Chiêu Anh hầu phủ, Quang Dương thành

Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra. Hai bên cổng phủ là gia nô đứng ngay ngắn chỉnh tề. Họ cung kính cúi chào. Đứng phía trước là Thiên Phương Công chúa và Phò mã, Chiêu Anh hầu Nam Cung Hàn. Đưa mắt quan sát một lượt phủ đệ, Phúc Tuần chậm rãi mở quạt ra rồi thẳng tiến vào bên trong phủ.

_ Cung nghênh Linh thân vương đến thăm!- Vừa tung hô, bọn gia nô vừa quỳ xuống.

Khẽ mỉm cười, Phúc Tuần đưa mắt nhìn hai bên và rất nhanh chóng, chàng nhận ra hai huynh muội họ Đồng trong hàng ngũ đám gia nô.

_ Miễn lễ!

Dứt câu, Phúc Tuần tiến thẳng về phía Thiên Phương Công chúa. Tỷ tỷ của chàng ngày một lộng lẫy và hạnh phúc. Nhìn nhanh xuống bụng của tỷ tỷ, lòng chàng không khỏi vui mừng. Bên cạnh, Nam Cung Hàn cũng nở một nụ cười thật tươi tiếp đón chàng.

_ Tỷ tỷ! Mỗi lần đệ tới, tỷ lại như vậy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đỡ lấy tỷ tỷ của mình.- Chúng ta là người một nhà mà! Hơn nữa tỷ đang mang thai, như vậy sẽ mệt lắm. Tỷ không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho hoàng tôn của đệ chứ.

_ Đành rằng là người một nhà, nhưng chúng ta là Hoàng tộc. Lễ nghi không thể thiếu được. Hơn nữa ta tin, đứa con này của ta cũng muốn hành lễ với cữu cữu của nó.

_ Công chúa nói đúng!- Vừa cười, Nam Cung Hàn vừa nói.- Hơn thế nữa, Đây cũng là cách để tỏ tấm lòng của chúng ta đối với đệ.

_ Hai người thật là!- Vừa ngồi vào ghế, Phúc Tuần vừa vờ thở dài.- Đệ thật không còn gì để nói với phu thê các người nữa.

Cứ thế câu chuyện của họ rôm rả hẳn lên khiến cho sảnh chính của phủ ngập tràn tiếng cười nói. Ai nhìn vào lòng cũng thầm ngưỡng mộ vì xưa nay người ta vẫn cứ nghĩ rằng, những biển hiện bên ngoài của những người trong Hoàng tộc chỉ là sự giả dối. Bởi bên trong mỗi người đều cất giấu một con dao. Giữa chốn thâm cung đầy rẫy nguy hiểm này, chân tình thật hiếm như sao mùa đông. Giữ được tình huynh đệ tỷ muội ở nơi này quả không phải là điều dễ dàng. Bởi lịch sử xưa nay đã chứng minh rằng để đổi lấy ngôi cao, huynh đệ tương tàn là điều hết sức bình thường và vẫn luôn xảy ra ở nơi đây. Và trong chốn thâm cung ấy, những cuộc tranh giành đấu đá nơi hậu cung khiến ta không khỏi hãi hùng...

_ À phải rồi! Trên đường đi đến đây, đâu đâu đệ cũng nghe chuyện lạ xảy ra trong phủ. Đệ rất tò mò muốn biết thực hư chuyện này là như thế nào? _ Chuyện này quả đúng là kỳ lạ!- Nam Cung Hàn chậm rãi nói.- Hôm ấy là mười lăm trăng tròn, Công chúa đi cầu tự tại An Sinh tự phía Nam thành về. Đến tối, khi cả phủ đã đi nghỉ, bọn gia nô trong phủ bỗng nhiên nghe thấy tiếng "ào". Họ vội vào báo, ta và Công chúa vội đến Phù Dung đình xem. Khi đến nơi thì thấy một thiếu nữ đang vẫy vùng giữa hồ sen. Công chúa phải hạ lệnh cứu thiếu nữ đó lên vì ai có mặt ở đó cũng sợ hãi. Khi cứu được, thiếu nữ đó đã bất tỉnh. Ta đoán nàng ta khoảng mười sáu tuổi. Nhưng cách ăn mặc thực sự rất kỳ quái, khác người, không giống như chúng ta.

