Trường Sinh điện

_ Hoàng thượng! Sao chuyện này lại có thể xảy ra?- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu đầy tức giận.- Đường đường là Thái tử phi của một nước lại có thể bị ám sát một cách dễ dàng như vậy. Người nói xem, thể diện của Tân Thục chúng ta để đâu đây? _ Mẫu hậu!- Quay về phía Thái hậu, Định An Hoàng đế gắng giữ giọng bình tĩnh.- Giờ việc cấp bách lúc này chính là phải tìm được Thái tử phi. Trẫm đã điều quân lính đến Ân Phú thành để cùng Chiêu Anh hầu tìm Thái tử phi rồi.

Nghe Định An Hoàng đế nói vậy, Minh Đức Thái hậu chậm rãi thả lỏng tinh thần. Song quả thật, Người không khỏi đau lòng trước những gì đã xảy ra. Lôi Vi dù sao cũng là nương tử của Phúc Tuần, là tức tử [1] của Hoàng thất. Nàng từ khi nhập Đông cung đến nay nào có làm gì quá đáng, vượt quá bổn phận, ngược lại, lại còn giúp đỡ Hoàng thất rất nhiều trong lúc đoàn quý tộc phương Tây đến thăm. Càng nghĩ Người càng không khỏi đau lòng.

_ Hoàng thượng! Chuyện này Người phải điều tra thật kỹ càng. Không thể để kẻ đã ám hại Thái tử phi ung dung tự tại được. Ta nghe nói, kẻ ám hại Thái tử phi là một ca vũ, từng là đồng học tại Thái Thường Nhạc phủ của Lôi Vi?

_ Đúng vậy! Nàng ta vốn đã có xích mích với Lôi Vi từ lâu lại không ít lần vì đố kỵ mà ám hại Lôi Vi.

_ Kỳ lạ!- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu đầy khó hiểu.- Chỉ là sự ganh ghét, đố kỵ thông thường mà lại làm đến mức này thật khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Nét mày trên gương mặt Định An Hoàng đế chau lại. Câu hỏi của Minh Đức Thái hậu khiến Ngài không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chuyện này quả thật đáng ngờ. Nếu chỉ là ganh tức thông thường mà ra tay sát hại nhau có phải là rất kỳ lạ hay không? Ngài nhất định phải tra cho rõ.

_ Ta nghe nói, Thái tử sau khi hay tin đã bất tỉnh rồi. Làm nam tử hán đại trượng phu sao có thể trở nên yếu đuối như vậy.- Vừa nói, Minh Đức Thái hậu vừa lắc đầu.

_ Mẫu hậu! Nam tử hán cũng là người, có máu có thịt, có hỷ nộ ái ố. Càng huống hồ tình cảm của Tuần Nhi lại giành cho Lôi Vi sâu nặng đến vậy. Chuyện này e rằng là một đả kích rất lớn đối với Tuần Nhi. Vậy nên...khẩn xin Người trong thời gian tới đừng thúc ép chuyện giữa Thái tử và Tiểu Nhạn nữa.

Từ sau khi Phúc Tuần từ sa trường trở về, Minh Đức Thái hậu tuy không nói gì về việc hôn sự của chàng và Lôi Vi nhưng luôn tìm cách thúc ép chàng và Ngọc Nhạn sinh Hoàng tử để nối dõi, một phần bởi Người muốn củng cố địa vị cho Ngọc Nhạn. Nhưng xét tình hình hiện tại, việc này e rằng không thể vội được.

_ Ý của Hoàng thượng, ta đã hiểu!

Nhìn về một nơi nào đó xa xăm, Minh Đức Thái hậu không khỏi thở dài. Thật đúng là phụ tử giống nhau. Một khi đã sa vào ái tình là yêu đến sống đi chết lại. Chỉ có điều...Phúc Tuần lại cương quyết hơn rất nhiều.

Duyệt Lạc cung

Ngồi trong hậu đình của Duyệt Lạc cung, cả Hoàng hậu lẫn Lệ phi đều không khỏi thở dài. Tuy rằng chẳng ai lên tiếng nhưng họ đều biết người kia đang nghĩ gì. Một bầu không khí buồn thương bao trùm lên cả tiểu đình. Vừa nhận được hung tin, ai trong hai người cũng đều không khỏi kinh ngạc

_ Ta nghe nói, Thái tử sau khi nhận được tin này đã bất tỉnh?

Cuối cùng Hiếu Nhân Hoàng hậu cũng lên tiếng phá tan sự im lặng.

_ Đúng vậy!- Lệ phi chậm rãi đáp.- Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Thái tử vẫn mê man chưa tỉnh. Người ở Thuần Quân điện nói nửa đêm còn nghe thấy Thái tử gào thét nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.

