Tôi bật cười khi đi qua đoạn đường mà hôm trước đâm vào cái chị kia. Phóng vào trường, việc đầu tiên tôi làm là giải quyết bữa sáng cho tươm tất. Lôi từ can-teen ra chiếc bánh mì, tôi vừa ăn vừa bước lên lớp.
-Sao giờ cậu mới tới lớp. Lại càn ăn bánh mì thế kia? -Tôi mặc kệ, đi về chỗ. Hoàng Ân cứ léo đẽo theo sau nói vớ vỉn. Tên trợ lý Giả Kiệt đấy xe hắn đến chỗ tôi. Ái Lệ từ đâu chạy vào đưa cho tôi một gói quà.
-Hữu Thần nhờ em ddauw cho đại ca.
Ái Lệ ngạc nhiên nhìn con gà xí que rồi hỏi người bên cạnh:
-Ai vậy?
-Mình là người hầu của cậu Giả Kiệt.
Tôi cho cái hộp xuống ngăn bàn, từ từ mở ra. Thì ra là một phong chocolate được trang trí đủ hình mặt cười, buồn, khóc, tức giận… nhìn rất ngộ nghĩnh. Tôi nhếch mép cười thầm, lúy ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Giả Kiệt. Hắn ta nhìn xoáy vào tôi. Tôi cười nửa miệng, nheo mắt nhìn khinh bỉ anh ta.
Tiết học đầu là tiết thể dục, tôi cùng đám bạn trong lớp ra sân trong sự mệt mỏi. Lẽo đẽo theo sau là Hoàng Ân, Vi Diệp, tên trợ lý và con gà xì que kia. Họ chỉ đi sau, tôi có cảm giác tất cả những con mắt ấy đều dồn về phía tôi. Bỗng tên Hữu Thaanfxuaats hiện,cười, khoác vai tôi làm tôi giật mình. Tôi hỏi:
-Không học à?
-Nhớ em quá. Thế em đã ăn thử cái tôi gửi chưa?
-Chết nghẹn. –Tôi buông một câu xanh rờn.
-Toàn làm anh mất hứng.
Bọn con gái xúm lại ở đằng trước, mắt nổ trái tim với một tên cao kều. Nhìn thấy lạ, tôi hỏi Hữu Thần xem hắn là ai.
-Đó là Hiếu Quốc. Hắn ta ở trong đọi tuyển thể dục của trường, đang giữ kỉ lục về môn chạy, cả trường chưa ai phá được. Lúc ddiqua hắn, tôi cười khinh bỉ rồi nói với Hữu Thần:
-Hay em phá kỉ lục luôn nha.
-Hả???
Hữu Thần lắc đầu ngao ngán rồi nói tiếp:
-Nếu em phá được, anh sẽ thưởng quà.
-Khỏi cần. Em chỉ muốn vận động thân thể thôi.
Tôi chả cần biết có phá được cái kỉ lục gì đó không, cũng chả phải vì món quà của tên mắc dịch. Tôi chỉ tức cái mặt vênh vênh của tên Hiếu Quốc kia. Tôi tiến lại gần tên Hiếu Quốc đó, bọn con gái trố mắt nhìn. Tôi nói hơi giễu cợt:
-Này becgie. Ta thi đấu đi.
-Becgie!
Hắn gằn giọng, mặt đỏ dần lên vì tức, bọn con gái thì quay lại nhìn tôi tóe lửa nhưng không dám ngo ngoe. Hắn nói tiếp:
-Nhìn tiểu thư thế kia chắc được hai vòng, mà tôi không đấu với con gái.
-Tôi sẽ phá kỉ lúc của anh.
Hai con mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, cứ thế trong vòng 4s. Bọn con gái bắt đầu hô ầm ĩ: đấu đi… đấu đi… Tôi cười với hắn:
-Nếu không đấu thì thôi.
-Ai bảo. Thi thì thi.
Hữu Thần nhíu mày nhìn tôi, cười nửa miệng. Tôi quay ra nhìn Hoàng Ân và tên Giả Kiệt. Tất cả những cái mặt kia đều hầm hầm lắc đầu. Có vè họ không tin tôi. Để xem, Dương liễu Liễu này chưa thua ai bao giờ.Hồi ở trường cũ, ông thầy dạy thể dục cũng quý tôi như quý vàng ấy chứ.
Tôi thay bộ đồ thể dục, xắn cao ống quần không may để lộ chiêc vòng. Hoàng Ân, Vi Diệp trố mắt nhìn.
-Chiếc vòng kia…
Dưới ánh nắng, nó sáng lên lấp lánh. Hữu Thần tiến lại, vỗ vai tôi:
-Anh tin em.
Hoàng Ân làm trọng tài. Đoạn đầu là chạy nhanh 100m. Sẽ khá mệt đây. Tôi làm vài động tác khởi động rồi vào đường chạy của mình. Tên kia thì bước vào đường bên cạnh.
-Có cần phải nhường cho đoạn không?
-Tôi sẽ cho cậu bẽ mặt.
-Được lắm…
-Sao giờ cậu mới tới lớp. Lại càn ăn bánh mì thế kia? -Tôi mặc kệ, đi về chỗ. Hoàng Ân cứ léo đẽo theo sau nói vớ vỉn. Tên trợ lý Giả Kiệt đấy xe hắn đến chỗ tôi. Ái Lệ từ đâu chạy vào đưa cho tôi một gói quà.
-Hữu Thần nhờ em ddauw cho đại ca.
Ái Lệ ngạc nhiên nhìn con gà xí que rồi hỏi người bên cạnh:
-Ai vậy?
-Mình là người hầu của cậu Giả Kiệt.
Tôi cho cái hộp xuống ngăn bàn, từ từ mở ra. Thì ra là một phong chocolate được trang trí đủ hình mặt cười, buồn, khóc, tức giận… nhìn rất ngộ nghĩnh. Tôi nhếch mép cười thầm, lúy ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Giả Kiệt. Hắn ta nhìn xoáy vào tôi. Tôi cười nửa miệng, nheo mắt nhìn khinh bỉ anh ta.
Tiết học đầu là tiết thể dục, tôi cùng đám bạn trong lớp ra sân trong sự mệt mỏi. Lẽo đẽo theo sau là Hoàng Ân, Vi Diệp, tên trợ lý và con gà xì que kia. Họ chỉ đi sau, tôi có cảm giác tất cả những con mắt ấy đều dồn về phía tôi. Bỗng tên Hữu Thaanfxuaats hiện,cười, khoác vai tôi làm tôi giật mình. Tôi hỏi:
-Không học à?
-Nhớ em quá. Thế em đã ăn thử cái tôi gửi chưa?
-Chết nghẹn. –Tôi buông một câu xanh rờn.
-Toàn làm anh mất hứng.
Bọn con gái xúm lại ở đằng trước, mắt nổ trái tim với một tên cao kều. Nhìn thấy lạ, tôi hỏi Hữu Thần xem hắn là ai.
-Đó là Hiếu Quốc. Hắn ta ở trong đọi tuyển thể dục của trường, đang giữ kỉ lục về môn chạy, cả trường chưa ai phá được. Lúc ddiqua hắn, tôi cười khinh bỉ rồi nói với Hữu Thần:
-Hay em phá kỉ lục luôn nha.
-Hả???
Hữu Thần lắc đầu ngao ngán rồi nói tiếp:
-Nếu em phá được, anh sẽ thưởng quà.
-Khỏi cần. Em chỉ muốn vận động thân thể thôi.
Tôi chả cần biết có phá được cái kỉ lục gì đó không, cũng chả phải vì món quà của tên mắc dịch. Tôi chỉ tức cái mặt vênh vênh của tên Hiếu Quốc kia. Tôi tiến lại gần tên Hiếu Quốc đó, bọn con gái trố mắt nhìn. Tôi nói hơi giễu cợt:
-Này becgie. Ta thi đấu đi.
-Becgie!
Hắn gằn giọng, mặt đỏ dần lên vì tức, bọn con gái thì quay lại nhìn tôi tóe lửa nhưng không dám ngo ngoe. Hắn nói tiếp:
-Nhìn tiểu thư thế kia chắc được hai vòng, mà tôi không đấu với con gái.
-Tôi sẽ phá kỉ lúc của anh.
Hai con mắt hắn nhìn tôi chằm chằm, cứ thế trong vòng 4s. Bọn con gái bắt đầu hô ầm ĩ: đấu đi… đấu đi… Tôi cười với hắn:
-Nếu không đấu thì thôi.
-Ai bảo. Thi thì thi.
Hữu Thần nhíu mày nhìn tôi, cười nửa miệng. Tôi quay ra nhìn Hoàng Ân và tên Giả Kiệt. Tất cả những cái mặt kia đều hầm hầm lắc đầu. Có vè họ không tin tôi. Để xem, Dương liễu Liễu này chưa thua ai bao giờ.Hồi ở trường cũ, ông thầy dạy thể dục cũng quý tôi như quý vàng ấy chứ.
Tôi thay bộ đồ thể dục, xắn cao ống quần không may để lộ chiêc vòng. Hoàng Ân, Vi Diệp trố mắt nhìn.
-Chiếc vòng kia…
Dưới ánh nắng, nó sáng lên lấp lánh. Hữu Thần tiến lại, vỗ vai tôi:
-Anh tin em.
Hoàng Ân làm trọng tài. Đoạn đầu là chạy nhanh 100m. Sẽ khá mệt đây. Tôi làm vài động tác khởi động rồi vào đường chạy của mình. Tên kia thì bước vào đường bên cạnh.
-Có cần phải nhường cho đoạn không?
-Tôi sẽ cho cậu bẽ mặt.
-Được lắm…
Danh sách chương