_ Kỳ quái như thế nào?- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn giấu bên trong là một sự hiếu kỳ.

_ Nàng ta mặc chỉ có một lớp áo, không giống như chúng ta phải mặc nhiều lớp.- Công chúa tiếp lời.- Đó giống như là một chiếc váy hơn là một chiếc áo. Phần trên hơi bó sát vào người và để lộ hai cánh tay. Phần dưới hơi xòe rộng và chỉ dài đến đầu gối. Lúc cứu được nàng ta lên, chúng ta còn vớt được một tay nải khá to. Mở ra thì thấy toàn thứ đồ kỳ quái. Khi nàng ta tỉnh, chúng ta hỏi gì nàng ta cũng không nói. Chỉ toàn lắc với gật. Ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Vì không biết tên nên ta đặt tên nàng ta là Dung Nguyệt. Ta vốn định để nàng ta ở biệt viện sau phủ nhưng nàng ta lại chữa khỏi bệnh lạ trong phủ nên ta giữ nàng ta ở Phù Dung trai. Gia nô trong phủ nhiều, quy định dù có nghiêm ngặt đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc chuyện trong nhà bị đem ra ngoài ngỏ. Hơn mười ngày nay nàng ta đã trở lại bình thường. Xem chừng đây là một tiểu nha đầu khá nghịch ngợm.

_ Vậy nàng ta đã nói gì cho tỷ biết chưa?

_ Có! Nàng ta nói tên nàng ta là Cát Lôi Vi năm nay tròn mười sáu tuổi. Ngoài ra nàng ta không nói thêm gì cả.

_ Lôi Vi?- Phúc Tuần chậm rãi nhắc lại cái tên đó.- Nụ hoa Tử Vi? Đẹp! Cái tên thật đẹp!

_ Đúng vậy!- Nam Cung Hàn tán đồng.- Người và tên đều đẹp như nhau. Nhưng tiểu nha đầu đó...- Nói tới đây, Hầu gia không khỏi thở dài.

_ Sao?

_ Rất tinh nghịch! Cứ như một chú sóc con, không chịu ngồi yên. Không chạy lăn xăn thì trèo lên cây hái quả hoặc hù dọa mọi người. Cái miệng thì không chừa một ai.

_ Nhưng nói đi cũng phải nói lại.- Nhấp ngụm trà, Công chúa chậm rãi nói.- Nghịch ngợm là thế song nàng ta rất biết nghĩ. Khi nào nên hay không nên nghịch nàng ta đều biết cân nhắc. Nàng ta cũng biết quan tâm đến người khác. Với lại, theo ta thấy nàng ta tâm rất đơn thuần, trong sáng. Vậy nên dù tới được chưa lâu nhưng cả thành ai cũng thích nàng ta. Ngày nào không thấy nàng ta ra phố là ai cũng lo lắng.

_ Quả không tầm thường!- Phúc Tuần gật đầu.

Đưa mắt nhìn Phúc Tuần một lúc, Thiên Phương Công chúa chậm rãi đứng lên.

_ Đệ đệ đi đường xá xa xôi chắc mệt rồi. Nên đi nghỉ sớm! Tối nay ta sẽ mở tiệc để thiết đãi đệ.

_ Nghe lời tỷ tỷ!- Vừa nói Phúc Tuần vừa đứng lên.- Đệ đi nghỉ vậy.

Khẽ gật đầu, Thiên Phương Công chúa gọi bọn gia nô đưa Phúc Tuần về phòng nghỉ ngơi. Chờ chàng đi khỏi, Thiên Phương Công chúa lại cất tiếng gọi.

_ Ngô quản gia!