Càng nói, Lệ phi càng không khỏi xót lòng. Tuy bà không tận mắt chứng kiến hết đoạn đường tình của Lôi Vi và Phúc Tuần, nhưng tình cảm sâu nặng hai người dành cho nhau, không chỉ bà mà ai ai trong chốn cung cấm này cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng. Chuyện này đối với Phúc Tuần thực sự là một cú sốc, là một sự đả kích rất lớn.

_ Chuyện này không được để lan truyền ra ngoài thêm nữa.- Hiếu Nhân Hoàng hậu nghiêm giọng nói.- Ta sẽ hạ lệnh cấm các cung nữ, nô tỳ, thái giám trong cung không được bàn tán về tình trạng của Thái tử. Ta nghe nói, hai ngày nay, Giao phi đã đến Thuần Quân điện để chăm sóc Thái tử?

_ Chính phải!- Lệ phi gật đầu xác nhận.

_ Có muội ấy ở đó ta cũng yên tâm phần nào.- Vừa nói, Hoàng hậu vừa thở ra.- Chúng ta nhất định không được để mật thám của Yên Khâu biết được chuyện này. Càng không được để bọn họ báo chuyện này với Anh Đức Hoàng đế. Muội hãy sai người báo với Chiêu Anh Công chúa, phải hết sức chú ý.

Nghe Hiếu Nhân Hoàng hậu nói vậy, Lệ phi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Chuyện Lôi Vi mất tích, nếu để đến tai Anh Đức Hoàng đế, e rằng vùng biên giới sẽ lại nổi lên một trận phong vân. Một con người bất chấp tất cả như vậy nếu biết được chuyện này, quả thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

_ Muội hiểu rồi! Muội sẽ sai người lập tức gửi tin cho Công chúa ngay.

Hậu hoa viên- Đông cung

_ Xem ra, Thái tử phi của chúng ta chắc không trở về nữa rồi.- Vừa bước vào tiểu đình, Tương Nguyệt chậm rãi nói.- Thật đáng tiếc!- Trong chất giọng nàng ta có chút mỉa mai.

Chỉ một lời nói, ai nấy cũng hiểu được rằng, giờ, ngoài Ngọc Nhạn ra, nàng ta ở Đông cung này là người có địa vị nhất. Chuyện nàng ta có được Phúc Tuần sủng hạnh thật hay không, có lẽ cả Đông cung này ai cũng đã tường, song từ ngày năm tú nữ nhập Đông cung đến nay, Thái tử chỉ ghé đến Nghinh Nga đài của nàng ta. Tuy chỉ có một lần nhưng dẫu sao cũng đỡ hơn là không ghé lần nào. Song có vẻ như vì mãi nghĩ xem nên theo ai cho tốt mà họ đã không chú ý nhiều đến việc lui tới của Phúc Tuần.

_ Giờ lại nhất tỷ rồi còn gì?- Ngồi xuống một chiếc ghế, Thủy Trúc nhanh nhảu nói.

Xét về địa vị, rõ ràng Thủy Trúc có địa vị cao hơn Tương Nguyệt. Thân phận hai người cũng ngang ngửa nhau. Nhưng xét về hoàn cảnh hiện tại, rõ ràng Tương Nguyệt có phần nhỉnh hơn Thủy Trúc. Thủy Trúc lại có bản tính gió chiều nào theo chiều nấy, vậy nên dù địa vị cao hơn nàng ta vẫn ra sức nịnh nọt những ai nàng ta cho là có lợi để có chỗ dựa.

_ Muội muội thay đổi nhanh thật!- Chậm rãi quay về phía Thủy Trúc, Tương Nguyệt nhìn xoáy sâu vào nàng ta.- Còn nhớ hôm nào, muội hết lời khen ngợi Thái tử phi mà nay...

Ngồi ở xa, Phẫn Diễm lẫn Phượng Thoa đều cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng đến độ có thể kết thành băng. Quan sát tình hình có thể thấy rõ, Tương Nguyệt đang muốn dằn mặt Thủy Trúc.

_ Cũng phải! Sống trong cung này, dĩ nhiên phải lựa chỗ dựa vững chắc cho mình rồi.- Tương Nguyệt cười khẩy.

_ Tỷ tỷ! Muội...muội...muội không có suy nghĩ đó đâu.- Thủy Trúc lúng túng nói.- Muội chỉ là muốn thăm dò Thái tử phi thử thôi. Tỷ đừng hiểu nhầm.

_ Vậy sao?

_ Vâng!

Không nói gì, Tương Nguyệt tiếp tục nhìn xoáy vào Thủy Trúc. Đôi mắt nàng ta lộ rõ sự tức giận song nàng ta cố kìm xuống để không phải bốc hỏa với Thủy Trúc. Còn nhớ khi hay tin nàng được Điện hạ lâm hạnh, nàng ta là người đầu tiên tìm đến tâng bốc, nịnh hót nàng. Đến khi sự việc vỡ lỡ, nàng ta cũng là người đầu tiên quay đi, hùa theo Lôi Vi. Nha đầu này trở mặt còn nhanh hơn cả lật tờ giấy. Càng nghĩ càng giận!

_ Mọi người đừng căng thẳng với nhau như vậy.- Mỉm cười, Phẫn Diễm nhẹ nhàng bước đến.- Dù sao chúng ta đều là thiếp của Điện hạ cả. Nên hòa thuận mới phải. Thêm vào đó...chuyện cần lo trước mắt bây giờ chính là tình hình của Thái tử. Không phải sao?

Suy cho cùng những lời Phẫn Diễm nói không phải là không có lý. Nếu Phúc Tuần không khỏe lại, họ ngồi đây tranh sủng với nhau cũng phí công vô ích. Vậy nên, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là việc chàng khi nào khỏe lại. Bầu không khí nhanh chóng lặng ngắt như tờ. Không ai nói với ai câu nào.

Bên ngoài tiếng xì xào nho nhỏ nổi lên, cả bốn người nhanh chóng quay lại nhìn và nhận ra Yên Xuân đang cùng đám tỳ nữ của mình từ Thuần Quân điện trở về Mãn Quang các. Ánh mắt ai nấy dù muốn dù không cũng lộ vài phần sắc bén. Sau khi nàng nhập Đông cung được một thời gian, phụ thân nàng, Triệu Hoài đã được thăng lên làm Đông các Đại Học Sĩ càng khiến bốn người bọn họ tức anh ách trong lòng nhưng chả ai biểu lộ điều gì ra mặt.

_ Nàng ta quả thật rất biết chọn thời cơ để lấy lòng Điện hạ cũng như Giao phi.- Vừa nói, Tương Nguyệt vừa cười khẩy.

Chậm rãi tiến về phía trước, Phẫn Diễm quan sát thật kỹ tên Thái giám đi bên cạnh Yên Xuân. Từ ngày nhập Đông cung đến nay, nàng luôn quan sát Yên Xuân. Bởi nàng cho rằng, trên đời này có hai loại người cần đề phòng một là loại người hoạt náo như Lôi Vi và một là loại người lặng lẽ như Yên Xuân. Hai loại người này tưởng chừng như vô hại nhưng nào ai biết trước được. Ví như chuyện của Lôi Vi là điển hình. Nàng vô tư như vậy, lại làm náo loạn cả chốn cung đình khiến Hoàng cung không ngày nào được yên ổn. Người như vậy nào ai nghĩ được chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng sau khi nhập Đông cung từ Lương đệ đã lên làm Thái tử phi.

Thuần Quân điện

_ Vi Nhi! Vi Nhi! Vi Nhi!

Trong giấc mộng mị, Phúc Tuần liên tục gọi tên Lôi Vi khiến những ai nghe thấy đều không khỏi xót lòng. Nhìn dáng vẻ tiều tùy của chàng, ai ai cũng không thể cầm được sự nghẹn ngào, xót xa.

Khẽ thở ra, Giao phi chậm rãi đưa tay lên lau trán cho Phúc Tuần. Nuôi nấng chàng từ nhỏ, Người biết, chàng là một người giàu tình cảm song nếu không quá thân thiết với chàng, chàng sẽ chẳng bộc lộ ra bên ngoài. Nay nhìn chàng như thế này, ai nấy cũng biết rằng chàng yêu Lôi Vi sâu đậm đến mức nào.

Trần Thái y nói rằng, Thái tử vì đau lòng đến cực độ nên bất tỉnh. Việc chàng đến khi nào có thể tỉnh lại phụ thuộc phần lớn vào việc chàng không muốn đối mặt với sự thật này đến bao lâu. Càng nghe càng đau lòng! Tuy Người không đích thân sinh ra đứa con này, nhưng Người đã đích thân nuôi nấng chàng từ thuở nhỏ, nên càng đau lòng bội phần.

_ Hồi Giao phi!- Tiến vào phòng, Tiểu An Tử vội tâu.- Tĩnh Bình Quận vương và Ninh Thân vương tới ạ.

_ Cho bọn chúng vào!- Khẽ thở ra, Giao phi chậm rãi nói.

Vội "vâng" một tiếng, Tiểu An Tử nhanh chóng lui ra ngoài. Rất nhanh sau đó, Phúc Khải và Phúc Tường vào phòng nghỉ của Phúc Tuần. Cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong phòng, bất giác hai người không khỏi thở dài. Đưa mắt nhìn xung quang, Phúc Tường không khỏi lắc đầu. Chàng dường như đang nghĩ đến khả năng cả chàng lẫn Ngũ huynh của mình đều không mong muốn.

_ Mẫu thân!- Vừa nói, Phúc Khải vừa tiến về phía Giao phi.- Điện hạ vẫn chưa tỉnh lại sao?

_ Vẫn chưa!- Lắc đầu Giao phi chậm rãi nói.

_ Tham kiến Giao phi Nương nương!- Tiến một bước về phía trước, Phúc Tường cúi người thi lễ.- Nương nương cát tường!

_ Được rồi! Ngươi đứng lên đi!

_ Tạ Nương nương!

Dứt câu, Phúc Tường chậm rãi tiến lại gần giường Phúc Tuần. Gương mặt trắng bệnh không có chút sinh khí, đôi mày liên tục nhíu sát vào nhau, sự đau khổ lộ rõ trên từng đường nét của chàng...khiến cho người dù có cứng rắn đến đâu cũng khó bề kìm được lòng.

_ Tình hình hiện tại của Tuần Nhi, hai con đừng để cho người ngoài biết được tránh xảy ra chuyện không hay.- Vừa lau, trán cho Phúc Tuần, Giao phi chậm rãi nói.

_ Mẫu thân! Xin Người đừng quá lo lắng!

Không nói gì, Giao phi quay về phía Phúc Tuần gương mặt Người dường như đã lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì đến cùng.

_ Mẫu thân!- Tiến lại gần Giao phi, Phúc Khải lo lắng nói.- Người đã trông Điện hạ hai ngày nay rồi. Người nên về Ngâm Hương cung nghỉ ngơi thôi.

_ Điện hạ vẫn còn chưa tỉnh. Ta nào có thể yêu tâm?

_ Nương nương! Thất huynh nói phải ạ!- Phúc Tường đứng bên mép giường vội thưa.- Người đã chăm sóc Điện hạ hai ngày rồi, xin Người hãy giữ gìn ngọc thể. Nhi thần và Thất huynh sẽ ở đây trông nom Điện hạ. Nếu huynh ấy có gì sẽ sai người đến báo cho Người biết.

Chút đắn đo hiện lên gương mặt của Giao phi. Dường như, Người đang nghĩ điều gì đó rất lung.

_ Vậy cũng được!- Vừa nói Giao phi vừa gật đầu.- Khải Nhi, Tường Nhi hai con ở lại trông nom Điện hạ cẩn thận, có gì nhớ sai người đến báo ta một tiếng.

_ Vâng!

Sau khi căn dặn mọi thứ, Giao phi chậm rãi rời khỏi phòng nghỉ của Phúc Tuần, Phúc Khải cũng theo ra bên ngoài để tiễn Người.

Nhìn dáng dấp của Giao phi và Phúc Khải khuất hẳn sau cánh cửa phòng, Phúc Tường chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh Phúc Tuần rồi chậm rãi xắn tay áo lên vắt khăn lau nhẹ trán cho Phúc Tuần.

_ Vi Nhi! Vi Nhi!

Miệng Phúc Tuần liên tục gọi tên Lôi Vi. Chất giọng bi thống đến cùng cực kiến người ngồi bên cạnh nghe thấy cũng không khỏi đau cả ruột gan.

Bất chợt, những ký ức ùa về trong tâm trí của Phúc Tường. Những ngày tháng chàng cùng người huynh trưởng mình kính trọng nhất cùng chơi, cùng học với nhau. Tuy rằng chàng không thân thiết với Phúc Tuần bằng Phúc Khải song tình cảm cả hai dành cho nhau cũng rất tốt và thân thiết. Nhưng từ khi Lôi Vi xuất hiện, mối quan hệ của hai người dường như trở nên khăng khít hơn. Không những vậy, chàng còn cảm nhận được, vì có sự xuất hiện của nữ tử này, các huynh đệ của chàng trở nên quan tâm đến nhau hơn. Dù là thực tâm hay có mục đích khác, họ đều để ý đến nhau nhiều hơn trước. Không thể phủ nhận rằng, nàng chính là nhân tố giúp họ kết nối lại với nhau. Còn nhớ tiệc sinh thần của Phúc Vân do Lôi Vi chủ xướng đã diễn ra rất vui vẻ, ai nấy đều cảm thấy ấm áp và tràn ngập tiếng cười...

_ Vi Nhi! Vi Nhi! Đừng...

Tiếng kêu của Phúc Tuần khiến Phúc Tường không khỏi giật mình quay trở về hiện tại. Vội quay lại nhìn, chàng thấy Phúc Tuần đã mở mắt ra từ khi nào. Một đôi mắt thất thần bị bao bọc bởi một lớp sương rất dày.

_ Điện hạ! Huynh tỉnh rồi?

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi ngồi dậy. Phúc Tường mau mắn đỡ chàng ngồi tựa vào thành giường.

_ Sao ta lại ở đây? Ta nằm đây bao lâu rồi?

_ Huynh nằm đây đã hai ngày rồi.

Vốn định trả lời tiếp câu hỏi kia của Phúc Tuần nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chàng, Phúc Tường không trả lời tiếp.

_ Bát đệ! Ta vừa trải qua một giấc mơ. Trong mơ Tiểu An Tử không ngừng bẩm báo với ta rằng...Vi Nhi đã mất tích.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cười yếu ớt.- Nhất định là hắn muốn hù ta rồi.- Chàng mệt mỏi đưa tay lên day huyệt Thái dương.

_ Điện hạ!- Phúc Tường gắng giữ giọng thật bình tĩnh.- Là thật! Nàng ấy thật sự đã mất tích rồi.

Ngừng day huyệt Thái dương, Phúc Tuần quay về phía Phúc Tường. Ánh mắt dần lộ rõ vẻ hoảng loạn.

_ Sao có thể? Không thể nào! Nhất định là nàng ấy đang đùa ta. Nàng ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy đối với ta. Vi Nhi! Vi Nhi!

Nói đoạn Phúc Tuần vội vùng chăn bước xuống giường song bởi thân thể suy nhược nên chỉ bước được mấy bước chàng đã loạng choạng.

_ Huynh!- Phúc Tường vội giữ Phúc Tuần lại.- Huynh bình tĩnh lại đi! Huynh nhất định phải bình tĩnh lại. Hiện giờ, nàng ấy sống chết vẫn chưa rõ nên chỉ có thể nói là mất tích mà thôi.

Nắm bắt được câu nói trọng tâm, Phúc Tuần vội quay lại nhìn Phúc Tường.

_ Ý đệ là gì?

_ Huynh lẽ nào đã quên...nàng ấy là người đến từ thế giới tương lai? Việc nàng ấy bị truy sát là thật, ngã xuống vực cũng là thật. Song...Chiêu Anh hầu đã tìm bên dưới vực mấy ngày liền nhưng vẫn không tìm thấy nàng ấy. Đệ cho rằng...

Không cần Phúc Tường nói tiếp, Phúc Tuần cũng hiểu ý tứ của đệ đệ mình. Có khả năng Lôi Vi đã trở về thế giới của mình rồi. Dù nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ưu tư của nàng, chàng biết rằng nàng mong muốn trở về thế giới hiện đại của mình bao nhiêu, bởi nơi đó có gia đình của nàng, cuộc sống của nàng, một cuộc sống không phải lo nghĩ hay phải phòng trước phòng sau như nơi này. Chàng biết, đến một ngày nào đó, nàng sẽ rời khỏi chàng theo cách này, nhưng tại sao lại đột ngột như vậy?

_ Nếu quả thật như vậy...ta thực sự không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Bàn tay của Phúc Tuần buông thỏng xuống đầy bất lực. Từ nơi khóe mặt, một giọt nước mắt chậm ra len ra rồi lăn dài xuống gò má của chàng.

_ Vi Nhi!

_ Điện hạ! Huynh hãy kiên cường lên. Nếu nàng ấy biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng.

_ Nàng đã không còn ở đây nữa, ta dù có chết nàng cũng không hay biết được.

_ Nếu quả thật như vậy thật uổng cho việc nàng ấy là người của tương lai.- Lẩn khuất trong giọng nói của Phúc Tường là tiếng cười, song đó không phải là tiếng cười thích thú.

_ Hoàng huynh! Huynh tỉnh rồi?

Chất giọng đầy ngạc nhiên của Phúc Khải thu hút sự chú ý của Phúc Tuần lẫn Phúc Tường. Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần dứt khoát đứng lên, miệng nở nụ cười yếu ớt song vẫn tươi. Phúc Tường nói đúng, Lôi Vi là người đến từ thế giới tương lai, là người sống cách chàng gần ngàn năm, vậy nên những gì xảy ra ở đây, nàng đều sẽ biết thông qua sử sách. Chàng không thể để nàng biết được mình đã đau khổ vì nàng đến mức nào. Bằng không, nàng ở nơi đó sẽ rất đau lòng.

_ Đúng vậy! Ta tỉnh rồi!

_ Chuyện của Thái tử phi...- Phúc Khải ướm lời hỏi song chàng không dám hỏi hết câu.

_ Dù cho nàng ấy đã mất tích, ta cũng quyết điều tra chuyện này rõ ràng, trừng trị thích đáng kẻ đã ám hại nàng ấy.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy dứt khoát và sắc lạnh.

*

Trường Sinh điện im phăng phắc. Bầu không khí căng thẳng đến độ có thể dùng muỗng múc được. Quỳ giữa điện, Thiên Phương Công chúa gần như nín thở. Ngẩng đầu lên, nàng quan sát sắc diện từng người một và không khỏi lo lắng. Ngồi bên trên, Thái hậu lộ rõ sự tức giận của mình, bên cạnh Hoàng thượng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh song sắc diện khó đoán, Hoàng hậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Bên dưới Giao phi, Phúc Khải đều lộ rõ sự bất an. Phúc Tường vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhã vô lo vô nghĩ nhưng trong đôi mắt đã lộ vài phần bi thương. Còn Phúc Tuần, khỏi phải nói, dù đã cố giấu nhưng sự mệt mỏi, thất sắc vẫn lộ rõ mồn một trên gương mặt chàng. Và từ nãy giờ, Ngọc Nhạn Công chúa vẫn giữ một thái độ im lặng. Nàng ấy không những không có bất kỳ lời nói nào mà còn không hề có bất kỳ hành động nào.

_ Chiêu Anh Công chúa!- Minh Đức Thái hậu, chậm rãi lên tiếng. Nộ khí đã được đè xuống.- Chẳng phải Thái tử phi trước khi đi đã nói rằng khoảng một tháng sau sẽ hồi kinh sao? Sao lại hồi kinh sớm đến vậy?

Câu hỏi của Thái hậu khiến Thiên Phương Công chúa có chút bối rối. Phải! Nàng đích thân áp giải Tú Đình hồi kinh chính là để nói rõ nguyên nhân vì sao Lôi Vi trở về sớm hơn dự định. Nhưng nhìn dáng vẻ của Phúc Tuần lúc này, nàng thực sự không dám bồi thêm nỗi đau nữa cho đệ đệ của mình.

_ Chuyện này...nhi thần cũng không được rõ. Thái tử phi chỉ nói...có chuyện muốn nói trực tiếp với Thái tử nhưng...lại úp mở. Vậy nên...

Minh Đức Thái hậu nhanh chóng nắm bắt được từng nét biểu cảm trên gương mặt của Thiên Phương Công chúa. Nàng liên tục lén đưa mắt nhìn Phúc Tuần khiến Người không khỏi hồ nghi. Có vẻ như chuyện này dính dán mật thiết đến Phúc Tuần nên nàng mới lo lắng đến như vậy.

_ Thôi được rồi! Vậy chuyện của ca vũ đó là thế nào? Theo ta biết, khi còn là ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ, Thái tử phi và nàng ta đã có hiềm kích với nhau. Song những chuyện đó chỉ là sự ganh ghét giữa nữ nhi với nhau. Không lớn đến mức ra tay sát hại Thái tử phi.

_ Nhi thần cũng cảm thấy kỳ lạ!- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa đầy hồ nghi.- Theo nhi thần được biết, khi còn ở Thái Thường Nhạc phủ đã có người ra lệnh cho nàng ta ám hại Thái tử phi.

Câu nói của Thiên Phương Công chúa khiến hai nữ nhân có mặt trong điện lập tức nín thở. Ngọc Nhạn giữ chặt gấu váy của mình bên dưới để giữ bình tĩnh.

_ Từ khi còn là ca vũ đã bị ám hại rồi sao?- Chất giọng của Thái hậu có chút cay nghiệt.- Quả nhiên, với tính khí đó bản thân bị chuốc họa là điều dễ hiểu.

_ Thái hậu!- Vừa đứng lên, Phúc Tuần vừa tâu.- Thái tử phi tuy tính khí bốc đồng lại có phần trẻ con nhưng nàng ấy xưa nay luôn sống ngay thẳng, không chịu được sự bất công, đó là điều đáng quý. Người lẽ nào mong muốn trong Hoàng cung này...nàng ấy sẽ trở thành một con người lãnh cảm, sống chỉ biết thủ kỷ [2], không dám lên tiếng cho những bất công? Những người như vậy, trong Hoàng cung này đã quá nhiều rồi. Nàng ấy không cần phải trở thành một trong số đó.

_ Thái tử không được hỗn xược!- Định An Hoàng đế lên tiếng nhắc nhở. Nói đoạn Ngài quay về phía Thái hậu.- Mong mẫu hậu thứ lỗi, Thái tử vẫn đang đau buồn về sự mất tích của Thái tử phi nên không tránh khỏi xúc động.

_ Xin Thái hậu, Hoàng thượng thứ tội!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa vội đứng lên cúi người xuống.- Mấy ngày nay tâm tình của Thái tử không được tốt ạ.

Nhận thấy tình hình không được ổn, thêm vào đó nguyên nhân Lôi Vi đột ngột hồi cung sớm hơn dự định cần được làm sáng tỏ, quay sang nhìn đứa cháu trai vẫn đang đứng một cách cố chấp của mình, Minh Đức Thái hậu chậm rãi phất tay áo.

_ Được rồi! Thái tử hãy lui về Đông cung tịnh dưỡng. Đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng đến thân thể.

Không nói gì, Phúc Tuần nhanh chóng cúi người cáo lui. Đợi chàng khuất hẳn sau cánh cửa, đến khi chắc chắn chàng đã đi xa, Minh Đức Thái hậu chậm rãi quay về phía Thiên Phương Công chúa.

_ Chiêu Anh Công chúa! Giờ ngươi có thể nói cho Ai gia biết, tại sao Thái tử phi lại hồi kinh sớm hơn dự định không?

_ Hồi Thái hậu...đó là bởi vì...Thái tử phi...- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa càng lúc càng nghẹn ngào.- Thái tử phi...nàng ấy...

"Xoảng" đang nhấp ngụm trà, nghe thấy câu trả lời của Thiên Phương Công chúa, Phúc Tường không khỏi kinh ngạc đến độ đánh rơi cả tách trà trên tay. Chàng quả thật không tin vào những gì tỷ tỷ của mình vừa mới nói. Chẳng trách khi nãy có Phúc Tuần, nàng ấy cứ mãi chần chừ không nói rõ chuyện này. Nếu Ngũ huynh của chàng nghe được chuyện này, chắc chắn huynh ấy sẽ phải chịu thêm một đả kích không hề nhỏ. Mất đi Lôi Vi đã khiến Phúc Tuần suy sụp nghiêm trọng rồi giờ lại thêm chuyện này...chàng quả thật không dám tưởng tượng.

_ Tỷ...tỷ nói gì...Thái tử phi...- Phúc Khải lắp bắp mãi không nên lời.

Thiên Phương Công chúa chậm rãi gật đầu xác nhận. Cả Trường Sinh điện lặng ngắt như tờ. Không ai trong số họ dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Gương mặt ai nấy cũng lộ vẻ bàng hoàng, thảng thốt và đau lòng. Chuyện này sao có thể xảy ra? Thật không thể nào tin được!

...............

Từng bước chân siêu vẹo. Gương mặt thất thần đến độ dọa người. Phúc Tuần thực sự không muốn tin vào những gì bào tỷ của chàng vừa nói. Tim chàng co thắt dữ dội khiến chàng phải khó khăn lắm mới có thể thở được. Những gì Thiên Phương Công chúa vừa nói cứ như một loại ma chú lặp đi lặp lại trong đầu chàng khiến chàng không khỏi thống khổ đến cùng cực.

"Khi Thiên Phương Công chúa úp mở về nguyên nhân Lôi Vi hồi kinh sớm, Phúc Tuần sớm đã nhận ra điều bất ổn. Đến khi Thái hậu cho chàng về Đông cung trước, sự nghi ngờ trong chàng càng tăng lên. Vậy nên khi vừa ra khỏi cửa Trường Sinh điện, chàng đã lén ẩn nấp một bên cửa điện để nghe rõ sự tình.

_ Chiêu Anh Công chúa! Giờ ngươi có thể nói cho Ai gia biết, tại sao Thái tử phi lại hồi kinh sớm hơn dự định không?

_ Hồi Thái hậu...đó là bởi vì...Thái tử phi...- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa càng lúc càng nghẹn ngào.- Thái tử phi...nàng ấy...đã mang trong mình long chủng [3]của Thái tử.

Cả Trường Sinh điện lặng ngắt như tờ bỗng vang lên tiếng xoảng. Liền sau đó, Phúc Khải lên tiếng, đệ đệ của chàng lắp bắp mãi cũng không thể nào hoàn tất câu hỏi của mình.

_ Tỷ...tỷ nói gì...Thái tử phi...

_ Đúng vậy!- Thiên Phương Công chúa gật đầu xác nhận.- Khi còn ở Quang Dương thành, Thái tử phi đã có biểu hiện rõ ràng. Ta đã cho mời đại phu đến khám và biết rằng Thái tử phi đã hoài thai gần bốn tháng. Vì việc này không thể để đồn ra bên ngoài vậy nên ta và Hầu gia đã gấp rút cho Thái tử phi hồi cung để an thai tịnh dưỡng. Song ta không hiểu vì sao...Nghê Tú Đình lại biết được chuyện này. Tỳ nữ đi theo Thái tử phi nói rằng...trước khi bị đẩy ngã xuống vực, nàng ấy đã bị Tú Đình ép uống thuốc phá thai.

Muốn giết chết một nam nhân chỉ cần giết chết nữ nhân họ hết lòng yêu thương. Muốn giết chết một nữ nhân, chỉ cần giết chết đứa con do họ mang nặng đẻ đau. Một mũi tên trúng hai đích!

Ai nấy có mặt trong Trường Sinh điện cũng bàng hoàng, kinh ngạc và đau thương đến cực độ. Giờ họ đã hiểu vì sao vừa nãy có Phúc Tuần, Thiên Phương Công chúa lại úp mở, không nói chuyện này rõ ràng.

Đứng bên ngoài, trái tim của Phúc Tuần cứ thế mà rơi vào nơi sâu nhất, lạnh nhất của đại dương thăm thẳm, không cách nào ngừng lại được. Sau đó, mọi người trong Trường Sinh điện còn bàn tán thêm điều gì nữa, song chàng chẳng thể nào nghe rõ được."

Bước chân của Phúc Tuần mỗi lúc một siêu vẹo, dường như chàng đã không thể nào điều khiển được nó. Song trong tiềm thức, nó vẫn bước đến nơi tiểu đình quen thuộc của hai người, nơi chàng đã tìm thấy nàng trong một buổi chiều mưa gió nào đó. Ngồi thụp xuống nền đất lạnh, nước mắt chàng cứ vậy mà lăn dài, không kiểm soát.

_ Vi Nhi của ta! Hài tử của ta!

Tiếng gào khóc thống khổ của chàng khiến trời xanh cũng phải đổ lệ. Cơn mưa xối xả tựa như ngàn nỗi đau chất chứa không thể nói nên lời. Và gió! Gió nổi lên tựa cơn cuồng phong cuốn phăng đi tất cả mọi thứ nhưng lại chẳng thể nào cuốn đi được nỗi đau đang ngày một chất chồng như ngọn núi cao chọc trời trong trái tim vốn đang phải chịu tổn thương của chàng. Từng chuyện, từng chuyện nối đuôi nhau ập đến tựa cơn đại hồng thủy làm chàng không tài nào chống đỡ cũng không thể nào chống đỡ được.

Nếu Lôi Vi đã trở về thế giới hiện đại của nàng, vậy thật tốt. Nhưng nếu nàng vẫn còn ở nơi này và ở một nơi nào đó xa xôi nàng đang phải gánh chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần thì thế nào? Còn nhớ, hôm nàng cho chàng biết mình đến từ thế giới hiện đại, đêm đầu tiên nàng bị tống giam vào nhà ngục hình bộ, nàng đã nói với chàng mấy lời khiến chàng đến giờ mỗi lần nhớ lại đều không khỏi đau lòng:

"_ Phúc Tuần! Nếu cả hai chúng ta là người cùng chung một thời đại em chắc chắn sẽ gật đầu chấp thuận trước những lời nói của anh tại Linh Vi đình năm đó. Nhưng mà...cứ mỗi lần nghĩ đến việc chúng ta đến một lúc nào đó sẽ vĩnh bất tương kiến [4], em...em thật sự rất sợ. Vậy nên...em không dám yêu anh quá nhiều. Song đối mặt với chân tình của anh, em không có cách nào tự chủ được mà tiến về phía anh mỗi lúc một gần. Nếu mai sau...chúng ta thực sự không thể bên nhau được nữa, em phải làm sao đây? Anh phải làm sao đây?"

Những câu nói ấy của Lôi Vi cứ vọng về trong tâm trí chàng khiến chàng không khỏi nhói lòng. Đến khi phải xa nhau rồi mới biết, trái tim đau đớn đến mức nào. Nàng giờ liệu đang ở nơi nao? Đã về thế giới hiện đại của mình hay vẫn ở một nơi nào đó tại thế giới này? Nếu nàng đã về thế giới hiện đại của mình, chàng thật mong nàng hãy quên hết những gì đã xảy ra ở đây, quên luôn giữa họ đã từng có một hài nhi để không phải đau khổ. Nếu nàng vẫn còn ở nơi đây, chàng nhất định phải tìm thấy nàng rồi yêu thương nàng nhiều hơn nữa để xóa đi những đau đớn vì mất hài tử của nàng...

-----------------------------------

[1] Tức tử: con dâu.

[2] Thủ kỷ: sống chỉ nghĩ đến mình, thủ cho mình.

[3] Long chủng: giống rồng. Ý chỉ Lôi Vi mang thai con của Phúc Tuần.

[4] Vĩnh bất tương kiến: vĩnh viễn không gặp nhau.

-------------------------------

Hết chương 119  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện