâu.
_ Nhưng có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà.
_ Ngươi dám không?- Phúc Vân hỏi ngược lại.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ cười xòa. Xem ra nàng gặp phải cao thủ rồi.
Chậm rãi cầm lấy chén chè, Phúc Vân đưa mắt nhìn Lôi Vi mà không khỏi đau lòng. Chàng thật không biết lúc này nên làm gì, nên nói gì để tránh việc nàng bị rối trí, đả kích. Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ phải kiểm tra rồi. Một cuộc kiểm tra rất quan trọng. Lúc này, chàng không biết nên làm thế nào cho phải.
_ Điện hạ làm sao thế? Hay là tại món chè của tiểu nữ không ngon???
Nghe thấy âm thanh sắc nhọn ở câu cuối cùng, Phúc Vân hồn đang "phiêu du" lập tức nhập xác. Không nên chọc giận nữ nhân!
_ Không có!- Vừa nói, Phúc Vân vừa múc một muỗng lên ăn.- Uhm...rất ngon!
_ Thật sao?
_ Đúng vậy! Có vị thanh của hạt sen, vị ngọt của trái vải, lại thêm chút lạnh của băng nữa. Rất ngon!
_ Vậy là tốt rồi!
Thấy nét vui vẻ lạ thường của Lôi Vi, Phúc Vân không khỏi chau mày tò mò.
_ Sao thế?
_ Điện hạ không biết đâu! Món chè này nhất thiết phải ăn lúc lạnh mới ngon được. Lần trước tiểu nữ có làm món này cho Phúc Tuần một lần. Vì vào đúng tiết trời đang rét mướt, chàng ấy ăn vào liền rùng mình. Nói là ngon nhưng kỳ thực là đang rất lạnh. Tiểu nữ ép mãi chàng ấy mới nói là vì quá lạnh nên ăn không ra vị gì cả. Lần này tiểu nữ muốn làm lại cho chàng ấy ăn.
_ Nói như vậy xem ra ta lại đánh giá nhầm ngươi rồi.- Phúc Vân vờ thở dài.- Thật không ngờ ta lại bị ngươi đem ra làm thử nghiệm cho Ngũ đệ. Hảo đệ đệ của ta, đệ nhanh về đây mà xem!
Nhìn vẻ bi thương của Phúc Vân, Lôi Vi không thể không nhìn được cười.
_ Ở chỗ tiểu nữ...uhm...trước khi...dâng một món ăn nào đó lên, người ta thay vì dùng ngân kim, họ sẽ dùng chuột bạch để thử thức ăn.
_ Thật kỳ lạ!- Phúc Vân chau mày khó hiểu.- Ở nơi ngươi từng sống thật có nhiều điểm kỳ lạ. Phong cách cá nhân gì đó rồi giờ là ấy chuột bạch làm thí nghiệm.
Lôi Vi cười xòa. Nhưng khoan đã...sao Phúc Vân biết được bốn chữ "phong cách cá nhân" chứ? Khẽ nheo mắt lại, nàng nhìn vị Thái tử ngồi đối diện mình với đôi mắt đầy nghi hoặc.
Hiểu ý, Phúc Vân mỉm cười.
_ Hôm trước ta tình cờ nghe được ngươi và Ngọc Nhạn nói chuyện, nhưng vì có chuyện phải đi gấp nên ta chỉ nghe thoáng qua.
_ À!- Lôi Vi gật gù cái đầu ra chiều đã hiểu.
_ Nói như vậy...ta chuột bạch sao?
Nghe Phúc Vân nói thế, Lôi Vi cười càng dữ dội hơn.
_ Điện hạ! Nếu Ngài tự ví mình là chuột bạch thì Phúc Tuần là gì? Tiểu nữ lần đầu tiên nấu món chè này chưa biết ngon hay dở đã đem cho Phúc Tuần ăn. Sau khi Phúc Tuần ăn xong, đánh giá xong, tiểu nữ nấu lại rồi đem dâng cho Ngài ăn. Ngài thử nghĩ xem, ai mới là chuột bạch?
_ Là đệ đệ ta?- Phúc Vân nghi ngờ.
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi bật cười. Thấy vậy Phúc Vân cũng không thể nào nhịn được cười.
_ Đệ ấy mà biết ngươi cho đệ ấy ăn giấm, không biết mặt sẽ khó coi đến mức nào.
_ Mặc kệ chàng ấy! Tiểu nữ, minh bạch, không sợ!
_ Có khẩu khí!
Cứ thế, tiếng cười rộn vang khắp một khoảng không gian nhỏ của Đông cung. Nhưng có một trong hai người phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh để cười nói.
*
Cửu Thiều đã luyện xong, giờ Lôi Vi chỉ cần làm một việc đó là tập trung sức lực và tinh thần để chuẩn bị biểu diễn cho thật tốt. Hôm rồi nàng xuất cung đến Phi Thiên lâu, Hương Y đã dặn nàng đôi điều cho buổi biểu diễn này. Ngồi trong một cái đình nhỏ, nàng phóng tầm mắt về đám ca vũ trong bộ y phục màu lục. Hôm nay là kỳ thi thăng cấp cho Sơ kỳ. Vượt qua kỳ thi này, các Sơ kỳ sẽ được thăng lên làm Hạ cấp ca vũ. Nếu không qua kỳ thi, họ phải chờ hai năm nữa. Hai năm nữa mới được thi lại, khi ấy yêu cầu của kỳ thi sẽ càng cao và gay gắt hơn, chính vì vậy, hôm nay ai cũng nổ lực hết mình để được thăng cấp. Tính cạnh tranh của sự học thời này cũng khốc liệt không kém gì thời đại của nàng.
Sau khi kỳ thi kết thúc sẽ là phần kiểm tra của một số ca vũ đã đăng ký trong đó có nàng. Trung bình từ một đến hai tháng, Thái Thường Nhạc phủ lại tổ chức một cuộc kiểm tra. Các ca vũ ngoại trừ Học sự, còn lại đều được đăng ký tham dự kỳ kiểm tra này chỉ cần họ đủ tự tin vào khả năng biểu diễn của mình. Nếu đạt sẽ được tính điểm thành tích. Đến cuối năm, các Chưởng sự sẽ tổng hợp điểm xem ca vũ nào có số điểm cao hơn, xứng đáng thăng cấp trước kỳ hạn. Nếu bài múa xuất sắc các Chưởng sự sẽ họp lại suy xét có nên thăng cấp ngay hay không. Còn nếu không đạt, các ca vũ lại chờ đến đợt sau để đăng ký. Nhìn bên ngoài kỳ kiểm tra này có vẻ nhẹ nhàng hơn. Song yêu cầu của kỳ kiểm tra này lại cao hơn rất nhiều so với kỳ thi thăng cấp. Vậy nên chỉ những ai thực sự ưu tú, tự tin vào chính bản thân mới tham gia kỳ kiểm tra này. Đây là lần thứ hai Lôi Vi tham gia kỳ thi. Lần trước nàng đã được cộng điểm thành tích khá cao. Lần này nàng mong mình sẽ bứt phá. Bởi tham gia kỳ kiểm tra này còn có Nghê Tú Đình. Nàng và nàng ta là hai sắc tím đại diện cho Hạ cấp tham gia kỳ kiểm tra này.
Khi biết được tin này đám ca vũ rãnh rỗi trong phủ đã bàn tán không ngớt xem ai sẽ cao điểm hơn ai, hay ai sẽ được thăng cấp sớm. Đám nhạc công cũng không chịu thua kém Tây Khương viện. Lôi Vi nghe đâu người của Đông Khương viện đều đem số ngân lượng được thưởng ra để cá độ nàng và Tú Đình ai sẽ thắng. Vụ cá độ này khiến nàng liên tưởng đến những kỳ World Cup hay các giải bóng đá danh tiếng của thế giới. Thật là một màn kịch đầy máu lửa!
Vượt qua đám đông, Lôi Vi gắng phóng tầm mắt của mình về phía Đồng Thảo. Sau kỳ thi nhập môn, lên Sơ kỳ, đây là kỳ thi thăng cấp đầu tiên nàng ấy tham gia. Hai kỳ thi này lại cách nhau gần một năm. Cũng thật vừa vặn! Một năm đủ để con người ta quên đi cảm giác hồi hộp của lần thi đầu tiên và "giúp" họ lấy lại cảm giác ấy trong kỳ thi tiếp theo.
Thấy Đồng Thảo nhìn về phía mình, vừa mỉm Lôi Vi vừa đưa tay lên vẫy. Sau đó nàng đưa tay ra hiệu ý bảo muốn ra ngoài rồi đứng lên rời khỏi Khánh viện. Kỳ kiểm tra này, nàng muốn có một tinh thần thật thoải mái. Ra ngoài tản bộ luôn là phương pháp có hiệu quả giúp đầu óc thoải mái, thư thái. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi đi trên lối nhỏ với hai bên đường là những luống hoa nhỏ đang vào kỳ nở rộ. Những bông hoa ấy dù không phải là những bông hoa cao sang, vương giả được mọi người nâng niu song chúng cũng đẹp đẽ không kém gì những bông hoa kia. Nhìn ngắm chúng, nàng cảm thấy tinh thần mình sảng khoái, tâm hồn thư thái hẳn.
Bỗng từ xa có tiếng chân vọng tới. Tiếng chân dồn dập hớt hãi khiến Lôi Vi không thể không chú ý. Quay lại nhìn, nàng thấy Lệ Uyên, tỳ nữ của Ngọc Nhạn Công chúa đang vừa chạy vừa thở. Dáng vẻ trông rất vội vàng gấp gáp. Trên gương mặt còn ẩn hiện sự lo lắng. Có chuyện gì xảy ra mà nàng ta lại có thái độ như vậy? Khẽ chau mày, trong đầu nàng bỗng xuất hiện nghi vấn.
_ Lệ Uyên!- Vừa tiến về phía Lệ Uyên, Lôi Vi vừa gọi tên nàng ta.
....................
Lần lượt, lần lượt từng người, từng người một lên biểu diễn phần thi của mình. Chẳng mấy chốc, đám Sơ kỳ ca vũ đã thi xong. Thấy Đồng Thảo thuận lợi vượt qua kỳ thi, Lôi Vi mừng nhưng lại chả thể nào nở một nụ cười. Những gì Lệ Uyên vừa mới nói với nàng vẫn còn vang lên rất rõ trong đầu chả khác nào sấm chớp nổ "đì đoàng". Tâm trạng của nàng lúc này thật sự đã xuống dốc một cách thảm hại. Nhóm nhạc công luyện tập điệu Cửu Thiều cùng nàng mấy ngày nay nhìn thấy nàng lúc này như vậy cũng đâm ra lo lắng.
_ Lôi Vi! Muội không sao chứ?- Trạch Minh, một nhạc công chơi trống quen biết với Lôi Vi từ trước đó lên tiếng hỏi nàng.
_Mu...muội không sao!- Quay về phía Trạch Minh, Lôi Vi vội đáp.
_ Muội thật sự không sao chứ?- Chất giọng của Trạch Minh có chút nghi ngờ.- Ta thấy sắc mặt muội rất khó coi.
_ Vậy sao?- Lôi Vi mỉm cười, nụ cười hết sức gượng ép.- Chắc tại vì muội lo lắng quá ấy mà. Huynh cũng biết để tập điệu Cửu Thiều này muội đã tốn không ít thời gian.
_ Cát Lôi Vi!
Tiếng của Vương Tổng quản vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình.
_ Đừng căng thẳng quá! Muội sẽ làm tốt thôi.
Mỉm cười với Trạch Minh, Lôi Vi hít một hơi thật sâu rồi tiến bước ra giữa sân. Khi bước ra sân, nàng liếc thấy gương mặt ngạo nghễ của Tú Đình. Phần thi của nàng ta được đánh giá khá cao. Quả là áp lực không nhỏ đối với nàng. Tiếng bàn tán lại bắt đầu nổi lên. Vẫn là chủ đề cũ song chưa giảm nhiệt.
Bước ra giữa sân, Lôi Vi chậm rãi cúi người. Nhạc bắt đầu nổi lên. Tất cả những ai có mặt đều im bặt, nín thở theo dõi phần thi của nàng, hồi hộp chờ đợi ai sẽ là người giành chiến thắng sau cùng. Là Cát Lôi Vi nàng hay là Nghê Tú Đình?
Đưa cánh tay lên, Lôi Vi bắt đầu điệu múa của mình. Nàng cố gắng nhập tâm vào điệu múa hết mức có thể. Song càng ép bản thân bao nhiêu, tay chân càng luống cuống bấy nhiêu. Nhận ra sự bất ổn trong từng động tác của nàng, tiếng bào tán lại một lần nữa nổi lên. Bên trên Trần Chưởng sự, Đậu Chưởng sự không khỏi lo lắng. Còn Tô Chưởng sự chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng ẩn giấu sự thích thú.
Ẩn mình trong đám ca vũ đang vây quanh sân của Khánh viện, Tú Đình nhanh chóng nhận ra những sai sót trong bài múa của Lôi Vi. Một nụ cười đắc ý hiện rõ trên gương mặt thanh tú của nàng ta. Trong khi đó, đôi mày của Đồng Thảo đã nhíu sát vào nhau, hai tay nàng cũng liên tục đan vào nhau, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Bài múa luyện tập cả mấy tháng trời, Lôi Vi đã luyện thành thục rồi. Thế nhưng sao hôm nay lại thế này? Thật khiến người ta không sao hiểu được.
Các nhạc công thấy Lôi Vi bị chậm nhịp liền chơi chậm lại nhưng họ càng chơi chậm nàng lại càng sai nhịp nặng hơn. Vừa chơi nhạc họ vừa đưa mắt nhìn các giám khảo lúc này ai cũng nhíu sát đôi mày rồi quay sang nhìn Lôi Vi lúc này đang biểu diễn trong trạng thái thất thần. Rõ ràng khi nãy, tâm trạng của nàng còn đang rất tốt sao giờ lại thành ra thế này?
_ Á!
Trong khi mọi người đang đặt ra cho mình một dấu hỏi to đùng, tiếng kêu thất thanh lập tức kéo mọi người trở về với hiện tại và nhận ra Lôi Vi đã ngã trên đất. Nguyên nhân là vì nàng không chú ý nên đã đẵm chân lên dải lụa, cùng lúc đó nàng đưa tay vung dải lụa lên khiến nàng bị sảy chân mà ngã.
Một cảm giác đau đớn từ bàn chân dội thẳng lên khiến Lôi Vi phải thở ra. Vì khi ngã, bàn tay nàng bị ma sát với mặt đất nên lòng bàn tay của nàng bắt đầu tứa máu. Thế những những chấn thương ngoài da ấy dường như vẫn không tác động gì đến nàng. Nàng vẫn vậy, vẫn bộ mặt thất thần, lo lắng đó khiến ai cũng có chút xót xa. Tiếng bàn tán nổi lên từ nãy giờ lập tức im bặt.
_ Lôi Vi!- Vừa chạy ra, Đồng Thảo vừa gọi tên Lôi Vi.- Muội không sao chứ?
Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ quay lại nhìn Đồng Thảo rồi lắc đầu. Miệng mấp mấy muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
_ Cát Lôi Vi! Không đạt!
Tiếng tuyên bố của Vương Tổng quản dường như không mảy may tác động gì đến Lôi Vi. Nàng chận rãi đưa một tay về phía Đồng Thảo ý muốn nhờ nàng ấy dìu nàng đứng lên. Vịn vào cánh tay của Đồng Thảo, nàng chậm rãi cúi người xuống rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi Khánh viện về Xuân Hoa viện. Về đến nơi, Đồng Thảo vội lấy ra một lọ thuốc trị thương xoa vào lòng bàn tay của Lôi Vi. Vừa xoa, Đồng Thảo vừa quan sát nét mặt nàng. Sự lo lắng, bồn chồn và cả sợ hãi dường như đã thể hiện rất rõ ràng trên gương mặt nàng.
_ Hôm nay muội làm sao thế?- Đồng Thảo lên tiếng hỏi, chất giọng đầy quan tâm.
Lôi Vi quan sát từng động tác của Đồng Thảo. Chuyện kia vẫn cứ mãi lởn vởn trong đầu nàng khiến lòng nàng không thể nào yên ổn được. Cuối cùng, nàng cũng quyết định nói ra.
_ Tỷ có biết quân xuất chinh đang bị bao vây trong một khe núi bên ngoài Ân Kỳ thành không?
Sau câu hỏi của Lôi Vi, Đồng Thảo lập tức dừng động tác của mình lại. Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn Lôi Vi với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
_ Sao muội lại biết chuyện này?
_ Sao muội không được biết? Chuyện quan trọng như vậy, tại sao muội lại không được biết?- Chất giọng của Lôi Vi vỡ òa.- Tỷ có biết là muội lo lắng lắm không? Chàng ấy bị vậy mấy ngày nay rồi. Chỗ đó lại là nơi hẻo lánh, muốn tìm đồ ăn thức uống đâu phải chuyện dễ. Quân địch chỉ cần chờ vài ngày nữa thôi là bọn chúng không cần đánh cũng thắng.
Lôi Vi nói một tràng. Đồng Thảo vẫn im lặng không nói gì. Nói gì được trong khi bản thân nàng cũng rất lo lắng cho Phúc Tuần và Đồng Vũ. Chỉ mới là thành thứ năm mà bọn họ đã thê thảm đến mức này rồi thật không biết đến ngày trở về ai chết, ai sống đây?
Nước mắt vẫn lăn dài trên gò má. Vừa nãy nếu không tình cờ gặp Lệ Uyên, nếu không phải trong lúc gấp gáp Lệ Uyên vô tình nói ra hung tin [2] này, nàng thật không biết mình sẽ bị giấu đến bao giờ. Nhưng khoan đã...một tin quan trọng như vậy ít nhất ra khi mới truyền về Hoàng cung, chuyện cũng sẽ trở nên ầm ỉ rồi. Nhưng đằng này, mấy ngày nay nàng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng bàn tán nào.
_ Tin này có phải mọi đều biết cả?- Lôi Vi dò hỏi.
_ Đúng vậy!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa gật đầu xác nhận.
_Vậy tại sao muội lại không biết?
_ Là vì...là bởi vì...- Đồng Thảo lúng túng hẳn.- Là vì...
Nhìn dáng vẻ của Đồng Thảo, Lôi Vi cũng đoán được vài phần.
_ Đồng Thảo tỷ!
_ Ấy da!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa đứng lên.- Muội đừng có ép ta...ta không nói được...
_ Rốt cuộc là ai khiến tỷ phải sợ đến vậy?
_ Là ta!
Chất giọng trầm thấp quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi phải quay sang nhìn. Từ xa, Phúc Vân chậm rãi bước vào viện. Trong bộ y phục màu khói trông chàng gầy yếu, mỏng manh hẳn.
_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!- Đồng Thảo vội hành lễ.
Không nói gì, Phúc Vân chỉ đưa tay về phía trước ra hiệu.
_ Là Điện hạ?- Chất giọng của Lôi Vi có chút ngờ vực.
_ Vì ta lo ngươi sẽ không tập trung vào bài kiểm tra nên đã ra lệnh không ai được phép bàn tán chuyện này. Hơn nữa, đây cũng là chủ ý của Hoàng thượng. Hoàng thượng không muốn mọi người bàn tán tránh gây rối loạn tinh thần của mọi người.
_ Mấy ngày? Họ bị vây mấy ngày rồi?
_ Bốn ngày!
Bốn ngày! Lôi Vi nhẩm tính và nhanh chóng nhận ra rằng hôm nàng đem điểm tâm đến Đông cung cho Thái tử chính là ngày nhận đuọc tin họ bị bao vây. Hôm ấy nhìn sắc mặt Phúc Vân có nét u ám nàng đã nghi chàng có chuyện nhưng nàng không thể ngờ được rằng đó chính là chuyện này.
_ Điện hạ! Ngài thật quá đáng!
Dứt câu, Lôi Vi bỏ vào trong để Phúc Vân đứng trước sân mà trong lòng không khỏi ca thán. Nghe tin nàng bị sảy chân trong lúc kiểm tra, chàng vội đến Xuân Hoa viện xem tình hình và đưa ít cao trị thương từ Bảo Khánh cung cho nàng. Nào ngờ đâu vừa tới nơi, chàng đã nghe thấy Lôi Vi chấp vấn Đồng Thảo. Ra mặt giải vây, cuối cùng chàng phải hứng chịu sự vô phép vô tắc của cô nàng này.
Còn nhớ hôm đó, ở Đông cung, Lôi Vi có nói với Phúc Vân rằng Thất tịch năm nay nàng đã cầu nguyện Phúc Tuần được bình an và mong chàng sớm ngày khải hoàn trở về. Nhìn vẻ mặt vui tươi của nàng khi đó, chàng thật không nỡ làm nàng lo lắng, đau lòng. Nên chàng mới không nói mọi chuyện cho nàng biết. Vậy mà...chẳng lẽ đây chính là "làm ơn mắc oán" sao? Thật khốn khổ!
_ Thái...Thái tử!- Đồng Thảo vội lên tiếng.- Là Lôi Vi quá lo lắng! Mong Điện hạ đừng trách tội muội ấy.
_ Không sao!- Phúc Vân chậm rãi nói.- Ta có thể hiểu được tâm trạng của nha đầu đó.- Vừa nói, chàng vừa đặt lọ thuốc xuống bàn.- Đây là Đả thương cao, ngươi giúp ta đưa cho Lôi Vi. Vài ngày nữa, nha đầu đó hạ hỏa rồi, ta sẽ quay lại. Ta đi đây!
_ Vâng ạ! Điện hạ đi thong thả!
-----------------------------------
[1] Ngân kim: cây kim dài nhỏ dùng để thử độc trong đồ ăn thức uống.
[2] Hung tin: tin dữ.
----------------------------------
Hết chương 46
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng bước vào Đông cung. Ra đón nàng là một tiểu thái giám theo hầu Phúc Vân lâu năm. Mỗi lần gặp tiểu thái giám này nàng phải gọi đầy đủ tên hắn chứ không dám gọi như cách thông thường nàng hay gọi mấy tiểu thái giám khác. Đắc tội! Đắc tội!
_ Khổng Vĩnh Tú!
_ Cát...Cát tiểu thư!- Chất giọng của Khổng Vĩnh Tú có chút lúng túng, hoảng sợ.
_ Điện hạ đâu? Hôm nay ta có làm cho Điện hạ một ít điểm tâm là món chè. Điện hạ phải thường xuyên uống thuốc nên trong người hỏa khí không ít. Ăn món chè này vào Điện hạ sẽ đỡ rất nhiều.
_ Điện hạ...Điện hạ...
_ Ngươi sao thế?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Hay là Điện hạ xảy ra chuyện gì? Phúc Vân vẫn chưa tận số, Lôi Vi biết chắc điều đó. Nhưng nhìn dáng vẻ của Khổng Vĩnh Tú, nàng không khỏi lo lắng.
_ Không có ạ!- Khổng Vĩnh Tú vội đáp.- Tiểu thư! Để nô tài đưa Tiểu thư đi gặp Điện hạ.
Nghe Khổng Vĩnh Tú nói vậy, Lôi Vi cũng yên tâm phần nào. Nàng vội theo hắn ra hậu viện. Trong hậu viện của Đông cung có một cái hồ. Đây là cái hồ khá rộng, vậy nên các đài, các trong Đông cung đều có một mặt giáp với cái hồ này. Trên bờ có một thư phòng mở khá rộng với ba mặt là nước. Thư phòng này nhìn từ bên ngoài vào nó chẳng khác nào một cái sân dưới hiên nhà. Song nó lại được bài trí như một thư phòng hoàn chỉnh với ghế dài, với bàn gỗ, với chậu cây cảnh, với những bức thư pháp treo trên cột...Một không gian tao nhã lý tưởng cho văn nhân. Phía sau căn phòng này có một cây cầu nhỏ hẹp dẫn ra một tiểu đình nằm ngay giữa lòng hồ sen. Đó là nơi ưa thích của Phúc Vân.
Nhìn vị Thái tử trẻ tuổi đứng lặng im trong đình, lòng Lôi Vi không khỏi cảm thán, xót xa. Nàng tới đây cũng đã được hơn một năm rồi, thời gian nàng quen biết Phúc Vân cũng không thể gọi là lâu được. Song nàng hiểu được cảm giác của chàng. Đó là cảm giác bất lực, bất mãn với chính bản thân mình.
_ Thái tử! Có Cát Tiểu thư tới ạ!- Vừa quỳ xuống, Khổng Vĩnh Tú vừa bẩm báo.
_ Cho vào!
Chỉ chờ có vậy Lôi Vi nhanh chóng vén tấm rèm mỏng lên bước vào. Cùng lúc ấy, Phúc Vân chậm rãi quay lại mỉm cười với nàng, nụ cười có phần không được tự nhiên.
_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!
_ Ngươi không cần đa lễ!
Sau khi làm xong thủ tục chào hỏi rườm rà kia, Lôi Vi đặt hộp gỗ lên bàn.
_ Đây là gì vậy?- Vừa đưa mắt nhìn vào hộp gỗ trên tay Lôi Vi, Phúc Vân vừa lên tiếng hỏi.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi đặt hộp gỗ trên bàn rồi từ từ mở nắp ra.
_ Đây là chè trái vải nhân hạt sen!- Vừa lấy chén chè ra, Lôi Vi vừa nói.- Chè này đặc biệt thích hợp ăn trong mùa hạ vì nó sẽ làm dịu cơ thể trong những ngày nắng bức. Hôm nay tiểu nữ đặc biệt làm cho Thái tử Điện hạ ăn.
_ Thật không ngờ ta lại có phúc này!- Vừa nói, Phúc Vân vừa cười.- Tiểu Khổng Tử! Không cần đâu!
Liếc thấy Khổng Vĩnh Tú vội lấy ngân kim [1] ra, Phúc Vân chậm rãi lên tiếng. Ngay lập tức, Tiểu Khổng Tử vội cất ngân kim đi.
_ Điện hạ! Ngài thật sự không sợ tiểu nữ hạ độc sao?- Vừa ngồi xuống, Lôi Vi vừa mỉm cười ranh mãnh.
_ Ngươi ấy à! Ngươi sẽ không ngốc đến nổi hạ độc ta trong chính Đông cung được canh gác nghiêm ngặt chẳng khác gì Đại điện đâu.
_ Nhưng có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất mà.
_ Ngươi dám không?- Phúc Vân hỏi ngược lại.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ cười xòa. Xem ra nàng gặp phải cao thủ rồi.
Chậm rãi cầm lấy chén chè, Phúc Vân đưa mắt nhìn Lôi Vi mà không khỏi đau lòng. Chàng thật không biết lúc này nên làm gì, nên nói gì để tránh việc nàng bị rối trí, đả kích. Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ phải kiểm tra rồi. Một cuộc kiểm tra rất quan trọng. Lúc này, chàng không biết nên làm thế nào cho phải.
_ Điện hạ làm sao thế? Hay là tại món chè của tiểu nữ không ngon???
Nghe thấy âm thanh sắc nhọn ở câu cuối cùng, Phúc Vân hồn đang "phiêu du" lập tức nhập xác. Không nên chọc giận nữ nhân!
_ Không có!- Vừa nói, Phúc Vân vừa múc một muỗng lên ăn.- Uhm...rất ngon!
_ Thật sao?
_ Đúng vậy! Có vị thanh của hạt sen, vị ngọt của trái vải, lại thêm chút lạnh của băng nữa. Rất ngon!
_ Vậy là tốt rồi!
Thấy nét vui vẻ lạ thường của Lôi Vi, Phúc Vân không khỏi chau mày tò mò.
_ Sao thế?
_ Điện hạ không biết đâu! Món chè này nhất thiết phải ăn lúc lạnh mới ngon được. Lần trước tiểu nữ có làm món này cho Phúc Tuần một lần. Vì vào đúng tiết trời đang rét mướt, chàng ấy ăn vào liền rùng mình. Nói là ngon nhưng kỳ thực là đang rất lạnh. Tiểu nữ ép mãi chàng ấy mới nói là vì quá lạnh nên ăn không ra vị gì cả. Lần này tiểu nữ muốn làm lại cho chàng ấy ăn.
_ Nói như vậy xem ra ta lại đánh giá nhầm ngươi rồi.- Phúc Vân vờ thở dài.- Thật không ngờ ta lại bị ngươi đem ra làm thử nghiệm cho Ngũ đệ. Hảo đệ đệ của ta, đệ nhanh về đây mà xem!
Nhìn vẻ bi thương của Phúc Vân, Lôi Vi không thể không nhìn được cười.
_ Ở chỗ tiểu nữ...uhm...trước khi...dâng một món ăn nào đó lên, người ta thay vì dùng ngân kim, họ sẽ dùng chuột bạch để thử thức ăn.
_ Thật kỳ lạ!- Phúc Vân chau mày khó hiểu.- Ở nơi ngươi từng sống thật có nhiều điểm kỳ lạ. Phong cách cá nhân gì đó rồi giờ là ấy chuột bạch làm thí nghiệm.
Lôi Vi cười xòa. Nhưng khoan đã...sao Phúc Vân biết được bốn chữ "phong cách cá nhân" chứ? Khẽ nheo mắt lại, nàng nhìn vị Thái tử ngồi đối diện mình với đôi mắt đầy nghi hoặc.
Hiểu ý, Phúc Vân mỉm cười.
_ Hôm trước ta tình cờ nghe được ngươi và Ngọc Nhạn nói chuyện, nhưng vì có chuyện phải đi gấp nên ta chỉ nghe thoáng qua.
_ À!- Lôi Vi gật gù cái đầu ra chiều đã hiểu.
_ Nói như vậy...ta chuột bạch sao?
Nghe Phúc Vân nói thế, Lôi Vi cười càng dữ dội hơn.
_ Điện hạ! Nếu Ngài tự ví mình là chuột bạch thì Phúc Tuần là gì? Tiểu nữ lần đầu tiên nấu món chè này chưa biết ngon hay dở đã đem cho Phúc Tuần ăn. Sau khi Phúc Tuần ăn xong, đánh giá xong, tiểu nữ nấu lại rồi đem dâng cho Ngài ăn. Ngài thử nghĩ xem, ai mới là chuột bạch?
_ Là đệ đệ ta?- Phúc Vân nghi ngờ.
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi bật cười. Thấy vậy Phúc Vân cũng không thể nào nhịn được cười.
_ Đệ ấy mà biết ngươi cho đệ ấy ăn giấm, không biết mặt sẽ khó coi đến mức nào.
_ Mặc kệ chàng ấy! Tiểu nữ, minh bạch, không sợ!
_ Có khẩu khí!
Cứ thế, tiếng cười rộn vang khắp một khoảng không gian nhỏ của Đông cung. Nhưng có một trong hai người phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh để cười nói.
*
Cửu Thiều đã luyện xong, giờ Lôi Vi chỉ cần làm một việc đó là tập trung sức lực và tinh thần để chuẩn bị biểu diễn cho thật tốt. Hôm rồi nàng xuất cung đến Phi Thiên lâu, Hương Y đã dặn nàng đôi điều cho buổi biểu diễn này. Ngồi trong một cái đình nhỏ, nàng phóng tầm mắt về đám ca vũ trong bộ y phục màu lục. Hôm nay là kỳ thi thăng cấp cho Sơ kỳ. Vượt qua kỳ thi này, các Sơ kỳ sẽ được thăng lên làm Hạ cấp ca vũ. Nếu không qua kỳ thi, họ phải chờ hai năm nữa. Hai năm nữa mới được thi lại, khi ấy yêu cầu của kỳ thi sẽ càng cao và gay gắt hơn, chính vì vậy, hôm nay ai cũng nổ lực hết mình để được thăng cấp. Tính cạnh tranh của sự học thời này cũng khốc liệt không kém gì thời đại của nàng.
Sau khi kỳ thi kết thúc sẽ là phần kiểm tra của một số ca vũ đã đăng ký trong đó có nàng. Trung bình từ một đến hai tháng, Thái Thường Nhạc phủ lại tổ chức một cuộc kiểm tra. Các ca vũ ngoại trừ Học sự, còn lại đều được đăng ký tham dự kỳ kiểm tra này chỉ cần họ đủ tự tin vào khả năng biểu diễn của mình. Nếu đạt sẽ được tính điểm thành tích. Đến cuối năm, các Chưởng sự sẽ tổng hợp điểm xem ca vũ nào có số điểm cao hơn, xứng đáng thăng cấp trước kỳ hạn. Nếu bài múa xuất sắc các Chưởng sự sẽ họp lại suy xét có nên thăng cấp ngay hay không. Còn nếu không đạt, các ca vũ lại chờ đến đợt sau để đăng ký. Nhìn bên ngoài kỳ kiểm tra này có vẻ nhẹ nhàng hơn. Song yêu cầu của kỳ kiểm tra này lại cao hơn rất nhiều so với kỳ thi thăng cấp. Vậy nên chỉ những ai thực sự ưu tú, tự tin vào chính bản thân mới tham gia kỳ kiểm tra này. Đây là lần thứ hai Lôi Vi tham gia kỳ thi. Lần trước nàng đã được cộng điểm thành tích khá cao. Lần này nàng mong mình sẽ bứt phá. Bởi tham gia kỳ kiểm tra này còn có Nghê Tú Đình. Nàng và nàng ta là hai sắc tím đại diện cho Hạ cấp tham gia kỳ kiểm tra này.
Khi biết được tin này đám ca vũ rãnh rỗi trong phủ đã bàn tán không ngớt xem ai sẽ cao điểm hơn ai, hay ai sẽ được thăng cấp sớm. Đám nhạc công cũng không chịu thua kém Tây Khương viện. Lôi Vi nghe đâu người của Đông Khương viện đều đem số ngân lượng được thưởng ra để cá độ nàng và Tú Đình ai sẽ thắng. Vụ cá độ này khiến nàng liên tưởng đến những kỳ World Cup hay các giải bóng đá danh tiếng của thế giới. Thật là một màn kịch đầy máu lửa!
Vượt qua đám đông, Lôi Vi gắng phóng tầm mắt của mình về phía Đồng Thảo. Sau kỳ thi nhập môn, lên Sơ kỳ, đây là kỳ thi thăng cấp đầu tiên nàng ấy tham gia. Hai kỳ thi này lại cách nhau gần một năm. Cũng thật vừa vặn! Một năm đủ để con người ta quên đi cảm giác hồi hộp của lần thi đầu tiên và "giúp" họ lấy lại cảm giác ấy trong kỳ thi tiếp theo.
Thấy Đồng Thảo nhìn về phía mình, vừa mỉm Lôi Vi vừa đưa tay lên vẫy. Sau đó nàng đưa tay ra hiệu ý bảo muốn ra ngoài rồi đứng lên rời khỏi Khánh viện. Kỳ kiểm tra này, nàng muốn có một tinh thần thật thoải mái. Ra ngoài tản bộ luôn là phương pháp có hiệu quả giúp đầu óc thoải mái, thư thái. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi đi trên lối nhỏ với hai bên đường là những luống hoa nhỏ đang vào kỳ nở rộ. Những bông hoa ấy dù không phải là những bông hoa cao sang, vương giả được mọi người nâng niu song chúng cũng đẹp đẽ không kém gì những bông hoa kia. Nhìn ngắm chúng, nàng cảm thấy tinh thần mình sảng khoái, tâm hồn thư thái hẳn.
Bỗng từ xa có tiếng chân vọng tới. Tiếng chân dồn dập hớt hãi khiến Lôi Vi không thể không chú ý. Quay lại nhìn, nàng thấy Lệ Uyên, tỳ nữ của Ngọc Nhạn Công chúa đang vừa chạy vừa thở. Dáng vẻ trông rất vội vàng gấp gáp. Trên gương mặt còn ẩn hiện sự lo lắng. Có chuyện gì xảy ra mà nàng ta lại có thái độ như vậy? Khẽ chau mày, trong đầu nàng bỗng xuất hiện nghi vấn.
_ Lệ Uyên!- Vừa tiến về phía Lệ Uyên, Lôi Vi vừa gọi tên nàng ta.
....................
Lần lượt, lần lượt từng người, từng người một lên biểu diễn phần thi của mình. Chẳng mấy chốc, đám Sơ kỳ ca vũ đã thi xong. Thấy Đồng Thảo thuận lợi vượt qua kỳ thi, Lôi Vi mừng nhưng lại chả thể nào nở một nụ cười. Những gì Lệ Uyên vừa mới nói với nàng vẫn còn vang lên rất rõ trong đầu chả khác nào sấm chớp nổ "đì đoàng". Tâm trạng của nàng lúc này thật sự đã xuống dốc một cách thảm hại. Nhóm nhạc công luyện tập điệu Cửu Thiều cùng nàng mấy ngày nay nhìn thấy nàng lúc này như vậy cũng đâm ra lo lắng.
_ Lôi Vi! Muội không sao chứ?- Trạch Minh, một nhạc công chơi trống quen biết với Lôi Vi từ trước đó lên tiếng hỏi nàng.
_Mu...muội không sao!- Quay về phía Trạch Minh, Lôi Vi vội đáp.
_ Muội thật sự không sao chứ?- Chất giọng của Trạch Minh có chút nghi ngờ.- Ta thấy sắc mặt muội rất khó coi.
_ Vậy sao?- Lôi Vi mỉm cười, nụ cười hết sức gượng ép.- Chắc tại vì muội lo lắng quá ấy mà. Huynh cũng biết để tập điệu Cửu Thiều này muội đã tốn không ít thời gian.
_ Cát Lôi Vi!
Tiếng của Vương Tổng quản vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình.
_ Đừng căng thẳng quá! Muội sẽ làm tốt thôi.
Mỉm cười với Trạch Minh, Lôi Vi hít một hơi thật sâu rồi tiến bước ra giữa sân. Khi bước ra sân, nàng liếc thấy gương mặt ngạo nghễ của Tú Đình. Phần thi của nàng ta được đánh giá khá cao. Quả là áp lực không nhỏ đối với nàng. Tiếng bàn tán lại bắt đầu nổi lên. Vẫn là chủ đề cũ song chưa giảm nhiệt.
Bước ra giữa sân, Lôi Vi chậm rãi cúi người. Nhạc bắt đầu nổi lên. Tất cả những ai có mặt đều im bặt, nín thở theo dõi phần thi của nàng, hồi hộp chờ đợi ai sẽ là người giành chiến thắng sau cùng. Là Cát Lôi Vi nàng hay là Nghê Tú Đình?
Đưa cánh tay lên, Lôi Vi bắt đầu điệu múa của mình. Nàng cố gắng nhập tâm vào điệu múa hết mức có thể. Song càng ép bản thân bao nhiêu, tay chân càng luống cuống bấy nhiêu. Nhận ra sự bất ổn trong từng động tác của nàng, tiếng bào tán lại một lần nữa nổi lên. Bên trên Trần Chưởng sự, Đậu Chưởng sự không khỏi lo lắng. Còn Tô Chưởng sự chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng ẩn giấu sự thích thú.
Ẩn mình trong đám ca vũ đang vây quanh sân của Khánh viện, Tú Đình nhanh chóng nhận ra những sai sót trong bài múa của Lôi Vi. Một nụ cười đắc ý hiện rõ trên gương mặt thanh tú của nàng ta. Trong khi đó, đôi mày của Đồng Thảo đã nhíu sát vào nhau, hai tay nàng cũng liên tục đan vào nhau, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Bài múa luyện tập cả mấy tháng trời, Lôi Vi đã luyện thành thục rồi. Thế nhưng sao hôm nay lại thế này? Thật khiến người ta không sao hiểu được.
Các nhạc công thấy Lôi Vi bị chậm nhịp liền chơi chậm lại nhưng họ càng chơi chậm nàng lại càng sai nhịp nặng hơn. Vừa chơi nhạc họ vừa đưa mắt nhìn các giám khảo lúc này ai cũng nhíu sát đôi mày rồi quay sang nhìn Lôi Vi lúc này đang biểu diễn trong trạng thái thất thần. Rõ ràng khi nãy, tâm trạng của nàng còn đang rất tốt sao giờ lại thành ra thế này?
_ Á!
Trong khi mọi người đang đặt ra cho mình một dấu hỏi to đùng, tiếng kêu thất thanh lập tức kéo mọi người trở về với hiện tại và nhận ra Lôi Vi đã ngã trên đất. Nguyên nhân là vì nàng không chú ý nên đã đẵm chân lên dải lụa, cùng lúc đó nàng đưa tay vung dải lụa lên khiến nàng bị sảy chân mà ngã.
Một cảm giác đau đớn từ bàn chân dội thẳng lên khiến Lôi Vi phải thở ra. Vì khi ngã, bàn tay nàng bị ma sát với mặt đất nên lòng bàn tay của nàng bắt đầu tứa máu. Thế những những chấn thương ngoài da ấy dường như vẫn không tác động gì đến nàng. Nàng vẫn vậy, vẫn bộ mặt thất thần, lo lắng đó khiến ai cũng có chút xót xa. Tiếng bàn tán nổi lên từ nãy giờ lập tức im bặt.
_ Lôi Vi!- Vừa chạy ra, Đồng Thảo vừa gọi tên Lôi Vi.- Muội không sao chứ?
Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ quay lại nhìn Đồng Thảo rồi lắc đầu. Miệng mấp mấy muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
_ Cát Lôi Vi! Không đạt!
Tiếng tuyên bố của Vương Tổng quản dường như không mảy may tác động gì đến Lôi Vi. Nàng chận rãi đưa một tay về phía Đồng Thảo ý muốn nhờ nàng ấy dìu nàng đứng lên. Vịn vào cánh tay của Đồng Thảo, nàng chậm rãi cúi người xuống rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi Khánh viện về Xuân Hoa viện. Về đến nơi, Đồng Thảo vội lấy ra một lọ thuốc trị thương xoa vào lòng bàn tay của Lôi Vi. Vừa xoa, Đồng Thảo vừa quan sát nét mặt nàng. Sự lo lắng, bồn chồn và cả sợ hãi dường như đã thể hiện rất rõ ràng trên gương mặt nàng.
_ Hôm nay muội làm sao thế?- Đồng Thảo lên tiếng hỏi, chất giọng đầy quan tâm.
Lôi Vi quan sát từng động tác của Đồng Thảo. Chuyện kia vẫn cứ mãi lởn vởn trong đầu nàng khiến lòng nàng không thể nào yên ổn được. Cuối cùng, nàng cũng quyết định nói ra.
_ Tỷ có biết quân xuất chinh đang bị bao vây trong một khe núi bên ngoài Ân Kỳ thành không?
Sau câu hỏi của Lôi Vi, Đồng Thảo lập tức dừng động tác của mình lại. Nàng vội ngẩng đầu lên nhìn Lôi Vi với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
_ Sao muội lại biết chuyện này?
_ Sao muội không được biết? Chuyện quan trọng như vậy, tại sao muội lại không được biết?- Chất giọng của Lôi Vi vỡ òa.- Tỷ có biết là muội lo lắng lắm không? Chàng ấy bị vậy mấy ngày nay rồi. Chỗ đó lại là nơi hẻo lánh, muốn tìm đồ ăn thức uống đâu phải chuyện dễ. Quân địch chỉ cần chờ vài ngày nữa thôi là bọn chúng không cần đánh cũng thắng.
Lôi Vi nói một tràng. Đồng Thảo vẫn im lặng không nói gì. Nói gì được trong khi bản thân nàng cũng rất lo lắng cho Phúc Tuần và Đồng Vũ. Chỉ mới là thành thứ năm mà bọn họ đã thê thảm đến mức này rồi thật không biết đến ngày trở về ai chết, ai sống đây?
Nước mắt vẫn lăn dài trên gò má. Vừa nãy nếu không tình cờ gặp Lệ Uyên, nếu không phải trong lúc gấp gáp Lệ Uyên vô tình nói ra hung tin [2] này, nàng thật không biết mình sẽ bị giấu đến bao giờ. Nhưng khoan đã...một tin quan trọng như vậy ít nhất ra khi mới truyền về Hoàng cung, chuyện cũng sẽ trở nên ầm ỉ rồi. Nhưng đằng này, mấy ngày nay nàng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng bàn tán nào.
_ Tin này có phải mọi đều biết cả?- Lôi Vi dò hỏi.
_ Đúng vậy!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa gật đầu xác nhận.
_Vậy tại sao muội lại không biết?
_ Là vì...là bởi vì...- Đồng Thảo lúng túng hẳn.- Là vì...
Nhìn dáng vẻ của Đồng Thảo, Lôi Vi cũng đoán được vài phần.
_ Đồng Thảo tỷ!
_ Ấy da!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa đứng lên.- Muội đừng có ép ta...ta không nói được...
_ Rốt cuộc là ai khiến tỷ phải sợ đến vậy?
_ Là ta!
Chất giọng trầm thấp quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi phải quay sang nhìn. Từ xa, Phúc Vân chậm rãi bước vào viện. Trong bộ y phục màu khói trông chàng gầy yếu, mỏng manh hẳn.
_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!- Đồng Thảo vội hành lễ.
Không nói gì, Phúc Vân chỉ đưa tay về phía trước ra hiệu.
_ Là Điện hạ?- Chất giọng của Lôi Vi có chút ngờ vực.
_ Vì ta lo ngươi sẽ không tập trung vào bài kiểm tra nên đã ra lệnh không ai được phép bàn tán chuyện này. Hơn nữa, đây cũng là chủ ý của Hoàng thượng. Hoàng thượng không muốn mọi người bàn tán tránh gây rối loạn tinh thần của mọi người.
_ Mấy ngày? Họ bị vây mấy ngày rồi?
_ Bốn ngày!
Bốn ngày! Lôi Vi nhẩm tính và nhanh chóng nhận ra rằng hôm nàng đem điểm tâm đến Đông cung cho Thái tử chính là ngày nhận đuọc tin họ bị bao vây. Hôm ấy nhìn sắc mặt Phúc Vân có nét u ám nàng đã nghi chàng có chuyện nhưng nàng không thể ngờ được rằng đó chính là chuyện này.
_ Điện hạ! Ngài thật quá đáng!
Dứt câu, Lôi Vi bỏ vào trong để Phúc Vân đứng trước sân mà trong lòng không khỏi ca thán. Nghe tin nàng bị sảy chân trong lúc kiểm tra, chàng vội đến Xuân Hoa viện xem tình hình và đưa ít cao trị thương từ Bảo Khánh cung cho nàng. Nào ngờ đâu vừa tới nơi, chàng đã nghe thấy Lôi Vi chấp vấn Đồng Thảo. Ra mặt giải vây, cuối cùng chàng phải hứng chịu sự vô phép vô tắc của cô nàng này.
Còn nhớ hôm đó, ở Đông cung, Lôi Vi có nói với Phúc Vân rằng Thất tịch năm nay nàng đã cầu nguyện Phúc Tuần được bình an và mong chàng sớm ngày khải hoàn trở về. Nhìn vẻ mặt vui tươi của nàng khi đó, chàng thật không nỡ làm nàng lo lắng, đau lòng. Nên chàng mới không nói mọi chuyện cho nàng biết. Vậy mà...chẳng lẽ đây chính là "làm ơn mắc oán" sao? Thật khốn khổ!
_ Thái...Thái tử!- Đồng Thảo vội lên tiếng.- Là Lôi Vi quá lo lắng! Mong Điện hạ đừng trách tội muội ấy.
_ Không sao!- Phúc Vân chậm rãi nói.- Ta có thể hiểu được tâm trạng của nha đầu đó.- Vừa nói, chàng vừa đặt lọ thuốc xuống bàn.- Đây là Đả thương cao, ngươi giúp ta đưa cho Lôi Vi. Vài ngày nữa, nha đầu đó hạ hỏa rồi, ta sẽ quay lại. Ta đi đây!
_ Vâng ạ! Điện hạ đi thong thả!
-----------------------------------
[1] Ngân kim: cây kim dài nhỏ dùng để thử độc trong đồ ăn thức uống.
[2] Hung tin: tin dữ.
----------------------------------
Hết chương 46
Danh sách chương