Một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ màu xám vội bước ra khom người hành lễ trước mặt Thiên Phương Công chúa:

_ Có nô tài!

_ Dặn tất cả người làm trong phủ không ai được phép làm phiền Linh thân vương. Còn nữa bảo bọn họ trong những ngày sắp tới ngoài việc đưa cơm nước hoặc Dung Nguyệt có việc cần còn không ai được đến Phù Dung trì làm phiền Dung Nguyệt.

_ Vâng!

_ Lui xuống đi!

_ Tại sao nàng lại làm thế?- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa tiến về phía Công chúa.- Nàng làm thế không phải là tạo điều kiện cho đệ ấy đi gặp Lôi Vi sao?

_ Chính là như vậy!- Thiên Phương Công chúa mỉm cười.- Đệ đệ này của thiếp tâm tư sâu xa, được giấu kín rất kỹ nên rất khó nắm bắt. Tuy nói là khó nắm bắt nhưng lại rất đơn thuần vì đệ ấy coi trọng tình cảm. Ai có được tình cảm của đệ ấy, cũng coi như đã hiểu được đệ ấy. Ở trong cung, đây là điểm chí mạng. Nên đệ ấy không bao giờ để lộ tình cảm của mình ra ngoài chỉ trừ khi quá thân thiết. Cho nên thiếp cảm thấy, Lôi Vi có thể mở được trái tim của đệ ấy. Chàng có khi nào thấy đệ ấy để ý đến một tiểu cô nương không? Vậy mà từ khi bước chân vào phủ đến giờ, đệ ấy chỉ toàn hỏi chuyện Lôi Vi.

_ Nhưng nàng đừng quên Hoàng thượng đã chỉ hôn đệ ấy với Ngọc Nhạn.

_ Chỉ hôn chứ nào phải ban hôn! Ngọc Nhạn tuy bằng tuổi Lôi Vi nhưng lại là một người có tâm cơ. Thêm vào đó, cuộc sống trong cung vốn không thoải mái gì nên không thể cưới cho đệ ấy một thê tử như thế được. Đệ ấy cần một thê tử tuy có thể không giúp được đệ ấy trong công việc nhưng có thể khiến đệ ấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi khi bên cạnh. Nên Ngọc Nhạn hoàn toàn không thích hợp với Phúc Tuần.

_ Ngọc Nhạn là người có tâm cơ?- Nam Cung Hàn tỏ ra ngạc nhiên.- Nàng chắc chứ? Ta đã gặp muội ấy rồi, ta không thấy muội ấy có điểm đó. Thêm nữa, ta thấy Lôi Vi không phải là một tiểu cô nương không hiểu biết.

_ Thiếp chắc!- Thiên Phương Công chúa mỉm cười.- Là nữ nhân nên thiếp nhạy bén hơn chàng. Chỉ cần nhìn vài lần là thiếp có thể thấy ngay. Ngọc Nhạn và Tuần Nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm đệ ấy dành cho Ngọc Nhạn cũng không phải là ít. Con người ta một khi đã bị cuốn vào vòng ái tình rồi thì chẳng biết gì nữa cả. Hoặc cũng có thể đệ ấy đã nhìn ra Ngọc Nhạn nhưng lại không muốn thừa nhận. Hơn nữa, tình yêu của họ vốn không phải là tình yêu. Đó vốn dĩ là một thói quen không thể bỏ mà thôi. Thiếp hy vọng đến một ngày nào đó đệ ấy sẽ tỉnh ngộ.

Vừa nói, Thiên Phương Công chúa vừa dõi mắt về một nơi nào đó xa lắm. Chuyện cũ chợt hiện lên trước mắt nàng khiến đôi mắt nàng trở nên bi thương hẳn. Con người ta khó tránh khỏi ma lực của tình yêu. Chính bởi vậy một khi đã yêu, ta trở nên u mê hẳn đi và không còn phân biệt được điều gì. Đến khi tỉnh ngộ rằng ta đã yêu lầm thì tất cả đã quá trễ, không thể cứu vãn được nữa. Giờ đây, nàng chỉ hy vọng đệ đệ của nàng sớm tỉnh giấc để không phải đau khổ.

_ Nếu quả như nàng nói, Lôi Vi sẽ gặp không ít khó khăn và nguy hiểm.

_ Rồi đệ ấy sẽ nhận ra người đệ ấy thật sự yêu là ai. Khi ấy, đệ ấy sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Lôi Vi. Hơn nữa, như tướng công đã nói, Lôi Vi không phải là một tiểu nha đầu không hiểu biết. Nàng ấy sẽ có cách để vượt qua khó khăn.

_ Hy vọng thế!

*

Ngã người nằm dài trên thân cây, Lôi Vi chậm rãi rút quyển sách cất từ trong áo ra. Quyển sách này là quyển sách sáng nay nàng nhờ Đồng Thảo mua hộ. Mười năm đèn sách của nàng khi tới thế giới này chả khác nào như muối bỏ bể. Cái thứ chữ này, nàng thực sự chả thể nào đọc cho ra hồn được. Từ khi nhận ra mình bị đưa về thời cổ đại, nàng đã rất bàng hoàng sợ hãi và luôn muốn tìm cách để quay trở về thời đại của mình. Thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu, nàng lại càng thất bại bấy nhiêu. Vậy nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc nàng phải chấp nhận. Và một khi phải chấp nhận ở lại đây để chờ ngày quay về, nàng buộc phải thích nghi với mọi thứ ở đây. Cái đầu tiên nàng phải làm quen chính là văn tự. Thật là phiền phức! Đã thế, còn một đống cổ ngữ được sử dụng hằng ngày mà nàng cần phải nhớ được. Nàng sắp không thở được rồi. Cũng may, nàng đã chỉnh được Đồng Thảo gọi nàng là Vi Nhi khi chỉ có hai người.

_ Mấy truyện xuyên không đúng là vô dụng trong lúc này mà.- Vừa thở ra, Lôi Vi vừa than thở.- Đáng ghét! Cái này đọc sao?!

Lật ngược lật xuôi quyển sách, Lôi Vi giờ chỉ muốn xé nát nó vì không biết phải đọc như thế nào.

_ Để mình nhớ xem nào! Hình như thời đại này, quyển sách lật từ trái qua? Không phải! Là từ phải qua. Đọc thì theo hàng dọc từ bên phải qua. Đúng rồi! Đúng là như thế!

Sau khi nhớ lại kiến thức cần nhớ, Lôi Vi, chậm rãi đặt quyển sách lên đùi và bắt đầu đọc.

_ Thi? Thi gì? Bộ này là...Mịch [1] phải không nhỉ? À! Thi kinh [2]!

Sau màn đoán tên sách, xem ra Lôi Vi sẽ còn khá vất vả với việc đoán bài thơ. Lắc lắc cái đầu cho minh mẫn trở lại, nàng lật đại một trang và bắt đầu công việc gian nan của mình.

_ Cố lên nào! Gian nan rèn luyện mới thành công. Bài này là...phù...phù dung? Hình như không phải...phù gì nhỉ? Phù...phù...đô? Làm gì có bài này? Vậy phù gì? Phù du? Đúng rồi! Là nó. Quên đem cái Ipad ra đây nên mới khổ thế này đây. Thôi kệ rèn luyện trí óc vậy. Câu đầu tiên là Phù du chi...chi...Cái gì đây...Bộ Vũ [1]? Chi dực? Phù du chi dực. Thái thái...

Đang đọc, bỗng nhiên Lôi Vi có cảm giác bất an. Sự nguy hiểm như phảng phất đâu đây. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn thấy một con rắn lục đang bò về phía mình.

_ A! Rắn!

Vừa hét, Lôi Vi vừa ngồi bật dậy, hành động này lập tức khiến nàng ngã nhào xuống. Quá sợ hãi, nàng vội nhắm mắt lại và chờ đợi tử thần gọi tên. Thế nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn nàng cảm nhận được một bàn tay rắn chắc ôm lấy nàng rồi từ từ bay đi.

_ Cô nương! Cô nương! Cô nương không sao chứ?

Chất giọng nam trầm ngay lập tức chạm vào nhận thức của Lôi Vi. Vậy là nàng chưa chết. Không đúng! Chắc là chết rồi nên mới thấy người nhẹ hẫng như thế. Nhưng sao chết rồi lại nghe thấy có ai đó gọi mình. À! Phải rồi! Khoa học đã chứng minh, khi chết, tai là cơ quan cuối cùng chết đi. Sau khi con tim ngừng đập, tai vẫn có thể nghe trong 3 giờ đồng hồ rồi mới chết. Chắc chắn là thế.

_ Cô nương! Cô nương! Mau mở mắt ra đi! Cô nương không sao chứ?

Chất giọng nam trầm đó văng vẳng bên tai thật khiến Lôi Vi bực mình chết đi được. Người ta đã chết rồi mà còn lay gọi làm gì cơ chứ. Tên nào đần thế không biết?

_ Vẫn còn thở! Chắc sợ quá đây mà.

Vẫn còn thở? Tên nam nhân ấy đang nói Lôi Vi? Thế ra nàng vẫn còn sống? Không thể tin được! Nhưng nghĩ đến việc bản thân nàng vẫn còn sống, nàng thấy tâm trạng có phần tốt trở lại, vậy là nàng chầm chậm mở mắt ra. Và cảnh tượng đập vào mắt nàng chính là một mỹ nam tử trong bộ đồ trắng muốt đang dang rộng tay ôm nàng vào lòng. Hình ảnh ấy khiến nàng liên tưởng tới mấy bức hình trong phim Lan Lăng Vương phi.

_ Lan...Lan Lăng Vương [3]!

Nữ tử nằm trong tay Phúc Tuần vừa nhìn đã biết ngay chính là Lôi Vi. Cô nàng thật khiến chàng hiếu kỳ. Khi nãy gương mặt hết trắng bệch rồi tái xanh, biểu cảm trên gương mặt cũng thay đổi liên tục và sinh động nhưng điều tựu chung một điểm đó là nhìn nàng khá buồn cười. Như lúc này chẳng hạn dù đã mở mắt rồi nhưng nàng ta vẫn mơ mơ màng màng.

_ Cô nương nói gì?

Bừng tỉnh, Lôi Vi vội thoát ra khỏi vòng tay của người lạ.

_ Không có gì!- Vừa chỉnh trang lại quần áo, Lôi Vi vừa đáp lại.

Khẽ nhép miệng cười, Phúc Tuần chậm rãi cầm quyển kinh thi lên rồi đọc:

Phù du chi dực

Thái thái y phục

Tâm chi ư hĩ

Ưu ngã quy tức *

_ Hả?- Lôi Vi nghe không hiểu đành hỏi lại.- Đó hình như là bài tôi đang đọc.

_ Đúng vậy! Đó là bài Phù du. Đến đọc chữ cô nương còn đọc không xong thì đọc quyển kinh thi này làm gì. Lại còn trèo lên cây để rắn dọa cho một trận mà ngã xuống đất.

Lôi Vi trố mắt nhìn Phúc Tuần. Cứ tưởng hắn là ân nhân ai ngờ lại là oan gia. Nàng vốn định cúi đầu tạ ơn cứu mạng như trong các bộ phim cổ trang vẫn hay làm để tỏ lòng biết ơn của mình. Nhưng bị nói như thế thì bao nhiêu thành ý của nàng đều bị gió cuốn đi cả.

_ Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.

Vừa nói, Lôi Vi vừa giật phăng quyển kinh thi và thẳng tiến về phía Phù Dung trai. Từ hôm bị đưa đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng bị chọc tức đến thế.

_ Anh?- Phúc Tuần nhăn trán khó hiểu trước cách gọi của Lôi Vi.- Từ đó có nghĩa là gì thế?

_ Nghĩa là gì thì tự biết lấy! Tôi không rảnh để giải thích cho anh! Biến đi! Đã không biết gì mà còn lắm điều.

_ Sao cô biết ta lắm điều! Dựa vào đâu cô nói ta như thế?

_ Thế tôi hỏi anh.- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay ngoắt về phía Phúc Tuần.- Dựa vào đâu anh nói tôi không biết đọc quyển kinh thi?

Lời qua tiếng lại, một bên là Thân vương nho nhã, một bên là nữ tử nghịch ngợm, hai người bọn họ làm huyên náo cả một góc của Phù Dung trì.

_ Vừa nãy ta nghe cô đọc nên biết.

_ Vậy tôi xem ngôn hành của anh từ nãy giờ nên biết.

_ Cô nương không thể như thế được.- Chất giọng của Phúc Tuần có chút nộ khí.- Sao có thể chỉ xem vẻ bề ngoài mà nói ta như thế.

_ Chẳng phải anh cũng thế với tôi là gì?!

Phúc Tuần không biết nói gì. Tỷ phu của chàng quả nói không sai. Cái miệng này chả tha cho một ai cả. Vốn định ra vườn tìm hiểu về nữ tử này để xem nàng ta là người như thế nào. Không ngờ lại cãi nhau với nàng một trận. Thôi thì quân tử không chấp nữ nhi vậy.

_ Được! Bây giờ chỉ cần cô nương đọc được một bài trong quyển sách ấy, tại hạ từ nay về sau sẽ nhất nhất nghe lời cô nương. Cho dù cô nương có nói gì, tại hạ cũng sẽ nghe và tin.

_ Thật không?- Đôi mắt Lôi Vi sáng lên.- Anh hứa rồi nhé.

_ Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

_ Allright...à ý tôi là được. Tôi đọc đây!

Vận dụng hết khả năng của mình, Lôi Vi cố tìm một bài trong quyển kinh thi mà nàng có thể thuộc một cách trôi chảy nhất. Nhưng lục đi lục lại nàng chẳng thể nào nhớ ra. Thôi thì đọc đại một bài, dù sao kinh thi nhiều đến thế, chàng ta sao biết được bài này có nằm trong kinh thi hay không. Song đọc bài nào lại là vấn đề nan giải. Suy nghĩ một lúc, nàng chợt nhớ ra có một bài thơ rất hợp với hoàn cảnh lúc này.

_ Nghe cho kỹ đây!

Hắng giọng một cái, Lôi Vi bắt đầu đọc:

Sơn hữu phù tô

Thấp hữu hà phô

Bất kiến Tử Đô [4]

Nãi kiến cuồng thư**

Dứt câu, Lôi Vi bỏ chạy và không quên vọng tiếng lại:

_ Đừng quên lời hứa của anh đấy!

----------------------------------------------

[1] Mịch, Vũ: tên của những bộ đồng thời cũng là tên của chữ trong Hán văn (nay gọi là Trung văn). Tùy theo cách sử dụng là chữ hay bộ sẽ được viết khác nhau.

[2] Thi kinh: một trong Ngũ kinh theo truyền thuyết đều được Khổng Tử biên soạn.

[3] Lan Lăng Vương: một trong những mỹ nam cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc.

* Bài này dịch nghĩa như sau:

Cánh con thiêu thân,

Như áo quần trang sức đẹp đẽ (không được lâu dài, như con phù du sớm sinh tối mất).

Cho nên lòng ta ưu sầu.

Đối với ta, ta muốn quay về nghỉ ngơi (không ham những việc ngắn ngủi không lâu dài ấy).

[4] Tử Đô: một trong những mỹ nam cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc.

** Bài này dịch nghĩa như sau:

Trên núi có cây phù tô,

Dưới thấp có hoa sen.

Không thấy người đẹp trai tử tế,

Lại chỉ thấy anh khùng này.

-----------------------------------

Hết chương 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện